Trong các nàng, có người tay bưng theo một ly rượu nho, hưởng thụ tắm nắng ở dưới ánh mặt trời sáng lạn. Cũng có người nằm ở trên ghế mà đọc tạp chí thời trang mua sắm. Đối với các nàng mà nói, hôm nay là một buổi chiều an tĩnh.
Đồng dạng cũng sinh hoạt trong khu Cửu Khê Mân Côi Viên, Khổng Khê thân là người phụ trách phân đà Thanh Bang ở Hàng Châu, nhưng lại không có thời gian rảnh rỗi hưởng thụ cái thú vui tao nhã như các nàng chim hoàng yến kia. Tương phản, bắt đầu từ giữa trưa, tâm tình của hắn lo lắng bất an đứng ngồi không yên.
Sở dĩ tâm tình lo lắng không yên, là bởi vừa nhận được một món quà.
Trước lúc Trần Phàm đánh bại Yến Thanh Đế ở Hàng Châu, Khổng Khê làm theo chỉ thị của Tiết Hồ mua quà dâng tặng cho Yến Thanh Đế. Hắn mua một bộ cờ vây chế tạo tinh xảo, trị giá ba trăm ngàn.
Món quà sang trọng này, chính là nhắm vào sở thích!
Yến Thanh Đế không thiếu tiền, không thiếu nữ nhân, cuối cùng đã thu nhận phần lễ vật này của Khổng Khê, nhưng lại không hề cam đoan chuyện gì. Thậm chí đều chưa từng gặp mặt Khổng Khê, mà là phân phó người khác thay mình nhận quà.
Bất quá, Khổng Khê tâm tình lo lắng bất an không phải là vì món quà dâng tặng cho Yến Thanh Đế, mà là do món quà Trần Phàm phái người đến mang tặng cho hắn.
Lễ vật mà Trần Phàm đem tặng cho hắn...là hai chiếc đầu người!
Chủ nhân của hai chiếc đầu này, đều là người tham gia vào hành động bắt cóc Điền Thảo hôm đó.
Lúc nhận được món quà này, Khổng Khê sắc mặt tái nhợt, ở hắn xem ra, người đi chấp hành mệnh lệnh gặp kết cục thê thảm như thế. Vậy thì bản thân hắn là người chủ mưu đứng sau màn vạch ra kế hoạch, chắc chắn sẽ không khá hơn chút nào.
Sau khi nhận được món quà này. Khổng Khê liền nhốt mình vào trong thư phòng. Trải qua hai tiếng đồng hồ, hút xong hai bao thuốc lá, rốt cuộc thì miệng lưỡi của hắn đã không còn cảm giác gì nữa. Nhưng theo bản năng hắn vẫn châm thuốc...dường như hắn đang muốn dùng chất nicotin để gây mê cảm xúc sợ hãi lan tràn ở bên trong nội tâm của mình.
Nhưng...hắn đã thất bại!
Chất nicotin trong hai bao thuốc lá, cũng không bài trừ được nỗi sợ hãi ra khỏi nội tâm của hắn. Rơi vào đường cùng, hắn đành phải bấm số điện thoại của Tiết Hồ.
- Tiết gia, kế tiếp chúng ta phải làm gì?
Ngay khi một gã bảo tiêu đem điện thoại giao cho Tiết Hồ xong, thì Khổng Khê lần đầu tiên không chút che giấu nội tâm đang lo lắng bất an của mình ở trước mặt Tiết Hồ, nói:
- Trần Phàm đi rồi, nhưng hắn đã phái người giết chết hai tên thủ hạ của tôi...
- Anh sợ ư?
Đầu máy bên kia, Tiết Hồ cũng đã nhận ra nội tâm của Khổng Khê đang tràn ngập cảm xúc lo lắng bất an.
- Không sợ.
Khổng Khê mạnh mẽ áp chế nỗi sợ hãi trong nội tâm xuống, nói:
- Chẳng qua không biết bây giờ nên ứng chiến như thế nào mà thôi.
