- Đừng...đừng ở chỗ này.
Bên tai vang lên thanh âm rên rỉ cầu xin của Hoàng Phủ Hồng Trúc, hành động của Trần Phàm đột nhiên dừng lại. Nương theo ánh đèn, Trần Phàm rõ ràng trông thấy, lúc này Hoàng Phủ Hồng Trúc đã không còn phong thái của một cường nữ nhân nữa.
Nàng cuộn tròn cả người vào một chỗ, làn da tinh khiết hoàn mỹ không chút tỳ vết đỏ hồng. Đôi con ngươi thường ngày làm cho người khác cảm thấy một mảnh âm nhu, nhưng lúc này đã tràn ngập mị ý.
Đối mặt với tiểu yêu tinh như thế này, người bình thường tuyệt đối là không thể không chế nổi. Ngay cả Trần Phàm có lực khống chế kinh người, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, thiếu chút nữa cũng đã muốn trực tiếp rút thương ra đại chiến một hồi.
Nhưng chung quy thì hắn vẫn không có hành động, bởi vì hắn đã nhìn ra, trong ánh mắt của Hoàng Phủ Hồng Trúc đang tản mát ra một tia ưu thương cầu xin. Coi như tia ưu thương này che giấu rất sâu, nhưng là vẫn bị Trần Phàm phát hiện ra.
- Hô" Trần Phàm vừa ngừng tay, thì rất nhanh đã hồi phục một tia lý trí, trong lòng thầm mắng mình quá mức điên cuồng. Thế nhưng lại dám làm chuyện này ở ngay trong phòng khách.
- Ngoài...ra ngoài...
Hoàng Phủ Hồng Trúc thở hổn hển, thanh âm mơ hồ không rõ ràng lắm.
Bên ngoài?
Nguyên bản, thông qua ý chí khủng bố, mà Trần Phàm đã khống chế được cỗ dục hỏa bên trong nội thể, vừa nghe thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc nói như thế, thì không khỏi ngây người ra.
Theo sau, rất nhanh hắn đã hiểu rõ tâm tư của Hoàng Phủ Hồng Trúc rồi!
Nàng là không muốn mây mưa ở trong tòa biệt thự này. Bởi vì chủ nhân năm xưa của tòa biệt thự này chính là Sở Vấn Thiên. Tuy rằng, Hoàng Phủ Hồng Trúc đã hoàn toàn nằm im để cho Trần Phàm chinh chiến, thậm chí còn nguyện ý phát sinh mối quan hệ này cùng Trần Phàm. Nhưng...ở sâu bên trong nội tâm của nàng, vẫn là không muốn làm những loại chuyện này ở trong căn nhà của Sở Vấn Thiên năm xưa.
Nhưng...bên ngoài có không ít nhãn tuyến của các thành viên Ám Đường, nếu Trần Phàm ôm tấm thân trần truồng của nàng đi ra ngoài, vậy thì...
Vừa nghĩ đến đây, Trần Phàm đã muốn khóc không ra nước mắt...
- Ba!
Có lẽ vì muốn trả thù Hoàng Phủ Hồng Trúc chỉnh mình thành cái dạng này. Cho nên Trần Phàm đã tức giận vỗ một phát xuống bờ mông tròn trịa mười phần mang tính đàn hồi của nàng.
- Ân...
Vốn dĩ Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng đang bị dục hỏa thiêu thân, kiều đồn vừa bị Trần Phàm đánh, thì cũng giống như củi khô gặp mồi lửa bình thường, trong miệng lập tức phát ra một thanh âm rên rỉ yêu kiều.
- Nếu em không muốn làm ở trong này, vậy thì để lần sau nhé.
Trần Phàm nói xong, cầm chiếc váy ngủ choàng lên người của Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Vừa nghe thấy Trần Phàm nói. Hoàng Phủ Hồng Trúc đang chìm trong biển tình, thân mình khẽ vặn vẹo run rẩy lên vài cái. Theo sau trên gương mặt đỏ bừng của nàng, trào ra một tia ngượng ngừng xấu hổ.
