Từ xưa đến nay, chân tướng vĩnh viễn đều nắm giữ trong tay rất ít người.
Đối với cư dân khu dân nghèo mà nói, bọn họ vĩnh viễn không có khả năng biết được tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, mà đối với người trong xã hội thượng lưu mà nói, bọn hắn chỉ biết giáo đình cùng Hắc Ám U Linh đã xảy ra xung đột, căn bản không biết tối hôm qua đánh lui Hắc Ám U Linh chính là Trần Phàm, chính xác hơn là Đồ Tể...
Có lẽ Dai Fu biết lần này sau khi Trần Phàm về nước, chỉ sợ cần một đoạn thời gian rất dài mới có thể đến Anh quốc, hơn nữa bản thân nàng đã chính thức trở thành người thừa kế gia tộc Kerner Er, sau này cũng sẽ trở nên dị thường bận rộn, không có khả năng từ xa xôi vạn lý chạy tới Trung Quốc tìm Trần Phàm.
Vì thế suốt cả một buổi sáng, Dai Fu cũng không cho Trần Phàm xuống giường, nàng đem toàn bộ tình yêu, tưởng niệm, lưu luyến, toàn bộ đều biến thành ân ái.
Buổi trưa, lão Edward biết được Trần Phàm cũng không về nước cùng đoàn đại biểu trường đại học Đông Hải, mà là muốn về trước, vì thế mở tiệc để tất cả thành viên trung tâm của gia tộc Kerner Er cùng Trần Phàm dùng một bữa cơm trưa.
Trên bàn ăn, nụ cười trên mặt lão Edward nổi lên không thôi, thoạt nhìn tựa hồ thập phần vui vẻ, nhưng...Trần Phàm lại có thể nhận thấy được vẻ lo lắng tận sâu trong con ngươi của lão Edward.
Tuy rằng lão Edward không biết rõ chân tướng chuyện tối hôm qua, nhưng theo hắn xem ra. Trần Phàm có thể dẫn dụ ra Hắc Ám U Linh, như vậy chứng minh Trần Phàm cùng Hắc Ám U Linh là đối lập.
Ở Châu Âu, không có thể lực nào nguyện ý trở thành địch nhân của Hắc Ám U Linh.
Lão Edward cũng không muốn gia tộc Kerner Er bởi vì Trần Phàm mà bị Hắc Ám U Linh nhìn tới, nhưng hắn đã đem tiền đặt cược lên người Trần Phàm, chuyện cho tới bây giờ, căn bản không thể thay đổi.
Còn nữa, quan hệ giữa Trần Phàm cùng giáo đình thật thân mặt, nhiều ít cũng cho lão Edward chút ít an ủi.
Buổi cơm trưa kết thúc trong bầu không khí thật quỷ dị, theo sau, lão Edward phái ra bảo tiêu gia tộc Kerner Er, một đường hộ tống Trần Phàm đi tới sân bay, trên sân bay, một chiếc máy bay thương vụ của tập đoàn Kerner Er chờ đợi đã lâu.
Sau khi đến sân bay, Trần Phàm cáo biệt lão Edward cùng nhóm người Dai Fu, liền dẫn a Ngốc cùng một thành viên Ám Đường đi lên máy bay.
Trên phi cơ, ngoại trừ cơ trưởng cùng phi công, còn có hai tiếp viên hàng không có dáng người, khuôn mặt cùng khí chất cũng không tệ chút nào phục vụ.
Hai tiếp viên hàng không tựa hồ đã được dặn dò, biết rõ thân phận cao quý của Trần Phàm cùng người thừa kế Dai Fu của gia tộc Kerner Er có quan hệ thân mật, vì thế thật biết điều không dám chậm trễ, ngược lại biểu hiện còn có chút câu nệ, sợ Trần Phàm không hài lòng. - Tiên sinh tôn quý, hết thảy đã chuẩn bị xong, tùy thời đều có thể cất cánh, ngài còn cần gọi điện thoại không?
Đưa một ly rượu vang của Pháp cho Trần Phàm, tiếp viên hàng không cung kính đứng trước người Trần Phàm hỏi.
Trần Phàm nghĩ nghĩ, nói: - Mười phút sau cất cánh. - Dạ, tiên sinh.
Tiếp viên hàng không mỉm cười gật đầu đáp ứng, theo sau rời đi.
Nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu vang, Trần Phàm gọi điện thoại cho Tần An.
Điện thoại qua hồi lâu mới chuyền được, Tần An hơi có chút áy náy, nói: - Tiểu Phàm, tôi đang tham gia buổi họp giao lưu học thuật do trường đại học Oxford cử hành, chỉ có thể đi ra bên ngoài nghe điện thoại, bên chỗ cậu có chuyện gì không? - Không có việc gì, Tần lão, tôi chỉ gọi điện báo cho ngài biết, ở trong quốc nội đã xảy ra một sự tình, tôi phải về trước, sẽ không chờ các vị.
Trần Phàm nghĩ nghĩ, nói tiếp: - Chuyến bay về của các vị tôi cũng đã cho người sắp xếp xong xuôi, mặt khác hoạt động giao lưu khác tôi cũng đã cho gia tộc Kerner Er vận dụng quan hệ với quân đội, sẽ có đặc công quân đội bảo hộ an toàn cho các vị. Nhưng ngài nên nói với bọn họ nếu có rảnh rỗi cũng đừng đi ra ngoài. - Được!
Tần An gật đầu, cũng không hỏi Trần Phàm đã xảy ra chuyện gì trong quốc nội.
