Ngay khi Kroff đang chấp hành mệnh lệnh của Trần Phàm ở Las Vegas, thì trong một gian phòng bệnh cao cấp của bệnh viện nơi Tưởng Khải đã làm phẫu thuật. Bởi vì mất máu quá nhiều, cho nên Tưởng Khải vẫn đang nằm hôn mê bất tỉnh ở trên giường bệnh.
Mà Tưởng Cương, sau khi biết hết thảy những chuyện đã phát sinh ở bên ngoài, thì lúc này diễn cảm trên mặt hắn, cũng không còn một chút tự tin bày mưu nghĩ kế như ngày thường nữa. Hành động của Trần Phàm, chẳng những khiến hắn phó mặc kế hoạch trả thù, hơn nữa còn đẩy hắn rơi vào tình huống cực kỳ nguy hiểm.
Trong nửa giờ đồng hồ qua, hắn đã bấm nhiều số điện thoại, hỏi thăm xem sự tình tiến triển như thế nào. Kết quả liền phát hiện, những quan chức đại lão thường ngày cùng hắn quan hệ không tệ, nhưng lúc này đều tránh né hắn như nhìn thấy ôn thần bình thường. Đối mới cách nhìn của cấp trên trong chuyện tình lần này, một chữ cũng không dám nhắc tới. Rơi vào đường cùng, Tưởng Cương đành phải bấm số điện thoại của Tiết Hồ.
- Tiết gia.
Sau khi điện thoại chuyền liên lạc, diễn cảm trên khuôn mặt Tưởng Cương tìm không thấy chút khí thế nào của nhân vật thượng vị giả. Thoạt nhìn hắn giống như người đang chết đuối, thì vớ phải được cọng rơm cứu mạng bình thường.
- Tưởng Cương à Tưởng Cương, hiện giờ ông mới chịu gọi điện thoại cho tôi sao?
Đầu máy bên kia, Tiết Hồ sắc mặt xem ra cũng không tốt bao nhiêu. Hắn biết rõ, nếu Tưởng Cương rớt đài thì thế cục sẽ ảnh hưởng đến mức nào. Lúc này, hắn dùng ngữ khí như chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, mắng:
- Tôi đã nhắc nhở ông xóa sạch những vết bẩn ở trong hồ sơ, nhưng ông thì khen ngược, chẳng những không nghe lời tôi, tương phản cái đứa con bất tranh khí của ông, lại không biết trời cao đất dày đi trêu chọc nữ nhân của hắn. Đây không phải là ông đang muốn tìm chết hay sao?
- Tiết gia, là tôi hồ đồ.
Đối mặt với những lời răn dạy quờ mắng của Tiết Hồ, Tưởng Cương không dám phản ứng, mà ăn nói khép nép:
- Xin Tiết gia hãy xuất đầu lần này.
- Xuất đầu?
Tiết Hồ giận quá hóa thành cười:
- Tưởng Cương à Tưởng Cương, đến lúc này mà ông còn muốn tôi ra mặt sao? Mẹ kiếp, ông sớm chuẩn bị quan tài trước đi.
- Tiết Hồ, làm người cũng không nên vong ân bội nghĩa như thế!
Vừa nghe thấy Tiết Hồ nói những lời này, Tưởng Cương nóng nảy phản ứng:
- Lúc trước, sau khi con ông chết, tôi đã dốc hết toàn lực trợ giúp ông đối phó với hắn, hiện giờ tôi xảy ra chuyện, ông làm vậy cũng không khỏi quá nhẫn tâm rồi?
- Nhẫn tâm? Tưởng Cương, tôi cũng không lừa ông làm gì, tôi đã theo con đường đặc thù nhận được tin tức, cấp trên đã quyết định xử lí ông rồi.
Tiết Hồ lạnh lùng nói:
- Cho nên bây giờ không ai có thể cứu nổi ông!
Không ai có thể cứu nổi ông!
Bên tai vang lên những lời này, hai chân Tưởng Cương mềm nhũn ra như bún, trực tiếp ngồi bệt xuống sàn nhà. Cùng lúc đó, Tưởng Khải luôn luôn rơi vào trạng thái hôn mê, cũng chậm rãi mở mắt ra.
- Cha!
