Trên thực tế, vô luận là Từ Vĩ Trạch hay là Vương Quốc Cường, lấy thân phận địa vị của hai người nếu muốn hoàn toàn đi điều tra thân phận Trần Phàm, có lẽ không có khả năng điều tra ra được chân tướng, nhưng ít ra cũng có thể phát hiện được điều gì đó.
Nhưng Từ Vĩ Trạch vừa mới đến Côn Minh, vừa nghe việc này, hơn nữa căn bản không có bao nhiêu quan hệ với hắn, tự nhiên sẽ không tốn sức lực đi điều tra.
Về phần Vương Quốc Cường cũng không nghĩ Trần Phàm có liên quan tới chuyện tại Yên Kinh, có ba nguyên nhân.
Thứ nhất, hiện tại đang là ngày tết, theo Vương Quốc Cường xem ra. Trần Phàm từng gây ra phong ba thật lớn tại Yên Kinh không có lý do cũng không có đạo lý hiện tại chạy đến Vân Nam, hẳn là phải ở lại Yên Kinh bồi lão thủ trưởng.
Thứ hai, nếu Trần Phàm thật sự là mãnh nhân từng gây ra phong ba thật lớn tại Yên Kinh, như vậy lấy thân phận Trần Phàm, gia đình chiến hữu của hắn không nên nghèo khó như thế, đáng thương như vậy, dù sao hắn thông qua điều tra biết được Lý Vân và Lưu Oánh Oánh còn không có tiền ăn cơm.
Thứ ba, nếu Trần Phàm thật sự là mãnh nhân gây ra phong ba thật lớn ở Yên Kinh, căn bản không cần Lý Dĩnh ra mặt tìm hắn, chỉ cần Trần Phàm nguyện ý, một cú điện thoại đừng nói là quân khu Vân Nam, dù là tổng quân khu tại Thành Đô cũng sẽ tung tăng phái người chạy tới lập tức.
Không thể không nói cuộc sống luôn tràn ngập kịch tích thật buồn cười.
Vương Quốc Cường cũng không hề nghĩ tới Trần Phàm chính là mãnh nhân danh chấn Yên Kinh, hắn cũng không nghĩ ra bởi vì Trần Phàm luôn tự trách, bởi vì muốn đi đối mặt, cho nên bỏ qua việc bồi lão thái gia, mà lòng như lửa đốt tự chạy tới Vân Nam.
Vương Quốc Cường càng không nghĩ tới, bởi vì sợ bại lộ tin tức Lưu Mãnh đã chết. Trần Phàm cũng không dám một lần gởi thật nhiều tiền cho người nhà Lưu Mãnh, mà mỗi lần chỉ gởi một vạn đồng, nhưng những số tiền kia đều bị mẹ của Lưu Oánh Oánh là Bạch Anh nuốt riêng.
Đây mới là lý do cuộc sống của Lý Vân cùng Lưu Oánh Oánh khó khăn gian khổ đến như vậy.
Về phần Trần Phàm cũng không tự mình gọi điện thoại tìm lão thái gia, vận dụng quan hệ quân đội, cũng không phải không muốn, trên thực tế vì người nhà Lưu Mãnh, đừng nói là vận dụng quan hệ của Trần gia, dù là muốn hắn lên núi đao xuống biển lửa lấy mạng đền mạng, hắn cũng không hề chau mày.
Sở dĩ không gọi điện thoại là bởi vì lúc ấy Lý Dĩnh đã gọi điện thoại trước, nếu hắn còn tiếp tục gọi điện cũng sẽ không có ý nghĩa, dù sao hắn cũng không có ý định cho Lý Vân làm phẫu thuật tại quân khu Vân Nam, mà là sớm âm thầm làm ra an bài.
Từ Vĩ Trạch chỉ ở lại quân khu Vân Nam một ngày, trong lúc đó hắn cũng không gặp mặt Lý Dĩnh.
Đúng như lời Vương Quốc Cường. Từ Vĩ Trạch từng động tâm với Lý Dĩnh, hơn nữa vẫn còn duy trì đến tận bây giờ.
