Từ sau khi cùng Hoàng Hiểu Đồng phát sinh xung đột. Trằn Phàm liền đoán được Hoàng Hiểu Đông sẽ trả thù, mà trước khi đến quân doanh. Hoàng Hiểu Đồng cùng Ngô Khải nháy mắt nhau cũng đã bị Trần Phàm nhìn thấy.
Buồi sáng Trần Phàm cùng ba người Ngu Huyền bị hai người liên thủ chơi xấu. Trần Phàm cũng không phải không tức giận, chính là cảm thấy không thể gióng trống khua chiêng giải quyết, cố gắng đợi cho đến khi trời tối mới chậm rãi tìm hai người tính sổ.
Dù sao, nếu ở ban ngày gióng trống khua chiêng tìm hai người tính sổ, sẽ liên lụy đến cả Ngu Huyền tham gia thì không nói, quan trọng hơn là sẽ bị những người khác nhìn thấy.
Trong lòng có kế hoạch. Trần Phàm vì phòng ngừa vạn nhất, nên đã căn dặn Ngu Huyền kỹ càng, lại thật không ngờ cuối cùng Ngu Huyền cũng vẫn trúng phải bẫy của đám Hoàng Hiểu Đông, bị đánh thành trọng thương!
Điều này đã làm cho Trần Phàm bùng nổ! Cũng thiếu chút nữa khiến cho bệnh tình của hắn hoàn toàn phát tác, may mắn cuối cùng hẳn đã khống chế được bản thân mình, áp chế sự hung bạo trong nội tâm, không có ra tay giết người.
Nhưng...đây không có nghĩa là Trần Phàm sẽ bỏ qua cho Hoàng Hiểu Đồng cùng Ngô Khải.
- Cậu của tao...là chi đội trưởng, mày dám động một đầu ngón tay của tao. ông ấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!
Hoàng Hiểu Đông thấy Trần Phàm không hề dừng bước, hoàn toàn sợ hãi, theo bản năng xuất ra chỗ dựa vững chắc của mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Nguyên lai là như vậy.
Trần Phàm nheo mắt lại, liếm liếm môi, bước chân nặng nề đi đến bên cạnh Lưu Vĩ bị Ngu Huyền ẩu đà khi nãy, giống như xách gà con đem Lưu Vĩ nhấc lên, dùng thanh âm khàn khàn nói:
- Trên người mày có thương tích, như vậy mày nhất định là sắm vai rất trọng yếu đi!
Lúc này Lưu Vĩ đã hoàn toàn bị sợ đến choáng váng, căn bản không dám nói lời nào, chỉ trừng to mắt lên, dùng thần tình sợ hãi nhìn chằm chằm vào Trần Phàm.
Trần Phàm chậm rãi buồng Lưu Vĩ ra, cả người hắn xụi lơ trên mặt đất, thân mình run rẩy kịch liệt.
Nhìn vẻ mặt sợ hãi của Lưu Vĩ, trên mặt Trần Phàm không có chút lòng nhân từ, có chăng chỉ là lạnh lùng:
- Ngu Huyền luôn nói muốn đánh gãy chân chó của mày, hiện giờ hắn bị đánh trọng thương, tao tới giúp hắn hoàn thành tâm nguyện vậy!
Nói xong, chân phải Trần Phàm đột nhiên đạp xuống mắt cá chân trái của Lưu Vĩ!
- Răng rắc!
Thanh âm xương cốt gãy đoạn nhất thời vang lên, thân hình của Lưu Vĩ mạnh mẽ cứng đờ, khuôn mặt nháy mắt vặn vẹo cùng một chỗ, miệng há hốc, phát ra "A" một tiếng hét thảm, sau đó trực tiếp đau đớn tới mức hồn mê bất tỉnh.
- Răng rắc!
Lại là một cước, mắt cá chân phải của Lưu Vĩ bị đạp nát. đau đớn kịch liệt làm cho hắn tinh lại từ trong cơn hồn mê, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, mồ hồi to như hạt đậu tuôn ra từ trên trán của hắn. Vào giờ khắc này. Lưu Vĩ đã hoàn toàn sợ đến mức choáng váng tinh thần, thế cho nên cũng luôn cả hành động phát ra tiếng kêu rên đau đớn.
