- Trần chủ tịch lần này tới Nam Kinh muốn nhắc lại chuyện xưa, muốn Trần gia cùng Lý gia đám hỏi, một mặt là coi trọng Trần Phi, mạnh mẽ bồi dưỡng, quan trọng hơn là muốn cùng người thanh niên kia phân rõ giới hạn! - Phải, dưới tình huống như vậy, người thanh niên kia vẫn đến đây, cũng không biết rốt cục hắn nghĩ như thế nào. - Các anh nói hắn có thể trình diễn kỳ tích như lần trước ở Hàng Châu không? - Tôi xem sẽ khó lắm.
Sau thoáng im lặng ngắn ngủi, Trần Phàm mang theo Lâm Đông cùng Trương Thiết Trụ đi tới chiếc bàn ngay góc ngồi xuống, vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, mà những đại lão quân đội đến từ nam bắc cũng đang hạ giọng, nghị luận sôi nổi. - Các vị không thấy hắn mang theo người kia thật sự không thích hợp xuất hiện ở nơi này sao?
Trần Phi chậm rãi đặt chén trà xuống, chậm rãi nói, trong lúc nói chuyện dùng loại biểu tình dò hỏi nhìn thành viên Lý gia. - Tên hỗn đản không biết sống chết, chính mình tìm đến nhục nhã thì cũng thôi, mang theo tên phế vật Lâm Đông tới nơi này quả thực là vũ nhục buổi tiệc sinh nhật của cha!
Cùng lúc đó Lý Duy Quốc đang đứng bên cạnh Trần Phi vội vàng phụ họa nói: - Tiểu Sâm, con đi đem tên Lâm Đông không có mắt kia oanh ra đi! Nhớ kỹ, đừng làm ra động tĩnh quá lớn. - Dạ!
Lý Sâm lập tức gật đầu, đặt chén trà xuống bước nhanh về hướng Lâm Đông.
Ở góc bên kia, Trần Phàm đang nói chuyện với Trương Thiết Trụ, khóe mắt nhìn thấy Lý Sâm đi tới, không hề để ý, Trương Thiết Trụ thì hơi nhướng mày.
Trong viện, những khách nhân đều đã nhận ra hành động của Lý Sâm, cũng ngừng nói chuyện đưa mắt nhìn qua.
Rất nhanh, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Lý Sâm lập tức đi tới bên cạnh Lâm Đông, hạ giọng nói: - Lâm Đông, tao cho mày ba giây đồng hồ, còn chưa cút ra, sau này tao cho mày biến mất ở Nam Kinh!
Lâm Đông nhìn thoáng qua Lý Sâm vốn đem chị của mình là Lâm Vận xem như tình nhân, không hề nhúc nhích. - Lâm Đông, mày đừng có kiểu cấp mặt còn không biết xấu hổ!
Nhìn Lâm Đông trước kia như một con chó đi theo phía sau mình, coi thường lời của mình, Lý Sâm có chút nổi giận. - Lý Sâm, cậu muốn làm gì?
Đúng lúc này, Trương Thiết Trụ đặt chén trà xuống, nhíu mày hỏi. - Trương thúc, tôi...
sắc mặt Lý Sâm biến đổi, ngữ khí cung kính hơn rất nhiều, bởi vì hắn biết rõ hiện tại Trương Thiết Trụ đang đảm nhiệm chức vị tham mưu trưởng quân khu NJ, thành tựu ngày sau còn cao hơn hẳn ông nội của hắn là Lý Vân Phong. - Cút!
Sắc mặt Trương Thiết Trụ không chút thay đổi phun ra một chữ.
Oanh!
Một chữ cút này, cũng như tiếng sấm rền nổ vang trong sân viện, chẳng những làm Lý Sâm cả kinh đến mức mặt không còn chút huyết sắc, ngay cả vẻ mặt của Trần Phi cùng thành viên Lý gia đều khó có thể chịu nổi, về phần các khách nhân, mỗi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Ủy khuất, phẫn nộ...
Đủ loại cảm xúc giống như chiếu phim điện ảnh từ trên khuôn mặt Lý Sâm hiện lên, hắn theo bản năng nắm chặt tay, lại không dám cãi lại, mà giống như một đầu sư tử phẫn nộ, âm sâm nhìn chằm chằm Lâm Đông: - Lâm Đông, mày nhất định phải chết!
Sắc mặt Lâm Đông hơi đổi.
Trần Phàm nhẹ nhàng lay động chén trà mặt chút, liếc mắt nhìn Lý Sâm một cái.
Chỉ một cái liếc mắt.
Rất ngắn ngủi.
Nhưng...
Đối với Lý Sâm mà nói, cái nhìn này so với chữ "Cút" của Trương Thiết Trụ càng thêm có lực uy hiếp, hắn chỉ cảm thấy phảng phất có thanh đao đang đặt trên cổ của hắn, theo bản năng buông ra nắm tay, xoay người rời đi.
Khóe mắt nhìn thấy bóng lưng Lý Sâm rời đi, thân hình thẳng tắp của Lâm Đông dưới ánh mặt trời chợt run run thật khẽ.
Liền biến mất.
Rất nhẹ.
Trong viện, trong không khí bắt đầu tràn ngập mùi thuốc súng, không khí trở nên khẩn trương lên.
Trong đại sảnh, Viên Binh đang ở bên cạnh vị đại lão tổng bộ tham mưu, lắng nghe Trần Kiến Quốc nói chuyện phiếm với các đại lão khác, tâm thần có chút không yên, khóe mắt càng không ngừng chú ý động tĩnh bên ngoài, cảm giác như chỉ hận không thể lập tức đi ra ngoài gặp Trần Phàm. - Đinh linh linh...
Bỗng nhiên bên trong phòng khách vang lên tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông gián đoạn cuộc nói chuyện của Trần Kiến Quốc.
Nghe được chuông điện thoại, Lý Vân Phong đoán được điều gì, trong lòng run lên, áy náy cười xin lỗi, sau đó đi về hướng điện thoại.
