- Nếu như lão Trần gia không có ai kế thừa điều này, ta tình nguyện để lão Trần gia từ nay về sau tuyệt hậu!
Đây là lời tận đáy lòng của một lão nhân gần đất xa trời.
Đồng dạng cũng đại biểu cho sự bất đắc dĩ thật sâu của lão nhân.
Bởi vì...hắn biết rõ, thời đại bất đồng, tư tưởng cũng bất đồng, hắn không có khả năng lấy sức một mình thay đổi thời đại này, thay đổi tư tưởng của mọi người.
Không có bất cứ người nào có thể làm được điểm này.
Trừ phi hắn là thần.
Giờ khắc này, nhìn dưới ánh mặt trời, lão nhân đang run rẩy thân hình, chảy nước mắt, quật cường, lại thống khổ đứng thẳng sống lưng của mình, dù là Trần Phàm bên trong, mọi người ai cũng chảy ra nước mắt cảm động.
Nhất là mấy binh lính phụ trách gác cổng.
Khi bọn họ mới vào bộ đội phải trải qua ba tháng tân binh khó khăn nhất, bọn họ không khóc. Rời xa quê nhà, rời xa cha mẹ, bọn họ không khóc. Nhưng ngay giờ khắc này, bọn họ khóc, khóc đến nức nở.
- Lão thái gia, ông yên tâm, cháu là người của Trần gia, cháu là con cháu của ông, cháu là quân nhân do quốc gia bồi dưỡng, điểm này cháu sẽ ghi nhớ trong lòng.
Trần Phàm cũng không lau nước mắt, mà đôi mắt đỏ ngầu nhìn vào khuôn mặt già nua đẫm nước mắt của Trần lão thái gia, gằn từng chữ:
- Cháu không biết con đường sau này mình nên đi như thế nào, nhưng...chỉ cần tổ quốc cùng nhân dân cần cháu đứng ra, cháu sẽ không chối từ, đây là lời cam đoan của cháu đối với ông, cũng là lời thề ngày cháu rời khỏi nơi đó.
- Tốt, tốt, tốt.
Nghe được những lời này của Trần Phàm, Trần lão thái gia nở nụ cười, cười như một đứa bé được cha mẹ thưởng, hắn vừa cười vừa rơi nước mắt:
- Hài tử, cháu thật không làm cho lão già khọm như ông thất vọng. Đợi ngày sau khi ông xuống dưới, ông có thể vỗ ngực hồi báo cho chủ tịch cùng thủ tướng, Trần Quốc Đào ta đời này không sống uổng phí, dù ông có chết đi, lão Trần gia cũng có người kế thừa dòng máu của ông, kế thừa tinh thần xung phong tiến về phía trước.
Có lẽ là quá mức kích động, có lẽ nói chuyện quá nhanh, vừa nói xong Trần lão thái gia lại ho khan lên, hơi thở cũng trở nên cực kỳ dồn dập.
- Lão thái gia!
Trần Phàm thấy thế sắc mặt đại biến, lập tức bước lên nâng lão thái gia, đồng thời nhẹ nhàng vuốt vào sau lưng lão nhân.
Vẻ mặt Trần Chiến cũng lo lắng đi tới.
Mà Tô San đang hoàn toàn bị cảm động, nhìn thấy cảnh này theo bản năng chạy vội tới, đồng thời lo lắng hỏi:
- Lão thái gia, ông làm sao vậy?
- Khái...khái...ông không sao...không có việc gì, đứa ngốc.
Trần lão thái gia kiệt lực điều chỉnh cảm xúc, sau đó vỗ vỗ vai Trần Phàm, buông tay ra hiền lành vuốt ve đầu Tô San, mỉm cười nói:
- Nha đầu ngoan, từ nay về sau, cháu là người của Trần gia.
- Lão thái gia, cháu biết mà, cháu vẫn đang chờ ông chủ trì hôn lễ cho tụi cháu đây.
Tô San nhu thuận đáp.
- Ha ha, tốt, đến khi nào hai cháu kết hôn. ông nhất định chủ trì hôn lễ cho hai đứa.
Trần lão thái gia cười ha ha, trong con ngươi lại hiện lên một tia ảm đạm không dễ dàng phát giác.
Tia ảm đạm kia, che giấu thật sự sâu...rất sâu...
Sâu đến mức không ai phát hiện.
- Tốt lắm, đứa ngốc, đừng lo nói chuyện mãi với lão đầu tử như ông, mang theo Tô nha đầu đi tâm sự cùng cha mẹ cháu đi.
