Bên tai vang lên lời hăm dọa ngày đó của Trần Phàm, nhớ tới lúc sau khi Trần lão thái gia qua đời, những điều Trần gia đã đối xử với người thanh niên kia, hai vị đại lão đều hiểu được, người thanh niên kia bày ra trăm phương ngàn kế bày ra trận thế lớn đến như vậy, sự tình hôm nay muốn đơn giản cho qua chuyện, cơ bản là chuyện không thể nào.
Vừa hiểu được điểm này, trong lòng hai người đều cùng thở dài.
Đoàn xe tiếp tục đi tới.
Trong những biệt thự hai bên đường, trong những tòa lầu của các vị tướng quân đứng đầy người.
Những con cháu đời sau của đại lão quân khu NJ, đều biết được tin tức đại lão quân ủy đi vào quân khu NJ, tự nhiên liền biết ở giờ khắc này, người ngồi trong mấy chiếc xe kia toàn bộ đều là những đại nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực trong quân đội.
Vì thế, khi từng chiếc xe đi ngang qua cửa, tất cả mọi người đều dùng một loại ánh mắt kính sợ nhìn chăm chú vào những chiếc xe chạy qua, đồng thời theo bản năng cúi chào, như là tôn trọng.
Dần dần, dần dần...
Khi chiếc quân xa dẫn đầu dừng phía sau chiếc Bentley có biển số sáu số, những chiếc xe phía sau đều lần lượt ngừng lại.
Nhìn thấy một màn như vậy, Trần Kiến Quốc thân là người đứng thứ hai trong quân đội cũng không dẫn người tiến lên nghênh đón, mà mang theo mọi người đứng yên nơi đó, chờ đợi các đại lão xuống xe.
Dưới ánh mặt trời, chân mày hắn hơi cau lại, thần tình vô cùng ngưng trọng.
Giờ khắc này, không ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ chuyện gì.
Rất nhanh, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, một nhóm đại lão thân mặc quân trang lần lượt từ trong xe bước xuống.
Người nắm quyền tổng bộ tham mưu, tổng bộ chính tri, bộ quốc phòng, tổng bộ quân trang, hải quân, không quân, pháo binh, viện trưởng viện khoa học quân sự, chủ nhiệm ủy ban KH&CN...
Mặt trời nhô cao chói chang, ánh mặt trời chói mắt.
Thời gian giống như đang yên lặng, hình ảnh chợt dừng lại.
Khi những vị đại lão tay nắm thực quyền đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực lần lượt bước xuống xe, cả quân khu NJ giống như đang run rẩy!
Trước tòa lầu của Lý gia, ngoại trừ người thanh niên đứng ngay cuối đoàn người, ngay cả Trần Kiến Quốc bên trong, đồng tử của mọi người đều không thể khống chế phóng lớn lên, trên mặt tràn ngập khiếp sợ!
Một loại cảm giác rung động không thể diễn tả bằng lời đập lên tâm thần của tất cả mọi người ngoại trừ người thanh niên bị cô lập kia.
Một loại cảm giác run rẩy đến từ tận sâu trong linh hồn, tràn ngập khắp toàn thân bọn hắn.
Oanh! Oanh!
Khi người nắm quyền bộ quốc phòng cùng người nắm quyền tổng bộ tham mưu và người nắm quyền tổng bộ chính trị, ba người cùng song song dẫn đầu bước lên trước, hướng mọi người đi tới thì tất cả mọi người đều cảm giác được ở phía trước đang có thiên quân vạn mã chạy chồm.
Một bước, hai bước, ba bước...
Dưới ánh mặt trời, những đại lão nắm giữa quyền lực tuyệt đối, dần dần rút ngắn khoảng cách với mọi người.
Gần, gần!
Dần dần, dần dần, ba vị đại lão đi tới trước người Trần Kiến Quốc, đồng thời dừng bước lại, hướng Trần Kiến Quốc cúi chào. - Bá!
Ba người dẫn đầu, những đại lão đi phía sau cũng liền cúi chào.
Dù sao luận cấp bậc, Trần Kiến Quốc cao hơn bọn họ.
Gương mặt Trần Kiến Quốc phức tạp trả lễ.
Theo sau...
Phía sau hắn, tất cả mọi người kể cả Lý Vân Phong đều không kìm lòng được nhấc tay, cúi chào!
Trong đó, thành viên Lý gia, mỗi người đều kích động không gì sánh kịp.
Giờ khắc này, bọn hắn đều cho rằng những vị đại lão là vì Lý Vân Phong mà tới.
Trần Phi cũng đồng dạng cúi chào, nhưng còn hơn thành viên Lý gia, hắn có vẻ càng thêm kích động!
Hắn biết rõ, ông nội của hắn lần này tới Nam Kinh là vì tạo thế cho hắn, trải đường cho hắn, cùng lúc chính vì muốn hoàn toàn phân rõ giới hạn với Trần Phàm!
Hiện giờ...nhiều đại nhân vật đến nơi đây như vậy, tự nhiên là vì nể mặt Trần Kiến Quốc mà tới!
Theo hắn xem ra, chỉ cần hôm nay hắn biểu hiện thật tốt, như vậy thân phận sau này trong quân đội, sẽ hoàn toàn khác hẳn!
Ở phía sau đám người. Trương Thiết Trụ vì tỏ lòng tôn trọng với các vị đại lão, cũng cúi chào.
Máu huyết toàn thân Lâm Đông giống như đang thiêu đốt, theo bản năng muốn cúi chào, kết quả nhìn thấy chủ nhân của mình cũng không chào, nên nhịn xuống xúc động. - Lão thái gia. ông sẽ trách cháu chứ?
Mặt trời chói chang nhỏ lên cao, trong lòng mọi người đang cúi chào, Trần gia thanh niên lại đang ngẩng đầu nhìn trời.
