Nhìn thấy lão Edward quay trở lại bên cạnh mình, cảm giác không thoải mái trong lòng Grimm thoáng phai nhạt một ít - hiện giờ ván đã đóng thuyền, bất kể như thế nào, lão Edward đều khó có khả năng đối ý!
Kể từ đó, dù cho Trần Phàm quen biết ông trùm Mafia Silva thì thế nào?
Dai Fu vẫn còn là nữ nhân của mình!
Nghĩ tới đây, vẻ âm mai trên gương mặt Grimm dần dần tiêu tán, một lần nữa đưa ánh mắt nhìn về phía Dai Fu.
Khi thấy Dai Fu chảy nước mắt thì trong lòng hắn nhiều ít có chút khó chịu!
Theo hắn xem ra, đời này dù cho hắn và Dai Fu trở thành vợ chồng, Dai Fu cũng sẽ không bao giờ rơi nước mắt vì hắn đi?
Vừa nghĩ tới đây, nỗi tức giận trong lòng Grimm lại thiêu đốt lên, hắn châm chọc nói:
- Em yêu, thực không ngờ bạn của em lại quen biết được nhân vật lớn như Silva, chẳng thể trách hắn dám tới nơi này.
- Grimm, ngươi còn nhớ rõ chứ?
Khóe môi Dai Fu nhếch lên dáng tươi cười trào phúng:
- Đêm nay, sẽ trở thành ác mộng của ngươi!
Bên tai vang lên lời nói của Dai Fu, gương mặt Grimm đột nhiên biến đổi, muốn phản bác nhưng lại nghẹn trở về trong bụng, mà lão Edward cùng Mendelsohn lại giả vờ như không nghe được gì, trầm mặc không nói.
Nhưng trong lúc bọn hắn trầm mặc, bọn hắn nhịn không được nhìn thoáng qua người thanh niên đang chuyện trò vui vẻ với Silva, ở trong lòng thầm hỏi chính mình: Hay là hắn tới nơi này để phá bãi?
Không có khả năng!
Đây là đáp án chung của lão Edward cùng Mendelsohn.
Theo bọn hắn xem ra, Trần Phàm không có can đảm kia, cũng không có năng lực đến phá đám!
Cách nhìn của Dai Fu hoàn toàn ngược hẳn với bọn hắn.
Nàng rất rõ ràng, Silva xuất hiện chỉ có thể coi là một sự ngẫu nhiên, cũng không phải do Trần Phàm cố ý làm ra.
Ngẫu nhiên còn làm cho lão Edward cùng mọi người khiếp sợ không gì sánh kịp, kế tiếp nên như thế nào?
Dai Fu đã tràn ngập chờ mong.
Nhận thấy được vẻ chờ mong trong con ngươi của Dai Fu, trong lòng Grimm tức giận không thôi, bất quá hắn cũng biết vào trường hợp hôm nay căn bản không có khả năng trở mặt với Dai Fu, vì thế đành phải ngăn chặn lửa giận, chờ sau này khi Dai Fu trở thành nữ nhân của hắn, tiếp tục chậm rãi thu thập nàng.
- Ông nội, ông Edward.
Nghĩ tới đây, Grimm hành lễ nói:
- Cháu đi tâm sự với Roddy bọn họ một chút.
- Đi thôi.
Lão Edward cùng Mendelsohn không hẹn cùng nói.
Được hai người cho phép, Grimm không hề do dự, bưng ly rượu bước những bước tao nhã đến chỗ đám người trẻ tuổi phía trước.
Hôm nay trong số những khách nhân đến tham gia, ngoại trừ đại nhân vật tuổi tác hơi lớn, có danh khí lớn cùng thân phận hiến hách như Silva, còn có một ít công tử ca trong xã hội thượng lưu Anh quốc, trong đó người của gia tộc Kerner Er và gia tộc Michelle là nhiều nhất.
Tựa hồ biết rõ đại nhân vật không có khả năng đem tinh lực đặt trên người bọn hắn, những công tử ca kể cả Roddy cũng biết điều không đi nịnh bợ những đại nhân vật, chỉ miễn cưỡng chào hỏi liền vây lại cùng nhau.
