- Anh ấy sẽ làm cho các người hối hận, tôi lấy danh nghĩa gia tộc Kerner Er xin thề!
Bên trong phòng hội nghị đang yên lặng, lời nói của Dai Fu giống như một đạo kinh thiên lôi điện nổ vang, khiếp sợ toàn trường.
Dưới ánh đèn, cặp mắt màu lam bảo thạch của Dai Fu lộ ra vẻ phẫn nộ thật sâu.
Ánh mắt của nàng gắt gao tập trung vào dưới đài chủ tịch, tập trung vào Nạp Lan Hương Hương trong bộ lễ phục dạ hội màu đỏ trước đó từng miểu sát đại đa số đàn ông toàn trường.
Trên không trung, hai ánh mắt gặp nhau, va chạm một đạo lửa hoa.
Theo sau...Nạp Lan Hương Hương không cam lòng tình nguyện nhưng lại cúi đầu, không dám trực tiếp đối diện ánh mắt Dai Fu.
Dù ở trên đài chủ tịch, Dai Fu chỉ mặc bộ quần áo công sở.
Dù trên đài chủ tịch, Dai Fu cũng không tìm nhà thiết kế chuyên nghiệp tạo hình cùng trang điểm cho nàng, nhưng sau khi xuống máy bay, nàng vội vàng ở trong xe qua loa trang điểm thật trang nhã.
Dù trên đài chủ tịch, trên gương mặt Dai Fu vẫn còn lưu lại nước mắt.
Nhưng là...
Vẻ đẹp của nàng.
Sự cao quý của nàng.
Sự cơ trí của nàng.
Khí tràng của nàng.
Làm cho Nạp Lan Hương Hương cảm thấy xấu hổ.
Một loại cảm giác tự ti lần đầu tiên xuất hiện ttong lòng Nạp Lan Hương Hương thật mạnh mẽ.
Ngay khi Nạp Lan Hương Hương đang tự ti, cả phòng hội nghị lâm vào sự yên lặng giống như cõi chết, tất cả mọi người đang nhìn vị khách không mời mà đến, bên tai không ngừng vang lên lời nói trầm thấp phẫn nộ...nhưng vô cùng tự tin của Dai Fu.
Nàng là người của gia tộc Kerner Er?
Những người lần đầu tiên nhìn thấy Dai Fu, không khỏi thầm hỏi chính mình.
Chẳng lẽ lá bài tẩy cuối cùng của Trần Phàm chính là người thừa kế gia tộc Kerner Er Dai Fu?
Người biết rõ thân phận Dai Fu, đồng dạng cũng đang tự thầm hỏi chính mình.
Mà trên đài chủ tịch, ba người Chu Bình Xuyên, La Vĩ, Xương Hâm nhìn nhau, có chút không biết phải làm sao.
Dù bọn họ thân ở địa vị cao, đời này đã trải qua vô số sóng to gió lớn, nhưng đối diện với tình hình trước mắt, bọn họ lại có cảm giác không biết nên xử lý như thế nào.
Đúng lúc này.
Yến Thanh Đế đứng lên.
Lúc này, trên mặt hắn tìm không ra nửa điểm kinh ngạc, cũng không có chút nào sợ hãi, có chỉ là khinh thường!
Thật sâu khinh thường!
Tựa hồ theo hắn xem ra, Dai Fu đến cũng không thể cứu lại thế cục, không thể thay đổi kết quả Trần Phàm bị đánh vào mặt!
Dù sao, lực ảnh hưởng của gia tộc Kerner Er tuy lớn, nhưng còn chưa tới mức ảnh hưởng thế cục trong quốc nội, thậm chí theo Yến Thanh Đế xem ra, dù là gia tộc cường đại như gia tộc Wales, đều khó có khả năng ảnh hưởng thế cục trong quốc nội!
Đây cũng là nguyên nhân cho dù hắn biết Trần Phàm từng làm cho bán đảo England run rẩy nhưng vẫn dám ở quốc nội gọi nhịp với Trần Phàm.
- Dai Fu tiểu thư, cô tới tham gia hoạt động giao lưu lần này sao?