- Hắn dám giết hai tên thủ hạ của anh là bởi vì, hai người đó chỉ là hạng lâu la, chết không đáng náo động. Còn anh thì hoàn toàn bất đồng, sau lưng anh bối cảnh trong sạch, danh phận ở bên ngoài là giám đốc của một công ty điền sản. Cái thân phận này chính là bảo mệnh phù của anh!
Tiết Hồ thản nhiên nói:
- Cho nên anh không cần phải lo lắng hắn sẽ phái người đến ám sát anh...
Nghe Tiết Hồ giải thích như thế, Khổng Khê mới thở phào ra một hơi nhẹ nhõm.
- Về phần ứng chiến, thì đó không phải là chuyện tình mà anh cần lo lắng. Tạm thời hãy xử lí tốt công việc trong tay của anh trước đi đã...
Tiết Hồ bổ sung nói thêm.
Chẳng lẽ...Tiết gia đã có biện pháp đối phó với hắn rồi sao?
Bên tai nghe thấy Tiết Hồ nói như vậy, thì trong đầu của Khổng Khê liền trào dâng lên
Một cái ý niệm mười phần kích động. Theo bản năng muốn dò hỏi một chút, nhưng cuối cùng vẫn dựa vào năng lực khống chế khủng bố, đem lời ra đến bên miệng nuốt ngược xuống bụng.
- Bên phía Lâm Đông ở Nam Kinh, hai ngày qua có tin tức gì không?
Đầu máy bên kia, Tiết Hồ nhẹ nhàng gõ tẩu thuốc, trầm giọng hỏi.
Khổng Khê vội vàng đáp:
- Gã Lâm Đông a dua kia, luôn luôn không chịu bày tỏ thái độ, tôi cảm giác hắn không muốn tranh giành... Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Không muốn ư?
Tiết Hồ cười lạnh:
- Lâm Đông là hạng người có dã tâm rất lớn, hắn không phải không muốn tranh giành, mà là không dám. Nếu hắn không dám, vậy thì anh hãy đến tìm hắn thêm lần nữa đi, dưới món hời khổng lồ, tất sẽ có dũng phu. Huống chi còn là một con ác lang trong lòng đang bừng bừng dã tâm?
- Chuyện này phải làm như thế nào?
Khổng Khê cung kính hỏi.
Tiết Hồ trầm giọng nói:
- Lần này đến gặp nói cho hắn biết, chỉ cần hắn nguyện ý quy thuận Thanh Bang, nghe theo chúng ta chỉ huy. Vậy thì chờ ngày sau tiêu diệt Hồng Trúc Bang cùng Trần Phàm xong, không chỉ mỗi Giang Tô rơi vào tay hắn...mà còn thêm cả một phần ba địa bàn ở Đông Hải!
- Dạ. Tiết gia...
Nghe thanh âm tự tin của Tiết Hồ, lúc này nỗi sợ hãi trong lòng Khổng Khê cũng đã hoàn toàn biến mất tăm hơi không còn trông thấy bóng dáng. Hắn mười phần hưng phấn, sảng khoái lĩnh mệnh!
Đầu máy bên kia, sau khi cúp điện thoại, Tiết Hồ hung hăng rít một hơi thuốc.
- Ảnh Tử à Ảnh Tử! Ta đem toàn bộ hy vọng ký thác lên trên người của ngươi, mong rằng đệ nhất sát thủ trong bài hành bảng toàn cầu, sẽ không làm cho ta phải thất vọng!
Trong thư phòng, khói thuốc vờn quanh khuôn mặt của Tiết Hồ, làm cho diễn cảm trên mặt hắn có chút mông lung, không thể nhìn thấy rõ ràng. Mà ngữ khí cũng âm sâm giống như đang vang lên từ dưới Cửu u Vực Sâu, làm cho người khác nghe thấy không rét mà run...
