Lúc Trần Phàm mang theo Dương Viễn quay trở lại đại sảnh hội trường, bên trong đại sảnh đèn đuốc rực rỡ, cả đại sảnh bày đầy bàn bát tiên, do Hoàng Chí Văn dẫn đầu những khách nhân căn cứ theo cấp bậc vào chỗ ngồi, phía tây có hơn mười bàn bát tiên để trống, đều là dành riêng cho các phóng viên.
Tập đoàn Cao Tường chỉ chớp mắt đã quyên ra ngoài tới con số triệu, vì thế dù đãi tiệc tối hơn trăm bàn cũng không tính là gì, ngược lại chỉ như chín trâu mất một sợi lông mà thôi.
Hoàng Chí Văn ngồi ở bàn trung ương, Tần An ngồi bên cạnh, Mã Chí Cường, La phó chủ tịch, Hồ phó chủ tịch, ngoài ra không còn ai khác.
- Thật có lỗi, để cho chư vị lãnh đạo đợi lâu.
Trần Phàm mang theo Dương Viễn đi tới bên cạnh bàn của mấy người Hoàng Chí Văn, xin lỗi nói.
Bên tai vang lên lời nói của Trần Phàm, trong con ngươi hiện ra dáng tươi cười xin lỗi của hắn. Hoàng Chí Văn có thể nhận thấy được, sau một loạt sự kiện xảy ra. Trần Phàm đã thay đổi.
Trong lòng hiểu được điểm này, Hoàng Chí Văn đứng dậy gượng ép cười nói:
- Khách tùy theo chủ, Trần tiên sinh không cần phải khách khí như thế.
Hoàng Chí Văn vừa mở miệng, La phó chủ tịch, Mã Chí Cường, Hồ phó chủ tịch ba người cũng liền phụ họa, nhưng Tần An thì vẫn giống lão tăng nhập định, cũng không cần nói lời khách sáo với Trần Phàm.
Hiển nhiên với mối quan hệ giữa hắn và Trần Phàm, thì căn bản là không cần phải khách sáo.
Lùi lại một bước mà nói, nếu giữa hắn và Trần Phàm còn cần phải khách sáo, thì hắn sẽ không phá lệ tham gia buổi dạ hội từ thiện này.
Đối mặt lời khách sáo của mấy người Hoàng Chí Văn, Trần Phàm mỉm cười ứng phó hai câu, sau đó cùng Dương Viễn ngồi xuống.
Sau khi hai người ngồi xuống, tiệc tối cũng chưa lập tức bắt đầu, mà chờ sau khi các ký già đều ngồi vào chỗ, Trần Phàm mới lên tiếng nói:
- Hoàng phó chủ tịch, từ ngày tập đoàn Cao Tường thành lập tới nay, được Thành ủy cùng Thị chính chiếu cố, vậy do ngài nâng ly trước tuyên bố bắt đầu tiệc tối đi.
- Trần tiên sinh là chủ tịch, đi đầu phải do ngài mới đúng.
Không biết tại sao, đối mặt dáng tươi cười của Trần Phàm, trong lòng Hoàng Chí Văn cảm giác thật không thoải mái, nhưng mặt ngoài cũng không hề biểu hiện gì khác thường.
Nghe Hoàng Chí Văn nói như thế, Trần Phàm trầm ngâm một thoáng cũng không khách khí, trực tiếp bưng ly rượu mạ vàng đứng lên.
Cơ hồ toàn bộ khách nhân đều đang chú ý động tĩnh nơi bàn của Trần Phàm, nhìn thấy Trần Phàm bưng ly rượu đứng lên, tất cả mọi người đều bưng ly rượu chờ đợi Trần Phàm mở miệng.
- Cảm tạ các vị lãnh đạo cùng quý khách đã đến tham gia dạ hội từ thiện ngày hôm nay.
Đối mặt ánh nhìn chăm chú của mấy trâm người, trên mặt Trần Phàm tràn đầy tươi cười, giọng nói không nhanh không chậm, thanh âm không lớn nhưng rất rõ ràng:
- Ly rượu thứ nhất cảm tạ mọi người đã đến, mời!
Vừa nói xong, Trần Phàm nâng ly rượu lên gọn gàng uống cạn, khách nhân cũng lập tức uống một hơi cạn sạch.
