Vào lúc một giờ trưa, với sự xuất hiện của thủ trưởng số 1, buổi giao lưu thương mại liền nhờ vậy mà kết thúc thật viên mãn.
Trong hội nghị, thân là người thừa kế tương lai của gia tộc Kerner Er cùng phó tổng tài tập đoàn Kerner Er, Dai Fu tiến hành một bài phát biểu, nàng cũng đưa ra lời tuyên bố tập đoàn Kerner Er sẽ tăng cao độ đầu tư vào đại lục.
Ngoài ra, người phụ trách Roman của tập đoàn Kerner Er tại Châu Á đối với việc đầu tư của tập đoàn vào khu vực nào tiến hành tuyên bố rõ ràng, hơn nữa với những câu hỏi của nhân sĩ thương giới cùng đồng thời làm ra giải đáp.
Bởi vì Yến Thanh Đế vừa rời đi lại quay trở lại, làm cho không khí buổi họp giao lưu ngay từ đầu liền có vẻ có chút quỷ dị, nhưng theo thời gian trôi qua, những nhân sĩ thương giới ở trước mặt tiền tài cùng lợi ích, tạm thời quên đi chuyện đã xảy ra trước đó, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào việc thảo luận, đến cuối cùng, không khí hội nghị tương đối hòa hợp, một ít xí nghiệp có thực lực không tầm thường cũng đạt được cơ hội hợp tác với tập đoàn Kerner Er.
Sau buổi hội nghị liền đến buổi liên hoan, Chu Bình Xuyên cùng đại biểu cho bộ thương mại Xương Hâm. Yến Thanh Đế cũng không tham dự, trước đó Tiêu Phong bị đại đa số nhân sĩ thương giới lơ là xa lánh lại trở thành một trong những nhân vật tiêu điểm, rất nhiều phú nhị đại có tuổi tác tương đương Tiêu Phong thần tình tươi cười ân cần cùng vây quanh lấy lòng Tiêu Phong.
Đối với việc này, Tiêu Phong cũng không hề biểu hiện thái độ cao cao tại thượng nhìn xuống dưới, mà dùng thái độ ôn hòa tiến hành giao đàm với nhóm phú nhị đại đến từ những xí nghiệp cùng thế lực khác nhau.
Trong phòng ăn, Tần Tư Nhiên trong bộ lễ phục dạ hội màu lục nhìn thấy Tiêu Phong trong bộ âu phục giá rẻ, làn da ngăm đen đang thành thạo cùng nhóm phú nhị đại trước đó vốn vẫn luôn khinh thường hắn tiếp xúc thì lần đầu tiên trong lòng nàng chợt thừa nhận: Người thanh niên này trước kia bởi vì Tiêu gia xuống dốc mà bị nàng nhục nhã quả thật đã thay đổi, biến thành người làm cho nàng cảm thấy có chút xa lạ.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo!
Trong đầu của nàng không khỏi hiện ra một câu tục ngữ như thế.
Điều này làm trong lòng nàng lần đầu tiên hoài nghi, có phải lúc trước mình làm như vậy là sai hay không.
Hối hận.
Hối hận đã bắt đầu gieo mầm mống ở trong lòng của Tần Tư Nhiên.
Nhưng cho dù nàng có tiếp tục hối hận, nhưng người thanh niên vì muốn làm cho nàng vui vẻ không tiếc ở dưới ký túc xá sinh viên dùng rất nhiều hoa hồng phủ kín làm thành một hình trái tim, nhất định sẽ vĩnh viễn không còn xem nàng là bảo bối mà phủng trong lòng bàn tay mình như xưa kia.
Người thanh niên ấy, nay đã trưởng thành.
...
Ngay trong lúc buổi liên hoan còn đang vô cùng náo nhiệt, tin tức thủ trưởng số 1 mang người đi tới Hàng Châu, giúp Trần Phàm đả kích Yến Thanh Đế thậm chí cả Yến gia, đã lấy tốc độ khủng khiếp truyền khắp đại giang nam bắc.
Từ trên xuống dưới, một mảnh xôn xao.
