Thân là đội trường đại đội đặc công trung đoàn võ cảnh Đông Hải, năng lực tác chiến đơn độc của Phương Chí Cương chẳng những bài danh thứ nhất trong trung đoàn võ cảnh, hơn nữa trong cuộc thi lớn của tổ chức đặc công ba tháng đã lấy được quán quân trong hạng mục cách đấu!
Danh hiệu quán quân này giúp cho trung đoàn võ cảnh Đồng Hải lấy được danh dự. đồng dạng cũng sáng tạo một cơ hội cho hắn - sau trận thi đấu đặc cồng kết thúc, hắn được một ngành đặc thù đưa đi, tham gia vào một hạng chọn lựa hạng nhất.
Hắn rõ ràng nhớ rõ, bọn hắn có tổng cộng mười hai người, mười hai người đến từ địa phương khác nhau, bộ đội khác nhau.
Trong mười hai người, có rất nhiều thành viên tinh anh của đội hải quân lục chiến, có rất nhiều thành viên đinh cấp của bộ đội đặc chủng bí mật... Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Mà hắn là người được chọn lựa duy nhất đại biểu cho bộ đội võ cành tham gia vào nơi này!
Tục ngữ nói, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên (ngoài người có người, ngoài trời có trời), một ngọn núi sẽ có ngọn núi cao hơn.
Nhìn thấy thực lực của những thành viên tinh anh thuộc mười hai chi bộ đội. Phương Chí Cương biết mình chi là ếch ngồi đáy giếng, chính mình vẫn luôn tự hào với khả năng công phu cách đấu cũng chi miễn cường có thế ngang bằng lực lượng với những người đó mà thôi!
Thậm chí, trong lòng Phương Chí Cương rất rõ ràng, nếu...nếu những người đó buông tay, không chỗ nào băn khoăn giao thủ cùng hắn, hắn chẳng những thất bại, còn có thể chết!
Loại đả kích ngay từ đầu này làm cho Phương Chí Cương không thể thừa nhận, bất quá...về sau hắn lại hờ hững, dù sao bộ đội võ cành so sánh với những chi bộ đội này luôn có chút chênh lệch, loại chênh lệch này so ở các phương diện.
Sau khi hờ hững. Phương Chí Cương liền Ồm thái độ học tập, cùng mười một quân nhân đại biểu cho sự ưu tú nhất của toàn quân cùng nhau tiến hành huấn luyện.
Mười ngày huấn luyện cấp cho Phương Chí Cương chỗ tốt thật lớn. ưu đãi này đủ cho hắn được lợi cả đời.
Sau khi kết thúc đợt huấn luyện mười ngày, bọn hắn một hàng mười hai người bắt đầu tham gia tuyển chọn, bắn, cách đấu, lễ nghi, năng lực biểu đạt ngôn ngữ, năng lực ứng biến linh cơ vân vân, mấy thử này đều cần thông qua khảo nghiệm.
Ngoại trừ hạng mục bắn Phương Chí Cương chênh lệch không lớn với mười một người khác, mặt khác toàn bộ các hạng mục hắn đều kém rất xa.
Thẳng đến khi tới hạng mục cách đấu mà Phương Chí Cương vốn tự cho là tự hào nhất, hắn tính toán sẽ sử xuất toàn bộ sức mạnh đánh đến cuối cùng, tất phải bảo vệ vinh dự cuối cùng của bộ đội võ cảnh!
Nhưng...làm cho hắn nằm mơ cũng thật không ngờ chính là, khảo nghiệm hạng mục cách đấu lại không giống với hạng mục khác - hạng mục khác đều tiến hành khảo nghiệm từng người, mà hạng mục cách đấu thì là toàn bộ mọi người cùng nhau tiến hành khảo nghiệm!
- Đối thủ của các anh chi có một người, chuyện các anh phải làm chính là đánh ngã người kia trong thời gian ngắn nhất.