Sau thoáng cười to, Trần lão thái gia đưa ánh mắt nhìn về hướng Trần Phàm.
Trần Phàm gật gật đầu, đang muốn nói gì lại nghe Trần Chiến nói:
- Phàm nhi, mang theo San San lên xe nói đi.
- Ân.
Trần Phàm cũng không có lời dị nghị, hắn biết rõ, có mấy lời quả thật không thích hợp nói ngay lúc này.
Sau đó Trần Phàm mang theo Tô San, cùng Trần lão thái gia và vợ chồng Trần Chiến lên chiếc Hồng Kỳ.
Nguyên bản loại xe Hồng Kỳ bình thường không chứa được nhiều người như vậy, nhưng loại này đủ dài, đủ rộng, thật có thể chứa hết mọi người.
Trong ánh mắt nhìn chăm chú cùng cúi chào của đám binh sĩ, chiếc Hồng Kỳ quay đầu trở về, dần dần biến mất trong tầm nhìn của bọn họ.
- Mấy người các cậu, đi theo tôi.
Khi chiếc Hồng Kỳ đi xa, phía trước đột nhiên chạy tới một chiếc xe hơi, một gã quan quân quân hàm không thấp từ trên xe nhảy xuống, săc mặt nghiêm túc ra lệnh cho mấy binh sĩ canh gác.
Cùng lúc đó, lại có một chiếc xe chạy đến, từ trên xe có mấy binh lính đi xuống, thay thế cho nhóm binh lính đứng gác trước đó.
Trong xe, Trần Phàm ngồi bên cạnh Tôn Á Linh, nắm lấy bàn tay khô vàng của bà, mỉm cười nhìn Tô San nói:
- San San, đây là mẹ anh.
- Mẹ, đây là con dâu mà mẹ ngày nhớ đêm mong, con đã mang về cho mẹ.
Dứt lời, Trần Phàm lại giới thiệu với Tôn Á Linh.
- San...San San, lại đây, cho mẹ nhìn xem.
Nghe được Trần Phàm giới thiệu, Tôn Á Linh gọi Tô San.
- Mẹ.
Tô San không chút do dự, cam tâm tình nguyên hô lên tiếng gọi chỉ sau khi kết hôn nàng mới có thể gọi, bởi vì nàng cảm giác từ lúc mình yêu Trần Phàm, liền chú định đời này nàng sẽ trở thành vợ của Trần Phàm, đồng dạng nàng cũng rõ ràng, người phụ nữ trước mất chưa già đã yếu này, sẽ trở thành mẹ chồng của nàng.
Dứt lời, Tô San cũng giống như Trần Phàm, nắm lấy bàn tay khô vàng của Tôn Á Linh, hai người một trái một phải giống như thần giữ nhà, thủ hộ lấy Tôn Á Linh.
Mẹ...
Nghe được chữ này, cả người Tôn Á Linh chấn động, đôi mắt hoàn toàn đỏ, nước mắt không tự chủ được chảy xuống khuôn mặt ngày càng già cả của bà.
Ánh mắt bà nhìn về phía Tô San đã tràn ngập vẻ từ ái đặc hữu của một vị trưởng bối, còn có vẻ tự trách cùng áy náy không thể hủy diệt.
Bởi vì...bà biết, Tô San trước mắt là thế thân của cô bé còn chưa từng ra đời đã bị vùi thân trong lòng đất vàng kia.
Nhưng thân phận thế thân này, đã quyết định vận mệnh của Tô San.
Theo ý nào đó mà nói, điều này đối với Tô San thật không công bình, đồng dạng Trần gia cũng đã thiếu Tô San rất nhiều...rất nhiều...
Trở lại tiểu viện tận cùng trong quân khu đại viện, Trần lão thái gia cũng không ích kỷ để Trần Phàm cùng Tô San tiếp tục bồi bên cạnh hắn, mà cho hai người đến nói chuyện với vợ chồng Trần Chiến, sắc mặt hắn lại tái nhợt cùng cảnh vệ viên quay về chỗ ở.
- Thủ trưởng, thần sắc của ngài không tốt lắm, hiện tại tôi gọi điện thoại cho quân y tới kiểm tra cho ngài.
Vừa trở lại đại sảnh lầu hai của tiểu viện, cảnh vệ viên chậm rãi dìu Trần lão thái gia ngồi xuống, thần tình lo lắng nói.