Nhìn thấy Tưởng Cương đang ngồi bệt dưới sàn nhà, thì Tưởng Khải thoáng sửng sốt vài giây đồng hồ. Sau khi ý thức toàn thân đã khôi phục xong, thì mới kinh hô lên một tiếng.
Nhưng Tưởng Cương nghe thấy thanh âm của Tưởng Khải, lại vẫn thờ ơ, như người bị mất hồn lạc phách bình thường.
- Cha...cha...chân của con bị làm sao vậy? Vì sao không cử động được thế?
Trên giường bệnh. Tưởng Khải vừa nhận thấy hai chân của mình đã hoàn toàn mất đi cảm giác, liền hoảng hốt kêu lên.
Nhưng Tưởng Cương vẫn không có đáp lời.
- Cha!
- Cha, có phải chân con bị liệt rồi hay không?
- Đừng...đừng ta không muốn...ta không muốn...!
- Cha, cha cần phải báo thù cho con à! Con muốn giết chết à tiện nhân kia...!
- Mày câm miệng vào cho tao!
Tưởng Cương luôn luôn trầm mặc, bỗng nhiên ngẩng đầu, thần tình dữ tợn nhìn Tưởng Khải, gầm lên giận dữ.
Bên tai vang lên thanh âm của Tưởng Cương, nhìn thấy bộ dáng như đang muốn giết người của Tưởng Cương, Tưởng Khải hai mắt trợn trừng, đầu óc cũng hoàn toàn choáng váng!
Ở hắn xem ra, chính mình bị phế mất hai chân, ông già xưa nay luôn luôn cưng chiều mình, hẳn là phải tô vẻ quan tâm đến minh mới đúng!
Két...!
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh cao cấp được mở ra, bốn người đàn ông trung niên diện mạo bình thường bước vào...
- Ai cho các anh vào đây?
Nhìn thấy bốn người đàn ông trung niên bước vào phòng. Đầu tiên, thân mình của Tưởng Cương khẽ run lên, sau đó lớn tiếng gào rít nói:
- Cút! Đều cút ra bên ngoài cho tôi!
- Tưởng Cương...
Người đàn ông trung niên dẫn đầu, cau mày nói.
- Cút! Mẹ kiếp, cút hết ra ngoài cho tôi.
Tưởng Cương tê tâm liệt phế rít gào:
- Chuyện của tôi, còn chưa đến phiên mấy người quản tới!
- Tưởng Cương, đây là chỉ thị của cấp trên.
Người trung niên dẫn đầu lập tức bước nhanh đến trước người Tưởng Cương, lấy ra một tờ văn bản chỉ thị, sắc mặt nghiêm trang nói:
- Căn cứ theo chỉ thị cấp trên, trước khi người của Kỷ ủy trung ương đuổi tới đây, thì chúng tôi sẽ phụ trách giám thị nhất cử nhất động của ông.
Kỷ ủy trung ương?
Giám thị?
Nghe người đàn ông trung niên nói những lời này, Tưởng Khải đang nằm trên giường bệnh, toàn thân chấn động, trợn mắt há mồm nói:
- Người của Kỷ ủy trung ương tìm cha tôi làm gì?
Lời vừa nói ra khỏi miệng, rất nhanh Tưởng Khải đã ý thức được chuyện gì đang diễn ra. Theo sau liền khẩn trương hô:
- Cha, xảy ra chuyện gì vậy?
Trên sàn nhà. Tưởng Cương không trả lời, mà diễn cảm lại xám ngoét như tro tàn.
Người đàn ông trung niên dẫn đầu và đám thủ hạ cũng không lên tiếng giải thích.
Tưởng Cương cùng bốn người trầm mặc, làm cho Tưởng Khải trở nên cực kỳ bất an, hắn thần tình hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Tưởng Cương cùng bốn người kia, rên rỉ nói:
- Nói cho tôi biết...hãy nói cho tôi biết...rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Nói đi, các ngươi hãy nói đi chứ!
Vẫn không có người nào trả lời, nằm trên giường bệnh, Tưởng Khải khẽ lẩm bẩm giống như một kẻ khốn khổ.
Đột nhiên, trong đầu Tưởng Khải hiện ra một cái thân ảnh quen thuộc.
Là thân ảnh của cô gái trẻ, có bím tóc đuôi ngựa kia.
- Tôi cam đoan, ngày mai, cô sẽ phải cầu xin tôi.