Trong lúc nhất thời, Trần gia hậu sinh, lại được đẩy lên đầu sóng ngọn gió, trở thành đối tượng bàn tán nóng nảy nhất trong giới nhân sĩ thể chế. Nguồn truyện:
Rất nhiều người, đều thông qua chuyện này nhận thức thủ trưởng số 1 đã lựa chọn ủng hộ Trần Phàm, đứng ở mặt đối lập với Yến gia.
Mà một ít nhân vật đạt tới cấp bậc nhất định, người biết một ít tin tức, đều vì chuyện này âm thầm cảm thấy kỳ quái, kỳ quái hành động của thủ trưởng số 1, hơn nữa còn cố gắng tìm hiểu tin tức trong đó.
Nhưng.
Tin tức của chuyện này giống như hoàn toàn bị phong tỏa, dù là những đại nhân vật đã hao hết tâm tư hỏi thăm cũng không hỏi thăm ra được kết quả nào.
Trong chuyện này, chính là Yến Khánh cùng Trần Kiến Quốc.
Dai Fu là một trong số ít người biết được tin tức này.
Nàng biết, chuyện này Trần Phàm cũng không phải là nhờ vào vị lão nhân đang nằm trong quan tài ở Bát Bảo Sơn, lại càng không nhờ đến Trần gia - Trần Phàm là dựa vào chính bản thân mình!
Dai Fu cũng giống như nhóm người Chu Bình Xuyên, cũng không tham gia buổi liên hoan, sau khi buổi họp giao lưu kết thúc, nàng liền rời khỏi trung tâm hội nghị quốc tế.
Phía trước, lúc tham gia buổi họp giao lưu, mỗi năm phút nàng đều nhận được báo cáo của bảo tiêu về tình huống có quan hệ tới Trần Phàm, căn cứ bảo tiêu hội báo, nàng biết được Trần Phàm đã trở về Thanh Long sơn trang, cũng không còn gì đáng lo ngại.
Điều này làm trong lòng Dai Fu yên tâm không ít.
- Tiểu thư, đi Thanh Long sơn trang tìm Trần tiên sinh sao?
Trong xe, thân là cận vệ của Dai Fu. Black vừa lái chiếc Rolls - Royce giá trị xa hoa, vừa cung kính hỏi Dai Fu.
- Không, đi Cửu Khê Mân Côi Viên.
Dai Fu lắc lắc đầu, thanh âm lạnh lùng.
Cửu Khê Mân Côi Viên?
Nghe địa danh này, trong lòng Black ngây ra.
Sở dĩ hắn kinh ngạc, cũng không phải hắn không biết chỗ này, trên thực tế đối với Hàng Châu. Black cũng không hề xa lạ - năm trước Trần Phàm ở Hàng Châu huyết tẩy phân bộ Thanh bang, Black từng dẫn người từ Đông Hải chạy tới Hàng Châu, mà trước khi đến Hàng Châu, hắn từng tiến hành nghiên cứu cẩn thận bản đồ về Hàng Châu, tự nhiên biết được Cửu Khê Mân Côi Viên là khu nhà giàu được tôn sùng tại Hàng Châu thậm chí là nam bán quốc.
Hắn kinh ngạc là bởi vì hắn không biết Dai Fu đi đến Cửu Khê Mân Côi Viên làm gì.
Không nên hỏi thì không được hỏi.
Đây là một quy tắc của chức nghiệp bảo tiêu.
Vì thế tuy rằng trong lòng Black hết sức tò mò, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, mà thông qua vô tuyến điện truyền đạt mệnh lệnh, dặn những bảo tiêu khác lái xe đi theo sau.
Bốn mươi phút sau, khi chiếc Rolls - Royce giá trị xa hoa xuất hiện ngay cửa vào Cửu Khê Mân Côi Viên thì dù là những bảo an khu nhà giàu này đã quen nhìn thấy những chiếc xe xa hoa đắt tiền cũng bị cả kinh không nhẹ.
Tuy rằng Hàng Châu không thiếu phú hào, nhưng phú hào có thể dùng tiền mua Rolls - Royce cũng không nhiều lắm, về phần người có thể mua được, phải xem như lông phượng cùng sừng lân.
