Theo từng đoàn khách nhân rời đi, bầu không khí huyên náo trong tòa thành Kerner Er cũng dần dần yên tĩnh xuống, ánh trăng dịu dàng tán lạc khắp các ngõ ngách bên trong thành, làm cho tòa thành cổ xưa này như được khoác lên mình một chiếc áo bằng bạc, phi thường kinh diễm hoa lệ.
Dưới ánh trăng, mơ hồ có thể trông thấy trong tòa thành mang đậm phong cách cổ kính, đang cất giấu vài bóng thân ảnh, những bóng thân ảnh này tập trung thành một tổ, cùng nhau phụ trách công tác phòng vệ an ninh cho cả tòa thành.
Trong thành bảo, đa phần ở khắp mọi nơi đều bừng sáng ánh đèn ne - on, trong đó tòa nhà nằm giữa trung tâm, đêm hôm nay cũng tản mát ra ánh sáng hiếm hoi.
Nơi này là phòng hội nghị của gia tộc Kerner Er.
Thông thường, các buổi họp trong gia tộc sẽ được tiến hành vào buổi sáng. Trừ khi gặp chuyện tình trọng đại mới khai mở hội nghị khẩn cấp vào ban đêm mà thôi. Tuy nhiên, trong những năm gần đây, gia tộc Kerner Er cũng chưa bao giờ từng họp vào giữa đêm như lúc này.
Hôm nay là lần thứ hai.
Lần đầu tiên là thời điểm Trần Phàm bị tống ra khỏi Trần gia, lão Edward đã mở một cuộc họp khẩn cấp, thương lượng phương án giải quyết. Kết quả Dai Fu bày tỏ thái độ kiên định, cho nên thời gian duy trì buổi họp cũng không được bao lâu, cuối cùng chẳng thảo luận ra được phương án gì. Lão Edward vẫn tiếp tục ủy quyền cho Dai Fu phụ trách mở rộng thị trường ở Châu Á.
Nhưng đối với gia tộc Kerner Er mà nói, buổi họp khẩn cấp đêm nay, còn mang tính quan trọng hơn buổi họp lần đầu tiên rất nhiều. Dù sao, chuyện phát sinh lúc tối, đã hoàn toàn cài biến đám hỏi giữa gia tộc Kerner Er và gia tộc Michelle, cũng làm cho hai gia tộc đứng ở hai phía đối lập với nhau.
Vì thế, đêm nay gia tộc Kerner Er đang muốn thảo luận ra phương án giải quyết vấn đề.
Sau đó tính toán xem...Lợi dụng mạng lưới quan hệ mà Trần Phàm mang đến cho gia tộc Kerner Er như thế nào mới tốt!
Vấn đề này đối với gia tộc Kerner Er cũng chính là trọng yếu nhất!
Trong phòng họp, có một chiếc bàn lớn hình bầu dục, hơn hai mươi thành viên quan trọng của gia tộc Kerner Er đang sôi nổi nghị luận ở bên trong. Tuy nhiên, trên bàn vẫn còn nhìn thấy một ghế trống, đó chính là chỗ ngồi của Dai Fu!
Buổi họp quan trọng tầm cỡ này, lão Edward không cho Dai Fu tham dự, không phải vì Dai Fu không đủ tư cách, cũng không phải cố tình ném Dai Fu ra. Mà bởi vì...để cho Dai Fu đi bồi riêng Trần Phàm!
Tuy rằng lão Edward không biết mối quan hệ giữa Trần Phàm và bốn người Guti, Kaiser, Monica cùng Silva tốt đến mức nào. Nhưng từ thái độ cung kính của bốn người đối với Trần Phàm mà xem ra, thì giá trị của Trần Phàm tuyệt đối xứng đáng để cho hắn phải hao phí tâm tư tìm cách lấy lòng.
Theo ý nghĩa nào đó mà nói, trải qua những chuyện phát sinh trong buổi tối. Lúc này, Edward đã coi Trần Phàm là quý nhân của gia tộc Kerner Er rồi. Mà không còn giống như trước kia, bởi vì Trần Phàm bị tống cổ ra khỏi Trần gia, mà đem Trần Phàm trở thành vật ngáng đường của gia tộc Kerner Er!
Lúc này trong phòng họp rất yên tĩnh, lão Edward ngồi ở trên ghế chủ trì, ánh mắt sắc bén như đao, lần lượt đảo qua trên mặt của những thành viên trung tâm trong gia tộc Kerner Er.