Cùng lúc đó ngoại trừ Trần Kiến Quốc, những đại lão khác vẻ mặt tò mò nhìn về phía điện thoại.
Theo bọn hắn xem ra, hôm nay là sinh nhật Lý Vân Phong, bọn hắn có nhiều người đã tới, lẽ ra không còn ai gọi điện cho Lý Vân Phong mới đúng.
Kiệt lực khống chế vẻ mặt của mình, cảm thụ được nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, Lý Vân Phong đi tới bên cạnh điện thoại, âm thầm hít sâu một hơi, trầm ổn cầm máy: - Uy. - Báo cáo thủ trưởng, phát hiện một chiếc phi cơ trực thăng tiến vào vùng trời Nam Kinh, trải qua xác minh, phi cơ trực thăng đến từ tổng bộ quân ủy, hiện tại đang bay về hướng đại viện quân khu, dự tính năm phút sau sẽ đến quân khu đại viện!
Bên trong điện thoại truyền ra thanh âm vang vang mạnh mẽ. - Thu được.
Lý Vân Phong chậm rãi phun ra hai chữ, sau đó cúp máy.
Làm xong tất cả chuyện này, hắn xoay người, nhìn thấy mọi người đang nhìn hắn, cười khổ đi tới nhìn Trần Kiến Quốc nói: - Trần chủ tịch, có một chiếc phi cơ trực thăng từ quân ủy đến. - Có thể a, lão Lý sinh nhật ngay cả quân ủy cũng tặng quà cho ông.
Nghe được Lý Vân Phong nói như thế, không đợi Trần Kiến Quốc mở miệng, người nắm quyền quân khu Thành Đô, ông nội Từ Vĩ Trạch là Từ lão gia tử cười trêu ghẹo nói.
Lý Vân Phong xấu hổ cười, không hé răng.
Năm phút sau.
Chuông điện thoại lại vang lên. - Lão Lý, xem ra là lễ vật của ông tới? cho người đưa tới đi, cho chúng ta xem là cái gì. - Ha ha...
Nghe được chuông điện thoại, Từ lão gia tử lại trêu ghẹo, không ít người cũng nở nụ cười. - Trần Phàm a Trần Phàm, lần này cậu thật sự làm lớn chuyện.
Trong lòng Lý Vân Phong cười khổ, đã biết rõ sự việc, nhưng lại không thể không đứng dậy đi tới hướng điện thoại, cầm lấy nghe máy. - Báo...báo cáo thủ trưởng, phi cơ trực thăng từ tổng bộ quân ủy đã thuận lợi hạ cánh, người đến là thủ trưởng quân ủy, hơn nữa...nhân số rất nhiều, thỉnh chỉ thị! - Dùng xe đưa các vị thủ trưởng đến nội viện!
vẻ mặt Lý Vân Phong kích động hạ mệnh lệnh.
Con bài chưa lật rốt cục đánh tới sao? - Hô...
Hung hăng phun ra một hơi, Lý Vân Phong làm dịu trái tim thiếu chút nữa nổi điên, sau đó trong biểu tình nghi hoặc của mọi người, sắc mặt kích động đi về hướng Trần Kiến Quốc. - Lão Lý, làm sao vậy?
Trần Kiến Quốc đã nhận ra vẻ dị thường của Lý Vân Phong, nhịn không được hỏi. - Trần chủ tịch, các thủ trưởng quân ủy đều đã đến đây, chúng ta có phải nên đi ra ngoài nghênh đón một chút?
Lý Vân Phong cảm thấy trái tim của mình treo cao trên cổ họng, trong giọng nói mang theo một tia âm rung hiếm thấy.
Các thủ trưởng quân ủy đều đến đây?
Hoa!
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Lý Vân Phong, dù là các đại lão thân ở địa vị cao trong quân đội cũng toàn bộ bị chấn kinh.
Nhất là nghe được chữ "đều".
Làm cho trái tim bọn họ chợt co rút lại!
Giờ khắc này, bọn hắn thậm chí hoài nghi lỗ tai của mình có phải đã xảy ra vấn đề hay không! - Đi!
Trần Kiến Quốc tựa hồ nghĩ tới điều gì, sắc mặt ngưng trọng đứng dậy.
Những người khác thấy Trần Kiến Quốc đứng dậy, liền lấy lại tinh thần, không dám chậm trễ lập tức đứng dậy, theo Trần Kiến Quốc đi ra ngoài.
Viên Binh hoàn toàn bị chấn trụ, là người cuối cùng kịp phản ứng.
Hắn tựa hồ đoán được điều gì, tuy rằng cảm thấy được có chút khó tin, nhưng vẫn vô cùng hưng phấn, vội vàng đuổi theo.
Khi Trần Kiến Quốc đi ra khỏi tòa lầu hai tầng, ngoại trừ Trần Phàm, mọi người không hẹn cùng đưa mắt nhìn tới. - Bá!
Theo sau...
Ngoại trừ Trần Phàm cùng Trương Thiết Trụ, mọi người không hẹn mà cùng đứng lên, sắc mặt nghiêm túc, trong nghiêm túc mang theo vẻ nghi hoặc, nghi hoặc vì sao nhóm người Trần Kiến Quốc nhanh như vậy đã đi ra.
Theo bọn hắn xem ra, khoảng cách bắt đầu buổi tiệc vẫn còn sớm, các đại lão hẳn nên tán gẫu thêm một hồi mới đúng. - Chư vị, thủ trưởng quân ủy đã đến, chúng ta đi theo Trần chủ tịch tiến ra nghênh đón!
Lý Vân Phong nhìn thoáng qua chỗ Trần Phàm cùng Trương Thiết Trụ đang ngồi, trong lòng run rẩy, trầm giọng nói.
Hoa lạp!
Lý Vân Phong vừa mở miệng, tất cả mọi người trong viện đều ngẩn ngơ!