Có lẽ chiếc Rolls - Royce làm rung động nhóm bảo an, bọn hắn theo bản năng cho rằng thân phận của chủ nhân chiếc xe rất cao quý, cho nên thật hiểu biết cũng không đi ngăn trở, mà trực tiếp cho đi.
Đây cũng không phải là mắt chó xem người thấp, mà là không muốn tự tìm mất mặt.
Dựa theo chỉ thị của Dai Fu. Black rất nhanh cho xe chạy tới trước cửa biệt thự của Nạp Lan Hương Hương.
Kể cả Black bên trong, bảo tiêu phụ trách bảo hộ bên cạnh Dai Fu có tới mười hai người.
Kể cả chiếc Rolls - Royce, tổng cộng có năm chiếc xe, khí tràng rất đầy đủ.
Năm chiếc xe vừa dừng ngay cửa biệt thự, bảo tiêu của Nạp Lan gia tộc phụ trách bảo hộ an toàn của Nạp Lan Hương Hương lập tức đem tin tức báo cáo cho Cổ Bình An bên trong biệt thự, đồng thời xuất hiện ngay cửa biệt thự.
Bởi vì trước đó Nạp Lan Hương Hương đến hội nghị chỉ dẫn theo một mình Cổ Bình An, bốn gã bảo tiêu của Nạp Lan gia tộc cũng không biết thân phận đoàn người của Dai Fu.
Vì thế khi bọn hắn nhìn thấy Dai Fu được bảo tiêu vây quanh đi tới cửa biệt thự thì ánh mắt liền lộ ra vẻ cảnh giác, đồng thời nghênh đón hỏi:
- Các người là ai?
- Đểcho bọn họ ngậm miệng, đừng làm tai nạn chết ngườì.
Đi trong nhóm người, Dai Fu lạnh lùng hạ mệnh lệnh.
- Sưu!
- Sưu!
- Sưu!
Dai Fu vừa thốt lên xong, những bảo tiêu da đen bên cạnh nàng không nói lời nào, liền giống như đầu hắc báo nháy mắt lao ra, nhào tới hướng bốn gã bảo tiêu của Nạp Lan gia.
Mười giây đồng hồ.
Mười giây sau, bốn gã bảo tiêu toàn bộ bị đánh ngã xuống đất, hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu, súng ống trên người cũng bị bảo tiêu của Dai Fu lục soát ra.
Sở dĩ tốc độ giải quyết nhanh như vậy, thứ nhất là nhân số bảo tiêu của Dai Fu chiếm tuyệt đối ưu thế, lại thêm hộ vệ của nàng đều là do gia tộc Kerner Er hàng năm bỏ ra một trăm ngàn đô la mời được từ công ty bảo an tốt nhất toàn cầu, những người này đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng tinh nhuệ nhất, hoặc là từng nhận qua huấn luyện chuyên nghiệp, thực lực hoàn toàn vượt xa bảo tiêu của Nạp Lan gia.
Cả quá trình, Dai Fu cũng chưa từng liếc mắt nhìn một lầnnàng được bảo tiêu bảo vệ, không chút do dự đi vào trong biệt thự.
- Amorld!
Bên trong đại viện biệt thự, Nạp Lan Bảo Nhi mặc một bộ quần áo in hình nhân vật phim hoạt họa đang ném ra một cái đĩa. Amorld cả người trắng như tuyết lập tức chạy ra, há miệng ngậm chiếc đĩa, phe phẩy đuôi đem tới trước người Nạp Lan Bảo Nhi.
Nạp Lan Bảo Nhi cũng không tiếp nhận chiếc đĩa, mà đưa mắt nhìn về hướng đoàn người của Dai Fu đang đi vào.
- Tiểu thư...
Nhìn thấy Nạp tan Bảo Nhi. Black dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Dai Fu.
- Các anh ở đây, không nên cử động.
Dai Fu nhớ ra điều gì đó, dặn dò một câu, hướng Nạp Lan Bảo Nhi đi đến.
- Uông uông!
Alnorld nhìn thấy Dai Fu đi về hướng Nạp Lan Bảo Nhi, bỏ chiếc đĩa xuống, hộ ngay trước mặt cô bé, nhìn Dai Fu sủa lên giận dữ.
