Nương theo một tiếng nổ vang, Trần Phàm lái chiếc Land Rovers màu đen của Lý Dĩnh rời khỏi hội quán Lam Sắc Thiên Đường.
Trong đại sảnh hội quán, một gã thanh niên đeo sợi dây chuyền vàng như dây xích vẻ mặt khó hiểu cùng lo lắng nhìn người trung niên mang giày tây đứng bên cạnh, nói: - Ông chủ Hồ, vì sao không cho tôi gọi điện thoại thông tri Sử gia? Tính tình Sử gia ông cũng biết, nếu để hắn biết em của hắn bị đánh tại bãi của ông, sợ là chúng ta đều chịu không nổi.
Lời vừa nói ra, thanh niên chỉ cảm thấy không khí chung quanh hạ thấp xuống, thân hình không khỏi hung hăng run rẩy lên.
Dù hắn có ngoại hiệu là Vĩ ca là một trong những tay anh chị nổi tiếng của thị trấn này, nhưng hắn biết rõ mình cùng Sử Quân khác biệt, theo hắn xem ra, Sử Quân chỉ cần động mồm mép liền có thể phế đi hắn.
Ông chủ Hồ là một trong những cổ đông phát hiện cảnh điềm du lịch rồi đầu tư phát triển, Lam Sắc Thiên Đường này hắn đầu tư tới mấy trăm vạn, vì vậy khá xem trọng, nếu không cũng sẽ không tiêu tiền mời đám anh chị đến bảo hộ. - Tuy rằng Sử Quân khó dây vào, nhưng nam nhân kia chưa chắc đã dễ gây tới.
Nhìn thấy tay anh chị đứng cạnh sợ đến không nhẹ, ông chủ Hồ chau mày nói: - Cậu hẳn là nhìn thấy, hắn lái Land Rovers tới, treo biển số của quân đội, hơn nữa còn là chiếc xe của người đàn bà đến lúc chiều.
Nói tới đây, ông chủ Hồ cảm thấy miệng có chút chát đắng.
Dù hắn không biết được mãnh long quá giang vừa đến đá tràng là thần thánh phương nào, nhưng hắn lại rõ ràng nhớ rõ, buổi chiều khi người đàn bà kia lái chiếc Land Rovers phong cách đến thị trấn này, ngay cả huyện ủy bên trong, đông đảo quan chức đều tung tăng chạy tới nghênh đón, kết quả đều bị từ chối gặp mặt.
Mà càng làm cho hắn kinh hồn táng đảm chính là, hắn từ trong điện thoại biết được, những quan chức kia ngay thân phận cụ thể của người đàn bà nọ cũng không biết, chỉ nói là nhận được mệnh lệnh của cấp trên, phải cung phụng người phụ nữ kia như bồ tát, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì, nếu không tất cả mọi người phải chết chung.
Tất cả chuyện này, làm ông chủ Hồ vừa kinh hãi đồng thời hắn cũng rõ ràng thân phận người phụ nữ kia tuyệt đối không nhỏ.
Hắn có thể đoán ra lai lịch Lý Dĩnh không nhỏ, tự nhiên cũng không dám coi khinh Trần Phàm lái xe Land Rovers của Lý Dĩnh đến cứu người.
Đây là nguyên nhân mà hắn không lập tức gọi điện cho Sử Quân.
Theo hắn xem ra, nếu hắn gọi cú điện thoại kia, Sử Quân nhất định sẽ buộc hắn lưu lại Trần Phàm. Bạn đang đọc truyện tại - internet
Hắn tự nhận là không có khả năng đó.
Ngược lại, hắn cảm thấy được, nếu như mình liều lĩnh đi tìm Trần Phàm gây sự, bãi bị nện là chuyện nhỏ, cũng có thể gây ra chết người.
Phải biết rằng, đội trưởng bảo an nói cho hắn biết, đối phương chỉ thuận tay ném ra, cây dao toàn bộ xuyên thấu qua cửa gỗ.
Con mẹ nó đây là khái niệm gì?
Hắn không biết, nhưng hắn biết mãnh long quá giang kia không thể dây vào. - Ông chủ Hồ, ông nói điểm ấy tôi cũng biết, nhưng bây giờ nên làm sao đây?
Vĩ ca đã hoàn toàn luống cuống, đã có tính toán chạy trốn, hơn nữa còn là chạy qua Myanmar, ở lại Vân Nam chỉ có con đường chết. - Thương thế em trai Sử Quân có nặng không?
ông chủ Hồ nhíu mày hỏi.
Vẻ mặt Vĩ ca buồn bực: - Bị đá thành thái giám, ông nói nặng không? - Như vậy người phụ nữ kia đang ở khách sạn trong thị trấn, đối diện bệnh viện huyện, cậu phái người đi canh chừng hướng đi của tên kia.
ông chủ Hồ lập tức dặn dò: - Tôi cho người đem Sử Bân và bạn của hắn đến bệnh viện, đồng thời gọi điện thoại thông tri Sử Quân. - Được!
Nghe ông chủ Hồ nói như thế, hai mắt Vĩ ca tỏa sáng, hắn hiểu được đây chỉ sợ là biện pháp tốt nhất trước mắt.
