Muốn!
Nằm mộng cũng muốn!
Đây là câu hò hét chân thực nhất trong nội tâm của La Vĩ, nhưng thanh âm kia đã bị hắn giấu thật sâu ở trong nội tâm, không cho bất luận kẻ nào rình xem, cũng không dám biểu hiện ra trên mặt hay trong hành động thường ngày.
Cho nên, sau thoáng ngây người ngắn ngủi, gương mặt La Vĩ thực bình tĩnh nói:
- Trần tiên sinh, tôi không biết anh đang nói chuyện gì.
- Vấn đề này, đừng nói ông thân đang ở trên địa vị cao, cho dù là công nhân viên chức tầng dưới chót cũng hiểu là có ý gì, cho nên ông không cần chơi trò bí hiểm với tôi.
Nhìn thấy La Vĩ giả ngu. Trần Phàm cười nói:
- Tôi chỉ là muốn nói cho ông biết, nếu ông muốn, tôi có thể giúp ông ở trong ba năm hoàn thành giấc mộng mà rất nhiều quan chức cấp phó tỉnh cả đời cũng không thể hoàn thành này - cũng giống như cả đời của những vị đại tá không thể trở thành tướng quân vậy.
Bên tai lại vang lên lời nói kinh người của Trần Phàm, nhìn biểu tình nhẹ nhàng của hắn, khóe mắt La Vĩ điên cuồng nhảy lên.
Động tâm không?
Đương nhiên là động tâm rồi!
Nhưng hắn không tin, cũng không dám tin, Trần Phàm có thể làm được điều này.
- Trần tiên sinh, anh cùng tôi cũng không phải người bình thường, thời gian trân quý, nếu anh gọi tôi chỉ là vì muốn chọc cho tôi vui vẻ, tôi cảm thấy nói tới đây là đủ rồi.
Trầm mặc khoảng hai giây, cảm xúc của La Vĩ một lần nữa đã ổn định lại, trong giọng nói cũng không hề có bất kỳ tia cảm xúc dao động nào.
- La Vĩ, ông là do một tay Chu lão tiên sinh tỉnh Chiết Giang cất nhắc, xem như cũng là người của ông ấy. Nguyên bản năm năm trước Chu lão tiên sinh có thể tiến thêm một bước, tiến vào Yên Kinh, thì con đường làm quan của ông tuyệt đối sẽ không dừng bước ở cấp phó tỉnh.
Trần Phàm gằn từng chữ:
- Nhưng theo tình huống hiện giờ, Chu lão tiên sinh đã xem như chỉ đang dưỡng lão tại tỉnh Chiết Giang, chờ ngày về hưu. Chiết Giang có ý nghĩa đặc thù, người cầm quyền bình thường đều do trung ương phái xuống, chỉ cần ông ấy rút lui, phần ông đừng nói là thăng quan, có thể đảm bảo không bị cô lập, mất đi quyền lực, đã xem như là may mắn lắm rồi.
Nghe được lời nói này của Trần Phàm, trong lòng La Vĩ chợt động, trong đôi con ngươi nhìn về phía Trần Phàm đã hiện lên một tia quang mang quỷ dị.
Tựa hồ hắn thật không ngờ Trần Phàm lại hiểu biết tình huống ở Chiết Giang đến như thế.
- La Vĩ, ông hẳn là cũng rõ ràng, ông có thể ở Chiết Giang hỗn tới chức Phó chủ tịch thường trực, hoàn toàn là bởi vì Chu lão tiên sinh giới thiệu chuyện tập đoàn Kerner đầu tư vào Chiết Giang mà lập nên chiến tích.
Trần Phàm tiếp tục nói:
- Ông nghĩ xem, nếu Chu lão tiên sinh về hưu, tôi lại vận dụng một ít thủ đoạn đem chiến tích mà ông lấy được từ tập đoàn Kerner giao vào trong tay người khác, kết cục của ông sẽ như thế nào?
- Anh có ý tứ gì?
Gương mặt La Vĩ biến đổi.
Trần Phàm nhàn nhạt cười:
- Tôi chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi.
- Anh đang uy hiếp tôi?
La Vĩ không ngốc, tự nhiên có thể nghe ra hàm ý uy hiếp trong lời nói của Trần Phàm.
Trần Phàm nhìn khuôn mặt hơi có vẻ tức giận của La Vĩ, thở dài nói:
- Ông lý giải như vậy cũng được.
- Bá!
Gương mặt La Vĩ nhất thời cuồng biến!
Hắn biết rõ, nếu Trần Phàm thực sự làm như vậy, một khi sang năm Chu lão tiên sinh lui xuống, những ngày tháng sau này của hắn sẽ thật không quá dễ chịu...
