Ở một khắc này, thời gian giống như đã ngừng trôi, trong phòng giám hộ nháy mắt đã yên tĩnh xuống, mọi người đều không hẹn mà cùng đem ánh mắt quẳng ném về phía hai người Trần Phàm và Trần Phi, trong lòng âm thầm suy đoán xem, kế tiếp sẽ phát sinh ra chuyện gì.
Trần Phi thấy Trần Phàm híp mắt nhìn chằm chằm vào mình, cảm giác giống như một đầu dã thú đang theo dõi mình bình thường. Từ đầu xuống chân không khỏi run lên, trước ngực đè nặng một hòn đá tàng ngàn cân, tầng suất nhịp hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, khi Trần Phi bị ánh mắt vô tình của Trần Phàm chấn trụ, thì Trần Phàm đã di chuyển bước chân.
Hắn thay đổi vị trí cước bộ, đi về hướng Trần Phi.
Có lẽ không muốn quấy rầy sự an tĩnh của Trần lão thái gia, cho nên cước bộ của Trần Phàm rất nhẹ, mỗi lần giơ chân lên, bước chân đều thoáng dừng ở giữa không trung một nhịp, sau đó mới nhẹ nhàng đặt xuống sàn nhà, không hề phát ra bất cứ một chút thanh âm nào.
Một bước, hai bước, ba bước...
- Chú muốn làm gì?
Trần Phi cật lực khống chế tâm tình của mình, ở trong lòng cũng tự nhủ với chính mình. Sau khi mất đi sự che chở của Trần lão thái gia, Trần Phàm không đáng giá nhắc đến. Nhưng khóe mắt đang điên cuồng nhảy lên đã bán rẻ nội tâm đang sợ hãi cực điểm của hắn. Bởi vì, trong nháy mắt đó hắn đã nhìn ra sát khí trong đôi con ngươi của Trần Phàm!
Cái loại sát khí này, do vô số máu tươi chất chồng tôi luyện ra.
- Câm miệng!
Trần Phàm lên tiếng nhắc nhở, ngữ khí của hắn không nóng không lạnh, thân mình sừng sững như một tòa núi lớn, đứng án ngữ ở trước người Trần Phi.
- Chú...chú muốn làm gì?
Coi như trong lòng đang trào dâng lên một nỗi sợ hãi không tên, nhưng mắt thấy xung quanh nhiều người như vậy, hơn nữa đều là những nhân vật đầu sỏ trong giới quân đội, còn có cha mình Trần Vĩnh Thụy ở ngay bên cạnh. Cuối cùng Trần Phi đã nổi lên dũng khí tranh phong với Trần Phàm. Một nguyên nhân khác nữa là giờ đây hắn và Trần Phàm đã khác xưa rất nhiều rồi.
Trong Trần gia, lão thái gia bỗng nhiên qua đời đối với Trần Phàm là đả kích rất lớn, nhung...ảnh hưởng đối với Trần Phi thì không tính là cái gì.
Hắn là loại người phi thường ích kỷ.
Bản thân hắn hiểu rõ ràng, khi Trần lão thái gia qua đời, địa vị trong Trần gia sẽ xuất hiện những nét thay đổi. Nhưng hắn tin tưởng lấy năng lực nhiều năm qua phát triển của Trần gia, căn cơ là vô pháp suy chuyển.
Cho nên...Theo ý nào đó mà nói, đối với chuyện tình Trần lão thái gia qua đời, trong lòng Trần Phi còn có một loại cảm xúc mát lòng mát dạ!
Bởi vì hắn muốn nhìn thấy Trần Phàm té ngã xuống đài, mang theo bộ dáng thất hồn lạc phách giống như một gã ăn mày bình thường!
- Thứ gì ta không chiếm được, Trần Phàm ngươi cũng đừng mong giành được!
Đây là suy nghĩ chân thực nhất ở trong lòng hắn.
- Bá!
Ngay khi Trần Phi cho rằng, coi như cấp cho Trần Phàm thêm mười lá gan, thì Trần Phàm cũng không dám động thủ...Nhưng lúc này Trần Phàm đã động!
Trừ bỏ Trần Chiến ra, mọi người không nghe thấy bất luận thanh âm nào, căn bản là không hề thấy rõ động tác của Trần Phàm.
Ngay sau đó, ở dưới biểu tình khiếp sợ của chúng nhân. Tay phải của Trần Phàm giống như gọng kìm bình thường, hung hăng túm lấy yết hầu của Trần Phi.