Một phút sau, Vĩ ca mang người rời đi, mà ông chủ Hồ lại tự mình gọi 120, để cho bệnh viện đến nhận người.
Làm xong tất cả chuyện này, hắn mới hít sâu một hơi, run rẩy bấm điện thoại cho Sử Quân.
Điện thoại chuyên được, trái tim ông chủ Hồ treo trên cổ họng, không dám thở mạnh.
Trên quốc lộ ngoài 30km.
Ba chiếc việt dã đang cực nhanh lao thẳng tới thị trấn.
Trong xe Benz, Sử Quân cũng không lái xe, lái xe từng là tiểu đệ của hắn, lúc này miệng hắn đang ngậm thuốc lá, trong tay ôm một cô gái Thái Lan do Hồng Liệt mua về cho hắn, trong đầu nghĩ một hồi mang theo em trai về nhà sẽ phong cảnh thế nào, gương mặt vô cùng đắc ý.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, Sử Quân tưởng Hồng Liệt gọi điện, trong lòng vừa động liền buông cô gái bên cạnh ra, nhìn lái xe hô: - Tiểu Tứ, tắt nhạc đi.
Lái xe không nói lời nào, lập tức tắt nhạc.
Mà Sử Quân lấy ra di động khảm kim cương, nhìn thấy trên màn hình điện thoại là một dãy số xa lạ, chợt ngẩn ngơ, sau đó có chút khó chịu ấn nút chuyển máy: - Ai vậy? - Chào ngài. Sử tiên sinh, là tôi, là Hồ Thụy Đông, ông chủ của Lam Sắc Thiên Đường.
Đầu bên kia điện thoại, Hồ Thụy Đông cẩn thận nói. - Lam Sắc Thiên Đường?
Sử Quân vừa nghe mấy chữ này, giọng nói nhất thời ngả ngớn: - Ông chủ Hồ, nửa đêm gọi điện thoại cho lão tử làm gì? Hay là có mặt hàng tốt muốn cúng cho lão tử? - Không...không phải, Sử tiên sinh... - Con mẹ nó vậy ngươi gọi điện thoại cho lão tử làm cái gì? Hay là bãi của ngươi bị người đập? Không đúng, tên Dương Vĩ kia tuy rằng không được việc gì, nhưng ngày trước hắn còn bỏ thuốc cho chị hắn, để cho lão tử hưởng, cũng xem như có chút quan hệ với lão tử, có hắn xem bãi, ai dám đi phá?
Tuy rằng thành đại hồng nhân bên người Hồng Liệt, nhưng vẻ vô lại cùng phỉ khí trên người Sử Quân nhất thời khó thể bỏ, không chút phong nhã không nói, ngoại trừ nói chuyện với Hồng Liệt cùng A Thủy, mỗi lần mở miệng phải chửi mẹ đối phương, tựa hồ cảm thấy được như vậy mới đủ ngưu bức. - Sử tiên sinh, em trai của ngài bị người đánh.
Hồ Thụy Đông lấy hết dũng khí nói. - Gì?
Sử Quân cảm thấy được lỗ tai mình xảy ra vấn đề: - Con mẹ nó, ngươi nói ai bị đánh? - Em trai của ngài. Sử Bân.
Hồ Thụy Đông có thể nhận thấy được trái tim của mình đang run rẩy. - Ngươi nói em trai của ta bị đánh?
Sử Quân trợn tròn mắt, thần tình không dám tin. - Phải! - Mẹ nó, là ai ăn gan hùm mặt gấu ngay cả Sử Bân cũng dám động?
Lửa giận trong nháy mắt xuất hiện trên mặt Sử Quân, vẻ mặt của hắn dữ tợn tới cực điểm, làm cô gái Thái Lan sợ tới mức cuộn tròn một chỗ, không dám thở mạnh. - Sử tiên sinh, là một người bên ngoài. Người kia đang ở khách sạn trong thị trấn, tôi đã phái Dương Vĩ dẫn người đi canh chừng.
Hồ Thụy Đông thở hổn hển nói: - Về phần em trai của ngài, tôi đã gọi 120, rất nhanh sẽ đưa đến bệnh viện. - Em trai của ta bị thương rất nặng sao?
sắc mặt Sử Quân hoàn toàn lạnh xuống. - Phải, đối phương xuống tay rất độc, chỉ sợ...chỉ sợ em trai của ngài sau này không thể gần nữ nhân.
Hồ Thụy Đông chi tiết nói.
Không thể chạm vào nữ nhân?
Nghe được mấy chữ này, cả người Sử Quân kịch liệt chấn động. - Ngươi hãy nghe cho kỹ, để Dương Vĩ cho người trành hắn cho chặt, nếu dám để người chạy, lão tử trở về lột da hắn!
Sử Quân đó mất, tay nắm chặt, nắm đến vang lên răng rắc, trong con ngươi lóe lên sát ý lạnh lẽo.
Đầu bên kia điện thoại, Hồ Thụy Đông tựa hồ cũng đã nhận ra lửa giận của Sử Quân, vội vàng gật đầu: - Dạ, dạ!
Theo sau, điện thoại cúp máy, mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa, đồng thời hắn đang âm thầm may mắn chính mình đủ thông minh.
Mà Sử Quân vừa cúp điện thoại, trầm thấp nói: - Nói cho những người khác lái nhanh lên, trực tiếp đến bệnh viện huyện!
