Nửa giờ sau, ngay khi vị đại lão thứ ba chấm dứt cuộc nói chuyện, thủ trưởng số 1 dẫn đầu đứng dậy, mang theo đoàn người rời đi hội trường.
Lúc này Trần Phàm cũng không ngồi yên trên đài chủ tịch, ngược lại hắn đứng dậy cùng Dai Fu. Chu Bình Xuyên, Xương Hâm đưa tiễn đoàn người của thủ trưởng số 1 ra hội trường.
Có lẽ lần này gặp phải đả kích thật sự quá nghiêm trọng, trước khi thủ trưởng số 1 đến Yến Thanh Đế luôn đảm nhiệm vai chính, nhưng cuối cùng lại lưu lạc thành vai diễn phối hợp bi thảm cũng không đi đưa tiễn thủ trưởng số 1.
Thậm chí ngay khi đoàn người thủ trưởng số 1 rời đi, hắn vẫn ngây ngốc ngồi yên chỗ kia, cả người giống như mất hết hồn phách.
Tựa hồ cho đến giờ phút hiện tại hắn vẫn không thể thừa nhận sự thật này.
So sánh với Yến Thanh Đế mà nói, Nạp Lan Hương Hương bởi vì luôn luôn thất bại, hơn nữa trước khi đến từng có Cổ Bình An nhắc nhở, đã có chuẩn bị tâm lý nhất định, vì thế tuy rằng bị đả kích thật thảm, nhưng ngay khi đoàn người thủ trưởng số 1 rời khỏi hội trường vẫn thanh tỉnh lại.
- Yến thiếu, ván cờ này tựa hồ là anh thua.
Nạp Lan Hương Hương lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn thoáng qua Yến Thanh Đế khi nãy còn cao cao tại thượng không ai bì nổi, thản nhiên nói.
Thua?
Thua!
Dù kết quả này thật quá tàn nhẫn.
Dù Yến Thanh Đế không muốn thừa nhận điểm này.
Dù kết quả này hoàn toàn vượt ngoài sự dự liệu của hắn.
Nhưng hắn quả thật thua, thất bại thảm hại.
Dưới ánh đèn, nghe được lời nói của Nạp Lan Hương Hương, hắn dần dần thanh tỉnh lại.
Hắn quay đầu liếc mắt nhìn Nạp Lan Hương Hương.
Có lẽ bị nỗi ám ảnh thất bại bao phủ, lúc này Nạp Lan Hương Hương đã không thể gợi lên dục vọng chinh phục của hắn.
Còn nữa, lúc trước hắn đã cho Lăng Vĩ truyền lời, thả ra câu nói muốn Nạp Lan Hương Hương trở thành tiền đặt cược cho trò chơi "nhàm chán" này, mà ván đầu tiên hắn liền thua, điều này không khỏi làm tín niệm tất thắng của hắn sản sinh dao động.
- Yến thiếu, tôi chờ mong ván thứ hai anh sẽ hòa.
Nạp Lan Hương Hương thấy Yến Thanh Đế còn chưa hồi phục lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, mở miệng lần nữa.
Vừa nói xong, nàng không đợi Yến Thanh Đế đáp lời, trực tiếp đứng dậy rời đi.
Yến Thanh Đế cũng không mở miệng lưu lại Nạp Lan Hương Hương, hắn chỉ dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn Nạp Lan Hương Hương dần dần đi xa.
Một màn này rơi vào ánh mắt những người có mặt tại hiện trường, bên trong ánh mắt những người đó nhìn về phía Yến gia đại thiếu mang theo ý tứ thật nói không rõ, giống như vui sướng khi người gặp họa, lại như đồng tình.
Chờ khi thân ảnh Nạp Lan Hương Hương hoàn toàn biến mất, Yến Thanh Đế nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít sâu hai hơi, chờ khi hắn lại mở mắt ra, cả người trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
- Yến thiếu.
Cùng lúc đó, thân là chó săn vẻ mặt Lăng Vĩ thật thống khổ đi tới bên cạnh Yến Thanh Đế.
Nghe được lời nói của Lăng Vĩ, Yến Thanh Đế quay đầu nhìn hắn, lại không nói chuyện.
- Yến thiếu, sao...sao lại thế này?
Thanh âm Lăng Vĩ ran rẩy nói:
- Thủ trưởng số 1 vì sao lại ra mặt giúp hắn?
Yến Thanh Đế trầm mặc.
Bởi vì chính hắn cũng muốn biết điều này.