- Xe...không phải trong xe cũng được hay sao?
Bỗng nhiên, nàng theo bản năng kéo chiếc váy ngủ, che trước nửa người mình, giống như khuê nữ làm nũng nói. Bất quá nhãn tình vẫn là không dám nhìn thẳng vào Trần Phàm.
- Trong xe làm cũng được, nhưng là không gian có hạn.
Trần Phàm cười khổ nói.
Nghe vậy, Hoàng Phủ Hồng Trúc biểu tình thẹn thùng, bộ dáng như chỉ hận là không thể vùi đầu xuống dưới ghế salon.
Thấy biểu tình thẹn thùng của Hoàng Phủ Hồng Trúc, Trần Phàm cũng thông minh không nói thêm gì nữa. Mà đứng dậy đi tới phòng vệ sinh.
Thông thường phụ nữ đều rất kì quái. Ví dụ như, một người phụ nữ rõ ràng đã phát sinh quan hệ cùng một người đàn ông. Nhưng sau khi quan hệ xong, thì lại đem thân hình của mình che Phủ rất kín kẽ, giống như là sợ bị người đàn ông nhìn thấy cảnh xuân bình thường. Hoàng Phủ Hồng Trúc tuy rằng là nữ trung hào kiệt, nhưng ở dưới tình huống này vẫn đều rơi vào sai lầm đồng dạng như những người phụ nữ khác. Mắt thấy Trần Phàm rời đi. Hoàng Phủ Hồng Trúc vội vàng mặc lại chiếc váy ngủ lên trên người.
Hai phút sau, chờ khi Trần Phàm quay trở lại phòng khách, thì Hoàng Phủ Hồng Trúc đã mặc chiếc váy ngủ lên người xong, chính là nét thẹn ửng hồng trên khuôn mặt của nàng vẫn chưa hề tan biến. Nhất thời bầu không khí mờ ám trong phòng khách lại trở nên ngượng ngùng xấu hổ.
Mối quan hệ giữa nam và nữ, nói phức tạp kỳ thật cũng chỉ là bị một tấm màng ngăn cách mà thôi. Nếu như đâm thủng tấm màng này, cho dù phức tạp bao nhiêu cũng đều sẽ trở nên đơn giản. Ngược lại, nếu như không đâm thủng tấm màng kia, thì mối quan hệ vẫn sẽ phức tạp như cũ. Lúc này, Trần Phàm và Hoàng Phủ Hồng Trúc chính là như vậy.
Nguyên bản, nếu vừa rồi này sinh quan hệ, thì có thể bây giờ Hoàng Phủ Hồng Trúc sẽ giống như một chút mèo nhỏ đang rúc vào trong lòng Trần Phàm. Nhưng bởi vì chưa đâm thủng tấm màng ngăn cách kia, cho nên lúc này diễn cảm trên khuôn mặt của Hoàng Phủ Hồng Trúc đã tràn ngập biểu tình xấu hổ.
- Thời gian đã không còn sớm nữa rồi, em lên phòng đi ngủ thôi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Nhìn thấy nàng như thế, Trần Phàm trong lòng hiểu rõ, cho nên cũng không trêu chọc thêm nữa.
Hoàng Phủ Hồng Trúc ngẩn ra, ngẩng đầu hỏi:
- Vậy còn anh?
- Tôi sẽ quay về...
Trần Phàm cười khổ:
- Nếu tôi ở lại đây cùng em, sáng mai Tiểu Qua phát hiện ra thì sẽ như thế nào.
- Em xin lỗi.
Hoàng Phủ Hồng Trúc sắc mặt ửng hồng, biểu tình tràn đầy áy náy nói.