Theo sau, Trần Phàm nói vài câu với Tần An liền cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Phàm lại uống một ngụm rượu vang, nghĩ nghĩ, gọi điện cho Kroff.
Đầu bên kia điện thoại, Kroff liên tục lăn lóc trên giường với cô người mẫu đỉnh cấp giá trị mười vạn Euro, cả người hoàn toàn kiệt lực, khi Trần Phàm gọi điện cho hắn, hắn đang vùi đầu ngủ say.
Nghe được chuông điện thoại, Kroff có chút tức giận mở mắt, mê ngủ cầm lấy di động, tức giận mắng: - Mẹ nó, tên tạp chủng nào lại không hề biết điều như thế, quấy rầy Kroff đại gia nghỉ ngơi...
Kroff vừa mắng vừa đưa di động tới trước mặt, khi thấy là điện thoại của Trần Phàm, đồng tử đột nhiên trợn to, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, lập tức bấm nút chuyển máy, cười nói: - Aha. Đồ Tể thân ái, người hầu Kroff của ngài xin chào ngài, xin hỏi ngài có cần phân phó chuyện gì không? - Kroff, anh không thể đứng đắn một chút được sao?
Nghe được thanh âm quen thuộc của Kroff, Trần Phàm cười khổ nói: - Hiện tại tôi đang khởi hành quay về Trung Quốc xử lý một sự tình. Chừng nào anh khởi hành đi Châu Á? - Đồ Tể thân ái, chuyện Châu Á gấp lắm sao? Nếu như không gấp, tôi muốn đến Mỹ trước.
Kroff nghĩ nghĩ, nói: - Tộc trưởng Silva của gia tộc Gambino gọi điện thoại cho tôi, nói có một vụ làm ăn rất trọng yếu muốn bàn với tôi. - Vậy anh đến Mỹ trước đi.
Trần Phàm suy nghĩ nói: - Lúc anh đi bàn chuyện làm ăn với lão gia hỏa Silva, điều tra thế lực Thanh bang ở nước Mỹ một chút, để lại cho tôi một phần báo cáo. - Được, chuyện này giao cho lão hỗn đản Silva đi làm đi, ha ha!
Kroff cười hắc hắc nói: - Lão hỗn đản Silva không hiểu tại sao lại đi tìm tôi làm buôn bán, chắc là vì nể mặt mũi của anh thôi, nếu tôi nói là anh muốn hắn đi điều tra, nói vậy hắn cũng sẽ không cự tuyệt yêu cầu nhỏ này. - Được, cứ như vậy, bên chỗ Tam Giác Vàng, chậm nhất cuối tháng anh nên đi qua, cuối tháng các trùm buôn thuốc phiện đều chạy tới Tam Giác Vàng, tiến hành lần nhận hàng thứ hai trong năm nay.
Trần Phàm cũng không phản đối đề nghị của Kroff, Silva vốn cực kỳ chú trọng ích lợi nên có thể làm ra việc hi sinh ích lợi gia tộc Gambino thật khó khăn, nhưng làm những việc nhỏ nhặt tuyệt đối sẽ không thành vấn đề. - Hiểu được!
Kroff cười hắc hắc nói: - Tên tạp chủng Khôn Sa sẽ không dám làm trái ý tứ của anh, đương nhiên, nếu hắn muốn làm trái, tôi không để ý tìm người bỏ xuống mấy viên đạn đạo ở Tam Giác Vàng.
Nghe được lời nói của Kroff, Trần Phàm dở khóc dở cười.
Trần Phàm rất rõ ràng, thân là ông trùm buôn lậu vũ khí nước Nga, quan hệ của Kroff với quân đội Nga rất mạnh, hắn có thể lấy được cả loại vũ khí như đạn hạt nhân. Nguồn truyện:
Cúp điện thoại, Trần Phàm uống cạn ly rượu vang, sau đó nhu nhu huyệt thái dương, khóa lại điện thoại di động.
Mấy phút sau, máy bay lướt trên đường băng, thuận lợi bay lên trời, giống như một con chim sắt chui vào đám mây, bay về Đông Hải ngoài xa vạn lý.
Cùng lúc đó ngoài xa vạn lý, ban đêm tại Hàng Châu.
Một chiếc máy bay thương vụ từ Đông Bắc bay tới, đúng giờ đáp xuống sân bay Hàng Châu, một nhóm người khí thế bất phàm lần lượt từ trong sân bay đi ra.
Người cầm đầu trong đó, mặc một chiếc áo bằng tơ lụa, bên dưới là chiếc quần rộng thùng thình, dưới chân mang một đôi giày vải thật bình thường.
Ở xã hội hiện đại, cách ăn mặc như vậy vô luận đi tới nơi nào đều hấp dẫn ánh mắt mọi người, huống chi hắn lại đi cùng một chỗ với một nhóm người mặc âu phục khí chất bất phàm, liền có vẻ càng thêm nổi bật.
Đối mặt ánh mắt kinh ngạc của người đi đường, người đàn ông tản ra khí tức nho nhã kia không hề để ý đến, mà vừa đi vừa nghịch hai viên cầu tròn trong tay.
Hai viên cầu tròn màu xám ngắt, tài liệu thật giống chiếc nhẫn trên tay hắn, nhìn qua là cùng một loại.
Trên thực tế đúng thật là cùng một loại.
Hai viên cầu tròn, một chiếc nhẫn, trị giá hai triệu sáu trăm ngàn.