- Bảo Nhi.
Trên gương mặt băng sương của Dai Fu hiện lên dáng tươi cười, đồng thời ngoắc Bảo Nhi.
- Cô là ai?
Có lẽ nụ cười sáng lạn cùng ánh mắt ôn nhu của Dai Fu đã hóa giải cảnh giác trong lòng Bảo Nhi, cô bé nháy đôi mắt to ngập nước hỏi:
- Chị à, chị biết em sao?
- Ân.
Dai Fu gật đầu:
- Chị là bạn của đại ca ca của em.
- Bạn của đại ca ca?
Bảo Nhi nghi hoặc đem ngón trỏ cắn cắn, sau đó nhớ ra gì đó, thần tình vui mừng nói:
- Chị nói chính là đại ca ca đã đáp ứng sẽ dẫn em đi công viên Disneyland ở Hong Kong sao?
Dai Fu mỉm cười gật đầu...!
Trải qua thêm một lúc sau, khi Lâm Đông đi theo Trần Phàm bước ra khỏi Thạch Phong trà viên, thì cước bộ của hắn đã không còn run rẩy, hắn bước đi thật vững vàng, thật kiên định.
Bởi vì...ở phía trước đã có Trần Phàm mở đường giúp hắn.
Ngồi trong chiếc Audi A8, Hoàng Phủ Hồng Trúc nhìn thấy Lâm Đông thần sắc ung dung bước ra khỏi Thạch Phong trà viên, thì vẻ mặt của nàng hơi có chút quỷ dị.
Ở trong kí ức, lần đầu tiên nàng đi theo Sở Vấn Thiên bước ra khỏi Thạch Phong trà viên, thì lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, trái tim hoảng hốt đập liên hồi.
Còn Lâm Đông, đồng dạng cũng lần đầu tiên, nhưng hắn lại mang thần sắc thản nhiên!
Điều này không khỏi làm cho nàng tò mò, rốt cuộc Trần Phàm đã nói chuyện gì cùng Lâm Đông, mà có thể làm cho nhân vật tuyến ba ở vùng Trường Giang Tam Châu như Lâm Đông, kiên định đến mức này.
Lẳng lặng quan sát Lâm Đông theo Trần Phàm đi tới chiếc Audi A8, nhưng Hoàng Phủ Hồng Trúc vẫn không thể nào nghĩ ra được vế sau.
Ngoài xe, trước khi Trần Phàm muốn bước lên xe, đột nhiên Lâm Đông gia tăng cước bộ, giúp Trần Phàm mở cửa xe ra, sau đó cung kính thoái lui sang một bên, nhìn Hoàng Phủ Hồng Trúc mỉm cười chào hỏi:
- Hoàng Phủ tiểu thư, xin chào.
- Chào anh!
Hoàng Phủ Hồng Trúc nhãn tình quỷ dị nhìn Lâm Đông, thản nhiên đáp lại một câu.
Trần Phàm bước lên xe, nhìn thoáng qua Lâm Đông nói:
- Sau khi trở lại Nam Kinh, thì hãy chờ điện thoại của tôi.
Lâm Đông gật đầu, giúp Trần Phàm đóng cửa xe, đưa mắt nhìn theo chiếc Audi A8 chạy đi khuất xong, thì hắn mới bước đến chiếc Audi A4 khá cũ nát của mình, lên xe khởi động máy, nhanh chóng lao vút đi.
Trong ô tô, Lâm Đông không có phát hiện ra, Mạc lão đang nằm phơi nắng ở trên ghế mộc, trước khi hắn kịp rời đi, lần đầu tiên đã liếc mắt nhìn thoáng qua hắn một cái.
Sau khi chiếc Audi A8 chạy đi, Hoàng Phủ Hồng Trúc vẫn chuyên tâm lái xe, nàng không có tò mò hỏi Trần Phàm cùng Lâm Đông đã nói những chuyện gì. Mà là ngoan ngoãn lựa chọn trầm mặc. Thẳng đến khi lái xe ra đường chính, nàng mới chợt lên tiếng hỏi:
- Giờ đi đâu?
