Đường Quốc Sơn đã rời đi trước khi Trần Phàm ly khai, mà vợ chồng Hoàng Chí Văn thì luôn luôn bảo hộ bên cạnh Hoàng Hiểu Đông, còn...Lý Thắng không ngoài dự kiến đã bị khai trừ. Hiển nhiên, Đường Quốc Sơn làm như vậy, là vì cấp cho Trần Phàm cùng Trần gia một sự công đạo, hắn không muốn tiếp tục cành mẹ đẻ thêm cành con!
Lúc mười giờ, viện trưởng phái một y tá trưởng phụ trách chiếu cố Ngu Huyền, đồng thời để cho Trần Phàm về nhà nghỉ ngơi. Biết rõ Ngu Huyền không gặp nguy hiểm Trần Phàm cũng không kiên trì, sau khi cùng Ngu Huyền cáo từ, liền rời khỏi bệnh viện.
Viện trưởng vốn muốn phái xe công của bệnh viện đặc biệt đưa Trần Phàm trở về, nhưng cũng bị Trần Phàm cự tuyệt.
Dù đã mười giờ tối, nhưng trên đường phố xe cộ tấp nập, hai bên đường tùy ý có thể nhìn thấy dân thành phố tản bộ. Có lẽ do nguyên nhân thời tiết quá nóng bức, có lẽ vì xã hội tiến bộ, tư tưởng của mọi người càng ngày càng mở ra, nữ nhân mặc váy càng lúc càng ngắn, càng lúc càng lộ liễu, trong đó còn có không ít nữ nhân, mặc quần sooc còn lộ luôn cả mông...
Không biết đi đã bao lâu, lúc Trần Phàm định cản một chiếc taxi trở về biệt thự, lại chợt nghe thấy tiếng điện thoại vang lên.
Trước khi huấn luyện quân sự, mỗi giáo quan chuyên nghiệp sẽ lấy đi toàn bộ điện thoại di động, chuẩn bị sau đợt huấn luyện quân sự sẽ trả lại cho sinh viên, trước khi Trần Phàm rời khỏi quân doanh cũng đã lấy lại điện thoại di động của mình.
Nghe thấy chuông điện thoại. Trần Phàm tựa hồ liền đoán được chủ nhân của cuộc gọi này, khẽ nhíu mày, nghĩ nghĩ, nhưng vẫn lấy điện thoại ra chuyển máy.
- Honey, chuyện xảy ra với anh ở quân doanh tôi đã nghe nói rồi.
Điện thoại vừa chuyển, bên trong truyền ra thanh âm quen thuộc của Dai Fu.
Trần Phàm biết rõ bối cảnh sau lưng Dai Fu, cũng không vì Dai Fu biết chuyện này mà cảm thấy kỳ quái, ngược lại, theo hắn xem ra, với con đường lấy tin tức của Dai Fu, nếu không biết được chuyện này thì đó mới chính là kỳ quái!
Mắt thấy Trần Phàm không nói lời nào, đầu bên kia điện thoại giọng nói Dai Fu bỗng nhiên trở nên hết sức nghiêm túc:
- Đồ Tể, căn cứ theo toàn bộ sự tình xảy ra mà xem, anh tựa hồ đã khống chế được cảm xúc cuồng bạo trong nội tâm, không hoàn toàn biến thành một phần khác của anh nữa rồi.
Biết rõ bệnh tình nghiêm trọng của Trần Phàm. Dai Fu hiểu rõ ràng, nếu bệnh tình của Trần Phàm hoàn toàn bùng nổ, biến thành một con người khác, thì hôm nay cũng không đơn giản là chi có vài người bị thương. Một khi xuất hiện loại tình huống kia, quân doanh sẽ biến thành địa ngục nhân gian chân chính!
- Phải, tôi có thể nhận thấy được lúc ấy bệnh tình phát tác, nhưng tôi đã khống chế được chính mình rồi.
Đối với điểm khống chế được cảm xúc, Trần Phàm cũng âm thầm cảm thấy may mắn.
Nghe được Trần Phàm trả lời, bên kia điện thoại Dai Fu chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, trầm ngâm chốc lát, cười nói:
- Chúc mừng anh. Đồ Tể, bệnh tình của anh đã có chuyển biến tốt đẹp. Đã trải qua chuyện lần này, ngày sau cho dù phần kia của anh có xuất hiện, nhưng anh vẫn sẽ giữ được sự bình tĩnh. Kể từ đó, lấy ý chí cùng nghị lực khống chế của anh, sẽ không còn xuất hiện hiện tượng hoàn toàn mất đi khống chế như trước nữa
- Mượn lời chúc phúc của cô, chỉ mong lão đầu Thương Đế sẽ không tiếp tục nhảy ra đá cho tôi một cước.
