Trần gia cấp cho Yến gia một cái tát, Yến gia chỉ biết nhịn đau mỉm cười. Điều này, theo ý nào đó mà nói thì coi như cũng đã chứng minh rồi. Trần gia vẫn là áp đảo đứng trên cơ Yến gia.
Ít nhất trước mắt là như thế!
Nhưng...tất cả mọi người đều hiểu rõ ràng, hết thảy những chyện này đều phải quy công lao cho lão nhân năm nay đã gần trăm tuổi kia.
Nếu không có lão nhân kia, hai gia tộc nhiều nhất chỉ xem như là long tranh hổ đấu mà thôi, sẽ không có khả năng phân chia ý nghĩa thắng bại chân chính. Bởi vì...cục diện bây giờ đang ở thế cân bằng vi diệu, tuy cân bằng có thể phá vỡ, nhung...đại cân bằng sẽ không thể phá vỡ. Điểm này, Trần, Yến hai nhà đều hiểu rõ ràng.
Trần Ninh từ chối hôn sự, trong lúc vô hình đã làm cho cái cân bằng vi diệu kia xuất hiện một tia vết rách. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Coi như Trần lão thái gia và Trần Kiến Quốc không có tự trách mình, nhưng Trần Ninh vẫn như cũ, có thể theo tận sâu trong con ngươi Trần Kiến Quốc nhìn ra một tia lo lắng. Nàng không phải kẻ ngốc, nàng biết. Trần Kiến Quốc lo lắng khi Trần lão thái gia buông tay quy thiên, thì Trần gia liền sẽ gặp phải nguy cơ khiêu chiến, lần đầu tiên trong suốt mấy chục năm qua.
Bất quá...Nàng không có hối hận!
Mặc dù về đến nhà, phải đối mặt với người cha làm tướng quân, thì nàng vẫn ngẩng đầu quật cường như cũ.
Hiện giờ đã qua tuổi bốn mươi, ở đại quân khu là nhân vật nắm giữ thực quyền trong tay, Trần Vĩnh Lạc nhìn con gái biểu tình quật cường, nhịn không được khẽ thở dài: - Thôi đi, chuyện đã muốn phát sinh rồi. Giờ ta có trách mắng con cái gì cũng chỉ là phí công. Nhưng mà...haiiz... - Cha, con tình nguyện nhận trách phạt, ngay cả khi bị đuổi ra khỏi Trần gia con cũng cam lòng!
Trần Ninh cắn răng nói, diễn cảm kiên định.
Trần Vĩnh Lạc cười tự giễu: - Tuy rằng con làm sai, nhưng nếu lão gia tử đã ngầm đồng ý, tự nhiên sẽ không ai dám trách phạt con. Chẳng qua ông nội của con Nhưng thật ra là tiểu tử Trần Phàm đó, haiiz, không nhắc đến hắn cũng thế! - Tiểu Phàm ca ca, hắn làm sao vậy?
Vừa nghe thấy hai chữ Trần Phàm, biểu tình trên mặt của Trần Ninh đã khẩn trương hơn. - Ngày sau con sẽ nhìn thấy, hiện giờ nói cho con nghe, con cũng sẽ không tin tưởngđâu.
Trần Vĩnh Lạc chần chừ một chút, không có thăng thắn nói ra cho Trần Ninh nghe. Bởi vì hắn biết, nếu như nói ra những lời này, đối với cuộc đời của Trần Ninh sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn.
Cùng lúc đó, trong một gia đình khác thuộc dòng họ Trần...
Hiện giờ thân là cán bộ cấp chính sở, một tay nắm giữ thành phố Tô Châu, Trần Phi diễn cảm ganh tị đang ngồi ở trong đại sảnh, nhìn người đàn ông trung niên hói đầu trước mặt, tức giận bất bình nói: - Cha, con không sao hiểu nổi. Cái gã Trần Phàm kia, suốt ngày trừ bỏ gây chuyện rắc rối, bôi nhọ danh dự của gia tộc ra, căn bản là chưa từng làm chuyện gì có lợi cho Trần gia, vì cái gì mà lão thái gia luôn luôn đem hắn che chở, làm như tâm can bảo bối thế đây? Còn nữa. Trần Ninh nha đầu này mắc bệnh ư? Làm sao dám nói ra những lời như thế đây chứ.
Nói đến đây, Trần Phi có vẻ càng thêm buồn bực, nhịn không được nhấc một điếu thuốc lên, châm lửa rít khói. - Tiểu Phi, con không cần phân tâm quản nhiều tới chuyện này, hãy làm tốt công việc của mình thì được rồi.
Trần Vĩnh Thụy cha của Trần Phi trầm giọng nói: - Sáng hôm nay, bên quân khu NP, Lý Vân Phong diễn trò trước mặt thượng cấp, cùng ông nội của con cầu hôn. Bảo là muốn đem cháu gái lớn của hắn. Lý Dĩnh gả cho con, con nghĩ sao? - Lý Dĩnh?
Trần Phi hai mắt tô sáng, hiển nhiên một mực lăn lộn ở Giang Tô, Trần Phi đối với Lý Dĩnh cũng không xa lạ gì, tương phản còn đã từng gặp mặt. (Tô Châu nằm trong Giang Tô, Giang Tô là thành phố thủ phủ và có 13 địa cấp thị xung quanh. Tô Châu là 1 trong số đó.) - Xem ra con có hứng thú hả?
Trần Vĩnh Thụy cười nói:
- Lý gia coi như là quân nhân thế gia bên quân khu NP, Lý Vân Phong ở trong quân khu có thể lấy thúng úp voi, cùng Phương đại lão có quan hệ cũng không đơn giản, xem như là nhân vật nằm trong phái thực quyền. Bấy nhiêu đó, cháu gái của Lý Vân Phong và con, xem như cũng môn đăng hộ đối. Luận tư sắc, Lý Dĩnh năm xưa hoạt động trong giới văn nghệ, còn được bầu chọn làm Thiên Hậu Châu Á, các phương diện khác không thành vấn đề.