Nữ phục vụ mặc sườn xám đứng bên bàn lập tức bước lên rót đầy ly rượu cho Trần Phàm.
- Ly rượu thứ hai, chúc mọi người tối nay ăn uống thật hài lòng, mời!
Trần Phàm lại giơ cao ly rượu uống cạn.
Uống xong hai ly rượu, Trần Phàm mỉm cười ra dấu, sau đó lại ngồi xuống ghế.
- Các vị lãnh đạo, Tần lão tiên sinh, tôi mời các vị một ly!
Vừa ngồi xuống, Trần Phàm lại bưng ly rượu lên, dáng tươi cười trên mặt không hề giảm bớt.
Đối mặt lời mời rượu của Trần Phàm, mấy người Hoàng Chí Văn tự nhiên không dám lãnh đạm, lập tức bưng ly rượu lên.
Theo sau, Trần Phàm lại cụng ly với nhóm người Hoàng Chí Văn, sau đó rời khỏi bàn rượu, đến phòng bên cạnh bồi tiếp nhóm người Tô Thanh Hải.
Nhìn thấy Trần Phàm rời đi, mấy người Hoàng Chí Văn cũng không hề tỏ vẻ bất mãn.
Ngược lại trong lòng Hoàng Chí Văn còn có loại hương vị như được giải thoát. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Theo ý nào đó mà nói, để cho hắn phải ngồi ăn cơm chung một bàn với gương mặt tươi cười của Trần Phàm, quả thật là hắn ăn không tiêu.
Bởi vì hắn không tin Trần Phàm sẽ dễ dàng buông tha cho hắn!
- Tần lão, Dương tiên sinh, Hoàng mỗ còn có việc, xin cáo từ trước.
Nhìn thấy nữ phục vụ mặc sườn xám đi cùng Trần Phàm rời khỏi đại sảnh. Hoàng Chí Văn cũng đứng dậy chuẩn bị cáo từ.
Hoàng Chí Văn vừa đứng dậy, Mã Chí Cường cũng đi theo đứng dậy, nhưng La phó chủ tịch và Hồ phó chủ tịch vẫn không nhúc nhích, không sốt ruột muốn rời đi.
- Hoàng phó chủ tịch, Mã phó chủ tịch, Trần tiên sinh nói, hắn qua phòng bên mời rượu, mời rượu xong sẽ trở lại.
Nhìn thấy hai người đứng dậy, Dương Viễn hơi nhíu mày nói:
- Hắn nói còn có chuyện quan trọng muốn trao đối với hai vị, cho nên...
Dương Viễn không nói hết câu, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng: hai người các ngươi hãy tiếp tục chờ thêm một lát!
Lấy thân phận của Hoàng Chí Văn và Mã Chí Cường, xí nghiệp bình thường muốn mời bọn hắn tham dự tiệc tối quả thực còn khó hơn lên trời, càng đừng nói khi muốn rời khỏi tiệc còn bị ngăn cản!
Nhưng đối mặt với sự ngăn trở của Dương Viễn, sắc mặt hai người đồng thời biến đổi, trong con ngươi cũng không hề hiện lên ánh mắt bất mãn, có chăng chỉ là sự lo lắng mà thôi.
Thoáng châm chước. Hoàng Chí Văn cùng Mã Chí Cường không hẹn mà cùng ngồi trở xuống ghế.
Tần An thờ ơ lạnh nhạt nhìn thấy tất cả chuyện này, nhưng trong lòng đang thầm hỏi chính mình: Trần Phàm tiểu tử sẽ làm sao đối phó Hoàng Chí Văn?
Không có đáp án.
Theo Tần An xem ra, tuy rằng đoàn người Viên Binh tới ủng hộ Trần Phàm, làm ra tác dụng uy hiếp, nhưng Trần Phàm muốn đối phó Hoàng Chí Văn đang treo nhãn hiệu của Yến gia cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Bởi vì thời gian bắt đầu tiệc tối hơi trễ, đại bộ phận mọi người cũng đã rất đói bụng, những bàn khác đều đã bắt đầu động đũa, chỉ có mấy người ngồi ngay bàn trung ương không hề động tới.
Dưới ánh đèn, mỗi người đều có tâm tư riêng, không khí có vẻ cực kỳ quỷ dị.
