Là bạn chơi đùa từ nhỏ tới lớn của Yến Thanh Đế, cũng là một con chó săn trung thành của Yến Thanh Đế, lần này Phạm Nhàn cũng lấy được cơ hội ngàn năm một thuờ để đến đây, ngoài ra còn có cả vị hôn thê Lâm Ảnh của hắn.
- Lão công, hôm nay toàn bộ đại nhân vật đều cũng đến sao?
Ngồi trong một chiếc xe treo bảng số thị ủy Yên Kinh. Lâm Ảnh có vẻ hết sức kích động, bởi vì nàng biết cả Lâm gia, ngoại trừ ông nội của nàng lấy được thiệp mời dự đám hỏi của hai nhà Trần. Yến, cũng chỉ có một mình nàng là thành viên Lâm gia có thể tham gia nghi thức đính hôn lần này.
Điều này đủ cho nàng kích động cùng kiêu ngạo.
So sánh với Lâm Ảnh mà nói. Phạm Nhàn xuất thân Phạm gia, được xem là đối tượng bồi dưỡng của Phạm gia cũng có vẻ thập phần đắc ý:
- Đó là đương nhiên, không nói tới đám nói của Trần gia cùng Yến gia, cho dù là một trong hai gia tộc, những đại nhân vật cũng sẽ nể mặt mà đến.
- Không biết hôm nay Trần lão thái gia, vị khai quốc công thần kia có đến hay không?
Lâm Ảnh chớp mất, thần tình chờ mong.
Phạm Nhàn thật rõ ràng lắc lắc đầu:
- Lão nhân gia ông ta chắc là sẽ không có mặt.
- Vì sao?
Vẻ mặt Lâm Ảnh nghi hoặc.
Vẻ mặt Phạm Nhàn theo lý thường phải làm, nói:
- Thủ trưởng số 1 muốn gặp hắn cũng phải xem thử tâm tình của hắn tốt xấu, em cảm thấy được nhân vật như vậy sẽ dễ dàng lộ mặt sao?
- Vậy cũng phải.
Lâm Ảnh cam chịu gật đầu.
Có lẽ đã nhận ra vẻ thất vọng trong con ngươi Lâm Ảnh, Phạm Nhàn mỉm cười khẽ vuốt mái tóc trên trán Lâm Ảnh, nói:
- Tiểu Ảnh, anh nói thật cho em biết, hôm nay người có thể tham dự nghi thức đính hôn này, đều là những nhân vật đang đứng trên đỉnh quyền lực của hiện tại hoặc trong tương lai đó.
- Ân.
Lâm Ảnh giống như chim nhỏ nép vào người Phạm Nhàn, vẻ mặt thỏa mãn.
Hiển nhiên đối với việc có thể đi chung với Phạm Nhàn, nàng thật thỏa mãn, thậm chí nàng còn cho rằng là may mắn lớn nhất đời này của nàng.
Phạm Nhàn cùng Lâm Ảnh cầm thiệp mời đi qua ba trạm canh gác, chờ khi hai người đi vào khách sạn Yên Kinh, bãi đỗ xe đã đầy kín chỗ.
Những chiếc xe kia tuy có vẻ kém cỏi hơn những bãi đỗ xe khách sạn năm sao khác, nhưng biển số xe, đủ làm người ta nhìn thấy phải khiếp sợ.
Vào lúc tám giờ rưỡi, trong đại sảnh lớn nhất của khách sạn, đã tới không ít khách nhân, những khách nhân này thân phận hiển hách, nhưng những người thường xuyên xuất hiện trên đài tin tức vẫn chưa thấy xuất hiện.
So với những trường hợp tụ họp của xã hội thượng lưu mà nói, không khí trong đại sảnh tuy rằng nhìn qua có vẻ thật nhẹ nhàng, nhưng không cách nào hủy diệt một tia áp lực trong đó, dù sao khách nhân nơi này đều là những người có địa vị cao, nói chuyện làm việc đều phải vô cùng cẩn thận.
