Bọn hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, thanh niên bị họ cho là không biết tự lượng sức mình, không chút giáo dưỡng, biến hóa nhanh chóng, lại trở thành Trần gia thiếu gia danh chấn kinh thành mới mười mấy ngày trước.
Loại hình ảnh hoàn toàn ngược lại này, trong lúc nhất thời làm cho bọn họ thật khó có thể thừa nhận.
Nhất là Lý Duy Quốc cùng Hành Mỹ Lan hai người.
Phía trước bởi vì sợ hãi Trần Phàm không chịu rời đi, bị Trần Vĩnh Thụy và Trần Phi nhìn thấy, thái độ của bọn họ có thể nói là ác độc tới cực điểm, châm chọc thì cũng thôi, thậm chí còn đòi trực tiếp đuổi đi Trần Phàm.
Nghĩ tới những điều này, Lý Duy Quốc cùng Hành Mỹ Lan hai người, sắc mặt nháy mắt một mảnh trắng bệch, trong con ngươi toát ra vẻ sợ hãi thật sâu.
Trong đó Lý Duy Quốc lại càng thêm rõ ràng kinh hoảng.
Dùng cách nói của Từ Vĩ Trạch, một câu nói của Trần Phàm đã làm cho mười mấy cán bộ xử cấp gặp bi kịch, mà Lý Duy Quốc lại tự có chỗ bẩn, nếu Trần Phàm muốn trả thù hắn...
Lý Duy Quốc không dám tiếp tục tưởng tượng.
Mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra từ trên trán hẳn, hắn chỉ cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân.
- Nguyên lai, là...là...hắn...
So ra mà nói, đả kích nhất chính là Lý Sâm. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Chuyện tối hôm qua làm cho hắn ý thức được. Trần Phàm cũng không phải chó hay mèo ngoài đường, nhưng hắn tin chắc Trần Phàm không có khả năng lợi hại tới mức coi thường Lý gia cùng Trần gia.
Cho nên từ tối hôm qua bắt đầu, hắn liền bắt đầu chờ mong, chờ mong Trần Phàm cùng Trần Phi chạm mặt, sau đó bị chết không thể chết lại, cuối cùng như một con chó nhà tang cút ra khỏi quân khu đại viện.
Kết quả, sự thật cho hắn một cái tát vang dội.
Cái tát này mặc dù không đánh lên trên mặt, nhưng càng thêm vang dội so với đánh thẳng lên trên mặt.
Hoàng Hiểu Linh cũng có biểu tình trợn mắt há hốc mồm, thần tình bà ngây ngốc nhìn Lý Quân, miệng hơi mở ra, chỉ cảm thấy trong cổ họng giống như bị mắc phải xương cá, một câu cũng không nói nên lời.
Trong mọi người, sắc mặt hơi tốt hơn một chút chỉ có Lý Quân.
Bởi vì tận sâu trong nội tâm hi vọng đời sống tình cảm của con gái đạt được hạnh phúc, cho nên hắn cũng không giống như những người khác châm chọc Trần Phàm, mà thiện ý nhắc nhở Trần Phàm nên sớm rời đi một chút, lại thật không ngờ, nhắc nhở chỉ là dư thừa.
- Tiểu Dĩnh, vì sao con không nói sớm hắn là người của Trần gia?
Giờ khắc này, Lý Quân đột nhiên cảm giác được miệng của mình có chút đắng chát.
Nghe Lý Quân vừa hỏi như vậy, kể cả Từ Vĩ Trạch cũng đưa mắt nhìn về hướng Lý Dĩnh, theo bọn họ xem ra, nếu Lý Dĩnh sớm nói ra thân phận Trần Phàm, là có thể tránh khỏi cảnh tượng bẽ bàng này.
Lúc ở Đông Hải, bởi vì sợ hãi đả kích tới lòng tự trọng của Trần Phàm. Lý Dĩnh luôn vô cùng do dự với việc có nên mời Trần Phàm cùng về Nam Kinh hay không, cuối cùng lấy hết dũng khí trưng cầu ý kiến của Trần Phàm, lại thật không ngờ Trần Phàm cũng không hề hỏi han, trực tiếp đáp ứng.
Vì thế ở trong lòng nàng báo cho chính mình: bất kể như thế nào cũng không để cho một màn năm xưa tái hiện.