Khi Trần Kiến Quốc vừa buông cánh tay xuống, ba vị đại lão đứng ngay trước người hắn, cũng đồng dạng buông tay xuống, sau đó tất cả mọi người lần lượt buông tay.
Ngay sau đó.
Không đợi Trần Kiến Quốc mở miệng.
Ba vị đại lão lại bước ra một bước.
Ân?
Nhìn thấy một màn như vậy, khóe mắt Trần Kiến Quốc nhảy lên kịch liệt, mà những đại lão quân đội đứng phía sau Trần Kiến Quốc đều hơi có vẻ khiếp sợ!
Theo bọn hắn xem ra, dù những đại lão vì tỏ ra lễ tiết, chúc mừng cho Lý Vân Phong, cũng phải tiến hành giao lưu dù là ngắn ngủi với Trần Kiến Quốc a?
Dù sao, đó là tôn trọng cùng quy củ nên có!
Không có giao lưu, ngoại trừ vị chủ nhiệm kỳ ủy, những người khác chỉ đi thoáng qua bên người Trần Kiến Quốc.
Gương mặt Trần Kiến Quốc vàng như đất!
Không lời chúc mừng, bọn họ hoàn toàn coi thường Lý Vân Phong.
Hoa lạp!
Trong vẻ nhiên, mọi người kể cả Lý Vân Phong đều không tự chủ được cùng tránh đường cho các vị đại lão.
Đám người từ một hàng phân thành hai, một con đường cũng không quá rộng rãi chợt xuất hiện.
Nơi cuối đường, Trần gia Thanh niên, tựa hồ như không nhìn thấy tất cả những chuyện này, vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn lên không trung.
Ba! Ba! Ba!
Tiếng bước chân chỉnh tề vang lên, những vị đại lão đại biểu cho quyền lực tuyệt đối trong quân đội, gương mặt thật phức tạp đi xuống dưới cuối đường, đi tới hướng người thanh niên bị cô lập kia.
Mà vị chủ nhiệm không đi theo nhóm đại lão, lại tiến đến trước người Trần Kiến Quốc, hạ giọng hồi báo thật nhanh với Trần Kiến Quốc chuyện gì đó. - Bá!
Ngoại trừ Trần Kiến Quốc cùng các đại lão vừa tới, tất cả mọi người đều không kìm lòng được đưa mắt nhìn về phía người Thanh niên kia, thần tình hoảng sợ!
Chẳng lẽ...
Chẳng lẽ những đại lão kia lại vì hắn mà đến?
Giờ khắc này, trong lòng mọi người đều tuôn ra một ý niệm làm chính bọn hắn cũng không thể tin được.
Không có khả năng!
Con mẹ nó, đây tuyệt đối không có khả năng!
Những đại nhân vật kia ngay cả mặt mũi Trần Kiến Quốc cũng không cấp, làm sao có thể vì Trần Phàm mà đến?
Trong đám người, thành viên Lý gia, Trần Phi, đám người Dương Nghiễm Đức trợn tròn tròng mắt, thần tình không thể tin nổi!
Theo sau, sự thật cấp cho bọn hắn một cái tát vô cùng vang dội!
Những đại lão đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực, không hẹn mà cùng dừng bước trước người thanh niên kia. - Hô...hô...
Phía sau thanh niên, chó điên Lâm gia, hô hấp dồn dập, giống như tùy thời đều sẽ bị ngạt thở.
Thanh niên, vẫn không hề thu hồi ánh mắt.
Oanh!
Nhìn thấy một màn như vậy, ngoại trừ Trần Kiến Quốc còn chưa quay đầu lại, mọi nguời chỉ cảm thấy trong óc trống rỗng.
Trong đó, Trần Phi, Dương Nghiễm Đức, thành viên Lý gia ngoại trừ vợ chồng Lý Quân, đều cảm thấy trên mặt truyền tới một cảm giác đau đớn rát bỏng!
Bạt tai không tiếng động.
Không vang.
Nhưng càng thêm đau đớn!
Sau đó,
Trong ánh mắt mong chờ của các đại lão,
Trong ánh mắt hoảng sợ của đám người Lý Vân Phong,
Trong ánh mắt không dám tin của Trần Phi, Dương Nghiễm Đức, toàn bộ thành viên Lý gia ngoại trừ vợ chồng Lý Quân,
Trần gia thanh niên thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng những vị đại lão đứng trước mắt chỉ cần giậm chân một cái đủ làm cho quân đội rung chuyển, chậm rãi mở miệng, nhẹ giọng nói: - Tôi đi, hoặc là, hắn cút! - Tôi đi, hoặc là, hắn cút!
Lời nói thật nhẹ của thanh niên, giống như một đạo thiên lôi, nổ vang ngay trước tòa lầu tướng quân!
Mọi người kể cả các đại lão đều cảm thấy bên tai bị tạc nổ ong ong vang rền!
Choáng váng.
Tất cả mọi người choáng váng!
Thời gian giống như ngừng lại, ngoại trừ các đại lão biết tin tức, tất cả mọi người dùng một loại ánh mắt khiếp sợ đến chết lặng nhìn chằm chằm Trần Phàm.
Bọn hắn rất rõ ràng. "Hắn" ở trong miệng Trần Phàm, chỉ chính là ai! - Hô...hô...
Trong lúc nhất thời, hơi thở của tuyệt đại đa số người trở nên dồn dập.
Một giây, hai giây, ba giây.
Trước lầu tướng quân, lại lâm vào vẻ im lặng như cõi chết. - A Đông, chúng ta đi!
Nhìn thấy các đại lão đứng ngay trước người mình không đưa ra câu trả lời thuyết phục, Trần Phàm mở miệng lần nữa.