Ngay lúc đó khi nghe được vị sĩ quan khảo hạch nói ra những lời này không chỉ riêng Phương Chính Cương, mà mỗi tinh anh của các chi bộ đội đến từ các nơi đều trợn tròn mắt!
Phải biết rằng, bọn họ đều là tinh anh trong tinh anh, vương bài trong vương bài!
Thực lực như vậy, mặc dù là được phái đi tham gia cuộc thi đấu bộ đội đặc chủng toàn cầu, bọn hắn cũng có tin tường lấy được thành tích xuất sắc nhất!
Mà viên sĩ quan khảo hạch lại muốn mười hai tinh anh các chi bộ đội như họ cùng nhau giao thù với một người?
Viên sĩ quan sát hạch cũng bị cả mười hai người chất vấn nghi ngờ, nhưng khảo
nghiệm cuối cùng vẫn được tiến hành đúng hạn.
Đối thủ của bọn họ là một nam nhân mang mặt nạ màu bạc.
Từ ban đầu khinh địch, đến giữa cẩn thận, rồi đến mặt sau thảm bại, nam nhân mang mặt nạ màu bạc kia mang theo khí phách cùng sát khí không thể địch nổi. đã cho mười hai người bọn họ một bài học - nam nhân mang mặt nạ màu bạc bằng vào sức một mình cuối cùng đem mười hai người kể cả Phương Chí Cương bên trong toàn bộ đánh ngã xuống đất!
Càng làm trong lòng bọn họ sợ hãi chính là nam nhân mang mặt nạ màu bạc đánh tới cuối cùng, sát khí lẫm nhiên, hoàn toàn bị lạc minh, chiêu chiêu trí mạng, đem năm người trong mười hai người đánh thành trọng thương, hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu!
Hơn nữa...nếu không phải cuối cùng nam nhân mang mặt nạ màu bạc kia bị bắn súng gây tê, trong mười hai người Phương Chí Cương nhất định sẽ có người đi gặp Diêm Vương gia!
Phương Chí Cương vĩnh viễn cũng sẽ không quên được ngày hôm đó, ngày hôm đó đối với hắn mà nói tuyệt đối là ác mộng!
Cho tới bây giờ, hắn vẫn như cũ không thể tin được, mười hai quân nhân tinh anh ưu tú nhất sẽ thua bời một người, dù cuối cùng người kia cũng bị thương không nhẹ, nhưng dù sao người kia vẫn thắng!
Khí phách coi rẻ hết thảy cùng vết sẹo dày đặc khủng bố trên người nam nhân kia làm cho Phương Chí Cương vĩnh viền không thể quên!
Trước đó. Phương Chí Cương đã cảm thấy thân ảnh Trần Phàm có chút quen thuộc, sát khí toát ra từ trên người cũng làm cho hắn có cảm giác quen thuộc, nhưng bởi hiện tại thân phận của Trằn Phàm là một đệ tử, cho nên hắn không dám liên tưởng đến có liên quan tới người mang mặt nạ màu bạc giao thủ tại ngành đặc thù ngày đó.
Nhưng khi Trần Phàm bỏ đi chiếc áo quân trang trên người, lộ ra vết sẹo dày đặc khắc sâu trong trí nhớ Phương Chính Cương thì hắn lập tức bị chấn kinh!
Đúng vậy, là rung động!
Hắn thật không ngờ đời này của mình còn có thể gập mặt nam nhân thiếu chút nữa đã phá vỡ sự hiểu biết của hắn!
Hắn càng không nghĩ đến, nam nhân không ai bì nồi kia lại có thể chỉ là một thanh niên chi có hai mươi tuổi!
Càng làm cho hắn không cách nào tin tưởng chính là - nam nhân kia lại là một sinh viên?
Từng ly từng tý của ngày đó vẫn như nước thủy triều hiện lên trong đầu Phương Chí Cương, khiến cho cả người hắn không ngừng run rẩy. Đồng thời trên mặt của hắn còn tràn ngập biểu tình kích động.