Kết quả sau khi biết được là Trần Phi cầu hôn, toàn bộ dũng khí cùng quyết tâm của nàng bị đánh tan dập nát.
Dù sao hai chữ Trần gia thật quá mức chói mắt, chói mắt tới mức làm mất đi ánh sáng của chính gia tộc nàng.
Thế cho nên, nàng đối với việc Trần Phàm hứa hẹn sẽ quang minh chính đại đưa nàng rời khỏi Lý gia, hoàn toàn mất đi tin tưởng.
Nhưng ngay khi thân phận Trần Phàm chân chính trồi lên mặt nước, nàng cũng hoàn toàn bị sợ ngây người.
Vô cùng khiếp sợ, trong lòng còn có một thanh âm nói cho nàng biết: Trần Phàm ưng thuận lời hứa với nàng nhất định sẽ được thực hiện, một màn năm đó tuyệt đối sẽ không còn lặp lại.
Giờ này khắc này, nàng vô cùng tin chắc điểm này.
- Con cũng không biết.
Lý Dĩnh nhẹ lắc đầu, nhưng trong lòng bởi vì chuyện mình không muốn đả kích Trần Phàm nên trong hành trình tại Vân Nam nàng không dám nói ra gia thế của mình cho Trần Phàm mà hiện tại cảm thấy thật hoang đường.
Không biết?
Nghe được Lý Dĩnh nói ra ba chữ kia, ngay cả Từ Vĩ Trạch bên trong, mọi người chợt ngẩn ra, theo sau cũng bình thường trở lại - nếu Lý Dĩnh biết được thân phận Trần Phàm, như vậy cũng không đến nỗi lo lắng như thế, cũng sẽ không bởi vì sợ hãi Trần Phàm bị nhục nhã, tiến lên một bước hộ ngay trước người Trần Phàm.
- Làm sao bây giờ?
Giờ khắc này, Hoàng Hiểu Linh giống như kiến bò trên chảo nóng, hoàn toàn mất đi chủ kiến, chỉ tha thiết mong chờ nhìn Lý Quân.
Lý Quân trầm mặc không nói.
Không riêng gì Lý Quân, những người khác cũng cảm thấy trong miệng chát đắng, biến cố thình lình xảy ra thật sự làm bọn họ quá khó khăn tiếp nhận.
- Dì Hoàng, có phải dì đang cảm thấy thật đáng tiếc?
Từ Vĩ Trạch cũng làm như không tim không phối nhìn Hoàng Hiểu Linh hỏi:
- Nếu không phải dì cùng bọn họ quá mức bợ đỡ, quá mức cay nghiệt, dì sẽ thật vui vẻ khi có được một đứa con rể càng thêm ưu tú so với Trần Phi.
- So với Trần Phi càng thêm ưu tú? Chưa chắc đi?
Hành Mỹ Lan nguyên bản giống như bị mắc nghẹn. ũ rũ hồi lâu, hiện giờ nghe được Từ Vĩ Trạch nói như thế nhịn không được phản bác.
- Chưa chắc?
Từ Vĩ Trạch lạnh lùng cười:
- Hắc, tôi biết, thím muốn nói người ngoài đều đang đồn đãi Trần Phi có thể trở thành người thừa kế đời thứ tư của Trần gia, hơn nữa Trần Phi ba mươi xuất đầu, hỗn tới cấp chính sở*, rất nhanh còn có thể đi lên trên, ngày sau tiền đồ vô lượng.
(*hôm lâu dịch nhầm thành sảnh, sori. Đây là cán bộ cấp 5.)
Hành Mỹ Lan nhíu mày, không hé răng.
- Nhưng thím cho rằng, một câu nói của Trần Phi là có thể khiến cho Vân Nam lật trời không? Trần lão thái gia sẽ vì Trần Phi mà ở ngay trước mặt thủ trưởng số 1 cùng toàn bộ các đại lão vỗ bàn chửi mắng, hơn nữa còn hoàn toàn chỉnh chết Phạm gia sao?
Từ Vĩ Trạch cười lạnh hỏi.
- Đó chẳng qua là vì Trần lão thái gia cưng chiều hắn mà thôi...Lý Sâm yếu ớt nói một câu, rất có hương vị ăn khôngđược quả nho thì chê quả nho xanh.
