Tục ngữ còn nói, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột không sinh nổi hổ con.
Tưởng Khải được xưng là Tưởng đại công tử, vừa kế thừa tính tình hắc ám của Tưởng Cương, và hoàn toàn kế thừa bản chất háo sắc của Tưởng Cương.
Từ cấp Chính Xử* cho đến vị trí bây giờ, con đường làm quan của Tưởng Cương luôn thuận buồm xuôi gió, đồng dạng hành trình chơi đùa đàn bà cũng vô cùng đặc sắc.
Tưởng Khải năm nay hai mươi tám tuổi đã hoàn toàn đem bản chất kế thừa từ Tưởng Cương phát huy đến mức cực hạn, chuẩn xác hơn là con giỏi hơn cha!
Từ năm mười lăm tuổi đã lợi dụng thân phận Tưởng đại công tử mà chơi bời, hiện giờ Tưởng Khải đã hoàn thành xong danh hiệu trăm ngàn người.
Trong số những cô gái này, có sinh viên, có thành phần tri thức, có nội trợ rảnh rỗi, có y tá, có nhân viên công sở, có cả người làm văn nghệ, còn có cả nghệ sĩ tuyến hai...
Có rất nhiều người vì biết thân phận của hắn mà tự tìm đến, và cũng rất nhiều người bị hắn dùng thủ đoạn khuất phục...
Có lẽ ở khả năng chinh phục đàn bà, hắn không sánh bằng Trần Phi, nhưng luận về số lượng, luận thủ đoạn chơi đùa đàn bà, hắn càng thành thục hơn Trần Phi rất nhiều.
Điều này làm cho hắn, khi đứng trước mặt phụ nữ luôn có được lòng tự tin không gì sánh được!
Vì thế đối với hắn mà nói, có thể bỏ ra thời gian dùng thân phận người bình thường tận lực theo đuổi Điền Thảo hơn mười ngày đã được xem như là kỳ tích.
Sau khi lòng kiên nhẫn bị tiêu hao hết, hắn lựa chọn đặt bài xuống.
Hắn vốn tưởng rằng sau khi hắn đặt bài xuống, dù Điền Thảo không lập tức thay đổi thái độ, thì ít nhiều cũng sẽ cấp cho hắn một chút mặt mũi!
Nhưng...
Hắn phải thất vọng rồi.
Trong ánh mắt nhìn chăm chú của những nữ nhân viên bán hàng, trong biểu tình đắc ý của hắn. Điền Thảo thoáng cau mày, ngữ khí chợt lạnh lùng, cảm giác như cự người từ ngoài ngàn dặm: - Tôi không biết ông, cũng không muốn cùng ông ăn cơm, thỉnh đừng tiếp tục làm ảnh hưởng đến công tác của tôi!
Bên tai vang lên lời nói của Điền Thảo, nhìn thấy biểu tình tức giận của nàng, dáng tươi cười của Tưởng Khải trong nháy mắt đọng lại trên mặt.
Giờ khắc này, hắn cảm giác mình vừa bị Điền Thảo hung hăng tát vào mặt một cái vang dội.
Một cái tát này, đã đem lòng tự tin tích góp từng tí một trong bao nhiêu năm chơi đùa phụ nữ đánh cho run rẩy sụp đổ. - Cô nói cái gì?
Gương mặt Tưởng Khải đột nhiên biến đổi, sau đó nhẹ buông tay ra, bó hoa tươi liền rơi xuống mặt đất.
Theo sau gương mặt của hắn trở nên cực kỳ âm trầm.
Nhìn bộ dáng tức giận của Tưởng Khải, nhóm nữ nhân viên bán hàng đều âm thầm lo lắng cho Điền Thảo, theo bọn họ xem ra, nếu thân phận của người thanh niên này thật sự khiến cho Tiêu Viễn Sơn phải kiêng kỵ, vậy thì kết cục của Điền Thảo thật đáng lo lắng.
Dù sao trong thời đại này, dù năng lực có giỏi đến cỡ nào, thì nhiều khi tác dụng phát huy ra lại cực kỳ nhỏ bé.
Ở trước mặt quyền thế cùng tiền tài, người có thể không chịu khuất phục cũng không có nhiều lắm.
Huống chi là một cô gái nhu nhược như Điền Thảo? - Thỉnh đừng làm ảnh hưởng công tác của tôi!
Điền Thảo lặp lại thêm một lần. - Tốt, tốt lắm!
Tưởng Khải mặt cười nhưng lòng không cười lấy ra di động, ngay trước mặt Điền Thảo cùng đông đảo nữ nhân viên, trực tiếp gọi điện cho Tiêu Viễn Sơn.
Điện thoại rất nhanh chuyển được, Tưởng Khải cười lạnh nhìn Điền Thảo, sau đó dùng một loại giọng điệu không thể nghi ngờ nói: - Tiêu tổng, tôi là Tưởng Khải, tối nay muốn bái phỏng ông, không đến nỗi không nể tình đi? - Được, buổi tối tám giờ, khách sạn Kim Mậu, không gặp không về.
Cúp điện thoại, Tưởng Khải giống như một thợ săn nhìn về phía con mồi nhìn chằm chằm Điền Thảo, cười lạnh nói: - Tôi cam đoan, ngày mai cô sẽ cầu khẩn tôi.
Không một tiếng trả lời.
Gương mặt Điền Thảo vẫn nhẹ nhàng không phản ứng.
Mà toàn bộ đại sảnh vẻ mặt mọi người đều lo lắng.
Tưởng Khải cũng không nói thêm lời nào, xoay người rời đi. - Tiểu...tiểu Thảo.
Tưởng Khải vừa mới đi, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đi nhanh tới bên cạnh Điền Thảo, thần tình đầy vẻ lo lắng. - Quản lý, tôi không sao.
Điền Thảo mỉm cười. - Ai, tiểu Thảo.
Người phụ nữ là quản lý phòng tiêu thụ điền sản này, nhíu mày than thở nói: - Cô đã chọc phải đại phiền toái. Người vừa rồi là con trai của Tưởng Cương, là phó chủ nhiệm thành ủy ở địa phương này. Nguồn truyện:
Điền Thảo thờ ơ. - Tiểu Thảo, thanh danh của tên Tưởng Khải này thực không tốt đâu, hắn đã làm hại rất nhiều cô gái.