- Grimm, chúc mừng.
Nhìn thấy Grimm đi tới, Roddy vốn có quan hệ không tệ với Grimm dẫn đầu tiến lên, nâng ly chúc mừng.
Roddy vừa mở miệng, những người khác cũng liên tiếp nâng ly, trong con ngươi hiện lên vẻ hâm mộ cùng ghen tỵ không hề che giấu.
Hiển nhiên, bọn hắn cũng muốn chinh phục nữ thần Dai Fu được giới công tử ca của xã hội thượng lưu công nhận!
Nhận thấy được ánh mắt ghen tỵ trong con ngươi của mọi người, trong lòng Grimm chợt thoải mái hơn, hắn cười giơ cao ly rượu nói:
- Roddy, cảm ơn, cũng cảm ơn chư vị đêm nay đã tới tham dự nghi thức đính hôn của tôi cùng Dai Fu tiểu thư.
Vừa nói xong, Grimm nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, tư thế tao nhã.
- Grimm, tên khi Trung Quốc kia tại sao cũng quen biết được Silva?
Một công tử ca nhẹ nhàng nhấp ngụm rượu, nhịn không được hỏi.
Hắn vừa mới mở miệng, dù là Roddy, đại bộ phận công tử ca đều mang theo bộ dáng tò mò.
Từ nhỏ bọn hắn đã có thân phận cao quý, lại nhận được gia tộc bồi dưỡng cùng hun đúc, nên ánh mắt cũng không kém.
...
Bọn hắn có thể nhận thấy được Silva vốn có thân phận cao quý khi đối mặt với Trần Phàm, thực tôn kính.
Phần tôn kính kia, phát ra từ nội tâm!
Đám người Roddy đã nhận ra, Grimm tự nhiên cũng đã nhận ra, lúc này nghe tên công tử ca vừa hói như vậy, trong lòng nhiều ít có chút không vui.
- Hắc! Nhận thức thì sao? Silva là ông trùm Mafia nước Mỹ thôi, chuyện của gia tộc Michelle chúng ta, còn không tới phiên hắn đến quản!
Lúc này Holl giận dữ nói.
Lời tuy nói như vậy, tuy nhiên mang đến cho người ta cảm giác ăn không được trái nho liền nói trái nho xanh.
Nhận thấy được giọng nói chua chát của Holl trong lòng mọi người như gương sáng: Silva đích xác không quản được chuyện của gia tộc Michelle, nhưng thái độ của hắn đối với Trần Phàm, tuyệt đối tỏ tõ Trần Phàm không đơn giản. Kể từ đó hôm nay Trần Phàm biết rõ Grimm muốn làm nhục hắn, thế nhưng vẫn đến nơi này, ẩn ý trong đó đủ làm người ta suy nghĩ sâu xa.
- Bất kể như thế nào, chuyện Grimm đính hôn với Dai Fu đã thành sự thật, không có khả năng thay đổi.
Roddy tựa hồ nhìn ra vẻ xấu hổ của Grimm, dàn xếp nói:
- Chúng ta lại chúc phúc cho Grimm đi thôi!
Nói xong mọi người lại bưng rượu.
- Đúng rồi, những khách nhân đều tới đông đủ, vì sao nghi thức đính hôn còn chưa được bắt đầu?
Lại một lần chạm ly, có thểm một gã công từ ca khó hiểu hỏi.
Nghe được câu hỏi của tên công tử ca, Roddy cười thần bí:
- Còn có khách nhân quan trọng chưa đến.
- Ai?
Mọi người không hẹn mà cùng hỏi.
- Bộ trưởng ngoại giao của EU, Kaiser tiên sinh đến!
Phảng phất như muốn trả lời vị công tử ca kia, không đợi Roddy đáp lại, nơi lối vào quảng trường, thanh âm to rõ của quản gia gia tộc Kerner Er lại vang lên.
Kaiser?
Nghe được tên này, những công tử ca bên người Roddy đều ngây người!
Không riêng gì bọn hắn, những khách nhân tại hiện trường cũng kinh ngạc!