Từ Vĩ Trạch nhìn hắn như nhìn kẻ ngu ngốc, cười lạnh nói:
- Cưng chiều? Buồn cười. Trần lão thái gia là khai quốc nguyên lão duy nhất còn sống hiện nay, ăn muối còn nhiều hơn Lý Sâm anh ăn cơm, anh cho rằng Trần lão thái gia thật sự già tới hồ đồ, sẽ bởi vì đi cưng chiều một đứa cháu phế vật, mà ở ngay trước mặt thủ trưởng số một vỗ bàn chửi mắng?
Lý Sâm há to mồm, không sao phản bác.
- Trần lão thái gia cưng chiều hắn, coi trọng hắn, là bởi vì hắn là một Long Nha duy nhất trong suốt ba mươi năm nay.
Từ Vĩ Trạch nói xong nhịn không được nhắm hai mắt lại, giọng nói vô cùng kính sợ:
- Long Nha, hai chữ này đại biểu cho ý nghĩa, các vị vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết.
Mỗi người đều có một thân ảnh cho mình đuổi theo, Từ Vĩ Trạch cũng không ngoại lệ - Dưới lầu một mình Từ Vĩ Trạch nói chuyện khiến cho cả thành viên Lý gia đều á khẩu không trả lời được, không khí trên lầu lại có vẻ càng thêm ngưng trọng.
Trong phòng sách. Lý Vân Phong ngồi sau bàn. Trần Vĩnh Thụy cùng Trần Phi ngồi trên sô pha. Trần Phàm ngồi riêng một ghế dựa, bốn người đều không nói gì.
- Tiểu Phàm, cháu với tiểu Dĩnh đã xảy ra chuyện gì?
Không biết qua bao lâu, thân là chủ nhân Lý Vân Phong mới mở miệng đánh vỡ sự yên tĩnh của phòng sách, nhưng giọng nói có chút phức tạp.
Dù sao cũng do hắn chữ động đến Yên Kinh ngay trước mặt Trần Kiến Quốc mở miệng cầu hôn, mà hiện giờ Lý Dĩnh lại cùng Trần Phàm quen nhau...
- Nàng là nữ nhân của cháu.
Trần Phàm mở miệng, thanh âm không lớn, giọng nói lại dị thường kiên định.
Nàng là nữ nhân của cháu.
Mấy chữ ngắn ngủi, nháy mắt nổ vang bên tai ba người Lý Vân Phong. Trần Vĩnh Thụy, Trần Phi, đôi mày Lý Vân Phong càng can chặt lại, diễn cảm có chút khó xử, mà biểu tình Trần Vĩnh Thụy âm trầm vô cùng, vẻ tức giận trong con ngươi không có chút nào che giấu, khóe mắt cũng đang run rẩy kịch liệt, trong lòng không biết đang đánh bàn tính gì.
Tuy rằng Trần Phi ở trước mắt cũng xem như hỗn tới cấp bậc chính sở, hơn nữa chủ quản một phương, ở trong giới thanh niên đồng lứa đủ dùng từ nổi bật để hình dung, nhưng luận lòng dạ cùng năng lực ẩn nhẫn, so sánh với Lý Vân Phong và Trần Vĩnh Thụy mà nói còn kém hơn.
Lần đầu tiên hắn và Trần Phàm gặp mặt, bởi trong lòng ghen tỵ luôn nói móc Trần Phàm, lại thật không ngờ cuối cùng bị Trần Phàm trào phúng, trong cơn tức giận, hắn gọi điện thoại tìm cha mẹ Trương Thiên Thiên, chuẩn bị dùng thân thể Trương Thiên Thiên phát tiết lửa giận.
Ai biết cuối cùng tiềm quy tắc không thành công không nói, Trương Thiên Thiên còn nói thẳng nam nhân có thể làm cho nàng tình nguyện trở thành tình nhân cùng đồ chơi chỉ có Trần Phàm.
Câu nói kia không thể nghi ngờ là cho Trần Phi một cái tát vang dội, đem lòng kiêu ngạo dưỡng thành nhiều năm trong lòng Trần Phi đánh dập nát, đồng thời làm thái độ của hắn đối với Trần Phàm xảy ra chuyển biến cực lớn - trước kia hắn chỉ cảm thấy Trần lão thái gia cưng chiều Trần Phàm như vậy thật sự rất không công bình, do đó sinh ra lòng ghen tỵ mãnh liệt, mà từ sau lúc kia, hắn trực tiếp hóa lòng ghen tỵ thành hận ý.
Trong lòng hắn manh động hận ý đối với Trần Phàm, còn thật sâu đậm.