Vừa nói xong, hắn không hề liếc mắt nhìn các đại lão quân đội, bước tới, thẳng lên sống lưng của mình, mang theo vẻ kiêu ngạo chỉ thuộc về Đồ Tể, đi ngang qua bọn họ.
Cả người Lâm Đông run rẩy, dùng sức nuốt nước bọt, hai chân như nhũn ra, run rẩy theo sát phía sau Trần Phàm.
Một bước, hai bước, ba bước. Nguồn truyện: - Long Nha.
Một vị đại lão thần tình khó xem, ngữ khí hơi có vẻ bất đắc dĩ mở miệng. - Long Nha đã chết.
Trần Phàm không hề quay đầu lại, thanh âm lạnh lùng: - Cơ hội chỉ có một lần!
Cơ hội, chỉ có một lần!
Nghe được câu nói này, đã biết được tin tức, thân mình Trần Kiến Quốc run lên kịch liệt! - Trần...Trần Phi, chúng ta đi.
Theo sau, hắn vô lực nhắm mắt lại, thanh âm khàn khàn mở miệng.
Đi?
Mọi người ngừng thở!
Trong đám người, Trần Phi Tựa hồ hoàn toàn bị sợ tới choáng váng, lại tựa hồ không nghe được lời nói của Trần Kiến Quốc, hắn cũng không động đậy, vẫn đứng ngơ ngác ngay tại chỗ.
Mà ngoại trừ các đại lão đã đoán được kết quả, những người khác dùng một loại ánh mắt không dám tin nhìn Trần Kiến Quốc, hắn đã không thể tiếp tục đứng thẳng lưng, bên tai bọn họ vang lên lời nói của ngày hôm đó, ngay trước khi di thể của vị lão nhân nằm vào Bát Bảo Sơn, những lời nói vô tình của Trần Kiến Quốc đối với Trần gia thanh niên. - Từ từ nói chuyện? Tao nói cho mày biết, đồ hỗn trướng, tao nhịn mày đã lâu rồi! - Dù lão thái gia của mày bởi vì quyết định năm xưa đã làm cho mày phải trải qua nỗi cực khổ mà nhiều người chưa từng trải qua! Nhưng mày cũng từ đó đạt được rất nhiều! - Lão thái gia của mày cùng Long Nha nuôi dưỡng mày, cho mày trở thành một trong những quân nhân ưu, tú nhất của toàn quân! - Nhưng hơn nửa năm nay, mày làm cái gì? - Mày ỷ vào Lão thái gia coi trọng mày, cưng chiều mày, cho nên mày vô pháp vô thiên, không kiêng nể gì lợi dụng bổn sự học được trong quân đội mắt vô vương pháp, một lần lại một lần gây chuyện thị phi! - Khi Lão thái gia còn sống trên đời, tao sợ làm tổn thương lòng của lão thái gia, luôn luôn khoan dung cho mày, phóng túng mày! Nhưng cho tới bây giờ mày vẫn chấp mê không tỉnh, như vậy tao cũng không cần phải tiếp tục khách khí với mày! - Hôm nay mọi người ở đây làm chứng - từ nay về sau, Trần gia tôi, không còn người tên Trần Phàm!
Bọn hắn cũng đang nhớ lại, thanh niên giống như chó nhà tang bị đuổi ra Trần gia, giận dữ giết chết Tiết Cường, gặp phải cục diện hẳn là phải chết, Trần Kiến Quốc chẳng những không ra tay cứu người, ngược lại còn vô tình ra mặt yêu cầu giải quyết theo việc công!
Lần đó, thanh niên cửu tử nhất sinh, vứt bỏ vinh dự Long Nha, đạt được cuộc sống mới.
Bọn hắn còn đang nhớ lại hành động kinh thiên của thanh niên tại Hàng Châu.
Một lần đó, thanh niên dựa vào chính mình làm được chuyện mà cá Trần gia không làm được...hung hăng nhục nhã Yến gia!
Lần này, Trần Kiến Quốc vì muốn hoàn toàn phân rõ giói hạn với thanh niên kia, lại gióng trống khua chiêng đến Nam Kinh dùng phương thức tàn nhẫn nhất hung hăng chém thêm vài đao lên trái tim đã chồng chất vết thương của thanh niên kia!
Phân rõ giới hạn sao?
Đúng vậy!
Thanh niên bị xem là chó nhà tang bị đá ra khỏi gia tộc, thỏa mãn nguyện vọng của Trần Kiến Quốc.
Đồng thời, trả lại cho Trần Kiến Quốc một cái tát mạnh mẽ!
Một cái tát này, trực tiếp đánh nát Lòng kiêu ngạo của Trần gia gia chủ!
Một cái tát này, tựa hồ đang hỏi: Trần Kiến Quốc, ông hối hận chưa?
Ông, hối hận chưa?
Hối hận chưa?
Hối hận chưa?
Mặt trời chói chang nhô lên cao.
Trần gia gia chủ cúi xuống sống lưng kiêu ngạo, cúi cả thân mình, càng lúc càng xa.
- Ba chiếc xe?
A Ngốc lặng đi.
Trần Phàm chỉ chỉ vào chiếc xe thể thao Lamborghini phía sau:
- Còn có nó.
- Là chiếc Lamborghini kia sao?
A Ngốc hoàn toàn kinh ngạc, bởi vì ngay từ đầu hắn vẫn luôn cho rằng chủ nhân chiếc xe kia chỉ là phú nhị đại nào đó.
- Ân.
Trần Phàm gật đầu, sắc mặt bình tĩnh:
- Người lái chiếc xe kia từng là chiến hữu của tôi, hoặc là nói đó là huynh đệ.
Nghe được Trần Phàm nói như thế, a Ngốc lựa chọn trầm mặc.
- Ong ong...
Cùng lúc đó, di động của Trần Phàm reo lên.
Trần Phàm mỉm cười lấy ra di động, nhận nghe điện thoại.