Chỉ có tỳ vết duy nhất chính là, nha đầu kia năm xưa đã từng lăn lộn trong giới văn nghệ, hiện giờ còn đích thân thành lập ra công ty giải trí. Trên phương diện thân phận là không tương xứng với con, hơn nữa, đối với bước đường sự nghiệp của con ngày sau, cũng sẽ tạo nên ảnh hưởng nhất định. Bất quá những cái đó không thành vấn đề, chỉ cần con muốn, đến lúc đó đưa nha đầu kia tiến vào Đoàn Quân Công, bằng vào uy vọng của chúng ta và Lý gia, hỗn vài năm lên cái chức đại tá, thiếu tướng cũng không phải là chuyện gì quá khó. - Con nghe nói, nàng và Tiết Cường của Tiết gia ở phương Nam, từng có mối quan hệ tình cảm.
Theo ý nào đó mà nói, Trần Phi đối với Lý Dĩnh vẫn tương đối hài lòng.
Thậm chí mấy năm trước hắn còn này sinh ý niệm đem Lý Dĩnh làm gái bao trong đầu. Nhưng khi hắn biết được bối cảnh sau lưng Lý Dĩnh và chuyện tình quan hệ với Tiết Cường, hắn liền buông tha suy nghĩ này. - Không thích nha đầu đó ư?
Trần Vĩnh Thụy nhất châm kiến huyết nói.
Trần Phi cũng không giấu giếm, mà rõ ràng gật đầu: - Nếu nàng còn trong sạch sẽ không thành vấn đề. Nhưng nếu bị Tiết Cường đụng chạm vào rồi, thì... - Tiểu Phi, người làm đại sự thì không cần câu nệ tiểu tiết!
Trần Vĩnh Thụy ngữ khí bỗng dưng trở nên ngưng trọng hơn: - Thành viên đời thứ ba trong Trần gia, trước mắt ta sẽ cố gắng nhường nhịn thêm vài năm nữa. Hỗn lên chức cán bộ phó cấp quốc gia. Đến khi đó, cái ghế đại gia chủ đời thứ ba, tất nhiên sẽ rơi vào trong tay ta.
Trần Phi nheo mắt lắng nghe. - Nhưng...Con cũng biết, mối quan hệ giữa ta và hai người chú của con không phải rất hòa hợp. Đến lúc đó, coi như ta trở thành gia chủ Trần gia đời thứ ba, chỉ sợ rằng hai người họ cũng sẽ không quá ủng hộ ta.
Trần Vĩnh Thụy trong con ngươi lóe ra quang mang lanh lợi: - Mà Trần gia chúng ta quật khởi bằng vào lực ảnh hưởng quân đội. Nếu không có người trong quân đội ủng hộ, đó nhất định cũng không phải là chuyện gì quá tốt. - Xem ra, cha là muốn con đáp ứng mối hôn nhân này sao?
Trần Phi không ngốc, bởi vì hắn đã nghe ra ý tứ trong lời nói của Trần Vĩnh Thụy rồi.
Trần Vĩnh Thụy dứt khoát gật đầu: - Đúng thế! Chỉ cần con cưới nha đầu Lý Dĩnh kia, trong tay chúng ta sẽ có lực lượng trong quân đội ủng hộ. Đến lúc đó, sau khi ta về hưu, con tiếp nhận Trần gia là chuyện tình quá mức rõ ràng rồi. - Xin cha hãy yên tâm, con biết mình phải làm cái gì rồi.
Trần Phi trầm ngâm vài giây đồng hồ xong, liền đưa ra câu trời lời thuyết phục.
Nghe Trần Phi nói. Trần Vĩnh Thụy mỉm cười vui sướng, theo sau khẽ nheo mắt, trào phúng nói: - Tiểu Phi, làm người khi hành sự thì phải phóng mắt nhìn xa trông rộng một chút, không cần phải tranh khí nhất thời.
- Trần Chiến năm xưa như thế nào? Được lão thái gia coi trọng như vậy, lực ảnh hưởng trong quân đội cũng không thua ai, nhưng kết quả trầm luân trở thành phế vật của Trần gia ah! Hắn trở thành phế vật, con hắn cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, tuy rằng thằng tiểu tử đó ở vài phương diện rất cường hãn, nhưng võ lực cá nhân cuối cùng vẫn phải có hạn. Huống chi, thằng tiểu tử đó và cha hắn đều giống nhau, là hạng người trọng tình trọng nghĩa. Đây chính là mối uy hiếp lớn nhất của hắn, người như vậy sẽ không bao giờ làm nổi đại sự! - Về phần lão gia tử cung chiều hắn, điều này không ngại. Đó cũng giống như phi tần thời xưa mà thôi, khi hoàng đế còn sống thì sẽ được sủng ái, nhưng khi hoàng đế vừa chết, người đầu tiên dính tai ương sẽ chính là hắn!
Những lời này của Trần Vĩnh Thụy vừa ra khỏi miệng, hai mắt Trần Phi tỏa sáng, oán khí trong lòng nhất thời tan biến không còn trông thấy tăm hơi bóng dáng.
Thấy một màn này, Trần Vĩnh Thụy khẽ mỉm cười, theo sau diễn cảm trở nên lãnh khốc vô tình: - Tiểu Phi, con hãy ghi nhớ, muốn làm nên đại sự, thà rằng ta phụ người trong thiên hạ, chứ không nên để cho người trong thiên hạ phụ ta. Thời khắc mấu chốt, chí thân cũng đều phải...giết! - Cảm ơn cha đã dạy bảo.
Trần Phi đứng lên, cung kính cúi đầu.
So sánh cùng Yên Kinh lạnh và khô mà nói, nhiệt độ ở Đông Hải còn muốn cao hơn nhiều. Chẳng qua bởi vì cái kiểu thời tiết không nóng không lạnh này, đã khiến cho rất nhiều người trong lòng cảm thấy khó chịu.
Khoảng nhá nhem 6 giờ tối ngày mùng 1, một chiếc Lincoln dừng ở trước cửa tòa nhà biệt thự lớn nhất trong quận Cao Nhũ Phu. Rất nhanh sau đó, cánh cổng sắt đã mở ra. ô tô chạy thẳng vào trong, như ngựa quen đường cũ tiến vào trong bãi đậu xe.