Ở dưới tình hình này, hắn đi theo cha hắn Trần Vĩnh Thụy đến Lý gia cầu hôn, lại phát hiện Trần Phàm thành nam nhân của Lý Dĩnh...
Điều này hoàn toàn làm trong lòng Trần Phi tràn ngập lửa giận, phía trước ở dưới lầu hắn đã muốn phát tác, nhưng bị Trần Vĩnh Thụy ngăn trở, hiện giờ lại nghe được lời nói của Trần Phàm, hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn Trần Phàm:
- Chú đây là ý gì?
Từ khi gặp mặt Trần Phi, nhìn thấy diện mạo ăn trên ngồi trước của hắn. Trần Phàm liền không có một chút hảo cảm đối với Trần Phi, chuyện của Trương Thiên Thiên càng làm cho ấn tượng của Trần Phi trong lòng Trần Phàm hoàn toàn chuyển biến xấu...
Dưới đêm đen, sân viện bị đèn pin trong tay đoàn người của Khang Lâm chiếu sáng, lời nói âm trầm của Khang Lâm quanh quẩn bên trong viện cực kỳ chói tai.
Một màn thình lình xảy ra, làm Chu Văn cùng cha mẹ đều trợn tròn mắt.
Bọn họ thật không ngờ, đoàn người của Khang Lâm có thể vô pháp vô thiên tới mức độ như vậy.
Nhưng không chờ bọn họ kịp phục hồi tinh thần lại từ trong nỗi khiếp sợ, Khang Lâm liền dẫn người vọt vào phòng khách lầu một, mười mấy đại hán cường tráng giống như tòa núi lớn đang đứng, lại thêm gương mặt mỗi người đều dữ tợn, dũng mãnh, làm ba người nhà Chu Văn sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, thân mình run rẩy, ngay cả nói chuyện cũng không nói ra được.
- Đi ra ngoài, đều cút ra ngoài cho ta!
Ngược với tính cách của ba người Chu Văn, tính tình hỏa bạo của bà nội Chu Văn cả đời cũng không thay đổi, lúc này nhìn thấy Khang Lâm mang theo hơn mười đại hán vọt vào trong nhà, tức giận từ trong phòng ngủ vọt ra, trong tay cầm theo một cây gậy, làm như muốn đánh xuống đầu Khang Lâm.
- Mẹ, đừng!
Thấy một màn như vậy, cha của Chu Văn sợ tới mức bước nhanh lên phía trước, ôm lấy sau lưng bà nội Chu Văn.
- Lão bất tử, ngươi tốt nhất nên biết điều một chút, nếu không lấy tuổi tác hiện tại của ngươi, gãy tay gãy chân cũng không dễ chịu.
Khang Lâm khom người xuống, để sát vào bà nội Chu Văn, thần tình âm hiểm cười nói.
Nhìn bộ dáng của Khang Lâm, bà nội Chu Văn cố gắng giãy dụa, kết quả không giãy ra được tay con trai, trực tiếp nhổ một bãi nước bọt vào Khang Lâm:
- Bọn du côn lưu manh các ngươi, có bàn lĩnh các ngươi cứ giết ta!
Khang Lâm bị bà nội Chu Văn nhổ một bãi nước bọt, sắc mặt nhất thời đại biến, theo sau không nói một lời, trực tiếp giơ tay lên tát vào gương mặt đầy vết đồi mồi của bà nội Chu Văn.
- Ba!
Một tiếng vang giòn truyền ra, bà nội Chu Văn bị đánh đến hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, khuôn mặt đầy vết đồi mồi nhất thời xuất hiện dấu ấn năm ngón tay, khóe miệng cũng tràn ra máu tươi.
- Mẹ!
Cha của Chu Văn hét lớn một tiếng, liền tranh thủ ôm bà nội Chu Văn vào trong ngực, mẹ Chu Văn cũng vội vàng vọt tới, rơi nước mắt đầy mặt.
Tục ngữ nói, con thỏ nóng nảy còn muốn cắn người, huống chi là một người sống?
- Các ngươi khinh người quá đáng!
Cha Chu Văn tuy rằng tính khí yếu đuối, tâm huyết đặc hữu của nam nhân đã sớm bị che khuất, nhưng lúc này chứng kiến mẹ của mình ngay mặt bị một cái tát, trực tiếp nổi điên, chỉ nghe hắn nổi giận gầm lên một tiếng, lao thẳng tới Khang Lâm!