Bị Trần Phàm nắm giữ yết hầu, nhịp hô hấp của Trần Phi nháy mắt đã trở nên bất ổn, khuôn mặt tím bầm thành màu gan heo, theo bản năng múa may chân tay, cố gắng đẩy Trần Phàm ra, nhưng căn bản là không thể động tới người Trần Phàm nổi, cũng vô pháp tránh thoát ra khỏi bàn tay của Trần Phàm.
- Trần Phàm, cháu muốn làm gì?
Ngắn ngủi khiếp sợ qua đi, sắc mặt của Trần Vĩnh Thụy đột nhiên biến đổi.
Mà Trần Kiến Quốc đứng một bên cũng nhíu mày, lạnh giọng quát:
- Trần Phàm, buông Tiểu Phi ra!
Không quản đến mấy người xung quanh, Trần Phàm lạnh lùng nhìn Trần Phi đang thất kinh hoàng hai ba giây thời gian, sau đó chuyển bước chân đi ra ngoài cửa.
- Đồ hỗn trướng, ta bảo cháu buông Tiểu Phi ra, cháu điếc hà?
Thấy một màn này, nhóm thủ trưởng đến từ hai giới chính trị và quân đội đã giật mình cả kinh không nhỏ. Còn Trần Kiến Quốc thì sắc mặt đã hoàn toàn trầm xuống.
Vẫn không hồi đáp, Trần Phàm gắt gao túm lấy yết hầu của Trần Phi, bước ra ngoài cửa.
Lơ lửng giữa không trung, Trần Phi bởi vì thiếu dưỡng khí mà hai mắt đã trở nên trắng dã, dường như tùy thời đều có thể chết qua bình thường.
- Anh còn dám tiến vào căn phòng này nửa bước, tôi sẽ đưa anh đi chôn cùng với lão thái gia!
Trần Phàm kéo Trần Phi đến trước người mình, dùng thanh âm khàn khàn nói xong. Đồng thời sát khí lăng lệ trên người tản xuất ra, khiến cho bầu không khí bên trong căn phòng đều phải lạnh xuống.
Cảm thụ được sát khí khủng bố trên người Trần Phàm, bên trong căn phòng giám hộ, trong lòng các vị thủ trưởng chấn động không thôi. Đồng thời cũng sôi nổi đem ánh mắt quẳng ném về phía Trần Kiến Quốc, phảng phất như muốn nhìn xem Trần Kiến Quốc sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.
Nhưng mà...
Lúc này đây, không chờ Trần Kiến Quốc mở miệng, Trần Phàm đã vươn tay mở cửa ném Trần Phi ra ngoài.
- Rầm!
Thân mình của Trần Phi hung hăng đập vào vách tường, cả người đau đớn như muốn hôn mê đi.
- Hô...hô...
Hắn há miệng thở dốc như người đang chết đuối thì được cứu vớt bình thường. Trong con ngươi toát ra nỗi sợ hãi khủng khiếp!
Bởi vì, ngay khi nghe thấy những lời cảnh cáo của Trần Phàm, hắn thật lòng đã vô cùng khiếp sợ!
Nhưng ngắn ngủi sợ hãi qua đi, trong con ngươi của hắn lại toát ra nỗi hận ý thấu tận xương tủy!
Hắn cố nén đau đớn trên người, giãy giụa muốn đứng lên. Ngay sau đó, một bàn tay thô ráp đã nhấc hắn đứng lên.
- Cậu không thể đi vào!
Tiểu Trụ Tử mặt không đổi sắc nhìn Trần Phi, ngữ khí không thể nghi ngờ nói.
Trần Phi vừa mới bị Trần Phàm làm nhục, trong lòng còn đang căm tức không thôi. Vừa nghe thấy Tiểu Trụ Tử nói như thế, thì không khỏi ngẩn ra!
Đối với Trần Phi mà nói, nếu như Trần lão thái gia còn sống, cấp cho hắn thêm mười lá gan, hắn cũng không dám đắc tội với Tiểu Trụ Tử!
Nhưng ngày hôm nay đã không còn giống với lúc xưa...Trần lão thái gia đã quy thiên rồi. Kẻ mất thế không chỉ riêng mỗi mình Trần Phàm, mà còn có cả Tiểu Trụ Tử nữa!
- Ông thì tính là cái gì! Mau tránh ra cho tôi!
Ngắn ngủi sững sờ qua đi, Trần Phi đã thức tinh, phẫn nộ quát.
- Bốp!
Không dông dài, Tiểu Trụ Tử vươn tay chém ra, chuẩn xác đánh trúng gáy của Trần Phi, lực đạo vừa đủ, chỉ đem Trần Phi đánh hôn mê bất tỉnh mà thôi.
Bên trong phòng giám hộ, hành động điên cuồng của Trần Phàm đã nằm ngoài dự tính của mọi người.
