Ngay cả Lý Quân bên trong, khi những thành viên đời thứ hai của Lý gia nhìn thấy Lý Vân Phong đi ngay phía trước sắc mặt đều trở nên cực kỳ khó coi - chuyện bọn hắn lo lắng nhất cuối cùng vẫn đã xảy ra.
Duy nhất ngoại lệ chính là Lý Sâm.
Từ tối hôm qua bắt đầu, hắn dựa vào việc chờ mong lúc Trần Phàm cùng Lý Vân Phong và người Trần gia gặp mặt nhau, chờ mong Trần Phàm như một con chó chết cút ra khỏi đại viện quân khu Nam Kinh.
Vì thế khi hẳn biết được ba người Lý Vân Phong xuất hiện ngay bên ngoài đại sảnh, thần tình kích động đứng bật lên khỏi sô pha, bước nhanh về hướng Trần Phàm, chờ mong vở kịch hay trình diễn.
Trần Vĩnh Thụy bởi vì muốn biểu hiện mình đủ tôn trọng với vị đại lão thực quyền quân đội Lý Vân Phong này, trong lúc đi đường riêng đế Lý Vân Phong đi ngay phía trước, chính mình đi chậm hơn nửa thân người, mà Trần Phi đi ở mặt sau cùng.
Bỗng nhiên...
Ngay khi vừa bước chân vào đại sảnh Lý Vân Phong liền dừng bước.
Động tác của hắn thật đột nhiên, đột nhiên tới mức làm Trần Vĩnh Thụy không hề có chút chuẩn bị, kết quả hai người thiếu chút nữa đụng vào nhau.
Hắn giống như nhìn thấy được điều gì đó thật khó tin tưởng, trợn tròn đồng tử, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Trần Phàm đang ôm lấy vòng eo Lý Dĩnh, gương mặt khí phách uy nghiêm lại bị nỗi khiếp sợ chiếm cứ.
Mà Trần Vĩnh Thụy ở phía sau hắn cũng theo ánh mắt Lý Vân Phong nhìn thấy Trần Phàm đang ôm eo Lý Dĩnh, vẻ mặt của hắn còn đủ diễn cảm phấn khích hơn cả Lý Vân Phong. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Hắn luôn luôn có lòng dạ sâu đậm, trực tiếp bị sợ tới ngây người.
Trần Phi đi ngay phía sau cùng, cũng không lập tức nhìn thấy Trần Phàm, chợt thấy Lý Vân Phong cùng Trần Vĩnh Thụy dừng chân lại, hắn tò mò chuyển dời thân hình một chút, theo ánh mắt hai người nhìn ra phía trước.
Ngay sau đó hắn nhìn thấy được Trần Phàm đang ôm eo Lý Dĩnh.
Trần Phàm?
Giờ khắc này, Trần Phi cảm thấy được hai mắt của mình xuất hiện vấn đề.
Hắn kìm lòng không được nhắm mắt lại, lại khẽ lắc đầu, sau khi mở ra liền xác định là đúng, đứng cách đó không xa đúng thật là Trần Phàm, hơn nữa còn đang ôm eo Lý Dĩnh.
- Hô...hô...
Xác định đứng ngay phía trước đúng là Trần Phàm, trong con ngươi Trần Phi lóe lên quang mang phẫn nộ, gương mặt hắn không thể khống chế vận vẹo lên, hơi thở cũng trở nên cực kỳ dồn dập.
Ngay sau đó, hắn cơ hồ không chút suy nghĩ, nắm chặt hai đấm, bước tới phía trước một bước.
- Trở về.
Gương mặt Trần Vĩnh Thụy lạnh lùng, trầm thấp nói.
Trần Phi phun ra một hơi, cắn chặt răng, cuối cùng lui trở về không nói gì.
Ân?
Chứng kiến một màn quỷ dị này, Lý Sâm đang chờ mong vở kịch hay trình diễn đột nhiên nháy mắt cau đôi mày, hắn mơ hồ cảm thấy được chuyện này có vấn đề...
Không riêng gì Lý Sâm, đám người Lý Quân vôn có tầm mắt lịch duyệt phong phú cũng đã nhận ra một tia không thích hợp.
Ngay trong lúc không khí trở nên quỷ dị, Lý Dĩnh cắn răng lại bước ra một bước, chắn ngay trước người Trần Phàm.