- Nói vậy ông cũng rõ ràng, người đứng thứ hai trong tỉnh Chiết Giang là người của Tiết Hồ.
Trần Phàm nắm chắc tâm tư của La Vĩ, nhìn thấy thời cơ không sai biệt lắm, lập tức nói:
- Một đoạn thời gian trước, sau khi tôi giết chết Tiết Cường, Tiết Hồ vì muốn báo thù cho con của hắn, mà vận dụng toàn bộ mạng lưới quan hệ bạch đạo, trong đó người đứng thứ hai ở tỉnh Chiết Giang đã ra sức không ít.
Trong lòng La Vĩ nhảy mạnh, ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm đã có thểm một tia chờ mong.
- Không bao lâu sau, hắn sẽ xuống đài.
Trần Phàm cũng không tiếp tục giấu giếm, mà nói thẳng:
- Người đứng thứ hai không giống như người đứng đầu, không cần do trung ương phái xuống mà vẫn có thể tuyển chọn người ở ngay địa phương. Đương nhiên nếu ở trong phạm vi tỉnh Chiết Giang, chọn lựa người đàm nhận chức vụ này, ngoài ông ra thì sẽ không có ai, nhưng nếu chọn người ở tỉnh ngoài, ông căn bản là sẽ không có cơ hội.
La Vĩ ngừng thở, nội tâm chấn động!
Nguyên bản hắn vẫn có chút không tin lời nói của Trần Phàm, nhưng vừa nghe Trần Phàm nói đến đây, thì cũng đã tin tưởng vài phần!
Theo hắn xem ra, nếu Trần Phàm thật sự có thể đẩy người đứng thứ hai của tỉnh Chiết Giang hiện tại xuống đài, như vậy hắn quả thật sẽ có cơ hội tiến hành cá chép vượt long môn, điều kiện tiên quyết là tìm người nhận chức vụ nằm trong phạm vi của tỉnh Chiết Giang.
- Đã nói đến nước này, tin hay không là do chính ông suy nghĩ.
Trần Phàm nói xong thay đổi tư thế ngồi, châm một điếu thuốc lá, nhẹ nhàng rít hai hơi, nói:
- Đương nhiên, nếu như ông không tin thì tôi cũng không cần tiếp tục tốn thời gian với ông. Tôi nghĩ vị trí thứ hai ở tỉnh Chiết Giang, sẽ làm cho rất nhiều người động tâm, thậm chí là điên cuồng!
- Hô...hô...
Nhịp hô hấp của La Vĩ trở nên dồn dập, ý tưởng chân thực nhất trong nội tâm đang muốn buột miệng thốt ra.
Cuối cùng, hắn vẫn phải bất buộc chính mình phải bình tĩnh trở lại.
Hắn cầm lấy bao thuốc lá trên bàn, rút ra một điếu châm lửa rít mạnh, rít rất mạnh, điếu thuốc bị hắn rít vài hơi thì đã cháy hơn phân nửa mất rồi.
Theo sau hắn dụi mạnh thuốc lá, bình tĩnh nhìn Trần Phàm:
- Trên đời này không có bữa cơm trưa miễn phí, tôi nghĩ anh sẽ không vô duyên vô cớ tặng đại lễ như vậy cho tôi, nói đi, điều kiện của anh là gì?
- Tin rồi?
Trần Phàm nở nụ cười.
La Vĩ lắc lắc đầu, nói:
- Tôi và anh đều là người hiểu chuyện, tôi biết sau khi anh có được thân phận cùng chỗ dựa vững chắc mới, quả thật năng lực không hề tầm thường, tuy nhiên lời nói thì dễ nghe, nhưng vẫn không bằng hành động thực tế. Muốn cho tôi tin điểm này, ít nhất cũng phải đợi xem người kia xuống đài cái đã.
- Lời này rất đúng.
Trần Phàm không phản bác, mà nghiêm túc nói:
- Ông cũng rõ ràng, giữa tôi và Tiết Hồ có đại thù không đội chung trời, hắn và tôi nhất định phải có kết thúc. Cho nên không bao lâu sau, tôi sẽ áp dụng một ít hành động, mà Hàng Châu là một thành phố rất trọng yếu trong kế hoạch của tôi, tôi muốn ở đó có một người biết phối hợp.
La Vĩ trầm mặc không nói, tựa hồ đang tự hỏi quan hệ lợi và hại trong đó.
- Tới trình độ nào?
La Vĩ trầm mặc một lát, lại hỏi.
- Chưa đủ cho ông cảm thấy quá mức khó khăn, nhưng ông tuyệt đối cũng không thể không đếm xỉa đến.