- Trần Phàm, em biết địa vị của Nạp Lan Bảo Nhi ở trong lòng anh không tầm thường, nhưng hiện giờ cấp trên đang tăng mạnh việc giám thị anh, Yến gia còn đang truy tìm nhược điểm của anh, cho nên bất kể như thế nào anh cũng không thể xúc động.
Đầu bên kia điện thoại, Hoàng Phủ Hồng Trúc dùng một loại ngữ khí lo lắng nói.
Tuy rằng nàng không hiểu Trần Phàm thật sâu sắc như Dai Fu, nhưng cũng biết Trần Phàm là một người trọng tình trọng nghĩa - Lần đầu tiên Trần Phàm đi Hàng Châu, cũng bởi vì em trai Triệu Hoành của Triệu Thiên Bá muốn hãm hại người bên cạnh hắn, vì thế hắn đã huyết tẩy phân bộ Thanh bang tại Hàng Châu!
Vì thế Hoàng Phủ Hồng Trúc lo lắng Trần Phàm lại muốn đến Hàng Châu đại khai sát giới.
Bên tai vang lên lời nói quan tâm của Hoàng Phủ Hồng Trúc, trong lòng Trần Phàm ấm áp, đang muốn mở miệng, lại nghe nàng nói tiếp:
- Trần Phàm, anh là đồ sứ, Khổng Khê chỉ là gạch ngói, hắn không đáng cho anh ra tay.
- Yên tâm đi.
Giọng nói Trần Phàm thật thoải mái:
- Anh đến Hàng Châu chỉ là vì bảo hộ sự an toàn cho Bảo Nhi, không cho chút người nào đó lấy Bảo Nhi làm lý do, về phần mạng của Khổng Khê, sẽ có người đi lấy.
- Vậy là tốt rồi.Hoàng Phủ Hồng Trúc nhẹ nhàng thở ra, đồng thời hiểu được người đi thu mạng Khổng Khê là Lâm gia chó điên, nhịn không được hỏi:
- Tuy rằng Lâm Đông cũng khá, nhưng dù sao Hàng Châu cũng là đại bản doanh thứ hai của Thanh bang, thật sự không cần em phái người đến sao?
- Không cần.
Trần Phàm nhẹ lắc đầu:
- Lâm Đông muốn danh chấn nam bán quốc, cửa ải này, hắn nhất định phải đi qua!
Giống như Hồng Trúc bang Ám Đường, Sơn Khẩu Tổ Nhẫn Đường, Thanh bang cũng có tổ chức ám sát thuộc về mình.
Phong Diệp.
Đây là tổ chức ám sát của Thanh bang.
Năm đó Tiết Hồ có thể đột kích Đại Quyển do quân nhân xuất ngũ tạo thành, không thể bỏ qua công lao của Phong Diệp.
Cũng chính là từ khi đó, danh hiệu Phong Diệp vang vọng toàn hắc đạo đại lục.
Một phiến phong diệp, là một mạng người.
Đây là lời đánh giá của hắc đạo đại lục đối với tổ chức Phong Diệp.
Trước mỗi lần hành động, Phong Diệp đều gởi tới cho mục tiêu bị ám sát một chiếc lá phong đỏ tươi, sau đó ở trong mấy ngày sẽ thành công ám sát mục tiêu.
Theo rất nhiều người xem ra, tổ chức Phong Diệp làm như vậy là vì muốn bày ra năng lực ám sát khủng bố, do đó sẽ đạt được tác dụng cho Tiết Hồ uy hiếp bốn phương, cũng có người cho rằng Phong Diệp làm như vậy trước tiên là đả kích đối thủ về tinh thần, ngay lúc đối thủ bất an hoảng sợ sẽ thực hiện mục đích ám sát.
Mặc dù có nhiều cách nói khác nhau, nhưng tóm lại ai cũng thừa nhận Phong Diệp rất khủng bố.
Bản thân là người nắm quyền Thanh bang tại Chiết Giang, bên cạnh Khổng Khê cũng không có người của Phong Diệp, bởi vì Phong Diệp chỉ thuần phục Tiết gia, hay nói rõ hơn là hiệu trung với một mình Tiết Hồ - Tiết Hồ sẽ không bao giờ phái ra người của Phong Diệp hiệp trợ một thành viên hạng trung của Thanh bang như Khổng Khê đi làm việc!
Nói chung, chỉ khi hắn muốn giết đối thủ nào khó giải quyết, hắn mới phái ra tổ chức Phong Diệp.
Ví dụ như khi Trần Phàm giết chết Tiết Cường, Tiết Hồ từng phái ra Phong Diệp chạy tới Đông Hải ám sát Trần Phàm, sau đó bởi vì Trần Phàm thông qua buổi dạ hội từ thiện của tập đoàn Cao Tường hướng truyền thông cùng công chúng tuyên bố thân phận chủ tịch tập đoàn Cao Tường, lại thêm có các chiến hữu của Trần Chiến đi tới ủng hộ cho Trần Phàm. Tiết Hồ đành phải bỏ qua kế hoạch ám sát.
Dù sao, Tiết Hồ cũng biết hậu quả khi ám sát một ông chủ có tài sản trên trăm triệu của xí nghiệp dân doanh sẽ nghiêm trọng tới cỡ nào, huống chi dù cho Trần Phàm không có Trần gia làm chỗ dựa nhưng lại có đám huynh đệ chiến hữu của Trần Chiến làm chỗ dựa, một khi hắn lợi dụng phương thức ám sát giết chết Trần Phàm, những chiến hữu của Trần Chiến nếu điên cuồng trả thù, Tiết Hồ cũng ăn không tiêu.