Trần lão thái gia lắc lắc đầu:
- Không cần, tiểu Trụ tử, cơ thể của ta bản thân ta rất rõ ràng.
- Không được, thủ trưởng, ngài nhất định phải làm kiểm tra, gần đây thần sắc của ngài thật sự quá kém.
Thân là cảnh vệ viên của Trần lão thái gia, tiểu Trụ tử đối với biến hóa gần đây của lão thái gia đều nhìn thấy rõ, hắn cảm giác được, thân thể Trần lão thái gia thật không bằng trước kia.
Hắn rất rõ ràng, hai năm trước Trần lão thái gia bởi vì việc Trần Phàm rời khỏi Long Nha mà bệnh không dậy nổi, kết quả ở bệnh viện tra ra được là bị ung thư phổi. May mắn chính là bởi vì lão thái gia thường xuyên làm kiểm tra, bệnh tình chỉ thuộc thời kỳ đầu, không thật nghiêm trọng nên thuận lợi chữa khỏi.
Mà sau khi Trần lão thái gia ra viện, bác sĩ vốn dặn lão thái gia mỗi ba ngày đến kiểm tra thân thể một lần, nhưng Trần lão thái gia lại ngại phiền toái nên quyết định mỗi tháng đến một lần, vì chuyện này Trần gia đương đại gia chủ, Trần Kiến Quốc quyền lực ngập trời trong quân ủy lại đến khuyên bảo nhiều lần, đều vô ích mà về, Trần Chiến cũng từng khuyên nhủ nhưng cũng không thể thuyết phục được Trần lão thái gia.
Bởi vì bản thân lão thái gia là một người quật cường.
- Cậu phản rồi.
Ngạc nhiên nghe được lời của tiểu Trụ tử, Trần lão thái gia lập tức phát hóa:
- Cậu còn chít chít méo mó, lão tử một phát băng cậu.
- Thủ trưởng, nếu ngài khăng khăng kiên trì, tôi sẽ đi nói cho Trần Phàm...
Tiểu Trụ tử nghiêm mặt nói.
Nói cho Trần Phàm?
Cả người Trần lão thái gia chấn động, hung hăng trừng mắt quát:
- Cậu dám?
- Thủ trưởng, dù ngày sau ngài một phát bắn chết tôi, tôi cũng sẽ đi.
Tiểu Trụ tử vẻ mặt kiên định.
- Thằng nhóc, ta còn không tin tà a...sắc mặt Trần lão thái gia phát lạnh, theo bản năng làm ra động tác như muốn rút súng, kết quả sờ vào khoảng không...
Lấy thân phận cùng tuổi tác hiện giờ của hắn, tự nhiên sẽ không dùng súng lục.
Vừa sờ hụt, Trần lão thái gia không khỏi ngẩn ra, sau đó ánh mắt hung hăng trừng trừng nhìn tiểu Trụ tử.
Nếu ở bình thường, tiểu Trụ tử bị Trần lão thái gia trừng như vậy đã sớm sợ tới mức hai chân nhũn ra, nhưng hôm nay hắn lại thần kỳ không tránh né ánh mắt lão thái gia, mà là thẳng thắn đón nhận, cảm giác kia giống như đang nói: thủ trưởng, ngài hãy chờ xem, không đáp ứng tôi sẽ đi nói cho Trần Phàm.
Hiển nhiên tiểu Trụ tử rất rõ ràng, nếu Trần Phàm ra mặt nhất định có thể thuyết phục lão thái gia.
Bởi vì Trần Phàm là địa phương nhu nhược duy nhất trong lòng lão gia tử.
- Mẹ ngươi, lão tử từ khi tham gia hồng quân đến bây giờ, còn chưa từng bị người uy hiếp đâu, tiểu tử ngươi cũng dám uy hiếp lão tử.
Lão thái gia tức giận mắng một câu, theo sau bất đắc dĩ thở dài nói:
- Được rồi, cậu đi gọi điện thoại cho quân y, nhưng có một điều kiện tiên quyết: nhất định giữ bí mật.
Nhất định giữ bí mật?
Chẳng lẽ chính bản thân thủ trưởng đã ý thức được điều gì?
Cả người tiểu Trụ tử chấn động, trong con ngươi càng thêm lo lắng.
- Tiểu tử có nghe hay không?
Trần lão thái gia thấy tiểu Trụ tử sững sờ, quát một tiếng.