Trầm ngâm một lúc sau, hắn hơi nghiêng thân mình về phía trước, hai tay đặt trên bàn hội nghị, chậm rãi mở miệng nói:
- Chuyện xảy ra lúc tối, mọi người đều nhìn thấy rồi. Chuyện này sẽ tạo thành phản ứng dây chuyền như thế nào, hẳn là mọi người đều nắm rõ. Muộn như lúc này mời mọi người tập trung đến đây, chỉ vì muốn thảo luận ra phương án giải quyết ứng phó với chuyện tình khẩn cấp này mà thôi.
Lão Edward vừa mở miệng, tất cả mọi người trong gian phòng, đều không khỏi đem ánh mắt quẳng ném về phía hắn. Trong đó, có ánh mắt hơi chần chừ, dường như đang suy nghĩ xem, có nên mở miệng nói chuyện hay không.
- Cha, con có một nghi vấn.
Ngắn ngủi trầm mặc qua đi, một người đàn ông trung niên râu quai nón ngồi cách Edward không xa, đã mở miệng nói:
- Con thừa nhận đứa nhỏ Dai Fu rất có năng lực. Hơn nữa vì mối quan hệ giữa nó và người thanh niên phương Đông kia, mà nó đã trở thành người thừa kế của gia tộc Kerner Er chúng ta. Nhưng...thưa cha! Trong suốt hơn trăm năm qua, gia tộc chúng ta chưa bao giờ chọn phụ nữ làm người thừa kế. Hơn nữa, con cảm giác người thanh niên phương Đông kia trợ giúp Dai Fu, không chỉ đơn giản là vì mối quan hệ nam nữ. Cá nhân con cho rằng hắn đang có dã tâm thao túng gia tộc chúng ta
Người đàn ông trung niên râu quai nón vừa thốt ra những lời này, thì toàn trường liền lặng ngắt như tờ.
- Johan, phải chăng là anh muốn làm cho Roddy có cơ hội tranh thủ hay sao?
Lão Edward khẽ nheo mắt, nhãn tình sắc bén, ngữ khí âm lãnh nói.
- Bá!
Johan trực tiếp theo trên ghế đứng dậy, cung kính khom lưng cúi đầu giải thích:
- Johan không dám!
- Ngồi xuống đi.
Lão Edward trầm ngâm một lát, sau đó chinh sấc nói:
- Buổi họp trong đêm nay, ta nghiêm cấm không được thảo luận đến chuyện tình con bé Dai Fu trở thành người kế thừa nữa. Chuyện này bản thân ta tự biết chừng mực. Được rồi, bây giờ mỗi người hãy nói cách nhìn của mình về chuyện phát sinh trong buổi tối ngày hôm nay đi. Johan, liền bắt đầu từ anh luôn đi.
Vừa nghe lão Edward nói như thế, mọi người tâm như gương sáng thầm nghĩ:
- Dai Fu trở thành người kế thừa gia tộc Kerner Er thế hệ thứ sáu, cũng là chuyện tình ván đã đóng thuyền rồi. ít nhất...ở trong khoảng thời gian này sẽ không hề thay đổi!
Có lão Edward ngăn cấm, theo sau ngay cả Johan ở bên trong, không còn ai dám nhắc đến chuyện tình thừa kế nữa. Mà sôi nổi đem cách nhìn của mình trong buổi tối ngày hôm nay nói ra.
Cùng lúc đó, trong một gian phòng ngủ xa hoa nằm ở phía Tây thành bảo, ánh đèn lớn đã vụt tắt, bên trong gian phòng đang tản mát ra ánh đèn ngủ nhàn nhạt màu xanh lam. Khiến cho phòng ngủ tràn ngập một cỗ hương vị mông lung mờ ám!
Trong phòng, lúc này toàn thân Dai Fu chỉ còn một chiếc quần lót màu trắng ở dưới phần hạ thân. Cho tới hôm nay, Dai Fu cũng không phải rất ưa thích mặc nội y màu trắng. Nhưng lúc tối vì nàng phải mặc lễ phục dạ hội màu trắng, cho nên đành phải mặc nội y màu này, nếu không sẽ hiển lộ ra.
Nhìn quen Dai Fu mặc nội y màu tối, lúc này vừa trông thấy nàng mặc sắc trắng, thì Trần Phàm chỉ cảm giác thấy có một loại hương vị khác thường, dục hỏa trong nội thể cũng thăng cao đỉnh điểm.