- Con mẹ nó ngươi muốn chết!
Khang Lâm đang dùng giấy vệ sinh lau nước bọt, nhìn thấy cha Chu Văn nhào lên, nhất thời lui về phía sau một bước, vung chân đá tới cha Chu Văn một cước!
- Phanh!
Cha Chu Văn cả đời chưa từng đánh nhau, tuy rằng bi phẫn đến tối tăm đầu óc, bộc phát ra khí thế trước nay chưa từng có, nhưng chung quy cũng không phải đối thủ với loại lưu manh như Khang Lâm, hắn còn chưa vọt tới trước người Khang Lâm đã bị đá một cước ngã xuống đất.
- Đánh, đánh gãy chân chó của hắn cho ta!
Đá ra một cước, Khang Lâm tựa hồ còn chưa giải hận, lại vung tay lên, hơn mười đại hán nhìn chằm chằm phía sau lập tức vọt lên, vung gậy đánh xuống cha Chu Văn.
- Đừng...đừng, đừng đánh, chúng ta ký tên, chúng ta ký tên hiệp thương bồi thường!
Mẹ Chu Văn vừa dìu bà nội hắn lên ghế, nhìn thấy chồng của mình bị đánh trực tiếp quỳ rạp dưới đất khóc nức nở cầu xin tha thứ.
Mấy tên đại hán đang dùng gậy đánh cha Chu Văn căn bản không thèm nghe lời cầu xin của bà, mà nhe răng cười tiếp tục xem cha hắn như con chó chết mà đánh xuống mãnh liệt!
Sau một trận mưa gậy, đầu của cha hắn bị đánh vỡ, máu tươi chày ròng, cả người theo bản năng ôm đầu cuộn tròn trên mặt đất.
- Đừng a!
Mẹ Chu Văn gào khóc nhào tới phía đám người.
- Cút!
Nghênh đón bà là một gậy của tên đại hán, một gậy kia lập tức đánh bà ngã quỵ trên mặt đất.- Ta giết chết các ngươi!
Cùng lúc đó, Chu Văn không biết từ khi nào đã vọt vào trong bếp, từ phòng bếp xách ra một thanh thái đao, hai mắt đó bừng vọt ra.
Lúc này Chu Văn không còn bộ dạng yếu đuối, hắn đã bị kích phát tâm huyết trong nội tâm, trong con ngươi lộ ra sát ý dày đặc!
Đối mặt Chu Văn hoàn toàn bị chọc giận, trong tay xách theo thái đao, vài tên đại hán tựa hồ cũng có chút sợ hãi, không dám tiếp tục đánh cha Chu Văn mà toàn bộ lui ra phía sau Khang Lâm.
Trong con ngươi Khang Lâm cũng hiện lên một tia kiêng kỵ.
Hắn biết, làm việc không thể làm được quá tuyệt, nếu không đem người ép lên tuyệt lộ, dù người có yếu đuối cùng sẽ biến thành đồ tể giết người như ngóe!
- Mã Lục, túm lấy thái đao của tiểu tử đó cho ta!
Khang Lâm lạnh giọng quát.
- Dạ, ông chủ!
Khang Lâm vừa thốt lên xong, một gã nam tử tóc húi cua nhảy chồm ngay tại chỗ, bước dài vọt tới trước người Chu Văn, phất tay bắt lấy cổ tay hắn, dùng sức giật mạnh!
- Răng rắc!
Một tiếng vang giòn đi qua, cổ tayChu Văn trực tiếp bị bẻ gãy, thái đao thuận thế rơi xuống, bị tên nam tử tóc húi cua liền tiếp được.
- Phanh!
Đoạt dao thành công, tên nam tử cũng không nương tay, nhấc chân trực tiếp đá ngã Chu Văn xuống đất.
Trong mấy phút ngắn ngủi, người nhà Chu Văn bị đánh không còn lực hoàn thủ.
Trên ghế, bà nội Chu Văn vốn bị một tát của Khang Lâm đánh tới choáng đầu hoa mắt, lúc này tựa hồ hồi phục lại tinh thần, chứng kiến con của mình, con dâu, cháu trai đều bị đánh ngã trên mặt đất, một cỗ khí tức bi phẫn nháy mắt bừng lên trong người bà, nước mắt bà đầm đìa từ trên ghế đứng lên, tê tâm liệt phế quát:
- Ta liều mạng với các ngươi!