- Đưa anh quay về nhà.
Trần Phàm giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, phát hiện lúc này đã là bốn giờ chiều, nên vội vàng nói.
Hoàng Phủ Hồng Trúc không nhiều lời vô nghĩa, nhấn mạnh chân ga, chiếc Audi A8 đột ngột tăng tốc, nháy mắt biến mất ở trong dòng xe.
Sau khi quay về nhà, Trần Phàm chuẩn bị một vài món đồ, sau đó lấy chiếc Bentley treo biển tứ quý 6, chạy tới trước tòa biệt thự của Lý Dĩnh ở trong khu Tử Viên.
Trong biệt thự, Lý Dĩnh giống như một con mèo nhỏ nằm cuộn tròn trên chiếc giường lớn ở trong phòng ngủ, trên giá áo nằm gần cửa sổ treo đầy các kiểu quần áo chế phục. Ánh trời chiều len qua khe cửa, chiếu thẳng lên cơ thể mềm mại cảm tính của Lý Dĩnh, những đường cong hoàn mỹ hiển lộ ra, làm cho người khác phún huyết.Đón nhận ánh trời chiều, Lý Dĩnh lấy di động ra, nhìn đồng hồ, chần chừ soạn một cái tin nhắn, chuyển phát đi.
Trên đường phố chính ở Đông Hải, Trần Phàm một tay lái xe, vừa cảm giác máy di động thoáng rung nhẹ vài cái, cầm lên quan sát, rõ ràng chứng kiến thấy Lý Dĩnh chuyển phát đến một cái tin nhắn, nội dung tin nhắn thực sôi gan:
- Quan nhân, em đã tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị hơn mười bộ chế phục, chờ ngài đến thưởng thức ah!
Nhìn thấy dòng tin nhắn này, Trần Phàm biết. Lý Dĩnh khẳng định còn chưa biết chuyện tình Trần Kiến Quốc muốn dẫn Trần Phi đến Nam Kinh, nếu không nàng sẽ chẳng còn tâm tình phong tao như thế.
Mặc dù Trần Phàm không hiểu vì sao Lý Vân Phong không thông báo cho Lý Dĩnh biết, nhưng vì không muốn ảnh hưởng đến tâm tình của Lý Dĩnh, cho nên Trần Phàm cũng không dâng cáo trạng, mà hoàn trả một cái tin nhắn khác.
Trong biệt thự, Lý Dĩnh vẻ mặt chờ mong ngắm nhìn di động, vừa thấy di động rung nhẹ, nàng liền khẩn cấp mở ra:
- Tiểu thư, nàng có dám cùng ta đại chiến ba trăm hiệp hay không?
Nhìn thấy dòng tin nhắn này, vốn Lý Dĩnh ngẩn ra, sau đó run rẩy ôm bụng cười, thiếu chút nữa nước mắt nước mũi đều chảy ra!
Sau đó, nàng cố nén cười, chuyển đi một cái tin nhắn khác:
- Quan nhân, em tĩnh mịch khó chịu, chỉ sợ ngài đang ở ngàn dặm xa xôi, khó lòng quay về đây kịp thời ah!
Trong ô tô, Trần Phàm đọc tin nhắn Lý Dĩnh gửi tới, trên khóe miệng thoáng lộ ra vẻ tươi cười chân thành, phần áp lực trong lòng rất nhanh đã bị xua tan đi không ít.
Năm giờ bốn mươi phút, Trần Phàm lái chiếc Bentley chạy đến trước cổng tòa biệt thự của Lý Dĩnh ở trong khu Tử Viên. Không chờ Trần Phàm nhấn còi ra hiệu, thì cánh cổng thép đã tự động mở ra, Trần Phàm đánh ô tô đi vào.
Theo sau, chờ khi hắn xuống xe bước đến trước cửa nhà, thì cánh cửa lắp khóa điện tử tự động mở ra. Lý Dĩnh một thân nội y sexy màu đen đứng án ngữ trước cửa, thần tình mỉm cười sắc sắc mị mị nói:
- Quan nhân, em chờ ngài đã lâu lắm rồi!