Khi xe dừng, Dương Viễn một thân âu phục Armani, đeo một chiếc kính gọng vàng giống thường ngày, tay xách cặp công văn, cước bộ có chút dồn dập tiến lên trên lầu.
Trong đại sảnh trên lầu chính, biết Dương Viễn đến, nên Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng Sở Qua sớm đã chờ lâu rồi.
Cùng ngày thường bất đồng, ngày hôm nay Hoàng Phủ Hồng Trúc không có khoác chiếc áo choàng da màu đen yêu thích, mà vận một chiếc áo lông cừu màu trắng, nửa thân dưới là váy dài trùm qua đầu gối. Thêm mái tóc dài tùy ý choàng qua đầu vai, chợt ngắm nhìn, nàng khiến cho người ta cảm thấy một loại hương vị bà chủ gia đình.
Điều kiện tiên quyết chính là, ngươi không nên nhìn vào đôi mắt xếch đẹp kia của nàng! - Dương ca, đến thật đúng giờ.
Nhìn thấy Dương Viễn bước lên tầng lầu, Sở Qua thân mặc áo len đan, quần bò dép lê, mở miệng chòng ghẹo nói: - Nhưng anh đến dùng cơm, không mang theo lễ vật, mà xách cặp công văn tới làm gì ah! - Tiểu Qua.
Nhưng đối mặt với Hoàng Phủ Hồng Trúc, Sở Qua lại không hề sợ hãi chút nào. Vì thế lúc này không khỏi làm cho Hoàng Phủ Hồng Trúc có chút dở khóc dở cười.
Đồng thời nàng cũng tò mò, ngày hôm nay Dương Viễn cùng những năm qua có điểm bất đồng.
Bởi vì ngay thời gian Sở Vấn Thiên còn sống, hàng năm Dương Viễn cũng thường xuyên tới đây ăn cơm. Bất quá...mỗi lần tới đều mang theo lễ vật, tuy rằng không phải sang quý, nhưng cũng là lo lắng qua.
Đúng như lời Sở Qua, chưa nói năm nay Dương Viễn không mang theo lễ vật đến, mà còn xách theo cặp công văn, quả thực là mười phần cổ quái. Vì thế, Hoàng Phủ Hồng Trúc thoáng trầm ngâm, nhịn không được hỏi: - Dương Viễn, phải chăng tập đoàn xảy ra tình huống khẩn cấp ư? - Ân.
Đầu tiên Dương Viễn gật đầu, nhưng lại khẽ lắc đầu báo cáo: - Không phải tập đoàn, mà là Trần tiên sinh.
Trần tiên sinh?
Ba chữ này vừa ra khỏi miệng, không riêng gì Hoàng Phủ Hồng Trúc, mà tựu ngay cả Sở Qua đang chơi máy vi tính cũng phải biến sắc! - Hắn làm sao thế? - Trần ca làm sao cơ.
Hai người đồng thành mở miệng, diễn cảm lo lắng, không thể che giấu. - Hoàng Phủ tiểu thư, máy di động cô không mở, nên không biết hôm nay ở Yên Kinh đã xảy ra một chuyện tình khá lớn, cùng Trần tiên sinh có chút quan hệ.
Chứng kiến diễn cảm lo lắng trên mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc và Sở Qua, Dương Viễn không dám dây dưa, mà vội vàng giải thích: - Buổi sáng...
Theo sau, ở dưới biểu tình chăm chú của hai người, Dương Viễn nhanh chóng đem chuyện tình đã xảy ra lúc sáng ngày mùng 1 kể ra. - Woa, Trần ca quả nhiên là ngưu bức ah!
Nghe xong Dương Viễn trình bày, Sở Qua biểu tình kinh ngạc, theo sau mừng rỡ như điên nói: - Hậu nhân của nguyên lão khai quốc ah! Mẹ kiếp, đây là khái niệm gì? Ngày sau ai còn dám động vào lão tử, lão tử liền bày ra ngọn núi lớn Trần ca này. Cái gì mà Hồng Tam Đại Kiệt Xuất, quan nhị đại, phú nhị đại, tất cả đều phải xách dép cho lão tử ah!
So sánh cùng biểu tình mừng rỡ như điên của Sở Qua mà nói, Hoàng Phủ Hồng Trúc đồng dạng cũng khiếp sợ không kém bao nhiêu. Trước kia, nàng phỏng đoán Trần Phàm mang xuất thân từ Trần gia ở kinh thành, nhưng...không có đoán ra địa vị của Trần Phàm ở Trần gia còn vững chắc như thế!
Nhưng, sau khi kinh ngạc qua đi, nàng lại có điểm lo lắng cho Trần Phàm, ở nàng xem ra, lần này Trần Phàm nổi danh ở Yên Kinh, có thể nói là do Trần lão thái gia và Trần Ninh liên thủ thúc đấy, hơn nữa gây ra phong ba bão táp lớn đến nhường này, là họa hay phúc, bây giờ vẫn còn khó nói rõ ràng...
PS:
Hồng Tam Đại Kiệt Xuất: là con cháu ưu tú, đời thứ ba trong những dòng họ cách mạng.
Quan nhị đại - phú nhị đại: Thế hệ con cháu nhà quan thứ hai - thế hệ con cháu nhà giàu thứ hai. Tính trong gia đình.
Nhìn thấy một màn như vậy, Trần Phàm cũng không cảm thấy kỳ quái, hắn thoáng do dự nhưng vẫn đem khẩu Desert Egale cùng mấy khẩu súng của vài tên đại hán ném xuống mặt đất.
Thấy một màn như vậy, hơn mười tên cảnh sát kể cả cảnh sát đầu lĩnh đều âm thầm thở ra.
Phía trước bọn hắn nhận được điện thoại báo cảnh, nói là có người muốn tới bệnh viện giết người, sau khi nhận được điện thoại bọn hắn lập tức chạy tới nhưng lại không ngờ vẫn đến chậm.
Trần Phàm buông súng làm trong lòng đám cảnh sát thà lỏng rất nhiều, bọn hắn vẫn cầm súng chậm rãi bước tới gần Trần Phàm, trong con ngươi vẫn còn lưu lại một tia sợ hãi.
Hiển nhiên, những hành động trước đó của Trần Phàm đã mang đến lực chấn nhiếp quá lớn cho bọn hắn.
