Thời gian như nước chảy mây trôi, ba ngày thời gian trong nháy mắt đã thoảng qua.
Ở trong ba ngày thời gian này, hoạt động giao lưu giữa hai trường đại học vẫn được tiến hành đúng hẹn.
Trong hoạt động, thái độ của nhóm sinh viên và giáo viên của trường đại học Cambridae đã không còn nồng nhiệt như ngày đầu ra đón. Tương phản, thái độ đang như mặt trời nắng nóng giữa trưa hè, đột nhiên chuyển biến sang mùa đông lạnh giá khắc nhiệt. Chẳng những hủy bỏ nhiều buổi giao lưu trao đổi kiến thức, hơn nữa còn bày ra thái độ ngạo mạn đặc hữu của thân sĩ Anh quốc.
Điều này làm cho nhóm sinh viên và giáo viên của trường đại học Đông Hải, cực kỳ uất nghẹn. Bởi vì bọn họ cảm giác, vô luận sinh viên hay là giáo viên của trường đại học Cambridae, trong ánh mắt nhìn về phía họ đều lộ ra thần sắc khinh thường.
Thần sắc khinh thường này, như một con dao găm đâm thấu tim bọn họ!
Thế nên những buổi giao lưu trong hai ngày trước, một số sinh viên còn đi tham dự. Nhưng sang đến ngày thứ ba, thì tất cả đều nằm lì ngủ trong khách sạn. Những chuyện này, Tần An đều nhìn vào trong mắt, bất quá hắn không đi an ủi nhóm học sinh của mình, cũng không cố gắng giải thích điều gì đó. Bởi vì ở sâu trong lòng hắn còn nhớ rõ ràng lời nói của Trần Phàm:
- Hãy chịu ủy khuất ba ngày.
Ngày mùng 8 tháng 4.
Đây cũng là ngày Dai Fu và Grimm đính hôn.
Trong ngày này, các nhân sĩ trong xã hội thượng lưu trên khắp thế giới đều sôi nổi tiến đến thành London, sân bay quốc tế London phi thường náo nhiệt. Từ sáng đến tối, trong sân bay dừng đầy máy bay thương mại, phi cơ tư nhân cũng tăng quá giới hạn bình thường.
Đồng dạng, theo bắt đầu từ buổi sáng, tòa thành Kerner Er mang đậm phong cách cổ kính, cũng trở nên huyên náo hơn, từng chiếc Limousine lần lượt chạy vào trong thành.
Quần thể kiến trúc nằm ở phía Tây trong thành Kerner Er dùng để tiếp đón khách nhân, mỗi gian phòng căn bản đều an bài thỏa đáng xong rồi. Chỉ lưu lại vài gian phòng không nhiều lắm, để giành cho những khách nhân đến tham gia nghi thức đính hôn nghỉ ngơi.
Về phần khách nhân có ở lại qua đêm trong thành bảo hay không. Thì cũng không phải là chuyện tình mà gia tộc Kerner Er lo lắng...bọn họ chỉ cần an bài tốt những chuyện cần phải làm mà thôi.
Trần Phàm tự nhiên không phải là một người, trong nhóm khách nhân quan trọng này. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Nhưng đó cũng không phải muốn nói rằng hắn không trọng yếu. Trên thực tế. Trần Phàm hiểu rõ ràng, buổi đính hôn tối hôm nay, chính mình cũng là một diễn viên tối quan trọng!
Grimm yêu cầu Edward mời mình đến, chỉ là vì muốn làm bẽ mặt mình ở trước mắt quan khách mà thôi
Khi màn đêm buông xuống, trong tòa thành bừng sáng ánh đèn ne - ong, làm cho tòa thành mang đậm phong cách cổ kính này đã tràn ngập thêm chân khí vui mừng.
Trong quảng trường ở khu kiến trúc trung ương, ánh đèn neon sáng trưng, trên mặt đất trải đầy thảm đỏ, những chiếc bàn phủ khăn trắng tinh được sắp xếp chỉnh tề. Trên bàn bày những bộ đồ ăn bằng bạc quý phái cùng những món ăn tinh mỹ cầu kỳ và rượu vang hảo hạng.
Mấy trăm khách nhân tập trung ở một nơi. Vài người quây tròn thành một bàn, nâng cốc cùng nhau nói chuyện phiếm.