Nhìn thấy Lăng Vĩ còn muốn mở miệng, hắn nhíu mày, làm Lăng Vĩ sợ tới mức nuốt luôn câu nói kế tiếp xuống bụng.
Không quan tâm tới Lăng Vĩ đang kinh hồn táng đảm, Yến Thanh Đế chậm rãi đứng dậy, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người trong toàn trường, đi ra khỏi hội trường.
Cùng lúc đó, bên trong một gian phòng nhỏ dành riêng cho những khách nhân hút thuốc hoặc nghe điện thoại, Khổng Khê trong bộ dáng hào hoa phong nhã đeo mắt kính gọng vàng đang bấm điện thoại gọi cho Tiết Hồ.
Điện thoại rất nhanh chuyển được, Khổng Khê không đợi bảo tiêu của Tiết Hồ mở miệng trước đã nói:
- Tôi là Khổng Khê, xin cho Tiết gia nghe điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại, bảo tiêu của Tiết Hồ không nói gì, đặt điện thoại xuống rời đi.
Ước chừng nửa phút sau, thanh âm của Tiết Hồ truyền ra trong điện thoại:
- Khổng Khê, gọi điện cho tôi gấp gáp như vậy, hay là bên kia xuất hiện biến cố?
Hôm nay sở dĩ Khổng Khê chạy tới tham gia lần hoạt động giao lưu thương mại này hoàn
toàn là vì Tiết Hồ an bài, cho nên sau khi nhận được điện thoại của Tiết Hồ, trực giác cùng lý trí nói cho hắn biết, đây không phải là dấu hiệu tốt.
Có lẽ vì xác minh suy đoán của Tiết Hồ, gương mặt Khổng Khê thật khó xem, giọng nói run rẩy:
- Dạ, Tiết gia.
- Tình huống thế nào?
Chân mày Tiết Hồ nhíu lại, trầm giọng hỏi.
- Yến Thanh Đế thất bại.
Sau khi nói ra những lời này, Khổng Khê cảm giác trái tim của mình cùng linh hồn mình đều đang run rẩy, hắn đã tận mất chứng kiến hết thảy phát sinh khi nãy, hoàn toàn bị hành động của Trần Phàm hù dọa sợ hãi.
Hắn thật sự không thể tưởng tượng, rốt cục phải cần có bao nhiêu khí phách cùng cuồng ngạo mới dám ngồi yên trên đài chủ tịch trong khi bao nhiêu người phải chạy ra nghênh đón ngay khi thủ trưởng số 1 bước vào trong hội trường.
- Thất bại?
Dù trong lòng đã có sự chuẩn bị, nhưng Tiết Hồ nghe được lời nói của Khổng Khê, vẫn cả kinh không nhẹ:
- Rốt cục vì sao lại như thế? Đem chuyện đã trải qua kể lại cho tôi biết.
- Thủ trưởng số 1 tham dự hội nghị ngày hôm nay, cùng đi với hắn còn có thủ trưởng số 2, ở trong hội nghị, thủ trưởng số 2 tuyên bố người nhậm chức tỉnh Chiết Giang là La Vĩ.
Trong lòng Khổng Khê còn sợ hãi nói:
- Mà...hơn nữa...
- Hơn nữa cái gì?
Đầu bên kia điện thoại, biểu tình Tiết Hồ cực kỳ ngưng trọng, vẻ khiếp sợ cùng sợ hãi trong con ngươi không chút nào che lấp.
Khổng Khê dùng sức lắc mạnh đầu, cắn đầu lưỡi, hơi thở có chút dồn dập nói:
- Hơn nữa ngay khi đoàn người của thủ trưởng số 1 tiến vào hội trường thì toàn trường đều đứng dậy nghênh đón, chỉ có hắn là không - hắn ngồi trên đài chủ tịch, chờ sau khi thủ trưởng số 1 tiến vào mới đứng dậy nghênh đón...
Lộp bộp!
Bên tai vang lên lời nói của Khổng Khê, Tiết Hồ cảm giác trái tim mình co rút lại dữ dội, tay phải cầm điện thoại không thể khống chế run rẩy lên.
- Phanh!
Điện thoại rơi khỏi bàn tay.
Bên trong điện thoại vẫn vang lên thanh âm của Khổng Khê, nhung...Tiết Hồ đã không còn tâm tư đi nghe tiếp. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Trong lòng của hắn chỉ còn một ý niệm: Làm sao có thể? Điều này sao có thể?
Theo Tiết Hồ xem ra, cho dù Trần lão thái gia còn khỏe mạnh, Trần Phàm cũng không thể biểu hiện cuồng vọng đến như thế!