Mà Từ lão gia tử vốn biết rõ tâm ý của hắn, vốn tính toán thông qua hành trình đế đô cầu hôn với Lý Vân Phong, lại thật không ngờ Lý Vân Phong lại dẫn đầu cầu hôn với Trần gia, đem Lý Dĩnh gả cho Trần Phi.
Kể từ đó, có thể nói là chặt đứt ý niệm của Từ Vĩ Trạch từ đầu.
Đây cũng không phải hắn không dám tranh với Trần Phi, mà là cảm thấy không có ý nghĩa.
Buổi chiều khi mặt trời dần dần xuống núi. Vương Quốc Cường được cảnh vệ viên bảo hộ đi tới tổng y viện quân khu.
Trong văn phòng viện trưởng bệnh viện. Vương Quốc Cường có chút nghi hoặc nhìn Lý Dĩnh, nói:
- Tiểu Dĩnh, ông nghe nói ba ngày sau bà cụ kia sẽ xuất viện, vì sao lại đi vội vã như vậy?
- Bệnh tình của bà nội Lý đã ổn định, ý tứ của bạn cháu là đến Đông Hải làm phẫu thuật. Điều kiện nơi đó tốt hơn, xác suất phẫu thuật thành công sẽ lớn hơn.
Lý Dĩnh giải thích, theo sau còn nói thêm:
- Vương gia gia, mấy ngày nay làm phiền ông quá.
- Tiểu Dĩnh, lời này của cháu không đúng, sao lại khách khí với Vương gia gia?
Vương Quốc Cường tức giận trừng mắt nhìn Lý Dĩnh.
Lý Dĩnh cười cười cũng không nói chuyện.
- Bất quá tiểu Dĩnh này, ông rất hiếu kỳ, cháu có quan hệ gì với tiểu tử đó, vì sao cháu lại kiệt lực giúp hắn như vậy?
Vương Quốc Cường nhịn không được hỏi ra nghi hoặc trong lòng, theo hắn xem ra, Trần Phàm chỉ là một quân nhân xuất sắc, lại không chỗ dựa vững chắc, Lý Dĩnh không đến nỗi hoảng hốt như vậy mới đúng.
Lý Dĩnh tựa hồ không ngờ Vương Quốc Cường sẽ hỏi như vậy, trong lúc nhất thời thậm chí có chút ngạc nhiên.
Biểu tình của Lý Dĩnh rơi vào trong mắt Vương Quốc Cường, lý trí nói cho hắn biết quan hệ giữa Lý Dĩnh và Trần Phàm không đơn giản.
- Bạn trai cháu?
Vương Quốc Cường thử dò hỏi, nhưng trong lòng lại đổ mồ hôi vì Lý Dĩnh, dù sao Lý Vân Phong đã đem Lý Dĩnh hứa gả cho Trần Phi, nếu Lý Dĩnh tiếp tục giao thiệp với bạn trai...
- Không...không phải!
Nghe được Vương Quốc Cường nói ra từ bạn trai, trong lòng Lý Dĩnh chợt nhảy mạnh kinh hoàng, sau đó kiệt lực khống chế cảm xúc, vội vàng lắc đầu:
- Vương gia gia, ngài đoán mò gì vậy, anh ấy là vị hôn phu của bạn gái thân của cháu.
- Hôn phu của bạn gái?
Vương Quốc Cường nhìn thấy bộ dáng vừa thẹn vừa giận của Lý Dĩnh, có chút hoài nghi.
Có lẽ vì sợ bị Vương Quốc Cường nhìn ra vấn đề, Lý Dĩnh liền đáp:
- Phải a, là vị hôn phu của Tô San bạn cháu, con rể của Tô Thanh Hải.
Con rể Tô Thanh Hải?
Vương Quốc Cường ngẩn ngơ, hiền nhiên hắn cũng từng nghe qua tên của Tô Thanh Hải, thậm chí năm đó Tô Thanh Hải tham gia quân đội cùng Trần Chiến, hắn cũng từng là chỉ huy tiền tuyến.
- Không nghĩ tới cháu cùng con gái của Tô Thanh Hải làm chị em thân, càng không nghĩ tới tiểu từ đó lại là con rể của Tô Thanh Hải. Chẳng thể trách cháu lại nhiệt tình giúp hắn.