Đối với nhỏm nhân sĩ thượng lưu đến từ khắp nơi trên toàn cầu mà nói. Đám hỏi giữa gia tộc Kerner Er và gia tộc Michelle lần này, tuy rằng làm cho bọn họ cảm thấy có chút kì quái, nhưng họ cũng không suy nghĩ quá nhiều. Mà nương theo cơ hội lần này, khuếch trương mạng lưới quan hệ của mình.
Trước quảng trường có dựng một cái khán đài nhỏ. Trừ bao nhiêu đó ra, giữa quảng trường còn trang trí một cái sàn nhảy, ngồi bên cạnh sàn nhảy là các nhạc công nổi tiếng trên thế giới, ngày hôm nay đã được mời tới đây biểu diễn.
Là tộc trưởng đương nhiệm của gia tộc Kerner Er, Edward ở trong gia tộc cũng chân chính là người nắm giữ quyền lực. Khi hai diễn viên chính trong buổi tối ngày hôm nay là Dai Fu và Grimm còn chưa xuất hiện trên quảng trường, thì ông ta đã xuất hiện trước.
Tối hôm nay, ông mặc một bộ trang phục dạ hội màu đen, ổn trọng trang nghiêm, trước ngực thêu gia huy màu vàng của gia tộc Kerner Er, trông phi thường sống động. Trong tay chống quải trượng cô xưa, lại càng tôn thêm vẻ cao quý ở trên người ông.
Lúc này, lão Edward đang dẫn theo hai gã bồi bàn, thần tình mỉm cười đi trong quảng trường, căn cứ theo thân phận bất đồng của khách nhân mà hắn sẽ gật đầu mỉm cười chào hỏi!
Khoảng 7 giờ 30 phút, Dai Fu được chăm sóc tỉ mỉ bởi những chuyên gia hóa trang nổi tiếng nhất thế giới, cuối cùng thì cũng đã hóa trang xong.
Hôm nay Dai Fu mặc lễ phục dạ hội màu trắng tinh thanh khiết, trên lễ phục có đính những hạt cườm đá quý, ở dưới ánh đèn tản mát ra hào quang ngũ sắc. Mang theo thần sắc hâm mộ và ghen tị, những chuyên gia hóa trang tự động thối lui ra khỏi phòng, nhất thời bầu không khí trong phòng đã trở nên an tĩnh xuống. Nhìn vào trong sương, thấy mình giống như một nữ thần, nhưng diễn cảm của Dai Fu lại rất bình tĩnh.
Thông qua gương phản chiếu, Dai Fu rõ ràng trông thấy, Grimm thân mặc lễ phục màu trắng, đồng dạng cũng được trang điểm tỉ mỉ đang bước vào phòng.
- Em yêu, khách nhân đã tới đông đủ rồi. Chúng ta mau đi ra bên ngoài thôi.
Rất nhanh. Grimm tự tin bước đến phía sau Dai Fu, ngửi mùi u hương trên người nàng, mỉm cười nói.
Nói xong, Grimm kìm lòng không đậu muốn khoát tay lên đôi vai mềm mại của Dai Fu.
- Grimm, đừng đem cánh tay bẩn thỉu của anh chạm vào người tôi.
Đối với hành động của Grimm. Dai Fu không có trốn tránh, mà lạnh lùng cảnh cáo một câu.
Ngay sau đó, hai tay của Grimm đã cứng nhắc ở giữa không trung, nụ cười trên mặt nháy mắt lắng đọng, trong con ngươi toát ra một tia quang mang băng sương khó phát hiện.
Quang mang chợt lóe lên rồi biến mất.
- Em yêu, làm sao thế?
Grimm cất giấu oán niệm và lửa giận vào sâu trong nội tâm, trên mặt vẫn bày ra nụ cười sáng lạn như cũ.
Dai Fu xuyên qua gương phản chiếu, nhìn thấy nụ cười trên mặt Grimm, mà nàng chỉ muốn nôn mửa. Cười lạnh nói:
- Grimm, anh nghĩ rằng giữa chúng ta còn cần phải giả tạo như thế hay sao?
Nháy mắt, nụ cười của Grimm đã trở nên cứng nhắc.
- Dai Fu, cô có ý gì?
ở dưới sự khiêu khích liên tục của Dai Fu, rốt cuộc lửa giận trong lòng Grimm cũng đã bùng cháy lên.