Dù sao, uy nghiêm của thủ trưởng số 1 không thể khinh nhờn!
Sau thoáng ngây người ngắn ngủi, Tiết Hồ cầm lấy điện thoại gác máy, sau đó lại bắt đầu gọi điện thoại cho đại lão tại kinh thành, muốn moi tin tức từ trong miệng vị đại lão kia.
Hắn nhất định phải biết đuợc ẩn ý trong chuyện này, nếu không cuộc sống hàng ngày của hắn sẽ khó an.
Bởi vì...hắn ngửi được khí tức nguy hiểm dày đặc!
Ngay khi Tiết Hồ vừa biết được tin tức này, Nạp Lan Hương Hương đã đi tới cuối hành lang, tìm một góc tối không người, gọi điện thoại cho Đông Bắc tiểu vương gia Nạp Lan Vĩnh Kha.
- Cha, chuyện đã xảy ra tại Hàng Châu cha biết không?
Sau khi điện thoại chuyển được. Nạp Lan Hương Hương hỏi thẳng vào vấn đề.
Đầu bên kia điện thoại, Nạp Lan Vĩnh Kha đã về tới Đại Liên, nghe được câu hỏi của Nạp Lan Hương Hương, hắn cười khổ nói:
- Đã biết?
- Tin tức thế nào vậy?
Nạp Lan Hương Hương có chút khẩn cấp hỏi, trên thực tế, dù chính nàng cũng không biết vì sao lại lo lắng như thế, có lẽ là không cam lòng, có lẽ là vì nguyên nhân khác.
- Hương Hương, cha mới vừa gọi điện hỏi thăm không ít người, những người đó tô vẻ cũng không biết về tin tức này, thậm chí trong số bọn hắn còn không rõ ràng chuyện đoàn người thủ trưởng số 1 đến Hàng Châu.
Giọng nói Nạp Lan Vĩnh Kha thật phức tạp:
- Buông tha đi. Hương Hương, con không trả thù được đâu.
Nhận thua sao?
Buông tha sao?
Nạp Lan Hương Hương không trả lời, mà nhẹ nhàng cúp điện thoại.
Ngay khi nàng vừa cúp điện thoại, Yến Thanh Đế cũng vừa đi ra khỏi phòng hội nghị, tìm một phòng nhỏ, gọi điện thoại cho Yến Khánh đang ở tại nước ngoài.
Điện thoại qua thật lâu mới chuyển được, bên trong điện thoại truyền ra thanh âm của Yến Khánh:
- Thanh Đế, chuyện tại Hàng Châu ông đã nghe nói.
- Ông nội, vì sao lại như vậy?
Yến Thanh Đế có chút biệt khuất hỏi.
Đầu bên kia điện thoại, tâm tình của Yến Khánh tựa hồ cũng không tốt lắm, hắn dùng một loại giọng nói thật phức tạp đáp:
- Tin tức về chuyện này hiện tại ông cũng không biết, cụ thể phải chờ sau khi ông về mới có thể điều tra rõ ràng.
Nghe Yến Khánh vừa nói như thế, Yến Thanh Đế có chút thất vọng, đồng dạng cũng có chút sợ hãi.
Hắn biết rõ, với thân phận của ông nội hắn cũng không biết được bí mật bên trong, điều này đại biểu cho điều gì!
- Thanh Đế, chuyện giữa Trần gia hậu sinh cùng Tiết Hồ, sau này cháu đừng chen tay vào nữa.
Đầu bên kia điện thoại, Yến Khánh trầm mặc một lát, nói:
- Cháu yên tâm quay về Yên Kinh, chuẩn bị cho chuyện thăng chức đi.
- Ân.
Dù Yến Thanh Đế biệt khuất tới cực điểm, nhưng đối với sự an bài của Yến Khánh hắn cũng không dám có chút phản bác mà lập tức đáp ứng.
Trong tòa lầu thành ủy Đông Hải, văn phòng của Trần Phi.
Trần Phi vừa biết hết thảy mọi chuyện phát sinh tại hội nghị Hàng Châu lại giống như bị sét đánh, cả người cứng ngắc ngồi trên ghế, gương mặt một mảnh trắng bệch.
- Vì sao thủ trưởng số 1 lại ra mặt giúp hắn?
Trần Phi thì thào tự hỏi chính mình.
Không một tiếng trả lời, trong văn phòng yên tĩnh đến dọa người.
- Hô...
Trần Phi phun ra một hơi, gương mặt thật khó xem lấy ra di động, gọi cho Trần Vĩnh Thụy.