Vào giờ phút này, bởi vì nàng quá sợ hãi cùng lo lắng, thân mình không ngừng run run lên, lại quật cường ngưỡng đầu, nhìn ba người Lý Vân Phong, cảm giác như nếu ba người bất lợi đối với Trần Phàm, nàng sẽ cho gạch ngói cùng tan.
- Lý lão đầu a, ra vẻ ông không biết cháu gái của ông đang ở chung một chỗ với hắn, nếu không ông cũng sẽ không đồng ý cho Trần Phi tiến đến cầu hôn, càng không đến nỗi lộ ra tiểu tình kinh ngạc như vậy chứ?
Bỗng nhiên Từ Vĩ Trạch đang ôm thái độ xem cuộc vui chợt đứng dậy, cười nói với Lý Vân Phong, giọng nói không hề có chút tôn kính.
Điều này cũng chẳng thể trách Từ Vĩ Trạch, bởi vì bộ đội đặc chủng quân khu Thành Đô lúc nào cũng áp chế bộ đội đặc chùng quân khu Nam Kinh, mặt mũi Lý Vân Phong vốn không ánh sáng, cho nên mấy ngày nay làm khó dễ Từ Vĩ Trạch không ít.
- Tiểu Từ, cậu không nên nói bậy...
Nghe được lời nói của Từ Vĩ Trạch, mẹ của Lý Dĩnh là Hoàng Hiểu Linh mặc dù thật hiếu kỳ thái độ ba người Lý Vân Phong có chút quỷ dị, nhưng cũng trước tiên tiến lên, cố gắng muốn giải thích gì đó.
Nhưng lời của nàng chỉ nói ra được một nữa, lại không biết nên làm sao nói tiếp.
Dù sao vừa rồi một màn Trần Phàm ôm eo Lý Dĩnh đã bị Lý Vân Phong. Trần Vĩnh Thụy, Trần Phi ba người nhìn thấy thật sự rõ ràng.
- Tiểu Phàm.
Lý Vân Phong dù sao không phải người bình thường, sau thoáng khiếp sợ ngắn ngủi, diễn cảm rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, trong con ngươi lóe ra quang mang quỷ dị:
- Cậu theo ba chúng tôi lên lầu nói chuyện đi.
Hiển nhiên. Lý Vân Phong cũng ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, hơn nữa cũng biết ở dưới lầu không tiện nói chuyện.
Lý Vân Phong vừa mới mở miệng, tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhìn về phía Trần Phàm. Từ Vĩ Trạch đã biết thân phận Trần Phàm lại càng tò mò, tò mò nam nhân được hắn xem là thần tượng sẽ làm như thế nào, mà ngay cả Lý Dĩnh bên trong, những người khác của Lý gia ánh mắt tràn ngập hiếu kỳ, cảm giác kia giống như đang hỏi, hắn rốt cục là ai?
- Được.
Đối mặt lời đề nghị của Lý Vân Phong. Trần Phàm không phản đối.
Nghe được Trần Phàm đồng ý, trong lòng Lý Vân Phong thầm thở ra, sau đó quay đầu lại nhìn Trần Vĩnh Thụy và Trần Phi liếc mắt:
- Vĩnh Thụy, cháu không ý kiến chứ?
- Không có.
Trần Vĩnh Thụy lắc lắc đầu, đôi mày vẫn cau chặt lại, ánh mắt không hề rời khỏi Trần Phàm, trong con ngươi toát ra vẻ tức giận băng sương.
Theo sau. Lý Vân Phong không nói thêm lời vô ích, đi vào đại sảnh, dẫn đầu lên lầu. Trần Vĩnh Thụy cùng Trần Phi sắc mặt khó coi đi theo phía sau.
- Ở dưới lầu chờ anh.
Cùng lúc đó, Trần Phàm ôn nhu giúp Lý Dĩnh lau nước mắt trên mặt.
Nhìn thần tình ôn nhu của Trần Phàm, trong đầu Lý Dĩnh trống rỗng, giác quan thử sáu đặc hữu của nữ nhân cùng lý trí nói cho nàng biết. Trần Phàm đáp ứng sẽ dẫn nàng quang minh chính đại đi ra khỏi Lý gia, có thể sẽ trở thành sự thật.