Dưới ánh đèn, trong ánh nhìn chăm chú của toàn trường, khóe miệng Yến Thanh Đế hiện lên một độ cong khinh thường.
Dai Fu nheo mắt lại, liếc mắt nhìn Yến Thanh Đế:
- Chẳng lẽ tôi không có tư cách này?
- Đương nhiên không phải.
Yến Thanh Đế mỉm cười lắc đầu, giọng nói thoải mái:
- Cô là người thừa kế của gia tộc Kerner Er cao quý, là phó tổng tài tập đoàn Kerner Er, tự nhiên có tư cách xuất hiện ở nơi này.
Nhìn thấy dáng mỉm cười thoải mái của Yến Thanh Đế, những người không biết về thân phận Dai Fu chợt tỉnh ngộ, đồng thời bọn hắn nhìn thấy dáng tươi cười của Yến Thanh Đế, đột nhiên hiểu ra: Dai Fu có cao quý tới đâu, cũng là ở nước ngoài, nơi này là Trung Quốc!
- Dù sao, hôm nay toàn bộ mọi người tham gia hội nghị đều là vì tập đoàn Kerner Er mà đến.
Dáng tươi cười trên mặt Yến Thanh Đế không giảm, nhưng giọng nói thoáng biến hóa, trong giọng nói không có chút nào tôn kính, còn lưu lộ một tia khinh thường:
- Nhưng cá nhân tôi cho rằng cô hẳn nên lên tiếng nói trước, nói như vậy nhân viên công tác tại hội trường sẽ có chuẩn bị, mà không giống như bây giờ có vẻ thật đột nhiên, cô cảm thấy thế nào?
Nghe được Yến Thanh Đế nói như thế, đại đa số mọi người trong hội trường đều đồng ý với lời nói của Yến Thanh Đế, theo bọn hắn xem ra hành vi của Dai Fu quả thật có chút lỗ mãng.
Nhận thấy được trong ánh mắt bọn hắn lộ ra ý tứ trách cứ, đoán được dụng ý trong lòng Yến Thanh Đế, Dai Fu nở nụ cười, cũng cười rất khinh thường:
- Yến tiên sinh, nói vậy theo ý của ông, hôm nay tôi chạy tới nơi đây, là vì trợ giúp Trần tiên sinh nhằm vào ông, đúng không?
Chân mày Yến Thanh Đế chợt nhướng lên.
Những người khác cũng chợt sửng sốt.
- Thật đáng tiếc, ông đã đánh giá cao chỉ số thông minh của mình, đồng dạng cũng vũ nhục chỉ số thông minh của Trần tiên sinh.
Dai Fu lạnh lùng cười.
Ân?
Chẳng lẽ Dai Fu tới nơi này không phải vì nhằm vào Yến Thanh Đế?
Nghe được lời nói của Dai Fu, những người tham dự hội nghị mang theo thần tình nghi ngờ, mà Yến Thanh Đế lại nhíu mày.
- Dai Fu. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Cùng lúc đó, ngay khi Dai Fu chuẩn bị mở miệng lần nữa, Trần Phàm thông qua ý chí khủng bố ngăn chặn lệ khí bạo động trong nội tâm, mở miệng ngăn trở Dai Fu.
Nghe được Trần Phàm mở miệng, Dai Fu cũng không nói thêm gì nữa, mà xoay người lại nhường chỗ cho Trần Phàm xuất hiện trước mặt mọi người với gương mặt tái nhợt.
Nơi chỗ ngồi. Trần Phàm lại nhìn thoáng qua Nạp Lan Hương Hương đang ngồi cạnh Yến Thanh Đế, nhưng gương mặt cũng không hề tiếp tục phát sinh biến hóa.
Sau thoáng nhìn lướt qua ngắn ngủi, hắn thu hồi ánh mắt, đứng dậy nhìn Chu Bình Xuyên nói:
- Thật có lỗi. Chu bí thư.
- Không có việc gì.
