Ngày thứ bảy trong sân trường không có Tiếng đọc sách lanh lảnh, cũng không có cảnh tượng truy đuổi cãi nhau thưởng ngày, càng không có những thân ảnh chạy băng băng trên thảm cò, hết thảy đều có vẻ thật an tĩnh.
Đang lúc Hoàng hôn, trung học Tử Kim Sơn, trong một gian túc xá thuộc ký túc xá nữ sinh. Điền Thảo một mình đứng trong túc xá, cũng không giống như ngày thưởng cầm quyển "kinh tế học", mà là một tay chống cằm, nhìn vầng mặt trời đỏ thẫm dần dần hạ xuống phương Tây, diễn cảm cũng không bình tĩnh giống như ngày thưởng, mà hàng chân mày của nàng hơi nhíu lại, trong con ngươi lộ ra một tia lo lắng.
Nàng hiểu rõ ràng, chính mình khi cự tuyệt đám công tử ăn chơi kia, hưởng thụ cuộc sống im lặng, là bởi vì những tên ăn chơi trác táng theo đuổi nàng đã bảo trì một sự cân bằng hoàn mỹ. Sự cân bằng kia, làm cho những tên ăn chơi trác táng muốn có được thân thể của nàng cũng không dám làm ra hành động điên cuồng đối với nàng. Còn hiện giờ, bởi vì nàng đi nhờ xe của Trần Phàm đến trường học, ở trong trung học Tử Kim Sơn đã nhấc lên sóng to gió lớn, hình tượng thân nhiễm bùn mà không hỏi tanh mùi bùn đã hoàn toàn bị phá vở, sự cân bằng hoàn mỹ cũng sụp đổ.
- Nên làm gì bây giờ?
Điền Thảo vốn không phải là người thích đem toàn bộ trứng chim đặt cùng vào trong một cái giỏ xách, hơn nữa...Bởi vì trải qua hoàn cảnh đặc thù, nàng luôn luôn không tin vào nam nhân. Cho nên nàng cũng không có đem toàn bộ hi vọng đặt lên trên người của Sở Qua.
Nàng hiểu rõ ràng. Sở Qua là một người kiêu ngạo tự phụ, nếu thắng còn dễ nói, lấy tính cách tự phụ của Sở Qua tuyệt đối sẽ không dùng sức mạnh, mà là lựa chọn đường đường chính chính chinh phục, kể từ đó, nàng căn bản không cần lo lắng, nàng luôn tin tưởng có thể dây dưa với Sở Qua, hơn nữa sẽ làm cho Sở Qua biết khó mà lui. Nhưng...nàng đồng dạng cũng rõ ràng, nếu đêm nay Sở Qua thua trận đấu, như vậy Sở Qua tuyệt đối sẽ thực hiện lời hứa. đem nàng đưa cho người thắng mà không biết sẽ là người nào. Nguồn truyện:
Cứ như vậy, mười sáu năm kiên trì của nàng, tấm thân xử nữ của nàng. đều sẽ chấm dứt ngay trong đêm nay. Đây là nguy cơ lớn nhất nàng gặp được trong mười sáu năm qua!
Không hiểu tại sao, ngay khi tạm thời còn chưa có được đáp án, trong đầu của nàng, theo bản năng dần hiện ra thân ảnh Trần Phàm. Theo ý nào đó mà nói. Trần Phàm chính là đầu sỏ gây nên sự tình lần này.
Thân ảnh Trần Phàm chợt lóe lên. Điền Thảo nhẹ lắc đầu, tuy rằng nàng từ chỗ nhà trọ của Trần Phàm mà đoán ra được Trần Phàm không phải là người bình thường. Nhưng nàng thực không tin Trần Phàm có thể giải quyết nguy cơ lần này. Chẳng biết qua bao lâu, mặt trời đỏ phương Tây đã hoàn toàn rơi xuống đường chân trời, sắc trời ảm đạm xuống, trong túc xá tối đen thành một mảnh. Điền Thảo vẫn một tay chống cằm, lặng lặng nhìn lên bầu trời đen nhánh phương xa.