Trong đầu hiện lên hình ảnh không thể khống chế được lúc trước, Trần Phàm cũng cảm thấy may mắn cho chính mình, hắn so với người khác càng hiểu được phần kia của mình có bao nhiêu đáng sợ, hắn thậm chí tin tưởng, nếu không vì mình sinh ra ở Trần gia, lấy trạng huống của hắn, sớm đã bị bí mật xử lý hơn trăm lần rồi. Ngày trước đối với xã hội mà nói, hắn chính là một quả bom hẹn giờ, tùy thời đều có thể phát nổ!
- Đồ Tể, anh cẩn thận suy nghĩ một chút, anh có thể lấy được hiệu quả hiện giờ, nguyên nhân lớn nhất là vì cái sì? Là bời vì vị hôn thê của anh sao?
Dai Fu thoáng do dự hòi.
Trải qua lời nhắc nhở của Dai Fu, trong đầu Trần Phàm không khỏi hiện lên thân ảnh thanh xuân hoạt bát, tràn ngập sự phấn chấn tinh thần của Tô San, trong lòng cũng hiểu được là do nguyên nhân này, vì thế gật gật đầu:
- Phải.
- Tốt lắm, vấn đề tôi đã hỏi xong, tôi nghĩ. đối với hạng mục nghiên cứu này, tôi lại có đột phá mới rồi.
Bên kia điện thoại, sắc mặt Dai Fu hơi thay đối, theo sau ngữ khí trở nên thoải mái hơn, nói xong lời cuối cùng, trong ngữ khí lại mang theo một tia khiêu khích:
- Honey, tôi nghĩ chúng ta nên khui chai rượu vang để chúc mừng, anh cảm thấy thế nào?
Trong đầu Trần Phàm không khỏi lóe lên thân thể mềm mại mê người của Dai Fu, trong cơ thể bản năng nổi lên phản ứng, nhưng hắn vẫn cười khổ cự tuyệt nói:
- Dai Fu, cô không cần hấp dẫn tôi, tôi không chịu được sự hấp dẫn của cô. Ân, tuy rằng tôi rất muốn hung hăng thu thập dâm phụ như cô một trận, nhưng cô cũng biết, tôi có một người bạn bị đánh trọng thương, bây giờ còn đang ở bệnh viện, tôi thật sự không có hứng trí đi chúc mừng cái gì, hôm nào khác đi.
- Hỗn đản, tôi chỉ là muốn mời anh uống ly rượu vang mà thôi. Tiếp tục cảnh cáo anh một lần nữa. đừng đem tôi nghĩ thành dâm nữ lúc nào cũng không được thỏa mãn dục vọng như thế, nếu không tôi sẽ không để yên cho anh đâu!
Bên kia điện thoại. Dai Fu giả vờ tức giận mắng một câu, sau đó trên gương mặt mê người hiện lên vẻ thất vọng, nàng dùng một loại ngữ khí cổ quái nói:
- Đồ Tể, anh thật sự thay đổi rồi.
Thay đổi sao?
Trần Phàm tự hỏi mình, trong lòng lập tức có đáp án.
- Dai Fu, cô cũng biết tôi là một nam nhân cường thế, tôi có chủ nghĩa đại nam tử, cho nên...Tôi không chỉ muốn chinh phục cô ở thể xác, mà còn có tâm hồn, tôi không thích cảm giác bị động...
Trong lòng tuy rằng hiểu được đáp án, nhưng Trần Phàm vẫn nhận thấy được bầu không khí có chút dị thường, nên không trịnh trọng trả lời, mà là trêu chọc theo thói quen nói.
- Honey, tôi thật đáng tiếc nói cho anh biết, nguyện vọng của anh sẽ không thực hiện được rồi.
Dai Fu phản kích nói:
- Trong lòng tôi anh chỉ là một người bệnh, không hơn. Tôi và anh phát sinh quan hệ, chính là vì thỏa mãn sự ham muốn của song phương, không phải sao?
- Thượng Đế nói cho tôi biết, đây là lời nói dối lớn nhất thế kỷ này.