- Anh hao phí tâm tư, lợi dụng chuyện đính hôn với tôi, báo thù tôi và Trần, hành vi này của anh làm cho tôi cảm thấy rất buồn cười.
Dai Fu chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mỹ của Grimm, gằn từng chữ:
- Ngoài ra, buổi tối hôm nay sẽ trở thành ác mộng của anh, anh có tin không?
Ác mộng?
Vừa nghe thấy hai chữ này, đôi đồng tử trong mắt Grimm đột nhiên phóng đại lên.
Không thèm nhìn thêm biểu tình trợn mắt há mồm của Grimm, Dai Fu nhấc váy lễ phục lên, giẫm chiếc giày cao gót xuống thảm sàn bỏ đi.
Grimm nhíu mày, theo sát ngay ở phía sau.
Mười phút đồng hồ sau, khi Grimm cùng Dai Fu đi ra ngoài quảng trường, thì đã lập tức thu hút sự chú ý của nhóm khách nhân.
Tối hôm nay, khách nhân tham dự buổi lễ đính hôn này, không phải giàu có, thì cũng là nhân vật nắm giữ thực quyền. Cho nên bọn họ biếu hiện ra phi thường tu dưỡng, ít nhất ở ngoài mặt chính là như thế. Lúc này nhìn thấy Dai Fu đi trước, Grimm lẽo đẽo bám theo sau, tuy rằng khiến cho mọi người chú ý, nhưng không có xôn xao bàn tán cái gì.
Cùng biểu cảm lạnh lùng lúc trước bất đồng, sau khi tiến đến quảng trường, trên khuôn mặt của Dai Fu đã bày ra vẻ tươi cười giả tạo. Đồng dạng Grimm cũng mỉm cười, nhưng cười không hề tự nhiên bằng Dai Fu.
Trong quảng trường, lão Edward và Mendelsohn đang hư tình giả ý cùng nhau nói chuyện phiếm, đều mang trên mặt vẻ tươi cười thân thiết. Hai người vừa trông thấy Dai Fu cùng Grimm đi tới, liền không hẹn mà ngừng nói chuyện.
- Đứa bé Dai Fu này, tối hôm nay quả là quý phái mê người.
Mendelsohn nhìn toàn thân trên dưới Dai Fu tản mát ra hương vị cao quý, thì khẽ cảm thán nói.
- Hôm nay Grimm đồng dạng cũng anh tuấn bức người à.
Lão Edward cười nói:
- Bọn chúng đúng là rất xứng đôi. Cảm ơn Thượng Đế đã cho chúng nó gặp được nhau.
- Ông nội, ngài Mendelsohn.
Rất nhanh, ở dưới ánh nhìn chăm chú của những khách nhân trên quảng trường, Dai Fu cùng Grimm chậm rãi đi tới trước người hai vị lão nhân. Dai Fu dẫn đầu hành lễ vấn an, Grimm theo sát ngay sau đó.
Thấy một màn này, khóe miệng lão Edward thoáng lộ ra nụ cười đắc chí không dễ dàng phát hiện. Còn ở sâu trong đôi con ngươi già nua của Mendelsohn thì thoáng dâng lên một tia trách cứ. Dường như đang thầm trách Grimm thân là đàn ông, vì sao không nắm quyền chủ động.
Lúc trước, Grimm đã bị Dai Fu đả kích không nhẹ, lúc này trong lòng đang vô cùng buồn bực, buồn bực đến nỗi chỉ hận không thể hung hăng lột sạch quần áo của Dai Fu, rồi sau đó thỏa chí tàn phá.
- Hoan nghênh, ngài Trần đến từ phương Đông xa xôi.
Đúng lúc này, trước lối vào quảng trường, thanh âm của người quản gia rõ ràng vang vọng ở giữa không trung quảng trường. Thanh âm này vừa thốt ra, mấy người hầu đứng bên cạnh, sôi nổi nhìn Trần Phàm thân mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, khom lưng cúi đầu chào.
Mà trong quảng trường, sau khi đám khách nhân nghe được cái thanh âm này, thì đều quẳng ném ánh mắt tới. Đối với những người đang đứng trên đỉnh kim tự tháp như bọn họ mà nói, mạng lưới tin tức của mỗi người đều phi thường khủng bố. Hiển nhiên là biết mối quan hệ giữa Trần Phàm cùng Dai Fu.