Ngoài ra khác với những tụ họp của giới xã hội thượng lưu khác, người phục vụ trong đại sảnh toàn bộ đều là nhân sĩ của chính phủ, hoặc là cấp khoa, hoặc cán bộ cấp tỉnh - đối với bọn họ mà nói, có thể đi vào nơi này để phục vụ trong buổi tiệc hôm nay, nội tâm của họ ngoại trừ kích động cũng càng thêm kích động.
Ngay khi những khách nhân đang vây quanh nhau thấp giọng nói chuyện, trong một gian phòng xa hoa bên trong khách sạn.
Trần Ninh từ mười lăm tuổi đã gia nhập đội hải quân lục chiến, hôm nay rốt cục đã cởi xuống bộ quân trang màu xanh biếc, mặc vào một bộ lễ phục dạ hội màu trắng, rất gợi cảm.
Làn da của nàng không giống như những mỹ nhân thành phần tri thức yêu thích theo đuổi sự trắng nõn, mà là màu lúa mạch, nhìn qua tràn ngập khí tức khỏe mạnh.
Vào lúc này, nàng ngồi ngay trước gương, nhìn vào bản thân mình đã được chuyên viên trang điểm tỉ mỉ, diễn cảm hết sức phức tạp, có bất đắc dĩ cùng thống khổ, còn có tia kích động không thể hủy diệt.
Đối với đám hỏi đầy màu sắc liên kết gia tộc này, nàng cũng giống như những người từng trải qua loại chuyện này, tận sâu trong nội tâm cũng không nguyện ý, nhưng nàng biết phản kháng của mình sẽ không có bất cứ tác dụng gì, chỉ đành hi sinh chính mình đổi lấy lợi ích của gia tộc.
Đây là nguyên nhân nàng bất đắc dĩ cùng thống khổ.
Về phần cao hứng chính là vì nàng biết được, hôm nay chẳng những Trần lão thái gia sẽ tới, ngay cả người anh họ mà nàng đã xem là thần tượng cùng mục tiêu theo đuổi cũng sẽ tới.
- Bang bang.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Nghe được tiếng gõ cửa, Trần Ninh trong nháy mắt đã khỏi phục biểu tình lãnh đạm, nhẹ giọng nói:
- Vào đi.
Dát chi!
Theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng bị người đầy ra, Yến Thanh Đế trong bộ âu phục màu đen từ ngoài cửa đi đến.
Cũng giống như Trần Ninh, ngày hôm nay Yến Thanh Đế ăn mặc thật tỉ mỉ, âu phục được làm theo yêu cầu mới nhất, cực kỳ vừa người, bộc lộ ra dáng người thon dài, mái tóc chỉ cẩn thận tỉ mỉ, trên mặt hiện lên dáng tươi cười thản nhiên, cả người thoạt nhìn làm cho người ta có loại cảm giác phong thái tuyên dương.
- Tiểu Ninh.
Yến Thanh Đế chậm rãi đi tới trước người Trần Ninh, hai tay nhẹ nhàng khoác lên vai Trần Ninh, mỉm cười nói:
- Thật không nghĩ tới, Trần lão thái gia cũng sẽ tham dự nghi thức đính hôn của chúng ta.
Nhìn thấy hai tay Yến Thanh Đế đặt lên vai của mình, thân thể Trần Ninh trong nháy mắt cứng ngắc, vẻ chán ghét trong con ngươi không có chút nào che lấp, nhưng nàng cũng không phát hóa, mà thản nhiên hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Anh tới nói chuyện với em một chút, một hồi đợi tới chín giờ, chúng ta cần cùng nhau đi xuống nghênh đón những đại nhân vật kia.
Tuy rằng có thể rõ ràng nhận thấy được vẻ phản cảm trong mắt Trần Ninh, nhưng Yến Thanh Đế vẫn giữ vẻ mặt tươi cười thản nhiên.
