Khi Trần Kiến Quốc nói ra những lời này, bầu không khí trong gian phòng đã hoàn toàn yên tĩnh xuống. Chỉ có thanh âm của Trần Kiến Quốc là vẫn quanh quẩn ở trong căn phòng.
Tuy rằng mọi người đã phỏng đoán mơ hồ Trần Kiến Quốc sẽ làm ra quyết định như thế này. Nhưng sau khi bọn hắn chân chính nghe thấy những lời này, thì vẫn như cũ bị giật mình cả kinh không nhẹ!
Bởi vì, lời nói của Trần Kiến Quốc cũng tương đương là đem Trần Phàm tống cổ ra khỏi Trần gia!
Phải biết rằng, Trần Phàm chính là thằng chắt mà thường ngày Trần lão thái gia cưng chiều nhất. Dựa theo đạo lí bình thường mà nói, coi như Trần lão thái gia quy thiên, thì Trần Kiến Quốc thân làm gia chủ cũng vẫn phải bồi dưỡng Trần Phàm. Mà không phải là giống như bây giờ...ở ngay trong ngày lão thái gia quy thiên, liền trực tiếp đuổi cổ Trần Phàm ra khỏi gia tộc!
Điều này...quả thực là quá mức tàn nhẫn!
- Cha!
Người đầu tiên theo trong nỗi khiếp sợ khôi phục lại tinh thần đó chính là cha của Trần Ninh. Trần Vĩnh Lạc, hiện giờ đang nắm chức chức vụ thiếu tướng, là nhân vật nắm giữ thực quyền ở trong quân khu Yên Kinh. Khi hắn mở miệng, đồng thời cũng nhanh chân bước đến phía Trần Kiến Quốc.
- Vĩnh Lạc, anh lui ra cho tôi!
Trần Kiến Quốc quay đầu lạnh lùng nói:
- Trần Kiến Quốc ta nếu đã nói ra, thì cũng giống như bát nước đổ ra ngoài. Ta nói sau này Trần gia sẽ không có hắn, thì chính là không có hắn.
Nhìn biểu tình chắc chắn như đinh đóng cột của Trần Kiến Quốc, tất cả mọi người đều rõ ràng. Từ nay về sau, quầng sáng Trần gia trên đỉnh đầu Trần Phàm sẽ biến mất vĩnh viễn rồi!
- Bác trai, nhiều năm qua như vậy, tôi và anh Chiến chưa từng nghĩ tới, sẽ thông qua gia tộc nhờ vả được cái gì, cũng chưa từng nghĩ qua cùng nhóm anh chị em trong nhà tranh giành nhau cái gì. Thậm chí, những ngày lễ tết, mọi người châm chọc chúng tôi, chúng tôi cũng chưa từng có nửa câu oán hận! Một câu đều không có!
Ngồi trên xe lăn Tôn Á Linh lau nước mắt khóc nói:
- Bởi vì chúng tôi biết, thân làm nữ nhân trong Trần gia, kẻ vô tích sự giống như tôi và anh Chiến, đúng là đã khiến cho Trần gia mất mặt! Trong lòng chúng tôi cảm thấy rất áy náy.
- Nhưng...Tiểu Phàm nó bất đồng!
Tôn Á Linh nói đến đây, nghẹn ngào không dứt:
- Từ năm bốn tuổi nó đã rời khỏi nhà, bị lão thái gia đưa đến Long Nha, trải qua huấn luyện gian khổ, cuối cùng đã hoàn thành tâm nguyện của lão thái gia, trở thành một trong những thành viên của Long Nha, vì nước lập được rất nhiều công lao to lớn! Điểm này, bác không thể phủ nhận được!
Ân?
Nghe Tôn Á Linh nói những lời này, nhóm thủ trưởng đứng trong lòng khẽ động tâm tư, mơ hồ đoán ra nguyên nhân Trần Kiến Quốc phải làm như thế, ở bọn hắn xem ra. Trần Kiến Quốc khẩn cấp muốn đá Trần Phàm ra khỏi gia tộc, đầu tiên là không muốn Trần Phàm cùng con cháu của Trần Kiến Quốc tranh quyền, thứ hai là không muốn chùi đít cho những việc Trần Phàm gây ra!