Một người đàn ông khôi ngô đi trước người đàn ông nho nhã kia chừng gần một thước, trước tiên mở cửa xe Linlcon cho người đàn ông nho nhã, mà một người đàn ông có vẻ gầy yếu khí chất ẻo lả lại ngồi vào vị trí tay lái.
Một nhóm bảy tám người, lên ba chiếc Lincoln, nhưng chỉ có người đàn ông khôi ngô là cùng bước lên ngồi chung xe với người đàn ông nho nhã kia. - Bình An, cậu luôn luôn nhắc tới việc muốn xuôi nam để hiểu thêm kiến thức, hiện tại cảm giác thế nào?
Chiếc xe khởi động, người đàn ông nho nhã tiếp tục nghịch hai viên cầu, mỉm cười hỏi thanh niên khôi ngô ngồi bên cạnh hỏi. - Hồi tiểu vương gia, không biết vì sao tôi chỉ cảm thấy Đông Bắc của chúng ta tốt hơn.
Thanh niên khôi ngô mỉm cười đáp. - Bình An, cậu sai lầm rồi.
Người đàn ông nho nhã nhàn nhạt cười: - Mấy năm nay khuynh hướng chính sách của quốc gia chuyên chú ở khu phía nam, Đông Bắc của chúng ta rớt lại phía sau nhiều lắm! - Tiểu vương gia, nếu không ngài xin chỉ thị của chủ tử, tôi theo ngài xuôi nam, giúp chủ tử đánh xuống một mảnh giang sơn.
Thanh niên khôi ngô hàm hậu cười, trong dáng tươi cười không hề có chút dã tâm, nhưng lời nói lại nổ vang như sấm sét. - Xuôi nam?
Người đàn ông nho nhã cười hắc hắc: - Hắc hắc, lúc trước khi tôi còn trẻ tuổi, từng xin vương gia thỉnh binh xuất chiến, nhưng vương gia nói, phía nam chung quy không thích hợp với chúng ta. Vào thời Thanh triều đã không thích hợp, hiện tại càng không thích hợp. Vương gia nói, chúng ta chỉ nên ở lại Đông Bắc mới tốt. - Vì sao không thích hợp?
Thanh niên khôi ngô thần tình khó hiểu. - Vương gia nói, chúng ta không thích hợp vượt qua Yên Kinh, nếu không sẽ có tai họa ngập đầu.
Người đàn ông nho nhã nghiêm túc nói: - Lúc trước tên kia không tin tà, vài lần xuôi nam, không ai bì nổi, kết quả dù cho vương gia ra mặt cũng không thể bảo vệ hắn.
Đông Bắc tứ gia!
Nhân vật từng hô mưa gọi gió trong hắc đạo Trung Quốc, trước khi chết làm náo động cả nước, cho tới bây giờ, chuyện cái chết của tứ gia luôn bị người nói chuyện say sưa, nhưng lại có bao nhiêu người biết, vị tứ gia không ai bì nổi kia, lại chỉ là một con chó thủ hạ của Nạp Lan vương gia? - Chuyện này tôi không hiểu, dù sao tôi chỉ cần nghe lời tiểu vương gia.
Thanh niên khôi ngô cười hắc hắc, theo sau nhếch môi nói: - Đúng rồi tiểu vương gia, lần này có thể khuyên bảo được tiểu thư quay về Đông Bắc không? Nếu không được, để tôi đi ninh rụng đầu của tên kia đi, để đỡ phiền toái tiểu thư vì muốn trả thù tên kia, cả ngày ở mãi phía nam. - Bình An, không phải tôi xem thường cậu, gặp được người kia, cậu không tiếp nổi năm chiêu.
Người đàn ông nho nhã than thở nói. - Gì? Năm chiêu cũng không tiếp nổi?
Thần tình thanh niên khôi ngô khiếp sợ: - Tiểu vương gia, tên kia biến thái như vậy sao? - Mạnh, rất mạnh.
Giọng nói người đàn ông nho nhã thật ngưng trọng: - Không chỉ là giá trị vũ lực, còn có phương diện khác. Đây là lời nói của vương gia. Vương gia nói, nha đầu Hương Hương có thể làm ầm ĩ, những người khác nếu cũng lao theo làm ầm ĩ, ông ấy sẽ là người đầu tiên chặt đứt chân!
Thanh niên khôi ngô trầm mặc không nói. - Bình An, đời này vương gia ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn cơm, cho nên cậu đừng không phục.
Người đàn ông nho nhã thổn thức, nói: - Hãy chờ xem, phía nam sắp đại loạn, Hắc Kim đế quốc của Tiết gia cũng sắp sửa sụp đổ! - Tiểu vương gia, ý của ngài chính là cho dù hắn bị đuổi ra khỏi Trần gia, cũng có thể chỉnh suy sụp cả Thanh bang?
Thanh niên khôi ngô tựa hồ hiểu được điều gì, thần tình khiếp sợ. - Ân, vương gia nói, lão hồ ly Tiết Hồ sẽ bởi vì một quân xe, vứt bỏ cả bàn cờ.
Người đàn ông nho nhã gật đầu: - Hàng Châu, sẽ là địa phương đại loạn đầu tiên!
Ngay khi Kroff đang chấp hành mệnh lệnh của Trần Phàm ở Las Vegas, thì trong một gian phòng bệnh cao cấp của bệnh viện nơi Tưởng Khải đã làm phẫu thuật. Bởi vì mất máu quá nhiều, cho nên Tưởng Khải vẫn đang nằm hôn mê bất tỉnh ở trên giường bệnh.