Người phụ nữ lo lắng nhìn Điền Thảo nói: - Cô mau rời khỏi Hàng Châu đi, không, là rời khỏi Chiết Giang đi. - Phải đó, tiểu Thảo.
Lúc này một nữ nhân viên cũng đi tới, thần tình phẫn nộ nói: - Tuy rằng tôi chưa bao giờ gặp qua Tưởng Khải, nhưng tôi nghe một người chị em nói, một bạn học của nàng làm tiếp viên hàng không, bị Tưởng Khải trúng ý, ngay từ đầu cũng giống như cô, thực phản cảm đối với Tưởng Khải, cuối cùng bị Tưởng Khải ép buộc lên giường thì thôi, còn bị chụp ảnh đăng lên mạng, cuối cùng cô gái kia phải tự sát...
Vừa nói xong, không khí trong đại sảnh trở nên có chút áp lực.
Những nữ nhân viên vì cuộc sống tựa hồ đang nhớ lại những lần mình bị làm khó dễ, nhục nhã, gương mặt thật khó coi. ánh mắt ảm đạm.
Giờ khắc này, các nàng đều toát ra dáng vẻ bất đắc dĩ của những người sống ở tầng dưới chót.
Nhận thấy được điểm này, Điền Thảo không khỏi nhớ lại ngày trước mình bị buộc đi đến trường đua xe, bị một đám công tử ăn chơi vô lương biến thành tiền đặt cược.
Ngày đó, nếu không phải Trần Phàm giống như Chiến Thần xuất hiện ngay trước người của nàng, vận mệnh của nàng có lẽ cũng giống như nữ tiếp viên hàng không trong miệng nữ nhân viên kia đi?
Điền Thảo không biết.
Nhưng nàng lại biết, nếu như không có Trần Phàm, phần kiêu ngạo cùng kiên trì của nàng có lẽ đã sớm bị phá nát thành mảnh nhỏ.
Lúc tám giờ tối, Tiêu Viễn Sơn xuất hiện trong một ghế lô xa hoa nằm trong khách sạn Kim Mậu.
Hiện tại hắn chính là phó tổng tài của tập đoàn Cao Tường, là người phụ trách công ty chi nhánh tại Chiết Giang, Tiêu Viễn Sơn đã làm cho Tiêu gia quật khởi thêm lần nữa, hơn nữa còn chen chân vào hàng ngũ hàng đầu thương giới Chiết Giang.
Tiêu gia đã không còn là Tiêu gia của lúc trước!
Hắn cũng không còn là một gia chủ chán nàn bởi vì muốn giúp Tiêu gia trùng tố huy hoàng mà phải khom lưng chạy khắp các vòng luẩn quẩn.
Nguyên bản, với thanh danh cùng địa vị hiện tại của hắn ở Chiết Giang cùng phía nam bán quốc, nếu Tưởng Khải chỉ là một phó chủ nhiệm thành ủy của Hàng Châu, hắn cũng không cần nhìn Tưởng Khải vào trong mắt.
Sở dĩ hắn tới đây, bởi vì Tưởng Khải là con của Tưởng Cương, mà Tưởng Cương lại là người nắm quyền thứ hai ở tỉnh Chiết Giang!
Dù sao ở Chiết Giang, không có một thương nhân nào dám không xem Tưởng Cương nhìn vào trong mắt.
Trong ghế lô, Tưởng Khải chờ đợi đã lâu, thấy Tiêu Viễn Sơn xuất hiện ngay cửa, vẫn không đứng dậy, mà có chút bất mãn nói: - Tiêu tổng, đúng là người bận rộn, mời ông ăn một bữa cơm quả thực không dễ dàng. - Tưởng thiếu, trên đường bị kẹt xe, thật có lỗi, thật có lỗi.
Tiêu Viễn Sơn giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, nhàn nhạt cười, không một chút để ý tới vẻ bất mãn của Tưởng Khải, mà lập tức đi về hướng sô pha. - Tiêu tổng quả nhiên không giống như ngày xưa, nói chuyện cũng đã không giống với lúc trước.
Tưởng Khải trào phúng một câu, căn bản không xem Tiêu Viễn Sơn nhìn vào trong mắt.
Bởi vì hắn từng nghe cha của hắn là Tưởng Cương nói qua, chậm thì ba năm, lâu thì năm năm. Tưởng Cương sẽ vào kinh, chen vào đỉnh kim tự tháp quyền lực thêm một tầng.
Ở dưới tình hình này, hắn tự nhiên sẽ không xem Tiêu Viễn Sơn phải nhờ vào ngoại lực mà nhất phi trùng thiên nhìn vào trong mắt. - Tưởng thiếu, không biết hôm nay cậu hẹn tôi là vì chuyện gì?
Tiêu Viễn Sơn đối với tính cách hung hăng càn quấy của Tưởng Khải đã hiểu rõ ràng, cũng không hề tức giận mà chỉ ôn hòa hói.
Nghe Tiêu Viễn Sơn hỏi như vậy, Tưởng Khải nói thẳng: - Tôi xem trọng một cô gái trong công ty của ông.
Trong lòng Tiêu Viễn Sơn vừa động.
Đại bản doanh của Tiêu gia đặt tại Hàng Châu, Tiêu Viễn Sơn đối với quá khứ xấu xa của Tưởng Khải đã sớm nghe thấy, lúc này vừa nghe Tưởng Khải nói như thế, theo bản năng cảm thấy có chút không ổn. - Tưởng thiếu có thể trúng ý công nhân của công ty tôi, điều này làm cho Tiêu mỗ cảm giác vinh diệu cùng may mắn.
Tiêu Viễn Sơn không chút phản ứng nhàn nhạt nói.
Lời khen tặng của Tiêu Viễn Sơn làm oán khí trong lòng Tưởng Khải giảm bớt đi một ít, cười nói: - Hổ thẹn, hổ thẹn a. Không nói gạt ông, Tiêu tổng, cô gái mà tôi xem trúng tựa hồ không có hứng thú đối với tôi. - Nga?
Tiêu Viễn Sơn cố ý tò mò hỏi: - Không biết là cô gái nào tầm mắt cao như vậy, ngay cả Tưởng thiếu cũng thấy chướng mắt? - Quán quân tiêu thụ của công ty các ông, Điền Thảo.