Trong hoảng hốt, nàng nhẹ gật gật đầu.
Trần Phàm thu tay về, trong biểu tình quái dị của những người Lý gia, xoay người lên lầu.
- Tiểu Từ, hắn...hắn rốt cục là ai?
Bốn người Trần Phàm vừa lên lầu. Hoàng Hiểu Linh nhịn không được hỏi.
Hoàng Hiểu Linh vừa mới mở miệng, ngay cả Lý Dĩnh cùng Lý Quân, tất cả mọi người đem ánh mắt nhìn về hướng Từ Vĩ Trạch, chờ mong hắn mở miệng.
- Dì Hoàng, nếu tôi không đoán sai, trước khi tôi đến các vị đã làm khó dễ hắn không ít đi?
Từ Vĩ Trạch tự hỏi tự đáp:
- Ân, dì không nói tôi cũng có thể đoán được. Nói vậy ngay cả dì bên trong, trong các vị có không ít người ghét bỏ hắn không bối cảnh, hoặc là nói bối cảnh không bằng Trần Phi, cho là hắn không biết tự lượng sức mình, tự tìm nhục nhã.
Hoàng Hiểu Linh ngạc nhiên.
- Rốt cục hắn là ai?
Lý Duy Quốc mất đi toàn bộ kiên nhẫn, vừa rồi biểu hiện quái dị của ba người Lý Vân Phong nói cho hắn biết. Trần Phàm tuyệt đối không đơn giản, nhưng hắn thật sự nghĩ không ra, có đời sau của gia tộc nào có thể làm cho Lý Vân Phong cùng Trần Vĩnh Thụy đồng thời e ngại.
- Vừa rồi tôi tựa hồ nghe được, chú cần kêu cảnh vệ viên oanh hắn ra phải không?
Từ Vĩ Trạch không trả lời, mà là cười híp mắt liếc nhìn Lý Duy Quốc.
Lý Duy Quốc biến sắc, không nói tiếp.
- Từ Vĩ Trạch, anh cố tình làm ra vẻ huyền bí đủ chưa? Anh không nói thì thôi. "Lý Sâm bị đả kích nghiêm trọng có chút bất mãn:
- Tôi cũng không tin, hắn có thể thật lợi hại tới mức làm cho ông nội của tôi và Trần thúc phải đồng thời nhượng bộ.
- Lý Sâm a Lý Sâm, với sự thông minh này của anh. Lý gia lại có thể muốn giao cho anh thừa kế, tôi xem Lý lão đầu thật sự là hồ đồ.
Từ Vĩ Trạch cười lạnh:
- Còn nhớ rõ lời nói khi nãy của tôi không? Tất cả các vị đều đã nghe nói qua về hắn, tôi dám cam đoan, trong lời nói của các vị không ngừng thảo luận sự tích của hắn.
Nói tới đây, Từ Vĩ Trạch hít sâu một hơi, diễn cảm bỗng nhiên trở nên ngưng trọng cùng kính sợ, hắn châm một điếu thuốc lá, hít sâu hai hơi, mở miệng lần nữa.
- Bốn tuổi hắn bị đưa vào tổ chức Long Nha, trở thành mầm dự bị của Long Nha. Tám tuổi trở thành thành viên dự bị của Long Nha, mười hai tuổi trở thành thành viên chính thức trẻ tuổi nhất trong lịch sử Long Nha.
- Vào mùng một vừa rồi, Trần lão thái gia bởi vì xuất đầu cho hắn, ngay trước mặt thủ trưởng số 1 cùng các vị đại lão, vỗ bàn chửi vang đòi cần công đạo, cuối cùng làm cho Phạm gia lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục.
- Đồng dạng cũng trong mùng một đó, được xưng là đệ nhất kim hoa quân đội Trần Ninh chính vì hắn, ngay trước mặt thủ trưởng số 1 và toàn bộ các đại lão, cự tuyệt đính hôn cùng Yến Thanh Đế.
- Mà ngay trong mấy ngày hôm trước, bởi vì một câu nói của hắn, bộ công an, viện kiểm sát, kỷ ủy, cục an ninh quốc gia bốn phương thế lực tất cả xuất động, làm cho Vân Nam lật trời, mười mấy tên cán bộ ngoài xử cấp bi kịch.