Mắt thấy Trần Phàm không chút lưu tình đạp gãy hai chân Lưu Vĩ, hai gã sinh viên còn thanh tinh bên cạnh Hoàng Hiểu Đông cũng bị dọa cho hôn mê bất tỉnh, còn Hoàng Hiểu Đông thì sợ đến mức ngây người, hắn biết rõ, hắn mới là chủ mưu cũa chuyện tình lần này. Lưu Vĩ chi là người tham dự mà thôi.
Tham dự còn phải gãy chân, còn chủ mưu? Hắn không dám tưởng tượng! Từ nhỏ đến lớn. Hoàng Hiểu Đông sinh trưởng dưới quầng sáng của gia tộc, mà chưa từng sợ hãi như hôm nay.
Răng rắc...Răng rắc...Răng rắc...Răng rắc!
Theo sau, bốn tiếng xương gãy lần lượt vang lên, bốn gã sinh viên đã ngất bên cạnh Hoàng Hiểu Đông đều bị đánh gãy một chân!
Từ nhỏ bọn hắn chưa từng phải chịu qua thống khổ, lúc này chỉ biết tru lên một tiếng tê tâm liệt phế, cảm giác thực đúng là sống không bằng chết!
- Tới phiên mày.
Trần Phàm ngồi xồm xuống, dừng ở ngay mặt Hoàng Hiểu Đông, chậm rãi nói.
Hoàng Hiểu Đông dùng sức nuốt khan nước bọt, giống như phát điên, không ngừng thối lui thân thể ra sau, nói năng lộn xộn:
- Mày dám động tao, cậu tao sẽ không bỏ qua cho mày! Cha mẹ tao sẽ không bỏ qua cho mày!
- Vậy sao?
Trần Phàm lộ ra hàm răng trắng lạnh, mạnh mẽ túm lấy chân phải cứng ngắc của Hoàng Hiểu Đông, dùng sức lôi kéo, trực tiếp kéo Hoàng Hiểu Đông tới trước người.
Sau đó hắn đứng lên, vung chân, nhắm ngay mắt cá Hoàng Hiểu Đồng mà nặng nề giẫm xuống!
- Răng rắc!
Một tiếng thanh thúy giòn tan vang lên, mắt cá chân của Hoàng Hiểu Đồng trực tiếp bị giẫm thành nát vụn, bột phấn xương cốt theo da thịt lòi ra ngoài, nhuộm lẫn đỏ máu tươi, cảnh tượng phi thường dọa người.
Ngay lúc Trần Phàm động thủ. Hoàng Hiểu Đồng vốn đã bị hù cho hôn mê bất tinh, lúc này đau đớn lại làm cho hắn hồi tinh từ trong cơn hồn mê.
Trên mặt của hắn đã không còn nhìn thấy một tia huyết sắc, sợ hãi không lời nào có thể diễn giải, thậm chí còn khiến cho hắn đă quên cả tru lên, hắn chi biết kịch liệt run rẩy thân hình, dùng một loại ánh mẳt khẩn cầu Thượng Đế mà nhìn vào Trần Phàm.
- Chân những người khác còn có thể nối lại, còn mày. đời này đừng hòng dùng tới nó nữa!
Trằn Phàm nói xong, lại vung chân lên, hướng mắt cá chân kia của Hoàng Hiểu Đông hung hăng giậm xuống.
- A!
Tiếng tru khàn khàn vang vọng cả tòa lầu ký túc xá. Hoàng Hiểu Đông lại hôn mê, trong lúc hôn mê, chất thải của hắn đã chảy ra đầy quần.
Mắt thấy Hoàng Hiểu Đông hôn mê bất tỉnh. Trần Phàm chậm rãi xoay người, đem ánh mắt nhắm ngay Ngô Khải cùng chiến hữu của hắn đang run rẩy trên mặt đất.
So sánh với Ngô Khải mà nói, thương thế hai gã giáo quan khác còn nặng hơn một chút, mắt thấy ánh mắt của Trần Phàm tập trung lên người bọn hắn, bọn hắn lập tức nhắm mắt lại, lựa chọn giả chết.