Mắt thấy Phương Chí Cương không ngừng kích động, đám người Lý Thắng bị cử chỉ khác thường của Phương Chí Cương làm khiếp sợ cũng chậm rãi tỉnh thần lại.
Giờ khắc này, trong lòng Lý Thắng cũng nhấc lên sóng lớn dữ dội!
Phương Chí Cương hiểu biết hắn, hắn lại như thế nào không biết về Phương Chí Cương?
Có thể nói không chút nào khoa trương, từ khi hắn nhận thức Phương Chí Cương, chưa từng nhìn thấy Phương Chí Cương kích động qua như thế!
Mặc dù là ngày đó. Phương Chí Cương vừa lấy được quán quân hạng mục cách đấu trong trận thi đấu lớn. Phương Chí Cương cũng biếu hiện thập phần đạm mạc!
Mà giờ này khắc này. Phương Chí Cương lại kích động đến như vậy?
Chẳng lẽ tiểu tử trước mắt này lại là con cháu của một đại nhân vật nào đó?
Trong lòng Lý Thắng thầm nghĩ, lập tức lại đẩy ngã ỷ nghĩ này, trong kỷ ức của hắn, thái độ làm người của Phương Chí Cương luôn chính trực, luôn luôn không biết uyển chuyển làm người, nếu không lấy năng lực của Phương Chí Cương cũng đã sớm thăng chức, mà không phải giống như bây giờ, chỉ là một đội trưởng của đại đội đặc công!
Trong lòng hiểu được điểm này, mặc dù Lý Thắng thật hiếu kỳ nguyên nhân Phương Chí Cương khác thường như thế, nhưng không hỏi, mà là vỗ nhè nhẹ lên bả vai Phương Chí Cương, nghĩ nghĩ nói:
- Phương đội trường, tâm tình của anh thoạt nhìn không ổn, không bằng để tôi cho người đưa anh về phòng nghỉ ngơi. Còn chuyện này, tồi tự mình tới xử lý!
Thật hiển nhiên, sau khi cho rằng Trần Phàm không có chỗ dựa vững chắc cường đại. Lý Thắng cũng không có ỷ định buông tha Trần Phàm!
Hắn cũng không muốn thừa nhận lửa giận của Hoàng Chí Văn, sự trả giá khi thừa nhận lửa giận hắn so với bất luận kè nào đều rõ ràng - nếu hắn không thể xử lý tốt chuyện này, như vậy đời này hắn cũng chỉ có thể làm chi đội trường tại đây, còn muốn đi lên trên, đó là người ngốc nói mê thôi!
Lời nói của Lý Thắng làm cho Phương Chí Cương dần dần từ trong ký ức phục hồi lại tinh thần, hắn kiệt lực điều chỉnh cảm xúc một chút, nhưng vẫn không thể áp chế được nội tâm kích động như trước.
- Hô...
Phun ra một ngụm buồn bực trong lòng thật sâu. Phương Chí Cương nghiêm túc nói:
- Lý Thắng, tôi nói, anh không thể đụng đến một đầu ngón tay cùa hắn!
Thái độ chuyển biến của Phương Chí Cương cũng làm cho Lý Thắng hoàn toàn nổi giận, từ ban đầu cho tới bây giờ, hắn luồn luồn chịu đựng không xuống tay đối với Trần Phàm, chính là vì cấp mặt mũi cho Phương Chí Cương, mà hiện giờ Phương Chí Cương lại mạnh mẽ muốn tham dự chuyện này, hơn nữa còn muốn ngăn càn hắn xuống tay đối với Trần Phàm.
Đây là chuyện mà hắn không thể bỏ qua!
Làm tốt quan hệ với Phương Chí Cương đương nhiên trọng yếu, nhưng còn xa không bằng bình ồn lửa giận của Hoàng Chí Vãn!
