Ánh hoàng hôn buổi chiều chiếu xuống, rơi lên trên khu rừng rậm nguyên thủy vùng Tam Giác Vàng, nhưng không cách nào xuyên thấu qua tàng cây kẽ lá, dưới đại thụ, mặt đường sau cơn mưa có vẻ thật lầy lội, trong không khí tràn ngập hương vị ẩm ướt.
- Mẹ nó, Thượng Đế, khí hậu Tam Giác Vàng thật sự là quá tệ!
Ngồi trên một chiếc xe Jeep quân dụng, Kroff nhìn trời chiều, oán giận như một oán phụ.
Hắc Quỷ lái xe Jeep, nghe lời oán giận của Kroff, gương mặt vẫn lạnh lùng.
- Hắc Quỷ, ông nói có đúng hay không?
Kroff rít xì gà, phun ra một ngụm khói nồng đậm, quay đầu nhìn hộ vệ Hắc Quỷ của mình hói.
Gương mặt Hắc Quỷ không chút thay đổi, giọng nói như máy móc:
- Ông chủ, tôi cảm thấy được nơi này khá tốt.
- Khá tốt?
Kroff tức giận vỗ lên đầu Hắc Quỷ một cái, nói kháy:
- Mẹ nó, khí hậu quỷ quái này làm cho Kroff đại gia không còn chút hứng thú thảo luận nhân sinh với mỹ nữ, ông lại còn nói tốt? Chẳng lẽ ông có thể giao lưu tình cảm với đàn bà ở ngay địa phương đầy trùng độc rắn độc u ám hay sao? ông không sợ trùng độc rắn độc cắn vào tiểu jj của ông hả
- Ông chủ, ông cũng biết tôi không chạm qua đàn bà, không có hứng thú đối với phụ nữ.
Hắc Quỷ thản nhiên nói.
- Đúng vậy, ông chỉ có hứng thú đối với việc giết người!
Kroff nhìn thoáng qua vết máu chảy ra từ trong chiếc túi phía sau xe, cười quái dị, tiếng cười rợn người.
- Dạ, ông chủ, cho nên tôi mới nói nơi này thật khá tốt.
Giọng nói của Hắc Quỷ bình tĩnh như trước:
- Ông xem, nơi này khắp nơi đều là rừng rậm nguyên thủy, khí hậu tồi tệ, địa hình đặc thù.
- Mẹ nó, có phải ông muốn nói với tôi, nơi này thật thích hợp giết người?
Kroff hết chỗ nói rồi.
- Ông chủ, ngài thật thông minh.
Hắc Quỷ nở nụ cười hiếm có:
- Đối với người như tôi mà nói, nơi này là thiên đường, ở trong này, chỉ cần có đầy đủ vũ khí đạn dược, tôi có thể tiêu diệt cả một đội quân bình thường!
- Vậy thì Đồ Tể thế nào?
Kroff cười hắc hắc.
- Đồ Tể.
Thần tình Hắc Quỷ lộ ra vẻ kính sợ:
- Hắn có thể đem nơi này biến thành địa ngục!
- Ca ngợi Thượng Đế, Hắc Quỷ, rốt cục ông cũng nói một câu Kroff đại gia thích nghe.
Kroff ha ha cười:
- Đồ Tể cường đại là ở chỗ này! Vũ lực giá trị kinh khủng của hắn sẽ làm bất kỳ thế lực nào cũng phải sợ hãi! Đương nhiên, tên tạp chủng Khôn Sa kia, cũng sẽ không ngoại lệ, ông nói đúng không, Hắc Quỷ?
- Đúng vậy, ông chủ.
Lần này thật hiếm thấy Hắc Quỷ lại phụ họa lời Kroff.
Kroff cười ha ha, thổi lên tiếng huýt sáo rõ to, làm chim chóc nghỉ tạm trên nhánh cây ven đường hoảng sợ kêu to bay đi.
Mười mấy phút sau, xe Jeep đi xuyên qua sơn cốc hẹp dài, đi tới một địa phương bằng phẳng.
Gọi là bằng phẳng, chỉ là tương đối mà thôi.
Nơi đó cũng giống như những địa phương khác trong Tam Giác Vàng, cây cối rậm rạp khắp nơi, cảnh lá xum xuê phủ kín.
Duy nhất khác nhau chính là nơi đó được xây dựng nhà gỗ, lều trại, thậm chí còn có tòa nhà hình tháp.
Mà khắp chung quanh, nơi nơi đều có binh lính đang canh gác.
Ngoài ra, ở địa phương có hàng rào vây quanh diện tích lớn như một bãi bóng, có rất nhiều xe thiết giáp, xe Jeep, còn có cả phi cơ trực thăng võ trang.