Nhận thấy được điểm này, nguyên bản có một số quan chức chính giới và nhỏm ông trùm thương giới đang muốn tiến tới mời rượu chắp nối, nhưng sau đó đành phải bỏ qua ý nghĩ này.
Đối với hết thảy chuyện này Trần Phàm cũng không tận mắt nhìn thấy, trong lòng có đoán được hay không thì cũng chỉ có bản thân hắn mới hiểu thôi.
Hoàn toàn tương phản với bàn của Hoàng Chí Văn, trong một gian phòng khác, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt, đám người Tô Thanh Hải liên tiếp nâng ly, uống rượu như uống nước lã, từng ly từng ly không ngừng rót vào bụng họ.
Nếu ở bình thường, đại bộ phận những người trong nhóm họ ngay khi đi dự tiệc cũng đều dùng lý do bị bệnh trong người mà cự tuyệt được mời rượu.
Nhưng ở trường hợp đặc thù hôm nay, không ai nói như vậy, sau khi Trần Phàm đi vào phòng, bầu không khí đã đạt tới một cao trào mới, lấy Viên Binh dẫn đầu, mọi người đều đứng dậy, kéo Trần Phàm tới bên bàn rượu, ồn ào đòi Trần Phàm mời rượu, tính cách hoạt bát thích náo nhiệt như Đổng Đại Chí càng ồn ào bảo Trần Phàm gọi Tô San đến, ra mặt bọn hắn. Cảm giác như chỉ hận là không thể lập tức đứng ra chủ trì hôn lễ cho Trần Phàm cùng Tô San!
- Các vị chú bác, chờ khi cháu cùng San San kết hôn, nhất định bảo San San mời rượu cho các vị, mỗi người đều kính hết, hôm nay thôi đi.
Trần Phàm dở khóc dở cười.
- Được rồi, nếu nói như vậy tiểu Phàm bắt đầu kính rượu từ Viên thúc đi.
Đổng Đại Chí đánh nhịp nói:
- Không cần nhiều, mỗi người hai ly, chính cháu bồi một ly.
- Đại Chí à, chúng ta có tới năm mươi người, mỗi người một ly, tiểu Phàm chịu nổi sao?
Có người lo lắng hỏi.
- Tôi xem ông già nên hồ đồ rồi.
Đổng Đại Chí tức giận nói:
- Tiểu Phàm là con trai của anh Chiến! Tửu lượng năm đó của anh Chiến như thế nào? uống gấp mười cũng không thành vấn đề đi? Đừng phản bác, sau khi chiến tranh chấm dứt, chúng ta cùng nhau uống rượu mừng, tất cả mọi người đều uống, anh Chiến đã từng bước từng bước đánh gục chúng ta kia mà!
- Không đề cập tới lão Chiến, tiểu Phàm chính là Long Nha duy nhất trong suốt ba mươi năm nay, tửu lượng sẽ không kém đâu.
Trương Thự Quang phụ họa nói.
Nghe Đổng Đại Chí cùng Trương Thự Quang ồn ào, Trần Phàm từ lúc bồi một ly đến thăng cấp thành hai ly, kết quả một vòng xoay, đã uống hơn trăm ly, mặc dù ly nhỏ, nhưng không chịu nổi số lượng quá nhiều, hơn nữa còn uống liên tục như vậy.
Nếu là người bình thường, chỉ sợ uống đến bây giờ đã bị bất tỉnh nhân sự mất rồi.
Dù Trần Phàm từng trải qua huấn luyện đặc thù, tửu lượng đủ dùng từ biến thái mà hình dung, nhưng thật ra vẫn là có chút ăn không tiêu.
Sau khi kết thúc việc mời rượu, đám người Viên Binh cũng không ép Trần Phàm lưu lại bồi bọn họ, mà để Trần Phàm đi làm việc riêng của mình.
Trần Phàm rất rõ ràng, nhóm người Tô Thanh Hải thực vất vả mới sum họp một lần, khẳng định còn có nhiều chuyện muốn tâm sự, vì thế biết điều lựa chọn rời đi, lúc rời đi cũng không hề nói thêm những lời cảm tạ linh tinh gì khác.
Dù sao lòng cảm kích cũng không phải chỉ đọng bên khóe miệng, hơn nữa đám người Viên Binh cũng không cần Trần Phàm cảm tạ.
Ở trong lòng bọn họ, ra mặt cho Trần Phàm, là chuyện thiên kinh địa nghĩa!