Trần Kiến Quốc không để ý tới mọi người bị tin tức này làm chấn kinh, sắc mặt nghiêm túc đi ra sân viện, những đại lão cũng theo sát phía sau.
Thấy một màn như vậy, những khách nhân cùng thành viên Lý gia, thậm chí là Trần Phi đều giống như những con thỏ bị kinh hãi, lập tức đi theo ra.
Viên Binh đi trong đám người, nhìn thấy Trần Phàm cùng Trương Thiết Trụ vẫn ngồi yên tại bàn thì càng thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng, vẻ hưng phấn tươi cười trên mặt càng tăng lên, đồng thời dùng ánh mắt nhìn Trần Phàm dò hỏi. ánh mắt kia giống như đang nói: - Mẹ nó, những đại lão quân ủy này là do tiểu tử cậu lôi tới sao?
Trong đám người hơi có vẻ hoảng loạn, không ai chú ý tới ánh mắt của Viên Binh.
Giờ khắc này, có lẽ là bởi vì khẩn trương cùng kích động, không ai đi chú ý người thanh niên bị bọn hắn bỏ quên. - Tiểu Phàm, là cậu giở trò quỷ?
Trương Thiết Trụ sau thoáng kinh ngạc, nháy mắt hiểu được điều gì, không dám tin nhìn Trần Phàm.
Trương Thiết Trụ từng là cảnh vệ viên của Trần lão thái gia, rất rõ ràng, đại lão quân ủy tập thể xuất động đại biểu cho điều gì!
Theo hắn xem ra, Trần lão thái gia khi còn tại thế, Trần Kiến Quốc ỷ vào mặt mũi Trần lão thái gia, nói một tiếng có lẽ những đại lão còn chút nể tình mà tham gia.
Hiện giờ, Trần lão thái gia buông tay rời đi nhân gian, dù là lực ảnh hưởng của Trần gia trong quân đội không thể lay động, nhưng muốn làm cho những đại lão kia tập thể xuất động...
Điểm này, Trần Kiến Quốc làm không được!
Yến gia gia chủ Yến Khánh càng không cần phải nói...
Thấy Trương Thiết Trụ biết rõ còn cố hỏi, lại mang theo vài phần chờ mong nhìn hắn, Trần Phàm đặt chén trà xuống, nhẹ nhàng gật gật đầu: - Trụ tử thúc, chúng ta cũng đi ra ngoài đi.
Nhìn thấy Trần Phàm gật đầu, dù Trương Thiết Trụ từng nhìn quen sóng to gió lớn cũng cảm thấy thân mình run rẩy lên.
Về phần Lâm Đông, hắn đã quên mất cảm giác khiếp sợ là gì, hắn chỉ cảm thấy dòng máu trong người đang sôi trào lên!
Hắn không biết rốt cục Trần Phàm bằng vào cái gì có thể làm cho cả nhóm đại lão đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực, toàn bộ đều chạy tới Nam Kinh.
Nhưng hắn biết. Trần Phàm chế tạo tất cả chuyện này, không hề lừa hắn.
Hôm nay, kể cả Dương Nghiễm Đức, toàn bộ người của Dương gia sẽ nhìn thẳng thậm chí ngưỡng mộ chó điên Lâm gia như hắn.
Một tát này, Dương gia, khẳng định thừa nhận rồi!
Khi Trần Phàm mang theo Trương Thiết Trụ cùng Lâm Đông đi ra sân viện, Trần Kiến Quốc mang theo mọi người lẳng lặng đứng trên đường, đợi những đại lão quân ủy đến.
Trong ánh nhìn chăm chú của bọn họ, từng chiếc Hồng Kỳ treo biển số quân khu NJ, dần dần xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Trong đó, trong một chiếc xe đi ngay trung ương, đại lão nắm quyền tổng bộ tham mưu, chứng kiến đám người đứng ở phía xa, cười khổ nhìn đại lão nắm quyền tổng bộ chính trị bên cạnh, nói: - Lão Hoa, ông bão hôm nay lão Trần có phải sẽ hối hận đến tím ruột hay không? - Hối hận chỉ là chuyện nhỏ.
Đại lão nắm quyền tổng bộ chính trị cười khổ nói: - Sợ là sợ Trần gia tiểu tử giống như ở Hàng Châu đối phó Yến gia, làm cho mặt mũi lão Trần mất hết aỊ".
Vừa nói xong, hai đại nhân vật quyền thế ngập trời trong quân đội đồng thời trầm mặc.
Bên tai bọn họ vang vọng lại lời hăm dọa của Trần gia thanh niên lúc ở trong tổng y viện quân khu Nam Kinh, khi bị Trần Kiến Quốc đuổi ra Trần gia. - Trần Kiến Quốc, vì muốn để lão thái gia đi được bình an, tôi không tranh với ông, không đấu với ông, gia đình chúng tôi hiện tại sẽ cút ra khỏi Trần gia! - Nhưng mời ông vĩnh viễn nhớ kỹ những hành động ngày hôm nay của ông! - Sỉ nhục hôm nay, ngày sau nhất định sẽ trà lại gấp trăm lần - một ngày nào đó, tôi, Trần Phàm, sẽ làm cho ông phải hối hận! Tôi thề!
Ánh nắng buổi trưa chiếu xuống khu nhà giàu tại Cửu Khê Mân Côi Viên, từ trên không trung nhìn xuống, có thể rõ ràng nhìn thấy trong những biệt thự quạnh quẽ lại có thểm những thân ảnh mạn diệu.
Thời tiết quá nóng, những chim hoàng yến được nhân sĩ phú quý bao nuôi không còn hứng thú đi mua sắm vung tiền như rác, mà giống như đã hẹn trước, cùng mặc áo tắm hai mảnh, đeo kính râm sang quý, nằm bên cạnh bể bơi uống rượu vang ướp lạnh, xem tạp chí mới, cực kỳ thích ý.
Cũng có số ít biệt thự có những thân ảnh lả lướt đang tụ tập cùng nhau.