Vương Quốc Cường dở khóc dở cười, sau đó lại nói:
- Bà cụ kia muốn đến Đông Hải phẫu thuật, chỉ sợ do Tô Thanh Hải hỗ trợ thu xếp đi?
- Ân, hẳn là vậy.
Nhìn thấy Vương Quốc Cường cũng không hoài nghi, Lý Dĩnh âm thầm thở ra, bởi vì có tật giật mình, nàng rất sợ quan hệ giữa mình cùng Trần Phàm bị bại lộ.
- Nếu là con rể của Tô Thanh Hải, thì ông yên tâm rồi.
Vương Quốc Cường thoáng nhẹ thở ra, cười cười châm một điếu thuốc lá.
Lý Dĩnh sửng sốt:
- Vương gia gia, ngài nói như vậy là có ý tứ gì?
- Nha đầu ngốc, chẳng lẽ cháu không biết hắn giết mấy người tại bệnh viện thị trấn đều có lai lịch lớn?
Vương Quốc Cường cười khố nói:
- Ông cũng không gạt cháu, mấy người kia là thủ hạ đắc lực của Hồng Liệt quản lý khu Vân Nam của Thanh bang, Hồng Liệt vì chuyện này lửa giận ngút trời, muốn lấy mạng tiểu tử đó kìa.
Sắc mặt Lý Dĩnh hơi đổi, nàng từng có quan hệ với Tiết Cường, đối với Hắc Kim đế quốc như Thanh bang hiểu biết thật sâu, nàng tự nhiên biết Thanh bang khác với những tổ chức hắc đạo khác, lại đừng nói tới loại tổ chức có tính chất xã hội đen.
Hắc Kim đế quốc Thanh bang dính dáng rất nhiều thế lực, đại biểu cho lợi ích của rất nhiều người, là một tập đoàn ích lợi, đụng một nơi sẽ động khắp nơi, cũng chính bởi vì như thế nên đã qua nhiều năm như vậy chính phủ vẫn không thể ra tay diệt trừ Thanh bang.
Nhìn thấy Lý Dĩnh biến sắc, Vương Quốc Cường nhàn nhạt cười, nói:
- Tiểu Dĩnh, cháu cũng đừng lo lắng, nếu tiểu tử đó là con rể Tô Thanh Hải, việc này sẽ dễ làm. Mặt khác ông dám cam đoan, ông cam đoan sẽ đưa hắn cùng người nhà chiến hữu hắn bình yên vô sự lên phi cơ, về phần tới Đông Hải, dù cấp cho Hồng Liệt mười lá gan, hắn cũng không dám tìm Tô Thanh Hải gây phiền phức a!
Mặc dù Lý Dĩnh đối với việc Thanh bang lại trêu chọc tới Trần Phàm mà cảm thấy tức giận, nhưng nàng lại không chút lo lắng an nguy của Trần Phàm. Dù sao nàng từng nhìn thấy được thực lực chân chính của Trần Phàm, biết rõ sự khủng bố của hắn.
Cùng lúc đó, tại giao khu Yến Tập, trong một tòa biệt thự thật bình thường.
Thân là thủ lĩnh Long Nha Từ Tĩnh thật khó khăn có cơ hội trở về thăm nhà một lần.
Nhưng hắn cũng không phải trở về sum họp cùng vợ và con nhỏ, ngược lại bởi vì có chuyện trọng yếu phải làm, hắn đưa mẹ cùng con quay về nhà cha mẹ mình.
- Tiểu Từ, trước kia mỗi lần tôi tìm anh bàn chuyện, mời anh ăn cơm còn khó hơn cho anh uống độc dược, hôm nay mặt trời mọc lên từ phía tây sao? Anh lại chủ động mời tôi ăn cơm?
Vào lúc sáu giờ rười chiều, một nhân vật thực quyền trong bộ cảnh sát đi tới nhà Từ Tĩnh, trêu ghẹo nói.
