Ba ngày sau, coi như thời gian diễn ra nghi thức hỏa táng di thể của Trần lão thái gia, thì Trần Phàm thân là đứa chắt được lão thái gia cưng chiều nhất, cũng không đến tham dự.
Không riêng gì hắn, mà hai vợ chồng Trần Chiến cũng vắng mặt!
Lối vào sân bay, Tô San đẩy xe lăn, cùng Tôn Á Linh đang nói chuyện phiếm. Trải qua ba ngày thời gian, cảm xúc của hai người so với ba ngày hôm trước thì đã bình ổn hơn rất nhiều. Bất quá một tia bi thương tận sâu trong đôi con ngươi thì chung quy vẫn không thể nào hủy diệt.
So sánh với hai người mà nói, vô luận Trần Chiến hay Trần Phàm, cũng không phải là hạng người yếu hèn. Hôm nay hai người, trên mặt đã vô pháp tìm được nửa tia cảm xúc ưu thương.
Bọn hắn đem phần ưu thương kia ẩn giấu thật sâu ở trong nội tâm, không cho ngoại nhân nhìn thấy.
Ngoài sân bay, Trần Phàm cùng Trần Chiến đứng chung một chỗ hút thuốc, khói thuốc vườn quanh ở trên khuôn mặt hai người, mơ hồ có thể nhìn thấy, trên khuôn mặt của Trần Chiến lộ ra diễn cảm lo lắng. Còn vẻ mặt của Trần Phàm thì rất bình tĩnh, giống như mặt hồ nước mùa thu, không hề có một chút ba động nào.
- Có đúng là không muốn ta giúp con không?
Trần Chiến chậm rãi phun ra một hơi khói thuốc, sau đó ném tóp thuốc đi, quay sang nhìn thẳng vào Trần Phàm hỏi.
- Không cần, cha đã vì mẹ mà buông tha tiền đồ cẩm tú, không có tiếng tăm gì, đứng sau lưng mẹ suốt hai mươi năm qua. Mẹ đã thành thói quen bầu bạn với cha, con không hy vọng tất cả những chuyện này phát sinh điều gì thay đổi.
Trần Phàm khẽ lắc đầu, thanh âm tuy không lớn nhưng ngữ khí rất kiên định. Khi nói chuyện đồng thời cũng ngắm nhìn ánh mặt trời đang nhô lên ở cuối phương đông, trong lòng cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Nghe thấy Trần Phàm nói như vậy, trong lòng Trần Chiến khẽ âm thầm thở dài.
Âm thầm thở dài, đồng thời hắn còn không thể xóa bỏ nỗi lo lắng, lo lắng đến tương lai của Trần Phàm.
Bản thân Trần Chiến so với bất luận người nào đều hiểu rõ ràng hơn, sở dĩ Trần Kiến Quốc đem Trần Phàm đá ra khỏi Trần gia, nguyên nhân chính là bởi vì mấy tháng qua Trần Phàm đã tạo thành rất nhiều cừu nhân, trong đó có cả những thế lực khủng bố như Yến gia và Tiết gia. Dưới tình huống này, khi Trần lão thái gia vừa quy thiên, nếu còn lưu lại Trần Phàm ở trong Trần gia, thì khi những người đó triển khai báo thù, không thể nghi ngờ là sẽ liên lụy đến Trần gia.
Trần Kiến Quốc đá Trần Phàm ra khỏi Trần gia, hiển nhiên cũng là phương án bảo vệ cho Trần gia tránh khỏi những tổn thất lớn nhất. Dù sao, nếu đám người kia muốn báo thù, cũng sẽ hướng về Trần Phàm mà thôi. Coi như lan đến Trần gia, thì cũng không đến nỗi quá mức nghiêm trọng.
So sánh với nguyên nhân này mà nói, lo lắng Trần Phàm tranh giành vị trí gia chủ còn muốn nhẹ hơn rất nhiều. Nếu không có Trần lão thái gia làm chỗ dựa, cả nhà mình ở trong Trần gia địa vị rất bình thường, coi như Trần Phàm biểu hiện tốt hơn đi chăng nữa, chỉ cần Trần Kiến Quốc không ủng hộ, thì vị trí gia chủ cuối cùng vẫn là không bao giờ rơi xuống đầu của Trần Phàm.