Bên tai vang lên câu ngoan thoại lúc trước mình đã thốt ra, Tưởng Khải biểu tình không dám tin thầm nghĩ: chẳng lẽ bởi vì nàng ư?
Không có khả năng!
Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!
Tưởng Khải ở trong lòng gào rú tê tâm liệt phế, trong con ngươi cũng tràn đầy biểu tình hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch dọa người.
Giờ khắc này, trên người hắn đã không còn nhìn thấy khí chất ăn trên ngồi trước của Tưởng đại công tử đâu nữa!
Hắn đã bị Đồ Tể tuyên án tử hình...!
Khi tia nắng cuối cùng trong ngày hoàn toàn biến mất, trời chiều rơi xuống đỉnh núi, màn đêm từ từ tiến đến, thành Hàng Châu ồn ào dần dần yên tĩnh trở lại.
Sân bay Hàng Châu, một chiếc máy bay hành khách loại nhỏ đang trượt nhẹ trên đường băng một khoảng cách, bay lên trời. Giống như một con chim sắt lao vào bên trong đám mây, bay đi đế đô Yên Kinh.
Trong máy bay, gương mặt cha con Tưởng Cương giống như tro nguội, nhìn qua giống như đã bị vứt bỏ linh hồn.
Căn cứ mặt trên chỉ thị, cha con Tưởng Cương bị mang về Yên Kinh. Người của kỷ ủy Yên Kinh vừa lấy khẩu cung hai cha con Tưởng Cương, vừa cho người ở Chiết Giang điều tra nội dung về tiêu đề bài viết trên internet kia.
Lúc chiều, tiêu đề bài viết trên mạng kia đã hoàn toàn bị cắt bỏ, trên internet đã không còn lục soát được tin tức gì về chuyện này, đương nhiên vẫn còn một số người đã dùng phương thức sao lưu để giữ lại đoạn văn đó. Bạn đang đọc truyện tại - internet
Ngay trong lúc đoạn văn kia bị cắt bỏ, trên mạng lưới internet Chiết Giang, toàn bộ những tin tức về cha con Tưởng Cương cũng toàn bộ bị cắt bỏ, tốc độ cực nhanh, làm kẻ khác cứng lưỡi.
Để tránh cho việc khủng hoàng cùng dàn xếp ổn định, ở giữa trưa Chu Bình Xuyên mời dự họp hội nghị, vạch trần hành động lần này của mặt trên chính là nhắm vào cha con Tưởng Cương, nói rõ cho mọi người thoải mái, buông lỏng tinh thần, cần làm gì thì làm đó.
Nhưng mặc dù là như vậy, bên trong thể chế Chiết Giang vẫn là cục diện người người đều cảm thấy bất an.
Hiển nhiên, chỉ chợ đến khi án kiện của cha con Tưởng Cương có được kết quả thì loại cục diện này mới có thể tiêu trừ.
Đối với việc này, Chu Bình Xuyên cũng đành chịu, dù sao hắn không thể nói tất cả những chuyện này đều là do Trần Phàm tính kế, mà hắn làm ra tác dụng trọng yếu trong đó, còn nữa, tuy rằng lúc hắn tiếp xúc với bên đại lão kỷ ủy, đưa ra nhân tố lo lắng về việc ổn định nên không muốn liên lụy những người khác, nhưng rốt cục mặt trên sẽ làm như thế nào, trong lòng hắn kỳ thật cũng không chắc chắn.
Phong ba Hàng Châu ngoại trừ hấp dẫn Kỷ ủy trung ương mang theo thượng phương bảo kiếm chạy tới, còn hấp dẫn cả Bộ thương mại.
Tất cả chuyện này đơn giản là do buổi họp báo kia.
Nương theo tiếng xe hơi khởi động, chiếc Rolls - Royce cùng bốn chiếc xe hơi khác vây quanh chậm rãi rời đi.
- Buông Bảo Nhi, cô thả Bảo Nhi xuống!
Nạp Lan Hương Hương ở phía sau điên cuồng đuổi theo, kết quả vấp phải hòn đá bên đường mà ngã sấp xuống.
- Hương Hương!
Phía sau, Cổ Bình An cố nén đau đớn đuổi theo, mà bốn gã bảo tiêu Nạp Lan gia tộc khi nãy bị bảo tiêu của Dai Fu đánh cho mất sức chiến đấu cũng cố nén đau đớn đứng lên.