Bên tai vang lên lời nói đằng đằng sát khí của Sử Quân, lái xe tiểu Tứ lập tức tăng ga, đồng thời dùng bộ đàm nói nhanh: - Có người động em trai Quân ca, mọi người dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện huyện!
Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lòng tiểu Tứ lại nói thầm.
Hắn và Sử Quân đều là lưu manh sống trong thị trấn, hai người đi theo một tay anh chị, khi đó Sử Quân còn chưa luyện võ, nhưng đánh nhau thì ngoan độc, nên được tay anh chị kia xem trọng.
Sau đó Sử Quân vì giành nữ nhân với một tay anh chị khác trong địa bàn nên đấu với người ta, kết quả bị đánh vào bệnh viện.
Sau lần đó, Sử Quân biến mất.
Toàn bộ đám lưu manh trong huyện thành đều nghĩ Sử Quân sợ hãi nên rời khỏi thị trấn.
Kết quả bọn hắn thật không ngờ sau bốn năm, Sử Quân học võ thành công quay về thị trấn.
Một người cùng một thanh khai sơn đao.
Sử Quân toàn bộ đánh những tên lưu manh cưỡi trên đầu hắn đưa vào bệnh viện, nhẹ thì gãy tay gãy chân, nặng thì bị chém đứt cánh tay hoặc chân.
Sau lần đó, Sử Quân biến thành tay anh chị đứng đầu thị trấn, không ai dám trêu chọc.
Mà một năm trước, Sử Quân mang theo thủ hạ đến Côn Minh chơi, phát sinh xung đột với băng đảng địa phương, vung tay, Sử Quân nhờ vào một thân công phu không tầm thường, giết cho đối phương tan rã, cuối cùng bị bắt vào cục cảnh sát.
Ở trong cục cảnh sát, Sử Quân âm thầm hối hận bản thân mình quá mức lỗ mãng, sau khi biết đối phương chính là thủ hạ của Hồng Vương Gia, dù Sử Qua có tài cao mặt lớn, cũng sợ tới mức gần chết - từ ngày hắn trở thành lưu manh, liền đã đem Hồng Vương Gia uy chấn tứ phương xem là thần tượng!
Nhưng làm cho hắn nằm mơ cũng thật không ngờ chính là chuyện kia giúp hắn gặp họa được phúc - chẳng những hắn không chết thảm dưới tay thủ hạ Hồng Liệt, còn được Hồng Liệt xem trọng, trở thành đối tượng bồi dưỡng.
Cá chép vượt long môn.
Đây là sự hình dung chân thật nhất về Sử Quân.
Từ lúc đó, dựa vào gốc cây to Hồng Liệt, tên của Sử Quân trong phút chốc truyền hết hắc đạo Vân Nam, mà bản thân hắn cũng giúp đỡ Hồng Liệt làm mấy vụ sinh ý hắc đạo, được Hồng Liệt coi trọng, càng thêm dáng vẻ bệ vệ.
Đối với tiểu Tứ mà nói, hắn thật sự nghĩ không ra trong thị trấn còn có ai dám động tới em trai Sử Quân.
Theo hắn xem ra, đó chính là động thổ trên đầu thái tuế - muốn chết!
Nhưng Sử Quân không nói, hắn tự nhiên cũng không dám hỏi nhiều, mà hết sức chuyên chú lái xe.
Hai mươi phút sau, xe chạy nhanh vào thị trấn.
Trong xe, Sử Quân đùa giỡn khẩu Desert Eagle mà Hồng Liệt đưa cho, sắc mặt âm trầm tới cực điểm.
Thấy một màn như vậy, cô gái Thái Lan tưởng Sử Quân muốn giết nàng, bị dọa đến sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, điên cuồng lắc đầu cầu xin tha thứ: - Không...không...đừng... - Ba!
Sử Quân vung tay lên, tát ngã cô gái, sau đó nắm tóc nàng kéo đến bên người, chĩa súng vào đầu cô gái, thần tình sát khí nói: - An tĩnh chút cho lão tử, nếu không lão tử một phát băng ngươi! - A!
Cô gái chảy nước mất, sợ tới mức thét lên chói tai, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Sử Quân buông cô gái ra, nhìn bệnh viện huyện gần đến, thần tình âm trầm nói: - Tao mặc kệ mày là ai, dám đụng đến em trai tao, lão tử không giết cả nhà mày, lão tử sẽ không họ Sử!
Lão nhân họ Liễu, đôi conngươi bỗng nhiên phóng đại:
- Đó là...?
- Trần gia.
Trương bộ trưởng cười khổ phun ra hai chữ.
- Trần gia lão thủ trưởng?
Lão nhân họ Liễu trợn mắt há mồm nói.
Trương bộ trưởng khẽ gật đầu, theo sau lại lắc đầu:
- Không phải lão thủ trưởng, mà là tiểu tử Trần gia. Lần này hắn mượn thế lão thủ trưởng, biến ba ngành chúng ta thành gà bay chó chạy, cuối cùng vẫn không thế không bí mật tiến vào trong địa bàn của ông, triển khai hành động lần này.
- Là hắn ư?
Lão nhân biểu tình quái dị:
- Ai không có mắt mà trêu vào tiểu tử xúi quẩy đó?