Tiểu Trụ tử thoáng do dự, cuối cùng cắn răng gật đầu:
- Dạ, thủ trưởng.
Một giờ sau, một gã quân y hơn năm mươi tuổi, thân hình thẳng tắp đứng trong phòng sách, đôi mắt đó ngầu, thần tình lo lắng nhìn lão thái gia muốn nói gì đó lại mở miệng ra, suốt hồi lâu không nói nổi một lời.
- Thân thể của ta bản thân ta hiểu rõ, cho nên cậu cũng không cẩn giấu diếm, có gì thì nói đó.
Thấy vẻ mặt quân y lo lắng, Trần lão thái gia vẫn thản nhiên.
- Thủ trưởng.
Quân y rưng rưng, cắn chặt môi nói:
- Tế bào ung thư trong cơ thể ngài lại xuất hiện, hơn nữa đã hoàn toàn khuếch tán...
- Là thời kỳ cuối phải không?
Lão thái gia không sao cả chỉ cười cười:
- Lão tử đã biết hết thuốc chữa, cho nên mới lười kiểm tra.
- Thủ trưởng, kỳ thật...vẫn còn có biện pháp, trước mắt bên Mỹ đã nghiên cứu ra được kỹ thuật hạng nhất, chữa khỏi cho người bị bệnh ung thư thời kỳ cuối, có một chút xác suất sẽ chữa khỏi...
- Vô nghĩa, bảo lão tử chạy tới địa bàn người Mỹ chữa bệnh? Làm không tốt còn có thể chết bên đó, con mẹ nó lúc đó ngươi bảo ta xuống dưới làm sao đối mặt chủ tịch cùng thủ tướng?
Trần lão thái gia tức giận nói.
- Nhưng...thủ trưởng...Quân y cố gắng nói gì đó.
- Không có nhiều nhưng như vậy.
Trần lão thái gia không kiên nhẫn khoát tay:
- Lão tử nói cho cậu biết, tin tức này nếu truyền ra sẽ tạo ra một loạt phản ứng dây chuyền, ảnh hưởng to lớn, hoàn toàn không phải do cậu tưởng tượng nổi. Cho nên cậu phải nghiêm khắc giữ bí mật cho lão tử, nếu để lộ ra nửa điểm phong thanh, lão tử trị tội cậu, có nghe hay không?
- Thủ trưởng...Nước mắt lướt qua khuôn mặt quân y.
- Ba.
Trần lão thái gia vỗ mạnh bàn, đứng dậy phẫn nộ quát:
- Trả lời lão tử, đây là mệnh lệnh.
- Dạ, thủ trưởng.
Quân y chảy nước mắt, cắn răng gian nan phun ra ba chữ.
- Tốt lắm, lăn xa một chút cho lão tử, người đã hơn năm mươi tuổi, còn khóc sướt mướt như đàn bà, thật không có tiền đồ.
Trần lão thái gia thấy quân y đáp ứng, cười mắng.
- Hô... Nguồn truyện:
Quân y cắn răng, cuối cùng thối lui ra khỏi phòng.
Mất thấy quân y rời đi, Trần lão thái gia thoải mái ngồi trên ghế đằng mộc, cười a a nói:
- Các huynh đệ a, lão tử biết các cậu đều ghen tỵ lão tử ở trên này rong chơi thời gian quá dài rồi, không thể đi xuống uống rượu cùng các cậu. Nhưng các cậu có nghĩ tới hay không a, nếu lão tử không ở đây thêm vài ngày, làm sao đi xuống hồi báo cho chủ tịch cùng thủ tướng tình huống trước mắt của tân Trung Quốc chúng ta đây?
- Nhưng các cậu cũng đừng nóng nảy, lão tử cũng sắp đi xuống, ân, nhanh thôi...
Lời nói hạ xuống, trên mặt Trần lão thái gia không hề có chút vẻ uể oải cùng sợ hãi, chỉ còn lại sự vui tươi thoải mái.
Giờ khắc này, hắn tựa hồ đã nhìn thấy một màn sau khi mình đi xuống sẽ được cùng những huynh đệ từng sinh tử sum họp lại...
Cũng đã nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của các huynh đệ khi mình đang hồi báo công tác cho chủ tịch cùng thủ tướng...
Trần gia cấp cho Yến gia một cái tát, Yến gia chỉ biết nhịn đau mỉm cười. Điều này, theo ý nào đó mà nói thì coi như cũng đã chứng minh rồi. Trần gia vẫn là áp đảo đứng trên cơ Yến gia.