Trong lúc nói chuyện, nhân vật đại lão của bộ cảnh sát cũng không vì Từ Tĩnh chỉ là cán bộ xử cấp mà bày cái giá, việc này ngoại trừ quan hệ riêng tư giữa hắn và Từ Tĩnh không tệ, cũng bởi vì thân phận thật sự của Từ Tĩnh càng cao hơn một ít cấp tỉnh bộ.
- Chu ca, anh cũng đừng bần thiu tôi, tôi cũng không có biện pháp.
Từ Tĩnh cười khổ nói.
Nhìn thấy biểu tình ra vẻ khó xử của Từ Tĩnh, vẻ mặt Chu Manh đầy tò mò:
- Quả nhiên bị tôi đoán trúng, anh đúng là chồn chúc tết cho gà, không có lòng tốt. Nhưng tôi thật sự rất hiếu kỳ, rốt cục là sự tình gì có thể làm cho anh vốn có thủ đoạn thông thiên lại khó xử như thế?
- Việc này chờ luôn Phùng bí thư. Vạn viện trưởng đến đây chúng ta tiếp tục nói chuyện.
Từ Tĩnh vẫn giữ bí mật.
- Anh đang nói Phùng bí thư của Kỷ ủy (ủy ban Thanh Tra) cùng lão Vạn của Viện Kiểm Sát?
Sắc mặt Chu Manh hơi đổi, hai tôn đại bồ tát này hắn cũng không hệ xa lạ, người trước là bí thư của Ban Thanh Tra, hơn nữa thuộc loại nhân vật còn có thể thăng chức cao hơn, người sau lại là người cầm quyền Viện Kiểm Sát.
- Ân.
Từ Tĩnh gật đầu thừa nhận.
Chu Manh hít sâu một hơi:
- Từ Tĩnh a Từ Tĩnh, xem ra lần này anh muốn chơi lớn a, lại có thể thỉnh hai tôn bồ tát xuống núi.
Mặc dù hiếu kỳ, nhưng Chu Manh cũng không tiếp tục truy hỏi kỹ càng sự việc.
Vô luận là Chu Manh hay Phùng bí thư. Vạn viện trưởng, lấy thân phận của bọn họ coi như đại tướng biên cương có bày tiệc thỉnh mời, bọn hắn cũng chưa chắc sẽ tham gia, nhưng Từ Tĩnh mời, bọn hắn cũng không cự tuyệt, nửa giờ sau Phùng bí thư. Vạn viện trưởng lần lượt đi tới nhà Từ Tĩnh, ba người gặp mặt nhau, đều giật mình, đồng thời cũng hiểu được Từ Tĩnh mời Kỳ ủy, viện kiểm sát cùng bộ cảnh sát ba ngành đều thỉnh tới một lúc, khẳng định có chuyện lớn.
- Từ Tĩnh, hiện tại mọi người đến đông đủ, anh cũng đừng tiếp tục im lặng, có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi.
Nhìn thấy người đến đông đủ. Chu Manh mở miệng hỏi trước.
Phùng bí thư vội cười phụ họa:
- Trước khi tôi đến đã cảm thấy bữa cơm này không thể ăn, hiện tại thật khiến cho tôi không còn dám động đũa. Bạn đang đọc truyện tại - internet
- Tiểu Từ, anh không phải muốn động tới vị đại tướng biên cảnh nào đó chứ?
Vạn viện trưởng như có suy nghĩ, theo hắn xem ra, nếu không phải động tới vị đại tướng biên cảnh nào, không cần phải làm ra trận thế lớn như vậy, nhưng nếu là đại tướng nào đó, cấp trên phải họp mặt thương nghị, những đại lão không gật đầu, thuộc hạ cũng không dám tự làm một mình.
- Còn nghiêm trọng hơn.
Một câu nói của Từ Tĩnh kích thích cơn sóng ngàn trượng, lời thốt ra không làm người sợ hãi cũng không thôi.
Vừa nói xong, dưới ánh đèn. Chu Manh. Phùng bí thư. Vạn viện trưởng ba người đều biến sắc, trợn mắt há hốc mồm nhìn Từ Tĩnh, thật lâu không nói gì.