- Hồng Liệt và Ngô Hồng Quân.
Trương bộ trưởng thở dài, thân là lãnh đạo ngành cảnh sát, đối với chuyện tình trong ngành cảnh sát xuất hiện nhóm phần tử bại hoại, trong lòng vẫn là cảm thấy hổ thẹn.
- Thống khoái, đúng là hả lòng hả dạ.
Lão nhân cười ha hả, theo sau mới nói:
- Ông đừng đi ngay nhé! Buổi tối kêu lão Vương đến, chúng ta uống vài chén rượu mừng.
Nghe lão nhân nói như thế. Trương bộ trưởng khẽ gật đầu mỉm cười. Hắn biết rõ, lão nhân điều tới Vân Nam đã bốn năm thời gian, sở dĩ còn chưa diệt trừ được đám côn trùng cỏ dại này, hoàn toàn là bởi vì liên quan đến rất nhiều thế lực. Nếu như không có lệnh của cấp trên, căn bản là không dám gây chiến. Hành động lần này, chẳng khác nào đã sưởi ấm nội tâm đang băng sương lạnh lẽo của lão nhân họ Liễu, giải trừ đi một khối tâm bệnh đeo bám suốt mấy năm qua.
Một giờ sau, đại viện trong quân khu Vân Nam.
Bởi Lý Vân mắc bệnh tim nghiêm trọng, không thể ngồi máy bay, cho nên Trần Phàm đã quyết định lái xe đưa Lý Vân chạy tới Đông Hải.
- Tiểu Dĩnh à, quay về thì nhớ gửi lời hỏi thăm của ta cho ông nội của cháu nhé. Nói cho ông ấy biết, có thời gian ta nhất định sẽ đến bái phòng lão nhân gia ông ta.
Nhìn thấy ba người Trần Phàm bước lên xe, Vương Quốc Cường nhẹ nhàng vỗ lên đầu Lý Dĩnh nói.Lý Dĩnh mỉm cười gật đầu:
- Dạ. Vương gia gia. ông quay về đi, không cần tiễn chúng cháu đâu.
- Được, vậy cháu cũng lên xe đi.
Vương Quốc Cường mỉm cười, không hề níu kéo nói.
Nghe Vương Quốc Cường nói như thế. Lý Dĩnh cũng không chần chừ, mà nhấc chân bước vào trong chiếc Land Rovers. Lý Vân nằm ở phía sau. Trần Phàm phụ trách lái xe. Bất quá phía trước và sau vẫn còn có thêm xe quân dụng mở đường.
Vài giây đồng hồ sau, ba chiếc xe hơi đồng thời khởi động.
- Thủ trưởng. Liễu bí thư gọi điện.
Đúng lúc này, một viên cảnh vệ cầm máy bộ đàm, vội vàng chạy đến trước người Vương Quốc Cường nói.
Vương Quốc Cường nao nao, tiếp nhận máy bộ đàm, hồ nghi nói:
- Lão Liễu à, có chuyện gì không?
- Buổi tối đến chỗ tôi uống rượu mừng nhé.
Trong ống nghe truyền ra một cái thanh âm sang sảng.
- Rượu mừng?
Bởi vì Lý Dĩnh sắp quay về, nên tối hôm qua Vương Quốc Cường đặc biệt mời Lý Dĩnh dùng cơm, trong lúc đó uống khá nhiều rượu, sáng nay thức dậy muộn hơn bình thường. Đối với hành động lúc sáng hoàn toàn vẫn còn chưa hay biết gì cả. Lúc này nghe thấy Liễu bí thư nói, thì nhất thời giật mình...
- Lão Vương, chẳng lẽ ông không biết chuyện lớn phát sinh lúc sáng hay sao?
Liễu bí thư kinh ngạc hỏi.
Vương Quốc Cường cười khổ nói:
- Tôi vừa mới thức dậy xong. ông nói đi, đã phát sinh chuyện gì mà khiến cho ông vui vẻ như thế này đây?
Nghe Vương Quốc Cường hỏi. Liễu bí thư liền đem chuyện tình phát sinh lúc sáng kể cho Vương Quốc Cường nghe.
- Lão Vương...lão Vương, buổi tối ông nhớ đến nhé. Tôi cúp máy đây, còn chút việc cần phải đi làm.
Liễu bí thư nói xong, thấy Vương Quốc Cường nửa ngày không có phản ứng, liền nhắc nhở thêm.
- Đợi một chút...
Vương Quốc Cường theo trong nỗi khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, tò mò hỏi:
- Chuyện lớn như vậy, sao tôi không nghe thấy tin tức gì?
- Đừng nói là ông, ngay cả tôi đều không nắm rõ tình hình.
Liễu bí thư cười khổ giải thích.
Vương Quốc Cường sửng sốt:
- Ông cũng không nắm rõ tình hình ư? Đang nói đùa gì thế
- Lão Vương à, tôi không lừa ông đâu. Tôi quả thật là không nắm rõ tình hình. Chờ khi tôi biết, thì mọi chuyện đã triển khai xong rồi.
- Sao có thể như thế được chứ?
Vương Quốc Cường trăm mối khó giải, tại hắn xem ra, chuyện lớn như thế này, vô luận Liễu bí thư, hay là bản thân hắn, sê đều nhận được thông báo mới đúng.
