Trung tâm hội nghị quốc tế Đông Hải, trong đại sảnh chiếm diện tích 3600m2 đang tổ chức họp báo, mấy trăm phóng viên tề tụ cùng một chỗ, lẳng lặng chờ đợi Trần Phàm. Dương Viễn, Roman xuất hiện.
Trong sự chờ đợi kiên nhẫn của các phóng viên, Trần Phàm, Dương Viễn cùng Roman chậm rãi đi vào phòng họp báo, nện bước trầm ổn mạnh mẽ, gương mặt bình tĩnh như nước.
Rất nhanh, ba người Trần Phàm ngồi xuống ghế, Dương Viễn kéo microphone trước người, nghiêm túc nói:
- Các bạn phóng viên, bởi vì buổi tiệc tối của dạ hội từ thiện sẽ bắt đầu rất nhanh, thời gian của chúng ta rất ít, buổi họp báo chỉ có thể ưu tiên 30 phút, cho nên cơ hội phỏng vấn của các vị chỉ có một lần, hơn nữa chỉ nói về chủ đề từ thiện hôm nay. Tiếp theo các vị có thể bắt đầu phỏng vấn.
- Bá!
Dương Viễn vừa nói xong, toàn bộ phóng viên bên dưới đã đồng loạt giơ tay, tốc độ nhanh tới cực điểm.
Dưới ánh đèn, đôi mắt họ tràn đầy vẻ chờ mong nhìn Trần Phàm.
Bọn họ rất rõ ràng, Trần Phàm mới là diễn viên của buổi họp báo này.
- Trần...Trần tiên sinh, chào ngài, tôi là phóng viên Vương Man của đài truyền hình Đông Hải. Đối với buổi dạ hội từ thiện đêm nay, ngài có cảm thụ như thế nào?
Người thứ nhất đứng dậy chính là phóng viên bản địa Đông Hải, đài truyền hình này cũng là một trong những truyền thông hợp tác chủ yếu của tập đoàn Cao Tường, cũng bởi vì như vậy, nàng cũng không hỏi câu hỏi quá mức gài bẫy, ngược lại câu hỏi thật đơn giản, rất dễ trả lời.
Nghe câu hỏi, hai tay Trần Phàm thật tự nhiên đặt trên bàn, thân mình thoáng nghiêng tới phía trước, trên mặt chậm rãi hiện lên vẻ tươi cười, nói:
- Hồi báo xã hội, đây là nghĩa vụ của mỗi công dân cần thực hiện. Có thể tổ chức hoạt động nhân ái như vậy, là một chuyện khiến tôi vô cùng yêu thích. Đồng dạng cũng là công tác trọng yếu hạng nhất của tập đoàn Cao Tường và tập đoàn Kerner. Sau này, chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục tổ chức những buổi hoạt động như thế.
- Trần tiên sinh, mọi người đều biết, tập đoàn Cao Tường do tập đoàn Thiên vấn, tập đoàn Hải Thụy, tập đoàn Viễn Sơn thành lập dung hợp, trong đó chủ tịch tập đoàn Thiên Vấn Dương Viễn tiên sinh đảm nhiệm chức CEO của tập đoàn Cao Tường, chủ tịch tập đoàn Hải Thụy Tô Thanh Hải tiên sinh đảm nhiệm chức tổng tài. Căn cứ bài danh cổ phần trong công ty, cổ phần của Tô Thanh Hải tiên sinh là nhiều nhất, lẽ ra do Tô tiên sinh đảm nhiệm chức chủ tịch mới đúng, vì sao ngài lại trở thành chủ tịch?
Phóng viên thứ hai thuộc Tân Hoa Xã, câu hỏi rắc rối phức tạp hơn rất nhiều.
- Bởi vì, Tô Thanh Hải tiên sinh đã đem toàn bộ cổ phần chuyển nhượng cho tôi, tôi là đại cổ đông lớn nhất của tập đoàn Cao Tường.
Gương mặt Trần Phàm thật bình tĩnh trả lời.
Hoa lạp!
Trần Phàm vừa nói xong toàn bộ hiện trường đã xôn xao lên!