Dù sao Phương Chí Cương chi là đại biểu cho ngày sau thăng quan nhanh hơn được một chút, còn Hoàng Chí Vãn lại quyết định vận mệnh tương lai của hắn!
- Phương Chí Cương, tuy rằng anh là đội trưởng đại đội đặc công, nhưng luận chức vị, tôi và anh giống nhau, mà nơi này là quân doanh của tôi, anh không có quyền yêu cầu tôi làm cái gì!
Lý Thắng biến sắc, giọng nói trở nên thật khồng chút khách khí:
- Chuyện này tồi sẽ tự xử lý tôi hi vọng anh không cần nhúng tay!
Ngạc nhiên nghe được lời này của Lý Thắng. Phương Chí Cương nhất thời nóng nảy, hắn ngàn vạn lần thật không muốn nhìn thấy mâu thuẫn giữa Lý Thắng cùng Trần Phàm bùng nổ, tạm thời không đề cập tới thân phận của Trần Phàm mà ngay cả hắn cũng khồng có tư cách biết được, chi là thân thủ kinh khủng của Trần Phàm thật làm cho hắn có chút kiêng kỵ!
Theo hắn xem ra. Lý Thắng không biết điều muốn đối phó Trần Phàm, đó là nhổ lồng trên đầu lão hổ - muốn chết!
- Phương đội trường. Lý đội trưởng nói rất đúng, nơi này là địa bàn của hắn, chuyện này do hắn xử lý sẽ tốt, tâm ý của ông lòng tôi lĩnh.
Trong lòng Trần Phàm rất rõ ràng Lý Thắng muốn làm gì, cũng nhìn ra được Phương Chí Cương đang muốn ngăn càn, vì thế mỉm cười nói:
- Mặt khác, tôi cố ý để cho ông nhận ra tôi, mục đích chi có một. đó là muốn ông giúp tôi gọi một cuộc điện thoại.
- Gọi cho ai?
Phương Chí Cương hỏi theo bản năng.
- Đường Quốc Sơn.
Trần Phàm chậm rãi phun ra một cái tên.
Nghe được Trần Phàm nói ra tên này, mọi người ở đây lập tức biến sắc!
Còn Lý Thắng thì lại giống như bị sét đánh, trừng to mắt ra, vè mặt không thể tường tượng nổi sững sờ ngay tại chỗ đứng im không hề nhúc nhích, trong đầu hoàn toàn chất đầy ba chữ Đường Quốc Sơn.
Đường Quốc Sơn, tư lệnh của trung đoàn võ cảnh Đông Hải!
Nếu như nói nữa quãng đường trước. Trần Phàm biểu hiện ra phi thường hoàn mỹ, như vậy thân là người đứng hàng thứ tám trong bảng bài danh. Grimm chỉ có thể xem như là hợp cách. Ngay từ đầu đã rớt lại phía sau, tuy rằng hắn có thế bảo trì bình tĩnh. Nhưng...khi hắn nhìn thấy chiếc Busatti Veyron liên tục vẽ ra những khúc cua hoàn mỹ, dùng tốc độ cực hạn dần dần tạo ra Khoảng cách cùng hắn. đã khiến cho nội tâm của hắn không cách nào còn bảo trì bình tĩnh nổi. Hắn biết mình gặp cao thủ rồi!
Mà lúc trước, khi hắn nhìn thấy chiếc Busatti Veyron liên tục dùng kĩ thuật balite lướt nhanh trên mặt đường, vượt qua khúc cua hình chữ s, thì hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng...
Khả năng đua xe của đối phương hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của hắn, hắn thậm chí còn suy nghĩ, mặc dù là Xa Vương đứng hàng thứ nhất Châu Âu cũng không thể nào ở khúc cua hình chữ s này, liên tục vẽ ra những cú trôi hoàn mỹ như thế. Tâm tính biến hóa làm cho Grimm phát huy kĩ năng có chút thất thường, thế nên khi quá trình thi đấu đã qua phân nửa Thời gian, thì Trần Phàm đã dẫn trước hắn một Khoảng Thời gian là ba mươi giây!