Ở trong mắt người ngoài, bọn hắn thật không ngờ, ngay khi Trần lão thái gia quy thiên, người trong Trần gia đã xuất hiện mâu thuẫn vượt qua tầm dự đoán của bọn hắn!
Còn đối với những người bên trong Trần gia mà nói, bọn hắn cũng không ngờ, Trần Phàm sẽ dám hướng Trần Phi động thủ!
- Trần Phàm, cháu có biết cháu đang làm cái gì hay không?
So sánh cùng Trần Phi mà nói, lòng dạ và sự nhẫn nhịn của Trần Vĩnh Thụy còn mạnh hơn nhiều. Tuy rằng hắn đối với hành động của Trần Phàm rất phẫn nộ, nhưng không hề phát tác, mà chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trần Phàm nói.
- Tôi đã nói rồi, hôm nay, tôi không muốn nhìn thấy bất kì ai đến quấy rầy lão thái gia nghỉ ngơi.
Trần Phàm mặt không đổi sắc nhìn Trần Vĩnh Thụy nói:
- Con của bác không hiểu quy tắc, tôi đành phải đem hắn ném ra ngoài.
- Đồ hỗn trướng, mày có tư cách nói những lời này hay sao?
Ngay khi Trần Vĩnh Thụy không biết phải làm sao, thì Trần Kiến Quốc đã bước lên phía trước, cùng Trần Phàm đối chọi gay gắt.
Phần lớn những thành viên trong Trần gia đều cảm thấy Trần Phàm quá mức hung hăng càn quấy. Ngay khi trông thấy Trần Kiến Quốc ra mặt giáo huấn, thì đều âm thầm ủng hộ. Chỉ có một số ít là trầm ngâm nhíu mày, tỉ như vợ chồng Trần Chiến, và cha mẹ của Trần Ninh.
Hiển nhiên, bọn họ đều không muốn nhìn thấy qua trường hợp này phát sinh!
- Vì sao cháu không thể nói?
Đối mặt với Trần Kiến Quốc, Trần Phàm không có nhường bước. Chính là vẫn bình tĩnh chất vấn ngược lại.
- Đồ hỗn trướng, mày không biết lão thái gia mắc bệnh là vì mày hay sao?
Trần Kiến Quốc biểu tình mười phần tức giận rống lên.
Trần Phàm nhăn mày, nhưng không hé răng.
- Còn không phải do mày gây sức ép sao?
Mắt thấy Trần Phàm không mở miệng phản bác. Trần Kiến Quốc lạnh lùng nói.
- Bác, có những chuyện không thể nói lung tung, làm sao bác có thể đem chuyện tình ông nội chết đi, đổ trách móc lên đầu Tiểu Phàm đây chứ?
Đang ngồi trên xe lăn, Trần Chiến vịn thành xe đứng lên, ngữ khí có chút tức giận. Bất quá trước mặt đông đảo khách nhân, hắn không có gọi thẳng kỳ danh của Trần Kiến Quốc ra.
- Trần Chiến, anh là muốn xuất đầu thay con của anh xuyên tạc sự thật hay sao?
Trần Kiến Quốc trầm giọng nói:
- Bệnh ung thư của ông nội anh phát tác, còn không phải bởi vì nó rời khỏi tổ chức Long Nha, làm cho ông nội của anh nổi giận lôi đình, cuối cùng uất khí mà phải nhập viện hay sao?
Ân?
Vừa nghe Trần Kiến Quốc nói như thế, mọi người ở đây theo bản năng hồi tưởng về quá khứ. Trong đó mấy người nắm rõ tin tức thì hơi chấn động...Bởi vì thời gian Trần Phàm ly khai Long Nha cùng thời gian Trần lão thái gia mắc bệnh ung thư là hoàn toàn ăn khớp!
Trần Chiến cũng hiểu là thời gian ăn khớp, nhưng hắn rõ ràng, bệnh tình của Trần lão thái gia và chuyện này cùng nhau không có bao nhiêu liên quan.
Không riêng Trần Chiến, mà ngay cả Trần Phàm cũng biết, sau khi nghe thấy tin tức lão thái gia mắc bệnh ung thư. Trần Phàm đã âm thầm đến tổng y viện quân khu Yên Kinh thăm nom lão thái gia. Hơn nữa thông qua con đường đặc thù biết được bệnh tình của lão thái gia là do nhiều năm dưỡng thành, đều không phải là do tức giận.
- Tôi không muốn cãi nhau với ông. Nếu như ông có ý kiến về chuyện tôi đánh cháu trai bảo bối của ông. Thì chúng ta quay về nhà từ từ nói chuyện. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Lúc này Trần Phàm chậm rãi phun ra một câu.