Đối với hắn mà nói, cùng Trần Ninh kết hôn, ngoại trừ vì lợi ích của bản thân và gia tộc, nhiều ít có điểm muốn chinh phục đóa quân hoa Trần Ninh này.
Phải biết rằng, toàn bộ các đại thiếu hồng sắc gia tộc tại đế đô, đều lấy việc có thể đạt được nữ nhân Trần gia làm vẻ vang, về phần cưới được đóa quân hoa đệ nhất có tên gọi là Trần Ninh, chính là giấc mộng của các đại thiếu hồng sắc gia tộc.
Đối với Yến Thanh Đế mà nói, nếu Trần Ninh ngoan ngoãn phục tùng hắn, hắn ngược lại sẽ giảm đi hứng thú.
Dù sao, thứ không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất, chuyện có khiêu chiến, thành công mới có cảm giác thành tựu.
Nghe được lời của Yến Thanh Đế. Trần Ninh không nói gì.
Nàng rất rõ ràng, một hồi những nhân vật đứng trên đỉnh quyền lực có mặt thì nàng phải cùng Yến Thanh Đế đi xuống nghênh đón, hơn nữa không riêng gì hai người, gia chủ Trần gia cùng Yến gia cũng sẽ đích thân nghênh đón.
Theo ý nào đó mà nói, bởi vì nguyên nhân ở Trần lão thái gia, năng lượng trong quân đội của Trần gia lớn hơn Yến gia, dù sao rất nhiều người đều là do một tay Trần lão thái gia năm xưa cất nhắc, đối với Trần lão thái gia luôn mang lòng kính sợ, lại là cảm ơn, dưới tình hình này bọn hắn dĩ nhiên nguyện ý làm việc cho Trần gia.
Nhưng luận năng lượng tại chính giới, Trần gia còn kém hơn Yến gia.
Trong thành viên của Yến gia, tiến vào cục chính trị không chỉ một người, mà là mặt sau gia chủ Yến gia còn có thểm hai chữ: thường ủy.
Ngay khi Yến Thanh Đế lần đầu tiên ở chung với Trần Ninh, đương đại gia chủ Trần gia Trần Kiến Quốc đang ở trong phòng tổng thống gặp mặt một ít nhân sĩ phái thực quyền quân ủy, trong đó còn có những người cầm quyền các đại quân khu.
- Lão Trần, theo tôi được biết cháu nội Trần Phi của ông trước mắt còn chưa kết hôn, đúng không?
Trong đại sảnh, có các đại lão mặc quân phục đang ngồi, trong đó có một lão già mái tóc bạc, ánh mắt sắc bén, miệng hơi lớn đột nhiên mở miệng hỏi.
Lão già vừa thốt lên, những người khác đều đưa mắt nhìn về phía lão già nắm quyền quân khu NJ nói một không hai, còn có ngoại hiệu là Lý Đại Chủy (miệng rộng).
Lý Vân Phong.
Người cầm quyền quân khu NJ.
- Lão Lý, ông hỏi chuyện này làm gì?
Trong lòng Trần Kiến Quốc vừa động, nhìn về phía Lý Vân Phong.
- Ha ha, lão Trần, đây còn phải nói, lão Lý đây là muốn làm thân gia với ông thôi.
Bởi vì những người đang ngồi đều là người ủng hộ Trần gia, vì thế mọi người nói chuyện cũng tùy ý hơn, lần này mở miệng chính là vị đại lão đến từ quân khu Tây Nam.
- Hắc hắc, lão Vân a, tôi biết ông cũng muốn đem cháu gái của ông đẩy mạnh tiêu thụ đến Trần gia, đáng tiếc lại bị tôi nhanh chân đến trước.
Lý Vân Phong cũng không giấu diếm, hành văn gãy gọn nói:
- Lão Trần, thực không dám giấu diếm, cháu gái lớn của tôi tên Lý Dĩnh đến nay còn chưa kết hôn, tôi ước chừng Trần Phi nhà ông cũng rất hợp với nó, ông cảm thấy thế nào?