Dù sao, nửa năm qua Trần Phàm đã làm rất nhiều sự tình, ngoài Yến gia thì còn tạo nên rất nhiều địch nhân khủng bố ở bên trong.
Khi Trần lão thái gia còn sống, những người kia không dám trả đũa. Nhưng...ngày hôm nay, Trần lão thái gia đã quy thiên, những người kia có báo thù hay không, điều này cũng khó nói trước lắm.
Ở dưới tình hình này, Trần gia không có Trần lão thái gia trấn thủ, muốn giúp Trần Phàm chùi đít, quả thật tuyệt đối không phải là chuyện tình dễ dàng!
- Năm xưa nó không phải vì bảo vệ tổ quốc và nhân dân mà gia nhập vào Long Nha!
Trần Kiến Quốc ngữ khí quả quyết nói.
Tôn Á Linh khóc không thành tiếng:
- Nửa năm nay, Tiểu Phàm đúng là có làm sai, nhưng bác cũng không thể tuyệt tình như thế!
- Tôn Á Linh, cô không cần nhiều lời vô nghĩa, ý của tôi đã quyết rồi!
Trần Kiến Quốc không chút dao động nói.
- Hay cho câu nói ý ta đã quyết!
Nghe Trần Kiến Quốc nói như thế. Trần Chiến khẽ mỉm cười, trên khuôn mặt kiên nghị bình tĩnh như nước toát ra nụ cười băng sương:
- Trần Kiến Quốc, ông không cần phải bày ra cái hình dạng vì đại nghĩa diệt thân như vậy, ông cho rằng, ông có thể giấu giếm nổi tâm tư ấp ủ bấy nhiêu năm qua ở trong lòng ông hay sao?
- Trần Chiến!
Trần Kiến Quốc sắc mặt trầm xuống.
- Chẳng lẽ không phải ư?
Trần Chiến lạnh lùng nói:
- Lão thái gia đã từng căn dặn tôi, kêu Tiểu Phàm đến Đông Hải, thứ nhất là vì cho Tiểu Phàm và San San nuôi dưỡng tình cảm, thực hiện hôn ước năm xưa. Thứ hai là muốn Tiểu Phàm rời xa đao thương, dùng thời gian để chữa khỏi căn bệnh tâm lý hậu chiến của nó. Chờ sau khi nó tốt nghiệp đại học, mới đem nó an bài trong quân chính hoặc là nhập ngũ.
Nói đến đây, toàn thân Trần Chiến toát ra một cỗ khí thế lãng lệ, ngữ khí trầm thấp cực điểm:
- Trần Kiến Quốc, ông dám nói, trước khi lão thái gia chết, người chưa từng nhắc nhở ông qua điểm này chứ? ông dám vỗ ngực mình, vuốt lương tâm của mình mà nói hay không?
- Trần Chiến, nếu anh cảm thấy đứa con của anh là sự kiêu ngạo của anh. Vậy thì anh có thể đi theo cùng nó!
Trần Kiến Quốc vẻ mặt âm trầm, trong giọng nói đã mang theo một tia tức giận.
- Trần Kiến Quốc!
Trần Chiến gọi thẳng tên của Trần Kiến Quốc ra, trong con người toát ra một cỗ lửa giận không hề che giấu.
- Cha.
Ngay khi Trần Chiến muốn bùng nổ, thì Trần Phàm luôn luôn bảo trì trầm mặc, lúc này đã mở miệng, thanh âm không lớn nhưng mỗi người bên trong gian phòng đều nghe thấy rõ ràng.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều đem ánh mắt quẳng ném về phía Trần Phàm.
- Lão thái gia vừa mới đi, chúng ta không nên như vậy.
Trần Phàm khẽ nhắc nhở nói.
- Nhưng...
Trần Chiến biểu tình như không cam lòng nói.
- Cha!
Trần Phàm tăng thêm thanh âm.