- Ai...Điền Thảo khe khẽ thở dài, bởi vì...nàng nhìn thấy được ngọn đèn xe xa xa, cũng nghe được thanh âm xe thế thao. Hiển nhiên là Sở Qua tới đón nàng - căn cứ theo lời Sở Qua, làm diễn viên đêm nay, nàng nhất định phải...
Có mặt!
Mà thẳng cho tới bây giờ, nàng vẫn không thể nghĩ ra được biện pháp giải quyết...
Mặc dù như thế, Điền Thảo vẫn đi xuống dưới ký túc xá.
Dưới ký túc xá, chiếc xe Maserati màu bạc của Sở Qua vững vàng đỗ ngay chỗ này, ánh đèn pha chiếu thăng vào cánh cổng của ký túc xá, làm vị bác gái canh giữ ký túc xá liên tục thò đầu ra nhìn ngoài cửa sổ.
Chẳng lẽ đứa nhỏ Điền Thảo kia lại ước hẹn cùng tiểu tử này?
Khi thấy Điền Thảo từ trên thang lầu đi xuống, vẻ mặt bác gái kinh Ngạc, ở trong trí nhớ của bà, từng có không ít công tử ca chạy xe tiến đến tặng hoa cho Điền Thảo, kết quả...những bó hoa đó đều bị Điền Thảo ném vào thùng rác, theo sau bác mới lấy về tặng cho cháu gái nhỏ của mình.
Mắt thấy Điền Thảo yên lặng bước lên chiếc xe Maserati hoa mỹ, bác gái nhịn không được khe khẽ thở dài: Lại thêm một đóa cải trắng nữa, sẽ gặp tai ương rồi!
Điền Thảo vừa lên xe. Sở Qua cũng không nhiều lời vô nghĩa, mà trực tiếp khởi động máy, chiếc xe phát ra một Tiếng rít gào, giống như một đầu dã thú bằng sắt thép lao vọt ra ngoài.
Ngồi bên trong chiếc Maserati xa hoa. Điền Thảo cũng không được bình tĩnh như lúc ngồi trong chiếc Volkswgaen cc của Trần Phàm, đây cũng không phải bởi vì chiếc Maserati xa hoa hơn xe Volkswgaen cc, mà là bởi vì...Nàng đối với chuyện sắp xảy ra đêm nay tràn ngập lo lắng.
- Điền Thảo, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bộ dáng lo lắng của cô.
Đang lái xe, Sở Qua tựa hồ đã nhận ra sự dị thưởng của Điền Thảo, nhịn không được cười nói:
- Tôi không thể không thừa nhận, bộ dáng lo lắng hãi hùng của cô càng thêm mê người, làm cho người ta có loại xúc động cần phải bảo vệ cô.
- Tôi không cần bất kỳ nam nhân nào bảo hộ.
Điền Thảo nhíu mày, giọng nói lạnh lùng.
Sở Qua tự tin cười:
- Nhưng cô không thể phũ nhận, đêm nay tôi là người trong mộng của cô!
Trong lòng Điền Thảo chấn động, muốn nói cái gì, nhung cuối cùng lại lựa chọn trầm mặc.
Vân Sơn nằm ngay trung gian thành phố N và Đông Hải, trên núi cây cối cành lá rậm rạp, cảnh sắc tương đối an tĩnh.
Nguyên bản lấy điều kiện của Vân Sơn hoàn toàn có thể phát triển thành khu du lịch, Nhưng không biết do nguyên nhân gì, chính phủ luôn không muốn phê chuẩn phát triển ngọn núi này. Bất quá, dù là Vân Sơn không được phát triển. Nhưng dựa vào phong cảnh mê người, nó vẫn có đại lượng du khách tiến đến ngắm cảnh. Bất quá đại đa số lữ khách đều đến chơi ban ngày, bởi vì khắp Vân Sơn không có địa phương nào để dừng chân, mà Thời gian ban đêm nhiệt độ trên núi giảm xuống rất thấp.
Vì thế con đường quốc lộ do chính phủ đặc biệt thi công lại biến thành thánh địa giành cho những kẻ yêu thích đua xe tại Vân Sơn, cơ hồ mỗi buổi tối cuối tuần, nơi này đều có vài trận đấu đua xe.