- Các vị nói, hắn là ai vậy?
Nói xong lời cuối cùng. Từ Vĩ Trạch phun mạnh một hơi thật sâu, đối với hắn mà nói, ba lý do sau hắn cũng không hâm mộ cũng không ghen tỵ, hắn chân chính để ý chính là lý do thứ nhất.
Nhưng hắn cũng rõ ràng, đối với những người của Lý gia mà nói, để ý chỉ là ba nguyên nhân phía sau.
Quả nhiên đúng như Từ Vĩ Trạch suy nghĩ, lời của hắn vừa ra khỏi miệng, ngay cả Lý Dĩnh. Lý Quân bên trong, tất cả mọi người choáng váng.
Trần gia. Trần Phàm.
Bốn chữ này giống như đến từ địa ngục ma âm, tràn ngập nội tâm của bọn họ.
Thủ tục trình diện của học kỳ hai năm thứ nhất khi mới vào đại học mà nói thì đơn giản hơn, gọi là báo trình diện chính là toàn bộ sinh viên đến lớp tập họp, thầy giáo xác định một chút sinh viên có đến đầy đủ hay không, nếu đến không đúng hạn, gọi điện thoại hỏi nguyên nhân.
- Thật là kỳ quái, hôm nay vì sao tiểu Văn tử còn chưa tới, hơn nữa điện thoại gọi cũng không thông?
Sau bữa sáng trình diện kết thúc, thần tình Ngu Huyền nghi hoặc hỏi.
- Không có gì là kỳ quái, hàng năm học kỳ mới khai giảng, đều có rất nhiều sinh viên đều tới ngay ngày học. Thậm chí một ít sinh viên ở tỉnh khác vì không mua được vé xe, nên còn tới trễ hơn vài ngày.
Tiêu Phong giải thích:
- Không phải nhiều sinh viên của chuyên ngành chúng ta còn chưa đến sao?
- Bình thường tiểu Văn tử làm gì cũng luôn cần thận, hơn nữa cho dù không đến, cũng sẽ gọi điện thoại cho ba chúng ta biết.
Ngu Huyền nghi ngờ nói.
Trần Phàm nghĩ nghĩ, nói:
- Hẳn là trong nhà có việc, từ từ xem sao, nếu sáng sớm ngày mai còn chưa đến, chúng ta đến nhà hắn nhìn xem.
Nghe Trần Phàm vừa nói như thế. Tiêu Phong cùng Ngu Huyền đều gật đầu đồng ý.
Khi hoàng hôn dần rơi xuống phía chân trời, sắc trời dần dần tối, đèn đường đã sáng lên ngọn đèn mờ nhạt, trong một ngõ nhỏ nằm phía tây khu Đông Hải, trên tường dán mấy chữ lớn, dưới ngọn đèn chiếu xuống có vẻ dị thường chói mắt.
Ngõ nhỏ này hơn phân nữa đã bị hủy đi, chỉ còn để lại vài tòa nhà hai tầng, trong đó có vài tòa nhà có sân nhỏ.
Khi sắc trời dần tối, trong ngõ hẻm truyền ra từng đợt tranh cãi ầm ĩ cùng tiếng máy móc vang rền đang ủi sập mấy tòa nhà cũ kia. Từng chiếc xe tải qua lại tiến vào, đem đống gạch đá đổ nát hoang tàn lôi đi.
Ở địa phương cách đầu ngõ không xa, có mấy chiếc xe đang đỗ, cấp bậc không cao lắm, thuộc loại xe bình thường có giá trị từ năm mươi vạn tới tám mươi vạn mà thôi.
Trong đó có một chiếc Audi, Đường Bình ngày đó bị Trần Phàm bẻ gãy cổ tay đang băng thạch cao ngồi ở ghế sau, tay trái không bị thương đang cầm điếu thuốc, thỉnh thoảng lại rít thuốc, trong xe sương khói lượn lờ.
Ngày đó hắn bị Trần Phàm bẻ gãy cổ tay đá thêm một cước, phẫn nộ cho Khang Lâm tìm kiếm Trần Phàm, cố gắng trả thù. Kết quả Khang Lâm tìm một sơn dương thế tội, chém đứt một chân, một tay còn dùng đoạn camera ghép vào giả mạo đưa tới lừa gạt hắn.