Bọn hắn đứng trên đỉnh quyền lực cùng tiền tài, rất rõ ràng, lực lượng ẩn chứa trong cái tên kia khủng bố tới bao nhiêu!
Kaiser, bộ trưởng ngoại giao EU!
Thân phận này đủ để Kaiser chỉ dưới một người trên vạn người trong toàn bộ Châu Âu!
Thân phận này đủ để nhân vật tộc trưởng gia tộc Kerner Er như lão Edward phải biến thành một con chó vẫy đuôi chạy tới lấy lòng.
Trong lúc nhất thời, quảng trường lâm vào yên lặng như cõi chết, tất cả mọi người đều ngừng nói chuyện, tuyệt đại bộ phận khách nhân đem ánh mắt nhìn về phía lối vào quảng trường.
Thân là tộc trưởng gia tộc Michelle, Mendelsohn nghe được tên Kaiser cũng khiếp sợ không thôi!
Hắn biết rõ gia tộc của mình căn bản không thỉnh được vị tôn đại thần này!
Không riêng gì gia tộc Michelle, dù là gia tộc Kerner Er cũng không thỉnh nổi đại nhân vật như Kaiser!
Vì thế hắn thực nghi hoặc nhìn về phía lão Edward.
Thân là gia tộc lớn nhất Anh quốc, gia tộc Kerner Er mỗi lần tổ chức tụ họp như vậy cũng đều phát ra lời mời với những nhân vật trọng yếu.
Những đại nhân vật kia có tham gia hay không cũng không quan trọng, quan trọng là cần làm theo lễ tiết!
Ở thời gian trước, lão Edward không ít lần mời Kaiser, thậm chí còn như một con chó vẫy đuôi chạy tới lấy lòng, nhưng Kaiser tuyệt đối không hề nhìn tới hắn!
Vì thế hôm nay biết Kaiser tới đây, lão Edward cũng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng giờ phút này nhìn thấy vẻ khiếp sợ trong con ngươi của Mendelsohn, hắn tự nhiên sẽ không nói ra sự thật này, ngược lại hắn kiêu ngạo ngẩng cao đầu, sau đó bước nhanh tới lối vào quảng trường.
Ba tháp! Ba tháp!
Bước tiến của lão Edward có chút lo lắng, đôi giày da sang quý giẫm lên mặt đất phát ra tiếng vang nặng nề, đánh vỡ vẻ im lặng trên quảng trường.
- Gia tộc Kerner Er thật sự là lợi hại, lại mời được cả Kaiser!
- Phải, tôi nhớ lão Edward vì muốn được Kaiser xem trọng, bỏ tâm tư không ít, lại thật không ngờ cuối cùng vẫn thành công!
- Có tầng quan hệ của Kaiser, địa vị gia tộc Kerner Er ngày sau tại Anh quốc càng thêm cũng cố, địa vị ở Châu Âu lại càng được đề cao!
Trong lúc nhất thời, khách nhân trên quảng trường đều nghị luận sôi nổi, tuyệt đại bộ phận khách nhân khi nghị luận cũng âm thầm làm ra quyết định qua đêm nay, cần phải tăng thêm quan hệ hợp tác thật sâu sắc với gia tộc Kerner Er.
Lão Edward đang đi nghênh đón Kaiser, mơ hồ nghe được lời nói của mọi người, đầu ngẩng cao, khóe miệng lại lộ ra dáng tươi cười đắc ý không thể che giấu!
Mà ngay cả Roddy, những công tử ca của gia tộc Kerner Er, vẻ đắc ý trên mặt càng không hề có chút che giấu!
Lối vào quảng trường, cận vệ của Kaiser đưa thiếp mời cho quản gia gia tộc Kerner Er, cùng Kaiser bước vào quảng trường.
Kaiser thân ở địa vị cao dĩ nhiên có được khí tràng mà người bình thường không thể có, sau khi hắn tiến vào quảng trường, đối diện với ánh mắt ngưỡng mộ của khách nhân, gương mặt thực bình tĩnh.