Mà Ngô Khải lại dùng ánh mắt sợ hãi tới cực điểm nhìn Trần Phàm, dùng sức nuốt nước bọt, muốn nói gì đó, nhưng miệng mở ra nửa ngày cũng không nói nến lời.
Trần Phàm chậm rãi đi về hướng Ngô Khải, nguyên bản tiếng bước chân rất nhỏ, lúc này trong ký túc xá yên lặng lại có vẻ cực kỳ chói tai.
- Quân nhân, dùng để bảo vệ quốc gia, là người lấy nhiệm vụ bảo vệ nhân dân làm trách nhiệm của bản thân mình!
Trần Phàm chậm rãi đi tới trước người Ngô Khải, mặt không chút thay đổi nói:
- Mà không phải giống như tụi mày đem nắm tay vung về phía đồng bào của mình!
Ngay lúc Trần Phàm đang báo thù cho Ngu Huyền, thì Ngu Huyền đã được đưa đến phòng cứu thương của quân doanh, quân y phòng cứu thương nhìn thấy cả người Ngu Huyền đẫm máu. ý thức được có chuyện lớn xảy ra, liền cho người tiến hành cứu chữa cho Ngu Huyền, đồng thời hỏi thăm mấy sinh viên đưa Ngu Huyền tới đã xảy ra chuyện gì.
Hai phút sau, quân y vừa hỏi chuyện sắc mặt dị thường khó coi, bước nhanh đến bên điện thoại, cầm điện thoại bấm một dãy số.
Làm đội trường chi đội thứ sáu trong trung đoàn võ cảnh Đông Hài. Lý Thắng chỉ mới có ba mươi sáu tuổi.
Thành tựu như vậy. đủ khiến cho rất nhiều người phải rơi mắt kính, đồng dạng, người thông minh đều rất rõ ràng, không có chỗ dựa vững chắc. Lý Thắng sẽ không có khả năng thăng tiến nhanh như vậy.
Trên thực tế, quả thật đúng là như thế.
Lý Thắng có thể thăng tiến nhanh như vậy, ngoại trừ năng lực bàn thân hắn không sai, còn có một nguyên nhân khác chính là cha của Hoàng Hiểu Đông - Hoàng Chí Văn trợ giúp!
Thân là nhân vật thực quyền trong chính phủ Đông Hải, tuy nói quyền lực của Hoàng Chí Văn không nhỏ, nhưng lấy thân phận của hắn cũng rất khó nhúng tay vào trung đoàn võ cảnh Đông Hài. Hắn có thể giúp đỡ Lý Thắng, là bởi vì bạn tốt của cha hắn thời đại học chính là nhân vật thực quyền trong trung đoàn võ cảnh Đông Hài.
Bởi vì có sự trợ giúp của Hoàng Chí Văn. Lý Thắng ở trung đoàn võ cành Đông Hải giống như cá gặp nước, nguyên nhân này làm cho hắn đối với đứa cháu Hoàng Hiểu Đông thập phần cưng chiều.
Khi Hoàng Hiểu Đông đưa ra ý tứ muốn nhân cơ hội huấn luyện quân sự chỉnh vài người, hắn ngay cả nháy mắt cũng không cần nháy, cũng không hỏi rõ nguyên nhân bên trong, trực tiếp đáp ứng.
Bên trong một tòa kiến trúc ba tầng nằm sâu tận cùng quân doanh. Lý Thắng ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, bắt chéo hai chân, mim cười cùng trò chuyện với một người đàn ông trung niên.
Người trung niên không mặc trang phục võ cảnh bình thường như Lý Thắng, mà là một thân quân phục rằn ri. Hắn cũng không có dáng người mập mạp như Lý Thắng, hay làn da trắng noãn, ngược lại thân thể hắn dị thường rắn chắc, toàn thân không hề có chút mờ thừa, nước da ngăm đen, cảm giác như toàn thân tràn ngập lực lượng.
Mà hắn...hấp dẫn người khác nhất chính là hai bàn tay của hắn!
Hai tay của hắn thô mà dày, che kín vết chai. Người dùng súng đều biết, đó là vết chai do hàng năm luyện sung mà lưu lại.