Mà Tưởng Cương, sau khi biết hết thảy những chuyện đã phát sinh ở bên ngoài, thì lúc này diễn cảm trên mặt hắn, cũng không còn một chút tự tin bày mưu nghĩ kế như ngày thường nữa. Hành động của Trần Phàm, chẳng những khiến hắn phó mặc kế hoạch trả thù, hơn nữa còn đẩy hắn rơi vào tình huống cực kỳ nguy hiểm.
Trong nửa giờ đồng hồ qua, hắn đã bấm nhiều số điện thoại, hỏi thăm xem sự tình tiến triển như thế nào. Kết quả liền phát hiện, những quan chức đại lão thường ngày cùng hắn quan hệ không tệ, nhưng lúc này đều tránh né hắn như nhìn thấy ôn thần bình thường. Đối mới cách nhìn của cấp trên trong chuyện tình lần này, một chữ cũng không dám nhắc tới. Rơi vào đường cùng, Tưởng Cương đành phải bấm số điện thoại của Tiết Hồ.
- Tiết gia.
Sau khi điện thoại chuyền liên lạc, diễn cảm trên khuôn mặt Tưởng Cương tìm không thấy chút khí thế nào của nhân vật thượng vị giả. Thoạt nhìn hắn giống như người đang chết đuối, thì vớ phải được cọng rơm cứu mạng bình thường.
- Tưởng Cương à Tưởng Cương, hiện giờ ông mới chịu gọi điện thoại cho tôi sao?
Đầu máy bên kia, Tiết Hồ sắc mặt xem ra cũng không tốt bao nhiêu. Hắn biết rõ, nếu Tưởng Cương rớt đài thì thế cục sẽ ảnh hưởng đến mức nào. Lúc này, hắn dùng ngữ khí như chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, mắng:
- Tôi đã nhắc nhở ông xóa sạch những vết bẩn ở trong hồ sơ, nhưng ông thì khen ngược, chẳng những không nghe lời tôi, tương phản cái đứa con bất tranh khí của ông, lại không biết trời cao đất dày đi trêu chọc nữ nhân của hắn. Đây không phải là ông đang muốn tìm chết hay sao?
- Tiết gia, là tôi hồ đồ.
Đối mặt với những lời răn dạy quờ mắng của Tiết Hồ, Tưởng Cương không dám phản ứng, mà ăn nói khép nép:
- Xin Tiết gia hãy xuất đầu lần này.
- Xuất đầu?
Tiết Hồ giận quá hóa thành cười:
- Tưởng Cương à Tưởng Cương, đến lúc này mà ông còn muốn tôi ra mặt sao? Mẹ kiếp, ông sớm chuẩn bị quan tài trước đi.
- Tiết Hồ, làm người cũng không nên vong ân bội nghĩa như thế!
Vừa nghe thấy Tiết Hồ nói những lời này, Tưởng Cương nóng nảy phản ứng:
- Lúc trước, sau khi con ông chết, tôi đã dốc hết toàn lực trợ giúp ông đối phó với hắn, hiện giờ tôi xảy ra chuyện, ông làm vậy cũng không khỏi quá nhẫn tâm rồi?
- Nhẫn tâm? Tưởng Cương, tôi cũng không lừa ông làm gì, tôi đã theo con đường đặc thù nhận được tin tức, cấp trên đã quyết định xử lí ông rồi.
Tiết Hồ lạnh lùng nói:
- Cho nên bây giờ không ai có thể cứu nổi ông!
Không ai có thể cứu nổi ông!Bên tai vang lên những lời này, hai chân Tưởng Cương mềm nhũn ra như bún, trực tiếp ngồi bệt xuống sàn nhà. Cùng lúc đó, Tưởng Khải luôn luôn rơi vào trạng thái hôn mê, cũng chậm rãi mở mắt ra.
- Cha!
Nhìn thấy Tưởng Cương đang ngồi bệt dưới sàn nhà, thì Tưởng Khải thoáng sửng sốt vài giây đồng hồ. Sau khi ý thức toàn thân đã khôi phục xong, thì mới kinh hô lên một tiếng.
Nhưng Tưởng Cương nghe thấy thanh âm của Tưởng Khải, lại vẫn thờ ơ, như người bị mất hồn lạc phách bình thường.
- Cha...cha...chân của con bị làm sao vậy? Vì sao không cử động được thế?
Trên giường bệnh. Tưởng Khải vừa nhận thấy hai chân của mình đã hoàn toàn mất đi cảm giác, liền hoảng hốt kêu lên.
Nhưng Tưởng Cương vẫn không có đáp lời.
- Cha!
- Cha, có phải chân con bị liệt rồi hay không?
- Đừng...đừng ta không muốn...ta không muốn...!
- Cha, cha cần phải báo thù cho con à! Con muốn giết chết à tiện nhân kia...!
Bên tai vang lên thanh âm của Tưởng Cương, nhìn thấy bộ dáng như đang muốn giết người của Tưởng Cương, Tưởng Khải hai mắt trợn trừng, đầu óc cũng hoàn toàn choáng váng!
Ở hắn xem ra, chính mình bị phế mất hai chân, ông già xưa nay luôn luôn cưng chiều mình, hẳn là phải tô vẻ quan tâm đến minh mới đúng!
Két...!
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh cao cấp được mở ra, bốn người đàn ông trung niên diện mạo bình thường bước vào...
- Ai cho các anh vào đây?
Nhìn thấy bốn người đàn ông trung niên bước vào phòng. Đầu tiên, thân mình của Tưởng Cương khẽ run lên, sau đó lớn tiếng gào rít nói:
- Cút! Đều cút ra bên ngoài cho tôi!