- Trần Phi sao.
Trần Kiến Quốc như có suy nghĩ gì trầm ngâm hai giây, theo sau cười nhạt một tiếng:
- Nếu lão Lý ông đã mở miệng, tôi tự nhiên không thế cự tuyệt. Như vậy đi, trước cho hai đứa thấy mặt, nếu song phương không có ý kiến, tôi không ý kiến.
- Ha ha, tốt, một lời đã định.
Nghe được câu trả lời của Trần Kiến Quốc, Lý Vân Phong thoải mái cười to.
Mà mấy đại lão quân đội còn lại lại có vẻ mặt hối hận, hối hận mình mở miệng chậm trễ, làm cho Lý Vân Phong đem người trẻ tuổi "xuất sắc nhất" đời thứ tư của Trần gia đoạt đi mất rồi.
Sau đó tuy rằng một ít đại lão quân đội đều cũng có ý tứ đối với một ít con cháu khác của Trần gia, nhưng cũng không trắng trợn mở miệng như Lý Vân Phong, mà chỉ trò chuyện một ít chủ đề thoải mái - bọn hắn chuẩn bị sau đó mới tới tìm riêng Trần Kiến Quốc nói chuyện.
Dù sao nếu tất cả mọi người đều cầu hôn người của Trần gia, điều này không khỏi cũng có chút quá mức... Nguồn truyện:
- Tốt lắm, bọn hắn có lẽ cũng đã đến, sau này chúng ta tiếp tục ôn chuyện, đi xuống nghênh đón một chút đi.
Vào lúc tám giờ năm mươi, Trần Kiến Quốc mở miệng đề nghị.
Đối mặt lời đề nghị của Trần Kiến Quốc, những đại lão quân đội cũng không có bất kỳ phản đối, đều đứng dậy đi theo Trần Kiến Quốc ra khỏi phòng tổng thống.
Thứ nhất bọn hắn biết những đại nhân vật sẽ đều có mặt, bọn hắn ra mặt nghênh đón là chuyện phải làm.
Mà quan trọng nhất là bọn hắn biết được Trần lão thái gia cũng muốn đến.
Đối với bọn hắn mà nói, bọn hắn có thể không đi xuống nghênh đón những đại nhân vật kia, nhưng phải đi nghênh đón Trần lão thái gia.
Trần lão thái gia quả thật sắp đến.
Nhưng hắn không đến một mình, mà là mang theo Trần Phàm cùng Tô San.
Trong chiếc Hồng Kỳ đời cũ, Trần lão thái gia ngồi ở trung ương, Trần Phàm cùng Tô San ngồi bên cạnh hắn, mà người phụ trách lái xe chính là tiểu Trụ tử.
Xuyên thấu qua kính chiếu hậu, nhìn ba người đang ngồi trò chuyện vui vẻ phía sau, trong lòng tiếu Trụ tử rất rõ ràng: qua hôm nay, cái tên Trần Phàm sẽ hoàn toàn vang vọng khắp Tử cấm Thành.
Vào ban đêm, trăng tròn giắt trời cao, ánh trăng dịu dàng trút xuống, làm thành Đại Lý có hơn bốn ngàn năm lịch sử tựa như tiên cảnh.
Cũng giống như rất nhiều thành phố, Đại Lý cũng có khu nhà giàu của riêng mình, khu nhà giàu nằm nằm ở ven hồ Nhị Hải, cảnh sắc họp lòng người, năm đó sự kiện xây dựng biệt thự tại hồ Nhị Hải là một trong những sự kiện trọng đại của giới bất động sản, chuyện kia vô hình trung đã cung cấp cho khu nhà giàu ven hồ Nhị Hải tạo thế thành công, giá cả biệt thự một đường tăng cao, kẻ có được không có ai không phải là nhân sĩ phú quý.
Thân là thổ hoàng đế. Hồng Liệt cũng có bất động sản tại khu nhà giàu Nhị Hải, hơn nữa không chỉ một biệt thự.