Sau khi rời khỏi gian phòng của nhóm người Tô Thanh Hải, Trần Phàm cũng không trực tiếp quay về đại sảnh tiệc tối, mà cùng đi với một nữ quản lý đi lên phòng tổng thống.
- Trần tiên sinh, ngài còn điều gì cần phân phó không?
Đi vào phòng tổng thống, nữ quản lý thật quen thuộc rót một chén trà giải rượu cho Trần Phàm, mỉm cười hỏi.
Vừa hỏi nàng vừa không hề che giấu vẻ hiếu kỳ cùng cảm giác hảo cảm với Trần Phàm.
Trần Phàm còn trẻ tuổi, diện mạo suất khí, khí chất đặc thù, trọng yếu hơn lại là chủ tịch tập đoàn Cao Tường, giá trị bản thân hơn trăm triệu tài sản, đây đối với đại đa số nữ nhân mà nói có lực hấp dẫn trí mạng!
Thậm chí có thể nói không chút nào khoa trương, hiện giờ Trần Phàm tuyệt đối có thể được xem là ông trùm kim cương Vương Lão Ngũ trong nhóm Vương Lão Ngũ.
- Cô đi thông báo cho Dương Viễn, để hắn mời Hoàng phó chủ tịch lên đây một chuyến.
Trần Phàm uống một ngụm trà, nhẹ nhàng nhu nhu huyệt thái dương, liếc mắt nhìn nữ quản lý, cũng không dừng lại trên thân thể xinh đẹp của nàng, mà ánh mắt thập phần trong suốt.
Nữ quản lý cũng tự mình hiểu lấy, biết rõ nhân vật như Trần Phàm là nàng không thể trèo cao, nên ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng nói:
- Dạ.
Vừa nói xong nữ quản lý cũng không hề chậm trễ, nhanh chóng rời đi.
Nhìn thấy nữ quản lý rời đi, Trần Phàm đứng dậy đi rửa mặt, suy nghĩ đang mơ hồ đã trở nên thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Hắn ngồi trên sô pha, châm một điếu thuốc lá, nhẹ nhàng hút, khói thuốc vờn quanh gương mặt của hắn, khiến cho người ta không thể nào nhìn thấy rõ, càng không thể đoán ra được suy nghĩ ở trong nội tâm của hắn.
Mười phút sau, Dương Viễn đưa Hoàng Chí Văn đến phòng tổng thống, sau đó lui ra ngoài.
Dương Viễn vừa rời đi, trong đầu Hoàng Chí Văn không khỏi nhớ tới chuyện Tiết Cường bị Trần Phàm chém rụng đầu, toàn thân rét lạnh, đừng nói là ngồi xuống, ngay cả nhìn Trần Phàm cũng đều không dám nhìn.
- Như thế nào? Hoàng phó chủ tịch, thoạt nhìn ông rất sợ tôi hả?
Nhìn thấy bộ dáng của Hoàng Chí Văn. Trần Phàm nở nụ cười.
Chắc hẳn, hắn sẽ không dám động thủ ở chỗ này đâu!
Bên tai vang lên lời của Trần Phàm, trong lòng Hoàng Chí Văn dâng lên suy nghĩ này, ý nghĩ vừa hiện, nỗi sợ hãi trong lòng nhất thời giảm bớt xuống rất nhiều.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt Trần Phàm hỏi:
- Không biết từ sợ hãi trong miệng Trần tiên sinh ở đâu mà đến? Hoàng mỗ thật sự tò mò, một mình Trần tiên sinh muốn gặp Hoàng mỗ là có chuyện gì muốn thương lượng.
- Bàn chuyện sau này ông làm chó săn cho tôi!
Trần Phàm nói xong, dụi mạnh tàn thuốc trong tay, giọng nói trở nên băng sương tới cực điểm.
Thời gian như đang dừng lại ngay trong một khắc này, hình ảnh như đang ngừng lại ngay trong một khắc này.
Trong biểu tình ữợn mắt há hốc mồm của mọi người. Kaiser cúi xuống sống Lưng kiêu ngạo ngay trước mặt Trần Phàm.
Khom xuống thật rõ ràng!
Choáng váng.
Toàn bộ đều choáng váng!
Dù chính lão Edward, không ai có thể nghĩ đến sẽ xuất hiện một màn như vậy!