Cũng bởi những nguyên nhân này, nên Trần Chiến mới lo lắng, lo lắng Trần Phàm sẽ dùng cách nào để nghênh đón những cơn cuồng phong sắp kéo đến kia, ở trong suy nghĩ của hắn, sắp tới, vô luận Trần Vĩnh Thụy, Trần Phi hay là địch nhân từ bên ngoài, tuyệt đối đều sẽ không muốn buông tha cho Trần Phàm!
Chuyện nay cũng không khó đoán lắm. Vì ba ngày hôm trước, khi Trần Phàm chuẩn bị rời đi, đã quăng ném cho Trần Kiến Quốc một câu nói tràn đầy dụng ý!
Nhưng đã mất đi vầng hào quang Trần gia trên đầu, muốn giải quyết ồn thỏa tất cả những chuyện này, thì vẫn là nói dễ hơn làm?
Ít nhất, ở Trần Chiến xem ra, Trần Phàm muốn giải quyết ồn thỏa hai chuyện này cũng là không hề đơn giản.
- Nếu gặp chuyện phiền toái, không thể giải quyết thì hãy gọi điện cho ta.
Trần Chiến biết, không thể khuyên giải được Trần Phàm, nên thẳng thắn nói.
Trần Phàm nhẹ nhàng gật đầu.
Mắt thấy Trần Phàm gật đầu, Trần Chiến hiểu rõ ràng, đứa con mình kiêu ngạo cực điểm, trong tương lai nếu gặp khó khăn, bảo nó gọi điện cho mình cầu xin giúp đỡ đúng là không có khả năng.
Mặc dù biết điểm này, nhưng Trần Chiến vẫn không nhịn được, mà nhắc nhở:
- Tuy rằng ta không còn làm việc ở trong chính phủ, và đám huynh đệ năm xưa của ta, người nắm giữ quyền chức lớn nhất cũng chỉ ở trong cấp tỉnh, còn trong quân đội thì có một người bằng hữu đang là thiếu tướng, tuy không nhấc nổi sóng to gió lớn, nhưng nếu đoàn kết cùng một chỗ, không đạp chết nổi Yến gia, thì cũng sẽ làm cho bọn chúng nguyên khí đại thương.
Trần Phàm trầm mặc không nói.
- Như thế nào? Không tin lời ta, vẫn nghĩ rằng sau hai mươi năm thời gian, bọn hắn sẽ không vì tình cảm chiến hữu năm xưa mà buông tha tiền đồ bản thân và lợi ích gia tộc hay sao?
Mắt thấy Trần Phàm không nói gì, Trần Chiến khẽ mỉm cười.
- Tin, năm xưa ở trên chiến trường, cha được xưng là quân đao. Những người huynh đệ vào sinh ra tử cùng cha, sẽ bất cứ giá nào cũng giúp cha một tay, điều này tự nhiên là không cần hoài nghi.
Trần Phàm mỉm cười:
- Nhưng con biết, từ sau khi cha rời khỏi quân đội, lựa chọn sống những ngày tháng bình thường. Cha liền chưa từng nghĩ qua, sẽ tìm bọn họ nhờ vả.
- Con nói rất đúng, nhưng vì con, ta có thể phá lệ.
Trần Chiến diễn cảm phức tạp nói.
Trần Phàm không phản ứng, mà nhìn vầng mặt trời đang mọc ở phương xa, nhẹ giọng nói:
- Năm xưa, con bị lão thái gia đưa tới Long Nha, ngay từ đầu đã khóc lóc thương tâm. Sau khi khóc chán rồi, con đã âm thầm phát thệ, con nhất định phải trở thành chiến sĩ Long Nha xuất sắc nhất, sau khi lão thái gia đang cảm thấy kiêu ngạo và tự hào, thì con sẽ rời bỏ Long Nha, để cho ông ấy thương tâm, để ông ấy hối hận không sống nổi.
Nghe vậy, Trần Chiến không khỏi ngạc nhiên.
- Lúc ấy đúng là con đã có suy nghĩ như vậy.
Thấy Trần Chiến không tin, Trần Phàm khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng thì đang rướm máu.