- Tưởng Cương...
Người đàn ông trung niên dẫn đầu, cau mày nói.
- Cút! Mẹ kiếp, cút hết ra ngoài cho tôi.
Tưởng Cương tê tâm liệt phế rít gào:
- Chuyện của tôi, còn chưa đến phiên mấy người quản tới!
- Tưởng Cương, đây là chỉ thị của cấp trên.
Người trung niên dẫn đầu lập tức bước nhanh đến trước người Tưởng Cương, lấy ra một tờ văn bản chỉ thị, sắc mặt nghiêm trang nói:
- Căn cứ theo chỉ thị cấp trên, trước khi người của Kỷ ủy trung ương đuổi tới đây, thì chúng tôi sẽ phụ trách giám thị nhất cử nhất động của ông.
Kỷ ủy trung ương?
Giám thị?
Nghe người đàn ông trung niên nói những lời này, Tưởng Khải đang nằm trên giường bệnh, toàn thân chấn động, trợn mắt há mồm nói:
- Người của Kỷ ủy trung ương tìm cha tôi làm gì?
Lời vừa nói ra khỏi miệng, rất nhanh Tưởng Khải đã ý thức được chuyện gì đang diễn ra. Theo sau liền khẩn trương hô:
- Cha, xảy ra chuyện gì vậy?
Trên sàn nhà. Tưởng Cương không trả lời, mà diễn cảm lại xám ngoét như tro tàn.
Người đàn ông trung niên dẫn đầu và đám thủ hạ cũng không lên tiếng giải thích.
Tưởng Cương cùng bốn người trầm mặc, làm cho Tưởng Khải trở nên cực kỳ bất an, hắn thần tình hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Tưởng Cương cùng bốn người kia, rên rỉ nói:
- Nói cho tôi biết...hãy nói cho tôi biết...rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Nói đi, các ngươi hãy nói đi chứ!
Vẫn không có người nào trả lời, nằm trên giường bệnh, Tưởng Khải khẽ lẩm bẩm giống như một kẻ khốn khổ.
Đột nhiên, trong đầu Tưởng Khải hiện ra một cái thân ảnh quen thuộc.
Là thân ảnh của cô gái trẻ, có bím tóc đuôi ngựa kia.
- Tôi cam đoan, ngày mai, cô sẽ phải cầu xin tôi.
Bên tai vang lên câu ngoan thoại lúc trước mình đã thốt ra, Tưởng Khải biểu tình không dám tin thầm nghĩ: chẳng lẽ bởi vì nàng ư?
Không có khả năng!
Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!
Tưởng Khải ở trong lòng gào rú tê tâm liệt phế, trong con ngươi cũng tràn đầy biểu tình hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch dọa người.
Giờ khắc này, trên người hắn đã không còn nhìn thấy khí chất ăn trên ngồi trước của Tưởng đại công tử đâu nữa!
Hắn đã bị Đồ Tể tuyên án tử hình...!
Khi tia nắng cuối cùng trong ngày hoàn toàn biến mất, trời chiều rơi xuống đỉnh núi, màn đêm từ từ tiến đến, thành Hàng Châu ồn ào dần dần yên tĩnh trở lại.
Sân bay Hàng Châu, một chiếc máy bay hành khách loại nhỏ đang trượt nhẹ trên đường băng một khoảng cách, bay lên trời. Giống như một con chim sắt lao vào bên trong đám mây, bay đi đế đô Yên Kinh.
Trong máy bay, gương mặt cha con Tưởng Cương giống như tro nguội, nhìn qua giống như đã bị vứt bỏ linh hồn.
Căn cứ mặt trên chỉ thị, cha con Tưởng Cương bị mang về Yên Kinh. Người của kỷ ủy Yên Kinh vừa lấy khẩu cung hai cha con Tưởng Cương, vừa cho người ở Chiết Giang điều tra nội dung về tiêu đề bài viết trên internet kia.
Lúc chiều, tiêu đề bài viết trên mạng kia đã hoàn toàn bị cắt bỏ, trên internet đã không còn lục soát được tin tức gì về chuyện này, đương nhiên vẫn còn một số người đã dùng phương thức sao lưu để giữ lại đoạn văn đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
Ngay trong lúc đoạn văn kia bị cắt bỏ, trên mạng lưới internet Chiết Giang, toàn bộ những tin tức về cha con Tưởng Cương cũng toàn bộ bị cắt bỏ, tốc độ cực nhanh, làm kẻ khác cứng lưỡi.
Để tránh cho việc khủng hoàng cùng dàn xếp ổn định, ở giữa trưa Chu Bình Xuyên mời dự họp hội nghị, vạch trần hành động lần này của mặt trên chính là nhắm vào cha con Tưởng Cương, nói rõ cho mọi người thoải mái, buông lỏng tinh thần, cần làm gì thì làm đó.
Nhưng mặc dù là như vậy, bên trong thể chế Chiết Giang vẫn là cục diện người người đều cảm thấy bất an.
Hiển nhiên, chỉ chợ đến khi án kiện của cha con Tưởng Cương có được kết quả thì loại cục diện này mới có thể tiêu trừ.
Đối với việc này, Chu Bình Xuyên cũng đành chịu, dù sao hắn không thể nói tất cả những chuyện này đều là do Trần Phàm tính kế, mà hắn làm ra tác dụng trọng yếu trong đó, còn nữa, tuy rằng lúc hắn tiếp xúc với bên đại lão kỷ ủy, đưa ra nhân tố lo lắng về việc ổn định nên không muốn liên lụy những người khác, nhưng rốt cục mặt trên sẽ làm như thế nào, trong lòng hắn kỳ thật cũng không chắc chắn.