Trần Phàm hiểu rõ ràng, đối với Hoàng Phủ Hồng Trúc mà nói, có thể ở trong vòng nửa năm thời gian ngắn ngủi, giải trừ khúc mắc và cùng mình tiến triển mối quan hệ cho đến hôm nay, thì đã là mười phần không sai lắm rồi. Nếu như ép Hoàng Phủ Hồng Trúc mây mưa cùng mình ở trong tòa biệt thự này, quả thật là đã làm khó nàng rồi.
- Không sao, tương lai còn dài!
Trần Phàm không muốn nhắc đến Sở Vấn Thiên, cho nên ngữ khí rất nhẹ nhàng.
Tương lai còn dài ư?
Quả nhiên, ngữ khí thoải mái của Trần Phàm đã làm cho biểu tình áy náy trên khuôn mặt của Hoàng Phủ Hồng Trúc buông lỏng ra. Lúc này bỗng nhiên nàng nhớ ra chuyện gì đó, chợt tò mò hỏi:
- Đúng rồi, bên phía Hoàng Chí Văn anh đã an bài thỏa đáng chưa?
- Ưm.
Trần Phàm gật đầu nói:
- Trải qua nhiều chuyện như vậy, Hoàng Chí Văn sẽ trở nên thông minh hơn một chút.
- Một bước này của anh đúng là cao minh, chỉ sợ rằng sẽ không ai có thể nhìn ra.
Hoàng Phủ Hồng Trúc tự đáy lòng cảm thán một câu, theo sau mới hỏi tiếp:
- Đúng rồi, trước khi bắt đầu buổi dạ hội, những đại nhân vật xuất hiện ở trong hội trường đều là do anh mời đến sao?
- Không phải.
Trần Phàm lắc đầu giải thích:
- Là bọn họ tự đến.
- Tự đến ư?
Hoàng Phủ Hồng Trúc ngẩn ra, khó hiểu nói:
- Anh và bọn họ...
- Họ là những chiến hữu của cha anh năm xưa.
Khi nói những lời này, trong đầu của Trần Phàm hiện lên thân ảnh của đám người Viên Binh, phần cảm động trong lòng không hề thuyên giảm đi chút nào.
Dường như Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng nhận ra tâm tình trong lòng Trần Phàm, cho nên nàng lựa chọn im lặng. Theo sau, nàng chậm rãi đứng lên, chỉnh trang lại mái tóc đang hỗn loạn, nói:
- Đi với em sang thư phòng, em cho anh xem thứ này.
Nhìn hai tòa nhũ phong cao ngất trước ngực và đôi chân thon dài của Hoàng Phủ Hồng Trúc, trong nội tâm của Trần Phàm thoáng dao động, nhưng diễn cảm bên ngoài không hề phát sinh biến hóa. Âm thầm kìm chế dục hỏa, đồng thời cũng gật đầu đi theo Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Nửa phút đồng hồ sau, Hoàng Phủ Hồng Trúc mang theo Trần Phàm đi vào thư phòng, đứng trước tấm bảng đen treo trên vách tường kia.
Mắt thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc đứng ở trước tấm bảng đen, nhất thời Trần Phàm đã minh bạch, lúc này Hoàng Phủ Hồng Trúc là muốn cho mình xem hình vẽ nhân mạch đồ ở trên đó. Tuy rằng bản thân hắn đã từng xem qua không dưới ba lần, nhưng ngay khi ánh mắt chuyển lên trên tấm bảng đen, thì vẫn phát sinh ra một chút biến hóa.
Trần Phàm rõ ràng nhìn thấy, ba chữ Sở Vấn Thiên thường ngày nằm ở giữa tấm bảng đen, lúc này đã đổi thành danh hào của mình.
- Mặc dù em tin tưởng anh có năng lực đối phó với Tiết Hồ, bất quá mạng lưới quan hệ ở trên tấm bảng đen này, hẳn là cũng sẽ giúp đỡ anh được một phần.