- Có người muốn rửa sạch thế lực cùng cảnh sát đen ở Vân Nam, quan trường bại hoại, tôi không có biện pháp, chỉ đành mời ba vị đại lão các vị đến thương thảo, xem nên làm sao bây giờ.
- Ai?
Ba người không hẹn mà cùng mở miệng hỏi.
- Trần gia, Trần Phàm!
Từ Tĩnh chậm rãi nói.
Đúng như lời của Lý Dĩnh, lần này hành trình Vân Nam, có thể nói là tâm thần Trần Phàm vô cùng mỏi mệt, trong khoảng thời gian này tới nay hắn cũng không được nghỉ ngơi thật tốt.
Sau khi cúp điện thoại, hắn vốn chuẩn bị lên lầu tắm rửa, hảo hảo ngủ một giấc, lại cảm thấy di động lại rung lên lần nữa, cầm lên vừa nhìn, đọc được tin nhắn do Lý Dĩnh phát tới: Mười lăm tháng giêng cùng em quay về Nam Kinh một chuyến, được không?
Đọc được nội dung tin nhắn, hắn cũng không lập tức trả lời, mà cầm di động, vẻ mặt hơi có chút ngây ra.
Thời gian trước kia, mặc dù Trần Phàm cũng từng tò mò với thân phận Lý Dĩnh, nhưng cũng chưa từng vận dụng toàn lực đi điều tra thân phận nàng, chỉ biết thân phận nàng không đơn giản.
Mà hành trình Vân Nam lần này, Lý Dĩnh bởi vì trợ giúp Trần Phàm bại lộ ra thân phận của mình.
Hiện giờ Lý Dĩnh phát tới tin nhắn này, Trần Phàm mơ hồ đoán được điều gì, nhưng lại không dám khẳng định.
- Được.
Sau thoáng ngây người ngắn ngủi. Trần Phàm cũng không hỏi Lý Dĩnh muốn mình cùng đi Nam Kinh làm gì, mà trực tiếp trả lời.
Đầu bên kia điện thoại. Lý Dĩnh đang cầm di động, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình di động, vẫn không nhúc nhích, trái tim treo cao trên cổ họng.
- Ông...ông...
Thanh âm tin nhắn phát tới vang lên, làm Lý Dĩnh bừng tỉnh, cả người nàng chấn động, di động trực tiếp rớt khỏi tay.
Cũng may tốc độ phản ứng của nàng không chậm, thân mình khẽ cong xuống liền tiếp được.
- Hô!
Tiếp được di động. Lý Dĩnh nhắm nhẹ mắt, hít sâu một hơi, mở nội dung tin nhắn.
Được.
Đọc được chữ này, cặp mắt xinh đẹp của Lý Dĩnh trừng thật to, trên mặt trong nháy mắt bị một biểu tình ngây ngốc chiếm cứ.
Sau thoáng ngây ngốc, chờ đón chính là cảm động như mưa rền gió dữ, cảm giác cảm động trong nháy mắt tràn vào trái tim vốn đã đóng băng của nàng, nhưng có Trần Phàm mở ra cánh cửa tâm linh, chiếm cứ lấy toàn bộ tâm linh nàng.
Theo sau...đôi mắt phiếm hồng, lộ ra một nụ cười hạnh phúc, nàng run rẩy trả lời: Vì sao anh không hỏi em đi Nam Kinh làm gì, liền trực tiếp đáp ứng rồi?
Trên ghế sô pha. Trần Phàm châm một điếu thuốc lá, nhẹ nhàng hút một hơi, trả lời: Em đã làm rất nhiều chuyện cho anh, hiện giờ thật khó có việc anh giúp em một chuyện, bất kể là gì, chỉ cần anh có thể làm được, anh sẽ làm tất cả, cần gì phải hỏi nữa đây?
Oanh!
Một câu ngắn ngủi, đập vào mi mắt Lý Dĩnh, làm trong đầu óc Lý Dĩnh trong nháy mắt trống rỗng.
Trong lòng của nàng, nháy mắt bị nỗi cảm động chiếm cứ, thân hình rùng mình không dứt, nước mắt không thể khống chế tuôn ra vành mắt của nàng, nhưng trên mặt nàng tràn ngập nụ cười hạnh phúc.