- Honey, vì sao anh dừng lại?
Mắt thấy Trần Phàm cho xe dừng bên cạnh đường quốc lộ, Dai Fu luôn luôn dùng mắt thưởng thức Trần Phàm biểu diễn, không khỏi lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
- Chờ hắn.
Trần Phàm không lập tức trả lời, mà là châm một điếu thuốc lá, hung hăng hút một hơi, sau đó mới chậm rãi phun ra hai chữ này.
Ngạc nhiên nghe được câu này, Dai Fu không khỏi ngẩn ra, chợt nàng phát hiện khóe mắt Trần Phàm kịch liệt nhảy lên, trong con ngươi lóe ra ánh mắt màu đỏ tươi. Phát hiện này làm sắc mặt nàng hơi đối, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc:
- Đồ Tể, anh làm sao vậy? Chẳng lẽ bệnh tình của anh phát tác ư?
- Dai Fu, cô hẳn là còn nhớ rõ, tôi từng nói qua với cô, phàm là địch nhân của tôi, tôi sẽ phải khiến cho hắn sám hối ở dưới địa ngục tăm tối!
Lúc Trần Phàm nói chuyện, thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy ngọn đèn xuất hiện ở phía sau, hắn biết Grimm đã đuổi theo, Nhưng lại không hề khởi động máy xe.
Khi Trần Phàm nói ra lời này thì hai tay Grimm đang run rẩy nắm chặt vô lăng, bởi vì hắn sắp vượt qua chiếc Bugatti Veyron do Trần Phàm điều khiển!
Kích động!
Kích động không gì sánh kịp!
Nguyên bản Grimm vốn đã tuyệt vọng, nằm mơ cũng thật không ngờ, xe của Trần Phàm sẽ xuất hiện tình huống trục trặc!
Đúng vậy, là trục trặc!
Theo hắn xem ra, xe của Trần Phàm tuyệt đối là xuất hiện tình huống trục trặc gì đó, nếu không cũng sẽ không dừng ở giữa đường!
Điều đó cũng biểu thị, trận đấu này hắn nắm chắc phần thắng rồi, tuy rằng phương thức thắng lợi có điểm ám muội. Nhưng...luôn luôn tôn sùng người thắng làm vua, người thua làm giặc như hắn, không cần quan tâm đến điểm này làm gì!
Hắn chỉ biết là. đêm nay, Dai Fu sẽ quỳ xuống sám hối ở dưới hai chân hắn.
- Đồ Tể, nếu bệnh tình thật sự phát tác, như vậy thì dừng lại đi! Tôi không hi vọng anh xảy ra sự cố đâu.
Mắt thấy Grimm đã vượt qua. Dai Fu cũng không hề cảm thấy khẩn trương, ngược lại trên mặt tràn đầy diễn cảm lo lắng, không phải lo lắng cho nàng, mà là đang lo lắng cho Trần Phàm.
Trần Phàm nở nụ cười:- Nếu hiện tại dừng lại, chúng ta sẽ thua, cô sẽ trở thành nữ nhân của hắn.
- Đời này của tôi chưa từng làm trái qua ước định, Nhưng vì anh, tôi sẽ làm trái ước định một lần, tôi không cần! Thật sự không cần!
Dai Fu Bỗng nhiên trầm giọng nói, ngữ khí trở nên vô cùng nghiêm túc:
- Đồ Tể, tình huống của anh so với trong tưởng tượng của tôi càng nguy hiểm hơn, tôi muốn anh dừng lại ngay lập tức!
Mặc dù theo Dai Fu xem ra, lúc này bệnh tình Trần Phàm phát tác có chút quỷ dị, Nhưng nàng vẫn kiên trì khuyên giải Trần Phàm dừng cuộc thi đấu.