Hoàng Phủ Hồng Trúc nhẹ nhàng nói.
Trần Phàm khẽ nhíu mày trầm ngâm không đáp.
- Em biết, anh là người rất có ngạo khí, mạng lưới quan hệ trên tấm bàng này, có lẽ anh cũng không nhìn vào trong mắt, nhưng đó là một phần tâm ý của em.
Hoàng Phủ Hồng Trúc nhìn thấy Trần Phàm nhíu mày, tựa như có thể nhìn thấu suy nghĩ của Trần Phàm bình thường, liền nhanh chóng giải thích nói:
- Ngoài ra, anh không cần phải lo lắng cho em. Tâm nguyện cả đời của vấn Thiên là muốn đem Hồng Trúc Bang phát dương quang đại, có thể sánh ngang vỗ tay gọi nhịp cùng Thanh Bang. Những việc anh đang làm chẳng khác nào gián tiếp hoàn thành tâm nguyện của hắn. Cho nên, dùng người trong mạng lưới của hắn, đây cũng là đạo lý thường tình mà thôi.
Trên thực tế, Trần Phàm không đáp ứng ngay, đều không phải là chướng mắt cái mạng lưới này.
Sở Vấn Thiên có thể ngạng kháng cùng Thanh Bang ở Đông Hải, chia cắt một nửa thiên hạ, mạng lưới quan hệ tự nhiên là phải có. Nếu như thu dùng những người này, đối với hành trình tiêu diệt Hắc Kim Đế Quốc của Tiết gia, trong tương lai quả thật là sẽ phát huy ra tác dụng nhất định.
Hắn không đáp ứng ngay, là bởi vì lo lắng nội tâm của Hoàng Phủ Hồng Trúc đang rối rắm mà thôi!
Dù sao, nàng đã đem Hồng Trúc Bang giao vào trong tay hắn, hiện giờ còn muốn giao luôn cả mạng lưới quan hệ trong giới bạch đao của Sở Vấn Thiên cho hắn. Những chuyện này, nhiều ít nàng cũng sẽ bị ngoại giới tung tin nói xấu.
Nhưng lúc này, sau khi nghe Hoàng Phủ Hồng Trúc nói xong, thì Trần Phàm không cố chấp thêm nữa, mà gật đầu đáp ứng:
- Hảo!
Thấy Trần Phàm đáp ứng, Hoàng Phủ Hồng Trúc khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi. Diễn cảm vui sướng, theo sau vừa nhớ ra chuyện gì đó, liền hỏi:
- Em nghe Dương Viễn nói, anh muốn cùng Tần An đến Anh quốc tham gia hoạt động giao lưu với các trường đại học, đúng không?
- Ừ, phải rồi.
Trần Phàm không giấu giếm nói.
- Vậy anh nhớ cẩn thận nhé.
Trong đôi con ngươi của Hoàng Phủ Hồng Trúc toát ra một tia lo lắng:
- Từ sau khi anh giết chết Tá Đằng Dụ Nhân. Tá Đằng Nhất Lang luôn luôn không có cơ hội báo thù. Bình thường anh ở trong nước, Sơn Khẩu Tổ không xâm nhập vào được. Nhưng nếu anh đi ra ngoài, thì tầng lá chắn này sẽ không còn nữa đâu.
- Yên tâm, anh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Nếu sang nước khác, bọn chúng sẽ không kiêng nể gì, đồng dạng anh cũng giống như vậy.
Trần Phàm khẽ mỉm cười, trong con ngươi lóe ra một tia quang mang dị sắc:
- Chơi trò chơi không có quy tắc như thế này. Huyết Sắc Luyện Ngục chính là vết xe đổ dành cho Sơn Khẩu Tổ.
Trông thấy biểu tình sững sờ của ba người Alan Smith, Mark Will cũng không nóng lòng giải thích ngay, mà nụ cười giễu cọt trên mặt càng lúc càng trở nên nồng đậm.