Từ trên đường ở Đông Hải đi tới Vân Sơn. Điền Thảo cũng không tán gẫu gì với Sở Qua, mà là luôn ngắm nhìn phong cảnh lướt qua cực nhanh ở bên ngoài cửa sổ, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì.
Vào Khoảng mười giờ, Sở Qua lái xe đi lên đường cao tốc tương thông với quốc lộ Vân Sơn.
Điền Thảo rõ ràng nhìn thấy, trên Vân Sơn phía trước đèn đuốc sáng trung, mơ hồ còn có thể nghe thấy được âm thanh vang rền của xe thể thao phát ra cùng Tiếng âm nhạc chát chúa như Tiếng kim loại đang ma sát vào nhau.
Tiếng vang kia mơ hồ truyền đến, giống như địa ngục ma âm đập vào tâm thần của Điền Thảo, nàng cảm thấy càng thêm mất bình tĩnh, hai tay gắt gao nắm lại với nhau, khớp xương trắng nhợt thành một mảnh.
Lúc này trên Vân Sơn đã tụ tập không ít thành viên của giới đua xe. Đủ các chủng loại xe thể thao xa hoa đỗ trên đường đem quốc lộ phong kín. đèn xe bắn ra ánh sáng chói mắt chiếu chung quanh sáng rực lên như ban ngày.
Trong đó có vài chiếc xe thể thao phát ra Tiếng âm nhạc chát chúa, Tiếng nhạc mạnh giống như thuốc kích thích lên những con người đang đứng bên cạnh đống lửa cuồng hoan. Những người đó trong tay cầm bia hoặc cở màu, vừa lắc lư thân hình theo Tiếng nhạc, vừa gào thét thảm thiết gì đó.
Đám ăn chơi trác táng của trường trung học Tử Kim Sơn đã tới nơi này, bọn hắn tụ tập cùng một chỗ, nhìn những nữ lang đang khiêu vũ, cả đám đều có vẻ như đang thập phần hưng phấn.
Đối với người tầm tuổi như bọn hắn mà nói, không một ai không thích những sự vật mới mè kích thích.
- Tao thông qua con đường đặc thù biết được, tên Sở Qua kia là thành viên của hiệp hội đua xe Đông Hải, hơn nữa còn thưởng xuyên đến đây tham gia thi đấu.
- Tao cũng nghe được tin tức này, hơn nữa sân đua xe này là địa bàn của Hồng Trúc Bang, mà người phụ trách đua xe ngầm nơi này, là thủ hạ của mẹ nuôi hắn.
Bỗng nhiên, hai gã ăn chơi trác táng lần lượt mở miệng, hai tên vừa nói xong, kể cả Tạ Lỗi cùng những kẻ ăn chơi trác táng khác đều mang diễn cảm kinh ngạc, tên ăn chơi trác táng hôm đó bị Sở Qua tát vào mặt chợt tức giận mắng:
- Mẹ nó! Tao đã biết tên khốn kiếp Sở Qua kia sẽ giờ trò, quả nhiên đúng là thế mà!
Lời của hắn khiến cho mấy tên kia cùng thừa nhận, nhưng nghĩ tới thế lực sau lưng Sở Qua, bọn hắn cũng không còn lựa chọn nào khác.
- Hắc! Bàn tính như ý của Sở Qua đánh cũng không tệ, nhưng hắn muốn độc hưởng Điền Thảo, đây chính là mơ tưởng!
Đúng lúc này, vẫn đứng ngay phía sau mọi người, một gã thiếu niên mang diễn cảm thờ ơ lạnh nhạt chợt mở miệng. Gã thiếu niên này không giống như những kẻ ăn chơi trác táng khác, hắn để tóc đầu đinh, đeo kính đen, làn da trắng nõn, dáng người gầy yếu, nhìn qua làm cho người ta nảy sinh ra một loại cảm giác hào hoa phong nhã.
- Trịnh Gia Hào, mày?
