Không biết tại sao, nghe được Trần Phàm nói ra những lời này, nhìn thấy Trần Phàm đột nhiên toát ra khí tức cô tịch thì trong lòng Điền Thảo đột nhiên chợt run lên.
Nàng không biết là nam nhân trước mắt từng vì một lời hứa, vì báo thù, bằng vào sức một mình dùng hai năm thời gian, diệt trừ tổ chức phạm tội Huyết Sắc Luyện Ngục kinh khủng nhất trên thế giới.
Hai năm, hơn bảy trăm ngày đêm, thời thời khắc khắc khiêu vũ trên lưỡi hái tử thần, cỗ chấp nhất phải báo thù, xa xa không phải Điền Thảo hiện giờ có thể so sánh.
- Đã biết.
Điền Thảo lại gật gật đầu, nói:
- Tôi đi vệ sinh một chút.
Nói xong. Điền Thảo đứng dậy, cầm khăn trên bàn lau nước mắt trên mặt, sau đó hít sâu một hơi, gương mặt dần dần khôi phục lại bình thường, giống như lại biến trở về cô gái có bím tóc đuôi ngựa luôn kiêu ngạo cố gắng.
Làm xong tất cả chuyện này, Điền Thảo đẩy cửa ghế lô đi ra ngoài.
Trong ghế lô, Trần Phàm thấy Điền Thảo rời đi, châm một điếu thuốc lá, lẳng lặng hút, tựa hồ suy nghĩ sau này nên làm sao đối phó Tiết gia thậm chí cả Thanh bang.
Hắn biết rõ, hắn và Tiết gia xung đột một ngày nào đó sẽ bùng nổ.
Khác với những tiệm karaoke khác, lầu ba của hội quán William thuộc loại hỗn hợp các ghế lô, trong đó phòng lớn cùng phòng trung đẳng có phòng vệ sinh, nhưng phòng nhỏ không có.
Ngay khi Điền Thảo đi phòng vệ sinh công cộng, trong một ghế lộ lớn đối diện.
Tám nữ tử trẻ tuổi mặc sườn xám đang làm bạn bên người bốn nam nhân, trong đó nam nhân ngồi giữa trái ôm phải ấp, hơn nữa còn đang ôm hai nữ nhân có tư sắc tốt nhất.
Dưới ánh đèn, hắn và ba gã nam nhân khác giống nhau, hai tay không thành thật tiến vào trong sườn xám các cô gái, hoặc là vuốt ve bộ ngực, hoặc là vuốt ve mông cùng đùi, trên gương mặt đầy thịt béo lộ ra dáng tươi cười dâm đãng, cảm giác như chỉ hận không thế lập tức tử hình mấy cô gái đang bồi rượu ngay tại chỗ.
Hai cô gái gặp phải hành vi sờ mó của gã nam nhân, chẳng những không bất mãn, ngược lại khuôn mặt còn tươi cười đón chào, chủ động vận vẹo thân hình phối hợp, trong đó có một cô gái vừa rót rượu cho hắn, vừa kiều mỵ cười nói:
- Đường chủ nhiệm, đừng nóng nảy nha, đêm nay chị em chúng toi nhất định sẽ hầu hạ cho ngài thật là thoải mái, chúng ta tiếp tục uống một ly.
- Tốt.
Nam nhân được xưng là Đường chủ nhiệm nghe được lời nói của cô gái bên cạnh, cười dâm dãng nhéo lên khuôn mặt cô gái một cái, nói:
- Nghe lời cô, uống một ly, buổi tối tôi muốn nhìn xem các cô làm sao mà hầu hạ.
Vừa nói xong. Đường chủ nhiệm cùng cô gái bên cạnh dùng tư thế như câu tay giao bôi, đem một ly rượu giá trị đắt tiền rót vào trong miệng.
Cùng lúc đó, cửa ghế lô bị người đẩy ra, một gã nam nhân mặc âu phục cầm hai chai rượu đi vào, lập tức đi tới trước người Đường chủ nhiệm, xoay người buông hai chai rượu xuống, cười a a nói:
- Đường chủ nhiệm, thật sự ngượng ngùng, đêm nay Khang ca có chuyện quan trọng, thật sự không thể phân thân, hắn muốn tôi giúp hắn xin lỗi với ngài.