- Ực!
Một lúc sau, ba người Alan Smith đều không hẹn mà cùng nuốt vào một ngụm nước miếng, thần sắc kinh hoàng thoáng lui xuống một ít.
- Mark Will ông đang nói đùa chúng tôi phải không?
Alan Smith ngơ ngẩn nhìn Mark Will nói. Dường như hắn không tin tưởng chuyện này là sự thật. Hai người khác tuy rằng không mở miệng nói chuyện, nhưng tiểu tình trên khuôn mặt cũng chính là như thế!
Nguyên bản trước kia, Dai Fu dùng mạng lưới quan hệ của gia tộc Kerner Er, an bài cho trường đại học Đông Hải và bốn ngôi trường đại học nổi danh nhất Anh quốc khác, cùng nhau bắt tay khai mở trường thương mại. Mà lần này đoàn đại biểu của trường đại học Đông Hải chạy sang Anh quốc giao lưu, xem như cũng là giai đoạn đầu của chuyện tình này.
Dựa theo nội dung bên trong hiệp ước, sau khi song phương giao lưu văn hóa xong, liền sẽ bắt đầu tiến hành hợp tác mở trường.
Mấy ngày hôm trước, Mendelsohn tộc trưởng gia tộc Michelle đã dẫn Grimm đến nhà Kerner Er, thông qua một loạt điều kiện lợi ích đế cầu hôn, lão Edward vì lợi ích, vì mục tiêu thâu tóm gia tộc Michelle trong tương lai, vậy nên đã nhanh chóng đáp ứng xuống, đồng thời cũng giam lỏng Dai Fu!
Chuyện này dẫn đến phản ứng dây chuyện, làm cho Dai Fu ở trong gia tộc Kerner Er hoàn toàn mất thế.
Roddy có mối quan hệ không tồi cùng Grimm, hiểu rõ Grimm thống hận Trần Phàm. Vì thế hắn đã cùng Grimm vận dụng một chút quan hệ, tìm gặp bốn người Mark Will làm cho bốn người thay đổi thái độ đối với đoàn đại biểu của trường đại học Đông Hải.
Quý tộc, đây là cái danh hào mà người Anh luôn luôn coi trọng nhất.
Ở trong mắt đám thân sĩ quý tộc, trừ những người như bọn hắn ra, thì trên thế giới này chỉ còn hai loại người, thứ nhất là những người sinh ra ở trang viên nông thôn nghèo đói khốn khổ. Thứ hai chính là hạng người muốn chen chân vào trong giới quý tộc của bọn hắn, nhưng dù cho liều mạng thì vẫn cứ mãi hoài công vô nghĩa.
Mà bốn người Mark Will tự nhận mình là nhân vật trong tầng lớp thân sĩ quý tộc, nguyên bản đối với chuyện tình hợp tác cùng trường Đông Hải luôn luôn không vui, ở bọn hắn xem ra, ban giám hiệu của trường Đông Hải, so sánh với bọn hắn, hoàn toàn chính là quý tộc so sánh với nông dân, không cùng đẳng cấp!
Vì có suy nghĩ này, nên sau khi Roddy và Grimm đến nói chuyện xong, thì bọn hắn đã lập tức điều chỉnh thái độ.
Mark Will vì ban đầu đã tới sân bay đón đoàn người của trường đại học Đông Hải, hơn nữa thỏa đàm hoạt động giao lưu xong rồi, cho nên cũng không thế trực tiếp hủy bỏ các hoạt động. Còn ba người Alan Smith thì khác, bọn hắn đã đơn phương chấm dứt tất cả các hoạt động!
Ở bọn hắn xem ra, nếu trường đại học Đông Hải không có nhà Kerner Er làm chỗ dựa sau lưng, dù Tần An quỳ xuống khóc lóc van xin liếm giày của bọn hắn, thì chuyện tình hợp tác khai mở trường thương mại quốc tế là hoàn toàn không có khả năng xảy ra.