Trịnh Gia Hào vừa thốt lên, lập tức làm cho đám người Tạ Lỗi ngẩn ra. ở trong trí nhớ của bọn hắn, tuy rằng gia thế Trịnh Gia Hào không tệ, nhưng tuyệt đối là sẽ không dám đắc tội với Sở Qua.
Đối diện với ánh nhìn chăm chú của mọi người, trên mặt Trịnh Gia Hào chậm rãi hiện lên nét tươi cười mê người:
- ở trong mắt tao, Sở Qua chi có thể xem là một tuyển thủ nghiệp dư mà thỏi.
Tuyển thủ nghiệp dư?
Không thể không nói, lời nói này của Trịnh Gia Hào cực kỳ khí phách, thế nên đã làm cho đám người Tạ Lỗi trợn mắt há hốc mồm ra.
- Hãy chờ xem. đêm nay cùng Điền Thảo lên giường là tao, mà không phải Sở Qua!
Trịnh Gia Hào tự tin cười, châm một điếu thuốc lá. Ánh lửa chiếu rọi lên khuôn mặt trắng nõn của hắn, làm cho đám người Tạ Lỗi nhìn thấy, lại cảm giác có loại hương vị âm trầm.
Mẹ nó! Tên vương bát đản Trịnh Gia Hào này che giấu thật sâu!
Trong lúc nhất Thời, toàn bộ đám ăn chơi trác táng kể cả Tạ Lỗi, trong lòng đều trào ra ý niệm này.
Cùng Beverly Hills tại Mỹ, Vịnh Nước Cạn tại Hong Kong, ở Đông Hải cũng có khu nhà giàu đặc biệt - Tứ Viên, Đàn Cung là hai khu nhà giàu nổi danh nhất Đông Hải, mà biệt thự số 1 tại Từ Viên Đông Hải có giá trên trời là 1. 3 triệu nguyên, trở thành một trong những nơi ở sang quý nhất đại lục.
Trước khi Trần Phàm đến Đông Hải, Tô Thanh Hải từng mua một biệt thự tại Tứ Viên, tính toán để cho Trần Phàm và Tô San ở, nhưng cả Trần Phàm cùng Tô San đều phản đối.
Vô luận là Trần Phàm hay Tô San đều thích địa phương náo nhiệt, khu biệt thự Tứ Viên, phồn hoa thì đủ phồn hoa, nhưng cực kỳ quạnh quẽ, hàng năm bốn mùa cũng không có bao nhiêu người. Dù sao, vô luận là ở tòa thành thị nào, biệt thự phần lớn chỉ là do kẻ có tiền chuẩn bị cho bà nhỏ cùng tình nhân mà thôi.
xế chiều hai ngày sau, Tô San sau khi tỉ mỉ trang điểm chọn lựa. đã sớm cùng dì Điền đi tới biệt thự số 18 trong Tử Viên, mà Trần Phàm cũng không cùng đi chung mà đi tới trường học gặp ba người Ngu Huyền, sau đó cùng nhau đến biệt thự.
Tuy Tô San ném xuống lời giận dỗi với cha mình, nói là thỉnh heo cũng không thỉnh Trần Phàm, nhưng Trần Phàm thân là vị hôn phu của nàng, tự nhiên phải tham gia buổi tiệc sinh nhật của nàng.
Nhưng...Tô San dùng lời lẽ nghiêm khắc cảnh cáo hắn không được dùng thân phận của vị hôn phu mà đến...
Lúc Trần Phàm đi tới phòng ngủ 108 trong ký túc xá, trong phòng ngủ một mảnh bận rộn, ba người Tiêu Phong đang bận rộn thu thập hình tượng của mình.
Nguyên bản, Ngu Mỹ Nhân từ nhỏ đối với vấn đề hình tượng tuyệt không hề để ý, nhưng thật không chịu nổi bị Tiêu Phong lải nhải, dùng cách nói của Tiêu Phong, nếu đã chịu đi tham gia buổi tiệc sinh nhật, phải mặc đàng Hoàng một chút, nếu không làm mất thể diện phòng 108.