- Dai Fu, kỳ thực ở trước mặt cô không phải lúc nào tôi cũng hoàn toàn bộc lộ hết thảy, tôi có một việc vẫn luôn luôn không nói cho cô biết.
Trần Phàm nói xong nhắm khẽ mắt, trong con ngươi hiện lên một tia cuồng bạo, chợt hắn mở kính xe xuống, chậm rãi bắn tàn thuốc ra ngoài.
Tàn thuốc màu đỏ tươi ở trên không trung lướt qua một đạo đường cong xinh đẹp, theo gió phiêu tán.
- Oanh!
Cùng lúc đó, Trần Phàm lại khởi động máy xe, cảm xúc cuồng bạo trên mặt cũng dần dần biến mất. Thấy một màn như vậy, Dai Fu không khỏi trừng lớn đôi mắt xinh đẹp!
Nàng hiểu rõ ràng, chuyện kia đối với Trần Phàm mà nói tuyệt đối không hề bình thường, hơn nữa hắn là có quan hệ tới đua xe, nếu không sẽ không ở ngay lúc này mà khiến cho bệnh tình của Trần Phàm phát tác!
- Nữ nhân điên, lúc trước tôi cho hắn cảm nhận mùi vị tuyệt vọng, mà vừa rồi, tôi cho hắn nếm mùi hi vọng, kế tiếp, tôi sẽ đợi tới Thời gian hắn sắp thành công, hoàn toàn đạp cho hắn chìm sâu xuống nỗi tuyệt vọng!
Làm như đã nhận ra vẻ kinh ngạc của Dai Fu. Trần Phàm nghiêng đầu sang chỗ khác, khẽ mỉm cười nói:
- Tôi sẽ đạp hắn xuống địa ngục, để cho hắn ở đó mà sám hối về những điều mơ tưởng hão huyền của hắn!
Dứt lời. Trần Phàm phun ra một hơi buồn bực, chân khí cuồng bạo trào ra khi nãy cũng hoàn toàn biến mất, giống như hết thảy đều chưa từng xuất hiện qua cái gì. Còn Dai Fu thì hoàn toàn choáng váng, nàng há hốc miệng, muốn hỏi gì đó, nhưng không thể bật thốt ra, dù chỉ là một chữ...
- Khởi động! Bugatti Veyron lại khởi động rồi!
Người quan sát bên cạnh quốc lộ, trước tiện đem tin tức phản hồi trở về. Nghe được tin tức này, trên mặt Hà Lão Lục tràn ngập biểu tình thất vọng, lúc này chiếc Busatti Veyron dừng lại đã qua khoảng chững nửa phút! Đây cũng chính là nói. Grimm đã dẫn trước Trần Phàm một phút đồng hồ!
Thân là ông chủ phía sau màn của giới đua xe địa phương này, Hà Lão Lục hiểu rõ ràng, thành tích của một tay đua trong trận đấu như thế nào, cùng tâm lý có quan hệ rất lớn, phía trước, Grimm rớt lại phía sau lâu như vậy, là bởi vì chịu ảnh hưởng của tâm lý, không thể phát huy ra hết sở trường.
Theo hắn xem ra, hiện giờ Grimm đã vượt qua cao thủ thần bí kia, tâm lý khỏi phục bình thường, so ra mà nói, cao thủ thần bí từ lúc dẫn đầu đến lúc rớt lại phía sau, tâm lý tuyệt đối sẽ xảy ra biến hóa, kĩ năng phát huy ra cũng sẽ chịu hạn chế!
Grimm thắng chắc rồi!
Đây là ý niệm chân thật nhất trong lòng của Hà Lão Lục, đồng dạng cũng là ý tưởng của những người đang đứng xem, bọn hắn dùng tiếng hoan hô chúc mừng thắng lợi để biểu đạt ý nghĩ này.