Lúc này nghe thấy Mark Will nói, bốn người sẽ cần phải giống như cún con đến trước mặt Tần An vẫy đuôi diễn trò. Điều này làm sao bọn hắn có thể chấp nhận được đây?
- Alan Smith, ông cho rằng, từ hai giờ đêm tôi không ngủ chạy đến trước cửa khách sạn Brown chờ đợi, là vì muốn trêu đùa đám người các ông hay sao?
Mark Will miệng lưỡi đắng khô nói.
Vừa nghe Mark Will nói như vậy, rốt cuộc thì ba người Alan Smith đã thu hồi thái độ khinh thường. Bởi vì...bọn hắn đã nhìn ra ngữ khí mười phần nghiêm túc trong lời nói của Mark Will. Hơn nữa lí trí cảnh báo cho bọn hắn biết, lúc này Mark Will không hề nói đùa.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Alan Smith mở miệng dò hỏi. Lúc này ngữ khí đã cẩn thận hơn rất nhiều.- Hẳn là các ông đã nghe nói chuyện phát sinh trong buổi tối ngày hôm qua ở nhà Kerner Er rồi chứ?
Nghe một đằng, nhưng Mark Will lại trả lời một nẻo.
- Ừm.
Ba người Alan Smith không hẹn mà cùng gật đầu.
Lấy thân phận của bọn hắn, hiện giờ đã nghe thấy chuyện phát sinh trong buổi tối ngày hôm qua cũng là không đáng kinh ngạc!
- Một khi đã như vậy, thì các ông nên biết, nhân vật chính trong buổi tối ngày hôm qua ở nhà Kerner Er, chính là...người thanh niên phương Đông kia.
Mark Will nói đến đây, thì trong ngữ khí đã xuất hiện một tia run rẩy:
- Đồng dạng, hắn cũng là sinh viên trong đoàn đại biểu của trường đại học Đông Hải.
- Cái gì?
Nghe đến đây, ba người Alan Smith không thể không chấn kinh, rốt cuộc trong lòng đã ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện tình này.
- Ngoài ra, bởi vì sự xuất hiện của người thanh niên phương Đông kia, mà Dai Fu. Kerner Er cũng đã hoàn toàn đánh bại đối thủ cạnh tranh với nàng, trở thành người kế thừa thế hệ thứ sáu của gia tộc Kerner Er!
Mark Will tiếp tục nói:
- Mà lúc trước, tất cả mọi chuyện giao lưu vắn hóa cùng hợp tác khai mở trường thương mại quốc tế, đều là do một tay Dai Fu an bài thúc đẩy...
- Hai giờ sáng hôm nay, cô ta gọi điện thông báo rằng, nếu tôi không thể làm cho mỗi thành viên trong đoàn đại biểu trường Đông Hải tha thứ, vì hành động ngạo mạn vô lễ của trường Cambidae. Vậy thì cô ta sẽ không tiếc giá nào, làm cho trường đại học Cambridae thay đổi cái chức vụ hiệu trưởng.
- Tôi nghĩ, những lời này hẳn là không chỉ nói riêng với tôi, đúng không?
Dứt lời, Mark Will lại đem nhãn tình quẳng ném về phía ba người.
Lúc này đây, ba người Alan Smith đều không hé răng, diễn cảm trên mặt cũng hoàn toàn thay đổi. Rốt cuộc bọn hắn đã hiểu ra, vì sao lúc trước Mark Will nói bốn người bọn hắn cần phải giống như cún con vẫy đuôi tiến vào trong khách sạn Brown!
- Chúng ta đi vào thôi.
Mark Will nhíu mày, trong giọng nói đã tràn đầy biểu tình lo lắng:
- Cầu Chúa phù hộ để lão già kia sẽ tha thứ cho đám người chúng ta!