Rơi vào đường cùng, Ngu Mỹ Nhân đành phải thỏa hiệp, đi cùng Tiêu Phong mua một áo sơ mi, quần tây, giày da, nhất nhất đầy đủ.
Lão thô lỗ Ngu Mỹ Nhân còn mặc sơ mi, vì vậy trạch nam Chu Văn tự nhiên cũng không cam chịu bị rớt lại phía sau, hắn mặc một chiếc áo màu trắng, quần tây, giày da màu vàng, làm cho người ta có một loại cảm giác quái dị, thấy thế nào cũng không hề hòa hợp.
So ra mà nói, Tiêu Phong thường xuyên tham dự party thì biết cách ăn mặc hơn, bởi nguyên nhân thời tiết quá nóng. Tiêu Phong cũng không mặc lễ phục bảnh bao, mà là mặc một chiếc áo màu sắc rực rỡ, nhưng lại giá trị xa xi, thân dưới mặc một chiếc quần tây bó sát có nhãn hiệu nổi tiếng, phối hợp một đôi giày da màu đen làm bằng thủ công, điển hình là câu khoác áo người.
Nhẹ nhàng hất mái tóc tự cho là rất phong cách. Tiêu Phong quay đầu lại, quét mắt nhìn Ngu Huyền, trêu ghẹo nói:
- Kháo! Ta nói Mỹ Nhân, lấy thân hình cùng cách ăn mặc đêm nay của cậu, nếu trong party có thiếu phụ, cậu tuyệt đối là người được xếp đầu tiên.
- Biến, mồm chó không mọc ngà voi.
Ngu Huyền tức giận múa may nắm tay.
Không để ý tới lửa giận của Ngu Huyền. Tiêu Phong lại đưa mắt nhìn sáng Trần Phàm, trong con ngươi hiện lên một tia ghen tỵ:
- Trần Phàm, cố nhân nói người dựa vào ăn mặc, ngựa dựa vào yên cương. điểm này không hề nói sai a. Bình thường cũng không hề phát hiện bộ dạng của cậu thật soái, vì sao cậu mặc thân quần áo này vào khiến cho người ta lại cảm thấy anh tuấn bức người đây?Nghe được lời của Tiêu Phong, Trần Phàm dở khóc dở cười.
Bộ quần áo trên người hắn chính do Tần Quế Trân mẹ của Tô San lần đầu tiên gặp mặt đã dẫn hắn đi mua, cụ thể giá bao nhiêu hắn không biết, dù sao phí không ít tiền.
Dùng cách nói của Tô San: Mẹ, mẹ rất bất công! Mua một bộ quần áo cho tên hỗn đản, đủ cho con mua năm bộ!
Khi Trần Phàm, Ngu Huyền, Chu Văn ba người ngồi lên chiếc xe BMW của Tiêu Phong đi tới Tử Viên, trời chiều đã hạ xuống đinh núi, màn đêm dần dần buông xuống. đèn đường hai bên trong khu biệt thự phát sáng, ngọn đèn màu vàng đỏ chiếu sáng cả con đường lớn, làm cho người ta có thể rõ ràng nhìn thấy hết thảy cảnh tượng trên đường.
Đây là một đường quốc lộ rất rộng rãi, hai bên đường trồng cây ngô đồng cao, mỗi khi đi ngang một tòa biệt thự, lại thấy có một con đường nhỏ liên tiếp cùng quốc lộ. Hai bên đường nhỏ hương hoa tràn ngập, bãi cô được tu bổ cực kỳ chỉnh tề.
- Tục ngữ nói: tới Yên Kinh đừng nói mình là quan lớn, tới Đông Hải đừng nói mình có tiền nhiều, lời này đúng là không nói sai một chút nào. Tuy nói giá nhà ở Hàng Châu hiện tại đã cao hơn Yên Kinh cùng Đông Hải, nhưng khu nhà ở xa hoa vẫn kém hơn một chút a.
Nhìn những biệt thự phong cách Châu Âu hoa lệ chung quanh. Tiêu Phong cười khổ nói:
- ở địa phương nhỏ lái chiếc BMW của tôi còn cảm thấy có phong cách, nhưng đến nơi đây đúng là dọa cho người ta thấy thật rõ ràng.