Đối với những chim hoàng yến được nhân sĩ phú quý bao nuôi, các nàng cũng rất cô độc, ngẫu nhiên cũng sẽ rời khỏi nhà tìm người trò chuyện, mà nội dung cuộc trò chuyện cũng không thể xua tan được nỗi cô độc trong lòng các nàng.
Bởi vì nội dung cuộc nói chuyện cơ bản là giảm béo, bao nuôi, đồ trang điểm, quần áo, túi xách, giày, châu báu, xe thể thao, ngoài ra trong lúc nói chuyện các nàng cũng sẽ có sự ganh đua so sánh, so sánh địa vị xã hội, gia sản của người đàn ông bao dưỡng mình, cũng so sánh những người đàn ông kia mới mua cho mình vật gì đáng giá.
Tựa hồ đối với các nàng mà nói đó là thứ duy nhất có thể khoe khoang.
Ở thời gian ngẫu nhiên, các nàng còn có thể nói về cảm thụ khi ân ái trên giường.
Các nàng đến từ các nơi, ở phương diện này đều có chung nhận thức: các nàng chưa từng đạt được cao trào tột đỉnh trên người của những nhân sĩ giàu có kia.
Thứ nhất tuổi tác của những người đàn ông này đều rất lớn, năng lực không còn dồi dào, lại thêm các nàng chỉ là người được bao dưỡng, cũng xuất thân tốt hơn những cô gái xuất thân từ những tiệm matxa, hoặc những tiệm gội đầu, tiệm tắm hơi vân vân, chỉ là cao cấp hơn một chút.
Thân phận cũng gần như tương tự nhau, vì thế khi các nàng ở trên giường, trong lòng luôn có chướng ngại.
Cái gọi là cao trào thì phải chú ý thân thể cùng tâm linh cùng nhau phiêu diêu dục tiên, ở dưới tình hình này, các nàng tự nhiên không có khả năng đạt được cảm giác đó.
Trong những cuộc nói chuyện, rất nhiều chim hoàng yến đều nói, chờ khi bị những người đàn ông bao dưỡng chơi chán rồi bỏ rơi, các nàng sẽ tích góp chút vốn liếng mấy năm được bao dưỡng, đi ra xã hội tìm một ít suất ca để bao dưỡng, tìm kiếm cái gọi là cao trào kia.
Điều này tựa hồ là một sự châm chọc thật lớn, nhưng đây cũng là một xã hội chân thật tồn tại được thu nhỏ.
Khác với chim hoàng yến được bao dưỡng, Khổng Khê cũng đang ở bên trong khu biệt thự Cửu Khê Mân Côi Viên lại không được nhàn rỗi như vậy.
Buổi trưa, sau khi gọi điện thoại cho Tiết Hồ xong, cả người hắn trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng...
Làm cho hắn thật không ngờ chính là sau nửa giờ, Tiết Hồ lại chủ động gọi lại cho hắn.
Ở trong điện thoại, Tiết Hồ nói cho hắn biết, hiện giờ Yến gia đã trở thành chỗ dựa vững chắc của Thanh bang, bởi vì hành vi lần trước của Trần Phàm ở Hàng Châu, Yến gia muốn triển khai trả thù với Trần Phàm.
Hàng Châu là đại bản doanh thứ hai của Thanh bang, Khổng Khê là người nắm quyền, áp lực trên vai liền có thể nghĩ ra, ở dưới tình hình này, Tiết Hồ nói cho hắn biết tin tức, làm cho hắn hưng phấn không gì sánh kịp.
Dùng cách nói của Tiết Hồ, Yến gia đã điều tra xong hết thảy, biêt được hiện tại trong tay Trần Phàm không còn con bài chưa lật nào nữa, vì thế muốn triển khai một kích trí mạng đối với Trần Phàm, hoàn toàn bóp chết Trần Phàm!Ngoài ra, Tiết Hồ còn truyền đạt một mệnh lệnh cho Khổng Khê: trả thù Nạp Lan gia tộc!
Nhận được mệnh lệnh, Khổng Khê cũng không hề cảm thấy có chút gì không ổn thỏa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
Dù sao hắn biết lúc trước vì đối kháng Trần Phàm, Tiết Hồ để cho hắn hiệp đàm với Đông Bắc tiểu vương gia Nạp Lan Vĩnh Kha về chuyện liên thủ, kết quả Nạp Lan Vĩnh Kha đã cự tuyệt!
Cự tuyệt thì cũng thôi, theo Khổng Khê xem ra, Nạp Lan gia liên thủ cùng Trần Phàm, đây là điều mà Tiết Hồ không thể tha thứ!
Nhưng làm cho Khổng Khê thật không ngờ chính là Tiết Hồ mệnh lệnh cho hắn lại không phải là sự trả thù Nạp Lan gia tộc ở trong hắc bạch lưỡng đạo, mà là muốn đem Nạp Lan Bảo Nhi đưa vào hũ tro cốt!
Mệnh lệnh hơi có chút trái ngược lẽ thường này làm cho Khổng Khê nhiều ít có chút nghi hoặc, để xóa tan nghỉ hoặc của Khổng Khê, Tiết Hồ cũng đưa ra giải thích, nói là đó là vì trả thù Trần Phàm!
Sau khi được lời giải thích này, Khổng Khê hoàn toàn thoải mái.
Thân là người nắm quyền Thanh bang tại Chiết Giang, Khổng Khê đích xác không dám đắc tội Trần Phàm, nhưng hắn dám đắc tội Nạp Lan gia tộc!
Ở trong mắt hắn, Nạp Lan gia tộc ở tại Đông Bắc thâm căn cố đế, lấy thúng úp voi, quả thật ngưu bức, nhưng sau khi đi vào Hàng Châu cũng chỉ có thể được xem là mãnh long quá giang, xa xa không phải là đối thủ của bọn rắn độc như hắn và Thanh bang.