Dứt lời, Mark Will không nhiều lời vô nghĩa thêm nữa, mà dẫn đầu đi vào trong khách sạn Brown.
Ba người Alan Smith thoáng đưa mắt nhìn nhau, không nói hai lời, trực tiếp đuổi theo ở ngay phía sau.
Có thể, bốn người Mark Will trong lòng đã sợ thật rồi, cho nên sau khi bước vào trong khách sạn, cũng không trực tiếp đến tìm Tần An. Theo suy nghĩ bản năng, bọn hắn nghĩ rằng như vậy là không có lễ phép, cũng không được thỏa đáng. Cho nên bọn hắn đã tìm một khoảng trống trong đại sảnh, yên lặng đứng chờ Tần An xuống lầu...
Trong khách sạn, sau khi rửa mặt xong, Tần An đi ra khỏi phòng.
Trước cửa phòng, Cảnh Huy thân là một trong những học trò đắc ý nhất của Tần An, sớm đã chờ đợi lâu rồi.
- Đã ăn điểm tâm sáng chưa?
Vừa nhìn thấy Cảnh Huy, Tần An miễn cưỡng cười hỏi.
Cảnh Huy thần sắc khó coi, gật đầu nói:
- Đã ăn qua rồi, nhưng vẫn còn đang chờ ngài.
- Ta không đói.
Tần An lắc đầu, sau đó tự giễu cười nói:
- Đi thôi, không sẽ muộn mất, tránh để người ta nói rằng, chúng ta ngay cả quan niệm tối thiểu về thời gian cũng đều không có.
Bên tai vang lên thanh âm của Tần An, Cảnh Huy trong lòng mười phần khó chịu. Hắn nhịn không được, đành phải nhắc nhở:
- Hơn một ngày qua, ngài đã không ăn gì rồi. Nguồn:
- Không sao, lão già ta đây chưa thể chết đói được đâu.
Tần An không chút nề hà, mỉm cười nói.
- Thưa thầy, có mấy lời em muốn nói ra, mong rằng thầy đừng trách.
Cảnh Huy vừa đi theo bên cạnh Tần An, vừa buồn bực nói:
- Người ta bỏ qua chính là không thèm nhìn chúng ta vào trong mắt. Vì sao chúng ta còn muốn dùng mặt nóng để dán vào mông lạnh, làm cho mọi người chúng ta bị đối phương xem thường đây? Trong mắt em, hoạt động giao lưu lần này, căn bản là chẳng hề có chút ý nghĩa gì.
- Sao lại không?
Tần An khẽ lắc đầu:
- Đừng quan tâm đối phương ngạo mạn như thế nào, lần này sang đây, vô luận phương pháp dạy học, hay là những thứ khác của họ, đều đáng cho chúng ta học tập
Lời tuy nói vậy, nhưng trong lòng Tần An hiểu rõ ràng, nếu Trần Phàm không giải quyết được phiền toái. Vậy thì đoàn người mình sẽ phải nhanh chóng xách va ly về nước!
Lúc này đây, Cảnh Huy trầm mặc không nói thêm gì nữa. Rất nhanh, hai người đã đi tới phía cuối hành lang.
Cuối hành lang, nhóm giáo viên và học sinh của trường đại học Đông Hải sớm đã chờ lâu rồi. Trước khi Tần An đến, mọi người đều mang diễn cảm bức xúc thảo luận về hoạt động giao lưu trong ba ngày qua.
Chứng kiến biểu tình giận dữ của đám học sinh, bên tai vang lên những thanh âm oán giận, trong lòng Tần An cười khổ một tiếng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Mà dẫn theo đoàn người đi xuống lầu.
Nhìn lão nhân chưa bao giờ từng cúi đầu ở trước tiền tài và quyền quý, ở trong nháy mắt xoay người đi xuống lầu, trong lòng của Cảnh Huy đau như bị dao cắt! Hắn so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng hơn, lão nhân này vì ngôi trường đại học Đông Hải, mà đã trả giá rất...rất nhiều!