Chu Bình Xuyên lắc lắc đầu, không hỏi Trần Phàm vì sao khi nãy lại xuất hiện vẻ dị thường, mà quay đầu nhìn La Vĩ nói:
- La phó chủ tịch, đi dặn nhân viên công tác thêm một chỗ ngồi.
- Tiểu thư, mời ngồi.
Trong lúc Chu Bình Xuyên vừa mở miệng, Roman đã đem vị trí trung ương mời Dai Fu.
Dai Fu liếc mắt nhìn Trần Phàm, thản nhiên ngồi xuống.
Mà nhân viên công tác nhận được chỉ thị liền nhanh chóng đem một cái ghế lên đài chủ tịch dành cho Roman.
Dưới đài chủ tịch, Yến Thanh Đế cũng ngồi trở về chỗ.
- Hừ! Lại là cô gái này! Nàng nghĩ nơi này là Anh quốc sao?
Dưới đài chủ tịch, Tần Tư Nhiên từng bị Dai Fu bức bách quỳ rạp trước mặt Tiêu Phong phục lạy nhận sai lại nắm chặt hai tay, gắt gao nhìn chằm chằm Dai Fu, thần tình phẫn nộ nói:
- Nàng là một người Anh lại chạy tới địa bàn Trung Quốc giương oai, đây không phải buồn cười sao?
- Quả thật là buồn cười.
Lăng Vĩ ở một bên cười lạnh phụ họa:
- Điều này chỉ có thể làm cho Trần Phàm càng thêm mất mặt xấu hổ.
- Ra vẻ tuồng vui hôm nay còn chưa tới cao trào a.
- Tôi cũng cảm thấy được nghe khẩu khí của Dai Fu, tựa hồ Trần Phàm còn có con bài chưa lật còn chưa đưa ra.
- Đánh ra lại thế nào? Các anh không nghe giọng nói của Yến Thanh Đế có vẻ rất khinh thường sao?
- Đúng vậy, theo đạo lý mà nói, Trần Phàm đánh ra con bài gì cũng không thấm vào đâu a.
Cùng lúc đó không ít người tham dự vào việc nghị luận.
Dưới đài chủ tịch, nghị luận sôi nổi, trên đài chủ tịch, vị tỉnh ủy bí thư nhìn về phía Chu Bình Xuyên chờ đợi hắn chỉ thị.
Nhưng mà...
Ngay khi Chu Bình Xuyên dùng ánh mắt ý bảo bí thư bắt đầu buổi hội nghị.
Nơi cửa phòng hội nghị lại xuất hiện một thân ảnh.
Một vị khoa trưởng khoa tuyên truyền tỉnh Chiết Giang thần tình hoảng sợ nện bước hoảng loạn chạy vào hội trường.
Sự xuất hiện của hắn lại hấp dẫn ánh mắt mọi người, nhưng hắn lại không chút nào để ý, hoặc căn bản không có tâm tình đi để ý!
Hắn giống như một binh lính bại trận đào ngũ, gương mặt tái nhợt hai chân như nhũn ra chạy tới bên cạnh Chu Bình Xuyên.
- Chuyện gì xảy ra?
Không đợi Chu Bình Xuyên đặt câu hỏi, Xương Hâm đứng dậy sầm mặt nói, tựa hồ hắn rất không hài lòng buổi hội nghị liên tiếp bị cắt ngang.
- Tổng...tổng...tổng...tổng bí thư đến đây!
Trong ánh nhìn nghi hoặc chăm chú của mọi người, vị khoa trưởng kia lắp bắp mở miệng nói.
Thời gian giống như dừng lại, trong đại sảnh yên lặng chợt truyền ra lời của hắn, tựa như một đạo thiên lôi, bỗng nhiên nổ vang!
Thành phố Hàng Châu, hoàn toàn sôi trào!
Trong lúc nhất thời, gương mặt Sở Qua cùng Trần Phi đều biến đổi!
Đối với Trần Phi từng thiết kế lợi dụng Tiết Cường dùng Lưu Oánh Oánh trả thù Trần Phàm, hắn đối với Lưu Oánh Oánh cũng không hề xa lạ, hắn vốn không hề nghĩ đến, sự tình lần này lại có quan hệ tới Lưu Oánh Oánh.