- Đinh linh linh...
Khi Lý Thắng đang trò chuyện với người trung niên, thì tiếng chuồng điện thoại cắt đứt lời của hắn.
Trước khi người trung niên đến. Lý Thắng đã phân phó thủ hạ trước khi người trung niên rời đi thì không được quấy nhiễu hắn, lúc này nghe được tiếng chuồng điện thoại, hắn không khỏi nhíu mày, trong đôi con ngươi hiện lên một tia phẫn nộ.
Theo sau, hắn nhìn người trung niên cười cười nhận lỗi. đứng dậy đi tới bên cạnh điện thoại, cầm điện thoại lên, dùng ngữ khí bất hảo nói:
- Tôi không phải đã dặn rồi sao? Lúc tôi đang nói chuyện với Phương đội trưởng, bất luận kẻ nào cũng không thể quấy nhiều chúng tôi rồi mà.
- Đội trường, đã xảy ra chuyện rồi...
Quân y bên kia điện thoại, vội vàng đem toàn bộ chuyện xảy ra nói cho Lý Thắng nghe.
Nghe được thủ hạ hồi báo tin tức. Lý Thắng cà kinh, sau đó gương mặt xám xịt. đôi chân mày cau chặt lại, vẻ phẫn nộ trong con ngươi căn bản là không thể che giấu!
Đua xe cùng những môn thi đấu thể thao đều giống như, càng chơi càng kích thích, bãi đua xe ở Vân Sơn, mỗi khi màn đêm buông xuống, trước tiên sẽ tiến hành vài trận đua xe motor, những chiếc motor tham dự cuộc đua thoạt nhìn vô cùng phong cách, phần lớn đều trải qua chế độ, dùng ống xả đặc biệt, cho nên Tiếng động cơ gầm rú vô cùng đinh tai nhức óc. Nói chung đua xe motor phần lớn đều là những người gia cảnh bình thưởng, bọn hắn không có tiền mua xe thể thao, cho nên đành phải dùng xe motor chơi cho đã nghiền, loại thành phần như thế này ở trong bãi đua xe chiếm tỷ lệ không nhỏ, hơn nữa còn hắn còn thích mang theo nữ nhân chạy tới nơi này.
Khoảng mười giờ năm mươi phút thì tràng đua xe gắn máy chấm dứt, những tuyển thủ tham gia trận đấu liền sôi nổi đem xe của mình đổ vào bên cạnh đường quốc lộ, ôm nữ nhân của mình trong lòng, vẻ mặt hâm mộ ngắm nhìn những chiếc xe thể thao hoa lệ ở trên đường lớn.
ở trong Tiếng nhạc chát chúa như kim loại nặng, ba chiếc xe thể thao nằm trên đường lớn cơ hồ mở đèn pha cùng một lúc, đèn xe sáng ngời chiếu thẳng về phía trước. Thấy một màn như vậy, một vài nữ nhân điên cuồng la hét chói tai, cởi bò áo ngực của mình xuống, cầm trong tay múa may quay cuồng. Cũng có đám nhân sĩ thượng lưu mở cửa xe hơi ra, bước xuống xem cuộc chiến, những người này thích đua xe, Nhưng hiểu rõ tính chất nguy hiểm của trò chơi này, nên không có tự mình tham gia, chỉ tới đây đế hưởng thụ bầu không khí này thôi.
Có thể nói, bọn hắn chính là quân chủ lực xuất tiền ra đánh cược, mấy ngàn đồng tiền cược bọn hắn khinh thưởng tham gia, nếu bọn hắn ra tay ít nhất cũng phải là mấy vạn đồng. Có khi gặp trận đấu quan trọng, thậm chí sẽ xuất hiện trường hợp tiền cược lên đến mấy trăm vạn đồng. Bình thưởng, khi tiền đặt cược càng cao, thì Hà Lão Lục bản thân là nhà cái cũng đều có thể kiếm được phần trăm hoa hồng đầy bát. Nguồn:
Trong khi đám du côn đang ôm gái reo hò cổ vũ, thì đám nhân sĩ thượng lưu, lại sôi nổi đi về phía nơi chưng tiền đật cược, chuẩn bị đánh cược.