Ở dưới tình huống này, bọn họ đều cho rằng, tối hôm nay Trần Phàm chỉ sắm một vai diễn phụ mà thôi. Trong mắt quan khách, tối hôm nay là một đêm bi kịch nhất trong cuộc đời của Trần Phàm. Và rất nhiều người cũng không nghĩ qua. Trần Phàm có lá gan dám bước đến đây.
Không riêng gì nhóm khách nhân ở trong quảng trường, lão Edward và Mendelsohn cùng Dai Fu và Grimm, bốn người cũng đem ánh mắt quẳng ném về phía này.
Trong đó, lão Edward thân là chủ nhân cũng không đứng dậy nghênh đón, Mendelsohn ngồi bên cạnh thì diễn cảm trầm xuống. Còn Grimm nụ cười trên mặt bỗng dung toát ra hương vị băng sương, ánh mắt oán độc như dã thú đang theo dõi con mồi bình thường, gắt gao dán lên trên người của Trần Phàm.
Cùng Grimm hoàn toàn tương phản chính là, ngay khi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của Trần Phàm, xuất hiện ở lối vào quảng trường, thì đôi làn thu mâu xanh thăm mê người của Dai Fu, bất thình lình phóng ra quang mang nóng bỏng.
Nhận thấy rõ điểm này, nỗi oán độc trong đôi con ngươi của Grimm càng nồng đậm thêm vài phần. Cảm giác như chỉ hận, không thể làm cho Trần Phàm quỳ xuống trước mặt mình ngay lập tức mới nguôi hết cơn giận ở trong lòng lúc này.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Trần Phàm không hề cảm thấy khẩn trương chút nào. Hắn ưỡn thẳng lưng, ngẩng cao đầu, mang theo phần kiêu ngạo của Đồ Tể, ung dung bước vào bên trong quảng trường.
Tối nay, hắn muốn làm cho cả bán đảo England run rẩy...!
Cuồng!
Con mẹ nó rất cuồng!
Đây là ý tưởng của toàn bộ thành viên Hắc Ám U Linh khi nhìn thấy Trần Phàm đem Bull dẫm nát dưới chân nghe điện thoại.
Nhưng đầu lĩnh của bọn hắn là Dracula đều không nói gì, cho dù bọn hắn có phẫn nộ, thì cũng không dám tỏ vẻ.
Theo sau, khi bọn hắn chứng kiến Trần Phàm dùng một cước đá bay Bull sau đó một phát súng bắn nổ đầu Bull trong lòng bọn hắn đột nhiên dâng lên nỗi sợ hãi nguyên thủy nhất.
Sau thoáng sợ hãi ngắn ngủi, chỉ còn lại lửa giận khôn cùng vô tận!
Ở trong trí nhớ của bọn hắn, từ sau khi Huyết Sắc Luyện Ngục bị diệt trừ, chưa từng có một tổ chức dám ngang nhiên gọi nhịp với Hắc Ám U Linh!
Thậm chí dù là giáo đình có vô số tín đồ trong phạm vi toàn cầu cũng không dám!
Mà hiện giờ, một người phương đông, lại có thể chạy đến Châu Âu, chạy đến trên địa bàn Hắc Ám U Linh, bừa bãi như thế, điều này làm cho bọn hắn làm sao thừa nhận được?
So với bọn hắn mà nói, thân là đứa con của gió trong Hắc Ám U Linh, lửa giận trong lòng Dracula càng thêm tăng cao.
Nhưng...
Câu nói nhẹ nhàng chậm rãi cuối cùng của Trần Phàm, giống như một chậu nước lạnh giá, nháy mắt đem lửa giận trong lòng hắn giội tắt, một chút cũng không để lại.
Trong xe thể thao, đôi con ngươi đột nhiên trợn trừng tròn xoe, kìm lòng không được thì thào lẩm bẩm:
- Đồ...Đồ Tể?
Nhắc tới hai chữ này, thân thể hắn không tự chủ được run lên, cả người chợt rùng mình thật mạnh.
Thân là thành viên trung tâm của Hắc Ám U Linh, hắn so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng hàm ý ẩn chứa trong hai chữ này!