Vài nhân viên công tác mang theo túi công văn đi tới trước xe, lái xe quay kính xuống cho Đường Bình. Đường Bình vứt tàn thuốc nhíu mày hỏi:
- Còn chưa bàn được sao?
- Không có.
Trong đó một nhân viên công tác tai to mặt lớn tức giận nói:
- Vẫn là chuyện kia. Lão bất tẻ nhéo mãi điểm này không buông, muốn chúng ta bồi thường tiền thì cũng thôi, còn nói là do tổ tiên truyền xuống tới, ở thời Minh, giá trị mấy trăm vạn.
- Theo tôi thấy lão bất tử kia chỉ là muốn vòi tiền.
Nhân viên công tác kia phụ họa nói:
- Nếu thứ kia giá trị mấy trăm vạn, máy tính nhà chúng ta đều là lỗi thời rồi.Nghe được hai gã thủ hạ hội báo, sắc mặt Đường Bình cũng có chút khó coi, hắn nghĩ nghĩ nói:
- Được rồi, thời gian cũng không sớm, hai người đi ăn cơm đi.
Đường Bình vừa nói hai người vội vàng gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại giống như tấm gương sáng: người nhà đó sắp bị tai ương!
Bọn hắn đều rất rõ ràng, lần này ông chủ Khang Lâm của công ty di dời nghe nói có bối cảnh xã hội đen, bởi vì tiêu chuẩn bồi thường rõ ràng thấp hơn văn kiện quy định, ngay giá cả bồi thường còn chưa tới một phần mười của giá trị đất nên bị cư dân phản đối, đã gặp phải không ít lực cản.
Vì thế Khang Lâm chẳng những làm cho nhà họ mất điện mất nước, hơn nữa còn tụ tập một đống người sau mười hai giờ đêm ở ngoài ném gạch ném đá phá phách.
Công ty di dời làm như vậy làm cư dân càng thêm nổi giận, liền gọi điện thoại báo cảnh sát.
Kết quả báo cảnh cũng chẳng thấm thía vào đâu, thứ nhất bối cảnh của Khang Lâm sâu xa lại còn có quan hệ rất tốt với một ít lãnh đạo cục cảnh sát, hơn nữa chuyện này còn liên lụy tới lợi ích của Đường Bình, vì thế lãnh đạo cục cảnh sát cho dù không nể mặt mũi của Đường Bình, cũng phải nể tình người chú làm khu trưởng của hắn.
Ở dưới tình hình này, Khang Lâm chẳng những không vì sợ hãi cảnh sát mà ngừng tay, trực tiếp tìm tới một đám du côn lưu manh mang theo gậy gộc ống tuýp tới trong nhà dân chúng đập phá đồ đạc, đến cuối cùng ngay cả chuyện ném phân cũng làm đi ra. Trong lúc đó người của Khang Lâm và cư dân xảy ra xung đột, làm bị thương vài người, đập hư đồ đạc vô số kể.
Kể từ đó, cư dân trong ngõ hẻm thật sự là kêu trời kêu không thấu, kêu đất đất không nghe.
Mà Khang Lâm cùng Đường Bình tựa hồ cũng biết dồn con thỏ nóng nảy thỏ cũng sẽ cắn người, không dám bức cư dân lên hướng tuyệt lộ, chỉ là tăng thêm được một ít bồi thường, còn âm thầm thu mua hai gia đình.
Kết quả hai gia đình bị thu mua liền rời đi, hơn nữa còn ồn ào nói người bên công ty hắc bạch đều ăn trọn, tiếp tục kiên trì tới cùng chỉ là tìm tội mà chịu.
Bầy dê hiệu vọng.
Câu này không chỉ thích ứng cho bầy dê, loài người cũng là như thế.
Trên thế giới này, rất nhiều người, đã có người thứ nhất đi đầu, sẽ có người thứ hai.
Cư dân trong ngõ hẻm không ít người có lá gan đều nhô, mắt thấy báo cảnh sát không có hiệu quả, tìm ngành quan hệ cũng không ai trả lời, mà phát hiện đối phương chịu tăng thêm chút bồi thường, vì thế bọn họ đành phải ly khai.