- Vì sao không ngồi trong xe đây? Đối với kĩ thuật lái xe của tôi không tin tưởng sao?
Khi Sở Qua muốn đánh chiếc xe thể thao tới điểm đỗ cuối cùng, thì Điền Thảo đưa ra yêu cầu muốn xuống xe, điều này không khỏi làm cho Sở Qua ít nhiều có đôi chút buồn bực.
Điền Thảo chậm rãi buông đôi phấn quyền ra:
- Tôi không muốn đem sinh mệnh của mình giao vào trong tay người khác.
Sở Qua biến sắc, nhưng cũng không thèm nói gì.
Theo sau. Điền Thảo bước xuống xe, nhất Thời hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của đám Đông tại hiện trường, một thân trang phục đơn giản, nàng ở trong tràng cảnh như thế này hoàn toàn đúng là một thứ lánh loại. Bất quá, rất nhanh ánh mắt của mọi người đã bị hấp dẫn bởi chiếc xe Maserati màu bạc của Sở Qua, có mấy người vừa nhìn thấy chiếc xe này, liền đã vung tay lên hô lớn:
- Sở Qua cố lên!
Hiển nhiên, thân là một thành viên trong hiệp hội đua xe Đông Hải, ở trong bãi này Sở Qua cũng có thể coi là sân nhà. Chậm rãi điều khiển chiếc xe thể thao của mình tiến vào vị trí cuối cùng, đồng Thời Sở Qua nghe thấy được những thanh âm hò reo cổ vũ mình, nỗi lo lắng trong lòng dần dần biến mất.
Sau khi biết được thông tin. Sở Qua là một thành viên trong hiệp hội đua xe Đông Hải. đám công tử ăn chơi trác táng của trung học Tử Kim Sơn, cơ bản đều bỏ cuộc, chỉ riêng Tạ Lỗi. Trịnh Gia Hào cùng một gã thiếu niên khác tên là Triệu Trác tham dự cuộc thi. Xe thể thao của ba người so với Sở Qua cũng không hề kém cỏi, trong đó Trịnh Gia Hào cầm lái một chiếc xe Ferrari màu vàng, khiến cho người ta nảy sinh ra một loại cảm giác vô cùng khí phách.
Chứng kiến Sở Qua đem xe đậu ở vị trí định sẵn. Trịnh Gia Hào nghiêng đầu nhìn sang, khinh thưởng liếc mắt nhìn Sở Qua một cái. Sở Qua cũng không yếu thế, trừng mắt nhìn trở về.- Thời gian bắt đầu trận đấu chi còn ba phút, các vị bằng hữu mau chóng đặt cược đi!
Đúng lúc này, nhân viên tổ chức hiện trường liền dùng loa phóng thanh thông báo cho mọi người đặt cược, đồng Thời ở phía có ánh lửa trại tối cường thịnh, có bốn nữ nhân thân mặc áo tắm hai mảnh giơ cao thẻ bài lên, trên mặt thẻ bài có viết rõ ràng ti lệ đặt cược dành cho bốn người Sở Qua.
Trong bốn người, tỉ lệ đặt cược dành cho Sở Qua là thấp nhất, chỉ có 1. 5. Mà trong Khoảng Thời gian đặt tiền cược, người đặt cho Sở Qua cũng là nhiều nhất, hiển nhiên, rất nhiều người xem ra. đám công tử thiếu gia trung học Tử Kim Sơn căn bản sẽ không phải là đối thù của Sở Qua. Dù sao, theo ý nào đó mà nói. Sở Qua cũng được cho là tay đua xe bán chuyên nghiệp rồi.
ở trong Tiếng la hét chói tai của những người đứng xem chung quanh, một nữ nhân dáng người mảnh khảnh, trong tay cầm theo một lá cờ nhỏ, chậm rãi bước ra giữa đường quốc lộ, nữ nhân này chỉ mặc một chiếc quần T - Back màu đen, thản nhiên phơi bày bầu ngực đồ sộ ra trước mắt mọi người. Rất nhanh, nàng giơ lá cờ trong tay lên cao...