Bọn hắn thậm chí đang hoài nghi hai mắt của mình xuất hiện vấn đề!
Bọn hắn không thể tin được, cũng không cách nào tin tưởng Kaiser cao quý khi đối mặt với Trần Phàm, sẽ biểu hiện tôn kính đến như thế!
Dù sao, thân là bộ trưởng ngoại giao EU, hắn chính là nhân vật dưới một người mà trên vạn người!
Một nhân vật như vậy, lại khom lưng cúi đầu với một người Trung Quốc?
Điên rồi!
Thế giới này điên rồi!
Ý nghĩ này tràn ngập trong nội tâm tuyệt đại đa số người có mặt.
- Kaiser, lão bằng hữu thân ái, ngài quá khách khí.
Đối mặt với biểu tmh ượn mắt líu lười của những khách nhân trong quảng trường, nhìn thấy Kaiser khom người xuống, Trần Phàm mỉm cười tiến lên đỡ lấy Kaiser.
Dưới sự nâng đỡ của Trần Phàm, Kaiser chậm rãi đứng thẳng dậy, cảm xúc kích động trên mặt căn băn không hề biến mất.
- Lão bằng hữu, cảm tạ hôm nay ông đã đến đây, chúng ta cạn một Ly.
Trần Phàm mỉm cười bưng lên một ly rượu vang trên khay của người phục vụ đang ượn mắt há hốc mồm bên cạnh, đưa cho Kaiser.
Kaiser kích động dùng hai tay tiếp nhận, giải thích:
- Tiên sinh tôn quý, đây Là điều mà tôi phải làm, ân, hẳn nên làm!
- Cạn ly.
Trần Phàm cười giơ lên ly rượu.
- Hô... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Kaiser hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc, cũng giơ ly rượu.
- Phanh!
Tiếng ly rượu va chạm vang lên trong quảng trường yên tĩnh, đánh thức toàn bộ mọi người kể cả lão Edward.
Thấy một màn như vậy, trên quảng trường, tất cả mọi người đều xác định một sự thật: Sở dĩ đêm nay Kaiser đến tham gia nghi thức đính hôn, hoàn toàn không phải cấp mặt mũi cho gia tộc Kerner Er, mà là vì Trần Phàm mà tới!
Kaiser cao quý vì sao lại biểu hiện tôn kính đến như vậy trước mặt nam nhân đông phương kia?
Giờ khắc này, dù là lão Edward, trong lòng mọi người tại hiện trường đều đang nghi hoặc.
Vừa nghi hoặc, những công từ ca bên cạnh GrimnỊ gương mặt chỉ còn Lại nỗi khiếp sợ!
- Không có khả năng!
- Đây tuyệt đối không có khả năng!
Grimm giống như bị choáng váng, liên tục lắc đầu.
Nếu như nói phía trước đó thái độ của Silva đối với Trần Phàm có thể Làm cho hắn miễn cưỡng Thừa nhận, như vậy giờ này khắc này. Kaiser xuất hiện, giống như một Thanh chủy thủ sắc bén hung hăng đâm vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim của hắn, đem phần kiêu ngạo cùng đắc ý nhất trong lòng hắn đâm nát thành mảnh nhỏ!
So sánh với Grimm mà nói. Roddy thân là một trong những nhân tuyển thừa kế gia tộc Kerner Er cũng không khá hơn chút nào.
Trước đó khi hắn nói còn có khách nhân chưa tới thì trong lòng hắn quả thực đắc ý tới cực điểm!Mà giờ này khắc này, những hành động của Kaiser trực tiếp cho hắn một cái tát vang dội!
Xa xa, đôi mày lão Edward gắt gao cau chặt lại.
Nguyên bản, hắn đối với việc Kaiser đột nhiên sủng hạnh gia tộc Kerner Er cảm thấy có chút tò mò, hiện giờ khi đã hiểu rõ ràng chân tướng, hắn có chút không biết phải làm sao.
Hắn không thể thừa nhận sự thật này!
Đồng thời...trong lòng hắn còn tuôn ra một loại cảm giác không ổn: Nam nhân đông phương kia, rốt cục hắn muốn làm gì?
Nghĩ nghĩ, lão Edward gian nan nhúc nhích đôi chân, hướng Kaiser đi đến.
Đúng lúc này...