Còn nữa, cho tới nay, hắn cũng không thích bao nuôi chim hoàng yến như những nhân sĩ phú quý khác, là bởi vì Lý Quế Dần từng ở bên cạnh hắn từ thuở hắn khó khăn nhất cho tới bây giờ, hắn có cảm tình thâm hậu đối với Lý Quế Dần.
Đây cũng là nguyên nhân hắn phóng túng cho phép Lý Quế Dần ỷ thế hiếp người trong thành phố Hàng Châu không chút cố kỵ như thế.
Ở dưới tình hình này, Nạp Lan Hương Hương vì muốn xuất đầu cho Nạp Lan Bảo Nhi, ở ngay trước mặt Khổng Khê lại tát vào mặt Lý Quế Dần tới mười cái tát.
Nói khó nghe một chút, mười cái tát kia đánh vào mặt Lý Quế Dần, nhưng đau đớn trong lòng Khổng Khê.
Hiện giờ đã không còn sợ áp lực của Trần Phàm, Khổng Khê ngoại trừ quyết định giết chết Nạp Lan Bảo Nhi theo chỉ thị, còn phải làm một chuyện mà toàn bộ nam giới tại nam bán quốc không làm được - đem thân thể mê người của Nạp Lan Hương Hương đặt dưới chỗ kín của hắn!
Ngay khi Khổng Khê vừa dứt bỏ gánh nặng tâm lý làm ra quyết định, hơn nữa còn gọi thủ hạ trung tâm chạy tới để chuẩn bị hành động.
Vào lúc này ở trong khu biệt thự Cửu Khê Mân Côi Viên Nạp Lan Hương Hương cũng đang nhận điện thoại của Nạp Lan Vĩnh Kha.
- Hương Hương, chuyện của Bảo nhi Bình An đã nói cho cha biết.
Trong điện thoại, giọng nói của Nạp Lan Vĩnh Kha không nóng không vội, cực kỳ trầm ổn:
- Hàng Châu đã sắp trở thành lốc xoáy tranh đấu giữa Trần Phàm cùng Thanh bang, lần này không ngờ con lại tìm Trần Phàm hỗ trợ, tuy rằng dọa lùi Khổng Khê, nhưng vẫn còn tồn tại chút nguy hiểm.
- Khổng Khê hẳn là không có lá gan chọc tới hắn chứ?
Nhớ lại chuyện buổi trưa, Nạp Lan Hương Hương hỏi ngược lại.
- Theo lý thuyết. Khổng Khê am hiểu mưu lược, thiếu khuyết dũng khí, đích xác không có can đảm đi trêu chọc Trần Phàm. Nhưng ông nội của con nói, một khi Thanh bang hoặc là Khổng Khê như chó cùng rứt giậu, không chuẩn sẽ lợi dụng con cùng Bảo Nhi để đối phó Trần Phàm.
Nạp Lan Vĩnh Kha nghiêm túc nói:
- Cha và ông nội con đã thương lượng qua, vì bảo hiểm, con phải lập tức mang theo Bảo Nhi quay về Đông Bắc, đợi cuộc tranh đấu tại Hàng Châu kết thúc, muốn đi thì cứ trở lại.
Giọng nói của Nạp Lan Vĩnh Kha trở nên nghiêm khắc:
- Hương Hương, con phải biết Hàng Châu là đại bản doanh thứ hai của Thanh bang, thế lực rất mạnh, cho dù cha có phái người đi qua cũng không dám cam đoan sự an toàn của con và Bảo Nhi.
- Cha.
Nạp Lan Hương Hương mở miệng, giọng nói vô cùng bình tĩnh:
- Cô gái tên Dai Fu kia từng nói với con, Trần Phàm bởi vì từng giết chết chị con, trong lòng còn có áy náy. Một khi đã như vậy, địa vị của Bảo Nhi ở trong lòng hắn không bình thường. Chuyện cho tới bây giờ, cha và ông nội đều nhìn ra Bảo Nhi gặp nguy hiểm, còn hắn thì sao?
Nạp Lan Vĩnh Kha sửng sốt, hắn thật không ngờ Nạp Lan Hương Hương lại nói như vậy.
- Con không tin! Không tin hắn nhìn không ra điểm này.
Thần tình Nạp Lan Hương Hương phức tạp nói:
- Nếu hắn nhìn ra được, như vậy hắn sẽ lo lắng cho sự an toàn của Bảo Nhi.
- Cha, cha cũng nói, trước khi Khổng Khê cùng Thanh bang chó cùng rứt giậu, không có khả năng lợi dụng con và Bảo Nhi đi đối phó Trần Phàm, cho nên trước đó con và Bảo Nhi vẫn sẽ ở lại Hàng Châu.
Nạp Lan Hương Hương nghiêm túc nói.
Đầu bên kia điện thoại, Nạp Lan Vĩnh Kha trong nháy mắt hiểu được ý đồ của Nạp Lan Hương Hương, than thở nói:
- Hương Hương, chẳng lẽ con muốn thông qua chuyện này để xác định hắn thật sự còn áy náy đối với cái chết của chị con đồng thời còn quan tâm tới Bảo Nhi hay không sao?
- Ân.
Nạp Lan Hương Hương nhẹ giọng nói:
- Hắn có tới Hàng Châu hay không, đủ để nói rõ hết thảy.
- Hương Hương, từ sau khi hắn đắc tội Yến gia, cấp trên đã theo dõi hắn tới mức không thể tưởng tượng nổi. Nghe nói ngay cả tổ chức ngày xưa hắn xuất thân cũng phái người đi giám thị hắn.
Nạp Lan Vĩnh Kha nhíu mày:
- Chuyện tại Hàng Châu hắn là bị bắt buộc. Nhưng nếu hắn tự mình đi tới, khó tránh sẽ lưu lại nhược điểm.
- Nếu như hắn không đến, con sẽ để Bảo Nhi hoàn toàn quên hắn!
Ngữ khí Nạp Lan Hương Hương kiên định trước nay chưa từng có.
Nạp Lan Vĩnh Kha ngẩn ra:
- Nếu hắn đến thì sao?