Tưởng Khải vừa nói đến hai chữ Điền Thảo liền theo bản năng nhớ đến một màn bị Điền Thảo cự tuyệt lúc giữa trưa, gương mặt hơi có vẻ dữ tợn.
Điền Thảo?
Hai chữ này giống như sấm rền nổ vang bên tai Tiêu Viễn Sơn, đồng tử Tiêu Viễn Sơn đột nhiên phóng đại, một loại cảm xúc khiếp sợ nháy mắt chất đầy trên khuôn mặt của hắn.
Hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn Tưởng Khải, hồi lâu sau mà vẫn không nói ra được một chữ nào. - Như thế nào? Hay thân phận của Điền Thảo này không bình thường?
Tưởng Khải tuy rằng hung hăng càn quấy đã quen, nhưng được Tưởng Cương hun đúc, năng lực quan sát vẫn phải có, nháy mắt đã nhận ra vẻ dị thường của Tiêu Viễn Sơn, đôi chân mày không khỏi cau lại.
Ực!
Không tiếng trả lời, Tiêu Viễn Sơn nuốt mạnh nước bọt, trái tim bởi vì khiếp sợ đang đập dồn dập cũng dần dần khôi phục lại vẻ bình thường, biểu tình khiếp sợ trên khuôn mặt cũng chậm rãi biến mất. - Ý tứ của Tưởng thiếu là?
Tiêu Viễn Sơn không để ý câu hỏi của Tưởng Khải, mà như có suy nghĩ hỏi hắn.
Tưởng Khải có chút không vui: - Tiêu Viễn Sơn, ông còn già bộ hồ đồ chơi trò suy đoán với tôi sao? Đàn bà mà Tưởng Khải này trúng ý, dù nàng là Bạch cốt Tinh cũng trốn không thoát lòng bàn tay của tôi! - Tiêu mỗ không rõ.
Tiêu Viễn Sơn nhíu mày.
Tưởng Khải cười lạnh nói: - Được rồi, ông già bộ hồ đồ, tôi cũng không giả ngây giả dại với ông, cô gái tên Điền Thảo kia tôi nhất định phải có, tôi mặc kệ ông tạp tiền hay làm gì, tóm lại vào tối nay, tôi muốn nàng cởi hết nằm trên giường của tôi, hiểu chưa? - Không có khả năng!
Tiêu Viễn Sơn cự tuyệt như đinh đóng cột. - Tiêu Viễn Sơn, nói cách khác, việc này ông làm hay không?
Gương mặt Tưởng Khải biến đổi, thanh âm lạnh xuống.
Tiêu Viễn Sơn gật đầu: - Việc này tôi không giúp được! - Tiêu Viễn Sơn a Tiêu Viễn Sơn, ông quả nhiên là đã xoay người làm chủ rồi.
Tưởng Khải cười lạnh nói: - Phải chăng ông nghĩ rằng...ông quan hệ với La Vĩ...là có thể đem tôi cùng cha tôi không nhìn vào trong mắt hay sao? - Tưởng Khải, năm năm trước cậu cũng bộ dáng này, năm năm sau cậu cũng không hề có chút tiến bộ, thực bi ai.
Tiêu Viễn Sơn không trả lời câu hỏi, giọng nói cũng lạnh xuống: - Chuyện này đừng nói là cậu, dù cha của cậu tự mình đến, tôi cũng không giúp! - Được lắm, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, Tiêu Viễn Sơn ông hôm nay xem như là một nhân vật.
Tiêu Viễn Sơn hé miệng, định nhắc nhở điều gì, cuối cùng vẫn nhịn được.
Sau khi nhìn thấy Tưởng Khải đã rời khỏi phòng, Tiêu Viễn Sơn lập tức lấy di động ra gọi cho Trần Phàm.
Điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm của Trần Phàm: - Tiêu thúc, chào chú. - Trần tiên sinh, có chuyện này tôi cần hồi báo với anh.
Nghe được hai chữ Tiêu thúc, lại nhớ tới thái độ hung hăng càn quấy của Tưởng Khải khi nãy, trong lòng Tiêu Viễn Sơn thổn thức không thôi, nhưng không có nhiều thời gian cảm thán mà dùng ngữ khí cung kính nói.
Đầu bên kia điện thoại, Trần Phàm nhận thấy được giọng nói của Tiêu Viễn Sơn có vẻ ngưng trọng, liền nghi hoặc hỏi: - Tiêu thúc, mời chú nói đi. - Là như vậy, Trần tiên sinh...
Tiêu Viễn Sơn sắp xếp lại ý nghĩ một chút, dùng cách nói ngắn gọn rõ ràng nhất đem toàn bộ câu chuyện kể lại cho Trần Phàm nghe. - Chuyện này chú không cần phí tâm, để tôi xử lý.
Trần Phàm trả lời, giọng nói vẫn cung kính như trước: - Tiêu thúc, nếu không còn chuyện gì khác, tôi cúp máy trước. - Tạm biệt Trần tiên sinh.
Tiêu Viễn Sơn cung kính nói, nhưng trong lòng lại hiểu được, Tưởng Khải, thậm chí là Tưởng Cương xem như đã xong đời!
Có lẽ là vì xác minh suy đoán của Tiêu Viễn Sơn, đầu bên kia điện thoại, sau khi Trần Phàm cúp máy, lập tức bấm điện thoại cho Hoàng Phủ Hồng Trúc. - Hồng Trúc, lập tức phái vài người đến Hàng Châu bảo hộ Điền Thảo. Nếu Tưởng Khải con của Tưởng Cương muốn tìm cái chết, trước tiên đánh gãy hai chân cho anh, chờ thời cơ chín muồi, anh cho hắn và lão tử của hắn cùng xuống địa ngục!
Dưới ánh đèn. Trần Phàm đứng sát bên cửa sổ, sát khí lẫm nhiên nói.
Trần Phàm lấy thủ đoạn lôi đình, ở trong khoảng thời gian ngắn, đánh gục Tưởng Cương, khiến cho giới quan trường trong thể chế, lại náo động thêm một lần nữa.
Hàng Châu xảy ra phong ba, làm cho hắn một lần nữa lại trở thành đối tượng cho người khác bàn luận.