- Ngao!
Thấy một màn như vậy, người xem tại đương trường đều hiểu rõ ràng, trận đấu muốn bắt đầu rồi.
- Bá!
Ngay sau đó, nữ nhân vung lá cờ xuống...
- Oanh!
Bốn chiếc xe thể thao cơ hồ đồng Thời lao vút đi, giống như những viên đạn pháo bay ra khỏi nòng súng thần công bình thường, tốc độ quá mức khủng bố, khiến cho trái tim của người xem rộn ràng lên, theo bản năng phát ra một Tiếng hét kinh hãi...
Sở Qua thân là thành viên của hiệp hội đua xe Đông Hải, tốc độ phản ứng của hắn rất nhanh, điều này làm cho trong quá trình khởi động xuất phát, hắn đã nhanh hơn Tạ Lỗi cùng Triệu Trác. Thế Nhưng...Trịnh Gia Hào so với hắn còn muốn nhanh hơn!
Đợi tới lúc chạy đến khúc cua đầu tiên. Trịnh Gia Hào vượt qua hắn một nửa thân xe, hơn nữa còn đang bám sát vào mép đường, sau đó vẽ ra một đường cong hoàn mỹ lao vút lên, hoàn toàn đem Sở Qua lưu lại ở phía sau!
- Đã vượt qua khúc cua đầu tiên, trước mắt chiếc xe Ferrari số 3 đang dẫn đầu!
Rất nhanh, người giám sát đứng ở khúc cua đầu tiên, đem tin tức phản hồi về hiện trường, nhân viên công tác dùng loa phóng thanh công bố tin tức ra. Cùng lúc đó, bốn người đẹp thân mặc áo tắm hai mảnh, lại giương cao thẻ bài lên, lúc này đây tỉ lệ đặt cược thoáng có biến hóa, tỉ lệ đặt cược cho Sở Qua nhích lên 1. 7, còn tỉ lệ đặt cược cho Trịnh Gia Hào thì hạ xuống 2. 0!
- Mẹ nó, đang làm cái quái gì thế không biết. Sở thiếu gia làm sao có thể rớt lại phía sau được chứ?
Mấy tên du côn ngồi trên xe máy nghe vậy, thì không khỏi sôi nổi chửi ầm lên, bọn chúng không có coi trọng vẻ bên ngoài như đám nhân sĩ thượng lưu, mà bọn hắn tới nơi này chính là vì muốn tìm kiếm bầu không khí náo nhiệt.
- Phải ah! Chẳng lẽ phong độ phát huy thất thưởng ư?
- Đừng lo lắng, chỉ hơi chậm một chút lúc xuất phát thôi, phía sau còn có thể đuổi theo ah!
Cùng lúc đó, đám nhân sĩ thượng lưu đặt cược cho Sở Qua, cũng sôi nổi tập trung ở cùng một chỗ.
- Hay là chúng ta đều bị Hạ Lão Lục tính kế?
- Chắc không đâu. Hà Lão Lục tuy rằng trên danh nghĩa quy thuận Hồng Trúc Bang. Nhưng thực tế thì sao? Căn bản là hắn không có nghe theo Hoàng Phủ Hồng Trúc, mà tiểu từ Sở Qua đó tâm cao khí ngạo, hẳn là sẽ không bởi vì chút tiền này mà thông
đồng cùng với Hà Lão Lục đâu!
- Tiểu vương bát đản Sở Qua làm sao lại rớt ở phía sau thế nhỉ?
Lúc này đâu không có người nào trả lời. Nhưng nếu như bọn hắn biết Trịnh Gia Hào là thành viên của hiệp hội đua xe SIS tại Hong - kong, thì bọn hắn tuyệt đối sẽ không còn kinh ngạc như thế nữa. So sánh với những người khác. Điền Thảo Bỗng nhiên trở thành tiền đặt cược của trận đấu lần này, nàng không nói gì, mà chỉ gắt gao nắm chặt đôi phấn quyền.
- Đã qua nửa Thời gian thi đấu rồi, chiếc xe Ferrari số 3 vẫn tiếp tục dẫn đầu, chiếc Maserati số 4 đang bám sát theo phía sau!