Dù bọn hắn đã đoán được Trần Phàm trở thành chủ tịch tập đoàn Cao Tường, là bởi vì trong tay nắm giữ cổ phần công ty, lại thật không ngờ, Tô Thanh Hải lại có thể đem toàn bộ cổ phần công ty chuyển nhượng cho Trần Phàm!
- Trần tiên sinh. Tần An tiên sinh có lực ảnh hưởng rất lớn trong lĩnh vực kinh tế, dù là rất nhiều xí nghiệp hàng đầu từng mời ông ấy đảm nhiệm chức chủ tịch danh dự nhưng ông đều cự tuyệt. Vì sao ông lại nhận đảm nhiệm chức chủ tịch danh dự của tập đoàn Cao Tường vậy?
Phóng viên thứ ba đem mũi nhọn nhắm ngay Tần An.
- Về vấn đề này, tôi nghĩ anh nên tự mình đi hỏi Tần lão tiên sinh thì tốt hơn.
Trần Phàm đá ngược quả bóng trở lại, không trả lời thẳng thắn.
Liên tục trả lời câu hỏi của ba phóng viên quốc nội, Trần Phàm rõ ràng nhìn thấy phóng viên của khu Hong Kong cùng nước ngoài đều có chút lo lắng cùng bất mãn.
Vì thế, Trần Phàm đưa câu hỏi thứ tư dành cho phóng viên đến từ Hong Kong.
Nữ phóng viên kia nhìn thấy Trần Phàm mời nàng đặt câu hỏi thì chợt ngẩn ra, sau đó kích động đứng dậy, kết quả có lẽ vì quá mức kích động nên nút áo trước ngực đứt tung lộ ra khe rãnh thâm thúy, cùng chiếc áo ngực bên trong.
Bất quá nàng tựa hồ như không hề để ý tới, mà châm chước một phen, sau đó mở miệng hỏi:
- Trần tiên sinh, từ trước khi buổi dạ hội từ thiện bắt đầu, tổng tài tập đoàn Cao Tường Tô Thanh Hải tiên sinh mang theo một nhóm người đi lên đài chủ tịch chào hỏi ngài, thân phận của họ đều thật không đơn giản, vì sao họ lại tới tham gia dạ hội từ thiện lần này?
- Họ đều là trưởng bối của tôi, tới tham gia dạ hội từ thiện chính là vì chúc mừng tôi trở thành chủ tịch tập đoàn Cao Tường, cũng không có nguyên nhân gì khác.
Trần Phàm không nóng không vội đưa ra lời giải thích.
- Tôi mới vừa nhận được tin tức, trong bọn họ có nhân vật thực quyền của quân đội, còn có...
- Thật xin lỗi mỹ nữ, mỗi người chỉ có một cơ hội đặt câu hỏi, câu hỏi của cô đã xong rồi.
Trần Phàm cười cắt đứt lời nàng:
- Mặt khác, nút áo của cô đã bị đứt, cá nhân tôi cho rằng cô nên đi xử lý một chút thì tốt hơn, cô cảm thấy thế nào?
Ha ha!
Có lẽ thật không ngờ trước đó Trần Phàm luôn trầm ổn vững vàng, lại có một mặt hài hước như thế, một ít phóng viên tại hiện trường đều bị chọc cười, trong đó còn có không ít nam nhân lại đưa mắt nhìn lướt qua trước ngực nữ phóng viên kia, tựa hồ muốn được ngắm nhìn một phen.
Mà nữ phóng viên kia lại đỏ bừng mặt, chật vật ngồi trở xuống.
Một câu nói vui đùa của Trần Phàm làm không khí tại hiện trường trở nên thoải mái hơn, theo sau, Trần Phàm lại mời một nữ phóng viên tóc vàng mắt xanh của nước ngoài.
- Trần tiên sinh, tôi là phóng viên đài truyền hình BBC của Mỹ.