Nhưng mà từ ngày Yến đại thiếu gia xuôi nam, lực chú ý của những người đứng ngoài xem Long Hổ tranh đấu, liền sôi nổi chuyển dời mục quang, bắt đầu chú ý tới nhất cử nhất động của Yến đại thiếu gia.
Khi Trần Phàm lật hết bài tẩy xong, đang cố gắng dùng công trạng to lớn đem La Vĩ đẩy lên, thì Yến đại thiếu gia liền xuất thủ.
Một kích lôi đình!
Yến đại thiếu gia lợi dụng mạng lưới quan hệ của Yến gia, giáng cho Trần Phàm một kích lôi đình!
Dưới một kích này, kết hoạch hoàn mỹ của Trần Phàm đã tuyên cáo thất bại, hết thảy mọi cố gắng đều phó mặc cho số phận.
Trước kia, Tưởng Khải thân là đại tướng biên cương, đối mặt với Trần Phàm chỉ là cặn bã.
Còn bây giờ Trần Phàm đối mặt với Yến đại thiếu gia mánh khóe thông thiên, thì đành phải nghỉ cơm!
Đây là cách nhìn của tuyệt đại đa số người ở trong hiện trường.
Dưới tình huống này, đối mặt với những ánh mắt hâm mộ cùng nịnh bợ của nhóm khách nhân thương giới và chính giới trong phòng hội nghị, La Vĩ ngồi ở vị trí gần đài chủ tịch, khóe miệng buộc vòng quanh một nụ cười kiêu ngạo, độ cong càng lúc càng nhếch lên cao hơn.
Phần đắc chí này, là không thể nào che giấu!
Tựa hồ...diễn viên chính ngày hôm nay không phải Trần Phàm, cũng không phải Yến Thanh Đế, mà là Lăng Vĩ hắn.
- Lăng ca, cái tên Trần Phàm kia lúc trước ỷ vào Trần gia khi dễ Tần gia chúng em, hôm nay có thể nhìn thấy một màn hắn bị Yến thiếu nhục nhã, thật đúng là hả lòng hả dạ!
Nguyên bản, lấy thân phận của Lăng Vĩ, cái loại mặt hàng như Tần Tư Nhiên này, sẽ không thể nào lọt vào được pháp nhãn của hắn, nhưng vẻ phong tao của Tần Tư Nhiên khi chinh chiến ở trên giường rất có hỏa hầu. Cho nên, thân là công tử Lăng gia, hắn mới tự hạ thấp thân phận của mình, tạm thời chấp nhận để Tần Tư Nhiên sánh vai đi cùng, đến ngày nào đó chơi ngán, sẽ một cước đem Tần Tư Nhiên đá bay ra ngoài đường.
Có loại suy nghĩ này, cho nên địa vị của Tần Tư Nhiên ở trong lòng Lăng Vĩ là không đáng giá nhắc tới. Lúc này nghe thấy Tần Tư Nhiên nói như thế, Lăng Vĩ liền mỉm cười kiêu ngạo:- Nữ nhân ngực lớn không có đầu óc, sự lợi hại của Yến thiếu gia, làm sao cô hiểu được!
- Tư Nhiên xem không hiểu, bất quá...Tư Nhiên tin tưởng Lăng ca sẽ giải thích cho Tư Nhiên nghe, đúng không?
Tần Tư Nhiên cố tình dùng bộ ngực cao ngất chà sát vào cánh tay của Lăng Vĩ, kiều mị cười nói.
Lăng Vĩ sắc mặt biến đổi, lạnh lùng mắng:
- Quy củ một chút, hôm nay là trường hợp rất trang trọng đó.
Đối mặt với lời quở mắng của Lăng Vĩ, tuy rằng trong lòng Tần Tư Nhiên cảm thấy không thoải mái, nhưng nàng cũng biết. Lăng công tử thân là chó săn của Yến Thanh Đế, Lăng Vĩ quả thực rất đáng giá để nàng ra sức lấy lòng. Vì thế nụ cười dễ thương trên mặt không hề thuyên giảm, chỉ âm thầm di chuyển bộ ngực đi...
- ủa? Đây không phải là Tiêu Phong, con trai của Tiêu Viễn Sơn hay sao?
- Đúng rồi, nếu như không có Yến đại thiếu gia nhúng tay, thì bằng vào danh hào của tập đoàn Cao Tường cùng Trần công tử. Chỉ sợ rằng hôm nay sẽ có rất nhiều người chủ động lôi kéo làm quen với hắn à! Nhưng hiện giờ, Trần công tử đều bị người ta nhục nhã, Tiêu Phong có đến đây cũng chỉ tự rước thêm bi kịch mà thôi.
Trước kia từng bị đám hoàn khố Hàng Châu, thậm chí là cả tỉnh Chiết Giang đem ra làm trò cười. Tiêu Phong vừa xuất hiện ở cửa phòng hội nghị, thì trong hội trường đã có không ít người nhìn về phía hắn sôi nổi bàn tán.
Ngày hôm nay Tiêu Phong không có mặc trang phục nhãn hiệu nổi tiếng đến đây, mà hắn chỉ vận một bộ âu phục bình thường, thậm chí chiếc áo sơ mi trắng bên trong, bởi vì giặt tẩy nhiều lần mà còn trở nên hơi ố vàng.
Trước cửa phòng hội nghị, cái người thanh niên ở ngày đầu tiên khai giảng, lái chiếc BMWX6 màu đỏ tươi đến trường, lấy chuyện tán gái làm mục tiêu sống, đắm mình trong trụy lạc. Lúc này thân mặc trang phục bình thường như mọi nhân viên cấp cơ sở, đang bước chân vào trong phòng hội nghị.
Đối mặt với ánh nhìn chăm chú của mọi người, biểu tình trên mặt hắn không...có chút biến hóa nào. Hắn cúi đầu, từng bước chậm rãi đi tới chỗ ngồi bày thẻ mang tên hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Dưới ánh đèn, nhịp bước chân của hắn thực vững vàng, thực kiên định, cũng như khi hắn quyết định lựa chọn bắt đầu sự nghiệp từ tầng dưới chót đi lên, mà không phải dựa vào thân phận công tử Tiêu gia, một bước lên trời!
Nhìn phong cách ăn mặc bình thường của Tiêu Phong, không hề có một chút khí thế bừa bãi như Tiêu gia công tử, thì trong đầu không ít người trước kia nhận thức Tiêu Phong, đều trào dâng lên một cái ý niệm: Tiêu Phong đã thay đổi rồi ư?