- Haiizz!
Trần Chiến thở dài một hơi, lúc này mới không nói thêm gì nữa.
- Trần Kiến Quốc, tôi biết sau khi lão thái gia mất, địa vị của Trần gia sẽ dao động, chẳng quản tâm tư của ông là vì muốn bao che khuyết điểm con cháu của ông. Hay là vì lợi ích gia tộc cũng vậy.
Trần Phàm nhìn thẳng vào Trần Kiến Quốc, gằn từng chữ nói:
- Ông đuổi tôi ra khỏi Trần gia, tôi không trách ông. Bởi vì cho tới ngày hôm nay, tôi chưa từng nghĩ, sẽ thông qua Trần gia mà đạt được cái gì.
- Chẳng quản tôi là phế vật, hay là kẻ gây phiền phức cho Trần gia, thì chung quy tôi vẫn là con cháu của nhà họ Trần. Lão thái gia quy thiên, bất kể như thế nào, tôi đều phải tiễn ông ấy một đoạn đường.
Trần Phàm nói đến đây, ngữ khí bỗng dưng chuyển biến, trở nên vô cùng băng sương:
- Ông thân là gia chủ Trần gia, ngàn vạn lần không nên ở ngày đầu tiên lão thái gia quy thiên mà khẩn trương đá tôi văng ra khỏi Trần gia như vậy! ít nhất, ông cũng nên chờ tôi đưa tiễn lão thái gia một đoạn đường đã!
Trần Phàm vừa thốt ra những lời này, trong nội tâm của mọi người đã hung hăng run lên. Theo sau không hẹn mà đồng thời quẳng ném ánh mắt về phía Trần Kiến Quốc!
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, vẻ mặt của Trần Kiến Quốc thoáng biến sắc, nhưng vẫn không có mở miệng đáp trả.
Bên cạnh giường bệnh, vô luận Tôn Á Linh hay là Tô San, khi nghe thấy Trần Phàm nói vậy, thì nước mắt đã rơi lã chã. Còn Trần Vĩnh Lạc cha của Trần Ninh, thì trong lòng khẽ âm thầm thở dài.
Thấy Trần Kiến Quốc không phản bác, Trần Phàm di chuyển bước chân, đi đến phía di thể của Trần lão thái gia.
- Phanh!
Trước giường bệnh, hắn quỳ xuống.
Lúc này đây, hắn quỳ rất nhanh và rất nhẹ nhõm...
- Lão thái gia, thực xin lỗi!
Trần Phàm run rẩy cầm lấy bàn tay khô vàng đã hoàn toàn mất đi hơi ấm, thần tình áy náy nói:
- Vốn cháu định đế cho ngài ngủ một giấc an tường, ở trên đường xuống hoàng tuyền an tâm hơn một chút. Nhưng thật không ngờ, cháu đến, đã đánh thức mộng đẹp của ngài.
Nói xong, nước mắt nóng bỏng theo trong vành mắt kiên cường đã trào ra. Trần Phàm không lau nước mắt đi, mà bình tĩnh nói:
- Cho nên xin lão thái gia hãy tha thứ, Tiểu Phàm bất hiếu rồi!
- Phanh phanh phanh!
Khi đang nói chuyện, Trần Phàm nặng nề khấu đầu bái lạy Trần lão thái gia ba lần.
- Trần Phàm...
Lúc này, Tô San đã gắt gao bám lấy cánh tay của Trần Phàm. Giờ khắc này, nàng có thể cảm nhận được cỗ chân khí cô đơn tĩnh mịch đang tản mát ra từ trên người của hắn, một cách rõ ràng.
Nàng hiểu, cái chết của Trần lão thái gia, đã giống như một thanh chủy thủ sắc bén hung hăng đâm thấu qua tim Trần Phàm. Mà lúc này, quyết định của Trần Kiến Quốc cũng không thể nghi ngờ, là đã bổ thêm mấy đao, đem trái tim đang tan nát của Trần Phàm băm nhuyễn ra thành từng mảnh vụn!
- Nha đầu ngốc, anh không sao.