Khu nhà giàu, trong đại sảnh một tòa biệt thự.
Hồng Liệt ngồi trên sô pha, bởi vì nguyên nhân thân hình quá béo, không thể nhấc chân bắt chéo, tướng ngồi cũng hơi có chút khó coi, bất quá lại được khí thế bù đắp lại.
Hắn híp mắt, vừa hút xì gà Cuba vừa nhìn thủ hạ đang dời một đống thùng lớn từ dưới phòng ngầm đi ra, ý cười nơi khóe miệng không hề có chút che lấp.
- Hồng gia, đây là hàng do tướng quân Khôn Sa cung cấp cho chúng ta, ngài có muốn tự mình nhìn xem không?
Nhìn thấy đã dời hết toàn bộ thùng hàng ra khói phòng ngầm, một gã thanh niên dáng người thấp bé làn da ngăm đen cung kính nhìn Hồng Liệt hỏi.
Hồng Liệt không trả lời mà buông xì gà, đứng dậy đi về hướng đống thùng giữa đại sảnh.
Nhìn thấy một màn như vậy, tên thanh niên có làn da ngăm đen sắc mặt hơi đổi, hắn biết vị Hồng gia xưng bá Vân Nam nhiều năm này hiện giờ vẫn còn lo lắng đối với hắn, nếu không sẽ không đích thân muốn kiểm hàng.
Ngay khi sắc mặt tên thanh niên biến hóa, bên cạnh hắn, tên thanh niên từng phát sinh xung đột với Trần Phàm trên đường cao tốc vội vàng hiểu ý mở nắp thùng ra, lấy ra một túi bạch phiến, cung kính đưa tới trước người Hồng Liệt.
Hồng Liệt tiếp nhận, cực kỳ chuyên nghiệp kiểm tra.
Ước chừng nửa phút sau, Hồng Liệt buông túi bạch phiến, mỉm cười vỗ vỗ vai tên thanh niên ngăm đen nói:
- A Thủy, làm không tệ.
Nghe Hồng Liệt khích lệ, thanh niên có tên là A Thủy nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng tinh, cười cười vẫn không nói gì.
Nhưng tên thanh niên từng phát sinh xung đột với Trần Phàm lại biểu lộ một tia ghen tỵ.
Biểu tình biến hóa của tên thanh niên hoàn toàn bị Hồng Liệt nhìn thấy, nhưng hắn vẫn không nói gì.
Làm thổ hoàng đế Vân Nam, Hồng Liệt là một tên kiêu hùng điển hình, hơn nữa còn là loại ăn tươi nuốt sống.
Người quen thuộc hắn đều biết, lòng nghi ngờ của hắn luôn luôn rất nặng, thủ hạ bên người chưa bao giờ được hắn trọng dụng hơn ba năm.
Nói chung sau ba năm, hắn đều cấp cho đám phụ tá từng có cống hiến thật lớn một khoản tiền, sau đó cho đối phương xa chạy cao bay, nếu đối phương không cam lòng, hắn cũng không thèm bận tâm ba năm trả giá của đối phương mà thật rõ ràng tặng đối phương đi tìm Diêm Vương gia thảo luận nghiên cứu nhân sinh.
Nửa năm trước, hắn vừa mới đưa tiễn hai phụ tá đắc lực có vẻ bề ngoài trung thành và tận tâm đối với hắn, nhưng lại âm thầm nghĩ soán quyền của hắn.
Trước mắt, tên thanh niên tên A Thủy cùng tên thanh niên phát sinh xung đột với Trần Phàm, là thủ hạ dòng chính mà hắn đang xem xét.Đối với nội tình của hai người, Hồng Liệt hiểu rất rõ ràng, cha của A Thủy từng là một trong những tay trùm ma túy Myanmar, sau đó bị người hãm hại chạy trốn tới Vân Nam, mai danh ẩn tích trong một thôn nhỏ tại biên cảnh, cuối cùng phát sinh quan hệ với một nữ nhân Trung Quốc.