Nạp Lan Hương Hương trầm mặc.
Nạp Lan Vĩnh Kha như có suy nghĩ gì đó.
Cùng lúc đó, chiếc Bentley được bốn lĩnh vực chính, quân, thương, đen đều chú ý tới trong thời gian này đã xuất hiện trên đường cao tốc hướng tới Hàng Châu, trước sau chiếc Bentley đều có bốn chiếc xe vây quanh, bên trong toàn bộ đều là thành viên Ám Đường.
- Trần tiên sinh, hôm nay xe theo dõi tăng thêm hai chiếc, chẳng lẽ bộ môn đặc công tăng thêm giám thị?
A Ngốc vẫn đảm nhiệm tài xế cho Trần Phàm, hắn mẫn tuệ phát hiện ngày hôm nay có thêm hai chiếc xe, hơn nữa theo dõi không chút kiêng nể gì.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Trần chủ tịch lần này tới Nam Kinh muốn nhắc lại chuyện xưa, muốn Trần gia cùng Lý gia đám hỏi, một mặt là coi trọng Trần Phi, mạnh mẽ bồi dưỡng, quan trọng hơn là muốn cùng người thanh niên kia phân rõ giới hạn! - Phải, dưới tình huống như vậy, người thanh niên kia vẫn đến đây, cũng không biết rốt cục hắn nghĩ như thế nào. - Các anh nói hắn có thể trình diễn kỳ tích như lần trước ở Hàng Châu không? - Tôi xem sẽ khó lắm.
Sau thoáng im lặng ngắn ngủi, Trần Phàm mang theo Lâm Đông cùng Trương Thiết Trụ đi tới chiếc bàn ngay góc ngồi xuống, vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, mà những đại lão quân đội đến từ nam bắc cũng đang hạ giọng, nghị luận sôi nổi. - Các vị không thấy hắn mang theo người kia thật sự không thích hợp xuất hiện ở nơi này sao?
Trần Phi chậm rãi đặt chén trà xuống, chậm rãi nói, trong lúc nói chuyện dùng loại biểu tình dò hỏi nhìn thành viên Lý gia. - Tên hỗn đản không biết sống chết, chính mình tìm đến nhục nhã thì cũng thôi, mang theo tên phế vật Lâm Đông tới nơi này quả thực là vũ nhục buổi tiệc sinh nhật của cha!
Cùng lúc đó Lý Duy Quốc đang đứng bên cạnh Trần Phi vội vàng phụ họa nói: - Tiểu Sâm, con đi đem tên Lâm Đông không có mắt kia oanh ra đi! Nhớ kỹ, đừng làm ra động tĩnh quá lớn. - Dạ!
Lý Sâm lập tức gật đầu, đặt chén trà xuống bước nhanh về hướng Lâm Đông.
Ở góc bên kia, Trần Phàm đang nói chuyện với Trương Thiết Trụ, khóe mắt nhìn thấy Lý Sâm đi tới, không hề để ý, Trương Thiết Trụ thì hơi nhướng mày.
Trong viện, những khách nhân đều đã nhận ra hành động của Lý Sâm, cũng ngừng nói chuyện đưa mắt nhìn qua.
Rất nhanh, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Lý Sâm lập tức đi tới bên cạnh Lâm Đông, hạ giọng nói: - Lâm Đông, tao cho mày ba giây đồng hồ, còn chưa cút ra, sau này tao cho mày biến mất ở Nam Kinh!
Lâm Đông nhìn thoáng qua Lý Sâm vốn đem chị của mình là Lâm Vận xem như tình nhân, không hề nhúc nhích. - Lâm Đông, mày đừng có kiểu cấp mặt còn không biết xấu hổ!
Nhìn Lâm Đông trước kia như một con chó đi theo phía sau mình, coi thường lời của mình, Lý Sâm có chút nổi giận. - Lý Sâm, cậu muốn làm gì?
Đúng lúc này, Trương Thiết Trụ đặt chén trà xuống, nhíu mày hỏi. - Trương thúc, tôi...
sắc mặt Lý Sâm biến đổi, ngữ khí cung kính hơn rất nhiều, bởi vì hắn biết rõ hiện tại Trương Thiết Trụ đang đảm nhiệm chức vị tham mưu trưởng quân khu NJ, thành tựu ngày sau còn cao hơn hẳn ông nội của hắn là Lý Vân Phong. - Cút!
Sắc mặt Trương Thiết Trụ không chút thay đổi phun ra một chữ.
Oanh!
Một chữ cút này, cũng như tiếng sấm rền nổ vang trong sân viện, chẳng những làm Lý Sâm cả kinh đến mức mặt không còn chút huyết sắc, ngay cả vẻ mặt của Trần Phi cùng thành viên Lý gia đều khó có thể chịu nổi, về phần các khách nhân, mỗi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Ủy khuất, phẫn nộ...
Đủ loại cảm xúc giống như chiếu phim điện ảnh từ trên khuôn mặt Lý Sâm hiện lên, hắn theo bản năng nắm chặt tay, lại không dám cãi lại, mà giống như một đầu sư tử phẫn nộ, âm sâm nhìn chằm chằm Lâm Đông: - Lâm Đông, mày nhất định phải chết!
Sắc mặt Lâm Đông hơi đổi.
Trần Phàm nhẹ nhàng lay động chén trà mặt chút, liếc mắt nhìn Lý Sâm một cái.
Chỉ một cái liếc mắt.
Rất ngắn ngủi.
Nhưng...
Đối với Lý Sâm mà nói, cái nhìn này so với chữ "Cút" của Trương Thiết Trụ càng thêm có lực uy hiếp, hắn chỉ cảm thấy phảng phất có thanh đao đang đặt trên cổ của hắn, theo bản năng buông ra nắm tay, xoay người rời đi.
Khóe mắt nhìn thấy bóng lưng Lý Sâm rời đi, thân hình thẳng tắp của Lâm Đông dưới ánh mặt trời chợt run run thật khẽ.
Liền biến mất.
Rất nhẹ.