Ít nhất trước mắt là như thế!
Nhưng...tất cả mọi người đều hiểu rõ ràng, hết thảy những chyện này đều phải quy công lao cho lão nhân năm nay đã gần trăm tuổi kia.
Nếu không có lão nhân kia, hai gia tộc nhiều nhất chỉ xem như là long tranh hổ đấu mà thôi, sẽ không có khả năng phân chia ý nghĩa thắng bại chân chính. Bởi vì...cục diện bây giờ đang ở thế cân bằng vi diệu, tuy cân bằng có thể phá vỡ, nhung...đại cân bằng sẽ không thể phá vỡ. Điểm này, Trần, Yến hai nhà đều hiểu rõ ràng.
Trần Ninh từ chối hôn sự, trong lúc vô hình đã làm cho cái cân bằng vi diệu kia xuất hiện một tia vết rách. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Coi như Trần lão thái gia và Trần Kiến Quốc không có tự trách mình, nhưng Trần Ninh vẫn như cũ, có thể theo tận sâu trong con ngươi Trần Kiến Quốc nhìn ra một tia lo lắng. Nàng không phải kẻ ngốc, nàng biết. Trần Kiến Quốc lo lắng khi Trần lão thái gia buông tay quy thiên, thì Trần gia liền sẽ gặp phải nguy cơ khiêu chiến, lần đầu tiên trong suốt mấy chục năm qua.
Bất quá...Nàng không có hối hận!
Mặc dù về đến nhà, phải đối mặt với người cha làm tướng quân, thì nàng vẫn ngẩng đầu quật cường như cũ.
Hiện giờ đã qua tuổi bốn mươi, ở đại quân khu là nhân vật nắm giữ thực quyền trong tay, Trần Vĩnh Lạc nhìn con gái biểu tình quật cường, nhịn không được khẽ thở dài:
- Thôi đi, chuyện đã muốn phát sinh rồi. Giờ ta có trách mắng con cái gì cũng chỉ là phí công. Nhưng mà...haiiz...
- Cha, con tình nguyện nhận trách phạt, ngay cả khi bị đuổi ra khỏi Trần gia con cũng cam lòng!
Trần Ninh cắn răng nói, diễn cảm kiên định.
Trần Vĩnh Lạc cười tự giễu:
- Tuy rằng con làm sai, nhưng nếu lão gia tử đã ngầm đồng ý, tự nhiên sẽ không ai dám trách phạt con. Chẳng qua ông nội của con Nhưng thật ra là tiểu tử Trần Phàm đó, haiiz, không nhắc đến hắn cũng thế!
- Tiểu Phàm ca ca, hắn làm sao vậy?
Vừa nghe thấy hai chữ Trần Phàm, biểu tình trên mặt của Trần Ninh đã khẩn trương hơn.
- Ngày sau con sẽ nhìn thấy, hiện giờ nói cho con nghe, con cũng sẽ không tin tưởngđâu.
Trần Vĩnh Lạc chần chừ một chút, không có thăng thắn nói ra cho Trần Ninh nghe. Bởi vì hắn biết, nếu như nói ra những lời này, đối với cuộc đời của Trần Ninh sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn.
Cùng lúc đó, trong một gia đình khác thuộc dòng họ Trần...
Hiện giờ thân là cán bộ cấp chính sở, một tay nắm giữ thành phố Tô Châu, Trần Phi diễn cảm ganh tị đang ngồi ở trong đại sảnh, nhìn người đàn ông trung niên hói đầu trước mặt, tức giận bất bình nói:
- Cha, con không sao hiểu nổi. Cái gã Trần Phàm kia, suốt ngày trừ bỏ gây chuyện rắc rối, bôi nhọ danh dự của gia tộc ra, căn bản là chưa từng làm chuyện gì có lợi cho Trần gia, vì cái gì mà lão thái gia luôn luôn đem hắn che chở, làm như tâm can bảo bối thế đây? Còn nữa. Trần Ninh nha đầu này mắc bệnh ư? Làm sao dám nói ra những lời như thế đây chứ.
Nói đến đây, Trần Phi có vẻ càng thêm buồn bực, nhịn không được nhấc một điếu thuốc lên, châm lửa rít khói.
- Tiểu Phi, con không cần phân tâm quản nhiều tới chuyện này, hãy làm tốt công việc của mình thì được rồi.