Tựa hồ đã nhận ra Trần Phàm không còn nhịn nổi thêm nữa. Thấy Trần Phàm ngừng nói chuyện, bắt đầu cởi quần áo, thì Dai Fu cố gắng nhích lên đầu giường, quay đầu sang phóng mị nhãn, liếm môi nói:
- Anh yêu, có cần em giúp anh hay không?
Trần Phàm không trả lời, mà đem chiếc quần lót trên người kéo xuống, thân thể cường tráng cũng hoàn toàn phơi bày ra giữa không khí. Dưới ánh đèn mông lung chiếu rọi, tấm thân chằng chịt vết sẹo của hắn đang tản mát ra chân khí mười phần dã tính, tiểu huynh đệ bên dưới hạ thân cũng hoàn toàn ngẩng cao đầu lên, bộ dáng như muốn được chinh chiến sa trường...
- Honey, em sẽ làm cho nó lớn thêm một chút nữa nhé!
Dai Fu mỉm cười quyến rũ, chìa bàn chân trơn láng ra, nhẹ nhàng dọc theo đùi Trần Phàm, một đường tiến thẳng về phía trước...
Trần Phàm nhẹ nhàng ôm lấy tấm thân mềm mại của Dai Fu, dọc theo bắp đùi chậm rãi vuốt lên. Đồng thời nghiêng người, vươn tay xuống, đem chiếc quần lót màu trắng sớm đã ướt đẫm kia cởi ra...
- Ân...
Nương theo một thanh âm rên rỉ ngâm khiếu, hai cơ thể hoàn mỹ liền dung hợp lại với nhau.
Trong lúc nhất thời, tiếng thở dốc, thanh âm da thịt va chạm vào nhau, hỗn loạn cùng một chỗ, như một bàn nhạc tình yêu chậm rãi vang lên trong gian phòng hôn ám.
Trên giường lớn, Dai Fu đêm nay đã hoàn toàn bị Trần Phàm chinh phục cảm động, đang nhắm mắt lại, ôm lấy cổ Trần Phàm, điên cuồng lắc lư bờ mông, một lần và thêm một lần phối hợp động tác cùng Trần Phàm. Dường như muốn dùng phương thức này, để biểu đạt tình yêu và tưởng nhớ của nàng, đối với Trần Phàm.
Ông già đẩy xe, quan âm tọa liên, vác cày qua núi...Những tư thế quen thuộc, lần lượt được hai người triển khai.
- A " Khi cảm xúc thăng hoa trào dâng lên chín tầng mây, lần thứ sáu, thì hành động của Dai Fu mới dừng lại.
Khi chiếc đồng hồ quả lắc nằm trên vách tường điểm tới ba giờ sáng thời gian, thì cũng là lúc hai người dừng cuộc chơi. Trên giường lớn. Dai Fu toàn thân như bị trút hết khí lực bình thường, không thể cử động, cả người như một con mèo nhỏ nằm rúc vào trong lòng Trần Phàm, hưởng thụ dư âm sau cơn khoái hoạt qua đi. Còn Trần Phàm thì châm một điếu xì gà Cuba chính tông, rít sâu vài hơi thuốc, nhấm nháp mùi vị cuộc sống ngay cả thần tiên cũng không bằng này!
Chẳng biết trải qua bao nhiêu lâu, Dai Fu chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Trần Phàm đang nằm một bên hút thuốc, một bên trầm ngâm suy nghĩ, nàng nhịn không được liền dùng móng tay nhẹ nhàng vẽ lên cơ ngực rắn chắc của Trần Phàm, khẽ giọng nói:
- Anh yêu, đang suy nghĩ chuyện gì thế?
- Anh đang nghĩ tới hoạt động giao lưu của trường đại học Đông Hải và trường đại học Cambridae.
Trần Phàm lấy lại tinh thần, vươn tay kéo Dai Fu sát vào trong lòng.
- Hoạt động giao lưu ư?
Bởi trước buổi tối, Dai Fu luôn luôn bị lão Edward giam lỏng, căn bản là không biết những chuyện xảy ra ở bên ngoài. Vì vậy, nghe thấy Trần Phàm nói như thế, liền có chút tò mò:
- Làm sao vậy? Anh yêu, chẳng lẽ hoạt động giao lưu đã xảy ra chuyện gì không vui hay sao?