- Từ từ nói chuyện? Ta cho mày biết, đồ hỗn trướng, ta nhịn mày lâu rồi!
Trần Kiến Quốc vươn tay chỉ thẳng vào mặt Trần Phàm, quát:
- Ngay cả quyết định của lão thái gia năm xưa, đã khiến cho mày trải qua rất nhiều khổ cực. Nhưng mày theo chuyện đó cũng được hưởng rất nhiều quyền lợi.
Trần Phàm nghe vậy, thoáng nheo mắt lại.
- Lão thái gia và Long Nha nuôi dưỡng mày, cho mày trở thành quân nhân ưu tú nhất!
Trần Kiến Quốc càng nói càng kích động hơn:
- Nhưng nửa năm qua, mày đã làm ra những chuyện gì đây chứ?
- Mày ỷ lão thái gia coi trọng mày, cưng chiều mày. Cho nên trong mắt đã vô pháp vô thiên, không kiêng nể vương pháp, suốt ngày ra ngoài đường gây chuyện thị phi!
Trần Kiến Quốc nói xong những lời này, thì thanh âm bỗng nhiên đề cao lên:
- Khi lão thái gia còn sống, ta sợ người thương tâm, nên luôn luôn khoan dung bỏ qua cho mày phóng túng! Nếu, bây giờ mày vẫn khăng khăng tính tình như cũ. Vậy thì ta cũng không cần khách khí với đứa cháu này nữa.
Lời này của Trần Kiến Quốc vừa thốt ra, trong lòng mọi người xung quanh nhất thời đã căng thẳng lên.
- Hôm nay có mọi người ở đây làm chứng. Từ nay trở đi, Trần gia chúng ta sẽ không có người nào là Trần Phàm!
Trần Kiến Quốc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trần Phàm, chắc như đinh đóng cột nói.
Rốt cục là chuyện vui mừng gì?
Trần Phàm bị lão hiệu trưởng Tần An treo cao khẩu vị, nhưng nhìn thấy Tần An cố ý che giấu, hắn cũng không tiếp tục hói, mà cùng Tần An hàn huyên một ít vấn đề khác.
- Tiểu Phàm, có biết đánh cờ vây hay không, nếu biết đánh thử hai bàn?
Tần An tựa hồ cũng không quan tâm chuyện Trần Phàm trốn học.
Trần Phàm lắc lắc đầu:
- Chỉ biết một chút, nhưng thật không dám bêu xấu trước mặt của ngài.
- Cậu đã nói như vậy, thì thôi đi.
Tần An khoát tay nói.
Rời khỏi văn phòng của Tần An, Trần Phàm gặp được những người trong ban giám hiệu đại học Đông Hải, những người đó nhìn thấy hắn cũng không tiến đến nói chuyện, nhưng trên mặt đều mang vẻ tươi cười.
Rời khỏi tòa lầu, Trần Phàm khôngđến lớp học mà quay về ký túc xá.
Lúc buổi sáng, Hoàng Phủ Hồng Trúc ngoại trừ đưa xe, tài xế cùng bảo tiêu đến cho Trần Phàm, còn đưa thêm một chiếc điện thoại di động, vẫn giữ nguyên số cũ, không thay đổi.
Trước khi đến trường, Tiêu Phong có gọi điện cho Trần Phàm, biết hắn sẽ đến trường.
Vì thế Trần Phàm biết nếu mình không đến ký túc xá, chỉ sợ ba người Tiêu Phong sẽ ở mãi trong phòng ngủ, bọn họ cũng đã dưỡng thành một thói quen, vô luận đi học hay ăn cơm đều đi cùng nhau.
Bước đi trong sân trường, nhìn những sinh viên với dáng tươi cười đơn thuần, nhìn họ mang theo sách giáo khoa vừa đi vào lớp học vừa trò chuyện về những đề tài như trò game ma thú thế giới trên mạng, hoặc là thuê phòng tán gái, nội tâm áp lực của Trần Phàm nhiều ít cũng bị cuốn hút, trái tim căng thẳng cũng chợt buông lỏng xuống.
- Trần Phàm.
Ngay khi Trần Phàm còn đang thả lỏng tâm hồn theo bầu không khí nhẹ nhàng này, sau lưng bỗng nhiên truyền tới một thanh âm quen thuộc lại êm tai.
Thanh âm rất ngọt nhưng mang đến cho người ta cảm giác thật khó tiếp cận.