- Hành động lần này triển khai rất bí mật.
Liễu bí thư cảm khái nói.
- Ý tử của cấp trên sao?
Vương Quốc Cường thứ dò hỏi, nhung trong lòng cũng là đáp án khẳng định rồi.
- Không phải, là tiểu oa oa Trần Phàm của Trần gia. ông hẳn là cũng đã nghe nói đến người này đi...
Trần Phàm?
Trong đầu Vương Quốc Cường nháy mắt hiện ra cảnh tượng vừa rồi Trần Phàm hướng hắn vẫy tay chào. Nhất thời, chỉ huy quân khu Vân Nam, giống như bị hóa đá bình thường, toàn thân ngây dại ra.
Tin tức thế cục ở Vân Nam đại biến, cơ hồ chỉ trong vòng một đêm đã lan truyền đi khắp đại giang nam bắc, các tòa báo lớn sôi nổi tiến hành đăng tải tin tức, những trang báo điện tử cũng sôi nổi đem chuyện này trở thành đề tài thảo luận chính trong ngày.
Trên các trang báo điện tử, tùy thời đều có thể nhìn thấy nhóm cư dân mạng phát biểu ý kiến của mình. Chung quy mà nói, thì phần lớn đều là tán dương. So sánh cùng những cư dân mạng, thì tin tức này ở trong giới quan trường còn oanh động hơn rất nhiều.
Hành động lần này triển khai phi thường bí mật, cho nên phần lớn mọi người trong giới quan trường cũng không nắm rõ được tiền căn hậu quả. Nhưng như thế cũng đù chấn hám tâm linh của rất nhiều người, nhất thời trong lòng mỗi người đều cảm thấy lo lắng bất an. âm thầm tiêu hủy chứng cứ có hại cho bản thân mình, hòng an bài một đường rút lui.
Mà đối với những nhân vật cấp bậc lớn hơn, sau khi nghe thấy tin tức này, thì cũng sâu sắc cảm nhận được sự cường hãn của Trần gia thêm một lần nữa. Dù sao, tình huống cụ thể ở tỉnh Vân Nam, bọn hắn đều nắm rõ ràng, cấp trên nhiều lần muốn thu dọn, nhưng vẫn phải tạm dừng vì có liên quan đến rất nhiều thế lực. Những năm gần đây chỉ duy trì tình hình bình ổn, mà không hề gây chiến.
Nhưng lần này, Trần Phàm chỉ nói một câu đơn giản, thì đã đem Vân Nam trộn thành trời long đất lở...
Lực uy hiếp của Trần gia là không cần bàn cãi!
Quảng Châu. Nhị Sa Đảo, trong tòa biệt thự nằm giữa trung tâm.
Tiết Hồ thân mặc đường trang ngồi ở trên ghế trong thư phòng, trong tay cầm theo một điếu xì gà, nhưng lại chỉ hút mấy hơi. Diễn cảm trên mặt hắn đã không còn vẻ vân đạm phong khinh như trước. Tương phản, hai chân mày gắt gao nhíu chặt vào nhau, biểu tình âm trầm cực điểm.
Chuyện xảy ra ở Vân Nam, đối với Thanh Bang cùng Tiết Hồ mà nói, không thể nghi ngờ chính là một cái đả kích cực lớn.
Thậm chí, lúc chiều mời trưởng lão Thanh Bang dự họp, mấy đại trường lão đối với chuyện tình lần này đã bày ra sự bất mãn rất lớn. Trong đó phần lớn trưởng lão đều cho rằng, sự tình xảy ra ở Vân Nam, đều là do lúc trước Tiết Cường đã đắc tội cùng với Trần Phàm.
Điều này khiến cho Tiết Hồ luôn luôn muốn bồi dưỡng Tiết Cường làm người nối nghiệp, mười phần tức giận, nhưng bản thân hắn cũng không thế phát hỏa ở trong hội nghị.
Két...
Chẳng biết trải qua bao lâu, cánh cửa thư phòng bị đẩy ra. Tiết Cường một thân âu phục màu xám bước vào trong thư phòng.
So sánh cùng Tiết Hồ mà nói, diễn cảm trên mặt Tiết Cường càng thêm khó coi. Chuyện tình xảy ra ở Vân Nam, các đại trưởng lão sôi nổi đem mũi dùi nhằm thẳng vào hắn, đây không thể hoài nghi là đã gia tăng thêm rất nhiều khó khãn đối với nghiệp lớn kế thừa Thanh Bang của hắn. Thậm chí, bao nhiêu công lao nửa năm trước hắn làm ở Đông Nam Á, đều vì sự tình lần này là đổ sông đổ biển...
- Cha.
Cùng những lần trước gặp mặt Tiết Hồ bất đồng, ngày hôm nay tuy rằng Tiết Cường vẫn bảo trì kính sợ, nhưng trong đôi con ngươi của hắn, căn bản là không thể nào che giấu được nét tức giận. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nghe thanh âm này, Tiết Hồ đem điếu xì gà ném vào trong gạt tàn, ngẩng đầu lên ngắm nhìn Tiết Cường, hỏi:
- Đang tức giận lắm hả?
- Dạ.