Trong viện, trong không khí bắt đầu tràn ngập mùi thuốc súng, không khí trở nên khẩn trương lên.
Trong đại sảnh, Viên Binh đang ở bên cạnh vị đại lão tổng bộ tham mưu, lắng nghe Trần Kiến Quốc nói chuyện phiếm với các đại lão khác, tâm thần có chút không yên, khóe mắt càng không ngừng chú ý động tĩnh bên ngoài, cảm giác như chỉ hận không thể lập tức đi ra ngoài gặp Trần Phàm. - Đinh linh linh...
Bỗng nhiên bên trong phòng khách vang lên tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông gián đoạn cuộc nói chuyện của Trần Kiến Quốc.
Nghe được chuông điện thoại, Lý Vân Phong đoán được điều gì, trong lòng run lên, áy náy cười xin lỗi, sau đó đi về hướng điện thoại.
Cùng lúc đó ngoại trừ Trần Kiến Quốc, những đại lão khác vẻ mặt tò mò nhìn về phía điện thoại.
Theo bọn hắn xem ra, hôm nay là sinh nhật Lý Vân Phong, bọn hắn có nhiều người đã tới, lẽ ra không còn ai gọi điện cho Lý Vân Phong mới đúng.
Kiệt lực khống chế vẻ mặt của mình, cảm thụ được nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, Lý Vân Phong đi tới bên cạnh điện thoại, âm thầm hít sâu một hơi, trầm ổn cầm máy: - Uy. - Báo cáo thủ trưởng, phát hiện một chiếc phi cơ trực thăng tiến vào vùng trời Nam Kinh, trải qua xác minh, phi cơ trực thăng đến từ tổng bộ quân ủy, hiện tại đang bay về hướng đại viện quân khu, dự tính năm phút sau sẽ đến quân khu đại viện!
Bên trong điện thoại truyền ra thanh âm vang vang mạnh mẽ. - Thu được.
Lý Vân Phong chậm rãi phun ra hai chữ, sau đó cúp máy.
Làm xong tất cả chuyện này, hắn xoay người, nhìn thấy mọi người đang nhìn hắn, cười khổ đi tới nhìn Trần Kiến Quốc nói: - Trần chủ tịch, có một chiếc phi cơ trực thăng từ quân ủy đến. - Có thể a, lão Lý sinh nhật ngay cả quân ủy cũng tặng quà cho ông.
Nghe được Lý Vân Phong nói như thế, không đợi Trần Kiến Quốc mở miệng, người nắm quyền quân khu Thành Đô, ông nội Từ Vĩ Trạch là Từ lão gia tử cười trêu ghẹo nói.
Lý Vân Phong xấu hổ cười, không hé răng.
Năm phút sau.
Chuông điện thoại lại vang lên. - Lão Lý, xem ra là lễ vật của ông tới? cho người đưa tới đi, cho chúng ta xem là cái gì. - Ha ha...
Nghe được chuông điện thoại, Từ lão gia tử lại trêu ghẹo, không ít người cũng nở nụ cười. - Trần Phàm a Trần Phàm, lần này cậu thật sự làm lớn chuyện.
Trong lòng Lý Vân Phong cười khổ, đã biết rõ sự việc, nhưng lại không thể không đứng dậy đi tới hướng điện thoại, cầm lấy nghe máy. - Báo...báo cáo thủ trưởng, phi cơ trực thăng từ tổng bộ quân ủy đã thuận lợi hạ cánh, người đến là thủ trưởng quân ủy, hơn nữa...nhân số rất nhiều, thỉnh chỉ thị! - Dùng xe đưa các vị thủ trưởng đến nội viện!
vẻ mặt Lý Vân Phong kích động hạ mệnh lệnh.
Con bài chưa lật rốt cục đánh tới sao? - Hô...
Hung hăng phun ra một hơi, Lý Vân Phong làm dịu trái tim thiếu chút nữa nổi điên, sau đó trong biểu tình nghi hoặc của mọi người, sắc mặt kích động đi về hướng Trần Kiến Quốc. - Lão Lý, làm sao vậy?
Trần Kiến Quốc đã nhận ra vẻ dị thường của Lý Vân Phong, nhịn không được hỏi. - Trần chủ tịch, các thủ trưởng quân ủy đều đã đến đây, chúng ta có phải nên đi ra ngoài nghênh đón một chút?
Lý Vân Phong cảm thấy trái tim của mình treo cao trên cổ họng, trong giọng nói mang theo một tia âm rung hiếm thấy.
Các thủ trưởng quân ủy đều đến đây?
Hoa!
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Lý Vân Phong, dù là các đại lão thân ở địa vị cao trong quân đội cũng toàn bộ bị chấn kinh.
Nhất là nghe được chữ "đều".
Làm cho trái tim bọn họ chợt co rút lại!
Giờ khắc này, bọn hắn thậm chí hoài nghi lỗ tai của mình có phải đã xảy ra vấn đề hay không! - Đi!
Trần Kiến Quốc tựa hồ nghĩ tới điều gì, sắc mặt ngưng trọng đứng dậy.
Những người khác thấy Trần Kiến Quốc đứng dậy, liền lấy lại tinh thần, không dám chậm trễ lập tức đứng dậy, theo Trần Kiến Quốc đi ra ngoài.
Viên Binh hoàn toàn bị chấn trụ, là người cuối cùng kịp phản ứng.
Hắn tựa hồ đoán được điều gì, tuy rằng cảm thấy được có chút khó tin, nhưng vẫn vô cùng hưng phấn, vội vàng đuổi theo.
Khi Trần Kiến Quốc đi ra khỏi tòa lầu hai tầng, ngoại trừ Trần Phàm, mọi người không hẹn cùng đưa mắt nhìn tới. - Bá!
Theo sau...
Ngoại trừ Trần Phàm cùng Trương Thiết Trụ, mọi người không hẹn mà cùng đứng lên, sắc mặt nghiêm túc, trong nghiêm túc mang theo vẻ nghi hoặc, nghi hoặc vì sao nhóm người Trần Kiến Quốc nhanh như vậy đã đi ra.