Sau đó khi Trần Phàm ở Hàng Châu cùng Nam Kinh làm ra những hành động kinh thiên, Tiết Hồ càng không dám phái ra Phong Diệp tiến hành ám sát Trần Phàm - hắn không dám cam đoan trong tay Trần Phàm rốt cục còn có bao nhiêu lá bài tẩy, lại thêm Ảnh Tử nói qua với hắn: Mạng của Trần Phàm, để cho ta kết thúc!
Rất nhiều lần, hắn đều muốn đốc xúc Ảnh Tử đứng hàng đệ nhất bảng sát thủ nhanh chóng động thủ, nhưng cuối cùng lại bỏ qua ý nghĩ này.
Phong Diệp là nhóm tổ chức hắn có thể tùy ý sai khiến.
Nhưng Ảnh Tử đệ nhất sát thủ, Tiết Hồ hắn không khả năng sai sử!
Vì hiểu được điểm này, Tiết Hồ cũng tràn ngập tò mò đối với ân oán giữa Ảnh Tử cùng Trần Phàm, nhưng Ảnh Tử không nói, hắn cũng không thể hỏi.
Bên cạnh Khổng Khê mặc dù không có những quái vật máu lạnh giết người không chớp mắt như Phong Diệp, nhưng hắn cũng có được một phụ tá đắc lực từng được người phụ trách Phong Diệp thu làm đệ tử ký danh - Dương Trạc.
Hai giờ chiều, Dương Trạc từng được Phong Diệp đưa tới căn cứ huấn luyện của tổ chức trải qua nửa năm đặc huấn, đã đi tới phòng sách của Khổng Khê.
Nhìn dáng người cũng không tính là khôi ngô nhưng thần tình lạnh như băng của Dương Trạc đang đứng trước mặt mình, trong lòng Khổng Khê nhiều ít có chút không được tự nhiên.
Tất cả chuyện này, đơn giản là vì mùi máu tươi dày đặc trên người Dương Trạc.
Bởi vì hai mắt không được tốt, Dương Trạc mất đi cơ hội gia nhập Phong Diệp, nhưng lại trở thành quái tử thủ có danh khí lớn nhất của Khổng Khê thậm chí là cả Thanh bang!
Trong mấy năm qua, Khổng Khê vô luận là đi xử lý những vụ làm ăn ở Phúc Kiến hay Quảng Tây, hoặc ở biên cảnh Vân Nam phụ trách sòng bạc cùng tiền đen, Dương Trạc đều như hình với bóng đi cùng hắn.
Bày mưu tính kế. Khổng Khê giải quyết.
Giết người, Dương Trạc ra mặt.
- Ông tìm tôi tới, có chuyện gì sao?
Đứng ngay trước mặt Khổng Khê, biểu tình của Dương Trạc không hề có chút dao động.
Nghe được câu hỏi của Dương Trạc, Khổng Khê gật gật đầu:
- Tiết gia hạ lệnh, cho chúng ta thực hiện hành động trả thù với Nạp Lan gia, chính xác ra là huyết tẩy thế lực của Nạp Lan gia tại Hàng Châu, thuận tiện ninh rụng đầu của đứa bé gái tên Nạp Lan Bảo Nhi kia.
- Nạp Lan Hương Hương thì sao?
Ánh mắt Dương Trạc vẫn lạnh lùng như trước, không có chút nào lộ ra vẻ nhân từ vì mục tiêu ám sát chỉ là một đứa bé mới chín tuổi.
Bởi vì bên trong từ điển của hắn không có mấy chữ này.
Khổng Khê lạnh lùng cười:
- Nạp Lan Hương Hương để sống, giao cho tôi.
Nghe được lời nói của Khổng Khê. Dương Trạc thoáng trầm ngâm, không nói thêm gì nữa.
Hắn biết rõ, lấy địa vị của Khổng Khê tại Thanh bang cùng thế lực tại Chiết Giang, quả thật có tư cách gọi nhịp cùng Đông Bắc Nạp Lan gia.
Huống chi, nhiệm vụ lần này là do Tiết Hồ tự mình truyền đạt mệnh lệnh?
- Khi nào thì động thủ?
Châm một điếu thuốc lá, Dương Trạc nhẹ nhàng rít hai hơi, hỏi.
Khổng Khê cũng châm một điếu thuốc lá, ánh lửa chiếu rọi khuôn mặt thanh tú của hắn, hàn quang hiện ra trong con ngươi giấu sau kính mắt:
- Tốt nhất đêm nay động thủ, miễn cho đêm dài lắm mộng. Dù sao một Cổ Bình An bị thương ở trong mắt anh cũng chẳng khác gì một người chết, về phần tám tên bảo tiêu âm thầm bảo hộ Nạp Lan Hương Hương kia, với năng lực của Dương Trạc anh, cả đêm để cho bọn hắn bốc hơi khỏi nhân gian cũng không phải là việc khó gì.
- Được.
Dương Trạc nhẹ nhàng phun điếu thuốc lá rơi xuống, cũng không dụi tắt, xoay người rời đi.
Nhìn thấy động tác quen thuộc của Dương Trạc, Khổng Khê cũng không phản ứng, đứng dậy đi tới trước bàn, dùng chân giẫm tắt tàn thuốc.
Hành động khác thường của Dương Trạc làm Khổng Khê rất kinh ngạc, trong ký ức của hắn. Dương Trạc là một người không thích dây dưa, nói rất ít, nhưng làm việc cực nhanh.
- Kế hoạch của anh xem như tiêu tan.
Gương mặt Dương Trạc không chút thay đổi nói.
- Vì sao?
Đồng tử của Khổng Khê đột nhiên phóng lớn, trong lòng càng thêm kinh ngạc.
Dương Trạc híp mắt nói:
- Vừa mới nhận được tin tức, Trần Phàm tới Hàng Châu, đi thẳng tới Cửu Khê Mân Côi Viên. Mặt khác, người của tôi nói cho tôi biết, lần này bảo tiêu cùng đặc công đi theo Trần Phàm cũng nhiều hơn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
- Vì sao lúc này hắn lại đến Hàng Châu?