Mà đổi thành bên kia, tuy rằng Trần Phi không biết Sở Qua, nhưng Sở Qua nhận thức Trần Phi, hơn nữa từ chỗ Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng biết được quan hệ cực xấu giữa Trần Phàm cùng Trần Phi.
- Tiểu tử, vừa rồi là mày động thủ, đúng không?
Sau thoáng trầm mặc ngắn ngủi, Trần Phi nghĩ thông suốt điều gì, đã khôi phục lại bộ dáng âm trầm khi trước, giọng nói không rét mà run.
Mặc dù Sở Qua không nghĩ tới người mình chọc tới lại là Trần Phi, nhưng nhìn bộ dáng âm trầm cùng câu hỏi cao cao tại thượng của Trần Phi, hắn lạnh lùng nói:
- Là tao thì thế nào?
- Được, tốt lắm!
Trần Phi cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn thoáng qua tám gã bảo an, trầm giọng nói:
- Tôi là phó chủ tịch thành phố Đông Hải Trần Phi, hắn ẩu đả quan chức chính phủ, hình thành phạm tội, hiện tại các anh bắt hắn lại cho tôi, sau đó giao cho cơ quan cảnh sát!
Phó chủ tịch thành phố Đông Hải
Bảy tám tên bảo an nghe được lời này, sợ tới mức gương mặt biến đổi, sau đó không nói một lời cùng xông về hướng Sở Qua.
- Oánh Oánh, em đi vào!
Sở Qua đẩy mạnh cửa phòng, đẩy Lưu Oánh Oánh vào trong, sau đó giống như một chiến thần đứng ngay trước cửa, rất có tư thế một người giữ cửa trăm người khó qua.
Lưu Oánh Oánh bị Sở Qua đẩy mạnh vào trong, lập tức té trên mặt đất.
Chẳng quan tâm tới sự đau đớn trên người, Lưu Oánh Oánh chạy thẳng vào trong vừa chạy vừa kêu to:
- Anh tiểu Phàm, có người muốn đánh Sở Qua!
Bên trong phòng, Trần Phàm là người cuối cùng gọi món ăn, vốn hắn đang tuyển chọn món chính cuối cùng, chợt nghe được tiếng kêu to của Lưu Oánh Oánh, ngẩn ra, lập tức vứt tờ thực đơn đứng bật dậy.
Cùng đứng lên với Trần Phàm còn có Ngu Huyền, phản ứng của hắn chỉ chậm hơn Trần Phàm một chút.
Hai người đứng dậy, Tiêu Phong, Chu Văn thậm chí là Tô San cũng đều đứng lên.
- San San, em giúp Oánh Oánh!
Trần Phàm ngăn lại Lưu Oánh Oánh đang sợ hãi, giao phó cho Tô San, sau đó đi nhanh ra ghế lô.
Ngoài hành lang, tám gã bảo an cùng mang theo cảnh côn xông tới hướng Sở Qua.
- Cút!Đúng lúc này, một tiếng quát to đột nhiên vang lên, giống như sấm sét nổ vang ngay cửa ghế lô.
Tám gã bảo an bị tiếng gầm giận dữ của Trần Phàm làm giật bắn mình, theo bản năng ngừng lại, đem ánh mắt nhìn về hướng Trần Phàm.
Trước đó Sở Qua đánh Quách sở trưởng, trên thân dính máu, Trần Phàm nhìn thấy trên người Sở Qua dính máu nhiều chỗ, gương mặt không khỏi trầm xuống, hỏi:
- Tiểu Qua, không sao chứ?
- Sư phụ, em không sao.
Sở Qua lắc đầu thật nhanh.
Nghe được Sở Qua nói không có việc gì, Trần Phàm yên lòng, nhìn lướt qua tám gã bảo an đang vây quanh cửa phòng, nheo mắt lại hỏi:
- Các anh muốn làm gì?
- Trần phó chủ tịch nói hắn làm bị thương quan chức chính phủ, chúng tôi phải bắt hắn lại đưa cho cảnh sát!