- Xem như hắn còn biết điều.
Đối mặt vẻ chủ động lấy lòng của nam nhân. Đường chủ nhiệm cố ý điều chỉnh cảm xúc một chút, dừng lại nói:
- Rượu thì không cần, tôi xem ba người bọn hắn cũng đã uống nhiều rồi, nếu còn uống nữa tối nay chỉ sợ không làm nổi việc gì.
- Đường chủ nhiệm nói rất đúng.
Đường chủ nhiệm vừa thốt lên xong, bên cạnh hắn không xa có một tên đeo mắt kính có vẻ "nhã nhặn" lập tức nịnh nọt khen ngợi, hai người khác cũng không cam chịu yếu thế, sôi nổi đi theo phụ họa.
- Đường chủ nhiệm, ngài hài lòng hai cô gái này không? Nếu như không hài lòng, tôi đổi cho ngài.
Nam nhân mặc âu phục cung kính hỏi han.
Hai cô gái nghe được lời của hắn, sắc mặt đều biến đổi, có vẻ có chút khẩn trương, cảm giác giống như sợ hãi nam nhân bên cạnh các nàng sẽ không cần các nàng tiếp đãi.
Trên thực tế cũng quả thật như thế. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Từ sau khi biết được nam nhân mà các nàng cần phải hầu hạ chính là chủ nhiệm của một khu tại Đông Hải, hơn nữa còn có một người chú là khu trưởng, các nàng liền khẩn cấp nghĩ cách lên giường với hắn.
Chủ nhiệm ban di dời.
Chức quan này có lẽ không lớn, nhưng ở những khu vực phát triển hôm nay, chức vị này có quyền lực rất lớn, kiếm được rất nhiều tiền.
Huống chi còn có một người chú là khu trưởng *?
Phải biết rằng, tại Đông Hải chức khu trưởng một khu vực hành chính, có thân phận còn ngưu bài hơn chủ tịch của một địa cấp thị* nhiều, quyền lực càng lớn hơn một chút. (thành phố trực thuộc tỉnh.) ở dưới tình hình này, các nàng biết chỉ cần hầu hạ Đường chủ nhiệm thật hài lòng, chẳng phải sẽ có số tiền lớn đút vào trong túi?
- Một khi đã như vậy, tôi sẽ không quấy rầy nhã hứng của Đường chủ nhiệm.
Nghe Đường chủ nhiệm vừa nói, nam nhân mặc âu phục chuẩn bị cáo lui, trên thực tế hai cô gái bên cạnh Đường chủ nhiệm là tiểu thư hồng bài của hội quán, thuộc loại tiểu thư cũng rất ít đi chơi với khách, chỉ khi gặp được người có thân phận không bình thường mới có thể ra tiếp.
- Tốt.
Đường chủ nhiệm khoát tay, rất có khí thế như chỉ điểm giang sơn.
Theo sau, ngay khi nam nhân mặc âu phục rời đi thì di động của Đường Bình nằm trên bàn chợt chấn động lên.
Cầm lấy di động, nhìn thoáng qua dãy số, phát hiện là bà vợ ở nhà, sắc mặt Đường Bình có chút khó coi, thoáng do dự nhưng vẫn đứng dậy đi ra cửa ghế lô.
Bên ngoài, nam nhân mặc âu phục nhìn thấy Đường Bình đi ra theo, còn tưởng rằng Đường Bình có chuyện gì cần phân phó, vội vàng dừng bước lại.
Ngay sau đó, ngay khi nam nhân mặc âu phục chuẩn bị tiến tới nghênh đón, phát hiện Đường Bình đang nghe điện thoại, liền biết điều dừng bước, giống như một tên nô tài đợi chủ nhân phân phó, đứng ở một bên, khoảng cách không tính là quá xa, cũng không gần, không thể nghe được Đường Bình nói chuyện.
Nửa phút sau. Đường Bình có chút không kiên nhẫn cúp điện thoại, khóe mắt nhìn thấy nam nhân đang đứng một bên, đang muốn phất tay cho hắn rời đi, trước mắt đột nhiên sáng ngời, đồng tử trong nháy mắt phóng tới lớn nhất, ánh mắt nhìn thẳng tới một bóng hình xinh đẹp đang đi tới.