Đồng dạng. Grimm cũng cho là mình thắng chắc rồi. Theo hắn xem ra, cho dù hiện tại xe thể thao của đối thủ có khôi phục bình thường, cũng không thể nào đuổi kịp!
Tâm lý hoàn toàn buông lỏng, làm cho Grimm phát huy ngày càng tốt, từng cú trôi đi phi thường hoàn mỹ.
- Bugatti Veyron tựa hồ không hề chịu ảnh hưởng, ngược lại tốc độ của nó còn nhanh hơn so với lúc trước!
- Không có khả Năng! Đây tuyệt đối không có khả năng!
Những người được Hà Lão Lục phái đến mỗi địa điểm để quan sát không ngừng đem tin tức hồi báo về. Khi Hà Lão Lục nghe được tiếng kinh hô của thủ hạ cuối cùng, thì không khỏi lớn Tiếng chất vấn:
- Nói cho tao biết, đã xảy ra chuyện gì?
- Lão...lão đại, vách núi ở đoạn này nổi danh là đoạn đường nguy hiểm, nhiều khúc cua, hơn nữa con đường nhỏ hẹp... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
- Mẹ nó, nói điểm chính, tao muốn nghe điểm chính!
Hà Lão Lục hổn hển mắng, lời nói của thủ hạ khiến cho hắn cảm thấy được một tia kỳ tích.
- Lão đại, chiếc Busatti Veyron ở đoạn đường này vẫn duy trì tốc độ như cũ! Căn cứ theo phỏng đoán của tôi, nếu hắn luôn bảo trì tốc độ nhanh như thế này, thì hoàn toàn có thể đuổi kịp chiếc Koeniaseas!
- Mày xác định?
- Lão đại, tôi dám dùng đầu đám bảo! Mẹ nó, hắn là một người điên! Một người điên từ đầu đến chân!
Người quan sát ở đoạn sau cùng của trận đấu hoàn toàn choáng váng, bọn hắn đã được kiến thức cái gì gọi là tốc độ chân chính, cái gì là điên cuồng chân chính!
Bọn hắn thậm chí còn đang hoài nghi, chiếc xe kia phải chăng chính là do Thượng Đế thao túng, nếu không vì sao mỗi một lần đóng cua đều tinh chuẩn tới như vậy, mỗi lần vào cua vẫn bảo trì tăng tốc!
Có mấy lần, khi bọn hắn chứng kiến Bugatti Veyron thiếu chút nữa sẽ đánh lên lan can ven đường thì bọn hắn thậm chí còn nhắm chặt hai mắt lại, Nhưng chờ khi bọn hắn mở to mắt ra, thì Busatti Veyron đã biến mất rồi...
Nếu không phải thanh âm động cơ gầm rú trên đường vang vọng quanh quần, thì bọn hắn thậm chí còn hoài nshi chiếc Busatti Veyron đã rới xuống vách núi sâu thăm thẳm mất rồi!
- Lão đại. Busatti Veyron đuổi theo phía sau! Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bọn hắn sẽ gặp nhau ở khúc cua cuối cùng!
Lại nghe được thủ hạ hồi báo, Hà Lão Lục lập tức khẩn trương, hắn hung hăng thở mạnh ra vài hơi. Mà khi nghe được tin tức này, người xem tại hiện trường cũng hoàn toàn choáng váng. Giờ khắc này, bọn hắn thậm chí không tin vào chính lỗ tai của mình!
Phía trước, chiếc Bugatti Veyron ngừng lại trên đường, bọn hắn đều cho rằng chiếc Bugatti Veyron xảy ra vấn đề, sau đó chiếc xe lại tiếp tục khởi động, tốc độ còn nhanh hơn so với trước vài phần. Mà hiện giờ, chiếc Busatti Veyron đã sắp đuổi theo kịp rồi...