Nàng run rẩy hai tay, lại trả lời: Nếu em muốn anh đi giết người phóng hỏa đây? Hoặc là nói, anh không sợ em đem anh đi bán sao?Từ sau khi trở về nhà nhìn thấy Tô San, tâm tình Trần Phàm liền buông lỏng rất nhiều, lúc này đọc được tin nhắn của Lý Dĩnh, mỉm cười trả lời: Cho dù em có tặc tâm cũng không có tặc đảm a. Đúng rồi, khi nào thì đi?
Có tặc tâm không có tặc đảm?
- Hì hì!
Lý Dĩnh nín khóc mỉm cười, sau đó trong lòng vừa động, sắc mặt hơi có chút nóng lên trả lời: Nếu như có thể, tối mai được chứ...
Tối mai?
Trần Phàm sửng sốt, sau đó cũng không suy nghĩ nhiều, lại trả lời một chữ "Được".
Lại nhìn thấy nội dung tin nhắn là một chữ "được", trong lòng Lý Dĩnh giống như đang có một con thỏ đang hoảng sợ, nhảy lên thùng thùng không ngừng, trên mặt đẫm nước mắt lộ ra vẻ kiều mỹ đủ khiến cho nam nhân phải điên cuồng!
Nhìn thấy Lý Dĩnh cũng không tiếp tục nhắn tin. Trần Phàm dụi tắt tàn thuốc, chậm rãi đứng dậy đi tới cửa thang lầu.
Rất nhanh Trần Phàm đi lên lầu hai, nhìn thấy cửa phòng ngủ của Tô San cũng không khóa, chỉ lộ ra một khe hở, đủ cho người ta có thể nhìn thấy hết thảy bên trong.
Xuyên qua khe hở, Trần Phàm nhìn thấy Lưu Oánh Oánh trong bộ áo ngủ bằng bông đang nằm trên giường lớn nói chuyện với Tô San.
Tư thế của Tô San cũng giống hệt Lưu Oánh Oánh, duy nhất khác nhau là. Tô San cũng không biết là cố ý hay vô tình, bờ mông vun lên thật cao, đường cong mê người làm cho người ta nhìn vào thật dễ dàng liên tưởng đến hình ảnh thường xuất hiện trong những phim AV.
Thật đúng là một tiểu yêu tinh.
Thấy một màn như vậy, Trần Phàm liền nổi lên phản ứng bản năng của nam nhân, nhịn không được trong lòng thầm mắng một câu, sau đó thu hồi ánh mắt đi về hướng phòng ngủ của mình.
Trở lại phòng ngủ. Trần Phàm đi tắm rửa, cũng giống như thường ngày chỉ mặc một chiếc quần lót.
Nhưng hắn cũng không ngồi chơi CS, mà ngồi ngay đầu giường châm một điếu thuốc lá.
Dưới ánh đèn, khói thuốc vờn quanh gương mặt hẳn, mơ hồ có thể nhìn thấy đôi mày hắn hơi nhíu lại, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó thật trọng yếu.
Trên thực tế, đúng là như thế.
Hành trình đến Vân Nam lần này, trong lúc vô ý lại phát sinh xung đột với Thanh bang, đối với Thanh bang tạo thành đả kích trầm trọng, điều này làm trong lòng Trần Phàm rất rõ ràng, thù hận giữa mình và Thanh bang xem như hoàn toàn kết xuống.
Mặc dù biết rõ như vậy, nhưng Trần Phàm không hề có chút lo lắng, ngược lại cho dù không có chuyện xảy ra tại Vân Nam, hắn cũng sẽ không bỏ qua Tiết Cường.
Nguyên bản hắn từ chỗ Long Nữ biết được Tiết Cường về Đông Hải trong tết âm lịch, tính toán lợi dụng cơ hội này đi thi hành "hành động trảm thủ", đem nguy hiểm hoàn toàn bóp chết trong trứng nước.
Chẳng qua hiện nay hắn đã đáp ứng Lý Dĩnh sẽ đi Nam Kinh, hành động trảm thủ chỉ đành hoãn lại về sau.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Phàm lại bị thanh âm tiếng mở cửa đánh thức, ngẩng đầu vừa nhìn rõ ràng thấy Tô San đứng ngay cửa, giống như làm tặc đang trộm nhìn hắn.