Nhưng trong vẻ bình tĩnh cất giấu một tia cảm xúc dao động mãnh liệt!
Hắn vừa đi. ánh mắt lại cực nhanh đảo qua các khách nhân bên trong quảng trường.
Giờ này khắc này, dù trên quảng trường lóe sáng ánh đèn, nhưng ngọn đèn không rực rỡ lắm, chợt nhìn vào chỉ thấy quảng trường rất nhiều người, muốn tìm một người quả thật không dễ dàng.
Nhưng Kaiser vẫn tìm thấy...
Ánh mắt của hắn rơi vào trên người một thanh niên phương xa tới!
Khi thấy người thanh niên nhìn hắn lộ ra vẻ mỉm cười, cả người hắn giống như bị lọt vào sấm đánh, kịch liệt run rẩy lên, bước chân cũng chợt ngừng lại!
- Kaiser tiên sinh tôn quý, tôi đại biểu gia tộc Kerner Er cảm tạ ngài...
Lúc này lão Edward đi tới bên cạnh Kaiser, cung kính hành lễ, kích động nói.
Nhưng mà...
Không đợi hắn nói xong.
Kaiser liền động.
Hắn hoàn toàn coi thường lão Edward đang giống như một người hầu hành lễ với mình, vẻ mặt kích động, bước chân run rẩy đi về hướng Trần Phàm.
Ân?
Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người kể cả Mendelsohn đều trợn tròn mắt không biết Kaiser muốn làm gì.
Mà lão Edward lại thần tình xấu hổ ngẩng đầu, nhìn theo phương hướng Kaiser đi tới.
Hắn nhìn thấy thân hình cao ngất của Trần Phàm.
Dưới ánh đèn, nam nhân vốn bị cô lập trước đó, vẫn đứng thẳng sống lưng của mình giống như lúc mới bước vào quảng trường.
- Chẳng...chẳng lẽ Kaiser không phải vì gia tộc Kerner Er mà đến, mà là vì nam nhân phương đông kia sao?
Cùng lúc đó, toàn bộ khách nhân trong hiện trường đều cũng chứng kiến vẻ mặt Kaiser kích động đi tới chỗ Trần Phàm, trong lòng nhất thời trào ra một ý nghĩ quái dị trong đầu.
Không có khả năng!
Kaiser cao quý làm sao có thể vì nam nhân đông phương kia mà đến?
Cơ hồ tất cả mọi người đều Phủ định ý tưởng vớ vẩn này. Nguồn truyện:
Đúng vậy, ở trong lòng bọn họ nghĩ điều này thật sự quá hoang đường!
Nhưng...
Kaiser quả thật đi tới chỗ Trần Phàm, hơn nữa càng đi thân mình càng run rẩy thật dữ dội.
Khoảng cách mấy chục thước ngắn ngủi đối với Kaiser mà nói, phảng phất xa xôi như địa cầu đến mặt trăng.
Không biết qua bao lâu, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người trong toàn trường, Kaiser rốt cục đi tới trước mặt Trần Phàm.
Trong lúc nhất thời ánh mắt mọi người đều tụ tập lại!
Ngay sau đó bọn hắn rõ ràng chứng kiến, nhân vật bộ trưởng ngoại giao đầy quyền uy của EU, cũng giống như trước đó Silva nhìn thấy Trần Phàm, thật cung kính, chậm rãi hướng Trần Phàm khom xuống sống lưng kiêu ngạo.
- Tiên sinh tôn quý, lại gặp được ngài, Kaiser cảm giác vô cùng vinh quang và may mắn!
Trong màn đêm, lời nói kích động của Kaiser tựa như một đạo kinh thiên lôi điện nổ vang trên bầu trời quảng trường!
- Anh chính là Đồ Tể!
Năm chữ này theo trong miệng Olivia thốt ra xong, khí thế trên người nàng đột nhiên tăng vọt, cỗ sát khí khủng bố kia, ánh mắt băng sương vô tình kia, làm cho Kroff, Kuka, thậm chí là những thành viên giáo đình đứng sau lưng Monica trong lòng đều sợ hãi không thôi.
Két...két...!