- Ưm.
Trần Phàm gật đầu.
Dai Fu biết mối quan hệ giữa Trần Phàm cùng Tần An, cho nên lúc trước mới gọi điện nhờ mình an bài chuyện tình hoạt động giao lưu giữa các trường đại học. Lúc này nghe thấy Trần Phàm nói hoạt động giao lưu xảy ra vấn đề, thì không khỏi ngẩn ra, sau đó ngồi dậy, nhíu mày nói:
- Anh yêu, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Không to tát lắm.
Thấy Dai Fu khẩn trương như vậy, Trần Phàm cũng chần chừ, dập tắt điếu xì gà, mỉm cười nói:
- Sau khi em bị ông Edward ép đính hôn cùng Grimm, thì gã Roddy đã đến tìm ban giám hiệu của bốn trường đại học và nhóm quan chức trong ngành giáo dục ở London, nói vài lời. Sau đó thái độ của những sinh viên và giáo viên trường đại học Cambridae, đối với hoạt động giao lưu lần này đã xảy ra biến hóa rất lớn. Ngoài ra, ba trường đại học kia cũng hủy bỏ hoạt động giao lưu!
- Tên hỗn đản này!
Hành vi của Roddy làm cho Dai Fu nghiến răng tức giận, nàng nhịn không được khẽ mắng một câu thô tục. Sau đó vội vàng nói:
- Honey, anh yên tâm, sáng sớm ngày mai em sẽ đi giải quyết chuyện này.
- Ưm.
Trần Phàm nhẹ nhàng gật đầu.
Ở hắn xem ra, chuyện phát sinh trong tòa thành Kerner Er, sáng ngày mai tất sẽ lan truyền ra ngoài. Đến lúc đó, chính mình dẫn đoàn phất cao đại kỳ đi trước, phía sau lại có Dai Fu lấy danh nghĩa của gia tộc Kerner Er tạo áp lực. Vậy thì ban giám hiệu của bốn ngôi trường đại học kia, cũng sẽ phải vẫy đuôi dắt tay nhau đến chỗ Tần An mà cúi đầu xin lỗi thôi!
- Đáng chết!
Trên không trung, Olivia nhìn thấy ánh lửa phóng lên cao, cũng thoáng ngẩn ngơ, sau đó gương mặt âm trầm mắng một câu, lái chiếc trực thăng quay trở về đường cũ.
Biểu hiện của Monica cùng Olivia hoàn toàn ngược lại, trong lúc nàng nhìn thấy Trần Phàm lái chiếc Bugatti Veyron hoàn thành siêu việt, chiếc Koeniasega đâm thẳng vào trong sườn núi, tuy rằng nàng cũng thoáng ngây ngốc một chút, bất quá chờ đón vẫn là hưng phấn.
Hưng phấn không gì sánh kịp!
- Lạy chúa tôi, Đồ Tể thật sự rất giỏi!
Monica nắm chặt hai tay, nhìn chằm chằm Trần Phàm đang quay đầu xe trở lại đường cũ, thì thào lẩm bẩm.
Một bên, thành viên giáo đình phụ trách lái trực thăng, nghe được Monica cảm thán, diễn cảm trở nên cực kỳ cổ quái.
Bởi vì theo hắn xem ra, hai chữ Đồ Tể thật sự không thể liên hệ cùng một chỗ với Chúa vĩ đại...
- Thánh nữ tôn quý, hiện tại chúng ta trở về sao?
Dù trong lòng cảm thấy được có chút vớ vẩn, nhưng tên thành viên giáo đình cũng không dám có bất kỳ điều gì bất mãn, dù sao thân phận Monica thật sự quá cao quý.
- Đương nhiên.
Monica đưa ra câu trả lời khẳng định, theo sau lại cực nhanh lắc đầu, nói:
- Cho trực thăng hạ xuống đường, tôi muốn lên xe của Đồ Tể trở về.
Thành viên giáo đình lái trực thăng cũng không phải mười hai kỵ sĩ cùng mười hai hỏa thương thủ bên người Monica, bởi vậy đối với chuyện quan hệ giữa Monica cùng Trần Phàm hắn cũng không rõ ràng lắm.
Vì thế, nghe được lời nói của Monica, hắn không khỏi cả kinh, có chút bận tâm nhắc nhở:
- Thánh nữ tôn quý, như vậy tựa hồ có chút không ổn...