- Thực xin lỗi, số điện thoại của quý khách vừa gọi không bắt máy, xin gọi lại sau.
Mấy chục giây sau, bên trong điện thoại truyền ra thanh âm êm tai, nhưng thanh âm kia làm tâm tình của Trần Phi càng thêm buồn bực, cảm giác như chỉ muốn đập vỡ điện thoại mới có thể trút giận.
Hít sâu một hơi, cố nén xúc động muốn chửi mắng, Trần Phi lại bấm số điện thoại khác.
Lần này điện thoại qua hơn mười giây thì chuyển được.
- Chuyện gì?
Mấy ngày nay, bởi vì việc lên chức bị Yến gia phá rối, tâm tình Trần Vĩnh Thụy luôn thập phần không xong, nếu không hắn cũng sẽ không đến nỗi không nghe điện thoại, lúc này mặc dù đã tiếp máy, nhưng giọng nói với Trần Phi vẫn mang theo vẻ buồn bực.
- Cha.
Nhận thấy được vẻ âm mai lộ ra trong giọng nói của Trần Vĩnh Thụy, trong lòng Trần Phi thoáng chấn động, do dự một chút nhưng bị lòng hiếu kỳ điều khiển, vẫn lấy hết dũng khí hỏi:
- Cha có nghe nói qua chuyện ở Hàng Châu không? '?
- Ân.
Trần Vĩnh Thụy ôn hòa trả lời một câu.
- Cha, vậy cha có biết vì sao thủ trưởng số 1 phải ủng hộ Trần Phàm không?
Khi hỏi ra vấn đề này, Trần Phi cảm thấy trái tim mình đang run rẩy, hắn theo bản năng ngừng thở.
Đầu bên kia điện thoại, Trần Vĩnh Thụy bởi vì chuyện lên chức tâm tình vốn cực kỳ buồn bực, vốn tuyệt không muốn quan tâm tới chuyện của Trần Phàm, nhưng lúc này nghe được câu hỏi của Trần Phi, cặp mắt bởi vì thất bại mà nhuệ khí giảm sút bỗng nhiên phóng lớn, vẻ khiếp sợ trong con ngươi không có chút nào che giấu.
- Con nói thủ trưởng số 1 ủng hộ hắn?
Trần Vĩnh Thụy chỉ biết Trần Phàm cùng Yến Thanh Đế tranh đấu tại Hàng Châu, căn bản không biết rõ chi tiết chuyện đã xảy ra.
Đây cũng không phải thân phận của hắn không đủ, mà là hắn cũng không phái người đi chú ý chuyện này.
- Phải, cha.
Trần Phi nhận thấy được Trần Vĩnh Thụy còn không biết rõ tình hình, liền tranh thủ đem tin tức hắn vừa biết nói cho Trần Vĩnh Thụy.
Nghe xong lời kể của Trần Phi, dù là Trần Vĩnh Thụy có được một trái tim kiên cường, nhưng vẫn bị cả kinh không nhẹ.
Nhất là khi Trần Phi nói Trần Phàm nhìn thấy thủ trưởng số 1 nhưng vẫn ngồi yên trên đài chủ tịch thì trái tim hắn co rút thật mạnh!
Bởi vì vô luận là Trần Kiến Quốc là nhân vật số 2 trong quân đội, hoặc là Yến Khánh nắm quyền thường ủy trung ương đều không dám làm như vậy!
Lòng hiếu kỳ tăng cao, làm cho Trần Vĩnh Thụy theo bản năng muốn gọi điện hỏi Trần Kiến Quốc chuyện này, nhưng sau khi hắn cầm lấy điện thoại lại do dự.
- Trần Kiến Quốc, vì muốn cho lão thái gia lên đường yên bình, tôi không tranh với ông, không đấu với ông, gia đình chúng tôi hiện tại liền cút ra khỏi Trần gia!
- Nhưng mời ông vĩnh viễn nhớ kỹ những gì ông đã làm ngày hôm nay!
- Sỉ nhục hôm nay, ngày sau nhất định trả lại gấp trăm lần - một ngày nào đó, tôi, Trần Phàm, sẽ làm cho ông hối hận! Tôi thề!
Bên tai hắn không khỏi vang lên lời hăm dọa ngày đó khi Trần Phàm bị đuổi ra khỏi Trần gia.
Nếu cha biết được chuyện này, sắc mặt nhất định là rất khó xem đi?
Trần Vĩnh Thụy thầm hỏi chính mình.
Đáp án không cần nói cũng biết.
Tử Đàn.