Nghe được lời nói của Dương Trạc, gương mặt Khổng Khê nhất thời thay đổi, từ khi hắn cùng Dương Trạc hợp tác tới nay, chuyện thu thập tin tức đều do người của Dương Trạc làm. Khổng Khê tự nhiên rất tin tưởng không chút nghi ngờ.
- Bây giờ còn không rõ ràng lắm, nhưng thông qua chuyện hồi sáng này có thể phán đoán, hơn phân nửa hắn tới vì Nạp Lan gia.
Dương Trạc thản nhiên nói:
- Nếu thật là như vậy, thì kế hoạch của anh chỉ có thể hủy bỏ.
Nghe được lời nói của Dương Trạc, Khổng Khê trầm mặc.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bên tai vang lên lời hăm dọa ngày đó của Trần Phàm, nhớ tới lúc sau khi Trần lão thái gia qua đời, những điều Trần gia đã đối xử với người thanh niên kia, hai vị đại lão đều hiểu được, người thanh niên kia bày ra trăm phương ngàn kế bày ra trận thế lớn đến như vậy, sự tình hôm nay muốn đơn giản cho qua chuyện, cơ bản là chuyện không thể nào.
Vừa hiểu được điểm này, trong lòng hai người đều cùng thở dài.
Đoàn xe tiếp tục đi tới.
Trong những biệt thự hai bên đường, trong những tòa lầu của các vị tướng quân đứng đầy người.
Những con cháu đời sau của đại lão quân khu NJ, đều biết được tin tức đại lão quân ủy đi vào quân khu NJ, tự nhiên liền biết ở giờ khắc này, người ngồi trong mấy chiếc xe kia toàn bộ đều là những đại nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực trong quân đội.
Vì thế, khi từng chiếc xe đi ngang qua cửa, tất cả mọi người đều dùng một loại ánh mắt kính sợ nhìn chăm chú vào những chiếc xe chạy qua, đồng thời theo bản năng cúi chào, như là tôn trọng.
Dần dần, dần dần...
Khi chiếc quân xa dẫn đầu dừng phía sau chiếc Bentley có biển số sáu số, những chiếc xe phía sau đều lần lượt ngừng lại.
Nhìn thấy một màn như vậy, Trần Kiến Quốc thân là người đứng thứ hai trong quân đội cũng không dẫn người tiến lên nghênh đón, mà mang theo mọi người đứng yên nơi đó, chờ đợi các đại lão xuống xe.
Dưới ánh mặt trời, chân mày hắn hơi cau lại, thần tình vô cùng ngưng trọng.
Giờ khắc này, không ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ chuyện gì.
Rất nhanh, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, một nhóm đại lão thân mặc quân trang lần lượt từ trong xe bước xuống.
Người nắm quyền tổng bộ tham mưu, tổng bộ chính tri, bộ quốc phòng, tổng bộ quân trang, hải quân, không quân, pháo binh, viện trưởng viện khoa học quân sự, chủ nhiệm ủy ban KH&CN...
Mặt trời nhô cao chói chang, ánh mặt trời chói mắt.
Thời gian giống như đang yên lặng, hình ảnh chợt dừng lại.
Khi những vị đại lão tay nắm thực quyền đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực lần lượt bước xuống xe, cả quân khu NJ giống như đang run rẩy!
Trước tòa lầu của Lý gia, ngoại trừ người thanh niên đứng ngay cuối đoàn người, ngay cả Trần Kiến Quốc bên trong, đồng tử của mọi người đều không thể khống chế phóng lớn lên, trên mặt tràn ngập khiếp sợ!
Một loại cảm giác rung động không thể diễn tả bằng lời đập lên tâm thần của tất cả mọi người ngoại trừ người thanh niên bị cô lập kia.
Một loại cảm giác run rẩy đến từ tận sâu trong linh hồn, tràn ngập khắp toàn thân bọn hắn.
Oanh! Oanh!
Khi người nắm quyền bộ quốc phòng cùng người nắm quyền tổng bộ tham mưu và người nắm quyền tổng bộ chính trị, ba người cùng song song dẫn đầu bước lên trước, hướng mọi người đi tới thì tất cả mọi người đều cảm giác được ở phía trước đang có thiên quân vạn mã chạy chồm.
Một bước, hai bước, ba bước...
Dưới ánh mặt trời, những đại lão nắm giữa quyền lực tuyệt đối, dần dần rút ngắn khoảng cách với mọi người.
Gần, gần!
Dần dần, dần dần, ba vị đại lão đi tới trước người Trần Kiến Quốc, đồng thời dừng bước lại, hướng Trần Kiến Quốc cúi chào. - Bá!
Ba người dẫn đầu, những đại lão đi phía sau cũng liền cúi chào.
Dù sao luận cấp bậc, Trần Kiến Quốc cao hơn bọn họ.
Gương mặt Trần Kiến Quốc phức tạp trả lễ.
Theo sau...
Phía sau hắn, tất cả mọi người kể cả Lý Vân Phong đều không kìm lòng được nhấc tay, cúi chào!
Trong đó, thành viên Lý gia, mỗi người đều kích động không gì sánh kịp.
Giờ khắc này, bọn hắn đều cho rằng những vị đại lão là vì Lý Vân Phong mà tới.
Trần Phi cũng đồng dạng cúi chào, nhưng còn hơn thành viên Lý gia, hắn có vẻ càng thêm kích động!
Hắn biết rõ, ông nội của hắn lần này tới Nam Kinh là vì tạo thế cho hắn, trải đường cho hắn, cùng lúc chính vì muốn hoàn toàn phân rõ giới hạn với Trần Phàm!