Phong ba Hàng Châu ngoại trừ hấp dẫn Kỷ ủy trung ương mang theo thượng phương bảo kiếm chạy tới, còn hấp dẫn cả Bộ thương mại.
Tất cả chuyện này đơn giản là do buổi họp báo kia.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Từ xưa đến nay, chân tướng vĩnh viễn đều nắm giữ trong tay rất ít người.
Đối với cư dân khu dân nghèo mà nói, bọn họ vĩnh viễn không có khả năng biết được tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, mà đối với người trong xã hội thượng lưu mà nói, bọn hắn chỉ biết giáo đình cùng Hắc Ám U Linh đã xảy ra xung đột, căn bản không biết tối hôm qua đánh lui Hắc Ám U Linh chính là Trần Phàm, chính xác hơn là Đồ Tể...
Có lẽ Dai Fu biết lần này sau khi Trần Phàm về nước, chỉ sợ cần một đoạn thời gian rất dài mới có thể đến Anh quốc, hơn nữa bản thân nàng đã chính thức trở thành người thừa kế gia tộc Kerner Er, sau này cũng sẽ trở nên dị thường bận rộn, không có khả năng từ xa xôi vạn lý chạy tới Trung Quốc tìm Trần Phàm.
Vì thế suốt cả một buổi sáng, Dai Fu cũng không cho Trần Phàm xuống giường, nàng đem toàn bộ tình yêu, tưởng niệm, lưu luyến, toàn bộ đều biến thành ân ái.
Buổi trưa, lão Edward biết được Trần Phàm cũng không về nước cùng đoàn đại biểu trường đại học Đông Hải, mà là muốn về trước, vì thế mở tiệc để tất cả thành viên trung tâm của gia tộc Kerner Er cùng Trần Phàm dùng một bữa cơm trưa.
Trên bàn ăn, nụ cười trên mặt lão Edward nổi lên không thôi, thoạt nhìn tựa hồ thập phần vui vẻ, nhưng...Trần Phàm lại có thể nhận thấy được vẻ lo lắng tận sâu trong con ngươi của lão Edward.
Tuy rằng lão Edward không biết rõ chân tướng chuyện tối hôm qua, nhưng theo hắn xem ra. Trần Phàm có thể dẫn dụ ra Hắc Ám U Linh, như vậy chứng minh Trần Phàm cùng Hắc Ám U Linh là đối lập.
Ở Châu Âu, không có thể lực nào nguyện ý trở thành địch nhân của Hắc Ám U Linh.
Lão Edward cũng không muốn gia tộc Kerner Er bởi vì Trần Phàm mà bị Hắc Ám U Linh nhìn tới, nhưng hắn đã đem tiền đặt cược lên người Trần Phàm, chuyện cho tới bây giờ, căn bản không thể thay đổi.
Còn nữa, quan hệ giữa Trần Phàm cùng giáo đình thật thân mặt, nhiều ít cũng cho lão Edward chút ít an ủi.
Buổi cơm trưa kết thúc trong bầu không khí thật quỷ dị, theo sau, lão Edward phái ra bảo tiêu gia tộc Kerner Er, một đường hộ tống Trần Phàm đi tới sân bay, trên sân bay, một chiếc máy bay thương vụ của tập đoàn Kerner Er chờ đợi đã lâu.
Sau khi đến sân bay, Trần Phàm cáo biệt lão Edward cùng nhóm người Dai Fu, liền dẫn a Ngốc cùng một thành viên Ám Đường đi lên máy bay.
Trên phi cơ, ngoại trừ cơ trưởng cùng phi công, còn có hai tiếp viên hàng không có dáng người, khuôn mặt cùng khí chất cũng không tệ chút nào phục vụ.
Hai tiếp viên hàng không tựa hồ đã được dặn dò, biết rõ thân phận cao quý của Trần Phàm cùng người thừa kế Dai Fu của gia tộc Kerner Er có quan hệ thân mật, vì thế thật biết điều không dám chậm trễ, ngược lại biểu hiện còn có chút câu nệ, sợ Trần Phàm không hài lòng. - Tiên sinh tôn quý, hết thảy đã chuẩn bị xong, tùy thời đều có thể cất cánh, ngài còn cần gọi điện thoại không?
Đưa một ly rượu vang của Pháp cho Trần Phàm, tiếp viên hàng không cung kính đứng trước người Trần Phàm hỏi.
Trần Phàm nghĩ nghĩ, nói: - Mười phút sau cất cánh. - Dạ, tiên sinh.
Tiếp viên hàng không mỉm cười gật đầu đáp ứng, theo sau rời đi.
Nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu vang, Trần Phàm gọi điện thoại cho Tần An.
Điện thoại qua hồi lâu mới chuyền được, Tần An hơi có chút áy náy, nói: - Tiểu Phàm, tôi đang tham gia buổi họp giao lưu học thuật do trường đại học Oxford cử hành, chỉ có thể đi ra bên ngoài nghe điện thoại, bên chỗ cậu có chuyện gì không? - Không có việc gì, Tần lão, tôi chỉ gọi điện báo cho ngài biết, ở trong quốc nội đã xảy ra một sự tình, tôi phải về trước, sẽ không chờ các vị.