Trần Vĩnh Thụy cha của Trần Phi trầm giọng nói:
- Sáng hôm nay, bên quân khu NP, Lý Vân Phong diễn trò trước mặt thượng cấp, cùng ông nội của con cầu hôn. Bảo là muốn đem cháu gái lớn của hắn. Lý Dĩnh gả cho con, con nghĩ sao?- Lý Dĩnh?
Trần Phi hai mắt tô sáng, hiển nhiên một mực lăn lộn ở Giang Tô, Trần Phi đối với Lý Dĩnh cũng không xa lạ gì, tương phản còn đã từng gặp mặt. (Tô Châu nằm trong Giang Tô, Giang Tô là thành phố thủ phủ và có 13 địa cấp thị xung quanh. Tô Châu là 1 trong số đó.)
- Xem ra con có hứng thú hả?
Trần Vĩnh Thụy cười nói:
- Lý gia coi như là quân nhân thế gia bên quân khu NP, Lý Vân Phong ở trong quân khu có thể lấy thúng úp voi, cùng Phương đại lão có quan hệ cũng không đơn giản, xem như là nhân vật nằm trong phái thực quyền. Bấy nhiêu đó, cháu gái của Lý Vân Phong và con, xem như cũng môn đăng hộ đối. Luận tư sắc, Lý Dĩnh năm xưa hoạt động trong giới văn nghệ, còn được bầu chọn làm Thiên Hậu Châu Á, các phương diện khác không thành vấn đề.
Chỉ có tỳ vết duy nhất chính là, nha đầu kia năm xưa đã từng lăn lộn trong giới văn nghệ, hiện giờ còn đích thân thành lập ra công ty giải trí. Trên phương diện thân phận là không tương xứng với con, hơn nữa, đối với bước đường sự nghiệp của con ngày sau, cũng sẽ tạo nên ảnh hưởng nhất định. Bất quá những cái đó không thành vấn đề, chỉ cần con muốn, đến lúc đó đưa nha đầu kia tiến vào Đoàn Quân Công, bằng vào uy vọng của chúng ta và Lý gia, hỗn vài năm lên cái chức đại tá, thiếu tướng cũng không phải là chuyện gì quá khó.
- Con nghe nói, nàng và Tiết Cường của Tiết gia ở phương Nam, từng có mối quan hệ tình cảm.
Theo ý nào đó mà nói, Trần Phi đối với Lý Dĩnh vẫn tương đối hài lòng.
Thậm chí mấy năm trước hắn còn này sinh ý niệm đem Lý Dĩnh làm gái bao trong đầu. Nhưng khi hắn biết được bối cảnh sau lưng Lý Dĩnh và chuyện tình quan hệ với Tiết Cường, hắn liền buông tha suy nghĩ này.
- Không thích nha đầu đó ư?
Trần Vĩnh Thụy nhất châm kiến huyết nói.
Trần Phi cũng không giấu giếm, mà rõ ràng gật đầu:
- Nếu nàng còn trong sạch sẽ không thành vấn đề. Nhưng nếu bị Tiết Cường đụng chạm vào rồi, thì...
- Tiểu Phi, người làm đại sự thì không cần câu nệ tiểu tiết!
Trần Vĩnh Thụy ngữ khí bỗng dưng trở nên ngưng trọng hơn:
- Thành viên đời thứ ba trong Trần gia, trước mắt ta sẽ cố gắng nhường nhịn thêm vài năm nữa. Hỗn lên chức cán bộ phó cấp quốc gia. Đến khi đó, cái ghế đại gia chủ đời thứ ba, tất nhiên sẽ rơi vào trong tay ta.
Trần Phi nheo mắt lắng nghe.
- Nhưng...Con cũng biết, mối quan hệ giữa ta và hai người chú của con không phải rất hòa hợp. Đến lúc đó, coi như ta trở thành gia chủ Trần gia đời thứ ba, chỉ sợ rằng hai người họ cũng sẽ không quá ủng hộ ta.
Trần Vĩnh Thụy trong con ngươi lóe ra quang mang lanh lợi:
- Mà Trần gia chúng ta quật khởi bằng vào lực ảnh hưởng quân đội. Nếu không có người trong quân đội ủng hộ, đó nhất định cũng không phải là chuyện gì quá tốt.
- Xem ra, cha là muốn con đáp ứng mối hôn nhân này sao?
Trần Phi không ngốc, bởi vì hắn đã nghe ra ý tứ trong lời nói của Trần Vĩnh Thụy rồi.