- Oánh Oánh đâu?
Nhìn thấy bộ dáng của Tô San. Trần Phàm dở khóc dở cười dụi tắt tàn thuốc hỏi.
Tô San ưỡn bộ ngực, đi vào phòng ngủ đóng cửa lại, mới nói:
- Cô bé có lẽ quá mệt mỏi, nói chuyện phiếm với em một hồi thì liền ngủ mất.
Nghe Tô San vừa nói như thế. Trần Phàm liền bình thường trở lại, hắn cũng biết mấy ngày gần đây Lưu Oánh Oánh cùng hắn căn bản không được một giấc ngủ an ổn, tinh thần luôn luôn căng thẳng, hiện giờ Lý Vân đã phẫu thuật thành công, tinh thần căng thẳng liền giãn ra, tự nhiên là cảm thấy mệt mỏi cùng buồn ngủ không cưỡng được.
Vừa hiểu được điểm này, Trần Phàm nhìn Tô San đang đi tới chỗ mình, cười trêu ghẹo:
- Lão bà a, em không ngủ được lén lút chạy tới phòng của anh, chẳng lẽ tối nay dự định chung giường chung gối với anh, nhân cơ hội làm chuyện đó?
- Làm sao anh không đi mua đống đậu hũ húc vào đó mà chết đi?
Nhìn ánh mắt mê đắm của Trần Phàm, bên tai vang lên lời nói trêu chọc của hắn. Tô San vừa thẹn vừa giận:
- Người nào nha, trong đầu đầy ý tưởng xấu xa.
- Nếu như cùng lão bà của mình chung giường chung gối, xxoo xem như là xấu xa, như vậy chẳng phải là toàn bộ nam nhân trên thế giới đều là kẻ xấu xa?
Trần Phàm cười nói.
xxoo?
Tô San nguyên bản định đến bên giường Trần Phàm, nghe được mấy lời này, thiếu chút nữa muốn ngất đi, sau đó giống như thật sự sợ hắn sẽ đem nàng tử hình ngay tại chỗ, lui về phía sau hai bước, tức giận nói:
- Bổn tiểu thư vốn thấy tâm linh anh bị thương, muốn cùng anh nói chuyện phiếm để làm an ổn tâm linh bị thương của anh, trong đầu anh lại đầy ý tưởng xấu xa, tiết mục hủy bỏ, bồn tiểu thư không chơi với anh nữa, anh chậm rãi làm xuân thu đại mộng của anh đi!
Dứt lời. Tô San quyết đoán xoay người, vung bờ mông cao vút, lắc lắc eo thon chậm rãi rời đi.
Hỗn đản đạp phân chó, thật sự là quá ghê tởm!
Nhưng ngay khi đi tới cửa. Tô San nhịn không được dừng chân lại, quay đầu nguýt mắt với Trần Phàm, trong lòng thầm mắng một câu.
Nguyên bản Tô San nhiều ngày không gặp Trần Phàm, trong lòng rất nhớ mong, vốn muốn Trần Phàm bồi nàng trò chuyện, ai biết Trần Phàm lại chọc tức nàng...
Nhìn biểu tình oán phụ của Tô San. Trần Phàm cười cười, cũng không nói thêm gì nữa.
Hắn tự nhiên cũng có thể đọc hiểu tâm tư của Tô San, nhưng từ sau khi trở lại Yên Kinh, nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, đã làm rối loạn cuộc sống bình ổn của hắn, hắn cần có thời gian để sắp xếp lại ý nghĩ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
Sau khi diệt trừ huyết sắc Địa Ngục, hắn trở lại quốc nội, luôn luôn chỉ dùng một loại thái độ thờ ơ lạnh nhạt nhìn hết thảy mọi chuyện phát sinh xung quanh, giống như hoàn toàn không hòa hợp được với thế giới hiện tại.
Sau đó ở chung một chỗ với Tô San, cuộc sống của hẳn, thái độ của hắn dần phát sinh thay đổi, bắt đầu dùng một loại thái độ dạo chơi nhân gian để trà trộn vào trong thế giới.