Hiện giờ...nhiều đại nhân vật đến nơi đây như vậy, tự nhiên là vì nể mặt Trần Kiến Quốc mà tới!
Theo hắn xem ra, chỉ cần hôm nay hắn biểu hiện thật tốt, như vậy thân phận sau này trong quân đội, sẽ hoàn toàn khác hẳn!
Ở phía sau đám người. Trương Thiết Trụ vì tỏ lòng tôn trọng với các vị đại lão, cũng cúi chào.
Máu huyết toàn thân Lâm Đông giống như đang thiêu đốt, theo bản năng muốn cúi chào, kết quả nhìn thấy chủ nhân của mình cũng không chào, nên nhịn xuống xúc động. - Lão thái gia. ông sẽ trách cháu chứ?
Mặt trời chói chang nhỏ lên cao, trong lòng mọi người đang cúi chào, Trần gia thanh niên lại đang ngẩng đầu nhìn trời.
Khi Trần Kiến Quốc vừa buông cánh tay xuống, ba vị đại lão đứng ngay trước người hắn, cũng đồng dạng buông tay xuống, sau đó tất cả mọi người lần lượt buông tay.
Ngay sau đó.
Không đợi Trần Kiến Quốc mở miệng.
Ba vị đại lão lại bước ra một bước.
Ân?
Nhìn thấy một màn như vậy, khóe mắt Trần Kiến Quốc nhảy lên kịch liệt, mà những đại lão quân đội đứng phía sau Trần Kiến Quốc đều hơi có vẻ khiếp sợ!
Theo bọn hắn xem ra, dù những đại lão vì tỏ ra lễ tiết, chúc mừng cho Lý Vân Phong, cũng phải tiến hành giao lưu dù là ngắn ngủi với Trần Kiến Quốc a?
Dù sao, đó là tôn trọng cùng quy củ nên có!
Không có giao lưu, ngoại trừ vị chủ nhiệm kỳ ủy, những người khác chỉ đi thoáng qua bên người Trần Kiến Quốc.
Gương mặt Trần Kiến Quốc vàng như đất!
Không lời chúc mừng, bọn họ hoàn toàn coi thường Lý Vân Phong.
Hoa lạp!
Trong vẻ nhiên, mọi người kể cả Lý Vân Phong đều không tự chủ được cùng tránh đường cho các vị đại lão.
Đám người từ một hàng phân thành hai, một con đường cũng không quá rộng rãi chợt xuất hiện.
Nơi cuối đường, Trần gia Thanh niên, tựa hồ như không nhìn thấy tất cả những chuyện này, vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn lên không trung.
Ba! Ba! Ba!
Tiếng bước chân chỉnh tề vang lên, những vị đại lão đại biểu cho quyền lực tuyệt đối trong quân đội, gương mặt thật phức tạp đi xuống dưới cuối đường, đi tới hướng người thanh niên bị cô lập kia.
Mà vị chủ nhiệm không đi theo nhóm đại lão, lại tiến đến trước người Trần Kiến Quốc, hạ giọng hồi báo thật nhanh với Trần Kiến Quốc chuyện gì đó. - Bá!
Ngoại trừ Trần Kiến Quốc cùng các đại lão vừa tới, tất cả mọi người đều không kìm lòng được đưa mắt nhìn về phía người Thanh niên kia, thần tình hoảng sợ!
Chẳng lẽ...
Chẳng lẽ những đại lão kia lại vì hắn mà đến?
Giờ khắc này, trong lòng mọi người đều tuôn ra một ý niệm làm chính bọn hắn cũng không thể tin được.
Không có khả năng!
Con mẹ nó, đây tuyệt đối không có khả năng!
Những đại nhân vật kia ngay cả mặt mũi Trần Kiến Quốc cũng không cấp, làm sao có thể vì Trần Phàm mà đến?
Trong đám người, thành viên Lý gia, Trần Phi, đám người Dương Nghiễm Đức trợn tròn tròng mắt, thần tình không thể tin nổi!
Theo sau, sự thật cấp cho bọn hắn một cái tát vô cùng vang dội!
Những đại lão đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực, không hẹn mà cùng dừng bước trước người thanh niên kia. - Hô...hô...
Phía sau thanh niên, chó điên Lâm gia, hô hấp dồn dập, giống như tùy thời đều sẽ bị ngạt thở.
Thanh niên, vẫn không hề thu hồi ánh mắt.
Oanh!
Nhìn thấy một màn như vậy, ngoại trừ Trần Kiến Quốc còn chưa quay đầu lại, mọi nguời chỉ cảm thấy trong óc trống rỗng.
Trong đó, Trần Phi, Dương Nghiễm Đức, thành viên Lý gia ngoại trừ vợ chồng Lý Quân, đều cảm thấy trên mặt truyền tới một cảm giác đau đớn rát bỏng!
Bạt tai không tiếng động.
Không vang.
Nhưng càng thêm đau đớn!
Sau đó,
Trong ánh mắt mong chờ của các đại lão,
Trong ánh mắt hoảng sợ của đám người Lý Vân Phong,
Trong ánh mắt không dám tin của Trần Phi, Dương Nghiễm Đức, toàn bộ thành viên Lý gia ngoại trừ vợ chồng Lý Quân,
Trần gia thanh niên thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng những vị đại lão đứng trước mắt chỉ cần giậm chân một cái đủ làm cho quân đội rung chuyển, chậm rãi mở miệng, nhẹ giọng nói: - Tôi đi, hoặc là, hắn cút! - Tôi đi, hoặc là, hắn cút!
Lời nói thật nhẹ của thanh niên, giống như một đạo thiên lôi, nổ vang ngay trước tòa lầu tướng quân!
Mọi người kể cả các đại lão đều cảm thấy bên tai bị tạc nổ ong ong vang rền!
Choáng váng.
Tất cả mọi người choáng váng!