Đó là một cô gái.
Cô gái mặc áo khoác hồng nhạt, bên dưới là chiếc quần bò màu lam nhạt, quần bò bó sát người đem đôi đùi thẳng tắp của nàng bộc lộ thật tinh tế, tản ra hấp dẫn vô hình.
So ra mà nói, bím tóc đuôi ngựa độc đáo của cô gái càng mang theo lực hấp dẫn khó hiểu, làm Đường Bình không thể dời đi tầm mắt.
Cô đông!
Âm thầm nuốt nước bọt. Đường Bình nhìn nam nhân vẫy vẫy tay:
- Anh...anh lại đây.
Nam nhân đã nhận ra vẻ dị thường của Đường Bình, trong lòng tựa hồ đoán được điều gì, nghe được Đường Bình vừa gọi, nhíu mày, lại không dám lãnh đạm trước tiên tiến đến gần.
- Cô bé kia là người của nơi này sao?
Đường Bình vừa nói chuyện, ánh mắt lại không hề rời khỏi Điền Thảo đang đi tới. ánh mắt mê đắm như chỉ hận không thế đem Điền Thảo lột sạch xem kỹ mới đã ghiền.
- Không phải, là khách nhân tới chơi thôi.
Nam nhân rõ ràng nói.
- Khách nhân?
Đường Bình liếm liếm môi, vẻ mặt dâm đãng:
- Có biện pháp nào đêm nay đem nàng lên giường của tôi?
- Này...
Nam nhân có chút khó xử.
Đường Bình hào khí nói:
- Tôi mặc kệ anh dùng phương pháp gì, chỉ cần đêm nay anh đem nàng lên giường của tôi, nửa năm sau này, toàn bộ hạng mục di dời của vùng này đều giao cho các anh. Nói vậy ông chủ cũng sẽ không bạc đãi anh.
Trong lòng nam nhân vừa động, theo sau lắc đầu:
- Đường chủ nhiệm, cô bé kia đi cùng bạn trai tới, hẳn là khó khăn.
- Phế vật vô dụng.
Đường Bình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng một tiếng, sau đó nhìn thấy Điền Thảo đã đi tới, lập tức ngoắc tay cười nói:
- Mỹ nữ.
Điền Thảo còn đang đi về hướng này, liền nhìn thấy Đường Bình đầy vẻ xấu xa nhìn mình, ánh mắt kia làm cho nàng thực sự không thoải mái.
Lúc này nghe được câu nói của Đường Bình, đôi mày nàng nháy mắt can lại, lại không hề để ý tới, tiếp tục đi.
Mắt thấy Điền Thảo không để ý tới mình. Đường Bình lập tức nghênh tới, một tay chống lên vách tường, ngăn cản đường đi của Điền Thảo:
- Mỹ nữ, cô không có nghe tôi đang gọi cô sao?
- Ta không biết ngươi.
Điền Thảo đứng lại, sắc mặt tức giận nhìn Đường Bình, giọng nói lạnh lùng, khí thế nữ vương bồi dưỡng trong thời gian này lơ đãng biểu lộ đi ra.
- Đây không phải có một câu nói rất tốt sao? Trước lạ sau quen, người với người đều là từ không biết tới quen thuộc...
Điền Thảo đột nhiên toát ra khí thế làm Đường Bình hơi kinh hãi, nhưng càng khơi dậy ham muốn chiếm đoạt của hắn, chỉ thấy hắn mê đắm nhìn Điền Thảo, nói:
- Tôi xem mỹ nữ không mấy vui vẻ, nếu không để ý, theo tôi vào phòng ngồi một chút đi. ân, tuyệt đối sẽ làm cho cô tối nay không còn ưu thương tịch mịch.
Miệng phun đầy mùi rượu trêu chọc Điền Thảo đồng thời Đường Bình tựa hồ cảm thấy còn chưa đã ghiền, vươn tay muốn sờ vào khuôn mặt phấn nộn của Điền Thảo, dáng tươi cười dâm đãng trên gương mặt càng đậm hơn.
- Ngươi làm gì?
Điền Thảo lui ra phía sau một bước, sắc mặt hoàn toàn lạnh xuống:
- Tránh ra.
- Mỹ nữ, không nên tức giận.