- Sau đó, con dần dần thích nghi với các huynh đệ, cùng họ tham gia huấn luyện, cùng họ tham gia chiến đấu, cùng nhau uống rượu ăn thịt. Cho nên, sau khi con trở thành Long Nha, con chưa nghĩ qua mình sẽ ly khai tổ chức.
- Nhưng khi sư phụ tử nạn, con giết chết một người dân vô tội. Bởi vì trong lòng hối hận, bởi tự trách bản thân mà con đã ly khai tổ chức, quyết tâm đi báo thù thay cho sư phụ.
Trần Phàm nhàn nhạt nói:
- Kết quả, con mất hai năm thời gian mới hoàn thành xong lời thề của mình.
Trần Chiến nghe vậy, thì trong lòng hung hăng chấn động. Bởi vì hắn lo lắng, lo lắng trong tương lai Trần Phàm sẽ biến chất. Thoáng chần chừ một lúc, hắn mới nhắc nhở:
- Tiểu Phàm, cha tin tưởng vào năng lực của con. Nhưng con phải ghi nhớ một câu, thế giới ngầm có quy tắc riêng, quan trường có quy tắc riêng, quy tắc là không thể làm trái.
- Con hiểu.
Trần Phàm gật đầu.
- Còn nữa, vô luận con bị dồn đến bước đường nào, thì điểm mấu chốt nhất quyết vẫn phải giữ vững.
Trần Chiến nói xong, ngữ khí bỗng dưng trở nên sắc bén hơn:
- Nếu con vì cái gọi là lời thề, mà buông tha điểm mấu chốt của mình. Đối với nhân dân và quốc gia vung tay làm bừa. Đến lúc đó, không cần Long Nha ra tay, ta sẽ là người đầu tiên ra tay giết con.
- Nếu quả thật đến bước đường này. Con cũng không còn mặt mũi xuống dưới suối vàng tìm lão thái gia.
Trần Phàm bình thản đáp.
Nghe Trần Phàm nói vậy, Trần Chiến không nhắc nhở thêm nữa, mà rút thuốc lá ra châm lửa. Dưới ánh mặt trời, hai cha con im lặng hút thuốc, không nói thêm gì nữa.
Khi hai người hút thuốc xong, liền bắn đầu lọc thuốc lá đi, đứng thẳng người lên.
- Thời gian đã không còn sớm nữa rồi. Con mang theo San San vào trong đi thôi.
Trần Chiến nói:
- Nếu rảnh thì nhớ gọi điện cho mẹ, đừng để cho mẹ con phải lo lắng.
- Được.
Trần Phàm gật đầu, cùng Trần Chiến xoay người bước vào cửa sân bay. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Tiểu Phàm ca ca.
Đúng lúc này, từ bên ngoài truyền đến một cỗ thanh âm rõ ràng mạch lạc.
Nghe thấy thanh âm này, cước bộ của Trần Phàm thoáng dừng lại, cùng Trần Chiến giống nhau. Theo bản năng đem ánh mắt quẳng ném trở về phía sau.
Phía sau, Trần Ninh một thân trang phục hải quân lục chiến, không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, hướng về phía Trần Phàm mà chạy như điên. Đôi giày khủng bố đạp xuống nền xi măng phát ra những thanh âm lộp bộp.
Thấy cảnh tượng này, không riêng gì Trần Chiến mà tựu ngay cả Trần Phàm cũng lặng thần đi. Hiển nhiên, hai người chưa từng nghĩ qua, Trần Ninh sẽ xuất hiện ở đây vào giờ khắc này. Dù sao buổi sáng hôm nay cũng là ngày hỏa táng di thể cho Trần lão thái gia, Trần Ninh hẳn là phải nên ở nhà chịu tang lễ mới đúng.
Thoáng trầm ngâm vài giây đồng hồ, Trần Chiến yên lặng đi vào bên trong, còn Trần Phàm thì đứng nguyên tại chỗ nghênh đón Trần Ninh.
Một bước, hai bước, ba bước...
- Hô...hô...
Liên tục chạy nhanh, khiến cho thể lực của Trần Ninh vô pháp thừa nhận. Trong lúc nàng chạy đến bên người Trần Phàm, nhịp hô hấp đã nặng nề không nói, trên trán còn xuất hạn ra mồ hôi đầm đìa.
- Sao em lại tới đây?
Trần Phàm nhìn Trần Ninh kinh ngạc hỏi.