Đầu lĩnh bảo an trước kia từng luyện qua công phu, tài cao mặt lớn, sau thoáng ngây người ngắn ngủi, lập tức lạnh lùng nói.
- Trần phó chủ tịch?
Trong lòng Trần Phàm vừa động, theo sau nhìn xuyên qua khe hở đám người, quả nhiên nhìn thấy Trần Phi đang đứng sau đám người.
- Trần Phi, thật không nghĩ tới, chúng ta lại chạm mặt ở chỗ này.
Trần Phàm nghĩ nghĩ, đẩy đám bảo an đang chắn bên người ra, hướng Trần Phi đi tới.
Nghe được Trần Phàm gọi thẳng tên Trần Phi, đám bảo an sửng sốt, không dám ngăn trở.
Đối diện, Quách sở trưởng đang giãy dụa đứng lên, đầy người đẫm máu đứng ngay phía sau Trần Phi.
Bởi vì bị Sở Qua đánh một trận tơi bời, thần tình Quách sở trưởng thật dữ tợn, nhưng khi hắn nhìn thấy Trần Phàm từ trong đám người đi ra thì thần tình giống như nhìn thấy quỷ giữa ban ngày, cả kinh hoàn toàn trợn tròn mắt!
Vẻ tức giận trên mặt hắn trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại vẻ khiếp sợ cùng sợ hãi.
Bởi vì hắn từng gặp qua Trần Phàm, hơn nữa còn biết một loạt sự tích về Trần Phàm, biết Trần Phàm vô cùng đáng sợ.
Quách sở trưởng biết Trần Phàm đáng sợ, nhưng Cố Mỹ Mỹ đứng phía sau Trần Phi chưa từng xem tin tức trên ti vi, vì thế cũng không biết thân phận của Trần Phàm.
Lúc này thấy Trần Phàm ra mặt giúp Sở Qua, lập tức tiến lên phía trước một bước, làm ra vẻ chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng nói:
- Việc này không liên quan tới anh, anh tốt nhất không cần xen vào việc của người khác.
- Trần Phi, đây là đàn bà anh mới tìm được sao?
Trần Phàm không để ý tới Cố Mỹ Mỹ, mỉm cười nhìn Trần Phi hỏi:
- Thoạt nhìn cô ta có vài phần giống Nạp Lan Hương Hương thì phải. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Bá!
Nhìn thấy Trần Phàm xuất hiện, gương mặt Trần Phi có chút khó xem, lúc này nghe được lời nói của Trần Phàm, chỉ cảm thấy lòng kiêu ngạo trong nội tâm bị Trần Phàm đánh trúng, tức giận đến cả người run rẩy không thôi:
- Trần, Phàm, người của chú đánh toàn thân Quách sở trưởng đầy máu, đã hình thành phạm tội...
- Quách sở trưởng, ai đánh ông?
Trần Phàm lập tức cắt đứt lời Trần Phi, cười híp mắt nhìn Quách sở trưởng hói.
Quách sở trưởng theo bản năng muốn mở miệng nói gì đó, nhưng khi hắn muốn phun lời ra khỏi miệng, trong đầu chợt nhớ lại chuyện hai ngày trước Trần Phàm làm cho Tưởng Cương mất hết danh dự tại Hàng Châu, cùng với việc dựa vào thủ trưởng số 1 đánh bại Yến Thanh Đế.
Trong đầu dần hiện ra chuyện này, cả người Quách sở trưởng chợt run run, không dám lên tiếng.
- Quách Hoành Nghiễm!
Trần Phi thấy thế, nhất thời nổi giận, bức bách Quách Hoành Nghiễm tỏ thái độ.
- Không ai đánh tôi, tôi...tự mình không cẩn thận vấp té thôi.
Quách Hoành Nghiễm nhìn nhìn Trần Phàm, lại nhìn nhìn Trần Phi, nhỏ giọng yếu ớt nói.
- Quách Hoành Nghiễm, ông...
Nghe được lời nói của Quách Hoành Nghiễm, Trần Phi biết hắn bị Trần Phàm hù sợ, trợn tròn mắt nói dối, thiếu chút nữa tức giận đến ngất đi.