Thường xuyên kéo dài, cuối cùng ngoại trừ mấy gia đình có người nhà bị đánh tổn thương còn lưu lại, còn có gia đình Chu Văn. Gia đình Chu Văn trong quá trình phát sinh xung đột với công ty di dời, cũng không có người bị đánh bị thương, bất quá truyền gia chỉ bảo trong nhà là một bình hoa bị người của công ty di dời đập nát.
Bình hoa kia là vật mà bà nội Chu Văn yêu thích nhất, nguyên bản lão nhân gia đã bất mãn với hành động vô vương pháp của công ty di dời, sau khi bình hoa bị đập nát liền kiên định tâm tư không chịu ly khai.
Nhưng theo thời gian trôi qua. Khang Lâm lén lút tìm mấy gia đình có người bị thương bồi thường tiền thuốc men, hơn nữa còn tăng thêm một ít phí tổn bồi thường, cuối cùng dưới sự cứng mềm của công ty di dời, họ đều đã dọn đi, hiện giờ chỉ còn lại gia đình Chu Văn.
Nhìn thấy hai gã nhân viên của ban di dời rời đi, cách chiếc Audi A4 không xa. Khang Lâm trong bộ quần áo màu đen từ trên chiếc Porsche Cayenne bước xuống.
Rất nhanh hắn ngậm điếu thuốc đi tới trước xe Đường Bình, thần tình âm trầm nói:
- Đường chủ nhiệm, gia đình này xương cốt cứng rắn, xem ra mềm thì không được, chúng ta phải làm cứng rắn.
- Gia đình đó tôi đã thấy, ngoại trừ lão thái thái kia ra, mấy người khác cũng dễ thôi, nhưng lão thái thái kia không được khỏe mạnh, làm không tốt sẽ xảy ra tai nạn chết người.
Đôi mày Đường Bình can chặt lại, bởi vì có người chú khu trưởng làm chỗ dựa, trong mấy năm qua công trình di dời dưới tay hắn rất nhiều đều là dùng sức mạnh cứng rắn di dời.
Trong đó đại bộ phận cư dân đều từng khởi tố nhưng không một ai có cơ hội thắng kiện tại tòa.
Có một lần, có một phóng viên cố gắng đem hành vi bạo lực của hắn hấp thụ ánh sáng, kết quả ngày hôm sau bị người cắt đứt chân.
Mấy năm qua, chức quan của Đường Bình chẳng những không mất, lá gan càng lúc càng lớn, hầu bao càng ngày càng dầy, nhưng đối với tai nạn chết người hắn cũng có chút kiêng kỵ, dù sao hiện tại di dời bằng thủ đoạn bạo lực đã trở thành tiêu điểm của xã hội, nếu làm ra tai nạn chết người, thật không tốt kết thúc.
- Yên tâm đi Đường chủ nhiệm, tôi có chừng mực, nhiều nhất đánh gãy chân chó của lão bất tử kia, tuyệt đối không làm tai nạn chết người. Nguồn:
Trong con ngươi Khang Lâm hiện lên một tia âm tàn.
Đường Bình trầm ngâm vài giây đồng hồ, gât đầu nói:
- Đi thôi, tốc chiến tốc thắng!
Nhà của Chu Văn nằm ở vị trí cuối cùng trong ngõ hẻm.
Hiện giờ phía trước nhà hắn toàn bộ đều bị dở bỏ, mặt sau nhà hắn bởi vì nhà hắn còn chưa dở ra nên vẫn còn giữ lại, bất quá người bên trong đều đã dọn đi hết.
Bởi vì bị cắt điện, gia đình Chu Văn chỉ đành dùng nến thắp sáng.
Trong phòng khách. Chu Văn cùng cha mẹ đều đang ngồi, bởi vì vừa rồi bà nội Chu Văn mới cãi nhau một trận cùng nhân viên công tác ban di dời, tâm tình của ba người cũng không tốt.
Cũng giống như Chu Văn, cha hắn cũng đeo kính, cả người thoạt nhìn văn văn yếu ớt, bộ dáng của một người thành thật.
Mẹ của Chu Văn cũng giống như vậy, thân mình phong phanh, gương mặt nhu nhược, thuộc loại tính cách cả đời sẽ không bao giờ cãi cọ với người khác.