Trần Ninh điều chỉnh nhịp hô hấp một chút, nhưng không có trả lời Trần Phàm ngay mà dò hỏi:
- Tiểu Phàm ca ca, anh muốn quay trở về Đông Hải ư?
Nhìn khuôn mặt phấn nộn của Trần Ninh toát ra một tia ưu thương, nguyên bản trong nội tâm đang tan nát của Trần Phàm thoáng chảy qua một dòng nước ấm:
- Cảm ơn em đã đến tiễn anh.
- Chuyện giữa anh và ông nội em đã nghe nói qua rồi.
Trần Ninh trầm mặc vài giây đồng hồ, sau đó nhìn thẳng vào mắt Trần Phàm nói:
- Là ông nội không đúng!
- Đều là quá khứ rồi.
Trần Phàm dường như không muốn cùng Trần Ninh nói đến vấn đề này.
- Tiểu Phàm ca ca...
Trần Ninh cắn môi, khẽ mở miệng.
- Ưm?
Trần Phàm hơi nhíu mày.
- Trước kia, Ninh nhi đem anh trở thành thần tượng theo đuổi.
Trần Ninh cắn môi, thân mình run rẩy nói:
- Hiện giờ anh đã ly khai Long Nha, ly khai Trần gia. Nhưng em vẫn theo đuổi như cũ.
Nghe vậy, trong lòng Trần Phàm khẽ chấn động.
- Em tin tưởng, coi như em cố gắng hơn nữa, thì cũng vô pháp đuổi theo kịp bước tiến của anh. Bởi vì anh và em đều sẽ không dừng lại ở bước tiến trong quá khứ, đúng không?
Trần Ninh hai mắt đã long lanh mơ hồ, thanh âm cũng trở nên run rẩy hơn bình thường.
Trần Phàm không có đưa ra câu trả lời thuyết phục.
Lệ châu theo vành mắt Trần Ninh trào ra, yên lặng chảy xuống. Trần Phàm vươn tay lau nước mắt đi giúp nàng, xoay người ly khai.
Dưới ánh mặt trời, hắn dựng thẳng lưng mà đi. Bởi vì hắn đã không còn là Long Nha, không còn là Trần Phàm của Trần gia...
Mà hắn lúc này đây, sẽ chính là Đồ Tể!
Trung tâm hội nghị quốc tế Đông Hải nằm trên đường Tân Giang ở Phổ Đông, tổng diện tích của quần thể kiến trúc lên tới 110. 000 mét vuông, bên trong có rất nhiều kiến trúc đa năng. Tối hôm nay, buổi lễ từ thiện của tập đoàn Cao Tường tổ chức ở trong một gian đại sảnh lớn, có thể chứa được khoảng ba nghìn người.
Căn cứ theo an bài của Tô Thanh Hải, sau khi buổi từ thiện kết thúc. Các nhân viên công tác sẽ thu dọn phòng sảnh đa năng, sau đó sẽ tiến hành bữa tiệc dạ hội ở ngay trong đại sảnh này. Mà trong khi các nhân viên công tác thu dọn, sẽ tiến hành mở một cuộc họp báo kéo dài khoảng 30 phút thời gian. Có thể nói rằng, vì buổi tiệc ngày hôm nay, tập đoàn Cao Tường đã chuẩn bị mọi thứ rất thỏa đáng.
Ngay khi cách thời gian nhập tiệc khoảng chừng mười phút đồng hồ. Thì vô luận những nhân vật tinh anh trong thương giới, hay là nhóm quan chức cán bộ nhà nước, hoặc là đám phóng viên nghe tin chạy tới đây. Đều sôi nổi bước lên tầng bày, tiến vào trong đại sảnh chờ đợi buổi tiệc bắt đầu.
Cùng lúc đó, trong một gian phòng hội nghị nhỏ hơn, diện tích ước chừng có thể chứa được hơn hai trăm người. Tô Thanh Hải nhìn thấy đám chiến hữu ngày trước cùng nhau tập trung ở đây, thì đôi con ngươi trong mắt có chút nóng lên!
Hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, đám chiến hữu từng cùng nhau vào sinh ra tử, ở trong trường hợp đặc thù như thế này, sẽ đến đây cổ vũ chính mình.