Thay đổi!
Chẳng biết từ khi nào, người thanh niên bởi vì bị nhục nhã trong lễ đính hôn, sau đó lựa chọn đắm mình vào sa đọa, lúc này đã tìm được hình bóng cho mình theo đuổi rồi!
Tuy rằng hắn biết, coi như bản thân mình cố gắng suốt đời này, thì cũng vô pháp đuổi kịp hình bóng thân ảnh kia...Nhưng hắn vẫn không hề dừng nện bước chân truy đuổi.
Bởi vì, hắn không muốn chính mình, bị cái thân ảnh kia để rơi lại khoảng cách quá xa!
Rất nhanh, mọi người đã thu hồi ánh mắt, tiếp tục bàn luận chủ đề về Trần Phàm cùng Yến Thanh Đế, đối với bọn họ mà nói, ngày hôm nay Trần Phàm chỉ là vai diễn phụ mà thôi, huống chi Tiêu Phong?
Bất quá, có một người không chuyển dời mục quang.
Đó chính là Tần Tư Nhiên.
Khi nhìn thấy Tiêu Phong mặc một bộ âu phục trị giá không cao hơn năm trăm đồng, bước vào trong phòng hội nghị, có chút "tự ti" cúi đầu đi tới vị trí của hắn ngồi xuống. Thì khóe miệng Tần Tư Nhiên thoáng hiện ra vẻ tươi cười băng sương lạnh lùng, nụ cười kia giống như đang nói:
- Tiêu Phong, đợi sau khi Trần Phàm bị Yến Thanh Đế đùa chết, Tiêu gia xuống dốc, thì cũng là lúc ta sẽ khiến cho ngươi phải quỳ gối ở trước mặt ta, mà phục lạy nhận sai.
Tựa hồ đã nhận ra ánh mắt của Tần Tư Nhiên, cho nên Tiêu Phong thoáng quay đầu, liếc mắt nhìn Tần Tư Nhiên một cái.
Khi Tiêu Phong nhìn thấy Tần Tư Nhiên thân mặc lễ phục dạ hội màu xanh biếc, phong cách trang điểm giống như một vị phu nhân quyền quý bình thường, đang hướng hắn lộ ra vẻ tươi cười trêu đùa xem thường, thì rất nhanh Tiêu Phong đã đoán ra tâm tư của đối phương!
Dưới ánh đèn, trên khuôn mặt bởi vì chạy nghiệp vụ mà nước da trở nên rám đen, không có lộ ra một chút biểu tình căm tức nào. Tương phản, Tiêu Phong còn mỉm cười nhìn Tần Tư Nhiên.
Nụ cười này, giống như là đang muốn cảm ơn Tần Tư Nhiên, cảm ơn Tần Tư Nhiên đã giúp bản thân hắn trưởng thành hơn.
Nụ cười này, giống như đang nói với Tần Tư Nhiên:
- Cô sẽ phải thất vọng mà thôi.
Trông thấy nụ cười của người thanh niên quen thuộc mà xa lạ, Tần Tư Nhiên thoáng ngẩn ra, theo sau muốn tức giận, thì đã thấy Tiêu Phong chuyển dời ánh mắt đi. Lúc này, nàng không khỏi xiết chặt tay, thầm mắng một câu:
- Tôi xem anh còn giả vờ khoe mẽ được đến lúc nào.
Theo thời gian trôi qua, cách thời điểm bắt đầu tiến hành hoạt động giao lưu thương nghiệp cùng lúc càng gần, thì các quan khách mới ồ ạt kéo nhau vào trong phòng hội nghị.
Bỗng nhiên...
Khi người đàn ông thân mặc âu phục màu vàng nhạt, xuất hiện ở trước cửa phòng hội nghị, thì thanh âm bàn tán rôm rả trong phòng cũng ngừng lại, mọi người đều không hẹn mà cùng đem ánh mắt quẳng ném về phía bóng thân ảnh kia.
Bị mọi người đem coi trở thành diễn viên chính trong buổi tối ngày hôm nay, Yến Thanh Đế đối mặt với mấy trăm ánh mắt nhìn chăm chú, ngẩng đầu ưỡn ngực, nện bước tiến vào trong phòng.
Ở dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hắn cũng không mặt mày rạng rỡ đi lên đài chủ tịch, mà là đi tới hàng ghế đầu tiên ngay bên dưới đài chủ tịch!
Xôn xao!
Thấy một màn này, hiện trường liền xôn xao lên. Tựa hồ...mọi người cũng không nghĩ qua, Yến Thanh Đế lại sẽ không ngồi ở trên đài chủ tịch!
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngây ra, thẳng đến khi Yến Thanh Đế an tọa xong, thì mọi người mới dần dần lấy lại được tinh thần.
Theo sau, bọn họ cũng bình thường trở lại: lấy thân phận của Yến đại thiếu gia, coi như hắn không ngồi ở trên đài chủ tịch, thì vẫn sẽ trở thành tiêu điểm của quan khách.
Bởi vì hai chữ...Yến gia, đã muốn biểu thị hết thảy mọi chuyện rồi...
Nhưng chỗ ngồi kia...sẽ dành cho ai đây?
Không chờ đáp án xuất hiện, lấy Chu Bình Xuyên, Xương Hâm, Trần Phàm, La Vĩ dẫn đầu, rốt cuộc thì nhóm "ngụy diễn viên" cũng đã xuất hiện.
Dưới sự dẫn đường của Tiêu Viễn Sơn, ngay cả Trần Phàm ở bên trong, đoàn người cước bộ trầm ôn, đi về phía đài chú tịch.
Lúc này ánh mắt của nhân sĩ thương giới lẫn chính giới, đều không dám dừng ở trên người Trần Phàm và Yến Thanh Đế, đồng dạng cũng không bàn tán gì về hai người thêm nữa. Tại bọn hắn xem ra, vị công tử chủ tịch tập đoàn Cao Tường đang đi về phía đài chủ tịch kia, ngày hôm nay đã bị Yến đại thiếu áa dùng phương thức vô hình giáng cho một cái tát. Giờ khắc này, quang mang của Trần Phàm đã hoàn toàn bị Yến đại thiếu gia áp chế xuống rồi.
Nhưng có một người không cho là như vậy!