- Vừa rồi rõ ràng là hắn đánh ông...
Cố Mỹ Mỹ cũng kinh ngạc trợn tròn mắt.
- Trần Phi, dù sao anh cũng là phó chủ tịch a, còn là tương lai của Trần gia, cuộc sống sinh hoạt cần phải nên thu liễm một chút, không nên bị đối thủ bắt được nhược điểm, đối với anh cùng Trần gia cũng không tốt.
Trần Phàm cười lạnh nói với Trần Phi.
Nguyên bản Trần Phi vì Quách Hoành Nghiễm trợn mắt nói dối mà tức giận đến sắc mặt xanh mét, lúc này nghe được Trần Phàm nói như thế, hai tay không khỏi siết chặt lại!
Nhưng...hắn lại không dám phản bác!
Bởi vì hắn nghe ra lời uy hiếp trong miệng Trần Phàm.
- Mày tính là thứ gì vậy, có tư cách gì nói anh Phi!
Trần Phi biết rõ yếu hại trong đó nên không dám phản bác, Cố Mỹ Mỹ lại không bỏ qua, theo cô ta xem, chuyện giữa mình cùng Trần Phi, chừng nào tới phiên Trần Phàm đến quản?
- Cút, nơi này có chỗ cho cô nói chuyện sao?
Trần Phi giận dữ run rẩy người, trầm giọng quát.
Nguyên bản Cố Mỹ Mỹ làm ra vẻ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà trông cậy vào Trần Phi giáo huấn Sở Qua, bị Trần Phi quát như vậy, trực tiếp ngây dại.
Hiển nhiên...cô ta nằm mơ cũng thật không ngờ trước đó Trần Phi còn làm ra bộ dáng sẽ xuất đầu cho mình bây giờ lại quay ngược lại mắng cô ta!
- Anh Phi, anh...
Sau thoáng khiếp sợ, Cố Mỹ Mỹ thần tình ủy khuất muốn nói gì đó.
- Ba!
Trả lời Cố Mỹ Mỹ là một cái tát của Trần Phi.
Có lẽ hoàn toàn bị Trần Phàm chọc giận, một tát này Trần Phi không có chút nào lưu tình, một cái tát lập tức đánh ngã Cố Mỹ Mỹ xuống đất.
Choáng váng!
Vào lúc này, Cố Mỹ Mỹ hoàn toàn bị một tát này của Trần Phi đánh tới choáng váng!
Cô ta không cách nào tin tưởng, cũng không thể thừa nhận trước đó Trần Phi còn muốn cho Quách sở trưởng giúp cô ta xuất đầu, lại động thủ đối với cô ta!
Nước mắt ủy khuất trực tiếp bừng lên trong vành mắt của cô ta.
Dưới ánh đèn, Cố Mỹ Mỹ khóc đến tê tâm liệt phế!
Nhìn thấy một màn như vậy, Quách Hoành Nghiễm thần tình sợ hãi nhịn không được trong lòng mắng một câu ngu ngốc!
Theo hắn xem ra, Trần gia đại thiếu ngưu bức là đúng thế!
Nhưng thanh niên Trần gia trước kia bị đá ra khỏi Trần gia càng không dễ chọc!
Dù sao cha của Trần Phi là Trần Vĩnh Thụy được cả Trần gia ủng hộ, cũng đấu không lại Yến gia.
Trần Phàm chỉ dựa vào chính mình, hung hăng đánh nát lòng kiêu ngạo của Yến Thanh Đế, cho Yến gia một cái tát vang dội. Yến gia cũng không dám đánh trả, chỉ có thể nuốt răng nanh vào trong bụng.
Chọc giận Trần Phi, làm mất đi ngọn núi lớn Trần gia, hơn nữa con đường làm quan sau này gặp phải Trần Phi trả thù, có lẽ như vậy sẽ kết thúc.
Chọc tới Trần Phàm, có lẽ ngay cả mạng sống cũng không còn!
Bên nặng bên nhẹ, trong lòng hắn như gương sáng!