Trần Phàm nở nụ cười lạnh như băng:
- Cũng giống như lời của ông đã nói, thế giới này không có bữa cơm trưa miễn phí, muốn có được một ít đồ vật, thì sẽ phải trả một cái giá nhất định!
Đạo lý này La Vĩ biết, nhưng hắn cũng rõ ràng, một khi đồng ý với Trần Phàm, như vậy sau này hắn sẽ là người của Trần Phàm, nói khó nghe hơn một chút, thì chính là mặc chung một cái quần cùng với Trần Phàm.
Điều này làm cho hắn do dự.
- Cá nhân tôi cho rằng, ông không có chỗ nào đáng để do dự, bởi vì dù ông không hợp tác cùng tôi, ông cũng vô pháp tiến thêm một bước, cấp phó tỉnh sẽ điểm dừng trong sự nghiệp của ông. Còn khi hợp tác với tôi, những điều khác tôi không dám cam đoan, nhưng ít nhất ông sẽ hoàn thành được giấc mộng cấp tỉnh, không phải ư?
Trần Phàm gằn từng tiếng, mỗi một câu đều giống như búa tạ giáng mạnh vào điểm yếu trong nội tâm của La Vĩ, khiến cho cả người hắn phải run rẩy không thôi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Nói thì như vậy, nhưng đồng dạng cũng có phiêu lưu rất lớn.
La Vĩ cắn răng nói:
- Nếu anh làm quá mức nhiệt náo, tôi rất có thể sẽ bị chôn cùng với anh, coi như không bị chôn cùng, thì thanh danh tuổi già khó giữ được, mất hết danh dự!
- Điều này là tự nhiên.
Trần Phàm dụi tắt tàn thuốc, cười cười, không làm tiếp điều gì cam đoan.
Nhìn thấy dáng tươi cười thoải mái trên mặt Trần Phàm, La Vĩ hít sâu một hơi, nói:
- Khi nào hắn sẽ xuống đài?
- Chậm nhất là ba tháng sau!
Trần Phàm thoáng trầm ngâm, cấp ra câu trả lời thuyết phục:
- Trong vòng ba tháng tôi sẽ dùng vài phương pháp gia tăng lợi thế cạnh tranh lớn nhất cho ông.
- Tốt!
La Vĩ chậm rãi phun ra một chữ tốt, chữ này vừa ra khỏi miệng hắn liền phát hiện toàn thân mình đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
- Trong tương lai không lâu, ông sẽ cảm thấy may mắn vì sự lựa chọn của mình.
Trần Phàm bưng ly rượu lên.
Trên mặt La Vĩ lộ ra nụ cười đầu tiên:
- Hi vọng như thế.
- Phanh!
Lời vừa nói xong, hai ly rượu chạm vào nhau, tiếng thanh thúy vang lên bên trong phòng khách, thoạt nghe có vẻ phi thường chói tai.
Thanh âm vang lên, hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu, uống một hơi cạn sạch chén rượu.
Uống cạn chén rượu, Trần Phàm cũng không rót thêm, La Vĩ cũng không hỏi thêm gì nữa, hai người thực ăn ý trao đổi một ánh mắt, theo sau La Vĩ chủ động đứng lên rời khỏi phòng tổng thống.
Đưa mắt nhìn La Vĩ rời đi. Trần Phàm chậm rãi đứng dậy, đi tới trước bàn cờ đặt ngay góc đại sảnh.
Trên bàn cờ cũng không bày quá nhiều quân cờ, ngược lại chỉ thả ra hai quân cờ.
Nhìn chằm chằm xuống bàn cờ một lát, Trần Phàm cầm lấy một quân cờ, nhẹ nhàng thả xuống.
La Vĩ, chính là quân cờ thứ ba trong bàn cờ này!
...Chờ khi Trần Phàm quay trở lại hội trường, thì đại đa số khách nhân đã ăn uống no nê nhưng vẫn chưa có người nào rời đi, dù ngay cả La Vĩ.
Nhìn thấy Trần Phàm lại ngồi xuống bàn bên cạnh, thần thái La Vĩ vẫn bình thường, có vẻ nhìn không ra hắn đã trở thành quân cờ của Trần Phàm.
Tần An ngoại trừ lúc Trần Phàm mời rượu có nâng ly, lúc sau vô luận là Dương Viễn mời rượu hay là Mã Chí Cường, La Vĩ, Hồ phó chủ tịch tỉnh mời rượu hắn đều thoái thác.
Lúc này thấy Trần Phàm trở về bàn, hắn cười cười nói:
- Tiểu Phàm, tôi ăn uống không nhiều, tửu lượng kém, sẽ không tiếp tục ở lại làm phiền, xin đi trước một bước vậy.
- Thực áy náy, Tần lão, bởi vì còn một số chuyện cần xử lý, nên tôi sẽ không tiễn ông được.