Đó chính là Tiêu Phong!
- Trần Phàm, tôi thực nóng lòng muốn nhìn thấy cảnh tượng, cậu giáng cho cái đám ngu ngốc kia một cái tát vang dội ah!
Ngắm nhìn thân ảnh bị chính mình coi trở thành mục tiêu theo đuổi, khóe miệng Tiêu Phong buộc vòng quanh một nụ cười chờ mong.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tục ngữ nói, hổ phụ không sinh khuyển tử.
Tục ngữ còn nói, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột không sinh nổi hổ con.
Tưởng Khải được xưng là Tưởng đại công tử, vừa kế thừa tính tình hắc ám của Tưởng Cương, và hoàn toàn kế thừa bản chất háo sắc của Tưởng Cương.
Từ cấp Chính Xử* cho đến vị trí bây giờ, con đường làm quan của Tưởng Cương luôn thuận buồm xuôi gió, đồng dạng hành trình chơi đùa đàn bà cũng vô cùng đặc sắc.
Tưởng Khải năm nay hai mươi tám tuổi đã hoàn toàn đem bản chất kế thừa từ Tưởng Cương phát huy đến mức cực hạn, chuẩn xác hơn là con giỏi hơn cha!
Từ năm mười lăm tuổi đã lợi dụng thân phận Tưởng đại công tử mà chơi bời, hiện giờ Tưởng Khải đã hoàn thành xong danh hiệu trăm ngàn người.
Trong số những cô gái này, có sinh viên, có thành phần tri thức, có nội trợ rảnh rỗi, có y tá, có nhân viên công sở, có cả người làm văn nghệ, còn có cả nghệ sĩ tuyến hai...
Có rất nhiều người vì biết thân phận của hắn mà tự tìm đến, và cũng rất nhiều người bị hắn dùng thủ đoạn khuất phục...
Có lẽ ở khả năng chinh phục đàn bà, hắn không sánh bằng Trần Phi, nhưng luận về số lượng, luận thủ đoạn chơi đùa đàn bà, hắn càng thành thục hơn Trần Phi rất nhiều.
Điều này làm cho hắn, khi đứng trước mặt phụ nữ luôn có được lòng tự tin không gì sánh được!
Vì thế đối với hắn mà nói, có thể bỏ ra thời gian dùng thân phận người bình thường tận lực theo đuổi Điền Thảo hơn mười ngày đã được xem như là kỳ tích.
Sau khi lòng kiên nhẫn bị tiêu hao hết, hắn lựa chọn đặt bài xuống.
Hắn vốn tưởng rằng sau khi hắn đặt bài xuống, dù Điền Thảo không lập tức thay đổi thái độ, thì ít nhiều cũng sẽ cấp cho hắn một chút mặt mũi!
Nhưng...
Hắn phải thất vọng rồi.
Trong ánh mắt nhìn chăm chú của những nữ nhân viên bán hàng, trong biểu tình đắc ý của hắn. Điền Thảo thoáng cau mày, ngữ khí chợt lạnh lùng, cảm giác như cự người từ ngoài ngàn dặm: - Tôi không biết ông, cũng không muốn cùng ông ăn cơm, thỉnh đừng tiếp tục làm ảnh hưởng đến công tác của tôi!
Bên tai vang lên lời nói của Điền Thảo, nhìn thấy biểu tình tức giận của nàng, dáng tươi cười của Tưởng Khải trong nháy mắt đọng lại trên mặt.
Giờ khắc này, hắn cảm giác mình vừa bị Điền Thảo hung hăng tát vào mặt một cái vang dội.
Một cái tát này, đã đem lòng tự tin tích góp từng tí một trong bao nhiêu năm chơi đùa phụ nữ đánh cho run rẩy sụp đổ. - Cô nói cái gì?
Gương mặt Tưởng Khải đột nhiên biến đổi, sau đó nhẹ buông tay ra, bó hoa tươi liền rơi xuống mặt đất.
Theo sau gương mặt của hắn trở nên cực kỳ âm trầm.
Nhìn bộ dáng tức giận của Tưởng Khải, nhóm nữ nhân viên bán hàng đều âm thầm lo lắng cho Điền Thảo, theo bọn họ xem ra, nếu thân phận của người thanh niên này thật sự khiến cho Tiêu Viễn Sơn phải kiêng kỵ, vậy thì kết cục của Điền Thảo thật đáng lo lắng.
Dù sao trong thời đại này, dù năng lực có giỏi đến cỡ nào, thì nhiều khi tác dụng phát huy ra lại cực kỳ nhỏ bé.
Ở trước mặt quyền thế cùng tiền tài, người có thể không chịu khuất phục cũng không có nhiều lắm.
Huống chi là một cô gái nhu nhược như Điền Thảo? - Thỉnh đừng làm ảnh hưởng công tác của tôi!
Điền Thảo lặp lại thêm một lần. - Tốt, tốt lắm!
Tưởng Khải mặt cười nhưng lòng không cười lấy ra di động, ngay trước mặt Điền Thảo cùng đông đảo nữ nhân viên, trực tiếp gọi điện cho Tiêu Viễn Sơn.
Điện thoại rất nhanh chuyển được, Tưởng Khải cười lạnh nhìn Điền Thảo, sau đó dùng một loại giọng điệu không thể nghi ngờ nói: - Tiêu tổng, tôi là Tưởng Khải, tối nay muốn bái phỏng ông, không đến nỗi không nể tình đi? - Được, buổi tối tám giờ, khách sạn Kim Mậu, không gặp không về.
Cúp điện thoại, Tưởng Khải giống như một thợ săn nhìn về phía con mồi nhìn chằm chằm Điền Thảo, cười lạnh nói: - Tôi cam đoan, ngày mai cô sẽ cầu khẩn tôi.
Không một tiếng trả lời.
Gương mặt Điền Thảo vẫn nhẹ nhàng không phản ứng.
Mà toàn bộ đại sảnh vẻ mặt mọi người đều lo lắng.
Tưởng Khải cũng không nói thêm lời nào, xoay người rời đi. - Tiểu...tiểu Thảo.
Tưởng Khải vừa mới đi, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đi nhanh tới bên cạnh Điền Thảo, thần tình đầy vẻ lo lắng. - Quản lý, tôi không sao.
Điền Thảo mỉm cười. - Ai, tiểu Thảo.