Nơi lối vào quảng trường, thanh âm to rõ của quân gia gia tộc Kerner Er Lại vang lên:
- Phánh nữ tôn quý của tòa thánh đến!
Nghe được thanh âm này, bước chân lão Edward chợt dừng lại quay đầu nhìn qua.
Trên quảng trường, ngay cả Kaiser, những người khác lại đem ánh mắt nhìn ra Lối vào quảng trường.
Lối vào quảng trường, mười hai tên kỵ sĩ tòa thánh cưỡi ngựa, thủ hộ chiếc xe ngựa xa hoa cao quý của thánh nữ xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.
Rất nhanh, ttong ánh nhìn chăm chú của mọi người, mười hai kỵ sĩ thủ hộ thánh nữ chậm rãi đi tới lối vào quảng trường.
Một gã kỵ sĩ trước tiên xuống ngựa, bước nhanh tới trước xe ngựa, cung kính xốc lên rèm che.
Trong xe ngựa, thánh nữ vẫn đeo khăn sa che mặt, đã sớm vô cùng kích động, nhìn Thấy kỵ sĩ vén rèm lên nàng liền khẩn cấp xuống xe ngựa, thân ảnh thần thánh nhất thời xuất hiện trong tầm mắt mọi người!
- Thượng Đế, thật sự là thánh nữ!
Vừa nhìn thấy cảnh tượng này, một ít giáo đồ Thiên Chúa giáo kích động không gì sánh kịp.
Mà mấy khách nhân không phái tín đồ Thiên Chúa giáo cũng bị việc thánh nữ đích Thân đến làm rung động!
Thánh nữ tòa thánh.
Thân phận này đại biểu cho hàm ý, bọn hắn đều rất rõ ràng!
Trên quảng trường im lặng rốt cục xuất hiện dao động, những giáo đồ Thiên Chúa giáo nhìn thấy thánh nữ bước xuống xe ngựa, hoàn toàn quên đi thân phận của mình, bọn hẳn biến thành những tín đồ trung thành, kích động lao ra khỏi đám người, hướng thánh nữ vọt tới.
Mà lão Edward vừa dừng chân lại, nhìn thấy thánh nữ xuất hiện, ttong Lòng bỗng nhiên tuôn ra một ý niệm làm chính hắn cũng kinh hãi: thánh nữ không phải cũng vì hắn mà tới đi?
Trong lòng trào ra ý nghĩ này, trái tim lão Edward hung hăng co rút lại...
Rất nhanh, vài giáo đồ Thiên Chúa giáo vọt tới lối vào quảng trường, còn cách thánh nữ chứng năm thước liền ngừng lại.
Theo sau bọn hắn liền quỳ xuống.
Toàn bộ quỳ xuống.
Cả người bọn hắn run rẩy lên, quỳ một chân xuống đất, thần tình thành kính hành lễ.
- Nguyện Chúa phù hộ các vị.
Nhìn thấy mấy tên tín đồ hành lễ, gương mặt thánh nữ nghiêm tóc Làm ra một hành động chúc phúc.
Sau đó mấy tên tín đồ đứng dậy, cung kính tránh đường, thánh nữ đi cùng mười hai tên kỵ sĩ, chậm rãi đi vào quảng trường.
Cũng giống như Kaiser trước đó, sau khi tiến vào quảng trường, ánh mắt thánh nữ cực nhanh đảo qua những khách nhân đang có mặt, chợt dừng Lại trên người Trần Phàm.
Trên không trang, ánh mắt của nàng cùng Trần Phàm gặp nhau, khơi dậy một đạo hoa lửa vô hình.
Thân thể mềm mại thần thánh của nàng chợt run mạnh lên!
- Thánh nữ tôn quý, căm tạ cô đã đến tòa thành Kerner Er.
Cùng Lúc đó, Lão Edward lo lẳng khẩn trương xuất hiện phía trước, cung kính hành Lễ.
Giống như Kaiser trước đó, thánh nữ luôn luôn cực kỳ tôn trọng lễ nghi hoàn toàn coi thường lão Edward, mà trực tiếp đi về hướng Trần Phàm!
Nàng muốn làm gì?
Nhìn thấy hành động của thánh nữ, không riêng gì khách nhân tại hiện trường kinh ngạc, dù là mười hai tên kỵ sĩ bên cạnh nàng cũng đều kinh ngạc!