Sau đó cừu gia tìm tới cửa, cha mẹ A Thủy chết thảm, A Thủy vận khí tốt nên trốn thoát, mới mười mấy tuổi đã bắt đầu xông vào xã hội đen, trải qua mười năm tôi luyện, tâm trí thủ đoạn không tầm thường, xem như là một người âm tàn.
Mà thanh niên phát sinh xung đột với Trần Phàm tên là Sử Quân, là người địa phương Vân Nam, bởi vì rất thích võ thuật, học chưa xong trung học đã trộm tiền trong nhà, một mình đi tới thánh địa võ học Thiếu Lâm Tự trong tiểu thuyết võ hiệp, học võ bốn năm, một thân công phu không tầm thường.
Tuy rằng công phu của Sử Quân nổi danh, nhưng thuộc loại người ý nghĩ đơn giản, tứ chi phát triển điển hình, tính tình rất nóng nảy, hơn nữa trong lòng còn có sự tự ti của tiểu nhân vật, sau khi trở thành thủ hạ đắc lực của Hồng Liệt, liền lộ ra khí tức của nhà giàu mới nổi, nửa năm qua gây ra không ít rắc rối.
Đối với Hồng Liệt mà nói, hắn chọn lựa hai người chính là vì coi trọng trí tuệ bình tĩnh của A Thủy, công phu của Sử Quân.
Theo ý nào đó mà nói, hắn càng ưa thích Sử Quân, bởi vì Sử Quân tương đối dễ khống chế, mà A Thủy lại giống như một con sói, không chuẩn ngày nào đó có thể đem nanh sói nhắm ngay hắn.
Bất quá hắn cũng thật không để ý, theo hắn xem ra, A Thủy muốn báo thù nhất định phải mượn dùng thế lực của hắn, trong khoảng thời gian ngắn A Thủy còn chưa dám lộ ra nanh sói lạnh lẽo.
- Hai ngày tết này, nguồn cung cấp trong quốc nội rất thưa thớt, ông chủ rất để ý nhóm hàng này, không thể bại lộ.
Hồng Liệt quay trở lại ghế sô pha, cầm lấy điếu xì gà chưa tất, rít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Hiện giờ nhóm hàng đã thuận lợi đến đây, nhưng vẫn không thể phớt lờ. Như vậy đi, A Thủy, cậu phụ trách liên lạc đám cầm đầu sinh ý thuốc phiện các tỉnh, cần phải giao hàng tới tay bọn hắn không được sơ hở.
Hồng Liệt nói xong, lại nhìn Sử Quân đang lộ vẻ ghen tỵ liếc mắt nói:
- Sử Quân, cậu đi Thâm Quyến một chuyến, sau khi tới đó người phụ trách thuốc phiện Hồng Tinh tại Hong Kong sẽ liên hệ với cậu, đến lúc đó cậu đem hàng giao trên tay hắn.
- A Thủy, công việc của cậu quan trọng, phiêu lưu lớn, đêm nay đi đường suốt đêm đi.
Hồng Liệt nghĩ nghĩ, lại nói:
- Về phần Sử Quân, trước khoan hãy gấp, chờ người Hong Kong chọn xong địa điểm tại Thẩm Quyết, xác định không sơ hở, cậu hãy mang hàng đi qua.
- Dạ. Hồng gia.
A Thủy cùng Sử Quân đồng thời cúi đầu lĩnh mệnh, diễn cảm lại không giống nhau, vẻ mặt A Thủy bình tĩnh, mà vẻ mặt Sử Quân lại hưng phấn.
Cùng lúc đó, cách nhà của Lưu Mãnh không xa trong một hội quán xa hoa tại thị trấn, bên dưới đỗ đầy xe hơi, trong đó phần lớn là loại xe việt dã, giá cả không cao nhưng sử dụng thực tế.
Chủ nhân của mấy chiếc xe này phần lớn là người của công trình thi công đường cao tốc, ngoài ra còn có chút thương nhân đến du lịch phong cảnh.