Thời gian giống như ngừng lại, ngoại trừ các đại lão biết tin tức, tất cả mọi người dùng một loại ánh mắt khiếp sợ đến chết lặng nhìn chằm chằm Trần Phàm.
Bọn hắn rất rõ ràng. "Hắn" ở trong miệng Trần Phàm, chỉ chính là ai! - Hô...hô...
Trong lúc nhất thời, hơi thở của tuyệt đại đa số người trở nên dồn dập.
Một giây, hai giây, ba giây.
Trước lầu tướng quân, lại lâm vào vẻ im lặng như cõi chết. - A Đông, chúng ta đi!
Nhìn thấy các đại lão đứng ngay trước người mình không đưa ra câu trả lời thuyết phục, Trần Phàm mở miệng lần nữa.
Vừa nói xong, hắn không hề liếc mắt nhìn các đại lão quân đội, bước tới, thẳng lên sống lưng của mình, mang theo vẻ kiêu ngạo chỉ thuộc về Đồ Tể, đi ngang qua bọn họ.
Cả người Lâm Đông run rẩy, dùng sức nuốt nước bọt, hai chân như nhũn ra, run rẩy theo sát phía sau Trần Phàm.
Một bước, hai bước, ba bước. Nguồn truyện: - Long Nha.
Một vị đại lão thần tình khó xem, ngữ khí hơi có vẻ bất đắc dĩ mở miệng. - Long Nha đã chết.
Trần Phàm không hề quay đầu lại, thanh âm lạnh lùng: - Cơ hội chỉ có một lần!
Cơ hội, chỉ có một lần!
Nghe được câu nói này, đã biết được tin tức, thân mình Trần Kiến Quốc run lên kịch liệt! - Trần...Trần Phi, chúng ta đi.
Theo sau, hắn vô lực nhắm mắt lại, thanh âm khàn khàn mở miệng.
Đi?
Mọi người ngừng thở!
Trong đám người, Trần Phi Tựa hồ hoàn toàn bị sợ tới choáng váng, lại tựa hồ không nghe được lời nói của Trần Kiến Quốc, hắn cũng không động đậy, vẫn đứng ngơ ngác ngay tại chỗ.
Mà ngoại trừ các đại lão đã đoán được kết quả, những người khác dùng một loại ánh mắt không dám tin nhìn Trần Kiến Quốc, hắn đã không thể tiếp tục đứng thẳng lưng, bên tai bọn họ vang lên lời nói của ngày hôm đó, ngay trước khi di thể của vị lão nhân nằm vào Bát Bảo Sơn, những lời nói vô tình của Trần Kiến Quốc đối với Trần gia thanh niên. - Từ từ nói chuyện? Tao nói cho mày biết, đồ hỗn trướng, tao nhịn mày đã lâu rồi! - Dù lão thái gia của mày bởi vì quyết định năm xưa đã làm cho mày phải trải qua nỗi cực khổ mà nhiều người chưa từng trải qua! Nhưng mày cũng từ đó đạt được rất nhiều! - Lão thái gia của mày cùng Long Nha nuôi dưỡng mày, cho mày trở thành một trong những quân nhân ưu, tú nhất của toàn quân! - Nhưng hơn nửa năm nay, mày làm cái gì? - Mày ỷ vào Lão thái gia coi trọng mày, cưng chiều mày, cho nên mày vô pháp vô thiên, không kiêng nể gì lợi dụng bổn sự học được trong quân đội mắt vô vương pháp, một lần lại một lần gây chuyện thị phi! - Khi Lão thái gia còn sống trên đời, tao sợ làm tổn thương lòng của lão thái gia, luôn luôn khoan dung cho mày, phóng túng mày! Nhưng cho tới bây giờ mày vẫn chấp mê không tỉnh, như vậy tao cũng không cần phải tiếp tục khách khí với mày! - Hôm nay mọi người ở đây làm chứng - từ nay về sau, Trần gia tôi, không còn người tên Trần Phàm!
Bọn hắn cũng đang nhớ lại, thanh niên giống như chó nhà tang bị đuổi ra Trần gia, giận dữ giết chết Tiết Cường, gặp phải cục diện hẳn là phải chết, Trần Kiến Quốc chẳng những không ra tay cứu người, ngược lại còn vô tình ra mặt yêu cầu giải quyết theo việc công!
Lần đó, thanh niên cửu tử nhất sinh, vứt bỏ vinh dự Long Nha, đạt được cuộc sống mới.
Bọn hắn còn đang nhớ lại hành động kinh thiên của thanh niên tại Hàng Châu.
Một lần đó, thanh niên dựa vào chính mình làm được chuyện mà cá Trần gia không làm được...hung hăng nhục nhã Yến gia!
Lần này, Trần Kiến Quốc vì muốn hoàn toàn phân rõ giói hạn với thanh niên kia, lại gióng trống khua chiêng đến Nam Kinh dùng phương thức tàn nhẫn nhất hung hăng chém thêm vài đao lên trái tim đã chồng chất vết thương của thanh niên kia!
Phân rõ giới hạn sao?
Đúng vậy!
Thanh niên bị xem là chó nhà tang bị đá ra khỏi gia tộc, thỏa mãn nguyện vọng của Trần Kiến Quốc.
Đồng thời, trả lại cho Trần Kiến Quốc một cái tát mạnh mẽ!
Một cái tát này, trực tiếp đánh nát Lòng kiêu ngạo của Trần gia gia chủ!
Một cái tát này, tựa hồ đang hỏi: Trần Kiến Quốc, ông hối hận chưa?
Ông, hối hận chưa?
Hối hận chưa?
Hối hận chưa?
Mặt trời chói chang nhô lên cao.
Trần gia gia chủ cúi xuống sống lưng kiêu ngạo, cúi cả thân mình, càng lúc càng xa.