Trần Phàm khôna chút xấu hổ nói.
Dai Fu vừa nghe Trần Phàm nói như thế, không khỏi bị trêu tới nở nụ cười, sau đó thở dài nói:
- Tốt lắm. đồ tể, tôi muốn đi tắm. ân, nếu anh muốn dùng tay tự giải quyết, tôi sẽ chuyển cho anh một tấm ảnh tôi mặc quần chữ T.
Nói xong. Dai Fu trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe bên trong điện thoại truyền tiếng vang "đô đô", Trần Phàm cười khổ không thôi.
Mà đổi lại bên kia. Dai Fu lại cầm ly rượu vang trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch.
Uống cạn ly rượu, khuôn mặt trắng noãn của Dai Fu hiện lên một tia đỏ ửng, nhưng con ngươi của nàng lại thanh tinh đến đáng sợ, trong bóng đêm, ngữ khí của nàng hết sức phức tạp:
- Ta là vì nghiên cứu đầu đề mà đến, hay là bởi vì đã hoàn toàn nghiện hắn?
Không có đáp án. Dai Fu lại rót đầy thêm một ly rượu vang, uống một hơi cạn sạch!
Kết thúc cuộc điện thoại nói chuyện với Dai Fu. Trần Phàm cũng không tản bộ trên đường, mà là ngồi xe trở về nhà trọ.
Lúc trở lại tiểu khu. Trần Phàm phát hiện ra đèn trong nhà đã hoàn toàn sáng lên.
Mở cửa nhà. Trần Phàm phát hiện bên trong đại sảnh lầu một cũng không thấy thân ảnh dì Điền, cẩn thận lắng nghe, phát hiện thấy trên lầu hai có tiếng bước chân, thoáng suy tư, liền nhận định là dì Điền đang dọn dẹp trên phòng.
Trong ký ức của hắn. ở dĩ vãng, dì Điền đều dọn dẹp phòng vào thời gian này, sau đó mới nghỉ ngơi.
Thay dép lê, Trần Phàm cũng không lập tức trở về phòng, mà là đi tới phòng tắm lầu một, muốn tắm rửa một chút.
Nguyên bản trong phòng riêng của hắn cũng có thể tắm rửa, nhưng chỉ là tắm vòi hoa sen, mà phòng tắm lầu một có bồn tắm lớn, còn có phòng tắm hơi. Nói chung Trần Phàm cùng Tô San đều tắm rửa trong gian phòng này, đây cũng là địa phương mà hai người tiếp xúc thân mật nhất...
Ân. đó là nói về việc hai người dùng chung đồ vật.
Đi vào phòng tắm góc tây bắc lầu một. Trần Phàm phát hiện ra đèn trong phòng tắm lóe lên. điều này làm cho hắn không khỏi cả kinh, theo bản năng cho rằng dì Điền đang ở bên trong, nhưng cẩn thận vừa nghe, bên trong phòng cũng không có động tĩnh gì.
Dì Điền rất ít khi mở sáng đèn như vậy a?
Trần Phàm thập phần nghi hoặc, trong ký ức của hắn, dì Điền là một nữ nhân phi thường mộc mạc, thập phần hiểu được làm sao tiết kiệm, căn bản sẽ không xuất hiện tình huống lãng phí điện năng.
Trong lòng mặc dù có chút kỳ quái, nhưng Trần Phàm cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đẩy cửa phòng tắm đi vào.
Trong phòng tắm che kín hơi nước, một mảnh mông lung, làm cho người ta có cảm giác đang đặt mình ở trong tầng mây.
Hơi nước xen lẫn vào không khí. Trần Phàm nhịn không được nhăn mày, theo hắn xem ra, bình thường dì Điền hay đi phòng tắm khác để tắm rửa, hiện giờ, trong phòng tắm nơi nơi đều là hơi nước, điều này làm cho bản năng của hắn cảm thấy được chuyện tình không thích hợp, hơn nữa hắn phát hiện ra sương mù trong phòng tắm vô cùng nồng đậm.
Lấy tính chất thân thể của hẳn, nếu ở lâu trong gian phòng tấm hơi như thế này, thì cũng phải khó chịu!
Bỗng nhiên...
Trần Phàm mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang nằm bên trong bồn tắm, người nọ để lộ đầu bên trên, nằm im không nhúc nhích, căn bản là không biết Trần Phàm vừa bước vào.