Nghe tiếng gọi, Trần Phàm dừng chân quay đầu lại, nhìn thấy cách đó không xa, Trương Thiên Thiên tay ôm vài quyển sách đang bước nhanh tới chỗ mình.
Đông Hải vào tháng ba, nhiệt độ không khí đã hoàn toàn tăng trở lại, nếu ở trước kia Trương Thiên Thiên sẽ cùng một số nữ sinh viên tự nhận mình có được chút tư sắc sẽ tận lực lựa chọn những kiểu quần áo khêu gợi thiếu vài để bộc lộ được thân hình tuyệt mỹ của mình.
Nhưng ngày hôm nay Trương Thiên Thiên lại không còn như thế.
Nàng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, bên dưới mặc một chiếc váy mỏng manh cùng một đôi ủng ngắn.
Trương Thiên Thiên vốn có thói quen trang phục theo xu hướng gợi cảm, nhưng hiện tại cách trang phục này lại làm khí chất lãnh diễm của nàng không hề có chút giảm bớt, nhất là đôi mắt xinh đẹp toát ra cảm giác rất khó làm cho người ta có ý nghĩ thân cận.
Chờ Trương Thiên Thiên đến gần, Trần Phàm cũng phát hiện không ngửi được hương nước hoa quen thuộc trước kia.
Đủ loại chi tiết nhỏ nhưng làm Trần Phàm hiểu được theo thời gian trôi qua, Trương Thiên Thiên đã thay đổi không ít.
- Phải lên lớp sao?
Trong lòng hiểu được điểm này, Trần Phàm chợt cười hỏi.
Nhìn dáng tươi cười của Trần Phàm, Trương Thiên Thiên gật gật đầu, nói:
- Dự định đi phòng học, ở trên đường gặp được anh, chào hỏi anh thôi.
Nghe Trương Thiên Thiên đáp, trong lòng Trần Phàm chợt thở dài, khác với mọi người trong phòng 108, bởi vì sự ngăn cách giữa Tô San cùng Trương Thiên Thiên, bên trong phòng ở ký túc xá của Tô San cũng không đoàn kết, cơ bản mọi người chỉ đi lại một mình, đi học cùng dùng cơm hoặc hoạt động ngoài giờ học cũng là như thế.
- Sự tình đều giải quyết xong rồi chứ?
Thấy Trần Phàm không nói lời nào, Trương Thiên Thiên thoáng do dự, hỏi.
Có lẽ thật không ngờ Trương Thiên Thiên cũng biết chuyện của mình, Trần Phàm chợt ngây ra.
- Tôi nghe cha mẹ tôi nói chuyện của anh.
Trương Thiên Thiên có chút khẩn trương giải thích.
Trần Phàm cười cười:- Tạm thời giải quyết.
Nghe Trần Phàm nói như thế, trong lòng Trương Thiên Thiên thoáng nhẹ thở ra, sau đó lấy hết dũng khí, lại ngẩng đầu lẳng lặng nhìn gương mặt Trần Phàm suốt vài giây đồng hồ.
Vài giây sau, nàng nhẹ nhàng nói:
- Thực xin lỗi, Trần Phàm, ngay khi anh bất lực nhất tôi không thể giúp đỡ được cho anh.
Trong lòng Trần Phàm chấn động.
- Nhưng tôi sẽ cố gắng. Tôi nghĩ một ngày nào đó, tôi sẽ có thể giúp đỡ được anh.
Không đợi Trần Phàm mở miệng, vẻ mặt Trương Thiên Thiên kiên định nói.
Bên tai vang lên lời nói của Trương Thiên Thiên, trong con ngươi hiện lên biểu tình chấp nhất của nàng, trong lòng Trần Phàm nhiều ít có chút cảm động, hắn đang muốn mở miệng nói chuyện, nhưng không đợi hắn nói, trên mặt Trương Thiên Thiên hiện lên một nụ cười sáng lạn:
- Anh muốn đến ký túc xá phải không? Tôi không quấy rầy anh nữa, nếu không các anh phải đến muộn, tạm biệt.
Nói xong nàng quyết đoán xoay người rời đi.
Không giống như lúc nàng run rẩy bật khóc ngay trong ngày mưa tuyết hôm đó.
Trong lúc nàng xoay người, ngẩng cao đầu, nện từng bước chân kiêu ngạo của riêng mình, từng bước đi tới lớp học.
Vì cứu Trần Phàm, nàng nguyện ý làm tình nhân cả đời cho Trần Phi, chỉ lấy được một câu nói:
- Cô xứng sao?
Lúc này đây, nàng quyết định ngày sau nhất định phải giúp đỡ được cho Trần Phàm, về phần nàng cần làm như thế nào, có lẽ chỉ có một mình nàng biết được!