Hai chữ này từng vang danh khắp Bến Thượng Hải. (Đông Hải).
Chỉ cần là người Đông Hải, đều từng nghe nói qua hai chữ này.
Hai chữ này đại biểu cho Tử Viên và Đàn Cung.
Đàn Cung nằm phía tây đường Hồng Kiều, lấy kiến trúc kinh điền của Anh quốc, Pháp, Italy cùng Tây Ban Nha để xây dựng, mỗi tòa nhà đều trị giá tiền triệu, được xưng là "Khu nhà cấp thượng đẳng.
Ánh nắng sau buổi trưa lan tỏa xuống từng ngõ ngách bên trong Đàn Cung, làm cho khu nhà giàu nổi tiếng này càng thêm có vẻ an tĩnh.
Một chiếc Audi A8 vững vàng chạy trên con đường trong khu nhà giàu Đàn Cung, Hoàng Phủ Hồng Trúc đang đảm nhiệm vị trí tài xế.
Dưới ánh mặt trời, đôi môi đỏ tươi của nàng vẫn đủ kinh tâm, và còn tràn ngập dáng vẻ dụ hoặc.
Ở Đông Hải thậm chí cả phía nam bán quốc, người đàn ông có thể làm cho Hoàng Phủ Hồng Trúc tình nguyện lái xe chỉ có hai người, một là Sở Vấn Thiên đã chết, một là Trần Phàm hiện tại đang ngồi ngay vị trí kế bên tài xế.
Bởi vì nhiệt độ không khí tăng cao, Trần Phàm cũng không mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cổ tròn, bên dưới là chiếc quần tây cắt khéo, trắng đen phối hợp hoàn mỹ bộc lộ ra dáng người thon dài.
- Đã tới.
Không biết qua bao lâu, Hoàng Phủ Hồng Trúc cho xe dừng lại trước một tòa biệt thự kiểu Pháp, mỉm cười nói:
- Chủ nhân cũ của tòa biệt thự này vốn là một người Mỹ, năm 2007 hắn mang một số tiền lớn đến Đông Hải mua nhà, thuận tay mua tòa biệt thự này. Hiện giờ thị trường bất động sản ngày càng tồi tệ, năm ngoái hắn đã mang theo tiền bỏ chạy, tòa biệt thự này luôn lưu luyến không nỡ bán, chuẩn bị ngày sau về Đông Hải sẽ ở lại. Nhưng...sau khi hắn nhận được điện thoại của em, hắn liền sảng khoái bán cho em, giá cả cũng rất hợp lý.
Buổi trưa hôm nay Trần Phàm vốn muốn đi tìm Lý Dĩnh, chuẩn bị chiều nay lái xe cùng Lý Dĩnh quay về Nam Kinh đế kịp tham gia buổi tiệc chúc thọ của Lý Vân Phong vào ngày mai, nhưng hắn còn chưa kịp khởi hành, thì đã nhận được điện thoại của Hoàng Phủ Hồng Trúc, nói là muốn cùng hắn đến Đàn Cung xem biệt thự.
Lúc này nghe được lời nói của Hoàng Phủ Hồng Trúc, Trần Phàm liền tò mò hỏi:
- Vì sao lại đột nhiên muốn mua biệt thự?
Nghe được câu hỏi của Trần Phàm, trên gương mặt xinh đẹp hại nước hại dân của Hoàng Phủ Hồng Trúc hiện lên một tia đỏ ửng, trong con ngươi toát ra dáng vẻ mê ly.
Nhìn thấy bộ dáng của Hoàng Phủ Hồng Trúc, Trần Phàm không khỏi nhớ tới vào ngày sinh nhật của Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng Sở Qua, chính mình nhất thời xúc động, thiếu chút nữa đã đẩy ngã Hoàng Phủ Hồng Trúc ở biệt thự quận Golf.
Ngày nào đó, nếu không phải đang ở tại biệt thự quận Golf, Mỹ Nữ Xà đã nếm mùi vị của tình yêu rồi.
- Chẳng lẽ là vì mua cho chúng ta?
Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Phàm chảy qua dòng nước ấm, chợt cười trêu ghẹo.
Nghe được lời nói của Trần Phàm, thân thể mềm mại mê người của Hoàng Phủ Hồng Trúc khẽ run lên, vẻ ửng hồng trên mặt càng thêm rõ ràng, nàng không dám nhìn trực tiếp vào ánh mắt khiêu khích cùng ám muội của Trần Phàm, mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Em chuẩn bị đem tòa biệt thự tại quận Golf chuyển giao cho tiểu Qua, sau này em sẽ ở đây.