- Tiểu tử, căn cứ theo lời của Dương Vĩ, vừa rồi ngươi nổ súng bắn chết ba ngườì.
Cảnh sát đầu lĩnh mở miệng nói chuyện, đồng thời cũng chau mày, giọng nói hết sức phức tạp.
Dưới ánh đèn, bộ dạng hắn thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, dáng người mập mạp, hốc mắt hãm sâu biến thành màu đen, vừa nhìn liền biết do rượu chè quá nhiều mà tạo thành.
Nghe được lời nói của đầu lĩnh cảnh sát, Trần Phàm không trả lời mà đưa mắt nhìn về phía Dương Vĩ.
Cô đông!
Dù bên cạnh có hơn mười cảnh sát đang đứng, nhưng một màn Trần Phàm động thủ giết người trước đó giống như sử dụng ma pháp chặt chẽ ghi khắc trong lòng Dương Vĩ, vì thế khi Trần Phàm quét mắt nhìn về phía hắn, hắn không tự chủ được nuốt ực nước bọt liên tục lui về phía sau.
- Đúng là bắn chết ba người.
Trần Phàm thu hồi ánh mắt nhìn thẳng tên cảnh sát đầu lĩnh, gằn từng chữ:
- Nhưng quá trình có thể khác với sự hiểu biết của ông, là Sử Quân dẫn người cầm súng tới giết tôi, tôi bất đắc dĩ, chỉ có thể ra tay, nghiêm khắc mà nói chính là phòng vệ.
- Chỉ là phòng vệ?
Đầu lĩnh cảnh sát cười lạnh một tiếng:
- Tiểu tử, giết người thì đền mạng, thiên kinh địa nghĩa, lưới trời lồng lộng nhưng khó lọt, nếu ngươi thừa nhận mình giết người, như vậy theo chúng ta đi một chuyến!
Vừa nói xong, đầu lĩnh cảnh sát vung tay lên:
- Bắt lại cho tôi!
Lời của hắn vừa thốt ra, những cảnh sát phía sau hắn tuy rằng trong lòng sợ hãi Trần Phàm, nhưng cũng đành kiên trì tiến lên. Trong đó có một gã thanh niên vừa gia nhập cảnh sát không lâu, vừa đi vừa run rẩy, nhất là tay phải cầm súng, run rẩy hết sức dữ dội, tư thế kia giống như bị giật kinh phong.
- Chậm đã!Ngay khi đám cảnh sát đang rụt rè tiến tới gần Trần Phàm, cửa phòng bệnh bị người mở ra. Lý Dĩnh đứng sau cửa vẫn nghe hết chuyện này liền lập tức đi ra.
- Lý tiểu thư, tại sao cô ở chỗ này?
Nhìn thấy Lý Dĩnh xuất hiện, sắc mặt đầu lĩnh cảnh sát không khỏi biến đổi.
Lúc chiều, hắn thân là đồn trưởng đồn cảnh sát cũng từng cùng bí thư huyện ủy và vài tay quan chức đi tới khách sạn đối diện bệnh viện bái phỏng qua Lý Dĩnh, tự nhiên nhớ rõ gương mặt Lý Dĩnh.
Vì thế đối với việc Lý Dĩnh xuất hiện ở nơi này hắn cảm thấy hết sức kỳ quái.
- Quách đồn trưởng, đúng không?
Lý Dĩnh liếc mắt nhìn Trần Phàm ý bảo không nên động thủ, sau đó lập tức đi tới bên người Quách đồn trưởng, nghiêm mặt nói:
- Vị này chính là bạn của tôi, tôi có thể làm chứng, lời anh ấy vừa nói hết thảy đều là sự thật.
Nghe xong lời Lý Dĩnh, sắc mặt Quách đồn trưởng nhất thời thật khó coi.
Trên thực tế Dương Vĩ báo lại cũng là Sử Quân dẫn người đến tìm Trần Phàm phiền phức, sau đó Trần Phàm đột nhiên bùng nổ, liên tục giết ba người.
Hắn dù biết rõ chuyện này, sở dĩ muốn dẫn Trần Phàm đi thứ nhất là theo trình tự hoàn toàn không cần hỏi trước Trần Phàm có đúng là đang phòng vệ hay không, nhưng án kiện chết hết ba người lớn như vậy, Trần Phàm nhất định phải đi đồn cảnh sát để ghi chép lời khai.
Càng quan trọng hơn...còn vì một nguyên nhân khác nữa.
Hắn, chính là biểu ca của Sử Quân!
Nửa năm trước hắn có thể thăng quan làm đồn trưởng đồn cảnh sát huyện, đều là vì dính ánh hào quang trên người Sử Quân.
Thân là hoàng đế vùng Vân Nam, sau lưng Hồng Liệt có ngọn núi lớn Thanh Bang làm chỗ dựa. Thanh Bang vì muốn sinh ý thuốc phiện được an toàn, cho nên đã an bài cơ sở ngầm trong ngành cảnh sát ở Vân Nam. Hơn nữa không chỉ một người, nhân vật tầm cỡ như cấp phó sở cũng đều nắm giữ.
Quách đồn trưởng có thể thăng quan, đó là do vị quan chức cấp phó sở, đang nắm giữ quyền lực không nhỏ trong ngành đề nghị, ở dưới tình huống này, Sử Quân bị giết, tính công hay tư, Quách đồn trưởng đều phải mang Trần Phàm đi!
Nhưng...hiện giờ Lý Dĩnh bước ra ngăn cản, điều này khiến cho hắn phi thường khó xử. Dù sao hắn cũng biết, thân phận của Lý Dĩnh không hề tầm thường. Nếu không cấp trên, cũng sẽ không hạ lệnh cho quan chức ở thị trấn, khi gặp Lý Dĩnh phải đối xử với nàng giống như là gặp được bồ tát bình thường.
- Lý tiểu thư, ba người đã bị giết, vụ án này vô cùng nghiêm trọng. Cho dù người bạn của cô là đang trong lúc phòng vệ, nhưng nhất định vẫn phải cùng tôi đến đồn cảnh sát tiến hành thủ tục.