Nhìn bóng lưng nàng rời đi, Trần Phàm như có suy nghĩ gì thoáng trầm ngâm vài giây đồng hồ, sau đó mới đi về ký túc xá.
Đúng như suy nghĩ của Trần Phàm, lúc hắn đi vào phòng ngủ, ba người Tiêu Phong đều có mặt.
Nhìn thấy Trần Phàm vào cửa, ba người Tiêu Phong đều kích động, đều mong chờ nhìn hắn, muốn nói gì đó lại không biết nên nói gì mới tốt.
- Mụ nội nó, đừng dùng biểu tình bi thương mà nhìn tôi, còn sớm lắm tôi mới tiến quan tài.
Nhận thấy được vẻ lo lắng trong lòng ba người. Trần Phàm cảm động đồng thời cười mắng.
- Trần Phàm, ai dám cho cậu tiến quan tài tôi sẽ khiến cho hắn tiến vào hũ tro cốt!
Ngu Huyền nắm chặt tay, vẻ mặt sát khí nói.
Nghe Ngu Huyền nói như thế, Trần Phàm hiểu được Tiêu Phong đã đem chuyện của mình nói với Ngu Huyền cùng Chu Văn.
Tuy rằng trong lòng cảm thấy được để cho Ngu Huyền cùng Chu Văn biết chuyện của mình cũng không phải là việc gì tốt, nhưng Trần Phàm cũng rõ ràng, Tiêu Phong chỉ là vì bất đắc dĩ, dù sao ngày lão thái gia qua đời, chính mình biểu hiện quá mức khác thường, với tính tình của Ngu Huyền tự nhiên sẽ hỏi cho đến cùng.
- Tiến cái đầu cậu.
Tiêu Phong lộ ra dáng tươi cười chiêu bài, nói:
- Tiểu Huyền tử, cậu là xử nam nên không hiểu khoái hoạt của nam nhân đâu. Bên cạnh Trần Phàm mỹ nhân vờn quanh, làm sao đành lòng vứt bỏ mỹ nhân mà rời đi chứ? Đi thôi, lên lớp, nếu không đến muộn ba chúng ta còn dễ nói, cậu thân là trưởng lớp, muộn thì thật không nói nổi.
- Kỳ thật Ngu Huyền cũng biết đó.
Chu Văn theo thói quen đẩy gọng kính:
- Kể từ khi Viên Giao muội hoành không xuất thế, hắn thiếu chút nữa rút cả gân.
- Tiểu Văn tử, cậu...Ngu Huyền đỏ mặt nhứ tay muốn đánh.
- Ha ha...
Trong lúc nhất thời, bên trong phòng 108 lại truyền ra tiếng cười vang khoan khoái.
Hết thảy, tựa hồ không thay đổi, lại tựa hồ thay đổi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lúc bốn người Trần Phàm đi tới phòng học, chuông vào học vừa lúc vang lên.
Nhưng mọi người tựa hồ không nghe thấy vẫn đang hưng phấn thảo luận.
- Mọi người nói chủ tịch tập đoàn Cao Tường thật sự sẽ vạch ra khăn che mặt thần bí vào ngày 1 tháng 4 hay sao?
- Hẳn là sẽ đi? Cậu không thấy các đài truyền thông đều đưa tin tức vào sáng sớm nay hay sao?
- Không riêng gì truyền thông, toàn bộ trang đầu các tờ báo cùng trên internet đều nháo lật trời, xã khu, diễn đàn. QQ đàn, nơi nơi đều đang thảo luận chuyện này.
- Mọi người đừng nói, tin tức này chẳng những nóng hổi trong quốc nội, thậm chí ở Âu Châu cùng nước Mỹ cũng sôi nổi đưa tin tức này, phỏng chừng ngày đó sẽ có không ít phóng viên nước ngoài.
- Nói như vậy, chắc chắn ngày đó hắn sẽ hiện thân.
- Hẳn là đúng vậy, nói trở lại, tập đoàn Cao Tường đúng là ngưu bài, mụ nội nó, một buổi tiệc từ thiện cũng có thể làm ra động tĩnh lớn đến như vậy.
- Cậu thật là lạc hậu, không phải tập đoàn Cao Tường ngưu bài, mà là chủ tịch tập đoàn ngưu bài, thần bí lâu như vậy, đột nhiên xuất hiện dễ khiến mọi người thật tò mò là đúng rồi.
- Cũng phải, thật sự là chờ mong ngày đó tới nhanh, bản thân tôi muốn nhìn, rốt cục là thần thánh phương nào lại khiến oanh động như thế.