- Em không sợ đón nhầm người ư?
Trần Phàm dở khóc dở cười bước vào đóng cửa lại.
Lý Dĩnh thân mặt tiến đến gần, khoác cánh tay Trần Phàm, đem bộ ngực kiêu ngạo không chút khách khí đè lên cánh tay Trần Phàm, đắc chí nói:
- Em đứng trên cửa sổ chờ quan nhân đã lâu, tự nhiên là sẽ chắc chắn không nhầm.
Nghe vậy, trong lòng Trần Phàm không khỏi cảm thấy ấm áp.
- Di, quan nhân, không phải ngài muốn cùng em đại chiến ba trăm hiệp hay sao?
Lý Dĩnh nhìn thấy Trần Phàm im lặng, nhịn không được chòng ghẹo nói:
- Làm sao vừa bước vào nhà, lại ngại ngùng như thế? Chăng lẽ miệng cọp gan thỏ ư? Theo trí nhớ của em, đây cũng không phải tác phong của quan nhân đâu nha.
Ngắm nhìn bộ dáng phong tình của Lý Dĩnh phơi bày ra ở trước mặt mình, tia âm sâm cuối cùng ở trong lòng Trần Phàm cũng đã tiêu thất. Hấn mỉm cười vỗ kiều đồn của Lý Dĩnh, nói:
- Vừa rồi là ai nói anh đang ở xa ngoài ngàn dặm?
- Em đây" Lý Dĩnh mỉm cười, bá lấy cổ Trần Phàm nhẹ nhàng thổi một ngụm nhiệt khí, thân hình mềm nhũn dán lên trên người Trần Phàm.
Hành động này ngay lập tức làm cho tiểu huynh đệ dưới hạ thân của Trần Phàm nhếch lên, hắn không kìm nén được cảm xúc thêm nữa, mà hung hăng cắn trả cặp môi quyến rũ của Lý Dĩnh, bế nàng đi về phía sofa.
Từ sau khi Trần Phàm đến Anh quốc, Lý Dĩnh không gặp mặt Trần Phàm, lúc này Trần Phàm đến đây, hai người liền đem nỗi tưởng nhớ biểu đạt ở trong nụ hôn...Nàng một bên điên cuồng đáp trả Trần Phàm, một bên nhanh chóng cởi quần áo của Trần Phàm ra.
Một nút.
Hai nút.
Ba nút. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
Khi Trần Phàm ôm nàng đến ghế sofa, nàng yêu kiều thở dốc, nhưng vẫn thuận lợi giải khai quần áo trong của Trần Phàm ra, dán chặt lên thân hình rắn chắc của Trần Phàm, sau đó cánh tay trắng nõn nhẹ nhàng trườn xuống, lướt qua cơ bụng, chạm vào dây thắt lưng.
Xoạch!
Nương theo một tiếng động nhỏ, dây thắt lưng giải khai, cánh tay trắng nõn nhẹ nhàng kéo dây thắt lưng ra.
Tê...
Bàn tay mềm mại trườn xuống, kéo khóa, tiểu huynh đệ bên dưới hạ thân của Trần Phàm bung ra.
Bàn tay mềm mại nắm chặt lấy nó, đưa vào trong hoa viên thần bí...
Một lúc sau, hai thân hình hoàn mỹ trần truồng kết hợp lại với nhau, gắt gao ôm chặt lấy nhau, điên cuồng lắc hông nghênh hợp lấy đối phương.
- Hô...hô...hô...
Tiếng thở dốc vang lên, sau khi từ trên đỉnh khoái hoạt quay trở về bình thường, Lý Dĩnh chậm rãi mở mắt ra, nghịch ngợm chơi đùa tiểu huynh đệ vẫn còn đang cứng rắn như sắt, mỉm cười xấu xa nói:
- Quan nhân, thừa dịp bây giờ còn sớm, em mặc mấy bộ chế phục cho ngài ngắm nhé?
Thanh âm nũng nịu phối hợp cùng biểu tình kiều mỵ của nàng, khiến cho dục hỏa trong nội tâm Trần Phàm lại bắt đầu thiêu đốt lên.
Nhưng mà...