Theo bọn hắn xem ra, khoảng cách bắt đầu buổi tiệc vẫn còn sớm, các đại lão hẳn nên tán gẫu thêm một hồi mới đúng. - Chư vị, thủ trưởng quân ủy đã đến, chúng ta đi theo Trần chủ tịch tiến ra nghênh đón!
Lý Vân Phong nhìn thoáng qua chỗ Trần Phàm cùng Trương Thiết Trụ đang ngồi, trong lòng run rẩy, trầm giọng nói.
Hoa lạp!
Lý Vân Phong vừa mở miệng, tất cả mọi người trong viện đều ngẩn ngơ!
Trần Kiến Quốc không để ý tới mọi người bị tin tức này làm chấn kinh, sắc mặt nghiêm túc đi ra sân viện, những đại lão cũng theo sát phía sau.
Thấy một màn như vậy, những khách nhân cùng thành viên Lý gia, thậm chí là Trần Phi đều giống như những con thỏ bị kinh hãi, lập tức đi theo ra.
Viên Binh đi trong đám người, nhìn thấy Trần Phàm cùng Trương Thiết Trụ vẫn ngồi yên tại bàn thì càng thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng, vẻ hưng phấn tươi cười trên mặt càng tăng lên, đồng thời dùng ánh mắt nhìn Trần Phàm dò hỏi. ánh mắt kia giống như đang nói: - Mẹ nó, những đại lão quân ủy này là do tiểu tử cậu lôi tới sao?
Trong đám người hơi có vẻ hoảng loạn, không ai chú ý tới ánh mắt của Viên Binh.
Giờ khắc này, có lẽ là bởi vì khẩn trương cùng kích động, không ai đi chú ý người thanh niên bị bọn hắn bỏ quên. - Tiểu Phàm, là cậu giở trò quỷ?
Trương Thiết Trụ sau thoáng kinh ngạc, nháy mắt hiểu được điều gì, không dám tin nhìn Trần Phàm.
Trương Thiết Trụ từng là cảnh vệ viên của Trần lão thái gia, rất rõ ràng, đại lão quân ủy tập thể xuất động đại biểu cho điều gì!
Theo hắn xem ra, Trần lão thái gia khi còn tại thế, Trần Kiến Quốc ỷ vào mặt mũi Trần lão thái gia, nói một tiếng có lẽ những đại lão còn chút nể tình mà tham gia.
Hiện giờ, Trần lão thái gia buông tay rời đi nhân gian, dù là lực ảnh hưởng của Trần gia trong quân đội không thể lay động, nhưng muốn làm cho những đại lão kia tập thể xuất động...
Điểm này, Trần Kiến Quốc làm không được!
Yến gia gia chủ Yến Khánh càng không cần phải nói...
Thấy Trương Thiết Trụ biết rõ còn cố hỏi, lại mang theo vài phần chờ mong nhìn hắn, Trần Phàm đặt chén trà xuống, nhẹ nhàng gật gật đầu: - Trụ tử thúc, chúng ta cũng đi ra ngoài đi.
Nhìn thấy Trần Phàm gật đầu, dù Trương Thiết Trụ từng nhìn quen sóng to gió lớn cũng cảm thấy thân mình run rẩy lên.
Về phần Lâm Đông, hắn đã quên mất cảm giác khiếp sợ là gì, hắn chỉ cảm thấy dòng máu trong người đang sôi trào lên!
Hắn không biết rốt cục Trần Phàm bằng vào cái gì có thể làm cho cả nhóm đại lão đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực, toàn bộ đều chạy tới Nam Kinh.
Nhưng hắn biết. Trần Phàm chế tạo tất cả chuyện này, không hề lừa hắn.
Hôm nay, kể cả Dương Nghiễm Đức, toàn bộ người của Dương gia sẽ nhìn thẳng thậm chí ngưỡng mộ chó điên Lâm gia như hắn.
Một tát này, Dương gia, khẳng định thừa nhận rồi!
Khi Trần Phàm mang theo Trương Thiết Trụ cùng Lâm Đông đi ra sân viện, Trần Kiến Quốc mang theo mọi người lẳng lặng đứng trên đường, đợi những đại lão quân ủy đến.
Trong ánh nhìn chăm chú của bọn họ, từng chiếc Hồng Kỳ treo biển số quân khu NJ, dần dần xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Trong đó, trong một chiếc xe đi ngay trung ương, đại lão nắm quyền tổng bộ tham mưu, chứng kiến đám người đứng ở phía xa, cười khổ nhìn đại lão nắm quyền tổng bộ chính trị bên cạnh, nói: - Lão Hoa, ông bão hôm nay lão Trần có phải sẽ hối hận đến tím ruột hay không? - Hối hận chỉ là chuyện nhỏ.
Đại lão nắm quyền tổng bộ chính trị cười khổ nói: - Sợ là sợ Trần gia tiểu tử giống như ở Hàng Châu đối phó Yến gia, làm cho mặt mũi lão Trần mất hết aỊ".
Vừa nói xong, hai đại nhân vật quyền thế ngập trời trong quân đội đồng thời trầm mặc.
Bên tai bọn họ vang vọng lại lời hăm dọa của Trần gia thanh niên lúc ở trong tổng y viện quân khu Nam Kinh, khi bị Trần Kiến Quốc đuổi ra Trần gia. - Trần Kiến Quốc, vì muốn để lão thái gia đi được bình an, tôi không tranh với ông, không đấu với ông, gia đình chúng tôi hiện tại sẽ cút ra khỏi Trần gia! - Nhưng mời ông vĩnh viễn nhớ kỹ những hành động ngày hôm nay của ông! - Sỉ nhục hôm nay, ngày sau nhất định sẽ trà lại gấp trăm lần - một ngày nào đó, tôi, Trần Phàm, sẽ làm cho ông phải hối hận! Tôi thề!