Khi vầng mặt trời ngả về phía tây, thì Trần Phàm lái chiếc Bentley mang biển số tứ quý 6, chạy đến trước cổng trường đại học Đông Hải.
Dừng xe ở phía đối diện cổng trường đại học, Trần Phàm nhìn đồng hồ, phát hiện ra lúc này chỉ còn cách giờ tan học khoảng chừng năm phút thời gian thôi, cho nên không lái xe chạy vào trong sân trường, mà kéo cửa kính xuống, lấy một điếu thuốc ra châm lửa, yên lặng rít khói.
Cách đó không xa, người của Cục an ninh quốc gia, theo từ Hàng Châu đến Đông Hải, có thể nói là đang chán nản cực điểm. Tuy rằng bốn gã đặc công thay phiên nhau nghỉ ngơi và theo dõi Trần Phàm, nhưng bọn hắn lại cảm giác mình theo dõi Trần Phàm không hề có chút ý nghĩa nào, ở bọn hắn xem ra, cùng với nói theo dõi, còn không bằng nói là âm thầm đi theo bảo hộ Trần Phàm!
Mặc dù trong lòng buồn bực, nhưng đây là mệnh lệnh do cấp trên truyền xuống, cho nên bọn hắn đành phải nghiêm túc chấp hành.
Khi ánh trời chiều tán lạc rơi xuống cổng trường đại học Đông Hải, thì cổng trường cũng chậm rãi mở ra, tùy ý có thể nhìn thấy những cặp tình nhân sinh viên, đang dựa sát vào nhau đi xuống sân trường, và những nhỏm bạn cùng phòng đi xuống ăn cơm. Trừ bao nhiêu đó ra, thì cũng có không ít xe tư gia đến trường đón người.
Mười phút sau, cổng trường nhanh chóng náo nhiệt hẳn lên, sinh viên đi ra ngoài càng lúc càng nhiều. Tất cả sinh viên sau khi bước ra ngoài cổng trường thì đều không kìm lòng được, mà đem ánh mắt quăng ném về phía chiếc xe Bentley phong cách đang dừng ở đối diện bên kia đường. Nhóm nam sinh thì mang biểu tình hâm mộ ghen tị, còn nhóm nữ sinh thì hai mắt tỏa sáng, cảm tình như ảo tưởng mình đang ngồi ở trong chiếc xe hơi kia.
Trần Phàm thấy thế, đành phải hạ cửa kính xe xuống. Thông qua cửa kính thủy tinh, chăm chú nhìn vào cổng trường, chờ đợi cái thân ảnh quen thuộc kia xuất hiện.
Chẳng bao lâu sau, thì cái thân ảnh quen thuộc kia, rốt cuộc cũng đã xuất hiện ở trong tầm mắt của Trần Phàm.
Thân ảnh này...chính là Tô San!
Lúc này, Trần Phàm còn phát hiện ra cả thành viên Ám Đường đang hòa lẫn trong đám đông, âm thầm bảo vệ sự an toàn cho Tô San. Trần Phàm khẽ mỉm cười, lấy điện thoại di
động ra, bấm số máy của Tô San. Trên màn hình hiển thị chính là dòng chữ lão bà đại nhân!
Đứng trước cổng trường, Tô San mơ hồ nhận thấy tiếng chuông di động vang lên. Vừa phóng ra nhìn, thì rõ ràng chứng kiến trên màn hình biểu thị hai chữ "đồ ngốc"!
Nhìn thấy hai chữ này, vốn Tô San ngẩn ra, nhưng rất nhanh sau đó trong con ngươi đã trào xuất ra một tia hưng phấn. Không nói hai lời, trực tiếp nhấn nút chuyển liên lạc!
- Đồ ngốc này, anh còn biết gọi điện thoại cho em nữa sao?
Điện thoại vừa chuyển liên lạc, trên mặt Tô San dâng lên nụ cười hạnh phúc. Nhưng ngữ khí thì chẳng khác nào như đang bức cung phạm nhân bình thường.