- Được rồi.
Nghe được nhắc nhở, Monica thoáng trầm ngâm, cuối cùng đành bỏ qua ý niệm điên cuồng này trong đầu, dù sao thân phận của nàng thật sự rất đặc thù, đặc thù đến mức căn bản không có khả năng giống như Dai Fu coi thường cách nhìn của những người khác, quang minh chính đại ở chung một chỗ với Trần Phàm.
Trên đường lớn, Trần Phàm quay đầu xe, đi tới địa điểm xảy ra sự cố của Dracula.
Chung quanh khói đặc cuồn cuộn, trong một mảnh hỗn độn tùy ý có thể thấy được mảnh vỡ xe hơi, cùng xương cốt vỡ vụn của Dracula.
Xương cốt vô tồn.
Có lẽ chính Olivia cũng không nghĩ tới kết cục của Dracula lại bi thảm như vậy!
Nhưng đối mặt với tất cả chuyện này, Trần Phàm chỉ thoáng chậm một chút tốc độ xe, sau đó chậm rãi tăng nhanh tốc độ, cũng không hề quay đầu lại rời khỏi địa điểm do hắn chế tạo ra sự cố.
Nương theo ngọn đèn xe hơi mong manh, trên mặt Trần Phàm không hề có chút cảm xúc dao động, lại có vẻ thập phần bình tĩnh, giống như mặt hồ không hề gợn sóng.
Trên mặt của hắn không hề có một tia nhân từ!
Khi Olivia lái chiếc trực thăng quay trở lại ngã tư đường, vô luận là thành viên giáo đình hay là thành viên Hắc Ám U Linh do nàng suất lĩnh đều đang chờ đợi, chờ kết quả.
Vì thế nhìn thấy Olivia trở về, mọi người không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về phía chiếc trực thăng đang thong thả hạ xuống.
Vì sao Olivia lại trở về?
Giờ khắc này cơ hồ tất cả mọi người đều muốn biết đáp án.
Trong ánh mắt mong chờ của bọn hắn, phi cơ trực thăng vững vàng đáp xuống trên đường lớn, gương mặt Olivia thật băng sương từ trên trực thăng nhảy xuống.
Vẻ băng sương được giấu đằng sau chiếc mặt nạ màu hoàng kim, nhưng ánh mắt lạnh lẽo màu tím lại làm cho người ta không hẹn mà cùng chuyển dời ánh mắt.Tức giận!
Giờ khắc này, cơ hồ tất cả mọi người đều đã nhận ra vẻ tức giận trong con ngươi của Olivia?
Olivia làm sao vậy?
Chẳng lẽ trận đấu xảy ra ngoài ý muốn?
Mọi người càng thêm có vẻ hiếu kỳ, nhưng không ai dám đi hỏi Olivia, dù là thành viên Hắc Ám U Linh hay mười hai U Linh Thánh Vệ cũng không có lá gan kia, người của giáo đình tự nhiên cũng không dám đến hỏi.
Kroff nhận thấy được vẻ phẫn nộ trong con ngươi của Olivia, ánh mắt xoay chuyển vài vòng, tựa hồ đã đoán được điều gì, nhịn không được hạ giọng nói với Kuka đứng bên cạnh:
- A ha, lão vu bà hung hăng chạy trở về, bộ dáng giống như bị người cưỡng gian, xem ra là Đồ Tể thắng rồi.
Lúc này hiện trường im lặng quỷ dị, tuy rằng Kroff cố ý giảm thấp thanh âm nhưng vẫn làm không ít người nghe được.
Trong chuyện này có Kuka, cũng có cả Olivia...
- Bá!
Trên đường lớn Olivia đột nhiên dừng bước, không đợi Kuka trả lời cho Kroff, ánh mắt cô ta lạnh lẽo tập trung Kroff, sát ý lẫm nhiên nói:
- Mày nói cái gì?
Đột nhiên bị Olivia nhìn chằm chằm, Kroff cảm giác như mình bị một con nhãn kính vương xà nhìn chằm chằm, từ đầu tới chân một trận lạnh lẽo, cả người tuôn đầy mồ hôi, nụ cười trên mặt cũng tùy theo đọng lại.
Trong màn đêm, hắn há mồm ra cố gắng giải thích gì đó, nhưng chỉ cảm thấy trong cổ họng chợt như bị mắc xương cá, một chữ cũng không nói nên lời.