- Thanh Hải à, hai ngày trước, Tiểu Phàm xảy ra chuyện chúng tôi đều không thể giúp được cái gì, trong lòng vẫn còn đang áy náy. Lần này đám người chúng tôi đến đây, cũng không thông báo hỏi qua Trần Chiến và ông, là bởi vì chúng tôi biết. Nếu nói cho các ông biết, khẳng định rằng hai người các ông sẽ cự tuyệt chúng tôi.
Viên Binh thân là trợ lý cho Tổng tham mưu trưởng, thân phận cao nhất ở trong đoàn người. Đồng dạng cũng là ủy viên chính trị của binh đoàn 368 năm xưa.
Còn đoàn trưởng của binh đoàn 368 năm xưa...thì chính là Trần Chiến!
- Thanh Hải à. Tiểu Phàm không chỉ riêng là con rể của ông, mà cũng là đứa con trai của mỗi thành viên trong binh đoàn 368 chúng tôi!
Lúc này Trương Thự Quang cũng gật đầu phụ họa nói:
- Cho nên, hôm nay tạm thời ông không cần nói nhảm thêm nữa.
- Hô
Tô Thanh Hải hung hăng phun ra một ngụm tức khí, cố nén xúc động, cười khổ nói:
- Các ông đều tới đây rồi, tự nhiên tôi không thể đem các ông đuổi ra ngoài được! Mặt khác tôi cũng thông báo cho các ông biết, nếu như một hồi nữa các ông xuất hiện ở hội trường, đối với Tiểu Phàm sẽ có sự trợ giúp rất lớn. Chẳng qua tôi vẫn tò mò, làm sao các ông biết mục đích của buổi lễ từ thiện này đây chứ?
- Là Đổng Đại Chí thông báo cho chúng tôi biết.
Viên Binh thẳng thắn nói.Hắn vừa nói dứt lời, những người khác cũng không hẹn mà đều đem ánh mắt quẳng ném về phía Đổng Đại Chí, một người đàn ông trung niên có thân hình mập mạp.
- Thanh Hải à, chuyện là như vầy. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đối với ánh mắt của mọi người, Đổng Đại Chí dưới tình hình trước mắt đang nắm giữ chức vụ không nhỏ ở Bộ Thương Mại, thản nhiên nói:
- Hai ngày trước tôi đến Đông Hải công tác, sau khi mọi việc xong xuôi, thuận đường ghé qua bái phỏng Tần lão tiên sinh.
Vừa nghe Đổng Đại Chí nói như thế, tất cả mọi người đều im lặng không có hé răng.
Bọn hắn đều hiểu rõ ràng, Tần An địa vị ở trong nền kinh tế khu vực có tầm ảnh hưởng siêu việt lớn đến cỡ nào.
- Vốn ban đầu tôi muốn đến thỉnh giáo ông ấy một số vấn đề, cuối cùng nói chuyện của Tô Thanh Hải ông, và Tiểu Phàm. Tần lão nói cho tôi biết rằng, ông cố tình đem hết cổ phần của mình trong tập đoàn Cao Tường chuyển nhượng cho Tiểu Phàm, để Tiểu Phàm đảm nhiệm chức vụ chủ tịch tập đoàn Cao Tường.
Đổng Đại Chí bình thản nói:
- Lúc ấy Tần lão cũng giải thích, đây là quyết định của ba thế lực trước khi thành lập ra tập đoàn Cao Tường. Còn hiện giờ ông làm như thế này, cũng chính là muốn ra tay trợ giúp khi Tiểu Phàm gặp nạn. Lúc ấy tôi chợt nghĩ, nếu như Tiếu Phàm muốn lợi dụng chuyện này để tạo lập thanh thế, thì đám chú bác chúng ta tự nhiên sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn. Bởi vậy tôi đã thông báo cho các huynh đệ, giải thích thuyết minh tình huống, sau đó, thì ông nhìn thấy rồi đó...!
Chuyện này nói thì nghe có vẻ đơn giản, nhưng muốn làm được thì so với tìm đường lên trời vẫn là khó khăn hơn nhiều. Dù sao đoàn người bốn mươi chín nhân mạng, do Viên Binh dẫn đầu, mỗi người trong đó đều không phải nhàn rỗi, ai cũng nắm giữ thành tựu riêng của chính mình. Trong đó thương nhân ở các tỉnh thành giống như Tô Thanh Hải thì chiếm khoảng một phần ba, quan chức mang quân hàm cao như Viên Binh ở trong quân đội cũng chiếm khoảng một phần ba. Một phần ba còn lại là đám người lăn lộn ở giới chính trường giống như Trương Thự Quang và Đổng Đại Chí!