- Mẹ, đừng!
Lúc này mẹ của Chu Văn bị một gậy đánh ngã dưới đất, cố nén đau đớn bò lên khỏi mặt đất, ôm lấy bà nội Chu Văn.
- Lẽ trời ở chỗ nào? Vương pháp ở chỗ nào a?
Bị con dâu ôm cổ, bà nội Chu Văn không thể động đậy, hai tay vô lực múa may, ngửa mặt lên trời gào khóc.
- Lẽ trời? Vương pháp? Ta cho ngươi biết lão bất tử, con mẹ nó ta chính là lẽ trời cùng vương pháp!
Đối mặt lão nhân đang thương tâm muốn chết, giọng nói của Khang Lâm không hề có chút đồng tình, có chỉ là âm lãnh:
- Ta hỏi các ngươi một lần cuối cùng, bồi thường hiệp thương, các ngươi rốt cục ký hay không ký?
- Ký tên, chúng ta ký tên!
Mẹ Chu Văn chảy nước mắt, lòng như dao cắt hồi đáp.
- Tiểu Tĩnh a, không thể ký tên, cho dù chúng ta chết cũng không thể ký tên! Ta cũng không tin, bọn hắn dám giết người giữa ban ngày ban mặt!
Bà nội Chu Văn thề sống chết bất khuất.
- Lôi lão bất tử này đi ra ngoài cho ta!
Mắt thấy bà nội Chu Văn kiên quyết không chịu, sắc mặt Khang Lâm phát lạnh, truyền đạt mệnh lệnh.
Nghe Khang Lâm nói như thế, hai gã đại hán nhất thời tiến lên, đẩy ra mẹ Chu Văn, một cái tát đánh ngất bà nội Chu Văn té trên mặt đất, sau đó cầm dây thừng thuần thục trói bà lại, đem ra ngoài viện.
- Đừng đánh, đừng đánh a! Chúng ta ký tên, ký tên còn không được sao?
Nhìn thấy mẹ chồng bị trói mang ra sân, mẹ Chu Văn tóc tai bù xù ngồi dưới đất, khóc cầu xin.
- Ai đứng tên nhà này?
Khang Lâm lạnh giọng hỏi.
- Chồng của ta đứng tên.
Mẹ Chu Văn lấy nước mắt rửa mặt.
- Mang bọn họ đi ra, ném vào trong ngõ hẻm, sau đó lấy chút nước cứu tỉnh hắn.
Mặt Khang Lâm không chút thay đổi hạ mệnh lệnh:
- Mặt khác, cho xe ủi lập tức phá hủy nhà!
- Dạ. Khang ca!
Nghe Khang Lâm vừa nói như thế, những đại hán lập tức gật đầu, không nói hai lời, hai người làm một tổ một trái một phải đem Chu Văn, mẹ hắn, cha hắn ba người lôi ra ngoài.
Đám người Khang Lâm cũng theo ra ngoài.
Oanh!
Bọn hắn vừa đi ra, lái xe ủi đợi đã lâu trực tiếp mở máy xe, ủi đi tường vây trong nhà, bắt đầu phá nhà.
Trong ngõ hẻm, bốn người nhà Chu Văn bị ném trong ngõ ngách khóc không ra nước mắt nhìn xe ủi đang vô tình ủi sập nhà bọn họ.
Mà vẻ mặt Khang Lâm cười âm hiểm đốt một điếu thuốc lá, vừa rít thuốc vừa bấm điện thoại cho Đường Bình.
- Đường chủ nhiệm, đã bắt đầu hủy đi.
Khang Lâm thích ý phun ra ngụm khói, đắc ý nói.
- Không làm tai nạn chết người đi?
Đường Bình hơi có chút bận tâm hỏi.
- Không có, chỉ là mượn một chân của con bà ta.
Khang Lâm nói xong, mắt lạnh liếc nhìn gia đình Chu Văn đang cuộn tròn một chỗ, gương mặt không hề có chút đồng tình.
- Không làm tai nạn chết người là tốt rồi.
Đường Bình nghĩ nghĩ, nói:
- Nếu như đã bắt đầu hủy đi, tôi đi đây, anh canh chừng phá hủy xong thì đem sự tình xử lý thỏa đáng.
- Đường chủ nhiệm, yên tâm đi, hiện tại đã giải quyết xong.