Còn Monica thì siết chặt quyền đầu, kìm lòng không đậu muốn bước lên phía trước, cảm tình như muốn cùng Olivia quyết chiến sinh tử. Nhưng nàng vừa nhấc bước ra, thì đã bị Trần Phàm vươn tay ngăn cản.
- Ha ha...Đồ Tể! Quả nhiên anh vẫn che chở nàng giống như năm xưa!
Olivia thấy vậy, nét tức giận trong đôi con ngươi càng tăng lên, lửa giận ngập trời đồng thời ánh mắt cũng oán độc tới cực điểm.
- Theo như lời cô nói, giữa cô ấy và tôi đã phát sinh quan hệ mờ ám, nếu tôi không bảo hộ cô ấy, chẳng lẽ tôi bảo hộ cho cô hay sao?
Trần Phàm nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Olivia, gằn từng chữ:
- Về phần, cô nói muốn lưu tôi lại, cô cho rằng điều này có khả năng xảy ra ư?
Có khả năng xảy ra ư?
Nghe vậy, Olivia không khỏi nắm chặt song quyền.
- Chỉ bằng vào cô cùng mười hai gã phế vật đang đứng sau lưng cô sao?
Trần Phàm tiến lên phía trước, thân mình giống như một ngọn núi lớn, đứng án ngữ ở trước đám đông, sát khí trên người cũng hoàn toàn phóng thích ra ngoài.
Loại sát khí do vô số máu tươi chồng chất tạo ra, nếu so sánh thì chỉ hơn chứ không hề kém sát khí ở trên người của Olivia. Bởi vậy nên bị Trần Phàm mắng thành một đám phế vật, mà mười hai tên U Linh Thánh Vệ cũng không dám mở miệng phản bác.
- Coi như không giữ chân được anh, thì tôi cũng sẽ giết sạch hết đám người kia!
Olivia không chút nhượng bộ, cùng Trần Phàm đối chọi gay gắt:
- Đồ Tể, nếu anh không tin, thì chúng ta có thể thử xem!
- Tôi không thích bị người khác uy hiếp.
Trần Phàm nhíu mày nói.
Động tác rất nhỏ này, làm cho biểu tình của mười hai tên U Linh Thánh Vệ khẽ biến sắc, thần kinh căng thẳng, đồng thời lực chú ý cũng tập trung cao độ.
Bên phía Trần Phàm, vô luận nhóm thành viên giáo đình đứng sau lưng Monica, hay là đám lính đánh thuê Địa Ngục Hỏa do Kuka suất lĩnh. Tất cả dường như cũng đã ngửi thấy hương vị nguy hiểm ở trong không khí, lúc này trong tay đều nắm chặt vũ khí.
Bầu không khí, tựa hồ như đang rất căng thẳng!
- Olivia, lấy chỉ số thông minh của cô, nhất định là đêm nay đã chuẩn bị kĩ lưỡng, tôi tin tưởng nếu cô tâm ngoan thủ lạt khởi xướng chiến tranh, thì quả thật là có thể giết chết được họ.
Trần Phàm cũng không ra tay, mà bình tĩnh nói:
- Nhưng tôi dám cam đoan, cô cũng sẽ phải trả giá thảm trọng, thậm chí là táng thân ở đây. Mà ngày sau, Hắc Ám U Linh sẽ trở thành Huyết Sắc Luyện Ngục thứ hai, cô có tin không?
Có tin không?
Tin!
Bởi vì những lời này được nói ra từ trong miệng của người đã tiêu diệt tổ chức Huyết Sắc Luyện Ngục ah!Ngày trước, khi Huyết Sắc Luyện Ngục bao vây tiêu trừ Trần Phàm, nhiều người cho rằng Trần Phàm hẳn là sẽ phải chết không cần nghi ngờ, nhưng đến thời khắc mấu chốt. Trần Phàm lại như loài mèo có chín cái mạng bình thường, luôn luôn thoát vây dưới tình huống cửu tử nhất sinh, cuối cùng dùng hành động tàn khốc gấp vạn lần trả thù Huyết Sắc Luyện Ngục!