Theo ý nào đó mà nói, tính cách yếu đuối của Chu Văn chính là gien di truyền, hoàn toàn kế thừa tính cách của cha mẹ mình.
- Tiểu Văn, trường con đã khai giảng chứ?
Dưới ánh nến, cha của Chu Văn châm một điếu thuốc lá, sắc mặt ưu sầu hút thuốc, không được mấy hơi liền ho khan lên.
Đối với một người không thường xuyên hút thuốc mà nói, lại một ngày hút tới hai hộp thuốc lá, cha của Chu Văn căn bản là không thích ứng.
- Ân.
Sắc mặt bụi đất, đầu tóc rối bời, Chu Văn chỉ gật gật đầu.
- Tiểu Văn, ngày mai con đến trường đi, chuyện trong nhà con đừng quản.
Mẹ của Chu Văn đề nghị.
- Tiểu Văn, mẹ con nói đúng, con ở nhà cũng không có tác dụng gì, hay là đi trường học đi, không cần ảnh hưởng tới học tập.
Cha Chu Văn tỏ vẻ đồng ý.
Chu Văn lắc lắc đầu:
- Cha mẹ, việc này không xứ lý xong, dù con đi học cũng không tâm tư.
Nghe Chu Văn nói như thế, cha mẹ Chu Văn đồng thời trầm mặc.
- Tiểu Tĩnh, nếu không chúng ta đi tìm mẹ nói chuyện, việc này xem như bỏ đi thôi.
Cha Chu Văn dụi tắt tàn thuốc nói.
Mẹ Chu Văn lắc đầu, nói:
- Anh đừng đi, mẹ vừa cãi nhau với bọn hắn xong, đi khuyên cũng vô ích. Hơn nữa tính tình của mẹ đâu phải anh không biết, bà xem bình hoa kia là truyền gia chi bảo, hiện giờ bị đánh nát, trong lòng bà có thể thoải mái sao?
- Vậy em nói làm sao bây giờ?
Cha Chu Văn biết vợ nói đúng sự thật, nhất thời có vẻ có chút hoang mang lo sợ.
Mẹ Chu Văn chợt thấy đau xót mũi, mắt đục đỏ ngầu nói:
- Tố cáo chúng ta tố cáo không được, đánh, chúng ta đánh không lại, em cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Nói xong, mẹ Chu Văn cúi đầu. âm thầm gạt nước mắt.
- Ai!
Cha Chu Văn thở dài, đã tràn ngập cảm giác vô lực.
Chứng kiến cha mẹ mất mát như thế, trong lòng Chu Văn cũng khó chịu, trong đầu hắn theo bản năng hiện lên thân ảnh Trần Phàm. Tiêu Phong. Ngu Huyền ba người, cuối cùng suy tư một phen, nói:
- Cha, mẹ, nếu không con nghĩ biện pháp.
- Biện pháp gì?
Cha mẹ Chu Văn đồng thời ngẩng đầu, cùng hỏi.
Chu Văn đẩy kính mắt, cắn răng nói:
- Trong phòng ký túc xá của con có hai bạn học trong nhà rất có bối cảnh, con đi tìm họ, xem có thể giúp được không.
- Tiểu Văn, hay là thôi đi.
Mẹ của Chu Văn tính khí mềm yếu, luôn luôn không thích xin người khác giúp đỡ.
Cha của Chu Văn cũng giận dừ nói:
- Cha phỏng chừng tìm cũng vô dụng, cha lén hỏi thăm một chút, chủ nhiệm ban di dời kia có bối cảnh rất sâu, hơn nữa lần này công ty di dời nghe nói lại có bối cảnh xã hội đen.
- Loảng xoảng loảng xoảng!
Cha của Chu Văn vừa dứt lời, ngoài cửa đột nhiên truyền lại một tiếng vang thật lớn, cửa lớn ngoài sân trực tiếp bị xe ủi đất đánh bay ra ngoài.
Sau đó, Khang Lâm trong bộ quần áo đen mang theo mười mấy đại hán hùng hổ vọt vào sân, vừa đi vừa âm trầm mắng:
- Lão bất tử, ta xem rượu mời không uống ngươi muốn uống rượu phạt, mẹ nó, lão tử cũng không tin không phá được nhà của ngươi!