Thoáng trầm ngâm suy nghĩ một chút. Quách đồn trưởng cắn răng làm ra quyết định. Tại hắn xem ra, chính mình mang theo Trần Phàm đi, đó là giải quyết việc nhà nước, Lý Dĩnh sẽ không có đạo lý ngăn trở được mình.
Nghe Quách đồn trưởng nói, Lý Dĩnh thoáng nhíu mày, đem ánh mắt quẳng ném về phía Trần Phàm, cố gắng nghe xem ý kiến của Trần Phàm là như thế nào?
- Lúc nữa, anh sẽ đến đồn cảnh sát sau, hiện giờ thì không thể được.
Trần Phàm khẽ lắc đầu, thái độ kiên quyết, hắn muốn đem Lý Vân cùng Lưu Oánh Oánh đến bệnh viện quân khu ở Vân Nam trước, sau khi an bài thỏa đáng mới thôi. Dù sao, nếu như hắn vô duyên vô cớ biến mất. Lý Vân nhất định là sẽ lo lắng cho hắn.
Còn Lý Dĩnh thì không quen thuộc Lý Vân, dù cho dựa theo phân phó của Trần Phàm chăm sóc Lý Vân điều trị, nhưng Lý Vân chưa chắc cũng đã đồng ý.
Trừ chuyện này ra, tuy hắn không phản đối chuyện đến đồn cảnh sát làm tường trình. Nhưng theo diễn cảm biến hóa của Quách đồn trưởng, hắn đã ngửi thấy được thêm một tầng hàm ý khác. Lý trí nói cho Trần Phàm biết. Quách đồn trưởng dẫn mình quay về đồn cảnh sát, sẽ không đơn giản chỉ là tiến hành làm bản tường trình sự việc xảy ra!
- Càn rỡ!
Nguyên bản vì Lý Dĩnh đang ở đây mà Quách đồn trưởng nhẫn nhịn không có phát hỏa. Lúc này nghe thấy Trần Phàm nói như thế, thì hắn đã hoàn toàn nổi giận:
- Trong mắt anh rốt cuộc có còn vương pháp nữa hay không? Giết người rồi còn muốn phủi mông bỏ chạy ư?
- Quách đồn trưởng, lúc này chúng tôi đang có chuyện quan trọng cần phải làm.
Mắt thấy Trần Phàm đã quyết định, Lý Dĩnh liền vội vàng nói:
- Cho nên, hãy dựa theo lời người bạn của tôi mà làm đi. Nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ đứng ra chịu trách nhiệm.
- Lý tiểu thư...
Quách đồn trưởng cắn răng, theo sau lắc đầu nói:
- Thứ cho tôi không thể làm được!
Những lời này cũng đã hoàn toàn biểu thị thái độ quyết tâm của Quách đồn trưởng, tại hắn xem ra, hiện giờ Sở Quân đã trở thành thân tín bên người Hồng Liệt. Hôm nay chết ở đây, bên phía Hồng Liệt nhất định là sẽ phẫn nộ, nếu hắn buông tha hung thủ, Hồng Liệt chỉ cần động mồm mép với vị thủ trưởng trong giới cảnh sát. Là cái chức đồn trưởng đồn cảnh sát huyện này của hắn cũng chấm dứt luôn.
Về phần...đắc tội Lý Dĩnh, hắn chẳng thèm quan tâm nhiều làm gì. Dù sao, bản thân hắn dựa vào pháp luật mà hành sự. Nói vậy coi như cấp trên có trách móc, cũng sẽ không giáng chức hắn đi?
Vừa nghe thấy Quách đồn trưởng nói như thế, biểu tình trên mặt Lý Dĩnh biến sắc!
- Cộp...cộp...!
Đúng lúc này, nguyên bản trong hành lang đang im ắng, bỗng nhiên lại vang lên hai tiếng bước chân.
Tiếng bước chân truyền đến, mọi người không hẹn mà đều quay đầu đưa mắt ngắm nhìn về phía cuối hành lang!
Nhìn thấy trong hành lang đứng đầy cảnh sát, đôi con ngươi trong mắt của hai người lĩnh hiện lên một tia tinh quang. Bất quá, bọn hắn chẳng quá quan tâm, mà nhanh chóng bước tới trước người Lý Dĩnh, nói:
- Xin hỏi, có phải là Lý tiểu thư đây không?
- Phải rồi.
Nhìn thấy quân nhân trước người, vẻ lo lắng trên khuôn mặt của Lý Dĩnh liền tan biến, vội vàng gật đầu xác nhận.
- Tôi là Đằng Văn Hổ, đội trưởng đội trinh sát Lang Sơn thuộc quân khu Thành Đô, nhận được mệnh lệnh của thủ trưởng, đến đây, hết thảy đều nghe theo lệnh của cô.
Vị quân nhân đầu lĩnh trầm giọng nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đội trưởng đội trinh sát Lang Sơn?
Vừa nghe thấy những lời này, ngay cả Quách đồn trưởng ở bên trong, toàn bộ đám cảnh sát đều chấn động! Bởi vì...bọn hắn biết, đội trinh sát Lang Sơn ở trong quân khu Thành Đô, chính là một chỉ đội trinh sát vương bài.
- Thân nhân của người bạn tôi đang mắc bệnh, cần phải mau chóng chuyển đến bệnh viện quân khu ở Vân Nam. Vương gia gia cho các anh đến đây, đó là đón bằng hữu của tôi cùng thân nhân của hắn.
Lúc này Lý Dĩnh vội vàng nhắc nhở nói.
- Đồng chí đội trưởng, tôi là trưởng đồn cảnh sát huyện, người thanh niên này vừa mới dùng súng bắn chết ba người. Tôi cần đưa anh ta quay về thẩm vấn, các anh không được mang anh ta đi!
Quách đồn trưởng thấy thế, ngay lập tức bước lên ngăn cản.
Nghe Quách đồn trưởng nói như thế. Lý Dĩnh khẽ nhíu mày, dùng thanh âm băng sương lạnh lùng nói:
- Đằng đội trưởng, bằng hữu của tôi nhất định phải đi theo chúng ta. Nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ báo cáo lên cho Vương gia gia, sẽ không liên lụy tới các anh đâu.
- Dạ. Lý tiểu thư.