- Giả vờ.
Chu Văn đỡ gọng kính, khinh bỉ nói.
Lời này của Chu Văn thiếu chút nữa làm Tiêu Phong tức đến hộc máu, mà Trần Phàm thầm chấp nhận lời nói của Tiêu Phong.
Vào lúc sáu giờ năm mươi, bốn người Trần Phàm đi tới con đường nhỏ thông vào biệt thự số 18 giao thoa với quốc lộ. Ngay chỗ giao thoa, hai đại hán mặc âu phục màu đen đeo bộ đàm Giống như hai ngọn núi đang đứng nơi đó, sắc mặt lạnh lùng, mắt thấy phía trước chạy đến một chiếc BMW màu đỏ, lập tức tiến lên làm ra thủ thế dừng xe.
Tiêu Phong cho xe dừng lại, quay kính xe xuống, đem thiệp mời đưa cho một gã đại hán trong đó, cười nói:
- Vị đại ca này, chúng ta đến tham gia buổi tiệc sinh nhật của Tô San tiểu thư.
Đại hán cũng không lập tức cầm lấy thiệp mời, mà ánh mắt lướt cực nhanh trong xe một lần, khi thấy Trần Phàm ngồi Ngay sau xe thì đồng tử hơi phóng lớn, trong con ngươi hiện lên một tia kinh ngạc, bất quá lại không nói gì, mà nhanh chóng lấy lại tinh thần, tiếp nhận thiệp mời, cung kính làm ra thủ thế:
- Mời.
Rất nhanh, Tiêu Phong lại khởi động xe lần nữa, chiếc xe chạy nhanh trên đường nhỏ, vòng qua hai khúc quanh, đi tới trước cửa sắt biệt thự số 18.
Cũng giống như chỗ giao thoa, hai bên cửa sắt cũng có bảo tiêu võ trang đầy đủ đang đứng, bất quá lúc này bọn họ cũng không tiếp tục kiểm tra mà trực tiếp cho đi.
Trước ga ra biệt thự, đang đỗ những loại xe Limousine đủ kiểu, trong đó có nhiều xe thể thao nổi tiếng, so ra mà nói, chiếc BMW của Tiêu Phong thật có vẻ nghèo nàn hủ lậu.
Nhìn thấy những chiếc xe xa hoa rực rỡ đẹp đẽ. Tiêu Phong cũng không có bất kỳ phản ứng nào, trên mặt vẫn lộ ra nét mỉm cười mê người. Ngu Huyền cùng Chu Văn hai người cũng không có phản ứng dị thường gì, nhưng trong lòng Trần Phàm hơi có chút kinh ngạc.
Từ sau khi hắn đi vào Đông Hải, từ trước tới nay Tô San luôn ở chung một chỗ với hắn, bình thường cũng không thấy ai lui tới, hôm nay sinh nhật lại có nhiều khách nhân đến đây như vậy, điều này không khỏi làm cho Trần Phàm cảm thấy kỳ quái.
Trần Phàm không biết Tô San là một cô gái cực kỳ hướng ngoại, hơn nữa rất nhiều sở thích, giao kết bạn bè cũng thập phần phổ biến.
Dù sao một cô gái xuất thân phú quý, hơn nữa bản thân nàng lại cực kỳ xuất sắc, đặt vào môi trường nào cũng sẽ trở thành tiêu điểm.
Sau khi Trần Phàm đi tới Đông Hải, Tô San cũng không tiếp tục đi tham gia vào những hoạt động của những môi trường kia, hoàn toàn là bởi vì nàng đem toàn bộ hứng thú cùng tinh lực đều chuyển dời lên trên người Trần Phàm.
Sau khi xuống xe, Tiêu Phong làm đầu tàu gương mẫu. đi Ngay trước mọi người, trên mặt thủy chung luôn lộ ra vẻ mỉm cười mê người, có vẻ cùng hoàn cảnh chung quanh thập phần hòa hợp, sắc mặt Trần Phàm lại bình tĩnh. Ngu Huyền với tính cách tùy tiện tuy rằng cảm thấy được biệt thự trước mắt quá xa hoa, nhưng cũng không để trong lòng, nhưng trạch nam Chu Văn lại có vẻ có chút khẩn trương bất an.