Trong bọn họ, có thương nhân triệu phú, có tướng quân, có cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh. Ngày hôm nay tới đây đều là vì muốn trợ giúp cho Trần Phàm tạo lập thanh thế!
Nghe Đổng Đại Chí tường thuật xong, Tô Thanh Hải dở khóc dở cười. Bản thân hắn không ngờ...không ngờ Tần An sẽ đem tin tức này tiết lộ ra bên ngoài.
- Thanh Hải, buổi dạ hội sắp bắt đầu rồi, muốn ôn chuyện thì lát nữa hưởng ứng trên bàn rượu đi. Chúng tôi đều hẹn ước, tối nay không cho phép ai rời đi trước khi tiệc tan, không say không về.
Viên Binh mở miệng lần nữa:
- Hiện giờ, thì xin mời ông quan tổng tài của tập đoàn Cao Tường dẫn chúng tôi đến hội trường đi.
- Ha ha! Nghe nói Hoàng Chí Văn và Trần Phi cũng đến. Bản thân ta muốn nhìn xem, khi đám người chúng ta tiến đến, vẻ mặt của bọn chúng sẽ biến sắc như thế nào?
Trương Thự Quang thần tình chờ mong nói.
Vừa nghe thấy Trương Thự Quang nói thế, đám người Viên Binh trong lòng cũng có chút động đậy. Hiển nhiên đối với hành vi lúc trước của Hoàng Chí Văn, có thể nói là căm tức mười phần!
Theo sau, mọi người không nhiều lời vô nghĩa thêm nữa, mà do Tô Thanh Hải dẫn đường, cùng nhau rời khỏi phòng họp nhỏ, tiến vào thang máy đi lên đại sảnh trên tầng bày.
Trong đại sảnh, sớm đã chật kín ghế ngồi, trong đó khách nhân thương giới một khu vực riêng, khách nhân chính giới một khu vực riêng và phóng viên của các tòa báo cũng có khu vực riêng. Trừ bao nhiêu đó ra, trên đài chủ tịch còn bày một hàng bàn dài và chín chiếc ghế.
Trên bàn trưng bày chín chiếc thẻ, trên thẻ viết tên cùng thân phận của chín người!
Trong đó, chiếc thẻ nằm chính giữa viết tên Trần Phàm, bên cạnh là Hoàng Chí Văn. Tần An. Roman người phụ trách của tập đoàn Warner ở khu vực Châu Á, Tô Thanh Hải. Dương Viễn cùng tính danh của các vị đại biểu ba tinh Giang Tô, Chiết Giang và Quảng Đông.
Cùng Thành ủy Đông Hải làm ra quyết định giống nhau, ba tỉnh thành có nền kinh tế phát triển nhất miền Đông Bắc đều phái phó chủ tịch thường trực đến tham dự buổi tiệc này.
Bởi vì hàng ghế quan khách phía dưới và đài chủ tịch cách nhau một khoảng khá xa, hơn nữa ánh đèn trong hội trường có điểm chói mắt, khiến cho những tấm thẻ ghi danh phản quang, vậy nên mọi người ở phía dưới cũng không nhìn thấy rõ danh tự nằm trên mặt chín tấm thẻ.
Lúc này, Hoàng Chí Văn đang cầm bản thảo phát biểu cùng phó chủ tịch thường trực ba tỉnh Giang Tô, Chiết Giang, Quảng Đông, ở dưới sự dẫn đường của Dương Viễn đi tới hành lang thì gặp mặt ba người Trần Phàm, Tần An và Roman tiên sinh.
Khi thấy Trần Phàm đi theo bên cạnh Tần An, thì cả người Hoàng Chí Văn không khỏi chấn động, diễn cảm tươi cười trên khuôn mặt nhanh chóng cứng nhắc!
Cùng lúc đó, sau khi nhìn thấy rõ ràng Tần An, thì ba vị phó chủ tịch của ba tỉnh thành đều ngây ra! Hiên nhiên bọn hắn không nghĩ qua. Tần An sẽ đến tham gia những buổi tiệc tùng như cái dạng này.