Đằng đội trưởng không chút do dự, nhanh chóng đưa ra câu trả lời thuyết phục. Sau đó quay đầu, mặt không đổi sắc liếc nhìn Quách đồn trưởng, nói:
- Xin đừng gây trở ngại trong khi chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ. Nếu ông có kiến nghị gì, thì hãy báo lên lãnh đạo của ông, kêu lãnh đạo của ông can thiệp với thủ trưởng của tôi!
Quách đồn trưởng nghẹn họng không biết phải nói gì. Theo sau trừng ánh mắt oán độc liếc mắt nhìn Trần Phàm, giống như là đang nói:
- Tiểu tử, ngươi trốn được mùng một, nhưng trốn không dứt nổi đêm mười lăm!
Nhìn thấy ánh mắt oán độc của Quách đồn trưởng. Chân mày Trần Phàm khẽ nhíu vào nhau, trong lòng đã làm ra một cái quyết định.
Quyết định này, đủ khiến cho vùng đất Vân Nam thay đổi vận mệnh...!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trần gia cấp cho Yến gia một cái tát, Yến gia chỉ biết nhịn đau mỉm cười. Điều này, theo ý nào đó mà nói thì coi như cũng đã chứng minh rồi. Trần gia vẫn là áp đảo đứng trên cơ Yến gia.
Ít nhất trước mắt là như thế!
Nhưng...tất cả mọi người đều hiểu rõ ràng, hết thảy những chyện này đều phải quy công lao cho lão nhân năm nay đã gần trăm tuổi kia.
Nếu không có lão nhân kia, hai gia tộc nhiều nhất chỉ xem như là long tranh hổ đấu mà thôi, sẽ không có khả năng phân chia ý nghĩa thắng bại chân chính. Bởi vì...cục diện bây giờ đang ở thế cân bằng vi diệu, tuy cân bằng có thể phá vỡ, nhung...đại cân bằng sẽ không thể phá vỡ. Điểm này, Trần, Yến hai nhà đều hiểu rõ ràng.
Trần Ninh từ chối hôn sự, trong lúc vô hình đã làm cho cái cân bằng vi diệu kia xuất hiện một tia vết rách. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Coi như Trần lão thái gia và Trần Kiến Quốc không có tự trách mình, nhưng Trần Ninh vẫn như cũ, có thể theo tận sâu trong con ngươi Trần Kiến Quốc nhìn ra một tia lo lắng. Nàng không phải kẻ ngốc, nàng biết. Trần Kiến Quốc lo lắng khi Trần lão thái gia buông tay quy thiên, thì Trần gia liền sẽ gặp phải nguy cơ khiêu chiến, lần đầu tiên trong suốt mấy chục năm qua.
Bất quá...Nàng không có hối hận!
Mặc dù về đến nhà, phải đối mặt với người cha làm tướng quân, thì nàng vẫn ngẩng đầu quật cường như cũ.
Hiện giờ đã qua tuổi bốn mươi, ở đại quân khu là nhân vật nắm giữ thực quyền trong tay, Trần Vĩnh Lạc nhìn con gái biểu tình quật cường, nhịn không được khẽ thở dài: - Thôi đi, chuyện đã muốn phát sinh rồi. Giờ ta có trách mắng con cái gì cũng chỉ là phí công. Nhưng mà...haiiz... - Cha, con tình nguyện nhận trách phạt, ngay cả khi bị đuổi ra khỏi Trần gia con cũng cam lòng!
Trần Ninh cắn răng nói, diễn cảm kiên định.
Trần Vĩnh Lạc cười tự giễu: - Tuy rằng con làm sai, nhưng nếu lão gia tử đã ngầm đồng ý, tự nhiên sẽ không ai dám trách phạt con. Chẳng qua ông nội của con Nhưng thật ra là tiểu tử Trần Phàm đó, haiiz, không nhắc đến hắn cũng thế! - Tiểu Phàm ca ca, hắn làm sao vậy?
Vừa nghe thấy hai chữ Trần Phàm, biểu tình trên mặt của Trần Ninh đã khẩn trương hơn. - Ngày sau con sẽ nhìn thấy, hiện giờ nói cho con nghe, con cũng sẽ không tin tưởngđâu.
Trần Vĩnh Lạc chần chừ một chút, không có thăng thắn nói ra cho Trần Ninh nghe. Bởi vì hắn biết, nếu như nói ra những lời này, đối với cuộc đời của Trần Ninh sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn.
Cùng lúc đó, trong một gia đình khác thuộc dòng họ Trần...
Hiện giờ thân là cán bộ cấp chính sở, một tay nắm giữ thành phố Tô Châu, Trần Phi diễn cảm ganh tị đang ngồi ở trong đại sảnh, nhìn người đàn ông trung niên hói đầu trước mặt, tức giận bất bình nói: - Cha, con không sao hiểu nổi. Cái gã Trần Phàm kia, suốt ngày trừ bỏ gây chuyện rắc rối, bôi nhọ danh dự của gia tộc ra, căn bản là chưa từng làm chuyện gì có lợi cho Trần gia, vì cái gì mà lão thái gia luôn luôn đem hắn che chở, làm như tâm can bảo bối thế đây? Còn nữa. Trần Ninh nha đầu này mắc bệnh ư? Làm sao dám nói ra những lời như thế đây chứ.
Nói đến đây, Trần Phi có vẻ càng thêm buồn bực, nhịn không được nhấc một điếu thuốc lên, châm lửa rít khói. - Tiểu Phi, con không cần phân tâm quản nhiều tới chuyện này, hãy làm tốt công việc của mình thì được rồi.
Trần Vĩnh Thụy cha của Trần Phi trầm giọng nói: - Sáng hôm nay, bên quân khu NP, Lý Vân Phong diễn trò trước mặt thượng cấp, cùng ông nội của con cầu hôn. Bảo là muốn đem cháu gái lớn của hắn. Lý Dĩnh gả cho con, con nghĩ sao? - Lý Dĩnh?
Trần Phi hai mắt tô sáng, hiển nhiên một mực lăn lộn ở Giang Tô, Trần Phi đối với Lý Dĩnh cũng không xa lạ gì, tương phản còn đã từng gặp mặt. (Tô Châu nằm trong Giang Tô, Giang Tô là thành phố thủ phủ và có 13 địa cấp thị xung quanh. Tô Châu là 1 trong số đó.) - Xem ra con có hứng thú hả?