Trần Vĩnh Thụy dứt khoát gật đầu:
- Đúng thế! Chỉ cần con cưới nha đầu Lý Dĩnh kia, trong tay chúng ta sẽ có lực lượng trong quân đội ủng hộ. Đến lúc đó, sau khi ta về hưu, con tiếp nhận Trần gia là chuyện tình quá mức rõ ràng rồi.
- Xin cha hãy yên tâm, con biết mình phải làm cái gì rồi.
Trần Phi trầm ngâm vài giây đồng hồ xong, liền đưa ra câu trời lời thuyết phục.
Nghe Trần Phi nói. Trần Vĩnh Thụy mỉm cười vui sướng, theo sau khẽ nheo mắt, trào phúng nói:
- Tiểu Phi, làm người khi hành sự thì phải phóng mắt nhìn xa trông rộng một chút, không cần phải tranh khí nhất thời.
- Trần Chiến năm xưa như thế nào? Được lão thái gia coi trọng như vậy, lực ảnh hưởng trong quân đội cũng không thua ai, nhưng kết quả trầm luân trở thành phế vật của Trần gia ah! Hắn trở thành phế vật, con hắn cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, tuy rằng thằng tiểu tử đó ở vài phương diện rất cường hãn, nhưng võ lực cá nhân cuối cùng vẫn phải có hạn. Huống chi, thằng tiểu tử đó và cha hắn đều giống nhau, là hạng người trọng tình trọng nghĩa. Đây chính là mối uy hiếp lớn nhất của hắn, người như vậy sẽ không bao giờ làm nổi đại sự!
- Về phần lão gia tử cung chiều hắn, điều này không ngại. Đó cũng giống như phi tần thời xưa mà thôi, khi hoàng đế còn sống thì sẽ được sủng ái, nhưng khi hoàng đế vừa chết, người đầu tiên dính tai ương sẽ chính là hắn!
Những lời này của Trần Vĩnh Thụy vừa ra khỏi miệng, hai mắt Trần Phi tỏa sáng, oán khí trong lòng nhất thời tan biến không còn trông thấy tăm hơi bóng dáng.
Thấy một màn này, Trần Vĩnh Thụy khẽ mỉm cười, theo sau diễn cảm trở nên lãnh khốc vô tình:
- Tiểu Phi, con hãy ghi nhớ, muốn làm nên đại sự, thà rằng ta phụ người trong thiên hạ, chứ không nên để cho người trong thiên hạ phụ ta. Thời khắc mấu chốt, chí thân cũng đều phải...giết!
- Cảm ơn cha đã dạy bảo.
Trần Phi đứng lên, cung kính cúi đầu.
So sánh cùng Yên Kinh lạnh và khô mà nói, nhiệt độ ở Đông Hải còn muốn cao hơn nhiều. Chẳng qua bởi vì cái kiểu thời tiết không nóng không lạnh này, đã khiến cho rất nhiều người trong lòng cảm thấy khó chịu.
Khoảng nhá nhem 6 giờ tối ngày mùng 1, một chiếc Lincoln dừng ở trước cửa tòa nhà biệt thự lớn nhất trong quận Cao Nhũ Phu. Rất nhanh sau đó, cánh cổng sắt đã mở ra. ô tô chạy thẳng vào trong, như ngựa quen đường cũ tiến vào trong bãi đậu xe.
Khi xe dừng, Dương Viễn một thân âu phục Armani, đeo một chiếc kính gọng vàng giống thường ngày, tay xách cặp công văn, cước bộ có chút dồn dập tiến lên trên lầu.
Trong đại sảnh trên lầu chính, biết Dương Viễn đến, nên Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng Sở Qua sớm đã chờ lâu rồi.
Cùng ngày thường bất đồng, ngày hôm nay Hoàng Phủ Hồng Trúc không có khoác chiếc áo choàng da màu đen yêu thích, mà vận một chiếc áo lông cừu màu trắng, nửa thân dưới là váy dài trùm qua đầu gối. Thêm mái tóc dài tùy ý choàng qua đầu vai, chợt ngắm nhìn, nàng khiến cho người ta cảm thấy một loại hương vị bà chủ gia đình.
Điều kiện tiên quyết chính là, ngươi không nên nhìn vào đôi mắt xếch đẹp kia của nàng!
- Dương ca, đến thật đúng giờ.