Trong xe hơi, nương theo cửa kính nhìn thấy một màn này. Trần Phàm dở khóc dở cười nói:
- Uy, lão bà, em cũng biết hai ngày qua anh đến Hàng Châu tham gia hoạt động của tập đoàn Cao Tường, sự tình nhiều lắm mà!
- Tham gia hoạt động?
Tô San như vừa nhớ đến chuyện tình gì đó, liền tức giận nói:
- Em xem anh đúng là đang có tình nhân ở Hàng Châu rồi?
- Oan uổng quá, lão bà ah!
Trần Phàm tố khổ ngay lập tức.
Tô San không tin nói:
- Vậy anh giải thích đi, vì sao anh không gọi điện cho em thế?
- Anh nói rồi, bận thật mà...
Trần Phàm dở khóc dở cười đáp.
Tô San hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt soi mói của mọi người xung quanh, vẫn hừ lạnh nói:
- Vội cái đầu anh ấy! Không thể tin lời của anh được...!
- Lão bà ah! Nếu bây giờ anh xuất hiện ở trước mặt em, em có hạnh phúc đến nỗi ôm hôn cho anh vài cái không hả?
Trần Phàm cười khổ, cố tình đánh lạc hướng chuyển sang đề tài khác.
Ân?
- Đồ ngốc này! Hai ngày qua không gặp, lá gan của anh lớn thêm không ít nha " Tô San nghe vậy thì tức giận đến nỗi hai tòa nhũ phong ở trước ngực run rẩy liên hồi:
- Nói...hôm nào thì anh mới quay về!
- Anh nói rồi, bây giờ anh sẽ xuất hiện ở trước mặt em!
Trần Phàm cầm di động bước xuống xe, vừa xuyên qua đám đông sang đường vừa nói.
- Anh cho rằng em là con ngốc hay sao?
Ngoài miệng tuy nói cứng rắn như vậy. Nhưng lúc này đây, thân hình của Tô,San lại dừng bước ngây ngốc ra, biểu tình trên mặt mang theo vài phần kích động, chờ mong ngắm nhìn bốn phía chung quanh.
- Aha, bây giờ em đã thông minh hơn một chút rồi!
Trần Phàm băng qua đường, đi về phía Tô San.
Bất thình lình Tô San xoay người!
Ngay sau đó nàng nhìn thấy được một cái thân ảnh sớm đã khắc sâu ở bên trong nội tâm của nàng. Dưới ánh trời chiều, khuôn mặt xinh xắn của nàng ngẩn ra, đôi mất đẹp tròn xoe, miệng mở ra thật lớn, dường như không dám tin chuyện này sẽ trở thành sự thật.
Ở dưới biểu tình trợn mắt há hốc miệng của Tô San, Trần Phàm mỉm cười đi về phía nàng, thẳng đến khi tới gần bên người nàng, thì nàng vẫn còn chưa kịp khôi phục lại tinh thần như cũ.
- Đừng ngất! Có nhiều người ở chung quanh như thế này, mà em ngất sẽ thực dọa người...
Trần Phàm cầm di động, quơ quơ ở trước mắt Tô San, chòng ghẹo nói.
Oanh!
Dưới ánh trời chiều, Tô San theo trong nỗi khiếp sợ khôi phục lại tinh thần, lẳng lặng ngắm nhìn Trần Phàm bất ngờ xuất hiện.
- Tên ngốc này, anh dám lừa gạt em ư?
Đột nhiên Tô San mang theo thanh âm nức nở, làm nũng vươn phấn quyền đấm mấy cái lên ngực của Trần Phàm, giống như đang gãi ngứa!
Oánh mấy cái xong, Tô San coi thường ánh mắt khác thường của mọi người chung quanh, thần tình kích động nhào vào trong lòng Trần Phàm. Đem đầu áp lên trên ngực của Trần Phàm, khẽ mỉm cười hạnh phúc!
Cười hạnh phúc đến nỗi hai vành mắt phiếm hồng...