Tiết Cường hung hăng gật đầu, nhịn không được khẽ mắng:
- Hồng Liệt đúng là cái thử ngu xuẩn, chính bản thân hắn ngu xuẩn thì cũng thôi. Hại con rơi vào tình huống kiếm củi ba năm thiêu một giờ không nói, hơn nữa còn khiến bang hội chúng ta bị tổn thất lớn.
Tiết Hồ nghe vậy thì khẽ thở dài! Bản thân hắn làm sao không biết sự tình lần này ở Vân Nam, có ảnh hưởng to lớn như thế nào đối với Thanh Bang đây chứ?
Có thể nói không hề khoa trương chút nào, hành vi lần này của Trần Phàm quả thực đúng là rút củi dưới đáy nồi, hung hăng chặt đứt đường dây buôn ma túy của Thanh Bang!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Oanh long!
Nương theo một tiếng nổ vang, Trần Phàm lái chiếc Land Rovers màu đen của Lý Dĩnh rời khỏi hội quán Lam Sắc Thiên Đường.
Trong đại sảnh hội quán, một gã thanh niên đeo sợi dây chuyền vàng như dây xích vẻ mặt khó hiểu cùng lo lắng nhìn người trung niên mang giày tây đứng bên cạnh, nói: - Ông chủ Hồ, vì sao không cho tôi gọi điện thoại thông tri Sử gia? Tính tình Sử gia ông cũng biết, nếu để hắn biết em của hắn bị đánh tại bãi của ông, sợ là chúng ta đều chịu không nổi.
Lời vừa nói ra, thanh niên chỉ cảm thấy không khí chung quanh hạ thấp xuống, thân hình không khỏi hung hăng run rẩy lên.
Dù hắn có ngoại hiệu là Vĩ ca là một trong những tay anh chị nổi tiếng của thị trấn này, nhưng hắn biết rõ mình cùng Sử Quân khác biệt, theo hắn xem ra, Sử Quân chỉ cần động mồm mép liền có thể phế đi hắn.
Ông chủ Hồ là một trong những cổ đông phát hiện cảnh điềm du lịch rồi đầu tư phát triển, Lam Sắc Thiên Đường này hắn đầu tư tới mấy trăm vạn, vì vậy khá xem trọng, nếu không cũng sẽ không tiêu tiền mời đám anh chị đến bảo hộ. - Tuy rằng Sử Quân khó dây vào, nhưng nam nhân kia chưa chắc đã dễ gây tới.
Nhìn thấy tay anh chị đứng cạnh sợ đến không nhẹ, ông chủ Hồ chau mày nói: - Cậu hẳn là nhìn thấy, hắn lái Land Rovers tới, treo biển số của quân đội, hơn nữa còn là chiếc xe của người đàn bà đến lúc chiều.
Nói tới đây, ông chủ Hồ cảm thấy miệng có chút chát đắng.
Dù hắn không biết được mãnh long quá giang vừa đến đá tràng là thần thánh phương nào, nhưng hắn lại rõ ràng nhớ rõ, buổi chiều khi người đàn bà kia lái chiếc Land Rovers phong cách đến thị trấn này, ngay cả huyện ủy bên trong, đông đảo quan chức đều tung tăng chạy tới nghênh đón, kết quả đều bị từ chối gặp mặt.
Mà càng làm cho hắn kinh hồn táng đảm chính là, hắn từ trong điện thoại biết được, những quan chức kia ngay thân phận cụ thể của người đàn bà nọ cũng không biết, chỉ nói là nhận được mệnh lệnh của cấp trên, phải cung phụng người phụ nữ kia như bồ tát, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì, nếu không tất cả mọi người phải chết chung.
Tất cả chuyện này, làm ông chủ Hồ vừa kinh hãi đồng thời hắn cũng rõ ràng thân phận người phụ nữ kia tuyệt đối không nhỏ.
Hắn có thể đoán ra lai lịch Lý Dĩnh không nhỏ, tự nhiên cũng không dám coi khinh Trần Phàm lái xe Land Rovers của Lý Dĩnh đến cứu người.
Đây là nguyên nhân mà hắn không lập tức gọi điện cho Sử Quân.
Theo hắn xem ra, nếu hắn gọi cú điện thoại kia, Sử Quân nhất định sẽ buộc hắn lưu lại Trần Phàm. Bạn đang đọc truyện tại - internet
Hắn tự nhận là không có khả năng đó.
Ngược lại, hắn cảm thấy được, nếu như mình liều lĩnh đi tìm Trần Phàm gây sự, bãi bị nện là chuyện nhỏ, cũng có thể gây ra chết người.
Phải biết rằng, đội trưởng bảo an nói cho hắn biết, đối phương chỉ thuận tay ném ra, cây dao toàn bộ xuyên thấu qua cửa gỗ.
Con mẹ nó đây là khái niệm gì?
Hắn không biết, nhưng hắn biết mãnh long quá giang kia không thể dây vào. - Ông chủ Hồ, ông nói điểm ấy tôi cũng biết, nhưng bây giờ nên làm sao đây?
Vĩ ca đã hoàn toàn luống cuống, đã có tính toán chạy trốn, hơn nữa còn là chạy qua Myanmar, ở lại Vân Nam chỉ có con đường chết. - Thương thế em trai Sử Quân có nặng không?