- Bình An, đuổi theo Bảo nhi, truy theo Bảo Nhi...
Nạp Lan Hương Hương giống như đã đánh mất linh hồn, nói năng lộn xộn, nói xong lời cuối cùng liền chụp lấy cánh tay xụi lơ của Cổ Bình An, nói:
- Bình An, anh đi giúp tôi cứu Bảo Nhi trở về, được chứ?
- Hương Hương!
Thương thế nơi tay phải của Cổ Bình An nặng nhất, bị Nạp Lan Hương Hương chụp trúng, đau đến khóe miệng co rút, nhịn không được đề cao thanh âm quát:
- Cô bình tĩnh một chút được không? Chúng ta đấu không lại hắn, thậm chí ngay cả người đàn bà của hắn cũng đấu không lại! Hai tay tôi bị phế, bốn người bọn họ cũng đã bị tổn thương, cô bảo chúng tôi làm sao đi cứu?
Bị Cổ Bình An quát lớn, Nạp Lan Hương Hương chợt ngẩn ra, sau đó tựa hồ thanh tỉnh hơn một ít, nàng buông tay vô lực ngồi bệch xuống dưới đất, nhẹ giọng hỏi:
- Vậy...vậy làm sao bây giờ?
- Bọn họ sẽ không làm thương tổn Bảo Nhi.
Cổ Bình An nhớ tới lời nói khi nãy của Dai Fu, làm ra phán đoán:
- Cho nên chúng ta không cần lo lắng cho Bảo Nhi quá mức. Hiện tại phải làm chính là lập tức đem chuyện này thông tri cho Nạp Lan vương gia.
Có lẽ do nguyên nhân cảm xúc dao động quá lớn, Nạp Lan Hương Hương biết rõ không thể cứu được Nạp Lan Bảo Nhi, đôi mắt chợt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.
Trong xe hơi phía trước, Dai Fu nhìn qua kính chiếu hậu thấy cảnh này, dùng thanh âm chỉ có chính bản thân nàng nghe được nói:
- Nạp Lan Hương Hương, nếu cô có thể thông minh hơn một chút, cô sẽ trở thành người khiến cho bao nhiêu cô gái kể cả tôi phải ghen tỵ, đương nhiên...không tính nha đầu tại Đông Hải kia.
Vừa nói xong, trong đầu Dai Fu hiện lên thân ảnh của Tô San, không ngừng cười khổ, đồng thời cảm thấy thật mệt mỏi.
Nàng tự tin có thể ở trong trò chơi ái tình với những cô gái khác, nàng chiến thắng được thánh nữ Monica, nhưng nàng không có một chút lòng tin mình có thể chiến thắng được Tô San!
Thậm chí theo nàng xem ra, người thắng trong trò chơi ái tình này nhất định đã là Tô San...
Nhẹ nhàng lắc đầu, không suy nghĩ thêm về những "đối thủ" làm nàng thật khó giải quyết, Dai Fu cúi đầu nhìn Nạp Lan Bảo Nhi đang nằm trong lòng, vươn tay nhẹ nhàng giúp cô bé sửa sang lại mái tóc rối trên trán, trong đầu đang tưởng tượng hình ảnh một hồi Trần Phàm gặp mặt Nạp Lan Bảo Nhi, khóe miệng nổi lên dáng tươi cười vui vẻ.
Nụ cười kia giống như đang nói: Dù Trần Phàm bởi vì chuyện này mà trách móc nàng, nàng cũng không hối hận!
Mười phút sau, Cổ Bình An gọi hai bảo tiểu thương thế nhẹ hơn đưa Nạp Lan Hương Hương quay trở về biệt thự.
Trên sô pha, hai cánh tay của Cổ Bình An vẫn xụi lơ, nỗi đau đớn lan đến tận xương khiến cho bộ mặt của hắn hơi vặn vẹo, nhưng hắn lại không hề để ý, mà gọi một gã bảo tiêu dùng di động bấm số điện thoại Nạp Lan Vĩnh Kha, đưa điện thoại đặt lên bên tai hắn.