Người đứng dậy hỏi là một nữ phóng viên người Mỹ, da thịt trắng tuyết, mái tóc vàng rực đến chói mắt, trước ngực cũng rất căng cứng, nhưng vẫn kém hơn nữ phóng viên người Hong Kong một chút, nàng tựa hồ đã chuẩn bị xong mới đứng dậy, cũng không có vẻ kích động cùng khẩn trương, mà có vẻ thập phần bình tĩnh:
- Theo tôi được biết, ngài ở Đại Lục có rất nhiều đối thủ, mà đoạn thời gian trước ngài bị buộc rời khỏi gia tộc, bây giờ ngài lại tổ chức buổi dạ hội từ thiện hơn nữa mời rất nhiều nhân vật quan trọng trong quân sự cùng chính trị của quý quốc, là vì muốn thị uy đối với đối thủ của ngài hay sao?
Nữ phóng viên tóc vàng mặc dù là người Mỹ nhưng nói tiếng Trung văn dị thường lưu loát.
Hơn nữa trong lúc nàng nói chuyện, ánh mắt nhìn thẳng ánh mắt Trần Phàm, tựa hồ tuyệt không kiêng kỵ vì đã đưa ra vấn đề nghiêm trọng như thế, ngược lại trong con ngươi của nàng lóe lên quang mang hưng phấn!
- Bá!
Lời của nữ phóng viên người Mỹ vừa thốt ra, toàn bộ phóng viên tại hiện trường đều không hẹn mà cùng đưa mắt chuyển qua, lại một lần nữa tập trung Trần Phàm, trong ánh mắt tràn ngập vẻ chờ mong, nhưng trong lòng lại tràn ngập nỗi khiếp sợ!
Khiếp sợ nữ phóng viên người Mỹ kia làm sao nhận được tin tức này, đồng thời cũng khiếp sợ lá gan của nàng thật khá lớn.
Đối mặt ánh nhìn chăm chú của mấy trăm phóng viên, bên người Trần Phàm, Dương Viễn cùng Roman đều không hẹn cùng nhíu mày.
Bọn họ rất rõ ràng, câu hỏi này chỉ sợ sẽ là câu hỏi khó trả lời nhất của buổi họp báo hôm nay!
Bởi vì...nữ phóng viên người Mỹ kia một châm thấy máu vạch ra mục đích thực sự của Trần Phàm trong buổi từ thiện lần này.
Duy nhất sai lầm đó là nhóm người của Viên Binh không phải do Trần Phàm chủ động mời đến, mà là vì muốn giúp ủng hộ Trần Phàm nên mới đến.
So với Dương Viễn cùng Roman, gương mặt Trần Phàm không hề có chút dao động, trên mặt vẫn lộ dáng tươi cười thản nhiên.
Sau đó trong biểu tình chờ mong của toàn bộ phóng viên tại hiện trường, hắn cười trêu ghẹo nói:
- Tiểu thư xinh đẹp, những gì cô muốn hỏi, cô đều biết hết rồi.
Cô đều biết hết rồi...
Tại hiện trường buổi họp báo đang hoàn toàn im lặng, vang lên lời nói trêu chọc của Trần Phàm.
Thanh âm vừa ra, đại bộ phận phóng viên đều ngây ngẩn cả người, tựa hồ bọn họ thật không ngờ Trần Phàm lại trả lời như vậy.
Sau thoáng ngây người, một ít phóng viên biết về điển cố của những lời này khóe miệng không tự chủ được chợt nhếch lên cười khẽ, mà nữ phóng viên người Mỹ lại hoàn toàn không hiểu ý nghĩa câu trả lời của Trần Phàm.
- What?
(Cái gì?)
Vừa mê mang nàng lại chợt thốt lên, lần này nàng dùng tiếng Anh, khẩu âm chính tông của Mỹ.
- Thật xin lỗi nữ sĩ xinh đẹp, câu hỏi của cô tôi đã trả lời.
Trần Phàm cười nói:
- Vị kế tiếp!
Nghe được Trần Phàm vừa nói như thế, nữ phóng viên người Mỹ hiển nhiên không hài lòng với thái độ của Trần Phàm, thần tình buồn bực nàng còn định mở miệng nói thêm gì đó lại bị đồng bạn ngồi một bên kéo tay, không cam lòng ngồi xuống ghế.