Trần Phàm nghĩ nghĩ, nói tiếp: - Chuyến bay về của các vị tôi cũng đã cho người sắp xếp xong xuôi, mặt khác hoạt động giao lưu khác tôi cũng đã cho gia tộc Kerner Er vận dụng quan hệ với quân đội, sẽ có đặc công quân đội bảo hộ an toàn cho các vị. Nhưng ngài nên nói với bọn họ nếu có rảnh rỗi cũng đừng đi ra ngoài. - Được!
Tần An gật đầu, cũng không hỏi Trần Phàm đã xảy ra chuyện gì trong quốc nội.
Theo sau, Trần Phàm nói vài câu với Tần An liền cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Phàm lại uống một ngụm rượu vang, nghĩ nghĩ, gọi điện cho Kroff.
Đầu bên kia điện thoại, Kroff liên tục lăn lóc trên giường với cô người mẫu đỉnh cấp giá trị mười vạn Euro, cả người hoàn toàn kiệt lực, khi Trần Phàm gọi điện cho hắn, hắn đang vùi đầu ngủ say.
Nghe được chuông điện thoại, Kroff có chút tức giận mở mắt, mê ngủ cầm lấy di động, tức giận mắng: - Mẹ nó, tên tạp chủng nào lại không hề biết điều như thế, quấy rầy Kroff đại gia nghỉ ngơi...
Kroff vừa mắng vừa đưa di động tới trước mặt, khi thấy là điện thoại của Trần Phàm, đồng tử đột nhiên trợn to, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, lập tức bấm nút chuyển máy, cười nói: - Aha. Đồ Tể thân ái, người hầu Kroff của ngài xin chào ngài, xin hỏi ngài có cần phân phó chuyện gì không? - Kroff, anh không thể đứng đắn một chút được sao?
Nghe được thanh âm quen thuộc của Kroff, Trần Phàm cười khổ nói: - Hiện tại tôi đang khởi hành quay về Trung Quốc xử lý một sự tình. Chừng nào anh khởi hành đi Châu Á? - Đồ Tể thân ái, chuyện Châu Á gấp lắm sao? Nếu như không gấp, tôi muốn đến Mỹ trước.
Kroff nghĩ nghĩ, nói: - Tộc trưởng Silva của gia tộc Gambino gọi điện thoại cho tôi, nói có một vụ làm ăn rất trọng yếu muốn bàn với tôi. - Vậy anh đến Mỹ trước đi.
Trần Phàm suy nghĩ nói: - Lúc anh đi bàn chuyện làm ăn với lão gia hỏa Silva, điều tra thế lực Thanh bang ở nước Mỹ một chút, để lại cho tôi một phần báo cáo. - Được, chuyện này giao cho lão hỗn đản Silva đi làm đi, ha ha!
Kroff cười hắc hắc nói: - Lão hỗn đản Silva không hiểu tại sao lại đi tìm tôi làm buôn bán, chắc là vì nể mặt mũi của anh thôi, nếu tôi nói là anh muốn hắn đi điều tra, nói vậy hắn cũng sẽ không cự tuyệt yêu cầu nhỏ này. - Được, cứ như vậy, bên chỗ Tam Giác Vàng, chậm nhất cuối tháng anh nên đi qua, cuối tháng các trùm buôn thuốc phiện đều chạy tới Tam Giác Vàng, tiến hành lần nhận hàng thứ hai trong năm nay.
Trần Phàm cũng không phản đối đề nghị của Kroff, Silva vốn cực kỳ chú trọng ích lợi nên có thể làm ra việc hi sinh ích lợi gia tộc Gambino thật khó khăn, nhưng làm những việc nhỏ nhặt tuyệt đối sẽ không thành vấn đề. - Hiểu được!
Kroff cười hắc hắc nói: - Tên tạp chủng Khôn Sa sẽ không dám làm trái ý tứ của anh, đương nhiên, nếu hắn muốn làm trái, tôi không để ý tìm người bỏ xuống mấy viên đạn đạo ở Tam Giác Vàng.
Nghe được lời nói của Kroff, Trần Phàm dở khóc dở cười.
Trần Phàm rất rõ ràng, thân là ông trùm buôn lậu vũ khí nước Nga, quan hệ của Kroff với quân đội Nga rất mạnh, hắn có thể lấy được cả loại vũ khí như đạn hạt nhân. Nguồn truyện:
Cúp điện thoại, Trần Phàm uống cạn ly rượu vang, sau đó nhu nhu huyệt thái dương, khóa lại điện thoại di động.
Mấy phút sau, máy bay lướt trên đường băng, thuận lợi bay lên trời, giống như một con chim sắt chui vào đám mây, bay về Đông Hải ngoài xa vạn lý.
Cùng lúc đó ngoài xa vạn lý, ban đêm tại Hàng Châu.
Một chiếc máy bay thương vụ từ Đông Bắc bay tới, đúng giờ đáp xuống sân bay Hàng Châu, một nhóm người khí thế bất phàm lần lượt từ trong sân bay đi ra.
Người cầm đầu trong đó, mặc một chiếc áo bằng tơ lụa, bên dưới là chiếc quần rộng thùng thình, dưới chân mang một đôi giày vải thật bình thường.
Ở xã hội hiện đại, cách ăn mặc như vậy vô luận đi tới nơi nào đều hấp dẫn ánh mắt mọi người, huống chi hắn lại đi cùng một chỗ với một nhóm người mặc âu phục khí chất bất phàm, liền có vẻ càng thêm nổi bật.
Đối mặt ánh mắt kinh ngạc của người đi đường, người đàn ông tản ra khí tức nho nhã kia không hề để ý đến, mà vừa đi vừa nghịch hai viên cầu tròn trong tay.