- Miệng của mày thực sự thối!
Nhìn thấy Kroff không trả lời, nguyên bản Olivia đang ôm lửa giận ngập trời giống như đã tìm được đối tượng để phát tiết, khóe miệng hiện lên một dáng tươi cười tà ác, chân giẫm tại chỗ, hóa thành một đạo ảo ảnh màu đó thẳng đến chỗ Kroff.
Thấy một màn như vậy, gương mặt Kroff đại biến!
Trong lòng Kuka cũng căng thẳng!
- Tôi...tôi không nói gì.
Kroff lắp bắp đưa ra lời giải thích, cố gắng làm cho Olivia nguôi giận.
Vô dụng!
- Tao muốn cắt đầu lưỡi của mày!
Tốc độ của Olivia không giảm, khoảng cách Kroff ngày càng gần.
Cảm nhận được cỗ sát ý kinh khủng trên người Olivia, thành viên giáo đình tuy rằng cảm thấy được Olivia quá mức hung hăng càn quấy, nhưng cũng chỉ giận mà không dám nói gì, Kuka lại đang do dự có nên ra tay trợ giúp Kroff hay không.
- Ba!
Đúng lúc này, Hắc Quỷ đã sớm hoàn thành nhiệm vụ Trần Phàm phân phó cho mình, nhíu mày tiến lên trước một bước, giống như một ngọn núi hộ Kroff ở sau người, diễn cảm ngưng trọng nhìn Olivia đang chạy nhanh tới.
- Cút!
Olivia quát lớn một tiếng, nương xung lượng tung chân đá thẳng vào mặt Hắc Quỷ!
- Ông chủ, lui ra phía sau!
Hắc Quỷ trầm thấp nói một câu, sau đó nâng lên hai tay, làm ra động tác phòng ngự.
- Ba!
Ngay sau đó, chiếc giày bó màu đen của Olivia hung hăng đá vào hai tay Hắc Quỷ, lực lượng thật lớn trực tiếp đánh rách cổ tay hắn, hơn nữa khiến cho hắn không tự chủ được lui về phía sau!
Hắc Quỷ cũng không quan tâm cánh tay đau đớn, lúc lui về phía sau đồng thời một tay kéo mạnh Kroff.
Theo sau, hắn và Kroff liên tiếp thối lui tám bước mới dừng lại!
Nhưng cho dù là như vậy, thực lực của Hắc Quỷ vẫn vượt ngoài sự dự đoán của nhiều người.
Ngay cả Olivia.
Một kích vừa rồi của nàng, hoàn toàn phát lực, còn mượn dùng lực lượng chạy băng băng, so với một kích toàn lực ngay tại chỗ càng thêm khủng bố!
Một kích toàn lực của Olivia mặc dù không đánh chết Hắc Quỷ, cũng làm hai tay Hắc Quỷ tạm thời mất đi tác dụng, sau khi hắn nắm lấy Kroff thối lui ra sau tám bước, cổ tay hoàn toàn vỡ ra, máu tươi trào ra, cơ thể như bị điện giật run rẩy không dứt!
- Xem thực lực của mày không tệ, tao tha cho mày khỏi chết.
Olivia không tiếp tục động thủ, giọng nói băng sương.
Không tiếng trả lời, Hắc Quỷ cố nén hai tay đau đớn, nhẹ nhàng bước ra một bước.
Chỉ một bước.
Bước chân thật nhỏ.
Trong màn đêm, biểu tình Hắc Quỷ thật bình tĩnh:
- Chỉ cần tao không chết, ngoại trừ Đồ Tể, tao sẽ không cho phép bất luận kẻ nào động thủ với ông chủ!
Thanh âm không lớn, giọng nói lại vô cùng kiên định!
Mà sở dĩ hắn nói việc Trần Phàm động thủ, là bởi vì rất nhiều khi, Trần Phàm vui đùa vỗ đầu Kroff.
Bên tai vang lên lời nói của Hắc Quỷ, cả người Kroff chấn động, trái tim đã sớm nhuộm đen đột nhiên tràn ngập ra dòng nước ấm, một cảm giác ấm áp từ sau khi cha mẹ hắn chết chỉ có Trần Phàm từng cho hắn.
- Hắc Quỷ, trở về!
Kroff hít sâu một hơi, vỗ vỗ bả vai Hắc Quỷ.