Phát hiện này làm cho Trần Phàm cả kinh, lập tức ý thức được điều gì, không hề do dự, trực tiếp lao về phía bồn tắm lớn. Đúng như Trần Phàm suy nghĩ, trong bồn tắm quả thật đang nằm một người, hơn nữa còn là một cô sái.
Lúc này cô gái trần như nhộng nằm trong bồn tắm, dáng người duyên dáng yêu kiều không hề che lấp bại lộ ngay trước mặt Trần Phàm. Dù là sương mù có chút dày, nhưng Trần Phàm vẫn có thể thấy rõ ràng thân thể mềm mại yêu kiều duyên dáng của cô gái kia, nhất là nụ hoa sắp nở, dị thường mạnh mẽ, thậm chí còn có thế nhìn thấy rừng rậm màu đen ở giữa hai chân...
Mọi thứ trước mắt khiến đồng tử của Trần Phàm đột nhiên phóng lớn, theo sau trong lòng hắn nhớ ra điều gì đó, đem ánh mắt từ trên thân thể mềm mại của cô gái dời đi, một tay ôm cô gái nhấc ra khỏi bồn tắm, bước nhanh ra cửa.
Một loạt động tác này của Trần Phàm vô cùng nhanh chóng, trong nháy mắt đã đi tới cửa phòng.
Không chút do dự. Trần Phàm một tay ôm cô gái đồng thời giật mờ cửa phòng tắm ra. Cùng lúc đó, dì Điền thần tình tươi cười vui vẻ vừa dọn dẹp xong phòng trên lầu. đang đi xuống dưới cầu thang tầng một. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Phanh!
Có lẽ lực đạo kéo cửa của Trần Phàm quá lớn, cửa đụng mạnh lên vách tường, cho nên đã phát ra tiếng vang trầm muộn. Tiếng trầm đục này làm cho dì Điền không khỏi dừng bước, nét mặt tràn đầy kinh ngạc.
- Trần thiếu?
Ngay sau đó, dì Điền giống như nhìn thấy quỷ giữa ban ngày, đôi mắt trợn trừng, miệng há hốc ra đủ có thế nhét vào một trái hồng xiêm.
Trầm ngâm suy nghĩ, Trần Phàm không tỏ vẻ gì, mà là tiếp tục hỏi:
- Vì sao nàng lại ở đây?
- Tôi vì không muốn Điền Thảo bị bọn hắn chơi, liền đưa ra yêu cầu, sẽ thông qua phương thức đua xe đến quyết định Điền Thảo thuộc về ai. Người nào thắng, Điền Thảo thuộc về người đó.
Sở Qua nói tới đây, trên mặt hiện lên một tia áy náy, đua xe bị bại bởi Trịnh Gia Hào là điều mà hắn không ngờ tới.
- Sở Qua, mày ngậm máu phun người, rõ ràng là bởi vì một mình mày muốn chơi Điền Thảo, cho nên mới đưa ra phương thức dùng đua xe để quyết định Điền Thảo thuộc về ai.
Dù Trịnh Gia Hào bị hành động Trần Phàm đột nhiên bước xuống xe khiến cho khẩn trương khó hiểu, nhưng vừa nghe được lời của Sở Qua nói, hắn lập tức mở miệng phản bác.
- Thúi lắm, lão tử chưa bao giờ muốn dùng sức mạnh, làm như vậy chính là không muốn làm cho đám ruồi bọ như tụi mày vây quanh nàng mà thôi.
vẻ mặt Sở Qua tức giận:
- Lời này, tao đã nói qua với Điền Thảo.
- Là mày đề nghị đem Điền Thảo biến thành tiền đặt cược cho trận đua xe đúng không?
Trần Phàm híp mắt hỏi.
Ánh mắt lạnh như băng của Trần Phàm làm cho Sở Qua cực kỳ không thoải mái, nhưng hắn vẫn cực kỳ quang côn gật gật đầu.
- Ba!
Trần Phàm xuất thủ.
Mọi người chỉ nhìn thấy trước mắt Sở Qua hiện lên một bóng tay, đột nhiên thân hình Sở Qua trực tiếp bay ra ngoài, giống như một con diều bị đứt dây, bay một đường cong hoàn mỹ trên không trung, sau đó hung hăng nện xuống mặt đường, khóe miệng lập tức tuôn trào máu tươi.