Trong mười mấy phút sau, các phóng viên đến từ khắp nơi trên toàn cầu đều hỏi liên tục, câu hỏi của phóng viên quốc nội tương đối dễ dàng trả lời, mà phóng viên nước ngoài thì hoàn toàn khác hẳn, câu hỏi nào của họ cũng là câu hỏi gài bẫy.
Ví dụ, nữ phóng viên đến từ thành phố Paris lãng mạn, đã lớn mặt hỏi Trần Phàm:
- Trần tiên sinh, xin hỏi ngài đã kết hôn chưa? Hoặc là, ngài đã có vị hôn thê?
Đối với loại câu hỏi này, Trần Phàm dở khóc dở cười, đều tránh né không đáp.
Ngoại trừ phỏng vấn Trần Phàm, một ít phóng viên còn hướng người phụ trách Roman của tập đoàn Kerner tại Châu Á một vài câu hỏi.
Đối với Roman mà nói, kinh nghiệm ứng phó phóng viên phong phú hơn Trần Phàm rất nhiều, mỗi một lần mở miệng trả lời đều là lập lờ nước đôi, rồi lại để các phóng viên không tìm kiếm được sai lầm.
Nói đơn giản chính là: lão bánh quẩy!
Sau khi buổi họp báo kết thúc, đại bộ phận phóng viên đều có vẻ bất mãn.
Dù sao, toàn bộ buổi họp báo tin tức chân chính hữu dụng đối với họ chỉ có một: Tô Thanh Hải đem toàn bộ cổ phần công ty chuyển nhượng cho Trần Phàm, để Trần Phàm trở thành chủ tịch tập đoàn Cao Tường.
Ngoài ra, bọn họ muốn biết rõ về chuyện xuất hiện của nhóm người Viên Binh, Trần Phàm đều chỉ trả lời cho qua chuyện, căn bản không hề thật sự trả lời.
- Trần tiên sinh, trước kia ngài từng tham gia họp báo?
Khi đi ra khỏi phòng họp báo, Dương Viễn tò mò hỏi.
Từng là người phụ trách tập đoàn Thiên vấn, hiện giờ là CEO của tập đoàn Cao Tường, tham dự buổi họp báo đối với Dương Viễn chỉ là chuyện cơm thường, theo hắn xem ra. Trần Phàm đã biểu lộ thật thành thục trong buổi họp báo vừa rồi.
- Không có.
Trần Phàm nhẹ lắc đầu:
- Mới học, ân, dùng một câu rất lưu hành mà nói, chưa ăn được thịt heo nhưng cũng đã thấy qua heo chạy rồi... Bạn đang đọc truyện tại - internet
Dương Viễn ngạc nhiên.
- Đúng rồi, Tô ca để cho tôi chuyển cáo ngài, ông ấy đi bồi chiến hữu, sẽ không xuất hiện trong buổi tiệc tối nay.
Dương Viễn nhớ ra gì đó liền nói.
Trần Phàm gật đầu đáp:
- Tôi đã biết. Đúng rồi, Dương Viễn, sau khi tiệc tối bắt đầu, tôi sẽ đi bồi Tô thúc bọn họ uống rượu, anh ở đại sảnh ứng phó.
- Hiểu rồi!
Dương Viễn cũng không có dị nghị.
- Mặt khác, nếu Hoàng Chí Văn, Mã Chí Cường cùng La phó chủ tịch rời tiệc sớm, anh giúp tôi cản lại, anh nói sau đó tôi có chuyện quan trọng muốn nói với bọn họ.
Trần Phàm nheo mắt lại, bổ sung nói.
Ân?
Bên tai vang lên lời nói của Trần Phàm, nhận thấy được tia khí tức nguy hiểm toát ra từ trong con ngươi của hắn.
Trong lòng Dương Viễn đột nhiên này sinh một ý niệm: Trần Phàm lưu lại ba người, chỉ sợ không chỉ bàn về chuyện tập đoàn Cao Tường đơn giản như vậy.