- Tôi tin.
Oán khí trong đôi con ngươi của Olivia ngày càng đậm:
- Nhưng Đồ Tể, việc này không chứng minh tôi không dám hành động. Anh không thích bị người khác uy hiếp, đồng dạng tôi cũng chán ghét như thế.
Nghe thấy Olivia nói những lời này, đôi chân mày của Trần Phàm càng nhíu vào sâu hơn. Bởi vì hắn đối với Olivia cũng có sự am hiểu nhất định, biết tính tình của nàng, một khi tâm ngoan thủ lạt muốn ra tay, thì sẽ chẳng quan tâm đến bất kỳ thứ gì, điển hình là kiểu người không đạt được mục đích thì sẽ không buông tha!
Lúc này bầu không khí đang rơi vào tình huống giằng co, giờ khắc này không người nào dám lên tiếng, mọi người đều không hẹn mà cùng đem ánh mắt quăng ném về phía Trần Phàm. Bởi vì thái độ của Trần Phàm sẽ quyết định chiều hướng tối hôm nay, thậm chí còn trực tiếp quyết định vận mệnh của Châu Âu ở trong tương lai!
Dù sao, nếu Olivia điên lên, muốn khởi xướng chiến tranh, giết chết đám người Monica, vậy thì giáo đình cùng Hắc Ám U Linh tuyệt đối sẽ rơi vào tình trạng không chết không ngừng. Mà Trần Phàm đồng dạng cũng sẽ không buông tha cho Hắc Ám U Linh.
- Olivia, nói đi, rốt cuộc thì cô đang muốn cái gì?
Trần Phàm nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu tím của Olivia, hỏi:
- Tôi nghĩ, nếu cô thật sự muốn sống mái, thì cũng sẽ không bước vào trong này nói chuyện, mà là chọn động thủ trực tiếp.
- Đồ Tể, tôi từng đắc tội qua với anh sao?
Nghe một đằng nhưng Olivia lại trả lời một nẻo, trong ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm bỗng nhiên thoáng dâng lên một tia u oán.
Ân?
Trần Phàm nằm mơ cũng không ngờ Olivia sẽ ở dưới tình huống này mà hỏi ra một câu như vậy. Điều này không khỏi làm cho hắn nhíu mày trầm ngâm.
- Không có đi! Tạm thời không nhắc tới chuyện hôm nay. Một năm trước giữa tôi và anh căn bản là chưa từng quen biết nhau. Nhưng sau khi tôi bắt Monica, anh đột nhiên xuất hiện, đoạt lấy Monica từ trong tay của tôi.
Olivia oán khí mười phần nói:
- Khi đó, nàng hẳn vẫn chưa từng là nữ nhân của anh đi?
Trần Phàm không hé răng phản bác.
Một năm trước, sở dĩ hắn giải cứu Monica, là vì ngày trước Monica đã từng gặp qua hắn một lần. Khi Monica đang nằm trong tay Olivia nhìn thấy Trần Phàm, liền hướng Trần Phàm cầu cứu.
- Đồ Tể, tôi chưa từng đắc tội qua anh, thậm chí tôi còn từng ngưỡng mộ anh!
Bỗng nhiên ngữ khí của Olivia trở nên phức tạp. Bất quá rất nhanh đã trở nên băng sương vô tình:
- Nhưng là do anh chủ động trêu chọc tôi, hơn nữa cũng không chỉ một lần duy nhất.
- Cho nên người cô muốn đối phó là tôi, đúng không?
Nghe đến đây, rốt cuộc thì Trần Phàm đã hiểu ra ý tứ của Olivia rồi.
- Đúng thế!
Olivia cũng không phủ nhận:
- Anh muốn bọn họ bảo toàn mạng sống, cũng được! Hãy đáp ứng làm người hầu của tôi, chỉ cần anh đáp ứng chuyện này, thì tôi sẽ buông tha cho anh.
Kêu Đồ Tể làm người hầu ư?