Đối với người bình thường mà nói, muốn nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của Mỹ Nữ Xà, xem ra là còn khó hơn tìm đường lên trời.
Nhưng Trần Phàm thì bất đồng!
Từ sau khi quan hệ giữa hắn và Hoàng Phủ Hồng Trúc đột nhiên tăng mạnh, hắn đã nhiều lần có thể nhìn thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc lộ ra bộ dáng thẹn thùng ngay trước mặt mình.
Hắn đã thói quen nhìn thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc toàn thân đầy khí tức âm nhu lạnh lẽo, Trần Phàm thật thích một Hoàng Phủ Hồng Trúc lộ ra tư thế của một cô gái ngay trước mặt hắn.
Bởi vì vào lúc đó Hoàng Phủ Hồng Trúc luôn tháo xuống toàn bộ vẻ bề ngoài giả tạo.- Anh có thể tới ở lại đây không?
Hoặc có lẽ do tâm tình không tệ. Trần Phàm lại cười trêu ghẹo.
Hoàng Phủ Hồng Trúc tức giận trừng mắt nhìn Trần Phàm, đầy vẻ phong tình đẩy cửa xe ra, uốn éo bờ mông gợi cảm bước xuống xe.
Nhìn bóng lưng dễ dàng khiến kẻ khác phải phạm tội của Hoàng Phủ Hồng Trúc, Trần Phàm theo bản năng nổi lên phản ứng, chợt xấu hổ khống chế bản thân, sau đó cũng bước xuống xe.
- Phong cách trang hoàng của tòa biệt thự này em thật hài lòng, cho nên không tính toán sửa chữa, nhưng có lẽ nội thất phải thay đổi lại đồ mới, anh cảm thấy thế nào?
Sau khi tiến vào đại sảnh biệt thự, Hoàng Phủ Hồng Trúc giống như một cô gái đang ở trong tình yêu cuồng nhiệt, mang theo vài phần hưng phấn, vài phần khát khao nhìn ngôi nhà sắp thuộc về nàng cùng Trần Phàm, hỏi.
Hoàng Phủ Hồng Trúc từ sau khi được Sở Vấn Thiên thu nhận cùng giúp đỡ, Sở Vấn Thiên luôn luôn toàn lực bồi dưỡng nàng, ánh mắt thật chuẩn, Trần Phàm cũng không phát biểu ý kiến, chỉ gật đầu phụ họa.
- Anh có xem hay không đó?
Trần Phàm gật đầu phụ họa lại làm cho Hoàng Phủ Hồng Trúc nghĩ thành thiếu trách nhiệm, làm cho Mỹ Nữ Xà phải cố ý làm sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn lộ ra khí tức âm nhu.
Trần Phàm thấy thế cười khổ nói:
- Vị thương nhân nước Mỹ kia nếu mang theo tiền đến đây mua nhà, như vậy đối với ngành bất động sản tự nhiên là hết sức quen thuộc. Một người như vậy nếu tận tâm xây dựng chỗ ở, chắc chắn sẽ không kém. Ngoài ra em từ nhỏ đã chạy khắp xã hội thượng lưu, đã quen nhìn đủ kiểu khu nhà cấp cao, nếu em đã vừa lòng, vậy càng thêm chứng minh đã trang hoàng rất khá.
Hoàng Phủ Hồng Trúc tựa hồ còn chưa thật hài lòng, đôi mắt phượng nhìn Trần Phàm chằm chặp, cảm giác giống như nếu Trần Phàm không cho nàng được câu trả lời mà nàng muốn, nàng sẽ không bỏ qua.
- Ngô, quan trọng nhất là chỉ cần em yêu thích thì anh liền thích.
Trần Phàm lại nghẹn ra một lý do.
Sau cơn mưa trời lại sáng.
Trên gương mặt hại nước hại dân của Hoàng Phủ Hồng Trúc hiện lên nụ cười sáng lạn.
Vào lúc này, ngay khi trái tim nàng đập mạnh thình thịch muốn dẫn Trần Phàm đi lên phòng ngủ thì tiếng chuông điện thoại di động lại không hợp thời vang lên.
Nhíu mày, Hoàng Phủ Hồng Trúc có chút tức giận lấy ra di động, vừa nhìn thấy dãy số hiện lên trên màn hình thì ngây ra, nói:
- Nam Kinh Lâm Đông gọi điện thoại tới.
- Nghe đi, xem thử hắn muốn nói gì.
Trần Phàm như có suy nghĩ.
Hoàng Phủ Hồng Trúc gật đầu, tiếp điện thoại.