Mười mấy phút đồng hồ sau, lấy Tần An dẫn đầu, ở trong biểu tình niềm nở chu đáo của nhóm nhân viên khách sạn Brown, đoàn đại biểu trường đại học Đông Hải đi xuống đại sảnh dưới tầng một.
Trên ghế sa - lon dưới đại sảnh, bốn người Mark Will khẩn trương lo lắng không yên cũng chờ đã lâu. Lúc này vừa trông thấy đoàn người Tần An bước xuống tầng, thì không hẹn mà cùng đứng dậy, tốc độ cực nhanh, cảm giác như hai mông của bọn hắn đang ngồi ở trên bàn chông bình thường.
Vừa trông thấy bốn người Mark Will ngay cả Tần An ở bên trong, toàn bộ thành viên của đoàn đại biểu trường đại học Đông Hải, đều ngây ra!
Sững sờ qua đi, Tần An dường như cũng hiểu ra chuyện gì rồi, tâm tình đang căng thẳng cũng nhanh chóng buông lỏng xuống!
Tần An biết rõ vì sao bốn người Mark Will lại xuất hiện ở đây, nhưng đám người Cảnh Huy thì hoàn toàn không hiểu. Lúc này nhìn thấy đám người Mark Will trở mặt so với lật trang sách còn muốn nhanh hơn nhiều, thì trong lòng mọi người đều dâng lên một cỗ nghi vấn:
- Mấy lão gia hỏa này tới đây làm gì?
Khi đang nghi hoặc, đồng thời đôi con ngươi trong mắt đám người Cảnh Huy, đều toát ra thần sắc bất mãn. Theo sau, ở dưới ánh nhìn nghi hoặc và bất mãn của đoàn người, lấy Mark Will dẫn đầu, bốn người như nô tài nhìn thấy ông chủ bình thường, cúi đầu khom lưng, nối đuôi nhau chạy tới trước mặt Tần An.
Sau đó, ở dưới biểu tình níu lưỡi của đoàn người Cảnh Huy, Mark Will đi tới trước mặt Tần An, hướng lão nhân lúc trước bọn hắn xem như ruồi nhặng mà cúi đầu xuống!
Bốn người bọn hắn, hướng Tần An cúi đầu thật sâu!
Khom lưng cúi đầu chín mươi độ!
- Tần An tiên sinh, xin hãy tha thứ cho sự ngu muội vô tri của chúng tôi!
Giờ khắc này, trên mặt của bọn hắn tìm không thấy dáng vẻ kiêu ngạo chút nào. Có chăng đều chỉ là...hèn mọn!
Oanh!
Vừa nhìn thấy một màn này, toàn bộ thành viên của đoàn đại biểu trường Đông Hải, đa phần đều không tin một màn đang phát sinh trước mất này là sự thật. cả đám sôi nổi dùng sức mở căng mắt ra...
- Ngài Mark Will tôi biết lúc này tuy rằng các ông khom lưng cúi đầu, nhưng trong lòng các ông vẫn khinh thường đoàn người chúng tôi như cũ.
Tần An nhìn chằm chằm vào bốn người, thản nhiên nói:
- Đúng vậy, năng lực của trường đại học Đông Hải so với bốn trường các ông đều có sự chênh lệch rất lớn, phần chênh lệch này cũng khoảng chừng một trăm năm thời gian! Tôi biết các ông luôn nghĩ rằng người phương Đông chúng tôi kém phát triển, nhưng nước tôi có lịch sử lâu đời năm nghìn năm văn hiến. Tôi cho rằng, một đất nước như vậy, chung quy vẫn có một số thứ, để cho các học sinh và giáo viên của quý nhà trường giao lưu trao đổi học tập đi, phải không?