Theo sau, ngay cả lão Edward bên trong, toàn bộ khách nhân tựa hồ nhớ ra điều gì đó, liền đem ánh mắt nhìn về hướng Trần Phàm phía xa xa!
Dưới ánh đèn. ánh mắt Trần Phàm bình tĩnh nhìn thánh nữ đang kích động đi về phía hắn, trong đầu dần hiện ra những đêm điên cuồng cùng thánh nữ ngày trước.
Hắn đang nhớ lại thân thể mềm mại thần thánh của nàng hoàn toàn trần như nhộng ngay trước mặt hắn.
Cũng đang nhớ lại khi nàng ôm chặt bờ eo của hắn, mặt đỏ tai hồng thở dồn dập...
Trần Phàm đang nhớ lại hình ảnh đó, thánh nữ tựa hồ cũng đang nhớ Lại hình ảnh tương tự, khi nhận thấy được trong con ngươi Trần Phàm toát ra ý tứ nào đó, toàn thân thánh nữ giống như bị lọt vào sét đánh, khí lực trên người trong nháy mắt bị rút cạn, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống quảng trường.
Dưới ánh đèn, trên khuôn mặt tuyệt mỹ thần Thánh tràn ngập ra một tia đỏ ửng.
Không ai nghĩ đến, cũng không ai dám tin tưởng, thánh nữ thần thánh sau khi nhìn thấy Trần Phàm, trong đầu lại hiện ra loại hình ảnh đó...
Mà trên thực tế quả thật như thế!
Theo sau, trong ánh mắt ngây ngốc của toàn bộ khách nhân tại hiện trường, thánh nữ đúng như trong suy nghĩ của bọn hắn, đi tới trước người Trần Phàm.
- Thánh nữ, nhìn thấy cô thật cao hứng.
Nhìn thấy thánh nữ đi tới trước người mình. Trần Phàm mím cười đặt ly rượu vào khay của người phục vụ đứng nhìn chằm chằm bên cạnh, tiến lên một bước cầm tay thánh nữ, ngay trước mặt mọi người, đặt lên một nụ hôn.
Bị Trần Phàm cầm bàn tay yếu đuối như không xương, thánh nữ giống như bị điện giật, cả người không ngừng run rẩy, vẻ đỏ ửng trên mặt càng thêm rõ ràng, nguyên bản trong con ngươi thần thánh dần hiện ra một tia hương vị kiều mỵ.
Ngây người.
Chứng kiến thánh nữ ở trước mặt Trần Phàm lộ ra vẻ kiều mỵ vốn vĩnh viễn không nên xuất hiện trên mặt nàng. Kaiser cùng Silva đứng một bên đều ngây người!
Bất quá...sau đó bọn hắn lại nhớ ra điều gì đó, dần dần bình thường trở lại.
Khinh nhờn!
Phía sau thánh nữ, mười hai tên kỵ sĩ cùng vài tên giáo đồ Thiên Chúa giáo thấy một màn như vậy, trong đầu trực tiếp nhớ lại hai chữ này!
- Càn rỡ!
Kỵ sĩ đầu lĩnh bước lên một bước.
- Lui ra!
Nhận thấy được điêm này, nguyên bản gương mặt thánh nữ lộ ra vẻ kiều mỵ, trên người đột nhiên bộc phát ra khí tức khủng bố, vẻ uy nghiêm trong giọng nói Làm cho người ta không thể kháng cự.
- Dạ!
Kỵ sĩ đầu lĩnh chợt dừng chân lại, cung kính cúi đầu, gương mặt thật khó xem lui ra phía sau.
- Trần, lại nhìn thấy anh, thật sự thật cao hứng.
Thánh nữ mỉm cười, không tình nguyện thu tay về.
Dù nàng rất muốn cùng Trần Phàm nói hết nỗi khổ tương tư, nhưng cũng biết rõ trước mắt không được - lúc này có nhiều người đang đưa mắt nhìn về hướng này, nếu nàng cùng Trần Phàm thân thiết, chỉ sợ ngày hôm nay cả Thiên Chúa giáo đều sẽ đuổi giết Trần Phàm...
Trong lúc nhất thời, trên quảng trường dần dần yên tĩnh trở lại. ánh mắt mọi người đều tụ tập bên cạnh Trần Phàm.