- Nhìn thì được gì, theo tôi thấy, hỏi thăm thử xem đó là nữ hay nam, nếu nữ nhân tranh thủ đẩy ngã, hay nhất là làm đến mức chưa kết hôn đã có con, làm con rể nhà đó mới là vương đạo.
- Ha ha...
Các nam nhân phá lên cười, mà các nữ nhân lại khinh bỉ nam sinh vừa nói ra lời này.
Bên tai vang lên những lời thảo luận của các bạn học, khóe miệng Trần Phàm không khỏi nổi lên nụ cười khổ.
Hắn biết rõ, ngày 1 tháng 4 hôm đó, khi các bạn học nhìn vào ti vi thấy được mình, gương mặt nhất định sẽ rất đặc sắc...
Theo ý nào đó mà nói, hắn cũng không hi vọng như vậy, dù sao một khi như vậy, sau này hắn sẽ rất khó hòa đồng với các bạn học chung quanh.
Nhưng hắn cũng rõ ràng vì ngày sau hắn nhất định phải làm như vậy!
Dù sao thân phận chủ tịch tập đoàn Cao Tường nếu đem hấp thụ ánh sáng, điều này một lần nữa khiến cho hắn có tư cách tiến vào trò chơi, ở điều kiện quy tắc cho phép, tiếp tục cuộc chơi này, thẳng đến khi đem một đám người chơi đá vãng ra ngoài!
Cùng lúc đó, bên trong phòng hội nghị của tòa lầu thành ủy Đông Hải, toàn bộ ban thường ủy tụ tập cùng một chỗ, trong phòng hội nghị thật im ắng, cơ hồ tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về chủ tọa.
Trên tay hắn cầm một phần thư mời, nói:
- Hai ngày sau tập đoàn Cao Tường sẽ tổ chức một buổi tiệc từ thiện tại hội trường quốc tế Đông Hải, mời thành ủy, thị chính chúng ta tham gia. Tập đoàn Cao Tường là đồng bạn hợp tác lớn nhất của tập đoàn Kerner tại Trung Quốc, đến lúc đó, tập đoàn Kerner cũng sẽ phái người tham gia, chuyện này ý nghĩa trọng đại.
- Hôm nay tôi mời dự hội nghị khẩn cấp này, là muốn các đồng chí gặp mặt nhau, thương thảo xem ai là người được chọn tham dự buổi tiệc từ thiện đó.
Hắn buông thư mời đưa mắt nhìn Hoàng Chí Văn cùng Trần Phi, nói:
- Cá nhân tôi đề nghị do đồng chí Hoàng Chí Văn cùng đồng chí Trần Phi đại biểu thành ủy cùng thị chính tham gia buổi tiệc từ thiện lần này. Đồng chí Trần Phi tuy mới đến không lâu, nhưng việc quản lý công nghiệp, tin tức, thương vụ, cùng kinh doanh với nước ngoài, quản lý quốc tư, điện lực sản xuất cùng an toàn sàn xuất lại có giao tập rất lớn với tập đoàn Cao Tường sau này, vừa lúc thông qua cơ hội này tiếp xúc với họ, để triển khai công tác ngày sau. Đương nhiên đây chỉ là cách nhìn của cá nhân tôi, các đồng chí đều có thể phát biểu ý kiến riêng của mình.
Lời vừa nói xong, hắn dựa vào sau ghế ngồi.
Sau đó trong phòng hội nghị mọi người cùng phát biểu ý kiến, cuối cùng nhất trí do Hoàng Chí Văn cùng Trần Phi đại biểu cho thành ủy cùng thị chính tham gia buổi tiệc từ thiện.
Hội nghị chấm dứt, mọi người lần lượt rời đi, Trần Phi trở lại văn phòng còn chưa ngồi yên thì nghe tiếng gõ cửa bên ngoài.
- Mời vào.
Trần Phi thoáng cau mày nói.
Dát chi!
Nương theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng bị người đẩy ra, Hoàng Chí Văn đi vào văn phòng.
- Tiểu Phi, bí thư muốn chúng ta tham gia buổi tiệc từ thiện, tôi nghĩ cùng anh trao đổi một chút ý kiến, không quấy rầy anh chứ?
Hoàng Chí Văn đi vào cửa, khép cửa lại vừa đi vừa mỉm cười nói, làm như không hề xem Trần Phi là đối thủ của mình, ngược lại còn có bộ dáng ôn hòa.
Trần Phi đứng dậy mỉm cười nghênh đón:
- Anh nói như vậy sao được, dù không phải là chuyện công tác, cửa phòng của tôi cũng tùy thời mở rộng mời anh.