- Tần lão, Roman tiên sinh.
Chấn chỉnh lại tinh thần đầu tiên trong mấy người, là La phó chủ tịch tỉnh Chiết Giang, hắn là người đầu tiên nhanh chân bước tới nghênh đón.
Lúc trước. Trần Phàm huyết tẩy phân bộ Thanh Bang ở Hàng Châu, âm thầm trợ giúp hai cha con Tiêu Viễn Sơn và Tiêu Phong vượt qua những cửa ải khó khăn. Sau đó, La phó chủ tịch cũng vì muốn để tập đoàn Warner đầu tư mạnh tay vào Chiết Giang, mà đã nhiều lần đăng môn bái phỏng Tiêu gia. Lúc sau, tập đoàn Viễn Sơn trở thành một phần trong tập đoàn Cao Tường, tỉnh Chiết Giang cũng trở thành khu vực đối tác quan trọng của tập đoàn Warner. Cho nên, La phó chủ tịch bởi vì phần công lao này, mà đã thăng cấp lên làm phó chủ tịch thường trực.
La phó chủ tịch vừa mở miệng, hai vị phó chủ tịch của tỉnh Giang Tô và Quảng Đông cũng sôi nổi tiến lên vấn an.
Có thể do Tần An xuất hiện ở nơi này quá mức thần kì, làm cho lực chú ý của ba người đều đặt ở trên người Tần An cùng Roman tiên sinh. Còn với Trần Phàm thì vẫn là có chút xem nhẹ.
Ba người bọn hắn xem nhẹ, nhưng Hoàng Chí Văn lại không có như thế. Tương phản, ánh mắt của hắn luôn luôn tập trung vào Trần Phàm. Giờ khắc này trái tim của hắn đã hung hăng nhảy lên giữa cổ họng mất rồi! Lý trí và trực giác trong nội tâm nói cho hắn biết, chuyện tình hắn đang lo lắng, rất có khả năng sẽ trở thành sự thật.
Đối với biểu hiện lấy lòng của ba người, Tần An khá đạm nhạt, chỉ gật đầu chào hỏi theo nghi thức mà thôi. Còn Roman thì vẫn bày ra bộ dáng cao ngạo...Lấy thân phận của hắn, đừng nói chức quan cấp phó tỉnh, ngay cả nhân vật cấp trung ương hắn cũng sẽ không quá mức coi trọng. Đương nhiên, sở dĩ thái độ của Tần An và Roman lãnh đạm, quan trọng nhất vẫn là bởi vì ba người đều xem nhẹ Trần Phàm!
Phải biết rằng, buổi tối hôm nay Trần Phàm mới là nhân vật chính ah!
Bọn hắn xem nhẹ Trần Phàm, nhưng Trần Phàm chẳng mấy quan tâm, vẫn mỉm cười nói:
- La phó chủ tịch, Hồ phó chủ tịch, Mã phó chủ tịch, cảm ơn các vị trong lúc bề bộn đến đây tham gia buổi tiệc lần này!
Trần Phàm vừa lên tiếng, lúc này ba người mới đem ánh mắt quẳng ném về phía Trần Phàm. Theo sau, diễn cảm đều khẽ biến đổi!
Lúc trước bọn hắn bị phân tán lực chú ý, thêm nữa cách ăn mặc trong buổi tối hôm nay của Trần Phàm có chút sang trọng, nên không nhận ra Trần Phàm ngay, mà lúc này mới kịp nhận ra!
- Ba vị! Đây là Trần tiên sinh, chủ tịch của tập đoàn Cao Tường chúng tôi.
Rất nhanh. Dương Viễn đã giới thiệu thân phận của Trần Phàm.
Chủ tịch tập đoàn Cao Tường?
Nghe được mấy chữ này, ngay cả La phó chủ tịch ở bên trong, ba người đều trợn tròn hai mắt lên!
Còn một tia may mắn cuối cùng trong lòng Hoàng Chí Văn, cũng hoàn toàn dập nát, dập nát như bị một chiếc búa tạ ngàn cân hung hăng nện trúng bình thường!
Dưới ánh đèn, sắc mặt của hắn xám như tro tàn!