Khang Lâm nói xong ném tàn thuốc giẫm lên, nói:
- Ngài chờ thêm một lát, tôi đem chuyện nơi này xử lý xong, chúng ta cùng đi ăn cơm. Mặt khác tôi biết có một bãi từ Tây Ban Nha mang tới vài đứa, đêm nay mang ngài đi nếm thử.
- Tốt!
Đầu bên kia điện thoại, Đường Bình ha ha cười, sảng khoái đáp ứng.
- Cứu tỉnh hắn cho ta, để cho hắn ký tên lên hiệp thương!
Cúp điện thoại, Khang Lâm lạnh giọng phân phó.
Hai gã đại hán từ trong xe lôi ra hai chai đồ uống, nghe được lời Khang Lâm, không nói một lời mở chai ra tưới loạn lên mặt cha Chu Văn đang hôn mê bất tỉnh.
Hiện giờ tuy rằng nhiệt độ không khí đã tăng lên không ít, nhưng tối vẫn còn có chút lạnh, cha Chu Văn bị đồ uống tưới vào, nhất thời tỉnh lại trong cơn hôn mê.
Nương theo ánh đèn pin của đám người Khang Lâm, có thể nhìn thấy gương mặt cha Chu Văn đẫm máu, kịch liệt đau đớn làm cả người hắn không ngừng run rẩy.
- Ký tên, tiền thuốc men hôm nay ta đưa cho ngươi.
Khang Lâm cầm hiệp thương, nhìn xuống cha Chu Văn, lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi còn không biết tốt xấu, còn muốn tiếp tục rượu mời không uống uống rượu phạt, đừng trách ta hạ thủ tàn nhẫn.
- Ký tên đi...
Mẹ Chu Văn đẫm nước mắt khuyên bảo.
Cha của Chu Văn cố gắng đưa tay ký tên, nhưng không ký nổi.
- Rửa sạch tay hắn, đừng để máu nhỏ trên hợp đồng, mặt khác kìm tay hắn để hắn ký tên.
Khang Lâm thấy thế nhăn mày nói.
Vừa nói xong, vài tên đại hán vây quanh cha Chu Văn liền động thủ "trợ giúp" cha Chu Văn ký tên.
Trong bóng đêm, không ai phát hiện, Chu Văn ngồi một bên cố nén đau đớn trên người, khom người chậm rãi tiếp cận Khang Lâm.
- Khang ca, đã ký!
Nửa phút sau, một gã đại hán cầm hiệp thương bồi thường đã ký tên, vẻ mặt tươi cười đưa tới trước người Khang Lâm.
Khang Lâm theo bản năng định bỏ di động vào túi tiền, sau đó mới đón hiệp thương.
Nhưng không đợi hắn kịp nhét di động vào túi, Chu Văn trong bóng đêm kề sát hắn, đột ngột chụp lấy di động của hắn!
Một màn thình lình xảy ra, nhất thời làm Khang Lâm sửng sốt!
Mà Chu Văn cầm di động, cố nén đau đớn, cất bước bỏ chạy.
Vừa chạy hắn vừa bấm một dãy số vĩnh viễn ghi khắc tận sâu trong nội tâm của hắn.
Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước...
Trong bóng đêm, Chu Văn cắn chặt hàm răng, nện bước vô cùng gian nan.
Tay bấm điện thoại run rẩy không dứt.
- Mẹ nó, cướp di động của ta, bất lấy hắn cho ta!
Khang Lâm lấy lại tinh thần, phẫn nộ quát.
- Tiểu tạp chủng đứng lại!
- Để di động xuống!
Nhất thời vài tên đại hán nhào tới chỗ Chu Văn.
- Phanh!
Chu Văn không cẩn thận vấp phải hòn đá té xuống đất, vài tên đại hán vọt tới trước người hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
- Đô...
Cùng lúc đó, điện thoại chuyển được.
- Bá!
Chu Văn bị một gã đại hán túm tóc, kéo lên, những người khác vung tay đấm đá hắn một trận.
Trong bóng đêm, Chu Văn cũng không để ý tới thân thể mình đang bị đánh đập, giống như người chết đuối chụp được ngọn cỏ cứu mạng, gắt sao cầm di động không buông.
- Trần...Trần Phàm, cứu tôi!
Trong đêm tối, truyền ra tiếng tru lên tê tâm liệt phế của Chu Văn!