- Vị tiên sinh này, bãi này là của Hà mỗ tôi. Sở Qua là cháu của Hà mỗ, thỉnh xem trên thể diện của Hà mỗ đừng nên động thủ. Mọi người có chuyện gì thì từ từ thương lượng.
Trần Phàm vừa ra tay, Hà Lão Lục lập tức đứng dậy nói.
Trước đó, hắn luôn luôn phái người quan sát tình huống phát triển, hắn nhìn ra được Trần Phàm tuyệt đối không phải là người bình thường dễ trêu chọc, cho nên không có bước ra ngăn cản, thẳng đến khi Sở Qua bị đánh, hắn thoáng do dự, theo sau vẫn quyết định đứng ra ngăn cản. Dù sao, hắn là người cầm quyền nơi này, Trần Phàm động thủ đánh Sở Qua. đối với hắn mà nói không thể nghi ngờ là một loại nhục nhã!
- Tôi nhận thức ông sao?
Trần Phàm lạnh lùng quét mắt nhìn Hà Lão Lục, trông thấy sắc mặt đối phương trở nên có chút khó coi, nhưng vẫn tiếp tục nói:
- Nếu như biết điều, tốt nhất đừng xen vào vũng nước đục này!
Giống như là vì xác minh lời nói của Trần Phàm, lời hắn vừa thốt xong. Một đám đại hán da đen đeo kính râm cùng bộ đàm đồng thời từ trong xe bước xuống, nhanh chân bước tới sau lưng Trần Phàm, trầm giọng nói:- Tiên sinh, tiểu thư muốn tôi nói với ngài, nếu cần chúng tôi động thủ thì cứ việc phân phó.
Thấy một màn như vậy, sắc mặt Hà Lão Lục lại biến đổi. Mà những người khác thì không khỏi ngạc nhiên, còn đám người Trịnh Gia Hào lại trợn mắt há hốc mồm ra!
- Chú Hà, đem Tiểu Thảo làm tiền đặt cược là tôi không đúng, nhận một cái tát này là đáng, chú không cần lo cho tôi!
Ngay khi Hà Lão Lục đang do dự có nên ra mặt đối kháng với Trần Phàm hay không, thì Sở Qua trúng một cái tát của Trần Phàm nhịn đau đứng lên, trầm giọng nói.
Trúng một cái tát của Trần Phàm, tuy rằng Sở Qua phẫn nộ, nhưng hắn lại càng thêm kính sợ cùng cảm kích Trần Phàm. Bởi vì Trần Phàm thắng Xa Vương Grimm. đồng thời còn cứu Điền Thảo.
Biểu hiện của Sở Qua khiến cho trong lòng Trần Phàm rung động, vì thế hắn không tiếp tục động thủ với Sở Qua mà là đi tới trước mặt hắn:
- Nói cho tao biết, có những tên nào đã nói là muốn luân Tiểu Thảo.
- Bọn hắn.
Sở Qua trực tiếp chỉ hướng đám người Trịnh Gia Hào.
Trần Phàm theo phương hướng Sở Qua chỉ tay, ánh mắt nhìn về phía đám người Trịnh Gia Hào. Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Trần Phàm, sắc mặt đám người Sở Qua cuồng biến, theo bản năng muốn lùi về phía sau.
Cúi đầu nhìn thoáng qua Điền Thảo đang rơi nước mắt đầy mặt. ánh mắt của Trần Phàm híp lại thành một khe hở, ngữ khí băng sương làm cho người ta dựng đứng tóc gáy:
- Muốn chạy thì có thể, nhưng phải đem mạng lưu lại!
Muốn chạy thì có thể, nhưng phải đem mạng lưu lại!
Mấy chữ này giống như lời ác ma tru lên nổ vang bên tai đám người Trịnh Gia Hào, bọn hắn theo bản năng dừng bước, sắc mặt biến thành một mảnh trắng bệch, trong đó có mấy tên nhát gan hai chân run rẩy kịch liệt, tựa hồ tùy lúc sẽ ngồi bịch xuống dưới đất. Giờ khắc này, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn vào khuôn mặt bị chiếc mặt nạ vàng che khuất của Trần Phàm, không ai dám mở miệng, hiện trường tĩnh lặng im phăng phắc.
Điền Thảo cũng đã ngừng khóc, nàng ngẩng đầu lên. ánh mắt mở to ngắm nhìn thân ảnh khôi ngô trước mắt, trong lòng cũng không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Trần Phàm di chuyển bước chân, hướng Trịnh Gia Hào đi tới. Một bước, hai bước, ba bước...