Đường Bình vô liêm si nói:
- Nhưng mỹ nữ tức giận bộ dáng thực mê người.
Đường Bình nói xong, lại bước ra một bước, vươn ma trảo.
- Lỗ tai mày điếc, hay mày nghe không hiểu tiếng người?
Ngay sau đó, không đợi ma trảo của Đường Bình đụng tới Điền Thảo, một thân ảnh khôi ngô xuất hiện ngay trước người nàng, một phát bắt được cổ tay của Đường Bình!
So sánh với tổng y viện võ cảnh Đông Hải mà nói, tổng y viện quân khu Yên Kinh vô luận là phương tiện phần cứng hay là phương tiện phần mềm máy tính đều là nhất lưu trong cả nước, thậm chí có thể được cho là nhất lưu trên thế giới.
Tổng y viện quân khu Yên Kinh cơ bản có được toàn bộ phương tiện chữa bệnh tiên tiến nhất trên thế giới, chuyên gia các khoa lại nhiều không kể xiết.
Bất đồng với tổng y viện võ cảnh Đông Hải chính là, tổng y viện quân khu Yên Kinh có phân biệt nội viện cùng ngoại viện.
Gọi là nội viện cùng ngoại viện, cũng không phải căn cứ nội khoa cùng ngoại khoa mà phân chia, mà là ở góc tây bắc bệnh viện có một tòa lầu ba tầng, tòa lầu kia chính là nội viện.
Đối với nội viện quân khu Yên Kinh, đừng nói là người thường, dù là một ít nhân viên trong quân khu cũng không biết về nó.
Bởi vì nội viện không mở ra cho người bên ngoài.
Nó chỉ mở ra với một số người đặc thù.
Người đặc thù chính là chỉ những đại nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp của quân đội hoặc là chính giới.
Quân đội ít nhất cũng phải có cấp bậc tướng mới có thể được tiến vào nội viện trị liệu, mà bên chính giới thì ít nhất phải đạt tới phó, quốc cấp.
Nếu như nói tổng y viện quân khu Yên Kinh là bệnh viện đứng nhất nhì trong cả nước, như vậy nội viện chính là bệnh viện tốt nhất.
Không có thứ hai!
Bình thường mà nói, trên đường đi tới nội viện tổng cộng có hai trạm kiểm soát, một khi có đại lão sinh bệnh cần vào viện, số lượng trạm kiểm soát sẽ tăng lên ba, ngoài ra chung quanh tòa lầu ba tầng nội viện, cửa, trong hành lang, cửa phòng bệnh đều có bảo tiêu Trung Nam Hải canh gác, cấp bậc phòng vệ tuyệt đối là đỉnh cấp.
Bắt đầu từ tám giờ sáng, gồm có xe Hồng Kỳ của thủ trưởng số 1, rất nhiều xe treo bảng số ngưu bức lần lượt chạy vào tống y viện quân khu Yên Kinh, thuận lợi thông qua ba trạm kiểm soát, dừng tại bãi đỗ xe loại nhỏ trong nội viện.
Vào lúc mười một giờ, ngoại trừ có một ít đại lão vì bận chuyện trọng yếu hoặc đi vắng, những đại lão khác cơ bản đều đã đi tới nội viện.
Trong văn phòng viện trưởng nội viện, tụ tập hơn mười chuyên gia chuyên ngành bệnh ung thư, trong đó còn có hai chuyên gia nước ngoài.
Ngoài ra, Trần Kiến Quốc, thủ trưởng số 1 cùng ba gã thường ủy khác đều có mặt.
Nhiều người như vậy tụ tập cùng một chỗ, không khí có vẻ cực kỳ áp lực, trong phòng hội nghị không ai mở miệng nói chuyện, sắc mặt mọi người đều rất khó coi, nhất là Trần Kiến Quốc, đôi mắt mơ hồ có chút phiếm hồng, hai nắm tay nắm lại.
Lấy thân phận của hắn, địa vị cùng lịch duyệt, có hành động khác thường như vậy đúng là hiếm thấy!
So ra mà nói, thủ trưởng số 1 có diễn cảm đỡ hơn, nhưng đôi mày cũng cau chặt lại.