- Chu Văn, không cần khẩn trương, buông lỏng một chút, kỳ thật...chỉ cần cậu buông lòng, những thứ trước mắt không có là gì.
Trần Phàm nhận thấy được vẻ khẩn trương của Chu Văn, mỉm cười vỗ lên bờ vai của hắn:
- Một người vô luận là bần cùng hay phú quý, hắn cũng giống như cậu, phải ăn uống vệ sinh đi ngủ.
Có lẽ lời cổ vũ của Trần Phàm làm ra tác dụng, trong một thoáng Chu Văn thả lỏng hơn rất nhiều, thân thể cũng không cứng ngắc như trước. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Đi vào biệt thự, tiếng dương cầm lan tới trước mặt, mười mấy nam nữ ăn mặc thật tỉ mỉ, phong độ bất phàm đang ở trong đại sảnh tụm ba tụm năm tán gẫu, trong tay cầm ly rượu đỏ, thấp giọng trò chuyện cùng nhau.
Ngọn đèn trong đại sảnh cực kỳ ôn nhu, nơi góc tây bắc bày vài cái bàn, bên trên phủ khăn trắng bày đầy đủ điểm tâm lót dạ cùng hoa quả.
Vài người phục vụ trang phục thống nhất đang bưng khay rượu, đứng ở mỗi góc, khi thấy bốn người Trần Phàm tiến vào, một gã phục vụ lập tức tiến lên nghênh đón, trên mặt lộ vẻ mỉm cười đầy chức nghiệp, làm ra thủ thế như mời.
Tiêu Phong không nói một lời, cử chỉ thật tao nhã bưng một ly rượu đõ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nói tiếng cảm ơn, Trần Phàm cũng bưng lên một ly, mỉm cười gật đầu.
về phần...Ngu Mỹ Nhân thì lại càng trực tiếp, nhấc ly rượu đỏ, giống như uống nước trái cây uống một hơi cạn sạch, đồng thời dùng thanh âm thô lỗ nói:
- Mụ nội nó, trên đường khát muốn chết.
Thanh âm Ngu Huyền nhất thời đánh vỡ không khí vốn có trong đại sảnh, trong lúc nhất thời cơ hồ toàn bộ mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía bốn người Trần Phàm, ánh mắt giống như đang nhìn quái vật.
Đối mặt hơn mười ánh mắt nhìn chăm chú. Trần Phàm hoàn toàn không thèm để ý, cười cười:
- Khát thì uống thêm vài ly, dù sao là miền phí, không uống thì uổng phí.
Tiêu Phong vốn đang vì lời nói của Ngu Huyền mà cảm thấy có chút xấu hổ, không biết nên làm sao dàn xếp, lúc này ngạc nhiên nghe được lời Trần Phàm nói, thiếu chút nữa phun ra cả ngụm rượu đỏ trong miệng!
Vẻ mặt của người phục vụ cũng cổ quái, cũng may tố chất nghề nghiệp của hắn không tệ, sau thoáng ngây người ngắn ngùi, lập tức lộ ra vẻ mỉm cười đầy chức nghiệp:
- Xin ngài chờ.
Dứt lời, phục vụ lập tức rời đi lấy thêm rượu cho Ngu Huyền.
- Bốn người kia là ai?
- Đúng vậy, Tô San vì sao lại mời người thô tục như vậy?
- Bốn người bọn hắn đến, quả thật đang khinh nhờn buổi party này!
Trong lúc nhất thời, bốn người Trần Phàm có vẻ không hòa hợp với không khí trong đại sảnh, cơ hồ tất cả mọi người đều dùng ánh mắt xem thường nhìn bọn họ, nghị luận sôi nổi.
Chỉ có ba người bạn cùng phòng của Tô San là ngoại lệ.
Trong đó, ánh mắt Trương Thiên Thiên nhìn về phía Trần Phàm ý vị thâm sâu.