Chẳng bao lâu sau, hiện trường lại vang lên thanh âm thông báo của nhân viên công tác, lúc này ti lệ đặt cược đã phát sinh biến hóa rất lớn, ti lệ cược cho Trịnh Gia Hào giảm xuống 1. 5, mà Sở Qua thì lên tới 2. 6! Hiện trường nhất Thời hỗn loạn thành một đoàn, vài người vẫn tin tưởng Sở Qua sẽ thắng, nên vẫn đổ thêm tiền cược, mà đám người đoán rằng trận đấu này có điềm khả nghi, thì lại xoay tiền cược về phía Trịnh Gia Hào.
- ở khúc cua thứ ba, chiếc Ferrari vẫn tiếp tục dẫn đầu.
- ở khúc cua cuối cùng, chiếc Ferrari số 3 ưu thế dẫn đầu là mười phần rõ ràng, kết quả trận đấu này cơ bản cũng đã sáng tỏ rồi!
Tin tức lần lượt truyền đến khiến cho một đám người giống như gặp ác mộng bình thường. Điền Thảo lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, mái tóc dài tung bay theo gió, che kín khuôn mặt của nàng, khiến cho người khác không thể trông thấy diễn cảm trên khuôn mặt của nàng lúc này. Chỉ có thể nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn kia đang không ngừng run rấy ở trong gió đêm.
- Hống...hống...
Nương theo thanh âm sào rít chói tai, chiếc Ferrari màu vàng hóa thành một cơn lốc, dẫn đầu xông qua đường băng.
- Mẹ nó, Sở thiếu gia thua rồi!
- Tiểu vươns bát đản Sở Qua này, tao đặt cược cho hắn bốn mươi vạn ah!
- May mắn ở nữa chặng đường, tao xoay tiền cược về phía chiếc Ferrari số 3, nếu không hôm nay sẽ thê thảm rồi.
Trịnh Gia Hào chiến thắng, khiến cho bầu không khí xung quanh huyên náo hẳn lên, những thanh âm chửi bới, oán hận, may mắn đồng dạng cũng không ngừng vang lên. Lúc này Trịnh Gia Hào đem chiếc xe thể thao dừng ở ven đường, dưới ánh mắt soi mói của chúng nhân, hắn ngẩng cao đầu. đắc chí bước tới phía Điền Thảo!
Những thanh âm mắng chửi huyên náo xung quanh, hắn giống như đều chẳng nghe thấy gì, trong mắt hắn lúc này chỉ có một mình Điền Thảo mà thôi. Hắn cùng đám thiếu niên ăn chơi trác táng trong trường Tử Kim Sơn giống nhau, ngay khi lần đầu tiên nhìn thấy Điền Thảo đã muốn chinh phục đóa hoa này.
Ngày hôm nay, hắn đã thành công!
Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng thần sắc hâm mộ trong mắt đám công tử ăn chơi trác táng của trường trung học Tử Kim Sơn đang nhìn hắn. Nhưng chưa đủ, hắn muốn làm trò trước mặt Sở Qua, hung hăng đùa giỡn Điền Thảo, đem một tia kiên cường và lòng tự tôn của Điền Thảo, hoàn toàn đánh nát, sau đó dùng cái loại thái độ ăn trên ngồi trước mà nhìn xuống Điền Thảo!
Hắn muốn nhìn thấy cảnh tượng. Điền Thảo ở trước mặt hắn luôn cao ngạo giống như thánh nữ bình thường, phải làm trò trước mặt Sở Qua, yếu đuối bất lực ôm đầu khóc rống lên! Nếu Điền Thảo quỳ xuống dưới chân hắn mà khóc lóc van xin, hắn sẽ không thương hoa tiếc ngọc, tương phản, hắn còn cười lạnh, túm tóc Điền Thảo nhấc lên, mắng nàng là con điếm!
Giờ hắn này trong lòng hắn tràn ngập khoái cảm biến thái, đồng Thời hắn đang chờ đợi. Sở Qua xông qua điểm đích.
Ngay khi Sở Qua bước xuống xe. đó chính là lúc hắn bắt đầu làm nhục Điền Thảo!