Nhìn thấy bộ dáng mất mát của mọi người, thủ trưởng số 1 ngẩng đầu nhìn hai gã chuyên gia người Mỹ, giọng nói ngưng trọng hỏi:
- Lei Disen tiên sinh. Fall tiên sinh, thật sự không có biện pháp nào sao?
Nghe được thủ trưởng số 1 hỏi ra những lời này, những chuyên gia quốc nội cũng không hề biểu hiện bất mãn.
Bọn hắn rất rõ ràng, nếu trong bọn hắn có người có thể chữa khỏi cho Trần lão thái gia, thì cũng không cần mời hai vị chuyên gia người Mỹ đến đây từ mấy ngày trước.
Lei Disen. Fall là chuyên gia giỏi nhất về khoa ung thư, hai năm trước thông qua nhiều lần thực nghiệm, cuối cùng nghiên cứu ra một phương pháp chữa khỏi ung thư thời kỳ cuối, thực nghiệm lâm sàng đã được nghiệm chứng, công phá ma chú tuyên án tội chết cho bệnh nhân ung thư thời kỳ cuối nhiều năm qua.
Nhưng phương pháp này đến nay còn chưa hoàn toàn thành thục, chỉ có thể cứu được một phần nhỏ bệnh nhân nhiễm bệnh mà thôi, một khi tế bào ung thư khuếch tán đến toàn thân, cho dù Hoa Đà trên đời cũng không thể cứu sống.
- Thật xin lỗi, nguyên thủ tiên sinh, tế bào của người bệnh đã khuếch tán khắp toàn thân, chúng tôi cũng hết khả năng rồi.Lei Disen đứng dậy tiếc nuối đáp.
Fall cũng đứng dậy thở dài, nói:
- Nguyên thủ tiên sinh tôn kính, nói thật, tôi đối với lực ý chí cùng sinh mệnh lực của người bệnh thực khiếp sợ. Tôi đã gặp rất nhiều bệnh nhân ung thư, nhưng kiểu tế bào ung thư khuếch tán tới mức như vậy chính là lần đầu tiên nhìn thấy, ông ấy có thể sống được tới bây giờ đã là một kỳ tích!
Nghe được Lei Disen và Fall mở miệng, nguyên phòng họp vốn đã áp lực lại càng tăng thêm áp lực.
Bởi vì, kết quả thật sự đã không thể thay đổi!
- Kiến Quốc, dẫn tôi đi gặp lão gia tử.
Thủ trưởng số 1 thở dài, chậm rãi mở miệng.
Trần Kiến Quốc giữ im lặng gật gật đầu, hít sâu một hơi bỗng nhiên đứng dậy, hai đấm nắm chặt cũng chậm rãi buông ra, cả người đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường.
Sau đó Trần Kiến Quốc, ba vị thường ủy, viện trưởng tổng y viện quân khu Yên Kinh cùng thủ trưởng số 1 đi tới hành lang lầu hai.
Trong hành lang, các đại lão khắp nơi nghe được tin tức, đều đứng ngoài cửa phòng.
Ngoài ra, trong Trần gia, chỉ có một mình Trần Vĩnh Thụy, mà gia chủ Yến gia Yến Khánh bởi vì vắng mặt tại Yên Kinh cũng không có tới.
- Tổng bí thư.
- Chủ tịch.
Nhìn thấy thủ trưởng số 1 đã đến, đại lão khắp nơi liền chào hỏi, quân đội xung hô là chủ tịch, chính giới xưng hô là tổng bí thư, nhưng vô luận xưng hô như thế nào, vào lúc này gương mặt bọn họ đều thật ngưng trọng, thứ nhất đó là bọn họ cực kỳ kính ngưỡng đối với Trần lão thái gia, thứ hai bọn họ cũng biết một khi Trần lão thái gia xuôi tay rời đi nhân gian sẽ tạo ra phản ứng dây chuyền kinh khủng tới bậc nào. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Các anh đều ở bên ngoài đợi, tôi cùng Kiến Quốc đi vào.
Thủ trưởng số 1 đi vào cửa phòng bệnh, giọng nói ngưng trọng.
Nghe được lời của thủ trưởng số 1, hai gã bảo tiêu Trung Nam Hải đứng ngay cửa thẳng tấp, tránh ra thân mình, để thủ trưởng số 1 cùng Trần Kiến Quốc đi qua.