Đầu bên kia điện thoại, Nạp Lan Vĩnh Kha vốn đang đánh cờ với người khác, nghe được chuông điện thoại di động vang lên, xin lỗi người bạn, sau đó đi ra khỏi phòng mở điện thoại:
- Bình An, có chuyện gì sao?
- Dạ, tiểu vương gia...Cổ Bình An không dám chậm trễ, lập tức đem mọi chuyện đã xảy ra toàn bộ nói lại cho Nạp Lan Vĩnh Kha.Cả quá trình Nạp Lan Vĩnh Kha cũng không cắt lời.
Khi hắn nghe được Cổ Bình An bị bảo tiêu của Dai Fu đánh tới không còn lực đánh trả, hơn nữa còn bị phế đi hai tay thì chân mày hắn chợt cau chặt lại.
Khi hắn nghe được lời nói của Dai Fu thì hắn có vẻ có chút kinh ngạc, đồng tử thoáng phóng lớn.
Cuối cùng khi hắn nghe được Dai Fu mang đi Nạp Lan Bảo Nhi, gương mặt nhất thời thay đổi.
- Bình An, cô gái kia thật sự nói sẽ không làm tổn thương Bảo Nhi?
Nạp Lan Vĩnh Kha có chút lo lắng hỏi.
- Ân, nàng nói Bảo Nhi là do Trần Phàm cứu ra, nàng sẽ không làm tổn thương Bảo Nhi.
Cổ Bình An nhớ lại tình hình trước đó, xác định nói:
- Hơn nữa...tiểu vương gia, lúc tôi cùng Hương Hương đi ra, nàng đang ôm Bảo Nhi trong lòng, ánh mắt nhìn Bảo Nhi rất ôn nhu, cho nên tôi cho rằng nàng sẽ không thương tổn Bảo Nhi.
Nghe Cổ Bình An nói như thế, Nạp Lan Vĩnh Kha thoáng thở nhẹ, sau đó lại trầm ngâm nói:
- Bình An, cậu đưa họ đi trị liệu tổn thương trên người trước, chờ điện thoại của tôi.
- Dạ, tiểu vương gia!
Cổ Bình An lập tức trả lời.
Nghe được lời nói của Cổ Bình An. Nạp Lan Vĩnh Kha cũng không nói gì thêm nữa, liền cúp điện thoại.
Sau đó hắn điều chỉnh lại cảm xúc, đi vào phòng, nhìn một lão già lớn tuổi nói:
- Đàm lão, thật ngại quá, tôi có chút việc cần báo với vương gia, hôm nào mới thỉnh tài chơi cờ của ngài.
- Không ngại, không ngại, chính sự quan trọng hơn, chơi cờ chỉ vì tiêu khiển.
Đàm lão mỉm cười khoát tay, sau đó đứng dậy.
Tiễn Đàm lão rời khỏi quán trà, Nạp Lan Vĩnh Kha cũng không chậm trễ, lên một chiếc Lincoln chạy về nhà cổ của Nạp Lan gia.
Gọi là nhà cổ, là ngôi nhà mà Nạp Lan gia tộc từng xây dựng ở đầu thế kỷ thứ 20.
Vào thế chiến thứ hai, gia chủ khi đó của Nạp Lan gia, tìm tới Trương tư lệnh của quân Đông Bắc, cùng Trương tư lệnh liên thủ đánh đuổi người Nhật Bản, kết quả Trương tư lệnh nghe theo lời của lão Tưởng, không chiến mà bại, rơi vào đường cùng gia chủ thời đó của Nạp Lan gia chỉ đành mang theo tộc nhân rời đi, bỏ lại nhà cổ.
Sau khi nhà cổ bị người Nhật Bản cướp đi, trở thành một trong những đại bản doanh của người Nhật thời bấy giờ.
Sau đó người Nhật bị đánh đuổi, nhà cổ đã bị phá hư hoàn toàn, gia chủ Nạp Lan gia thời đó cũng không muốn phá đi, mà sửa chữa cùng khuếch trương, vì thế truyền lưu cho đến tận bây giờ.
Nửa giờ sau, Nạp Lan Vĩnh Kha về tới một gian phòng nằm ngay trung ương tòa nhà cổ.
Ở trong phòng, gia chủ hiện thời của Nạp Lan gia là Nạp Lan Đức Long nhận được điện thoại của Nạp Lan Vĩnh Kha, đang ngồi trên ghế được chế tạo từ gỗ lim thượng đẳng chờ đợi đã lâu.