Trong lòng mặc dù hiếu kỳ, nhưng Dương Viễn không lắm miệng hỏi thêm, mà giữ im lặng đồng ý.
Đúng như ý nghĩ của Dương Viễn, Trần Phàm lưu lại ba người quả thật không phải vì bàn chuyện của tập đoàn Cao Tường.
Mà là vì muốn tấu vang hồi kèn phản kích!
Lấy Hoàng Chí Văn khai đao.
Đây là bước đầu tiên tấu vang hồi kèn phản kích.
Nhìn thấy lão Edward quay trở lại bên cạnh mình, cảm giác không thoải mái trong lòng Grimm thoáng phai nhạt một ít - hiện giờ ván đã đóng thuyền, bất kể như thế nào, lão Edward đều khó có khả năng đối ý!
Kể từ đó, dù cho Trần Phàm quen biết ông trùm Mafia Silva thì thế nào?
Dai Fu vẫn còn là nữ nhân của mình!
Nghĩ tới đây, vẻ âm mai trên gương mặt Grimm dần dần tiêu tán, một lần nữa đưa ánh mắt nhìn về phía Dai Fu.
Khi thấy Dai Fu chảy nước mắt thì trong lòng hắn nhiều ít có chút khó chịu!
Theo hắn xem ra, đời này dù cho hắn và Dai Fu trở thành vợ chồng, Dai Fu cũng sẽ không bao giờ rơi nước mắt vì hắn đi?
Vừa nghĩ tới đây, nỗi tức giận trong lòng Grimm lại thiêu đốt lên, hắn châm chọc nói:
- Em yêu, thực không ngờ bạn của em lại quen biết được nhân vật lớn như Silva, chẳng thể trách hắn dám tới nơi này.
- Grimm, ngươi còn nhớ rõ chứ?
Khóe môi Dai Fu nhếch lên dáng tươi cười trào phúng:
- Đêm nay, sẽ trở thành ác mộng của ngươi!
Bên tai vang lên lời nói của Dai Fu, gương mặt Grimm đột nhiên biến đổi, muốn phản bác nhưng lại nghẹn trở về trong bụng, mà lão Edward cùng Mendelsohn lại giả vờ như không nghe được gì, trầm mặc không nói.
Nhưng trong lúc bọn hắn trầm mặc, bọn hắn nhịn không được nhìn thoáng qua người thanh niên đang chuyện trò vui vẻ với Silva, ở trong lòng thầm hỏi chính mình: Hay là hắn tới nơi này để phá bãi?
Không có khả năng!
Đây là đáp án chung của lão Edward cùng Mendelsohn.
Theo bọn hắn xem ra, Trần Phàm không có can đảm kia, cũng không có năng lực đến phá đám!
Cách nhìn của Dai Fu hoàn toàn ngược hẳn với bọn hắn.
Nàng rất rõ ràng, Silva xuất hiện chỉ có thể coi là một sự ngẫu nhiên, cũng không phải do Trần Phàm cố ý làm ra.
Ngẫu nhiên còn làm cho lão Edward cùng mọi người khiếp sợ không gì sánh kịp, kế tiếp nên như thế nào?
Dai Fu đã tràn ngập chờ mong.
Nhận thấy được vẻ chờ mong trong con ngươi của Dai Fu, trong lòng Grimm tức giận không thôi, bất quá hắn cũng biết vào trường hợp hôm nay căn bản không có khả năng trở mặt với Dai Fu, vì thế đành phải ngăn chặn lửa giận, chờ sau này khi Dai Fu trở thành nữ nhân của hắn, tiếp tục chậm rãi thu thập nàng.
- Ông nội, ông Edward.
Nghĩ tới đây, Grimm hành lễ nói:
- Cháu đi tâm sự với Roddy bọn họ một chút.
- Đi thôi.
Lão Edward cùng Mendelsohn không hẹn cùng nói.
Được hai người cho phép, Grimm không hề do dự, bưng ly rượu bước những bước tao nhã đến chỗ đám người trẻ tuổi phía trước.