Khi trước, người này từng dùng thời gian hai năm đem trọn Huyết Sắc Luyện Ngục giết chết chó gà không lưu!
Khi trước, người này một khi ra tay, cả thế giới ngầm sẽ bị run rẩy!
Người này, sáng lập một truyền kỳ không thể phục chế trong thế giới ngầm!
Chính là vì vậy khi người này ra tay, đã làm cho Huyết Sắc Luyện Ngục truyền kỳ thần bí biến mất trong dòng sông lịch sử, làm cho Hắc Ám U Linh trở thành thế lực cường đại nhất thế giới ngầm.
- Ngài Dracula tôn quý, tôi đề nghị lập tức động thủ, hung hăng giáo huấn tên hỗn đản cuồng vọng kia, sau đó nhanh chóng rời đi, tránh cùng người của giáo đình giao thủ ngay chính diện!
Ngay khi Dracula vì hai chữ Đồ Tể mà thất thần, một lão già mặc quần áo màu đen xuất hiện bên cạnh Dracula, cau mày nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Cô đông!
Dracula nuốt nước bọt, sau đó liếc mắt nhìn bóng người xa xa.
Nhìn thật sâu!
- Hô...
Theo sau, hắn thu hồi ánh mắt, phun mạnh một hơi, nói:
- Không thể động thủ.
- Vì sao?Đôi mày lão già càng cau chặt hơn, nhưng vì e ngại thân phận của Dracula, không dám phản bác.
- Bá!
Dracula đưa mặt kề sát trước người lão giả, nắm lấy cổ áo hắn, phun ra một hơi, nói:
- Bởi vì hắn là Đồ Tể! Con mẹ nó ông động thủ với hắn thử xem?
- Đồ...Đồ Tể?
Gương mặt lão già đột nhiên biến đổi thật dữ dội, trợn tròn mắt.
Vẻ mặt Dracula thật khó coi buông cổ áo lão già, sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, phát hiện đèn xe chói mắt càng ngày càng gần.
- Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Lão già dù sao không phải người thường, sau thoáng khiếp sợ, hắn phục hồi lại tinh thần, gương mặt trở nên cực kỳ ngưng trọng:
- Dường như chúng ta đã bị trúng bẫy. Chúng ta bị người phương đông...bị Đồ Tể tính kế. Giáo đình xuất động không ít người, nếu phát sinh xung đột trực diện, chỉ sợ là chúng ta sẽ chết rất nhiều huynh đệ!
- Không phải chết nhiều, mà là rất khó rời khỏi nơi này.
So với vẻ hung hăng càn quấy không ai bì nổi của Dracula trước đó, lúc này hắn đã giống như bị mắc xương, hoàn toàn ủ rũ:
- Giáo đình xuất động chính là thương thủ đoàn!
- Thương thủ đoàn?
Lão già hít sâu một hơi.
Vào thời Trung cổ, lực lượng cường đại nhất của giáo đình chính là kỵ sĩ đoàn, theo xã hội hiện đại phát triển, giáo đình cũng phải đi theo thời đại, không còn giới hạn trong vũ khí lạnh, cũng có đề cập tới hỏa khí, trong đó thương thủ đoàn là do giáo đình tiêu phí nhân lực vật lực để bồi dưỡng ra, sức chiến đấu dị thường khủng bố, ngay cả bộ đội đặc chủng bình thường cũng không thể so sánh được.
Điểm này không chỉ riêng Dracula biết, mà lão già cũng rất rõ ràng!
Đây cũng là nguyên nhân khi hắn nghe được ba chữ này, trên mặt liền lộ vẻ sợ hãi.
- Vậy...vậy làm sao bây giờ?
Lão già nuốt nước bọt.
Không thể không nói, bản thân Dracula vốn là thành viên trung tâm của Hắc Ám U Linh, cũng có một mặt ưu tú, trải qua sự cuồng ngạo cùng đả kích trước đó, hắn dần dần đã khôi phục bình tĩnh:
- Chúng ta kiêng kị phát sinh xung đột chính diện với giáo đình, giáo đình cũng chưa chắc dám giao chiến trực diện cùng chúng ta. Dù sao, loại chuyện này quan hệ rất rộng, ảnh hưởng quá lớn, song phương đều sẽ bị tổn thất nặng nề, hơn nữa một khi giao thủ, chính Phủ Anh quốc nhất định sẽ không ngồi yên mặc kệ.