Lúc này đây, Lý Dĩnh không để cho Trần Phàm có thời gian kịp phát tác, nàng thân mình xích lõa đứng dậy, lôi kéo Trần Phàm chạy lên lầu.
Nửa phút đồng hồ sau, ở dưới yêu cầu mãnh liệt của Lý Dĩnh, Trần Phàm xích lõa ngồi xuống giường, ngắm nhìn Lý Dĩnh thay đổi chế phục công nhân viên chức, đôi chân dài thẳng tắp bao trùm tất chân màu đen, phía dưới là một đôi giày cao gót.
Dưới ánh trời chiều, nàng buông xõa tóc, vểnh cao kiều đồn, tư thế phong tao, thật muốn làm cho người khác phải phạm tội.
- Quan nhân đừng vội!
Mắt thấy Trần Phàm muốn nổi bão, Lý Dĩnh cười xấu xa...thay đổi trang phục cảnh sát và tất chân màu trắng!
Sau đồng phục cảnh sát là đồng phục y tá màu hồng nhạt, đồng phục nữ tiếp viên hang không màu xanh lơ chỉ trong vòng mười mấy phút đồng hồ, Lý Dĩnh thay đổi các kiểu phong tình vạn chủng, khiến cho Trần Phàm thiếu chút nữa xong đời.
Cuối cùng, Lý Dĩnh thay một chiếc áo sơ mi trắng, váy ngắn màu đen, tất chân ngang đùi, nghiêm trang nói:
- Tiểu Phàm đồng học, hôm nay chúng ta sẽ học đến vấn đề quan hệ giữa nam và nữ!
Lúc này Trần Phàm đã không còn chịu nổi thêm nữa, hung hăng nhảy dựng lên khỏi giường, ở dưới tiếng kinh hô của Lý Dĩnh, một tay kéo Lý Dĩnh vào trong lòng.
Theo sau...hai người lại bắt đầu đánh trận!
Chờ đến khi hai người vào ttong phòng tắm choi trò uyên ương hí thủy xong, thì sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Trần Phàm lái chiếc Bentley đưa Lý Dĩnh ra ngoài đường ăn tối, sau đó trực tiếp lên đường cao tốc, chạy đến Nam Kinh.
Bởi liên tục bị Trần Phàm đẩy ngã, cho nên Lý Dĩnh toàn thân mệt mỏi không chịu nổi, sau khi chiếc Bentley tiến vào đường cao tốc, nàng liền nằm dựa vào ghế mà ngủ.
Ngắm nhìn bộ dáng ngủ say của Lý Dĩnh, Trần Phàm cố tình cho xe giảm tốc độ lại, hơn nữa trong lòng còn âm thầm thở dài.
Ở hắn xem ra, nếu lúc này Lý Dĩnh biết tại Nam Kinh đang xảy ra biến cố, thì chỉ sợ nàng sẽ lo lắng không ngủ nổi.
- Sưu!
Ngay khi Trần Phàm đang âm thầm cảm thán, thì đồng thời một chiếc Audi A6 như một cơn hắc toàn phong lao vút qua bên cạnh chiếc Bentley của Trần Phàm.
Chiếc Audi A6 mang biển số Thành ủy, Trần Phi một tay lái xe, đồng thời đem cánh tay còn lại chìa ra ngoại cửa kính, nhẹ nhàng vung lên, khóe miệng còn treo quanh nụ cười lạnh lùng đắc chí.
Ngồi trong chiếc Bentley, đối mặt với khiêu khích, Trần Phàm vẫn bình tĩnh như cũ.
Mấy tháng trước, hắn dựa vào lão nhân đang nằm trong quan tài ở Bát Bảo Sơn, chạy tới Nam Kinh, nhất nộ trùng quan vì hồng nhan.
Ngày hôm nay, hắn bị đuổi ra khỏi Trần gia, như chó nhà tang, mang theo phần kiêu ngạo của Đồ Tể, lại chạy đến Nam Kinh, nhưng mục đích thì lại không chỉ riêng vì hồng nhan nữa rồi!
Mà hắn còn muốn cho người đời biết...
Trần gia có một người anh hùng, mang tên Phàm!