Hôm nay trong số những khách nhân đến tham gia, ngoại trừ đại nhân vật tuổi tác hơi lớn, có danh khí lớn cùng thân phận hiến hách như Silva, còn có một ít công tử ca trong xã hội thượng lưu Anh quốc, trong đó người của gia tộc Kerner Er và gia tộc Michelle là nhiều nhất.
Tựa hồ biết rõ đại nhân vật không có khả năng đem tinh lực đặt trên người bọn hắn, những công tử ca kể cả Roddy cũng biết điều không đi nịnh bợ những đại nhân vật, chỉ miễn cưỡng chào hỏi liền vây lại cùng nhau.
- Grimm, chúc mừng.Nhìn thấy Grimm đi tới, Roddy vốn có quan hệ không tệ với Grimm dẫn đầu tiến lên, nâng ly chúc mừng.
Roddy vừa mở miệng, những người khác cũng liên tiếp nâng ly, trong con ngươi hiện lên vẻ hâm mộ cùng ghen tỵ không hề che giấu.
Hiển nhiên, bọn hắn cũng muốn chinh phục nữ thần Dai Fu được giới công tử ca của xã hội thượng lưu công nhận!
Nhận thấy được ánh mắt ghen tỵ trong con ngươi của mọi người, trong lòng Grimm chợt thoải mái hơn, hắn cười giơ cao ly rượu nói:
- Roddy, cảm ơn, cũng cảm ơn chư vị đêm nay đã tới tham dự nghi thức đính hôn của tôi cùng Dai Fu tiểu thư.
Vừa nói xong, Grimm nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, tư thế tao nhã.
- Grimm, tên khi Trung Quốc kia tại sao cũng quen biết được Silva?
Một công tử ca nhẹ nhàng nhấp ngụm rượu, nhịn không được hỏi.
Hắn vừa mới mở miệng, dù là Roddy, đại bộ phận công tử ca đều mang theo bộ dáng tò mò.
Từ nhỏ bọn hắn đã có thân phận cao quý, lại nhận được gia tộc bồi dưỡng cùng hun đúc, nên ánh mắt cũng không kém.
...
Bọn hắn có thể nhận thấy được Silva vốn có thân phận cao quý khi đối mặt với Trần Phàm, thực tôn kính.
Phần tôn kính kia, phát ra từ nội tâm!
Đám người Roddy đã nhận ra, Grimm tự nhiên cũng đã nhận ra, lúc này nghe tên công tử ca vừa hói như vậy, trong lòng nhiều ít có chút không vui.
- Hắc! Nhận thức thì sao? Silva là ông trùm Mafia nước Mỹ thôi, chuyện của gia tộc Michelle chúng ta, còn không tới phiên hắn đến quản!
Lúc này Holl giận dữ nói.
Lời tuy nói như vậy, tuy nhiên mang đến cho người ta cảm giác ăn không được trái nho liền nói trái nho xanh.
Nhận thấy được giọng nói chua chát của Holl trong lòng mọi người như gương sáng: Silva đích xác không quản được chuyện của gia tộc Michelle, nhưng thái độ của hắn đối với Trần Phàm, tuyệt đối tỏ tõ Trần Phàm không đơn giản. Kể từ đó hôm nay Trần Phàm biết rõ Grimm muốn làm nhục hắn, thế nhưng vẫn đến nơi này, ẩn ý trong đó đủ làm người ta suy nghĩ sâu xa.
- Bất kể như thế nào, chuyện Grimm đính hôn với Dai Fu đã thành sự thật, không có khả năng thay đổi.
Roddy tựa hồ nhìn ra vẻ xấu hổ của Grimm, dàn xếp nói:
- Chúng ta lại chúc phúc cho Grimm đi thôi!
Nói xong mọi người lại bưng rượu.
- Đúng rồi, những khách nhân đều tới đông đủ, vì sao nghi thức đính hôn còn chưa được bắt đầu?
Lại một lần chạm ly, có thểm một gã công từ ca khó hiểu hỏi.
Nghe được câu hỏi của tên công tử ca, Roddy cười thần bí:
- Còn có khách nhân quan trọng chưa đến.
- Ai?
Mọi người không hẹn mà cùng hỏi.