- Hay là thông báo cho nghị viện?
Lão già đề nghị.
Hai mắt Dracula tỏa sáng:
- Được rồi, thông tri cho nghị viện!
Nói xong, Dracula cũng không nói thêm lời vô ích, lấy ra công cụ truyền tin chuyên dụng của thành viên trung tâm Hắc Ám U Linh, bấm một dãy số, điện thoại rất nhanh chuyển được, Dracula không đợi đối phương mở miệng, liền khẩn cấp nói:
- Tôi là Dracula, chúng tôi ở London bị giáo đình tính kế, thỉnh cầu nghị viện ra mặt liên hệ đàm phán với giáo đình!
- Chuyện của các anh, thánh nữ đã biết, nàng sẽ ra mặt xử lý.
Bên trong điện thoại truyền ra thanh âm không chút tình cảm sắc thái nào.
Theo sau, điện thoại cắt đứt!
Bên tai vọng lại thanh âm kia, trái tim treo cao của Dracula chậm rãi hạ xuống, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài:
- Đêm nay thánh nữ sẽ xuất hiện.
Nghe được Dracula nói như thế, lão già cũng nhẹ nhàng thở ra.
Thánh nữ muốn làm gì?
Sau đó trong lòng hai người không tự chủ được đều tuôn ra ý nghĩ này.
Ý niệm vừa này sinh trong đầu, hai người như có thông hiểu nhìn thoáng qua đối phương, cố gắng đạt được đáp án từ trên người đối phương, kết quả đều là thất vọng.
Cùng lúc đó.
Bên trong nhà xưởng, đám người Kroff nhìn thấy Trần Phàm giết chết Bull hơn nữa sau khi báo ra danh hiệu Đồ Tể, rõ ràng liền phát hiện dáng vẻ hung hăng càn quấy bên phía đám người Hắc Ám U Linh cũng nhất thời bị dập tắt đi.
- A ha, bọn lợn ngu xuẩn này đang sợ hãi!
Kroff hắc hắc nở nụ cười:
- Phải biết rằng, Đồ Tể vĩ đại từng diệt trừ Huyết Sắc Luyện Ngục, Hắc Ám U Linh bọn chúng tính là thứ gì, lại dám chạy tới đây giương oai, bọn chúng cũng không biết đái ra mà soi gương hay sao, mẹ nó!
Vừa nghe Kroff nói như thế, thành viên Địa Ngục Hỏa đều nhẹ nhàng thở ra, gương mặt cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Đồng thời trong ánh mắt bọn họ nhìn về phía Trần Phàm, vẻ kính sợ càng nồng đậm hơn một ít.
Dù sao, chỉ dựa vào một cái tên, liền có thể hù sợ Hắc Ám U Linh, trên thế giới này, sợ rằng cũng chỉ có Đồ Tể mới làm được thôi.
Theo sau, trường hợp tựa hồ có chút giằng co, thành viên giáo đình từ phương xa tới chia làm hai đội, một đội dừng phía sau nhóm Hắc Ám U Linh chừng một km, mà một đội còn lại từ phía sau đi vòng qua nhà xưởng hội họp cùng nhóm người Trần Phàm.
Một lát sau, thành viên giáo đình đi vòng ra sau nhà xưởng cũng dần dần xuất hiện trong tầm mắt nhóm người Trần Phàm.
Vách tường phía sau nhà xưởng bị mấy chiếc Hummer được cải tiến xông vào phá vỡ, năm chiếc xe phía sau chạy theo hình chữ phẩm tiến nhanh vào trong nhà xưởng.
Trong đó chạy giữa trung ương chính là một chiếc Rolls - Royce, năm chiếc xe còn lại thì cũng giống như xe của Trần Phàm, cùng hiệu Bentley.
Rất nhanh, mấy chiếc xe dừng lại phía sau nhóm người Trần Phàm, một nhóm thanh niên mặc trang phục kỵ sĩ từ trong xe bước xuống, cung kính bảo hộ chung quanh chiếc Rolls - Royce ở giữa.
Một gã kỵ sĩ cung kính mở cửa xe, thánh nữ giáo đình Monica trong trang phục áo trắng che mặt bằng khăn trắng chậm rãi xuất hiện ở trong tầm mắt nhóm người Trần Phàm.