Cũng giống như Nạp Lan Vĩnh Kha, toàn thân Nạp Lan Đức Long tản ra một cỗ khí tức nho nhã, trên người mặc áo lụa, bên trên còn thêu đồ án có quan hệ tới Mãn tộc, trông rất sống động.
Nhìn thấy Nạp Lan Vĩnh Kha vội vàng đi vào phòng, Nạp Lan Đức Long đặt chén trà xuống, gương mặt bình tĩnh như nước hỏi:
- Vĩnh Kha, có phải bên Hương Hương đã xảy ra chuyện?
Trước đó bên trong điện thoại Nạp Lan Vĩnh Kha đã nói có chuyện quan trọng cần báo cho Nạp Lan Đức Long, cũng không nói là chuyện gì, lúc này nghe được Nạp Lan Đức Long hỏi, chợt ngẩn ra liền gật đầu đáp:
- Dạ, thưa cha.
- Ngồi xuống, từ từ nói.
Nạp Lan Đức Long ý bảo Nạp Lan Vĩnh Kha ngồi xuống. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
- Ân.
Nạp Lan Vĩnh Kha ngồi trên chiếc ghế thấp hơn Nạp Lan Đức Long, sắp xếp lại ý nghĩ một chút, sau đó đem chuyện mà Cổ Bình An thông báo từ đầu tới cuối kể lại cho Nạp Lan Đức Long.
- Yên tâm đi, Bảo Nhi nha đầu không có việc gì đâu.
Nghe xong lời nói của Nạp Lan Vĩnh Kha, gương mặt Nạp Lan Đức Long vẫn bình tĩnh như nước, hắn nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt Nạp Lan Vĩnh Kha, thản nhiên nói.
Nguyên bản trong lòng Nạp Lan Vĩnh Kha vẫn còn có chút không yên lòng, hiện tại nghe được cha mình nói như thế, nhất thời yên lòng, nghĩ nghĩ hỏi:
- Cha, sự tình phát triển đến bước này, nên xử lý như thế nào? Có cần con đến đó đem Hương Hương trở về Đông Bắc?
- Vĩnh Kha, con còn nhớ rõ lúc đầu cha nói với con, là phúc là họa cũng không tránh khỏi, Nạp Lan gia tộc, hưng cũng Hương Hương, bại cũng Hương Hương không?
Nạp Lan Đức Long không trả lời thẳng, mà hỏi lại Nạp Lan Vĩnh Kha.
Nạp Lan Vĩnh Kha ngây ra, liền theo bản năng gật đầu:
- Nhớ rõ.
- Ngay cả là con, rất nhiều người cho rằng Nạp Lan Đức Long này không cho cháu gái báo thù, là bởi vì sợ Trần gia.
Nạp Lan Đức Long thở dài, nói:
- Đúng vậy, cha quả thật sợ Trần gia. Mặc dù là Trần gia hiện tại, cũng không phải Nạp Lan gia có thể đối kháng. Nhưng cha không báo thù cho Minh Châu, nguyên nhân lớn nhất không phải là sợ, mà là không có lý do gì để báo thù người ta.
Không có lý do gì.
Nạp Lan Vĩnh Kha lại ngẩn ngơ.
Nạp Lan Đức Long đầu tóc bạc phơ, lắc đầu cười khổ nói:
- Tuy nói Trần gia hậu sinh là một gã quân nhân, quân nhân lấy việc thi hành mệnh lệnh làm thiên chức, điều này là đúng vậy. Nhưng nói đi nói lại, nếu không phải Trần gia hậu sinh đi cứu Minh Châu bọn họ, dù là Minh Châu, kể cả Bảo Nhi cùng toàn bộ con tin đều phải chết!
- Người ta đã phải mạo hiểm tính mạng đi cứu Minh Châu bọn họ, chưa cứu được Minh Châu nhưng cũng đã cứu ra rất nhiều người, Vĩnh Kha, con nói chúng ta có lý do gì đi trả thù?
Khóe miệng Nạp Lan Đức Long càng hiện vẻ cười khổ.
Nạp Lan Vĩnh Kha thoáng trầm ngâm, nói:
- Cha nói đúng, theo đạo lý mà nói, dù Minh Châu là do Trần gia hậu sinh bắn chết, nhưng hắn vốn không phải là cố ý. Cho nên chúng ta không có lý do gì đi trả thù.