- Bộ trưởng ngoại giao của EU, Kaiser tiên sinh đến!
Phảng phất như muốn trả lời vị công tử ca kia, không đợi Roddy đáp lại, nơi lối vào quảng trường, thanh âm to rõ của quản gia gia tộc Kerner Er lại vang lên.
Kaiser?
Nghe được tên này, những công tử ca bên người Roddy đều ngây người!
Không riêng gì bọn hắn, những khách nhân tại hiện trường cũng kinh ngạc!
Bọn hắn đứng trên đỉnh quyền lực cùng tiền tài, rất rõ ràng, lực lượng ẩn chứa trong cái tên kia khủng bố tới bao nhiêu!
Kaiser, bộ trưởng ngoại giao EU!
Thân phận này đủ để Kaiser chỉ dưới một người trên vạn người trong toàn bộ Châu Âu!
Thân phận này đủ để nhân vật tộc trưởng gia tộc Kerner Er như lão Edward phải biến thành một con chó vẫy đuôi chạy tới lấy lòng.
Trong lúc nhất thời, quảng trường lâm vào yên lặng như cõi chết, tất cả mọi người đều ngừng nói chuyện, tuyệt đại bộ phận khách nhân đem ánh mắt nhìn về phía lối vào quảng trường.
Thân là tộc trưởng gia tộc Michelle, Mendelsohn nghe được tên Kaiser cũng khiếp sợ không thôi!
Hắn biết rõ gia tộc của mình căn bản không thỉnh được vị tôn đại thần này!
Không riêng gì gia tộc Michelle, dù là gia tộc Kerner Er cũng không thỉnh nổi đại nhân vật như Kaiser!
Vì thế hắn thực nghi hoặc nhìn về phía lão Edward.
Thân là gia tộc lớn nhất Anh quốc, gia tộc Kerner Er mỗi lần tổ chức tụ họp như vậy cũng đều phát ra lời mời với những nhân vật trọng yếu.
Những đại nhân vật kia có tham gia hay không cũng không quan trọng, quan trọng là cần làm theo lễ tiết!
Ở thời gian trước, lão Edward không ít lần mời Kaiser, thậm chí còn như một con chó vẫy đuôi chạy tới lấy lòng, nhưng Kaiser tuyệt đối không hề nhìn tới hắn!
Vì thế hôm nay biết Kaiser tới đây, lão Edward cũng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng giờ phút này nhìn thấy vẻ khiếp sợ trong con ngươi của Mendelsohn, hắn tự nhiên sẽ không nói ra sự thật này, ngược lại hắn kiêu ngạo ngẩng cao đầu, sau đó bước nhanh tới lối vào quảng trường.
Ba tháp! Ba tháp!
Bước tiến của lão Edward có chút lo lắng, đôi giày da sang quý giẫm lên mặt đất phát ra tiếng vang nặng nề, đánh vỡ vẻ im lặng trên quảng trường.
- Gia tộc Kerner Er thật sự là lợi hại, lại mời được cả Kaiser!
- Phải, tôi nhớ lão Edward vì muốn được Kaiser xem trọng, bỏ tâm tư không ít, lại thật không ngờ cuối cùng vẫn thành công!
- Có tầng quan hệ của Kaiser, địa vị gia tộc Kerner Er ngày sau tại Anh quốc càng thêm cũng cố, địa vị ở Châu Âu lại càng được đề cao!
Trong lúc nhất thời, khách nhân trên quảng trường đều nghị luận sôi nổi, tuyệt đại bộ phận khách nhân khi nghị luận cũng âm thầm làm ra quyết định qua đêm nay, cần phải tăng thêm quan hệ hợp tác thật sâu sắc với gia tộc Kerner Er.
Lão Edward đang đi nghênh đón Kaiser, mơ hồ nghe được lời nói của mọi người, đầu ngẩng cao, khóe miệng lại lộ ra dáng tươi cười đắc ý không thể che giấu!
Mà ngay cả Roddy, những công tử ca của gia tộc Kerner Er, vẻ đắc ý trên mặt càng không hề có chút che giấu!