Người phụ nữ là quản lý phòng tiêu thụ điền sản này, nhíu mày than thở nói: - Cô đã chọc phải đại phiền toái. Người vừa rồi là con trai của Tưởng Cương, là phó chủ nhiệm thành ủy ở địa phương này. Nguồn truyện:
Điền Thảo thờ ơ. - Tiểu Thảo, thanh danh của tên Tưởng Khải này thực không tốt đâu, hắn đã làm hại rất nhiều cô gái.
Người phụ nữ lo lắng nhìn Điền Thảo nói: - Cô mau rời khỏi Hàng Châu đi, không, là rời khỏi Chiết Giang đi. - Phải đó, tiểu Thảo.
Lúc này một nữ nhân viên cũng đi tới, thần tình phẫn nộ nói: - Tuy rằng tôi chưa bao giờ gặp qua Tưởng Khải, nhưng tôi nghe một người chị em nói, một bạn học của nàng làm tiếp viên hàng không, bị Tưởng Khải trúng ý, ngay từ đầu cũng giống như cô, thực phản cảm đối với Tưởng Khải, cuối cùng bị Tưởng Khải ép buộc lên giường thì thôi, còn bị chụp ảnh đăng lên mạng, cuối cùng cô gái kia phải tự sát...
Vừa nói xong, không khí trong đại sảnh trở nên có chút áp lực.
Những nữ nhân viên vì cuộc sống tựa hồ đang nhớ lại những lần mình bị làm khó dễ, nhục nhã, gương mặt thật khó coi. ánh mắt ảm đạm.
Giờ khắc này, các nàng đều toát ra dáng vẻ bất đắc dĩ của những người sống ở tầng dưới chót.
Nhận thấy được điểm này, Điền Thảo không khỏi nhớ lại ngày trước mình bị buộc đi đến trường đua xe, bị một đám công tử ăn chơi vô lương biến thành tiền đặt cược.
Ngày đó, nếu không phải Trần Phàm giống như Chiến Thần xuất hiện ngay trước người của nàng, vận mệnh của nàng có lẽ cũng giống như nữ tiếp viên hàng không trong miệng nữ nhân viên kia đi?
Điền Thảo không biết.
Nhưng nàng lại biết, nếu như không có Trần Phàm, phần kiêu ngạo cùng kiên trì của nàng có lẽ đã sớm bị phá nát thành mảnh nhỏ.
Lúc tám giờ tối, Tiêu Viễn Sơn xuất hiện trong một ghế lô xa hoa nằm trong khách sạn Kim Mậu.
Hiện tại hắn chính là phó tổng tài của tập đoàn Cao Tường, là người phụ trách công ty chi nhánh tại Chiết Giang, Tiêu Viễn Sơn đã làm cho Tiêu gia quật khởi thêm lần nữa, hơn nữa còn chen chân vào hàng ngũ hàng đầu thương giới Chiết Giang.
Tiêu gia đã không còn là Tiêu gia của lúc trước!
Hắn cũng không còn là một gia chủ chán nàn bởi vì muốn giúp Tiêu gia trùng tố huy hoàng mà phải khom lưng chạy khắp các vòng luẩn quẩn.
Nguyên bản, với thanh danh cùng địa vị hiện tại của hắn ở Chiết Giang cùng phía nam bán quốc, nếu Tưởng Khải chỉ là một phó chủ nhiệm thành ủy của Hàng Châu, hắn cũng không cần nhìn Tưởng Khải vào trong mắt.
Sở dĩ hắn tới đây, bởi vì Tưởng Khải là con của Tưởng Cương, mà Tưởng Cương lại là người nắm quyền thứ hai ở tỉnh Chiết Giang!
Dù sao ở Chiết Giang, không có một thương nhân nào dám không xem Tưởng Cương nhìn vào trong mắt.
Trong ghế lô, Tưởng Khải chờ đợi đã lâu, thấy Tiêu Viễn Sơn xuất hiện ngay cửa, vẫn không đứng dậy, mà có chút bất mãn nói: - Tiêu tổng, đúng là người bận rộn, mời ông ăn một bữa cơm quả thực không dễ dàng. - Tưởng thiếu, trên đường bị kẹt xe, thật có lỗi, thật có lỗi.
Tiêu Viễn Sơn giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, nhàn nhạt cười, không một chút để ý tới vẻ bất mãn của Tưởng Khải, mà lập tức đi về hướng sô pha. - Tiêu tổng quả nhiên không giống như ngày xưa, nói chuyện cũng đã không giống với lúc trước.
Tưởng Khải trào phúng một câu, căn bản không xem Tiêu Viễn Sơn nhìn vào trong mắt.
Bởi vì hắn từng nghe cha của hắn là Tưởng Cương nói qua, chậm thì ba năm, lâu thì năm năm. Tưởng Cương sẽ vào kinh, chen vào đỉnh kim tự tháp quyền lực thêm một tầng.
Ở dưới tình hình này, hắn tự nhiên sẽ không xem Tiêu Viễn Sơn phải nhờ vào ngoại lực mà nhất phi trùng thiên nhìn vào trong mắt. - Tưởng thiếu, không biết hôm nay cậu hẹn tôi là vì chuyện gì?
Tiêu Viễn Sơn đối với tính cách hung hăng càn quấy của Tưởng Khải đã hiểu rõ ràng, cũng không hề tức giận mà chỉ ôn hòa hói.
Nghe Tiêu Viễn Sơn hỏi như vậy, Tưởng Khải nói thẳng: - Tôi xem trọng một cô gái trong công ty của ông.
Trong lòng Tiêu Viễn Sơn vừa động.
Đại bản doanh của Tiêu gia đặt tại Hàng Châu, Tiêu Viễn Sơn đối với quá khứ xấu xa của Tưởng Khải đã sớm nghe thấy, lúc này vừa nghe Tưởng Khải nói như thế, theo bản năng cảm thấy có chút không ổn. - Tưởng thiếu có thể trúng ý công nhân của công ty tôi, điều này làm cho Tiêu mỗ cảm giác vinh diệu cùng may mắn.
Tiêu Viễn Sơn không chút phản ứng nhàn nhạt nói.