Khách nhân trên quảng trường quên cả việc nói chuyện, quên mất lúc này đang tham gia nghi thức đính hôn giữa Grimm cùng Dai Fu.
Trong lòng bọn hắn chỉ có một ý niệm: nam nhân đông phương kia rốt cục là ai?
Không ai trả lời, cũng không ai có thể cho bọn hắn câu trả lời.
Ba ngày trước, Holl Michelle diễu võ dương oai với Trần Phàm ngay tại sân bay, lúc này hoàn toàn xụi lơ, vẻ kiêu ngạo cùng hung hăng trên mặt đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại sự sợ hãi!
Sợ hãi thật sâu!
Theo hắn xem ra, Trần Phàm có được mạng lưới quan hệ như thế, ngày đó nếu muốn bóp chết hắn, gia tộc Michelle tuyệt đối ngay cả một cái rắm cũng không dám phóng ra!
So sánh với vẻ sợ hãi của Holl mà nói, thân là anh trai, Grimm hoàn toàn tuyệt vọng...
Bên tai hẳn không ngừng vang lên lời nói khi nãy của Dai Fu:
- Grimm, đêm nay, sẽ trở thành ác mộng của ngươi! Ngươi tin không?
Tin không?
Tin!
Không riêng gì hắn tin điểm này, ông nội của hắn, tộc trưởng cầm quyền gia tộc Michelle cũng tin điểm này.
Còn có lão Edward...
Liên tục bị Kaiser cùng thánh nữ coi thường, hắn đã bị hết thảy những gì phát sinh trước mắt làm hoảng sợ tới mức chết lặng.
Hai chân hắn như nhũn ra đi hướng Trần Phàm.
- Thánh nữ tôn quý, Kaiser tiên sinh...
Lão Edward cố gắng nói gì đó.
- Edward tiên sinh, hôm nay tôi vì Trần mà đến, không có bất cứ quan hệ nào với gia tộc Kerner Er.
Kaiser lên tiếng cắt đứt lời của lão Edward.
- Tôi cũng vậy.
Thánh nữ phụ họa nói.
Lão Edward hối hận đến mức trong lòng phát run, hắn do dự một thoáng, cuối cùng lựa chọn cúi đầu trước mặt Trần Phàm:
- Trần tin sinh tôn quý...
- Guti Rhodes Wales tiên sinh tôn quý đến!
Không đợi lão Edward đem câu kế tiếp nói ra miệng, nơi lối vào quảng trường, quản gia gia tộc Kerner Er lại hô lên một tên người.
Guti Rhodes Wales!
Nghe được tên này, nguyên mọi người vốn đang bị khiếp sợ đến chết lặng cả người lại nhịn không được run run lên!
- Thượng Đế có thể tha thứ cho ngươi nếu không biết chủ tịch Liên Hiệp Quốc Là ai, nhưng nếu ngươi không biết gia tộc Wales, như vậy thật đáng tiếc, ngươi sẽ không được Thượng Đế tha thứ!
Đây là một trong mười phú hào từng nằm trong số mười người đứng đầu trên bảng phú hào nói ra lời này.
Rhodes Wales!
Mấy chữ này, tượng trưng cho tài phú, tượng trưng cho quang vinh cùng quyền lực vô thượng!
Họ, là gia tộc cường đại nhất toàn cầu!
Duy nhất!
Mà Rhodes Wales năm nay ba mươi tuổi, được gia tộc Wales bồi dưỡng thành người nòi bật nhất, thậm chí đã được hội nghị gia tộc Wales thông qua, tiến nhập vào đỉnh kim tự tháp quyền lực của gia tộc!
Hơn nữa, hắn rất có khả năng trở thành tân nhậm tộc trưởng!
Thân phận như vậy đủ cho hắn ngẳng cao đầu khi đến bất cứ nơi nào khắp toàn cầu, có thể giống như thần linh nhìn xuống mọi người.
Nhưng...
Ở trước mặt Trần Phàm.
Trong ánh nhìn chăm chú trợn mắt há hốc của mọi người.
Rhodes Wales cao quý, cũng giống như Kaiser, đã bỏ qua kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của gia tộc Wales.
Hắn chậm rãi, chậm rãi cúi xuống sống lưng kiêu ngạo.
Một khắc này, cả bán đảo England, bị run rẩy!