- Tiểu Phi, tôi cảm thấy được buổi từ thiện lần này của tập đoàn Cao Tường có quan hệ tới em họ của anh.
Sau vài câu, Hoàng Chí Văn mở lời.
- Nga?
Trần Phi nhăn mày:
- Vì sao nói như vậy?
- Em họ của anh có quan hệ không tầm thường với Hoàng Phủ Hồng Trúc, hơn nữa còn là con rể của Tô Thanh Hải, mà tập đoàn Cao Tường là do hai tập đoàn dưới tay họ cùng tập đoàn Viễn Sơn tạo thành, trong chuyện này khẳng định có vấn đề!
- Nghe anh nói như thế, có vẻ rất có khả năng này.
Trong lòng Trần Phi vừa động.
Hoàng Chí Văn thấy Trần Phi đang suy nghĩ, có chút lo lắng hỏi:
- Em họ của anh có phải là vị chủ tịch thần bí của tập đoàn Cao Tường hay không?
Nguyên bản, tuy rằng Tô Thanh Hải để Trần Phàm làm chủ tịch, nhưng vẫn chưa đem cổ phần hoàn toàn chuyển nhượng cho Trần Phàm. Bởi vì như vậy Tô Thanh Hải muốn chuyển nhượng cổ phần công ty, phải làm rất nhiều thủ tục, lấy thân phận Hoàng Chí Văn không thể không biết rõ tình hình.
Đây cũng là nguyên nhân Hoàng Chí Văn nghi hoặc.
- Làm sao có thể?
Trần Phi chợt ngẩn ra, sau đó lắc đầu bác bỏ nói:
- Muốn trở thành chủ tịch thực sự của tập đoàn Cao Tường, nhất định phải là đại cổ đông lớn nhất, anh cảm thấy được hắn có số vốn liếng đó sao?
- Nếu Tô Thanh Hải đem toàn bộ cổ phần công ty chuyển nhượng cho hắn thì sao?
Hoàng Chí Văn nói ra nỗi lo lắng lớn nhất trong nội tâm.
- Hắc! Anh cảm thấy được là có thể sao? Tuy rằng cha của hắn cùng Tô Thanh Hải là chiến hữu, nhưng tôi thật không tin Tô Thanh Hải lại ngay lúc hắn và cha hắn mất thế lại đem toàn bộ của cải vất vả lập nên chắp hai tay dâng lên cho hắn.
Trần Phi cười lạnh nói:
- Hơn nữa với thân phận trước kia của hắn, nói vậy anh cũng rõ ràng, hắn không hiểu biết gì về kinh tế, nếu Tô Thanh Hải làm như vậy giống như đem đế quốc thương nghiệp vất và lập nên để cho hắn đem đi lãng phí!
Nghe Trần Phi phân tích, Hoàng Chí Văn cũng hiểu được loại khả năng này cực kỳ bé nhỏ.
Điều này làm trong lòng hắn thoáng yên ổn một chút.
Từ sau khi Trần Phàm tránh thoát một kiếp, trong lòng hắn luôn luôn bất an, cho dù Yến Thanh Đế nói cho hắn biết Trần Phàm sẽ không áp dụng thủ đoạn cực đoan đối với hắn, nhưng hắn luôn cảm thấy được Trần Phàm sẽ không bỏ qua cho hắn.
Dưới tình hình này, nếu Trần Phàm trở thành chủ tịch tập đoàn Cao Tường, đối với hắn mà nói tuyệt đối không phải là một chuyện tốt!
Dù sao chủ tịch tập đoàn Cao Tường, thân phận này có thể giúp cho Trần Phàm làm rất nhiều chuyện, đồng dạng không hi vọng chứng kiến chuyện này xảy ra còn có Trần Phi!
Theo hắn xem ra, nếu Trần Phàm trở thành chủ tịch tập đoàn Cao Tường, như vậy luận thân phận cùng địa vị tuyệt đối không hề thua kém hắn...
Như vậy làm sao có thể được như lời Trần Vĩnh Thụy đã nói, hắn có tư cách coi thường Trần Phàm?
Có câu nói rất đúng, địch nhân của địch nhân chính là bạn của mình.
Những lời này tuy rằng không thích hợp cho Trần Phi cùng Hoàng Chí Văn, nhưng ít nhất khi nhắc tới chuyện của Trần Phàm, hai người đúng là mặc chung một cái quần.
Nhưng ngay khi hai người khó có cơ hội quan hệ mặt thiết như hiện tại.
Một tin ngắn thần bí, cùng một thời gian đưa tới trong điện thoại của bốn mươi tám người.
Bọn họ, trải rộng khắp đại giang nam bắc của quốc gia...