Hai viên cầu tròn màu xám ngắt, tài liệu thật giống chiếc nhẫn trên tay hắn, nhìn qua là cùng một loại.
Trên thực tế đúng thật là cùng một loại.
Hai viên cầu tròn, một chiếc nhẫn, trị giá hai triệu sáu trăm ngàn.
Một người đàn ông khôi ngô đi trước người đàn ông nho nhã kia chừng gần một thước, trước tiên mở cửa xe Linlcon cho người đàn ông nho nhã, mà một người đàn ông có vẻ gầy yếu khí chất ẻo lả lại ngồi vào vị trí tay lái.
Một nhóm bảy tám người, lên ba chiếc Lincoln, nhưng chỉ có người đàn ông khôi ngô là cùng bước lên ngồi chung xe với người đàn ông nho nhã kia. - Bình An, cậu luôn luôn nhắc tới việc muốn xuôi nam để hiểu thêm kiến thức, hiện tại cảm giác thế nào?
Chiếc xe khởi động, người đàn ông nho nhã tiếp tục nghịch hai viên cầu, mỉm cười hỏi thanh niên khôi ngô ngồi bên cạnh hỏi. - Hồi tiểu vương gia, không biết vì sao tôi chỉ cảm thấy Đông Bắc của chúng ta tốt hơn.
Thanh niên khôi ngô mỉm cười đáp. - Bình An, cậu sai lầm rồi.
Người đàn ông nho nhã nhàn nhạt cười: - Mấy năm nay khuynh hướng chính sách của quốc gia chuyên chú ở khu phía nam, Đông Bắc của chúng ta rớt lại phía sau nhiều lắm! - Tiểu vương gia, nếu không ngài xin chỉ thị của chủ tử, tôi theo ngài xuôi nam, giúp chủ tử đánh xuống một mảnh giang sơn.
Thanh niên khôi ngô hàm hậu cười, trong dáng tươi cười không hề có chút dã tâm, nhưng lời nói lại nổ vang như sấm sét. - Xuôi nam?
Người đàn ông nho nhã cười hắc hắc: - Hắc hắc, lúc trước khi tôi còn trẻ tuổi, từng xin vương gia thỉnh binh xuất chiến, nhưng vương gia nói, phía nam chung quy không thích hợp với chúng ta. Vào thời Thanh triều đã không thích hợp, hiện tại càng không thích hợp. Vương gia nói, chúng ta chỉ nên ở lại Đông Bắc mới tốt. - Vì sao không thích hợp?
Thanh niên khôi ngô thần tình khó hiểu. - Vương gia nói, chúng ta không thích hợp vượt qua Yên Kinh, nếu không sẽ có tai họa ngập đầu.
Người đàn ông nho nhã nghiêm túc nói: - Lúc trước tên kia không tin tà, vài lần xuôi nam, không ai bì nổi, kết quả dù cho vương gia ra mặt cũng không thể bảo vệ hắn.
Đông Bắc tứ gia!
Nhân vật từng hô mưa gọi gió trong hắc đạo Trung Quốc, trước khi chết làm náo động cả nước, cho tới bây giờ, chuyện cái chết của tứ gia luôn bị người nói chuyện say sưa, nhưng lại có bao nhiêu người biết, vị tứ gia không ai bì nổi kia, lại chỉ là một con chó thủ hạ của Nạp Lan vương gia? - Chuyện này tôi không hiểu, dù sao tôi chỉ cần nghe lời tiểu vương gia.
Thanh niên khôi ngô cười hắc hắc, theo sau nhếch môi nói: - Đúng rồi tiểu vương gia, lần này có thể khuyên bảo được tiểu thư quay về Đông Bắc không? Nếu không được, để tôi đi ninh rụng đầu của tên kia đi, để đỡ phiền toái tiểu thư vì muốn trả thù tên kia, cả ngày ở mãi phía nam. - Bình An, không phải tôi xem thường cậu, gặp được người kia, cậu không tiếp nổi năm chiêu.
Người đàn ông nho nhã than thở nói. - Gì? Năm chiêu cũng không tiếp nổi?
Thần tình thanh niên khôi ngô khiếp sợ: - Tiểu vương gia, tên kia biến thái như vậy sao? - Mạnh, rất mạnh.
Giọng nói người đàn ông nho nhã thật ngưng trọng: - Không chỉ là giá trị vũ lực, còn có phương diện khác. Đây là lời nói của vương gia. Vương gia nói, nha đầu Hương Hương có thể làm ầm ĩ, những người khác nếu cũng lao theo làm ầm ĩ, ông ấy sẽ là người đầu tiên chặt đứt chân!
Thanh niên khôi ngô trầm mặc không nói. - Bình An, đời này vương gia ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn cơm, cho nên cậu đừng không phục.
Người đàn ông nho nhã thổn thức, nói: - Hãy chờ xem, phía nam sắp đại loạn, Hắc Kim đế quốc của Tiết gia cũng sắp sửa sụp đổ! - Tiểu vương gia, ý của ngài chính là cho dù hắn bị đuổi ra khỏi Trần gia, cũng có thể chỉnh suy sụp cả Thanh bang?
Thanh niên khôi ngô tựa hồ hiểu được điều gì, thần tình khiếp sợ. - Ân, vương gia nói, lão hồ ly Tiết Hồ sẽ bởi vì một quân xe, vứt bỏ cả bàn cờ.
Người đàn ông nho nhã gật đầu: - Hàng Châu, sẽ là địa phương đại loạn đầu tiên!