Những người này đến, làm cho kinh tế thị trấn vốn thật lạc hậu bay nhanh phát triển, tràn ngập ra không ít nhà hàng có cấp bậc cao, khách sạn cùng hội quán giải trí.
Ngay bãi đỗ xe hội quán, chói mắt nhất chính là chiếc cc màu vàng mà trước đó Trần Phàm đã gặp được.
Trong một ghế lô bên trong hội quán, năm nam sáu nữ tề tụ cùng một chỗ, trên bàn bày đầy rượu, ngoài ra còn có chút điểm tâm cùng trái cây.
Mười một người này tuổi tác không lớn, đều chưa đến hai mươi tuổi, trong đó ngồi ở giữa là một thiếu niên đeo hạt kim cương trên tai, ngồi bên cạnh hắn là một nữ nhân dáng người cao gầy, ăn mặc hở hang.
Bốn gã thiếu niên khác cũng ăn mặc thời trang, đều tự ôm một cô gái dáng điệu không tệ lắm.
Cũng giống như cô gái ngồi bên cạnh tên thiếu niên đeo kim cương, bốn cô gái người nào cũng ăn mặc phong tao, váy ngắn, giày cao gót, thứ gì cũng đủ làm nổi lên lửa dục của nam nhân.
Bất quá có một cô gái ngoại lệ.
Nàng ngồi ở vị trí bên ngoài cùng, cách ăn mặc không phong tao như những cô gái khác, thân trên là chiếc áo len màu trắng cao cổ bó sát người, tòa thánh nữ dưới áo len căng phồng, nhìn qua có chút đồ sộ.
Thân dưới của nàng mặc một chiếc quần bò màu lam nhạt bó sát người, đôi chân dài dù không bại lộ ra ngoài nhưng vô hình trung vẫn tản ra lực hấp dẫn.
Dưới ánh đèn, nàng có một khuôn mặt thanh lệ thoát tục, ngũ quan không tính là thập phần tinh xảo, nhưng tổ họp cùng một chỗ lại có lực hấp dẫn nói không nên lời, gương mặt trái xoan, nói riêng về gương mặt, mặc dù nàng không trang điểm nhưng vẫn đẹp hơn những cô gái khác mấy phần.
- Bân ca, nghe nói hôm nay trong huyện thành đến một nữ nhân xinh đẹp siêu cấp, lái Land Rovers. Nghe nói người đàn bà kia vừa đến thị trấn, đám quan chức trong huyện lập tức tung tăng chạy đến khách sạn mời nàng ăn cơm, cuối cùng bị cự tuyệt, vô cùng phong cách.
Một gã thiếu niên hai mất tỏa sáng nhìn tên thiếu niên đeo kim cương nói.
- Từ xa xa tao cũng nhìn thấy, mẹ nó, cô gái kia đeo kính mát, không nhìn rõ mặt nhưng nhìn ra có điểm giống tình nhân trong mộng Lý Dĩnh của tao.
Thiếu niên khác cũng phụ họa.
Thiếu niên cầm đầu nghe hai người nói, cười khinh thường:
- Tụi mày chỉ biết nhìn nữ nhân, cũng không động não ngẫm lại, vì sao đám quan chức kia đều chạy tới?
- Vì sao?
Vài tên thiếu niên liền hỏi, mấy cô gái bên cạnh bọn hắn vẻ mặt chờ mong nhìn tên thiếu niên cầm đầu.
Thậm chí ngay cả cô gái ăn mặc bình thường không trang điểm cũng nhịn không được nhìn qua.
Nhận thấy được lời của mình khiến cô gái không trang điểm chú ý, thiếu niên cầm đầu nhếch lên nụ cười đắc ý:
- Anh của tao nói, có thể lái xe xịn không nhất định là người lợi hại, nhưng người có biển số xe màu đỏ, bình thường đều là nhân vật lợi hại, những nhân vật này không phải hỗn quan trường thì là quân đội, không thể trêu vào.