Trần Phàm đứng lên nhìn Tô San lắc đầu mỉm cười, sau đó nói:
- Trước khi lão thái gia quy thiên, ngài đã gọi điện cho anh, nhờ anh chuyển cáo với em rằng, hãy cho ông ấy xin lỗi, không thể hoàn thành lời hứa ngày trước đáp ứng sẽ làm người chủ trì hôn lễ cho hai chúng ta. Mong rằng em sẽ không trách ông ấy.
Nghe vậy, Tô San thân mình hung hăng run rẩy, lệ rơi đầy mặt!
- Còn nữa, ông ấy nói rằng, đợi sau khi chúng ta kết hôn, thì chúng ta hãy đến trước phần mộ của ông ấy mà uống rượu nói chuyện phiếm cùng ông.
- Ân.
Tô San hai mắt phiếm hồng, cắn răng, nhẹ nhàng gật đầu. Sau đó cúi người, dập đầu.
- Tiểu Phàm...
Tôn Á Linh khóc không thành tiếng, lấy nước mắt rửa mặt.
Trần Phàm đứng lên đi đến bên người Tôn Á Linh, ôm lấy cổ bà, nhẹ nhàng nói:
- Mẹ, con không sao.
Tôn Á Linh dường như đã cảm nhận được nỗi bi thống ở bên trong nội tâm của Trần Phàm. Bà run rẩy vươn tay, dùng cánh tay khô gầy nhẹ nhàng ma sát trên khuôn mặt của Trần Phàm, khẽ nói:
- Con đã quyết định rời khỏi Trần gia, như vậy mẹ cũng đi theo con. Bất quá, con hãy ghi nhớ, bất kể như thế nào, con vẫn là đứa chắt mà lão thái gia yêu quý nhất, mẹ cũng vẫn là người cháu dâu của lão thái gia!
- Con hiểu.
Trần Phàm khẽ gật đầu.
Theo sau, mắt thấy Tô San khấu đầu xong, Trần Phàm đẩy xe lăn đưa Tôn Á Linh đi, nói:
- Cha mẹ, San San, chúng ta đi thôi.
- Trần Kiến Quốc, ông hay lắm, hay lắm!
Nghe Trần Phàm nói như thế, Trần Chiến cắn răng, dùng thanh âm khàn khàn nhìn Trần Kiến Quốc nói một câu. Sau đó đi theo Trần Phàm.
Còn Tô San thì nhanh chân bước đến bên cạnh Trần Phàm, giúp Trần Phàm đẩy xe hộ Tôn Á Linh rời đi.
Đám người xung quanh tự động tản ra, cấp cho cả nhà Trần Phàm một cái lối đi.
ở dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, bốn người một nhà Trần Phàm chậm rãi bước tới trước cửa gian phòng.
Két...!
Trần Phàm vươn tay mở cửa, bước chân cũng thoáng dừng lại.
Hắn quay đầu, thoáng nhìn qua khuôn mặt lạnh lùng của Trần Kiến Quốc. Cái nhìn này phảng phất như muốn đâm thủng nội tâm đang lo lắng bất an của Trần Kiến Quốc!
Theo sau, Trần Phàm chậm rãi mở miệng.
- Trần Kiến Quốc, vì muốn cho lão thái gia an tường đi xuống suối vàng. Tôi không thèm tranh khí với ông. Hôm nay cả nhà tôi sẽ bước ra khỏi Trần gia!
- Nhưng...
- Ông hãy nhớ, hãy vĩnh viễn nhớ lấy những gì ông đã làm trong ngày hôm nay!
- Nỗi nhục này, ngày sau...Tôi nhất định sẽ đòi lại gấp trăm ngàn lần. Một ngày nào đó, Trần Phàm tôi sẽ khiến cho ông phải hối hận! Tôi thề...
Nói dứt lời. Trần Phàm phụ giúp Tôn Á Linh đầy xe lăn bước ra khỏi căn phòng giám hộ. Nhưng thanh âm lại như đạn pháo bình thường, quanh quẩn nổ vang ở ngay bên tai mọi người...