Nhìn thấy Dương Viễn bước lên tầng lầu, Sở Qua thân mặc áo len đan, quần bò dép lê, mở miệng chòng ghẹo nói:
- Nhưng anh đến dùng cơm, không mang theo lễ vật, mà xách cặp công văn tới làm gì ah!
- Tiểu Qua.
Nghe Sở Qua chòng ghẹo, Hoàng Phủ Hồng Trúc cố tình nghiêm nghị thần sắc, biểu tình dứt khoát, quát lạnh một tiếng.
Nhưng đối mặt với Hoàng Phủ Hồng Trúc, Sở Qua lại không hề sợ hãi chút nào. Vì thế lúc này không khỏi làm cho Hoàng Phủ Hồng Trúc có chút dở khóc dở cười.
Đồng thời nàng cũng tò mò, ngày hôm nay Dương Viễn cùng những năm qua có điểm bất đồng.
Bởi vì ngay thời gian Sở Vấn Thiên còn sống, hàng năm Dương Viễn cũng thường xuyên tới đây ăn cơm. Bất quá...mỗi lần tới đều mang theo lễ vật, tuy rằng không phải sang quý, nhưng cũng là lo lắng qua.
Đúng như lời Sở Qua, chưa nói năm nay Dương Viễn không mang theo lễ vật đến, mà còn xách theo cặp công văn, quả thực là mười phần cổ quái. Vì thế, Hoàng Phủ Hồng Trúc thoáng trầm ngâm, nhịn không được hỏi:
- Dương Viễn, phải chăng tập đoàn xảy ra tình huống khẩn cấp ư?
- Ân.
Đầu tiên Dương Viễn gật đầu, nhưng lại khẽ lắc đầu báo cáo:
- Không phải tập đoàn, mà là Trần tiên sinh.
Trần tiên sinh?
Ba chữ này vừa ra khỏi miệng, không riêng gì Hoàng Phủ Hồng Trúc, mà tựu ngay cả Sở Qua đang chơi máy vi tính cũng phải biến sắc!
- Hắn làm sao thế?
- Trần ca làm sao cơ.
Hai người đồng thành mở miệng, diễn cảm lo lắng, không thể che giấu.
- Hoàng Phủ tiểu thư, máy di động cô không mở, nên không biết hôm nay ở Yên Kinh đã xảy ra một chuyện tình khá lớn, cùng Trần tiên sinh có chút quan hệ.
Chứng kiến diễn cảm lo lắng trên mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc và Sở Qua, Dương Viễn không dám dây dưa, mà vội vàng giải thích:
- Buổi sáng...
Theo sau, ở dưới biểu tình chăm chú của hai người, Dương Viễn nhanh chóng đem chuyện tình đã xảy ra lúc sáng ngày mùng 1 kể ra.
- Woa, Trần ca quả nhiên là ngưu bức ah!
Nghe xong Dương Viễn trình bày, Sở Qua biểu tình kinh ngạc, theo sau mừng rỡ như điên nói:
- Hậu nhân của nguyên lão khai quốc ah! Mẹ kiếp, đây là khái niệm gì? Ngày sau ai còn dám động vào lão tử, lão tử liền bày ra ngọn núi lớn Trần ca này. Cái gì mà Hồng Tam Đại Kiệt Xuất, quan nhị đại, phú nhị đại, tất cả đều phải xách dép cho lão tử ah!
So sánh cùng biểu tình mừng rỡ như điên của Sở Qua mà nói, Hoàng Phủ Hồng Trúc đồng dạng cũng khiếp sợ không kém bao nhiêu. Trước kia, nàng phỏng đoán Trần Phàm mang xuất thân từ Trần gia ở kinh thành, nhưng...không có đoán ra địa vị của Trần Phàm ở Trần gia còn vững chắc như thế!
Nhưng, sau khi kinh ngạc qua đi, nàng lại có điểm lo lắng cho Trần Phàm, ở nàng xem ra, lần này Trần Phàm nổi danh ở Yên Kinh, có thể nói là do Trần lão thái gia và Trần Ninh liên thủ thúc đấy, hơn nữa gây ra phong ba bão táp lớn đến nhường này, là họa hay phúc, bây giờ vẫn còn khó nói rõ ràng...
PS:
Hồng Tam Đại Kiệt Xuất: là con cháu ưu tú, đời thứ ba trong những dòng họ cách mạng.
Quan nhị đại - phú nhị đại: Thế hệ con cháu nhà quan thứ hai - thế hệ con cháu nhà giàu thứ hai. Tính trong gia đình.