Chờ hai người đi tới, trong đó một gã bảo tiêu bước nhanh tiến lên, động tác cung kính mở ra cửa phòng nặng nề.
Dát chi!
Theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng bị đẩy ra, toàn bộ mọi người đều đưa ánh mắt nhìn vào phòng bệnh, nhưng không thể nhìn thấy được thứ gì.
Khe khẽ thở dài, thủ trưởng số 1 nện bước gian nan đi vào trong.
So sánh với những phòng bệnh khác mà nói, phòng này lớn hơn rất nhiều, các loại dụng cụ tiên tiến nhất đều có, tình huống nào của người bệnh cũng có thể lập tức truyền tới chỗ bác sĩ chuyên phụ trách.
Trên giường bệnh, Trần lão thái gia lẳng lặng nằm yên, mũi thở oxy, ánh mắt hơi mở ra, ngây người nhìn lên trần nhà, suy nghĩ xuất thần.
Trên giường bệnh, thân thể ông mặc quần áo bệnh nhân, đã không thể dùng từ gầy như que củi đế hình dung, cơ bản là bị làn da khô quắt bao vây lấy bộ xương, mái tóc bạc trên đỉnh đầu rụng rất nhiều, hốc mắt lõm vào thật sâu, xương gò má nhô thật cao, môi trắng bệch, làn da trên mặt cũng khô quắt lên, toàn bộ gương mặt đều nhăn nhúm lại.
Giờ khắc này, ông không còn là một vị quân nhân năm xưa tung hoành chiến trường, vượt qua trăm sông vạn núi trường chinh chiến thắng.
Hấp hối.
Đây là sự hình dung chân thực nhất về Trần lão thái gia lúc này.
Trong phòng bệnh, ngoại trừ Trần lão thái gia đang nằm trên giường bệnh, chỉ có một mình Trần Chiến.
Thủ trưởng số 1 cùng Trần Kiến Quốc đi vào cửa, Trần Chiến ngồi bên cạnh Trần lão thái gia, gắt gao nắm lấy bàn tay phải khô vàng của ông, mắt đỏ hồng, thân thể run rẩy, nước mắt rơi như mưa!
Sau khi vào cửa, thấy một màn như vậy, thủ trưởng số 1 cùng Trần Kiến Quốc đều cảm thấy trong lòng đau xót, nhất là Trần Kiến Quốc, hai tay nắm lại thật chặt, đôi mắt cũng hơi phiếm hồng. Nghe được thanh âm tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân, Trần Chiến cũng không đứng dậy, hắn chỉ đỏ hai mắt, lẳng lặng nhìn khuôn mặt của Trần lão thái gia.
Cứ lẳng lặng mà nhìn như thế.
Tùy ý cho nước mắt chảy tràn trên khuôn mặt kiên nghị.
Cùng lúc đó, trên giường bệnh, Trần lão thái gia tựa hồ nhận thấy được có người đi đến, gian nan chuyển đôi mắt. ánh mắt trống rỗng vô thần nhìn thủ trưởng số 1 cùng Trần Kiến Quốc.
Sau đó, ông lại gian nan dời ánh mắt, đưa mắt dừng trên người Trần Chiến, dùng ánh mắt tựa hồ như muốn nhắn gì đó với Trần Chiến.
- Ông...ông nội, ông muốn cháu lấy ống thở xuống sao?
Giờ khắc này, Trần Chiến vốn được xung là thanh quân đao trên chiến trường đổ máu không đổ lệ, nhưng cả người lại không thể khống chế run rẩy lên, trong thanh âm cũng mang theo âm rung thật rõ ràng.
Không tiếng trả lời, cũng không thể trả lời, trên giường bệnh, khóe miệng Trần lão thái gia nhất thời cong lên một chút, lộ ra một dáng tươi cười rất cạn...rất cạn.
Chứng kiến dáng tươi cười kia, Trần Chiến nhất thời hiểu được ý tứ của Trần lão thái gia, trong lúc nhất thời thân thể hắn run rẩy càng thêm lợi hại!
Hắn biết rõ, hiện giờ Trần lão thái gia đã không thể tự dựa vào bản thân để hô hấp, nhất định phải dùng máy oxy để duy trì sinh mạng.