Lối vào quảng trường, cận vệ của Kaiser đưa thiếp mời cho quản gia gia tộc Kerner Er, cùng Kaiser bước vào quảng trường.
Kaiser thân ở địa vị cao dĩ nhiên có được khí tràng mà người bình thường không thể có, sau khi hắn tiến vào quảng trường, đối diện với ánh mắt ngưỡng mộ của khách nhân, gương mặt thực bình tĩnh.
Nhưng trong vẻ bình tĩnh cất giấu một tia cảm xúc dao động mãnh liệt!
Hắn vừa đi. ánh mắt lại cực nhanh đảo qua các khách nhân bên trong quảng trường.
Giờ này khắc này, dù trên quảng trường lóe sáng ánh đèn, nhưng ngọn đèn không rực rỡ lắm, chợt nhìn vào chỉ thấy quảng trường rất nhiều người, muốn tìm một người quả thật không dễ dàng.
Nhưng Kaiser vẫn tìm thấy...
Ánh mắt của hắn rơi vào trên người một thanh niên phương xa tới!
Khi thấy người thanh niên nhìn hắn lộ ra vẻ mỉm cười, cả người hắn giống như bị lọt vào sấm đánh, kịch liệt run rẩy lên, bước chân cũng chợt ngừng lại!
- Kaiser tiên sinh tôn quý, tôi đại biểu gia tộc Kerner Er cảm tạ ngài...
Lúc này lão Edward đi tới bên cạnh Kaiser, cung kính hành lễ, kích động nói.
Nhưng mà...
Không đợi hắn nói xong.
Kaiser liền động.
Hắn hoàn toàn coi thường lão Edward đang giống như một người hầu hành lễ với mình, vẻ mặt kích động, bước chân run rẩy đi về hướng Trần Phàm.
Ân?
Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người kể cả Mendelsohn đều trợn tròn mắt không biết Kaiser muốn làm gì.
Mà lão Edward lại thần tình xấu hổ ngẩng đầu, nhìn theo phương hướng Kaiser đi tới.
Hắn nhìn thấy thân hình cao ngất của Trần Phàm.
Dưới ánh đèn, nam nhân vốn bị cô lập trước đó, vẫn đứng thẳng sống lưng của mình giống như lúc mới bước vào quảng trường.
- Chẳng...chẳng lẽ Kaiser không phải vì gia tộc Kerner Er mà đến, mà là vì nam nhân phương đông kia sao?
Cùng lúc đó, toàn bộ khách nhân trong hiện trường đều cũng chứng kiến vẻ mặt Kaiser kích động đi tới chỗ Trần Phàm, trong lòng nhất thời trào ra một ý nghĩ quái dị trong đầu.
Không có khả năng!
Kaiser cao quý làm sao có thể vì nam nhân đông phương kia mà đến?
Cơ hồ tất cả mọi người đều Phủ định ý tưởng vớ vẩn này. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đúng vậy, ở trong lòng bọn họ nghĩ điều này thật sự quá hoang đường!
Nhưng...
Kaiser quả thật đi tới chỗ Trần Phàm, hơn nữa càng đi thân mình càng run rẩy thật dữ dội.
Khoảng cách mấy chục thước ngắn ngủi đối với Kaiser mà nói, phảng phất xa xôi như địa cầu đến mặt trăng.
Không biết qua bao lâu, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người trong toàn trường, Kaiser rốt cục đi tới trước mặt Trần Phàm.
Trong lúc nhất thời ánh mắt mọi người đều tụ tập lại!
Ngay sau đó bọn hắn rõ ràng chứng kiến, nhân vật bộ trưởng ngoại giao đầy quyền uy của EU, cũng giống như trước đó Silva nhìn thấy Trần Phàm, thật cung kính, chậm rãi hướng Trần Phàm khom xuống sống lưng kiêu ngạo.
- Tiên sinh tôn quý, lại gặp được ngài, Kaiser cảm giác vô cùng vinh quang và may mắn!
Trong màn đêm, lời nói kích động của Kaiser tựa như một đạo kinh thiên lôi điện nổ vang trên bầu trời quảng trường!