Lời khen tặng của Tiêu Viễn Sơn làm oán khí trong lòng Tưởng Khải giảm bớt đi một ít, cười nói: - Hổ thẹn, hổ thẹn a. Không nói gạt ông, Tiêu tổng, cô gái mà tôi xem trúng tựa hồ không có hứng thú đối với tôi. - Nga?
Tiêu Viễn Sơn cố ý tò mò hỏi: - Không biết là cô gái nào tầm mắt cao như vậy, ngay cả Tưởng thiếu cũng thấy chướng mắt? - Quán quân tiêu thụ của công ty các ông, Điền Thảo.
Tưởng Khải vừa nói đến hai chữ Điền Thảo liền theo bản năng nhớ đến một màn bị Điền Thảo cự tuyệt lúc giữa trưa, gương mặt hơi có vẻ dữ tợn.
Điền Thảo?
Hai chữ này giống như sấm rền nổ vang bên tai Tiêu Viễn Sơn, đồng tử Tiêu Viễn Sơn đột nhiên phóng đại, một loại cảm xúc khiếp sợ nháy mắt chất đầy trên khuôn mặt của hắn.
Hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn Tưởng Khải, hồi lâu sau mà vẫn không nói ra được một chữ nào. - Như thế nào? Hay thân phận của Điền Thảo này không bình thường?
Tưởng Khải tuy rằng hung hăng càn quấy đã quen, nhưng được Tưởng Cương hun đúc, năng lực quan sát vẫn phải có, nháy mắt đã nhận ra vẻ dị thường của Tiêu Viễn Sơn, đôi chân mày không khỏi cau lại.
Ực!
Không tiếng trả lời, Tiêu Viễn Sơn nuốt mạnh nước bọt, trái tim bởi vì khiếp sợ đang đập dồn dập cũng dần dần khôi phục lại vẻ bình thường, biểu tình khiếp sợ trên khuôn mặt cũng chậm rãi biến mất. - Ý tứ của Tưởng thiếu là?
Tiêu Viễn Sơn không để ý câu hỏi của Tưởng Khải, mà như có suy nghĩ hỏi hắn.
Tưởng Khải có chút không vui: - Tiêu Viễn Sơn, ông còn già bộ hồ đồ chơi trò suy đoán với tôi sao? Đàn bà mà Tưởng Khải này trúng ý, dù nàng là Bạch cốt Tinh cũng trốn không thoát lòng bàn tay của tôi! - Tiêu mỗ không rõ.
Tiêu Viễn Sơn nhíu mày.
Tưởng Khải cười lạnh nói: - Được rồi, ông già bộ hồ đồ, tôi cũng không giả ngây giả dại với ông, cô gái tên Điền Thảo kia tôi nhất định phải có, tôi mặc kệ ông tạp tiền hay làm gì, tóm lại vào tối nay, tôi muốn nàng cởi hết nằm trên giường của tôi, hiểu chưa? - Không có khả năng!
Tiêu Viễn Sơn cự tuyệt như đinh đóng cột. - Tiêu Viễn Sơn, nói cách khác, việc này ông làm hay không?
Gương mặt Tưởng Khải biến đổi, thanh âm lạnh xuống.
Tiêu Viễn Sơn gật đầu: - Việc này tôi không giúp được! - Tiêu Viễn Sơn a Tiêu Viễn Sơn, ông quả nhiên là đã xoay người làm chủ rồi.
Tưởng Khải cười lạnh nói: - Phải chăng ông nghĩ rằng...ông quan hệ với La Vĩ...là có thể đem tôi cùng cha tôi không nhìn vào trong mắt hay sao? - Tưởng Khải, năm năm trước cậu cũng bộ dáng này, năm năm sau cậu cũng không hề có chút tiến bộ, thực bi ai.
Tiêu Viễn Sơn không trả lời câu hỏi, giọng nói cũng lạnh xuống: - Chuyện này đừng nói là cậu, dù cha của cậu tự mình đến, tôi cũng không giúp! - Được lắm, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, Tiêu Viễn Sơn ông hôm nay xem như là một nhân vật.
Tiêu Viễn Sơn hé miệng, định nhắc nhở điều gì, cuối cùng vẫn nhịn được.
Sau khi nhìn thấy Tưởng Khải đã rời khỏi phòng, Tiêu Viễn Sơn lập tức lấy di động ra gọi cho Trần Phàm.
Điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm của Trần Phàm: - Tiêu thúc, chào chú. - Trần tiên sinh, có chuyện này tôi cần hồi báo với anh.
Nghe được hai chữ Tiêu thúc, lại nhớ tới thái độ hung hăng càn quấy của Tưởng Khải khi nãy, trong lòng Tiêu Viễn Sơn thổn thức không thôi, nhưng không có nhiều thời gian cảm thán mà dùng ngữ khí cung kính nói.
Đầu bên kia điện thoại, Trần Phàm nhận thấy được giọng nói của Tiêu Viễn Sơn có vẻ ngưng trọng, liền nghi hoặc hỏi: - Tiêu thúc, mời chú nói đi. - Là như vậy, Trần tiên sinh...
Tiêu Viễn Sơn sắp xếp lại ý nghĩ một chút, dùng cách nói ngắn gọn rõ ràng nhất đem toàn bộ câu chuyện kể lại cho Trần Phàm nghe. - Chuyện này chú không cần phí tâm, để tôi xử lý.
Trần Phàm trả lời, giọng nói vẫn cung kính như trước: - Tiêu thúc, nếu không còn chuyện gì khác, tôi cúp máy trước. - Tạm biệt Trần tiên sinh.
Tiêu Viễn Sơn cung kính nói, nhưng trong lòng lại hiểu được, Tưởng Khải, thậm chí là Tưởng Cương xem như đã xong đời!
Có lẽ là vì xác minh suy đoán của Tiêu Viễn Sơn, đầu bên kia điện thoại, sau khi Trần Phàm cúp máy, lập tức bấm điện thoại cho Hoàng Phủ Hồng Trúc. - Hồng Trúc, lập tức phái vài người đến Hàng Châu bảo hộ Điền Thảo. Nếu Tưởng Khải con của Tưởng Cương muốn tìm cái chết, trước tiên đánh gãy hai chân cho anh, chờ thời cơ chín muồi, anh cho hắn và lão tử của hắn cùng xuống địa ngục!
Dưới ánh đèn. Trần Phàm đứng sát bên cửa sổ, sát khí lẫm nhiên nói.