Quân đội.
Nghe được hai chữ này, thân hình cô gái không trang điểm chấn động, hứng thú nhất thời biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mà những thiếu niên thiếu nữ khác vẻ mặt lại sùng bái nhìn tên thiếu niên cầm đầu tên Sử Bân.
Bọn họ cũng đều biết, anh trai của Sử Bân là Sử Quân, nửa năm trước được Hồng Vương Gia trúng ý, một bước lên trời, trở thành đại hồng nhân bên cạnh Hồng gia.
Tục ngữ nói, một người đắc đạo, Sử Bân dính quang của anh mình, hiện giờ trong huyện thành danh xứng là tiểu bá vương, đừng nói bạn cùng lứa tuổi không dám chọc vào, những thầu khoán cùng những ông chủ lớn khu du lịch khi nhìn thấy hắn đều khách khí.
Đối mặt ánh mắt hâm mộ của mọi người, vẻ mặt Sử Bân đang đắc ý, nhưng khi nhìn thấy được vẻ mặt ảm đạm của cô gái không trang điểm, vẻ đắc ý trong lòng hắn nhất thời giảm bớt nửa phần.
Hắn đã động tâm với cô gái tên Lưu Oánh Oánh này đã lâu rồi, chỉ là vẫn chưa chiếm được tâm hồn của nàng.
Sau thoáng buồn bực ngắn ngủi, Sử Bân lại lập tức nhớ ra chuyện gì đó, vẻ tươi cười nơi khóe miệng lại hiện lên, hắn tin tưởng đêm nay Lưu Oánh Oánh sẽ phải lên giường của hắn, hơn nữa là tự nguyện.
Cùng lúc đó, Lý Dĩnh từng khiến cho náo động thật lớn đang ở trong khách sạn tốt nhất thị trấn, khách sạn do thương gia ngành du lịch mở ra đầu tư, tổng cộng sáu tầng, đối diện là bệnh viện huyện, vô luận hoàn cảnh hay vị trí địa lý đều là nhất lưu.
Đương nhiên không cách nào so sánh được với khách sạn năm sao tại thành phố lớn.
Đứng bên cửa sổ trong phòng khách sạn, Lý Dĩnh nhìn ra ánh đèn thưa thớt ngoài cửa sổ, gương mặt bình tĩnh.
Năm trước nàng lái chiếc Land Rovers, từ Nam Kinh một đường xuôi nam, xuyên qua mấy tỉnh đi vào Vân Nam.
Sở dĩ nàng đặt chân ở địa phương bần cùng này, là bởi vì nàng biết ở địa phương cách nơi này không xa, còn có một cảnh điểm du lịch mới phát hiện, cảnh sắc cực đẹp, tựa như tiên cảnh.
Lộ trình ngày mai của nàng là lái xe đi vào trong đó.
Mà mục đích cuối cùng của nàng là thừa dịp ngày tết, dọc theo Côn Minh, Đại Lý, Lệ Giang Bắc thượng, sau khi xuyên qua Vân Nam, tiến vào Tứ Xuyên, sau đó lại đi vào Tây Tạng.
Mười phút sau, ngay khi nàng định kéo màn đi ngủ, động tác của nàng bỗng nhiên ngừng lại.
Con ngươi của nàng đột nhiên phóng lớn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cửa lớn bệnh viện huyện đối diện khách sạn.
Trong ánh nhìn chăm chú của nàng, một nam nhân dáng người khôi ngô đang ôm một bà cụ già từ trên chiếc xe ba bánh cũ nát nhảy xuống, cấp tốc chạy vào bệnh viện.
Giữa lúc hoảng hốt, nàng cảm thấy được thân ảnh kia dị thường quen thuộc.
Là hắn?
Một ý tưởng làm nàng cảm thấy vô cùng vớ vẩn hiện lên trong lòng.
Vẻ mặt nàng vô cùng ngạc nhiên.