Vừa nghe được lời nói này, Kroff biến sắc, nhịn không được quát lớn:
- Mẹ kiếp, con mụ đàn bà điên này, Kroff là người hầu trung thành nhất của Đồ Tể, nếu Đồ Tể làm người hầu của ngươi, vậy thì Kroff đại gia là gì đây? Não ngươi bị nước vào rồi hay sao?
Ân?
Nghe thấy Kroff mắng mình như vậy, sắc mặt của Olivia đại biến, ánh mắt băng sương vô tình lại quét về phía Kroff.
Lúc này, Kroff không sợ hãi chút nào, mà là lấy hết dũng khí đối diện cùng Olivia!
Tuy rằng lúc trước Trần Phàm đã nhắc nhở hắn không được làm trò, buông lời phóng túng ở trước mặt Olivia.
Tuy rằng lúc trước hắn đã tự nhủ với mình rằng, mỗi khi nhìn thấy Olivia sẽ không mở miệng nói chuyện nữa.
Nhưng lúc này đây Kroff vẫn mở miệng!
Bởi vì hắn cảm thấy, lời nói của Olivia đối với Trần Phàm, chính xác là một loại vũ nhục cực điểm!
Ở trong mắt rất nhiều người, hắn là người hầu của Đồ Tể, là tay sai của Đồ Tể, nếu như không có Đồ Tể uy hiếp thì hắn sớm đã chết qua một trăm lần rồi. Nhưng chỉ riêng Kroff tính tình cổ quái mới hiểu được, xưa nay Đồ Tể vẫn luôn đem hắn coi như bằng hữu. Là cái loại bằng hữu không thể mang tiền tài ra cân đong đo đếm!
Cho nên, mỗi khi Đồ Tể phân phó hắn đi làm việc, hắn đều không có từ chối. Đồng dạng ngày trước, cũng từng có một gã đại ca hắc bang, sau khi ám sát Kroff không thành công xong, không chờ Kroff ra tay, Đồ Tể liền đã tru diệt toàn bộ cái tổ chức hắc bang kia!
Một người đều không bỏ sót!
Cũng chính những chuyện này, cho nên ở trong thế giới ngầm toàn cầu, không một ai dám động vào Kroff!
- Cái thứ hèn mọn, ngươi chán sống rồi sao?
Sát khí trong mắt Olivia bỗng dưng trở nên nồng đậm.
- Olivia, đủ rồi!
Lúc này thanh âm của Trần Phàm đã hoàn toàn lạnh xuống, ánh mắt cũng híp lại thành một đường chỉ nhỏ. Người quen thuộc đều biết, đây là dấu hiệu khi hắn tức giận lên:
- Tôi cảnh cáo cô, vô luận kết quả đêm nay như thế nào. Nếu sau này cô dám động tới một sợi tóc của Kroff, tôi sẽ biến Hắc Ám U Linh máu chảy thành sông!
- Đồ Tể, anh...
Olivia nghiến răng nghiến lợi, nhưng nàng lại cảm nhận được, lúc này Trần Phàm không có nói đùa, mà là phi thường nghiêm túc cảnh cáo nàng.
Theo sau, không chờ Olivia kịp nói dứt lời, Monica luôn luôn áp chế lửa giận trong nội tâm, nhịn không được đã mở miệng ra:
- Olivia, cô tưởng rằng mình là ai? Cô có tư cách gì mà muốn Đồ Tể làm người hầu của cô? Chẳng lẽ cô không biết rằng, đó chính là chuyện tình phi thường buồn cười hay sao?
- Một à đàn bà chỉ biết trốn sau lưng đàn ông, thì có tư cách gì lên tiếng ở đây?
Olivia cố gắng kìm chế lửa giận trong lòng, nhìn Monica khinh thường nói:
- Monica, cô hãy tiếp tục co đầu rút cổ đứng sau lưng Đồ Tể, đừng nhảy ra đây làm trò trước mặt tôi thêm nữa.
- Có đủ tư cách hay không, thì chúng ta hãy thử xem nào!
Monica tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy.
- Nga, nghe ra là cô đang hướng tôi khiêu chiến ư?