Trần Phàm cười cười xin lỗi nói:
- Tôi để Dương Viễn tiễn ông.
Tần An mỉm cười, không nói gì thêm nữa.
- Hồ phó chủ tịch, đêm nay lãnh đạm ngài, thật sự vô cùng xin lỗi.
Sau khi Tần An rời đi. Trần Phàm bưng ly rượu lên nhìn Hồ phó chủ tịch, nói.
Trong lòng Hồ phó chủ tịch chợt động, mỉm cười lắc đầu:
- Thân phận của Trần tiên sinh đặc thù, hôm nay cũng là một ngày đặc biệt, tại sao lại nói là lãnh đạm đây, khách khí, khách khí rồi.
- Hồ phó chủ tịch, tôi đã nói qua với Roman tiên sinh, bước đầu tư tiếp theo, Giang Tô Tô Châu. Nam Kinh. Vô Tích ba thành phố này đều sẽ trở thành tiêu điểm.
Trần Phàm chậm rãi mở miệng nói.
Ân?
Vừa nghe được câu nói này của Trần Phàm, trong lòng Hồ phó chủ tịch chấn động, tay phải cầm ly rượu cũng hơi run lên, đã tràn không ít rượu Mao Đài ra ngoài.
Bởi vì lúc trước do nguyên nhân Trần Phi nắm quyền Tô Châu, Roman không chịu ném một phân tiền vào Tô Châu, độ đầu tư vào Nam Kinh cũng không mạnh, kể từ đó, bốn khu Đông Hải. Chiết Giang, Quảng Đông, Giang Tô, lực đầu tư tại Giang Tô thậm chí không bằng một phần trăm của Đông Hải!
Điều này làm trong lòng Hồ phó chủ tịch nhiều ít có chút buồn bực, trước khi đến, Tỉnh ủy mời dự họp hội nghị, các lãnh đạo đã luân phiên dặn dò, hành trình đến Đông Hải lần này của Hồ phó chủ tịch nhất định phải giành được một ít thu hoạch mới xong.
Phía trước khi Dương Viễn tô ý Trần Phàm muốn nói chuyện với Hoàng Chí Văn, Mã Chí Cường cùng La Vĩ, chỉ riêng không nhắc tới Hồ phó chủ tịch làm cho hắn theo bản năng tưởng rằng Trần Phàm đã bỏ qua vùng đất Giang Tô phong thủy trù phú này mất rồi.
Hiện giờ nghe được Trần Phàm vừa nói như thế, nội tâm của hắn rung động bao nhiêu, liền có thể nghĩ ra!
- Cảm tạ Trần tiên sinh, tôi nhất định sẽ đem lời của Trần tiên sinh chuyển cáo cho bí thư, hơn nữa sẽ tận dụng hết khả năng lớn nhất tạo chính sách ưu đãi cho tập đoàn Cao Tường và tập đoàn Kerner!
Hồ phó chủ tịch dường như đã bị chiếc bánh nóng từ bầu trời rớt xuống làm cho hôn mê, vẻ hưng phấn trong giọng nói căn bản là không thể che giấu.
Nghe được Hồ phó chủ tịch cam đoan, Trần Phàm cũng không nói thêm nhiều lời vô ích mà cụng ly với hắn.
Tất cả chuyện này đều bị Mã Chí Cường ngồi ngay một bên nhìn thấy rõ ràng.
Nguyên bản lúc trước hắn muốn đi, kết quả Dương Viễn nói cho hắn biết Trần Phàm có chuyện quan trọng cần bàn với hắn, cho nên hắn đã ở lại.
Lúc này phát hiện, sau khi Trần Phàm trở lại bàn, thì hoàn toàn xem thường hắn.
Điều này không khỏi làm cho hắn có chút tức giận.
- Trần tiên sinh, khi nãy Dương tiên sinh nói anh muốn tìm tôi bàn chút chuyện.
Mã Chí Cường nhíu mày nhìn Trần Phàm, chất vấn:
- Không biết Trần tiên sinh muốn nói chuyện gì với Mã mỗ?
- Không có gì, chỉ nhờ ông nhắn dùm một câu mà thôi.
Trần Phàm đặt ly rượu xuống, cười tủm tỉm nói.
Tiện thể nhắn lời?
Mã Chí Cường chợt ngẩn ra, theo sau giận tím mặt:
- Trần Phàm, cái giá của anh cũng quá cao đi? Anh cho là...
- Trở về nói cho ông chủ của ông biết, đã tới lúc hắn nên chuẩn bị quan tài cho chính mình rồi!
Không để ý tới lửa giận của Mã Chí Cường, giọng nói băng sương của Trần Phàm đã cắt đứt lời của hắn...