- Ông chủ, ông yên tâm, tôi có thể chống đỡ được đến khi Đồ Tể trở về!
Giọng nói của Hắc Quỷ vẫn bình tĩnh như trước.
Kroff nóng nảy:
- Tôi bảo ông lui ra.
- Ông chủ, ông xác định? Nếu như tôi tránh ra, cô ta sẽ cắt rụng đầu lưỡi của ông!
Hắc Quỷ cũng không lui bước.
Trong nội tâm Kroff cảm động, tiến lên một bước, kết quả Hắc Quỷ đưa tay phải đầm đìa máu tươi ngăn cản hắn:
- Ông chủ, nguy hiểm.
- Nghe, Hắc Quỷ. Mẹ nó, lão tử là ông chủ của ông, lão tử bảo ông lui ra phía sau thì ông cứ lui ra phía sau!
Kroff cố ý làm vẻ mặt nghiêm nghị, giọng nói cứng rắn.
Hắc Quỷ thoáng trầm ngâm, buông cánh tay phải nhiễm máu xuống, để Kroff tiến lên.
- Được, tốt lắm. Nếu mày đã muốn chết, tao sẽ thành toàn cho mày!
Olivia lại không hề bị cảm tình giữa Hắc Quỷ cùng Kroff dao động.
Khi nói chuyện, cô ta lập tức hướng Kroff đi tới.
Hắc Quỷ theo bản năng định tiến lên, lại bị Kroff ngăn lại.
Giờ khắc này, có ác danh trùm buôn lậu vũ khí người Nga, Kroff không hề có vẻ sợ hãi, hắn trầm mặc, gắt sao nhìn chằm chằm Olivia:
- Olivia, cô xác định sẽ động thủ đối với ta?
Tốc độ nện bước của Olivia không giảm.
- Có dũng khí cô giết ta!
Thanh âm Kroff hoàn toàn lạnh xuống.
- Mày nghĩ rằng tao không dám giết mày?
Kroff không mở miệng còn được, mới mở miệng, Olivia hoàn toàn nổi giận, tốc độ tăng nhanh, nháy mắt đi tới trước người Kroff, đưa tay chụp vào đầu hắn.
- Hô!
Không có chút nào do dự, Hắc Quỷ thuận thế đá ra một cước, ngăn trở Olivia công kích.
- Mày muốn chết!
Olivia quát lớn một tiếng, lách người, tay phải nhanh như tia chớp chém ra, một phát bất được mắt cá chân Hắc Quỷ, dùng sức lôi kéo!
Gương mặt Hắc Quỷ không thay đổi, vặn eo, xoay nửa người đá lên!
- Ba!
Olivia đưa tay trái chặn lại, tay phải nắm lấy mắt cá chân Hắc Quỷ đột nhiên phát lực, dùng sức kéo một cái, trực tiếp túm Hắc Quỷ tới trước người, thuận thế bóp cổ Hắc Quỷ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Hắc Quỷ khó thở, gương mặt trắng bệch như tuyết!
- Buông hắn ra, con điếm!
Gương mặt Kroff âm trầm rút khẩu Desert Egale, nhắm ngay đầu Olivia.
Giờ khắc này, trong con ngươi thường ngày luôn có vẻ đáng khinh lại toát ra vẻ âm ngoan, vẻ âm ngoan khiến cho giới hắc đạo nước Nga cũng không dám xem thường.
Đồng tử màu tím của Olivia đột nhiên rút nhỏ, cùng lúc đó hơn mười điểm đỏ xuất hiện trên người Kroff, đối diện, thành viên Hắc Ám U Linh giơ súng, nhắm ngay Kroff.
- Không người nào dám dùng súng chĩa vào đầu của tao, thứ hèn mọn, mày là người thứ nhất!
Olivia giống như vứt rác rưởi ném bay Hắc Quỷ ra ngoài, thanh âm khàn khàn:
- Cho nên hôm nay mày nhất định phải chết!
- Các huynh đệ, chơi bọn chúng!
Nghe được Olivia nói, Kuka cắn răng, trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh.
Hắn vừa thốt lên xong, những thành viên Địa Ngục Hỏa sớm đã rút súng đồng loạt giơ súng lên.
Trong lúc nhất thời, không khí giống như đọng lại trong nháy mắt, một cỗ khí tức tử vong bao phủ trên không.
Đại chiến, hết sức căng thẳng!