Olivia cười lạnh, khẽ nheo mắt nhìn nàng trầm ngâm suy tư, sau đó chuyển dời đến Trần Phàm:
- Đồ Tể, nếu không chúng ta hãy đánh cược đi?
- Cược gì?
Trần Phàm lạnh lùng nói.
Olivia khẽ mỉm cười:
- Anh không muốn những người bên cạnh anh chết đi, mà tôi thì nằm mộng cũng muốn anh trở thành người hầu của tôi, thần phục dưới chân tôi. Cho nên chúng ta hãy đánh cược, nếu anh thua, vậy thì sau này anh sẽ trở thành người hầu của tôi! Nếu anh thắng, tôi sẽ coi chuyện đêm nay chưa từng phát sinh qua.
- Đánh cược kiểu này không công bằng.
Trần Phàm lắc đầu:
- Bởi vì bên phía cô trả giá quá ít Olivia, tôi hy vọng cô hiểu rõ, cô có khả năng giết chết bọn họ. Đồng dạng tôi cũng có thể giết chết toàn bộ thành viên Hắc Ám U Linh đang đứng ở đây. Cho nên, tình huống bây giờ cô cũng không chiếm được bao nhiêu ưu thế!
- Vậy anh muốn thế nào?
Olivia chợt hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trần Phàm không đáp, mà hỏi ngược lại:
- Trước tiên cô hãy nói xem chúng ta đánh cược cái gì, rồi sau đó tôi sẽ nói cho cô biết.
- Được!
Olivia không lòng vòng thêm nữa, mà thẳng thắn nói:
- Thứ phế vật đứng sau lưng anh sẽ khiêu chiến cùng tôi, đây là hạng mục đánh cược thứ nhất. Nói vậy, thì đám phế vật giáo đình kia cũng không cam tâm đứng nhìn, vậy hãy để bọn chúng cùng U Linh Thánh Vệ của ta chiến thêm một trận, đây là hạng mục thứ hai. Ưm, hạng mục thứ ba, trước kia không lâu, tên hỗn đản nào đó đã chiến thắng Dracula, Xa vương Bắc Mỹ, bước lên vị trí số một trên bài hành bảng. Tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng đua xe của hắn!
Nghe thấy Olivia nói, những thành viên của giáo đình đứng sau lưng Monica sắc mặt đều khó coi. Tuy rằng bọn hắn vẫn luôn kiêu ngạo tự phụ, nhưng cũng hiểu bản thân mình không phải là đối thủ của U Linh Thánh Vệ!
Olivia cũng không quan tâm đến sắc mặt của những thành viên giáo đình, mà nhìn Trần Phàm cười nói:
- Thế nào, Đồ Tể! Hạng mục thứ ba anh sẽ chiến thắng dễ dàng mà. Chỉ cần thắng hai hạng mục sẽ thắng tổng thể, cho nên anh đã chiếm rất nhiều tiện nghi.
- Olivia, trận đánh cược này, tôi là diễn viên chính, nhưng cô bảo tôi tiến hành một trận đấu không có chút thách thức gì, quả thật đúng là nhàm chán.
Trần Phàm mỉm cười nói:
- Không phải cô muốn tôi làm người hầu ư? Như vậy, ít nhất cô phải thể hiện ra, thực lực của bản thân mình cường đại hơn tôi chứ? Thế này nhé, tràng tỷ thí giữa cô và Monica hủy bỏ, đổi thành tôi đánh với cô, cùng mười hai tên U Linh Thánh Vệ kia, thế nào? Bên phía cô mười ba người, tôi chỉ cần một mình thôi.
- Thánh nữ, quang vinh của chúng ta không thể khinh nhờn, U Linh Thánh Vệ chúng tôi nguyện ý tử chiến một trận!
Nghe thấy Trần Phàm buông lời cuồng vọng, mười hai tên U Linh Thánh về đều cảm thấy nhục nhã, bọn hắn không chờ Olivia mở miệng đáp ứng, mà tất cả đã phẫn nộ hướng Olivia thỉnh chiến.
Cảm giác như, lúc này bọn hắn chỉ hận không được xông lên xé nát Trần Phàm ra thành trăm mảnh!