Một khi lấy xuống, hậu quả chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ đến!
- Ông...ông nội!
Cả người Trần Chiến run rẩy, không lập tức hành động.
- Tiểu Chiến, làm theo ý tứ của lão gia tử đi.
Trần Kiến Quốc đỏ mất, chậm rãi nói.
Trần Chiến vô lực nhắm mắt lại, chờ khi hắn mở to mắt, bỗng nhiên phát hiện gương mặt tái nhợt khô quắt của Trần lão thái gia dần dần xuất hiện một tia huyết sắc, nguyên bản con ngươi ảm đạm không ánh sáng cũng đã hiện ra một tia thần thái.
Hồi quang phản chiếu!
Thấy một màn như vậy, Trần Chiến lập tức ý thức được điều gì.
Vì thế hắn nhịn đau đớn, run rẩy lấy xuống máy thở oxy.
- Hô...hô...hô...
Bị lấy máy thở oxy, hơi thở của Trần lão thái gia có vẻ cực kỳ dồn dập, thân mình cũng hơi hơi run lên, cảm giác như tùy thời sẽ tắt thở.
- Lão thủ trưởng!
Thấy một màn như vậy, thủ trưởng số 1 bước nhanh lên phía trước, ngồi xổm người xuống, hai tay nắm lấy bàn tay phải khô vàng của Trần lão thái gia.
- Hô...
Hơi thở dần dần ổn định lại, Trần lão thái gia đã thở nhẹ hơn một chút, ông quay đầu nhìn thủ trưởng số 1, gương mặt tái nhợt hiện lên một dáng tươi cười thản nhiên:
- Anh xem anh bận rộn như vậy, còn đi thăm tử lão đầu như ta làm gì? Dù sao thăm hay không thăm, kết quả cũng là như vậy.
Có lẽ Trần lão thái gia thật sự hồi quang phản chiếu, hô hấp của ông đã trở lại hoàn toàn bình thường, huyết sắc trên mặt càng thêm rõ ràng, thậm chí ngay cả lúc nói chuyện cũng thật lưu loát.
- Lão thủ trưởng...
Giọng nói của thủ trưởng số 1 thật nghẹn ngào, đôi mắt hơi hơi phiếm hồng.
- Được rồi, nói như thế nào cũng là một vị chủ tịch, nhìn hình dáng bây giờ của anh, nếu bị người nhìn thấy còn không bị cười chết đi.
Trần lão thái gia khe khẽ thở dài, nói:
- Những lời nên nói mấy ngày trước ta đã nói với anh, thời gian còn lại của ta không nhiều lắm, anh đi làm chuyện của anh đi, để ta cùng con cháu của ta trò chuyện.
- Ân.
Thủ trưởng số 1 cắn răng gật đầu, buông tay Trần lão thái gia, chậm rãi đứng dậy.
- Bá!
Sau khi đứng dậy, hai chân hắn khép lại, đứng thẳng thân mình, diễn cảm sùng kính hướng Trần lão thái gia cúi chào!
- Tiểu...tiểu Chiến, đỡ ông.
Thấy một màn như vậy, thân hình Trần lão thái gia run lên, đôi mắt hơi có chút phiếm hồng.
Trần Chiến chảy nước mắt, thật cẩn thận nâng Trần lão thái gia đứng dậy.
- Hô...hô...
Dù được Trần Chiến dìu dắt. Trần lão thái gia chỉ thoáng nhúc nhích một chút, liền thở hồng hộc.
- Tiểu Chiến, buông ra.
Qua vài giây đồng hồ, Trần lão thái gia thở lại bình thường, nhẹ giọng nói với Trần Chiến.
Trần Chiến giữ im lặng buông Trần lão thái gia.
Ngay sau đó, Trần lão thái gia, cắn răng, quật cốt, ngừng thở, chậm rãi, chậm rãi thăng lên thân hình gầy còm!
Ông chậm rãi khép lại hai chân, cố hết sức giơ cánh tay lên, hướng thủ trưởng số 1 hoàn trà một kính lễ tiêu chuẩn theo nghi thức quân đội!
Dưới ánh đèn, thân hình yếu đuối đứng nghiêm như một cây thương thẳng tắp!
Thủ trưởng số 1 ảm đạm rơi nước mắt.