- Nga, gặp quỷ, lại là thánh nữ giáo đình!
Nhìn thấy Monica xuống xe, Kroff trợn tròn mắt nói.
Không chỉ là hắn, nhóm người Kuka cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Tựa hồ đối với bọn họ mà nói, chuyện xảy ra đêm nay có chút quỷ dị...
Không để ý tới biểu tình ngây ngốc của bọn họ, Trần Phàm ném súng cho Kroff, sau đó đi thẳng tới nghênh đón.
Khác với hôm xuất hiện ở tòa thành Kerner Er, hôm nay bên cạnh Monica ngoại trừ mười hai tên kỵ sĩ giáo đình bảo hộ bên cạnh, còn có mười hai thành viên của thương thủ đoàn, có ngoại hiệu là thập nhị hỏa thương thủ!
- Trần, giáo hoàng bệ hạ đã cùng chính Phủ Anh quốc đạt thành hiệp nghị, đêm nay đám người vô sỉ này không một kẻ nào có thể rời khỏi nơi này!
Đi tới trước người Trần Phàm. Monica ngăn chặn nỗi kích động cùng vui sướng trong nội tâm, nghiêm túc nói.
- Tình huống có chút biến hóa, người đàn bà Olivia đã không trúng kế.
Trần Phàm nhẹ lắc đầu:
- Lúc này nếu giao thủ trực diện, song phương đều sẽ chết rất nhiều người, không bên nào chiếm được tiện nghi.
- Đêm nay toàn bộ thương thủ đoàn của chúng tôi xuất động, đám vô sỉ kia căn bản là không thể tạo thành uy hiếp đối với chúng tôi.
Nghe được lời nói của Trần Phàm, không đợi Monica mở miệng, một gã thanh niên làn da trắng nõn đứng sau lưng Monica mở miệng phản bác.
- Thủ lĩnh thương thủ đoàn, thập nhị hỏa thương thủ, Merck, đúng không?
Trần Phàm nhàn nhạt cười:
- Chỉ là đám người Dracula, khẳng định không phải là đối thủ của các anh, nhưng đêm nay Hắc Ám U Linh có thể không chỉ riêng bọn hắn đến đây.
Ân?
Trần Phàm vừa nói ra lời này, ngoại trừ Monica đang nhíu mày, tất cả mọi người đều có chút nghi hoặc.
Theo sau, giống như vì chứng minh lời nói của Trần Phàm, trên không trung phương xa truyền đến chuỗi thanh âm "vù vù".
Phi cơ trực thăng võ trang.
Nhìn thấy phi cơ trực thăng võ trang xuất hiện xa xa, thủ lĩnh Merck vốn định phản bác lời của Trần Phàm, trên mặt nhất thời tràn ngập ra vẻ ngưng trọng!
Đôi mày thanh tú của Monica cau lại.
Năm chiếc phi cơ trực thăng bày thành hình chữ phẩm gào thét bay đến, theo sau khi năm chiếc trực thăng bay đến bầu trời trên không, cửa cabin bốn chiếc trực thăng mở ra, từng thân ảnh từ trên phi cơ nhảy xuống, rơi xuống chỗ địa phương của nhóm người Dracula.
Một, hai, ba, bốn...
Rất nhanh, từng đạo thân ảnh đã rơi xuống chỗ thành viên Hắc Ám U Linh.
Trong tay những người đó đều mang theo chiếc túi lớn, trong túi trang bị đầy đủ vũ khí.
Trong lúc toàn bộ những người trong bốn phi cơ trực thăng rơi xuống, cabin chiếc trực thăng cuối cùng bỗng nhiên mở ra.
Theo sau...
Một thân ảnh có mái tóc dài màu trắng bạc, mặc bộ quần áo màu đỏ tươi, từ trên trời hạ xuống.
Trong bóng đêm.
Mái tóc bạch kim, sáng đến chói mắt.
Bộ quần áo trên người, lại đỏ rực.
- Đồ Tể, đã lâu không gặp!
Trên không trung, một đôi đồng tử màu tím gắt gao tập trung xuống người Trần Phàm, thanh âm tà ác đầy lực xuyên thấu chậm rãi truyền ra.
Trong màn đêm, thanh âm kia giống như sấm rền nổ vang, cuồn cuộn mà đến!