Nhưng sau khi xảy ra nhiều chuyện đến như thế, Trần Phàm rất rõ ràng, chính mình nếu còn dùng thái độ dạo chơi nhân gian chỉ sợ không còn được nữa.
Ngoài những việc khác không nói. ít nhất hắn phải giúp Lưu Mãnh bồi dưỡng chăm sóc cho Lưu Oánh Oánh.
Theo ý nào đó mà nói, lấy tư nguyên cùng nhân mạch trong tay hắn nếu muốn giúp Lưu Oánh Oánh vượt qua cuộc sống an ổn thoải mái, cũng không hề khó khăn, ngược lại hết sức dễ dàng.
Nhưng hắn cũng không muốn làm như vậy, mà tính toán tôn trọng ý tưởng bản thân Lưu Oánh Oánh.
Ngoài ra, trong lòng Trần Phàm còn có một sự lo lắng, tuy rằng hắn đã đáp ứng Lý Vân, tạm thời giấu diếm chuyện Lưu Mãnh đã chết, nhưng giấy thủy chung không thể gói được lửa, một ngày nào đó Lưu Oánh Oánh cũng sẽ biết được chuyện này.
Trần Phàm không dám, cũng không muốn suy nghĩ sau khi mình đem tin tức này nói với Lưu Oánh Oánh, nàng sẽ thống khổ đến như thế nào.
Nhưng hắn cũng hiểu rõ ràng, nếu nên đối mặt chung quy cũng phải có một ngày đối mặt.
Vô luận hắn hay là Oánh Oánh, đều là như thế!
Ngày hôm sau. Tô San thật khó không ngủ nướng, mà đã sớm rời giường, sau khi chỉnh trang đơn giản, muốn lôi kéo Lưu Oánh Oánh đi dạo phố, trên thực tế là muốn mua một ít đồ vật cho Oánh Oánh.
Ai ngờ Oánh Oánh cũng không muốn cùng Tô San đi ra ngoài, mà nói muốn đi tới bệnh viện.
Trần Phàm biết nàng cùng bà nội đã nương tựa với nhau quá lâu, cảm tình người khác không thể thay thế, tự nhiên sẽ không cự tuyệt lời thỉnh cầu của nàng.
- Trần Phàm, vào sáng nay, Oánh Oánh có nói với em chuyện về bà nội Lý.
Khi ra ga - ra lấy xe, Tô San cố ý đi theo, nhẹ giọng nói:
- Kỳ thật rất nhiều chuyện anh không cần giấu diếm em. Em là vị hôn thê của anh, rất nhiều chuyện chúng ta hẳn cùng nên đi gánh vác.
Nguyên bản đang mở cửa xe. Trần Phàm chợt nghe được lời nói của Tô San, cả người chấn động!
Theo sau hắn nhìn vào mắt Tô San, miễn cường cười nói:
- Chuyện của bà nội Lý là anh không đúng, sau này gặp được loại chuyện này, anh sẽ nói cho em biết.
- Ân.
Tô San nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng cũng đang âm thầm than thở.
Tuy rằng Trần Phàm nói như vậy, nhưng bằng vào sự hiểu biết của nàng đối với Trần Phàm, nàng lại làm sao không biết Trần Phàm là một người thích độc lập tự hành, sự tình gì cũng chỉ muốn dựa vào chính bản thân mình đi thừa nhận cùng đối mặt?
Ngay cả nhiều khi, Trần Phàm đối mặt nàng, đối mặt người thân bên cạnh tuy trên mặt lộ vẻ tươi cười, nhưng Tô San biết nội tâm Trần Phàm là rất cô độc!
Cánh cửa nội tâm của hẳn, rất ít mở ra, cho dù mở ra chỉ là trong nháy mắt, phần lớn thời gian đều đóng kín, không cho bất luận kẻ nào đi rình coi!
Tô San rất muốn rất muốn đi vào bên trong cánh cửa kia, nhưng nàng biết cần phải có thời gian, cũng cần phải có đủ kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi có một ngày, cánh cửa kia hoàn toàn mở ra đối với nàng!