Trần Vĩnh Thụy cười nói:
- Lý gia coi như là quân nhân thế gia bên quân khu NP, Lý Vân Phong ở trong quân khu có thể lấy thúng úp voi, cùng Phương đại lão có quan hệ cũng không đơn giản, xem như là nhân vật nằm trong phái thực quyền. Bấy nhiêu đó, cháu gái của Lý Vân Phong và con, xem như cũng môn đăng hộ đối. Luận tư sắc, Lý Dĩnh năm xưa hoạt động trong giới văn nghệ, còn được bầu chọn làm Thiên Hậu Châu Á, các phương diện khác không thành vấn đề.
Chỉ có tỳ vết duy nhất chính là, nha đầu kia năm xưa đã từng lăn lộn trong giới văn nghệ, hiện giờ còn đích thân thành lập ra công ty giải trí. Trên phương diện thân phận là không tương xứng với con, hơn nữa, đối với bước đường sự nghiệp của con ngày sau, cũng sẽ tạo nên ảnh hưởng nhất định. Bất quá những cái đó không thành vấn đề, chỉ cần con muốn, đến lúc đó đưa nha đầu kia tiến vào Đoàn Quân Công, bằng vào uy vọng của chúng ta và Lý gia, hỗn vài năm lên cái chức đại tá, thiếu tướng cũng không phải là chuyện gì quá khó. - Con nghe nói, nàng và Tiết Cường của Tiết gia ở phương Nam, từng có mối quan hệ tình cảm.
Theo ý nào đó mà nói, Trần Phi đối với Lý Dĩnh vẫn tương đối hài lòng.
Thậm chí mấy năm trước hắn còn này sinh ý niệm đem Lý Dĩnh làm gái bao trong đầu. Nhưng khi hắn biết được bối cảnh sau lưng Lý Dĩnh và chuyện tình quan hệ với Tiết Cường, hắn liền buông tha suy nghĩ này. - Không thích nha đầu đó ư?
Trần Vĩnh Thụy nhất châm kiến huyết nói.
Trần Phi cũng không giấu giếm, mà rõ ràng gật đầu: - Nếu nàng còn trong sạch sẽ không thành vấn đề. Nhưng nếu bị Tiết Cường đụng chạm vào rồi, thì... - Tiểu Phi, người làm đại sự thì không cần câu nệ tiểu tiết!
Trần Vĩnh Thụy ngữ khí bỗng dưng trở nên ngưng trọng hơn: - Thành viên đời thứ ba trong Trần gia, trước mắt ta sẽ cố gắng nhường nhịn thêm vài năm nữa. Hỗn lên chức cán bộ phó cấp quốc gia. Đến khi đó, cái ghế đại gia chủ đời thứ ba, tất nhiên sẽ rơi vào trong tay ta.
Trần Phi nheo mắt lắng nghe. - Nhưng...Con cũng biết, mối quan hệ giữa ta và hai người chú của con không phải rất hòa hợp. Đến lúc đó, coi như ta trở thành gia chủ Trần gia đời thứ ba, chỉ sợ rằng hai người họ cũng sẽ không quá ủng hộ ta.
Trần Vĩnh Thụy trong con ngươi lóe ra quang mang lanh lợi: - Mà Trần gia chúng ta quật khởi bằng vào lực ảnh hưởng quân đội. Nếu không có người trong quân đội ủng hộ, đó nhất định cũng không phải là chuyện gì quá tốt. - Xem ra, cha là muốn con đáp ứng mối hôn nhân này sao?
Trần Phi không ngốc, bởi vì hắn đã nghe ra ý tứ trong lời nói của Trần Vĩnh Thụy rồi.
Trần Vĩnh Thụy dứt khoát gật đầu: - Đúng thế! Chỉ cần con cưới nha đầu Lý Dĩnh kia, trong tay chúng ta sẽ có lực lượng trong quân đội ủng hộ. Đến lúc đó, sau khi ta về hưu, con tiếp nhận Trần gia là chuyện tình quá mức rõ ràng rồi. - Xin cha hãy yên tâm, con biết mình phải làm cái gì rồi.
Trần Phi trầm ngâm vài giây đồng hồ xong, liền đưa ra câu trời lời thuyết phục.
Nghe Trần Phi nói. Trần Vĩnh Thụy mỉm cười vui sướng, theo sau khẽ nheo mắt, trào phúng nói: - Tiểu Phi, làm người khi hành sự thì phải phóng mắt nhìn xa trông rộng một chút, không cần phải tranh khí nhất thời.
- Trần Chiến năm xưa như thế nào? Được lão thái gia coi trọng như vậy, lực ảnh hưởng trong quân đội cũng không thua ai, nhưng kết quả trầm luân trở thành phế vật của Trần gia ah! Hắn trở thành phế vật, con hắn cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, tuy rằng thằng tiểu tử đó ở vài phương diện rất cường hãn, nhưng võ lực cá nhân cuối cùng vẫn phải có hạn. Huống chi, thằng tiểu tử đó và cha hắn đều giống nhau, là hạng người trọng tình trọng nghĩa. Đây chính là mối uy hiếp lớn nhất của hắn, người như vậy sẽ không bao giờ làm nổi đại sự! - Về phần lão gia tử cung chiều hắn, điều này không ngại. Đó cũng giống như phi tần thời xưa mà thôi, khi hoàng đế còn sống thì sẽ được sủng ái, nhưng khi hoàng đế vừa chết, người đầu tiên dính tai ương sẽ chính là hắn!
Những lời này của Trần Vĩnh Thụy vừa ra khỏi miệng, hai mắt Trần Phi tỏa sáng, oán khí trong lòng nhất thời tan biến không còn trông thấy tăm hơi bóng dáng.
Thấy một màn này, Trần Vĩnh Thụy khẽ mỉm cười, theo sau diễn cảm trở nên lãnh khốc vô tình: - Tiểu Phi, con hãy ghi nhớ, muốn làm nên đại sự, thà rằng ta phụ người trong thiên hạ, chứ không nên để cho người trong thiên hạ phụ ta. Thời khắc mấu chốt, chí thân cũng đều phải...giết! - Cảm ơn cha đã dạy bảo.