ông chủ Hồ nhíu mày hỏi.
Vẻ mặt Vĩ ca buồn bực: - Bị đá thành thái giám, ông nói nặng không? - Như vậy người phụ nữ kia đang ở khách sạn trong thị trấn, đối diện bệnh viện huyện, cậu phái người đi canh chừng hướng đi của tên kia.
ông chủ Hồ lập tức dặn dò: - Tôi cho người đem Sử Bân và bạn của hắn đến bệnh viện, đồng thời gọi điện thoại thông tri Sử Quân. - Được!
Nghe ông chủ Hồ nói như thế, hai mắt Vĩ ca tỏa sáng, hắn hiểu được đây chỉ sợ là biện pháp tốt nhất trước mắt.
Một phút sau, Vĩ ca mang người rời đi, mà ông chủ Hồ lại tự mình gọi 120, để cho bệnh viện đến nhận người.
Làm xong tất cả chuyện này, hắn mới hít sâu một hơi, run rẩy bấm điện thoại cho Sử Quân.
Điện thoại chuyên được, trái tim ông chủ Hồ treo trên cổ họng, không dám thở mạnh.
Trên quốc lộ ngoài 30km.
Ba chiếc việt dã đang cực nhanh lao thẳng tới thị trấn.
Trong xe Benz, Sử Quân cũng không lái xe, lái xe từng là tiểu đệ của hắn, lúc này miệng hắn đang ngậm thuốc lá, trong tay ôm một cô gái Thái Lan do Hồng Liệt mua về cho hắn, trong đầu nghĩ một hồi mang theo em trai về nhà sẽ phong cảnh thế nào, gương mặt vô cùng đắc ý.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, Sử Quân tưởng Hồng Liệt gọi điện, trong lòng vừa động liền buông cô gái bên cạnh ra, nhìn lái xe hô: - Tiểu Tứ, tắt nhạc đi.
Lái xe không nói lời nào, lập tức tắt nhạc.
Mà Sử Quân lấy ra di động khảm kim cương, nhìn thấy trên màn hình điện thoại là một dãy số xa lạ, chợt ngẩn ngơ, sau đó có chút khó chịu ấn nút chuyển máy: - Ai vậy? - Chào ngài. Sử tiên sinh, là tôi, là Hồ Thụy Đông, ông chủ của Lam Sắc Thiên Đường.
Đầu bên kia điện thoại, Hồ Thụy Đông cẩn thận nói. - Lam Sắc Thiên Đường?
Sử Quân vừa nghe mấy chữ này, giọng nói nhất thời ngả ngớn: - Ông chủ Hồ, nửa đêm gọi điện thoại cho lão tử làm gì? Hay là có mặt hàng tốt muốn cúng cho lão tử? - Không...không phải, Sử tiên sinh... - Con mẹ nó vậy ngươi gọi điện thoại cho lão tử làm cái gì? Hay là bãi của ngươi bị người đập? Không đúng, tên Dương Vĩ kia tuy rằng không được việc gì, nhưng ngày trước hắn còn bỏ thuốc cho chị hắn, để cho lão tử hưởng, cũng xem như có chút quan hệ với lão tử, có hắn xem bãi, ai dám đi phá?
Tuy rằng thành đại hồng nhân bên người Hồng Liệt, nhưng vẻ vô lại cùng phỉ khí trên người Sử Quân nhất thời khó thể bỏ, không chút phong nhã không nói, ngoại trừ nói chuyện với Hồng Liệt cùng A Thủy, mỗi lần mở miệng phải chửi mẹ đối phương, tựa hồ cảm thấy được như vậy mới đủ ngưu bức. - Sử tiên sinh, em trai của ngài bị người đánh.
Hồ Thụy Đông lấy hết dũng khí nói. - Gì?
Sử Quân cảm thấy được lỗ tai mình xảy ra vấn đề: - Con mẹ nó, ngươi nói ai bị đánh? - Em trai của ngài. Sử Bân.
Hồ Thụy Đông có thể nhận thấy được trái tim của mình đang run rẩy. - Ngươi nói em trai của ta bị đánh?
Sử Quân trợn tròn mắt, thần tình không dám tin. - Phải! - Mẹ nó, là ai ăn gan hùm mặt gấu ngay cả Sử Bân cũng dám động?
Lửa giận trong nháy mắt xuất hiện trên mặt Sử Quân, vẻ mặt của hắn dữ tợn tới cực điểm, làm cô gái Thái Lan sợ tới mức cuộn tròn một chỗ, không dám thở mạnh. - Sử tiên sinh, là một người bên ngoài. Người kia đang ở khách sạn trong thị trấn, tôi đã phái Dương Vĩ dẫn người đi canh chừng.
Hồ Thụy Đông thở hổn hển nói: - Về phần em trai của ngài, tôi đã gọi 120, rất nhanh sẽ đưa đến bệnh viện. - Em trai của ta bị thương rất nặng sao?
sắc mặt Sử Quân hoàn toàn lạnh xuống. - Phải, đối phương xuống tay rất độc, chỉ sợ...chỉ sợ em trai của ngài sau này không thể gần nữ nhân.
Hồ Thụy Đông chi tiết nói.
Không thể chạm vào nữ nhân?