ở khúc ngoặt cuối cùng, Khoảng cách vạch vôi trắng cũng không còn xa, dùng mắt thường có thể nhìn thấy. Sau một thoáng khiếp sợ ngắn ngủi qua đi, cơ hồ tất cả mọi người đều đem ánh mắt quẳng ném về phía khúc ngoặt cuối cùng, một số người thậm chí còn khẩn trương tới mức phải dùng tay ôm ngực.
Giờ khắc này, hiện trường yên tĩnh đến quỷ dị.
Người xem tại hiện trường biết được tin tức Busatti Veyron sắp đuổi kịp, mà Grimm cũng nhìn thấy, hắn thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy rõ ràng, phía sau xe, một đạo gió xoáy màu lam đang gia tốc lao về phía hắn. Thấy một màn như vậy, sắc mặt Grimm đại biến!
Hắn cơ hồ theo bản năng đạp mạnh chân ga vận hết tốc lực, tốc độ đột nhiên tăng lên. Nhưng cho dù vậy, chiếc Bugatti Veyron ở phía sau vẫn đang không ngừng rút ngắn Khoảng cách chênh lệch!
- Fuck!
Grimm hoàn toàn nổi giận, cũng hoàn toàn rơi vào trong điên cuồng, dù hắn đã nhìn thấy khúc cua ở phía trước, Nhưng hắn vẫn không giảm tốc độ, mà là còn lao thẳng tới phía trước!
Tốc độ của Bugatti Veyron nhanh hơn xe hẳn, vì không để cho Trần Phàm vượt qua, nên hắn đã phải nhấn kịch chân ga. Hiên nhiên, đến một khắc này, hắn sẽ không muốn thất bại, và cũng không thể thất bại! Nếu không, hắn chẳng những mất đi cơ hội có được Dai Fu, hơn nữa sẽ triệt để bị đả kích!
Hắn là một người tự phụ và kiêu ngạo, hắn tuyệt đối không hi vọng nhìn thấy một màn như vậy phát sinh!
- Đến đây đi!
Grimm gầm lên giận dữ. Nhưng không hề buông lỏng ga, mà đem đầu xe nhập vào phương hướng khúc cua, giẫm xuống chân phanh.
Đây là động tác batile!
Khi Grimm cố gắng đánh tay lái trở lại, sắc mặt hắn nhất Thời cuồng biến!
- Tư...
Tiếng ma sát kịch liệt của lốp xe cùng mặt đường vang vọng phía chân trời, tất cả mọi người đều rõ ràng nhìn thấy, chiếc Koenisnega cùng Busatti Veyron cơ hồ đồng Thời nhập vào khúc cua. đồng Thời làm ra động tác batile!
Nguyên bản Bugatti Veyron thoáng rớt lại phía sau liền vượt lên trước, giành lấy mép đường bên trong, lúc trôi đi, thân xe cơ hồ lướt sát qua lan can đường. Thấy một màn như vậy, người xem xa xa kinh Ngạc há hốc miệng, cực độ rung động khiến cho bọn hắn không thể phát ra được âm thanh.
- Oong...Oong!
Thanh âm gầm rít lần lượt vang lên, dẫn đầu gia tốc chính là Bugatti Veyron, nó giống như một cơn gió màu lam lao thăng về phía trước, chiếc Koenisnega bám theo sát ở ngay phía sau.
Chứng kiến một màn này, biểu tình đắc ý trên mặt Grimm đã hoàn toàn biến mất không còn nhìn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại vẻ mặt điên cuồng, mắt hắn đỏ rực. đem chân sa đạp tới cực hạn!
Luận khi gia tốc, Bugatti Veyron luôn là số một.
Luận tốc độ nhanh nhất. Busatti Veyron cũng là số một.
Đường băng thẳng tấp, ở dưới tình huống Bugatti Veyron dẫn đầu. Koenianega làm sao có thể vượt qua nổi đây?
Đáp án mười phần rõ ràng...
- Không!
Trong Tiếng rống giận tuyệt vọng của Grimm, chiếc Bugatti Veyron dẫn đầu xông qua điểm đích...