Trần Phi đứng lên, cung kính cúi đầu.
So sánh cùng Yên Kinh lạnh và khô mà nói, nhiệt độ ở Đông Hải còn muốn cao hơn nhiều. Chẳng qua bởi vì cái kiểu thời tiết không nóng không lạnh này, đã khiến cho rất nhiều người trong lòng cảm thấy khó chịu.
Khoảng nhá nhem 6 giờ tối ngày mùng 1, một chiếc Lincoln dừng ở trước cửa tòa nhà biệt thự lớn nhất trong quận Cao Nhũ Phu. Rất nhanh sau đó, cánh cổng sắt đã mở ra. ô tô chạy thẳng vào trong, như ngựa quen đường cũ tiến vào trong bãi đậu xe.
Khi xe dừng, Dương Viễn một thân âu phục Armani, đeo một chiếc kính gọng vàng giống thường ngày, tay xách cặp công văn, cước bộ có chút dồn dập tiến lên trên lầu.
Trong đại sảnh trên lầu chính, biết Dương Viễn đến, nên Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng Sở Qua sớm đã chờ lâu rồi.
Cùng ngày thường bất đồng, ngày hôm nay Hoàng Phủ Hồng Trúc không có khoác chiếc áo choàng da màu đen yêu thích, mà vận một chiếc áo lông cừu màu trắng, nửa thân dưới là váy dài trùm qua đầu gối. Thêm mái tóc dài tùy ý choàng qua đầu vai, chợt ngắm nhìn, nàng khiến cho người ta cảm thấy một loại hương vị bà chủ gia đình.
Điều kiện tiên quyết chính là, ngươi không nên nhìn vào đôi mắt xếch đẹp kia của nàng! - Dương ca, đến thật đúng giờ.
Nhìn thấy Dương Viễn bước lên tầng lầu, Sở Qua thân mặc áo len đan, quần bò dép lê, mở miệng chòng ghẹo nói: - Nhưng anh đến dùng cơm, không mang theo lễ vật, mà xách cặp công văn tới làm gì ah! - Tiểu Qua.
Nhưng đối mặt với Hoàng Phủ Hồng Trúc, Sở Qua lại không hề sợ hãi chút nào. Vì thế lúc này không khỏi làm cho Hoàng Phủ Hồng Trúc có chút dở khóc dở cười.
Đồng thời nàng cũng tò mò, ngày hôm nay Dương Viễn cùng những năm qua có điểm bất đồng.
Bởi vì ngay thời gian Sở Vấn Thiên còn sống, hàng năm Dương Viễn cũng thường xuyên tới đây ăn cơm. Bất quá...mỗi lần tới đều mang theo lễ vật, tuy rằng không phải sang quý, nhưng cũng là lo lắng qua.
Đúng như lời Sở Qua, chưa nói năm nay Dương Viễn không mang theo lễ vật đến, mà còn xách theo cặp công văn, quả thực là mười phần cổ quái. Vì thế, Hoàng Phủ Hồng Trúc thoáng trầm ngâm, nhịn không được hỏi: - Dương Viễn, phải chăng tập đoàn xảy ra tình huống khẩn cấp ư? - Ân.
Đầu tiên Dương Viễn gật đầu, nhưng lại khẽ lắc đầu báo cáo: - Không phải tập đoàn, mà là Trần tiên sinh.
Trần tiên sinh?
Ba chữ này vừa ra khỏi miệng, không riêng gì Hoàng Phủ Hồng Trúc, mà tựu ngay cả Sở Qua đang chơi máy vi tính cũng phải biến sắc! - Hắn làm sao thế? - Trần ca làm sao cơ.
Hai người đồng thành mở miệng, diễn cảm lo lắng, không thể che giấu. - Hoàng Phủ tiểu thư, máy di động cô không mở, nên không biết hôm nay ở Yên Kinh đã xảy ra một chuyện tình khá lớn, cùng Trần tiên sinh có chút quan hệ.
Chứng kiến diễn cảm lo lắng trên mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc và Sở Qua, Dương Viễn không dám dây dưa, mà vội vàng giải thích: - Buổi sáng...
Theo sau, ở dưới biểu tình chăm chú của hai người, Dương Viễn nhanh chóng đem chuyện tình đã xảy ra lúc sáng ngày mùng 1 kể ra. - Woa, Trần ca quả nhiên là ngưu bức ah!
Nghe xong Dương Viễn trình bày, Sở Qua biểu tình kinh ngạc, theo sau mừng rỡ như điên nói: - Hậu nhân của nguyên lão khai quốc ah! Mẹ kiếp, đây là khái niệm gì? Ngày sau ai còn dám động vào lão tử, lão tử liền bày ra ngọn núi lớn Trần ca này. Cái gì mà Hồng Tam Đại Kiệt Xuất, quan nhị đại, phú nhị đại, tất cả đều phải xách dép cho lão tử ah!
So sánh cùng biểu tình mừng rỡ như điên của Sở Qua mà nói, Hoàng Phủ Hồng Trúc đồng dạng cũng khiếp sợ không kém bao nhiêu. Trước kia, nàng phỏng đoán Trần Phàm mang xuất thân từ Trần gia ở kinh thành, nhưng...không có đoán ra địa vị của Trần Phàm ở Trần gia còn vững chắc như thế!
Nhưng, sau khi kinh ngạc qua đi, nàng lại có điểm lo lắng cho Trần Phàm, ở nàng xem ra, lần này Trần Phàm nổi danh ở Yên Kinh, có thể nói là do Trần lão thái gia và Trần Ninh liên thủ thúc đấy, hơn nữa gây ra phong ba bão táp lớn đến nhường này, là họa hay phúc, bây giờ vẫn còn khó nói rõ ràng...
PS:
Hồng Tam Đại Kiệt Xuất: là con cháu ưu tú, đời thứ ba trong những dòng họ cách mạng.
Quan nhị đại - phú nhị đại: Thế hệ con cháu nhà quan thứ hai - thế hệ con cháu nhà giàu thứ hai. Tính trong gia đình.