Nghe được mấy chữ này, cả người Sử Quân kịch liệt chấn động. - Ngươi hãy nghe cho kỹ, để Dương Vĩ cho người trành hắn cho chặt, nếu dám để người chạy, lão tử trở về lột da hắn!
Sử Quân đó mất, tay nắm chặt, nắm đến vang lên răng rắc, trong con ngươi lóe lên sát ý lạnh lẽo.
Đầu bên kia điện thoại, Hồ Thụy Đông tựa hồ cũng đã nhận ra lửa giận của Sử Quân, vội vàng gật đầu: - Dạ, dạ!
Theo sau, điện thoại cúp máy, mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa, đồng thời hắn đang âm thầm may mắn chính mình đủ thông minh.
Mà Sử Quân vừa cúp điện thoại, trầm thấp nói: - Nói cho những người khác lái nhanh lên, trực tiếp đến bệnh viện huyện!
Bên tai vang lên lời nói đằng đằng sát khí của Sử Quân, lái xe tiểu Tứ lập tức tăng ga, đồng thời dùng bộ đàm nói nhanh: - Có người động em trai Quân ca, mọi người dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện huyện!
Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lòng tiểu Tứ lại nói thầm.
Hắn và Sử Quân đều là lưu manh sống trong thị trấn, hai người đi theo một tay anh chị, khi đó Sử Quân còn chưa luyện võ, nhưng đánh nhau thì ngoan độc, nên được tay anh chị kia xem trọng.
Sau đó Sử Quân vì giành nữ nhân với một tay anh chị khác trong địa bàn nên đấu với người ta, kết quả bị đánh vào bệnh viện.
Sau lần đó, Sử Quân biến mất.
Toàn bộ đám lưu manh trong huyện thành đều nghĩ Sử Quân sợ hãi nên rời khỏi thị trấn.
Kết quả bọn hắn thật không ngờ sau bốn năm, Sử Quân học võ thành công quay về thị trấn.
Một người cùng một thanh khai sơn đao.
Sử Quân toàn bộ đánh những tên lưu manh cưỡi trên đầu hắn đưa vào bệnh viện, nhẹ thì gãy tay gãy chân, nặng thì bị chém đứt cánh tay hoặc chân.
Sau lần đó, Sử Quân biến thành tay anh chị đứng đầu thị trấn, không ai dám trêu chọc.
Mà một năm trước, Sử Quân mang theo thủ hạ đến Côn Minh chơi, phát sinh xung đột với băng đảng địa phương, vung tay, Sử Quân nhờ vào một thân công phu không tầm thường, giết cho đối phương tan rã, cuối cùng bị bắt vào cục cảnh sát.
Ở trong cục cảnh sát, Sử Quân âm thầm hối hận bản thân mình quá mức lỗ mãng, sau khi biết đối phương chính là thủ hạ của Hồng Vương Gia, dù Sử Qua có tài cao mặt lớn, cũng sợ tới mức gần chết - từ ngày hắn trở thành lưu manh, liền đã đem Hồng Vương Gia uy chấn tứ phương xem là thần tượng!
Nhưng làm cho hắn nằm mơ cũng thật không ngờ chính là chuyện kia giúp hắn gặp họa được phúc - chẳng những hắn không chết thảm dưới tay thủ hạ Hồng Liệt, còn được Hồng Liệt xem trọng, trở thành đối tượng bồi dưỡng.
Cá chép vượt long môn.
Đây là sự hình dung chân thật nhất về Sử Quân.
Từ lúc đó, dựa vào gốc cây to Hồng Liệt, tên của Sử Quân trong phút chốc truyền hết hắc đạo Vân Nam, mà bản thân hắn cũng giúp đỡ Hồng Liệt làm mấy vụ sinh ý hắc đạo, được Hồng Liệt coi trọng, càng thêm dáng vẻ bệ vệ.
Đối với tiểu Tứ mà nói, hắn thật sự nghĩ không ra trong thị trấn còn có ai dám động tới em trai Sử Quân.
Theo hắn xem ra, đó chính là động thổ trên đầu thái tuế - muốn chết!
Nhưng Sử Quân không nói, hắn tự nhiên cũng không dám hỏi nhiều, mà hết sức chuyên chú lái xe.
Hai mươi phút sau, xe chạy nhanh vào thị trấn.
Trong xe, Sử Quân đùa giỡn khẩu Desert Eagle mà Hồng Liệt đưa cho, sắc mặt âm trầm tới cực điểm.
Thấy một màn như vậy, cô gái Thái Lan tưởng Sử Quân muốn giết nàng, bị dọa đến sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, điên cuồng lắc đầu cầu xin tha thứ: - Không...không...đừng... - Ba!
Sử Quân vung tay lên, tát ngã cô gái, sau đó nắm tóc nàng kéo đến bên người, chĩa súng vào đầu cô gái, thần tình sát khí nói: - An tĩnh chút cho lão tử, nếu không lão tử một phát băng ngươi! - A!
Cô gái chảy nước mất, sợ tới mức thét lên chói tai, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Sử Quân buông cô gái ra, nhìn bệnh viện huyện gần đến, thần tình âm trầm nói: - Tao mặc kệ mày là ai, dám đụng đến em trai tao, lão tử không giết cả nhà mày, lão tử sẽ không họ Sử!