Nhìn Trần Phàm đang hướng chính mình đi tới, vẻ hung hăng càn quấy cùng cuồng vọng của Trịnh Gia Hào trước trận đua xe nhất thời đã biến mất không còn nhìn thấy bóng dáng tăm hơi. Một loại cảm giác sợ hãi bao trùm lên nội tâm của hắn, hắn muốn lùi về phía sau, muốn chạy trốn, nhưng dưới chân phảng phất nặng ngàn cân, không thể dịch chuyển dù là mảy may.
- Là mày thắng được trận đua xe lúc trước, đúng không?
Trần Phàm đi tới trước người Trịnh Gia Hào, híp mắt hỏi.
Trịnh Gia Hào tựa hồ đã thật sự bị dọa, hắn theo bản năng gật gật đầu, lúc sau lại cảm thấy được không ổn, muốn mở miệng biện giải cái gì đó.
Nhưng Trần Phàm đã không cho hắn cơ hội này, lại hỏi tiếp:
- Vừa rồi tao nghe mày nói, mày không chỉ muốn tự mình chơi Điền Thảo, mà còn muốn cho đám người phía sau mày luân Điền Thảo, cuối cùng còn muốn đem Điền Thảo đưa tới hộp đêm dơ bẩn nhất khu này, đúng không?
Thân thể Trịnh Gia Hào kịch liệt run rẩy, khẩn trương không biết nên trả lời như thế nào.
- Trả lời tao!
Trần Phàm đột nhiên giận dữ gầm lên.
Trịnh Gia Hào sợ tới mức đặt mông ngồi bịch xuống dưới đất, diễn cảm nhìn qua như đã sắp khóc, hàm răng của hắn run cầm cập, trong ngữ khí đã tràn ngập hương vị cầu xin tha thứ:
- Đúng...thực xin lỗi, tôi...tôi không biết nàng cùng ngài nhận thức, nếu tôi... Nguồn truyện: Truyện FULL
- Nếu mày biết nàng nhận thức tao, mày sẽ không làm như vậy, đúng không?
Trần Phàm nở nụ cười, chỉ là không có người nào trông thấy nét tươi cười của hắn, chỉ nghe ra sự tức giận không thế che giấu trong giọng nói của hắn:
- ông già tụi mày có tiền có quyền, có địa vị, cho nên tụi mày có thể vì tâm tình khó chịu liền muốn đi hãm hiếp một cô gái trẻ vô tội!
- Tụi mày còn có thể đem cô bé kia trở thành tiền đặt cược đua xe của tụi mày. Sự sợ hãi cùng bất lực của nàng tụi mày sẽ không để ý. Ngược lại, nàng biểu hiện càng sợ hãi, tụi mày sẽ càng vui vẻ, càng có cảm giác thành tựu. Tao nói đúng chứ?
Trần Phàm nói xong lời cuối cùng, ánh mắt băng sương đảo thoáng qua trên mặt đám người Trịnh Gia Hào.
Giờ khắc này, không người nào dám nhìn thẳng vào hai mắt của Trần Phàm, cũng không người nào biết Trần Phàm muốn làm gì.
- Nói cho tao biết, là ai đưa ra ý kiến muốn luân Điền Thảo đầu tiên?
Trần Phàm chậm rãi ngồi xổm người xuống, vỗ nhè nhẹ lên gương mặt tái nhợt của Trịnh Gia Hào, trầm giọng hỏi.
Thân thể Trịnh Gia Hào kịch liệt run rẩy, chất lỏng màu vàng nhiễm ướt quần của hắn, thần tình hắn sợ hãi chỉ vào Tạ Lỗi, dùng sức nuốt nước bọt, nói:
- Là...là...hắn.
Sắc mặt Tạ Lỗi cuồng biến, theo bản năng mắng:
- Trịnh Gia Hào, mày là Vương bát đản, con mẹ nó một chút khí khái cũng đều không có?
- Mày rất có khí khái sao?
Trần Phàm chậm rãi đứng lên, nhìn Tạ Lỗi hỏi.
Đối mặt một thân khí tức nguy hiểm của Trần Phàm, sắc mặt Tạ Lỗi thật khó coi, nhưng so với những tên ăn chơi trác táng khác mà nói, hắn còn thoáng trấn định hơn một ít, chỉ thấy hắn cố nén nội tâm sợ hãi, cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ ông dám đem tất cả chúng ta giết sao?