- Lâm Đông nói hiện tại hắn đang ở Đông Hải, muốn gặp anh một lần.
Nửa phút sau Hoàng Phủ Hồng Trúc cúp điện thoại, tư thế của một cô gái nhỏ trước đó đã không còn tồn tại, chỉ còn sự bình tĩnh, đầy cường thế của một Mỹ Nữ Xà.
- Gặp anh?
Trần Phàm nhẹ nhàng xoa gương mặt, nói:
- Bảo hắn chờ anh ở cổng Thạch Phong trà viên.
Hoàng Phủ Hồng Trúc không nói thêm lời vô ích, lập tức nhắn lại chỉ thị của Trần Phàm.
Hai mươi phút sau, Lâm Đông đi tới cổng Thạch Phong trà viên.
Ngày hôm nay, hắn cũng không lái chiếc Maybach đắt tiền, cũng không lái chiếc Bentley, mà là lái một chiếc Audi A4 ngày xưa hắn luôn sử dụng lúc mới leo lên hắc đạo Nam Kinh.
Cho chiếc Audi A4 đã làm bạn với hắn thời gian khá lâu dừng lại, hắn bước xuống xe, dùng một loại ánh mắt kính sợ nhìn hai pho tượng sư tử điêu khắc cùng cánh cổng lớn của Thạch Phong trà viên, cũng không dám mạo muội đi tới.
Bởi vì hắn biết hắn không có tư cách tiến vào.
Thậm chí theo hắn xem ra, cả Dương gia, chỉ có Dương Nghiễm Đức mới miễn cưỡng có tư cách tiến vào.
Vừa nghĩ tới bản thân mình chỉ thêm một lát sẽ cùng với người thanh niên của Trần gia đang được đẩy lên đầu sóng ngọn gió bước vào trà viên đại biểu cho thân phận này, trong lòng hắn tràn ngập một tia kích động.
Nhưng rất nhanh, khi hắn châm một điếu thuốc lá chỉ có giá mười một đồng một hộp mà hắn thường hút ở ngày xưa khi mới hỗn chân hắc đạo, cả người hắn chợt bình tĩnh lại.
Dưới ánh mặt trời, hắn dựa vào chiếc Audi A4 có chút cũ kỹ, lẳng lặng hút thuốc chờ Trần Phàm đến.
Bốn mươi phút sau, trong sự chờ đợi thật bình tĩnh của Lâm Đông, chiếc Audi A8 của Hoàng Phủ Hồng Trúc đã chạy tới dừng lại ở trước công Thạch Phong trà viên.
- Em ở trong xe chờ anh.
Sau khi tắt máy, Hoàng Phủ Hồng Trúc quay đầu nhìn Trần Phàm, cũng không có ý định đi xuống xe.
Bởi vì nàng biết hiện tại Trần Phàm cũng không cần nàng đi chung, hơn nữa Thạch Phong trà viên chính là nơi tượng trưng tốt nhất cho thân phận.
Dù sao, ngay cả bản thân nàng cũng chưa đạt được tư cách bước vào trà viên này.
- Ân.
Thoáng trầm ngâm, Trần Phàm đồng ý lời đề nghị của Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Cùng lúc đó, Lâm Đông đã đi tới trước chiếc Audi A8, nhưng cũng không tự làm chủ mở cửa xe cho Trần Phàm, chỉ đứng thẳng thân mình chờ đợi.
Đi xuống xe, nhìn Lâm Đông đang cung kính đứng chờ mình cùng chiếc Audi A4 cũ nát phía sau, Trần Phậm có thể nhận thấy được khí tức a dua theo thói quen của Lâm Đông đã xảy ra một ít chuyển biến.
Phần chuyển biến kia, làm cho ánh mắt của Lâm Đông khi nhìn về hướng Trần Phàm chỉ có tôn kính, mà không còn sợ hãi.
- Trần tiên sinh.
Lâm Đông cúi đầu chào.
- Theo tôi vào trong nói chuyện.
Trần Phàm cũng không tỏ vẻ, nói xong dẫn đầu bước vào cửa lớn Thạch Phong trà viên.
Ngay cửa trà viên. Mạc lão thân là "nhân viên" duy nhất bên trong trà viên này, đang ngồi trên ghế đằng mộc, bưng một chén trà thơm, nằm phơi nắng, híp mắt, làm cho người ta có loại cảm giác như hắn đang ngữ.
- Mạc lão.
Nhìn thấy Mạc lão, Trần Phàm cung kính chào hỏi.
- Cậu đã đến rồi.