Nạp Lan Đức Long trầm mặc không nói.
- Nhưng nếu như cha đã sớm nghĩ ra điểm này, vì sao lúc trước lại không ngăn trở Hương Hương?
Nạp Lan Vĩnh Kha nhịn không được hỏi.
- Ngăn trở?
Nạp Lan Đức Long đầy vẻ bất đắc dĩ:
- Tính tình Hương nha đầu chính con cũng hiểu rõ, quật cường tới mức mười đầu trâu cũng không kéo ngược trở lại. Lúc trước nó ở trước phòng cha quỳ suốt ba ngày ba đêm, thẳng đến ngất đi mới là chứng minh tốt nhất. Cho nên lấy tính tình của nó, mặc dù cha có muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được, giảng đạo lý thì càng không thể nào.
- Còn nữa, cha đã từng bức bách Hương nha đầu một lần trong việc đính hôn, không muốn bức bách nó thêm lần nữa.
Nạp Lan Đức Long nói xong lời cuối cùng, lại thở dài.
Nạp Lan Vĩnh Kha biết Nạp Lan Đức Long nói rất đúng, vì lúc trước ông từng bức bách Nạp Lan Hương Hương gả cho Lăng Vĩ.
- Nhưng cha à, chẳng lẽ cha không lo lắng, Hương Hương làm hậu sinh Trần gia buồn bực, sẽ làm ảnh hưởng đến Nạp Lan gia chúng ta sao?
Nạp Lan Vĩnh Kha có chút khó hiểu.
- Không cần lo lắng.
Nạp Lan Đức Long trả lời khẳng định:
- Thứ nhất khi Trần lão gia tử còn tại thế, bằng vào thế lực Trần gia, dù Hương nha đầu có gây sức ép cũng toi công, không ai dám vì nó gọi nhịp với Trần gia. Dù cho Trần lão gia tử chết rồi, Trần gia hậu sinh bị đuổi ra Trần gia, Hương nha đầu tiếp tục gây sức ép, cũng chỉ là đắc tội Trần gia hậu sinh mà thôi. Mà với tâm tính của Trần gia hậu sinh, sẽ không làm ra chuyện tổn thương Hương nha đầu.
- Vì sao?
Dù sự thật đã chứng minh suy đoán của Nạp Lan Đức Long, nhưng Nạp Lan Vĩnh Kha cũng không rõ vấn đề bên trong.
Nạp Lan Đức Long cười nhạt một tiếng, nói:
- Con nghĩ đi, lúc trước Trần gia hậu sinh bởi vì chuyện ngộ sát Minh Châu, quân đội cho rằng Trần gia hậu sinh công lớn hơn tội, cũng không hề có ý định cho hắn rời khỏi Long Nha. Nhưng chính hắn lại khăng khăng đòi rời đi, điều này đủ để tỏ rõ, chuyện kia đối với hắn ảnh hưởng rất lớn, ở trong lòng hắn để lại bóng ma, hắn không thể tha thứ cho chính mình, nếu không hắn cũng sẽ không rời khỏi Long Nha?
- Thì ra là thế.
Nạp Lan Vĩnh Kha tỉnh ngộ, sau đó lại hỏi:
- Cha, vậy kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Con đến Hàng Châu một chuyến, lấy danh nghĩa Nạp Lan gia giải thích với Trần gia hậu sinh.
Nạp Lan Đức Long tựa hồ đã sớm làm ra quyết định, không chút suy nghĩ, nói thẳng:
- Về phần Hương nha đầu, không cần để ý tới nó, Việc gì có nhân cũng có quả, Hương nha đầu và Trần gia hậu sinh rồi sẽ có kết quả mà thôi.
- Kết quả?
Nạp Lan Vĩnh Kha ngẩn ra, không kịp phản ứng.
- Vĩnh Kha, tính cách quyết định vận mệnh, lời này không giả, con chờ đợi mà xem.
Nạp Lan Đức Long nhẹ nhàng cười, một câu nói toạc thiên cơ:
- Lấy tính tình của Hương nha đầu, cuối cùng sẽ yêu Trần gia hậu sinh thôi.
Nạp Lan Vĩnh Kha trợn mắt há hốc mồm...