Đồng dạng là dân ăn chơi trác táng, nhưng cũng phân ba bảy loại, khí phách của Sở Qua không phải những tên công tử ăn chơi khác có thể so sánh, đồng dạng. Tạ Lỗi so với những tên công tử ăn chơi khác lại càng thêm âm hiểm hơn. Hắn xuất thân từ gia đình giàu có, từ nhỏ chịu qua hun đúc, vô luận tầm mắt hay chỉ số thông minh cũng không hề kém cỏi, hắn nhìn ra được Trần Phàm là người mà hắn không thể trêu chọc nổi, nhưng đồng dạng, hắn cũng không tin Trần Phàm thật có can đảm giết chết hết bọn hắn!
Trong bọn hắn bất cử thế lực của gia đình nào lôi ra, có lẽ ở trong giới thượng lưu đông đảo tại Đông Hải cũng không thể nhấc lên kinh đào sóng lớn, nhưng nếu toàn bộ thế lực các gia đình tập trung lại cùng một chỗ, thì tuyệt đối sẽ là một cỗ thế lực làm cho bất luận kẻ nào cũng đều không dám coi thường. Tạ Lỗi nhận định điểm này, cho nên hắn thông minh nói ra, theo hắn xem ra, chỉ cần bọn hắn liên kết cùng một chỗ, Trần Phàm vị tất đã dám làm gì bọn hắn.
Quả nhiên, Tạ Lỗi vừa thốt lên xong, lập tức khiến cho đám công tử ăn chơi giống như bắt được một cọng rơm rạ cuối cùng, bọn hắn vội vàng báo ra thế lực sau lưng của gia đình mình.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí yên tĩnh nguyên bán liền bị phá vỡ, đám công tử ăn chơi báo ra bối cảnh xong, đám nhân sĩ xã hội thượng lưu vây xem chung quanh liền sôi nổi nghị luận, dù là vẻ mặt Hà Lão Lục cũng tràn đầy kinh ngạc!
Theo Hà Lão Lục xem ra, nếu đám công tử ăn chơi trác táng toàn bộ đều chết hết ở chỗ này, tạm không nói đến Trần Phàm, hắn là người đầu tiên không thể chịu nổi!
Trong lòng hiện lên suy nghĩ này, nhưng Hà Lão Lục cũng không tiếp tục đứng ra ngăn cản, theo hắn xem. Tạ Lỗi nói rất đúng. Trần Phàm tuyệt đối sẽ không dám làm gì.
Theo ý nào đó mà nói, Tạ Lỗi nghĩ đúng, nhưng...hắn đã đánh giá thấp Trần Phàm rồi.
- Mày thực thông minh, nhưng...người thông minh thưởng thưởng luôn bị chết sớm!
Khi nói chuyện, Trần Phàm Ngay tại chỗ nhảy chồm lên, giống như một đầu dã thú phóng ra, nháy mắt lao tới trước người Tạ Lỗi, vung chân phải ra!
Hô! Hô!
Nương theo lực lượng của cú bật, tốc độ một cước này của Trần Phàm phải nói là nhanh như thiểm điện, lực lượng khủng bố mang theo những tiếng xé gió. Mọi người chi kịp nhìn thấy một bóng cước hoa lên.
Tạ Lỗi liền thấy giữa hai chân mình truyền đến cảm giác lạnh lẽo, muốn lùi về phía sau. Nhưng là...đã muộn!
- Phanh!
Chân phải của Trần Phàm hung hăng đạp thẳng vào giữa hai chân Tạ Lỗi, lực lượng khủng bố trực tiếp đem Tạ Lỗi đánh bay ra ngoài.
- Ngao!
Trên không trung, Tạ Lỗi theo bản năng ôm lấy giữa hai chân, múi cơ trên khuôn mặt đã hoàn toàn vặn vẹo lại thành một đoàn, phát ra một tiếng tru tê tâm liệt phế.
Tiếng tru phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm, khiến cho đám công tử ăn chơi trác táng còn lại sợ đến mức choáng váng tâm thần, chấn kinh tuyệt đại đa số người tại hiện trường!
Nhưng Dai Fu ngồi trong chiếc Busatti Veyron lại mang theo diễn cảm bình tĩnh nói:
- Đây chỉ là sự khởi đầu mà thôi.