Nghe được thanh âm của Trần Phàm. Mạc lão mở mắt, trong con ngươi vốn đùng đục lại hiện lên một tia ánh sáng kỳ dị, cười đứng dậy nói:
- Hai ngày trước Ngụy lão gia tử còn mới nhắc tới cậu, nói từ sau khi cậu ở Hàng Châu trở về cũng không chịu tới tìm ông ấy uống trà.
Khi nói chuyện, ánh mắt Mạc lão nhìn về phía Trần Phàm mang theo vẻ tán thưởng.
Theo hắn xem ra, Yến gia đại thiếu Yến Thanh Đế cũng tốt, Trần gia đại thiếu Trần Phi cũng thế, nếu như có được cơ hội cùng Ngụy lão uống trà, chỉ sợ sẽ lập tức buông bỏ toàn bộ công việc trong tay, mà chạy nhanh tới tìm Ngụy lão uống trà.
Bởi vì đối với người thường mà nói, cùng Ngụy lão uống trà một lần, so với việc cả đời phải cố gắng càng thêm hữu hiệu.
Đối với Yến Thanh Đế. Trần Phi là những đại thiếu mang đầy màu sắc Hồng sắc gia tộc mà nói, cùng Ngụy lão uống trà một lần, cũng sẽ được lợi cả đời.
Yến Thanh Đế cùng Trần Phi rất muốn, lại không có cơ hội. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trần Phàm có cơ hội nhưng lại không hề tận dụng.
- Chỉ đơn giản đi uống trà với Ngụy lão, trong lòng tôi không đành.
Trần Phàm nhàn nhạt cười, nói:
- Chờ ngày nào đó tôi có được loại trà trúng ý, sẽ đến tìm Ngụy lão uống trà.
- Vậy tôi sẽ chuyển cáo Ngụy lão, cậu cũng không được tiếp tục quyt nợ với lão nhân gia, nếu không lão nhân gia trở mặt, cậu sẽ lãnh đủ hết đó.
Mạc lão cười mở lời trêu đùa, nhưng trong lòng hiểu rất rõ ràng, khi Hàng Châu nổi lên sóng gió, nếu không phải do Trần Phàm cuối cùng lật ra lá bài tẩy, xoay thế cục, thì Ngụy lão gia tử cho dù đã thối lui quan trường nhưng lực ảnh hưởng cùng năng lực vẫn kinh người kia cũng sẽ vì câu nói được người nhờ vả mà ra tay giúp Trần Phàm.
Theo ý nào đó mà nói, bước cờ của Trần Phàm tại Hàng Châu chẳng những đánh cho Yến gia trở tay không kịp, cũng làm cho toàn bộ đại nhân vật đang chú ý tới ván cờ này có được nỗi vui mừng không nhỏ.
- Mạc lão, ngài cũng đừng nói giỡn, cho tôi thêm mười lá gan, tôi cũng không dám quỵt nợ với Ngụy lão đâu.
Trần Phàm cười cười.
- Được rồi, hai người vào đi thôi, đi vào rừng trúc, tôi đi pha bình trà cho hai người.
Mạc lão cười cười, từ đầu tới cuối không hề đưa mắt nhìn Lâm Đông lần nào, nói xong trực tiếp xoay người đi pha trà.
Nhìn theo bóng lưng Mạc lão rời đi, bên tai vọng lại đoạn đối thoại giữa Trần Phàm cùng Mạc lão, trong đầu dần hiện ra từng hình ảnh mình bị nhục nhã tại Dương gia, trái tim vốn không tính là yếu ớt của Lâm Đông nhảy lên điên cuồng không thôi!
Theo sau, hận đỏ mắt, cắn răng, quật cốt, cố gắng thật thẳng lưng, đi theo người thanh niên từng bị đuổi ra khỏi Trần gia kia, hướng vào bên trong Thạch Phong trà viên, nhẹ nhàng bước ra một bước.
Một bước thật nhỏ.
Một bước này, Dương gia không thể cho hắn.
Một bước này, giúp cho hắn tiến nhập vào một thế giới khác.
Một bước này, để cho hắn càng thêm kiên định quyết tâm trong lòng.
Một bước này để cho hắn ở trong tương lai khi đã trở thành một con chó điên làm cho cả phía nam bán quốc ba giới hắc, quân, chính đều có chút run sợ.
Lâm gia có cẩu tên a Đông,
Một con cẩu đứng thẳng.
Hắn so với người đang quỳ càng thêm cao quý.
Bởi vì, chủ nhân của hắn chính là Đồ Tể!