Nơi đó là đại bản doanh lâm thời của Khôn Sa.
Sở dĩ nói lâm thời, là bởi vì Khôn Sa thân là ông hoàng Tam Giác Vàng, thường thường cách một đoạn thời gian đều sẽ thay đổi vị trí căn cứ.
Cũng chính là vì nguyên nhân này, vô luận là quân đội ba nước hay là đối thủ đã chết của
hắn đều không thể diệt trừ được hắn và thế lực của hắn.
Khi còn cách đại bản doanh của Khôn Sa chừng một cây số, xe của Kroff bị những binh lính gương mặt đằng đằng sát khí ngăn cản lại.
Đối mặt với từng họng súng đen nhánh, Kroff thản nhiên không quan tâm, ngược lại còn thích ý hút xì gà, vừa nói kháy:
- Mẹ nó, đám tạp chủng không có mắt như tụi bây, lại dám ngăn cản xe của Kroff đại gia? Tụi mày chán sống rồi sao?
Kroff?
Nghe được cái tên này, thần tình đám binh lính đều biến đổi.
Nguyên bản vào khoảng cuối tháng tư, Khôn Sa muốn cử hành buổi giao dịch chia chác thuốc phiện, kết quả không ai ngờ đối thủ của Khôn Sa chính là Tang Tháp cũng có được lực lượng vũ trang tương đương Khôn Sa lại đột nhiên phát động công kích với hắn.
Điều này làm buổi giao dịch chia thuốc phiện phải tạm hoãn lại, thẳng đến ngày hôm qua, chẳng biết tại sao quân đội của Tang Tháp lại đột nhiên lui lại. Khôn Sa mới cho thủ hạ dùng phi cơ trực thăng vũ trang đón trùm buôn thuốc phiện các nơi đến đại bản doanh của mình.
Lại thêm một lần chiến tranh nhỏ khiến cho vũ khí đạn dược của quân đội Khôn Sa tiêu hao không ít, mà trùm buôn vũ khí nước Nga Kroff hôm nay lại đích thân chạy đến, đối với Khôn Sa mà nói đại biểu cho điều gì, những binh sĩ này dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra thật rõ ràng.
- Ngài Kroff tôn kính, thỉnh ngài chờ một chút.
Binh lính cầm đầu mệnh lệnh thủ hạ buông súng xuống, lại cung kính nói một câu với Kroff, sau đó cầm trang bị vô tuyến điện cũng không tiên tiến hồi báo tất cả chuyện này.
- A ha, đứa nhỏ đáng thương, vật sử dụng trong tay mày là thứ mà Kroff đại gia đã bán cho Khôn Sa năm năm trước. Ân, đồ chơi này là từ bộ đội đặc chủng nước Nga đã đào thải từ mười năm trước nga.
Kroff vểnh môi lải nhải nói:
- Nói cho tên tạp chủng vừa lùn lại vừa béo phì Khôn Sa, bảo hắn trong thời gian ngắn nhất chạy tới nơi đây, bởi vì lòng kiên nhẫn của Kroff đại gia đã hao hết, một khắc cũng không muốn lưu lại nơi này!
- Ngài Kroff tôn kính, xin ngài chờ một chút, tướng quân sẽ lập tức đến đón ngài.
Binh lính cầm đầu nghe được Kroff vũ nhục vị thần trong lòng bọn hắn, tức giận mà không dám nói gì.
Trong đại bản doanh, Khôn Sa vừa tụ tập toàn bộ trùm buôn thuốc phiện, vốn đang muốn nói rõ thủ tục phân phối thuốc phiện, nghe được thủ hạ hồi báo, lập tức quẳng xuống những tên kiêu hùng buôn chất độc kia, chạy ra leo lên chiếc Hummer độc nhất vô nhị trong Tam Giác Vàng, chạy nhanh tới chỗ Kroff.
- Khôn Sa gấp gáp chạy ra ngoài như vậy, chẳng lẽ người của Tang Tháp lại đánh tới nữa sao?
Bên trong phòng hội nghị sơ sài, một gã trùm buôn thuốc phiện người Thái Lan đeo kính râm nhíu mày hỏi.
Tang Tháp.
Nghe được hai chữ này, hiện tại a Thủy là người phụ trách buôn thuốc phiện cho Thanh bang, bên trong con ngươi âm trầm hiện lên một đạo ánh mắt âm độc, ánh mắt kia giống như chỉ hận không thể lập tức đem người xé thành mảnh nhỏ.
Bởi vì, Tang Tháp là kẻ thù giết chết cha mẹ của hắn.
Chính bởi vì kẻ thù Tang Tháp này, trong những năm qua, hắn cắn răng, giống như một con chó lưu lạc, ương ngạnh mà sống, hơn nữa trở thành trùm buôn thuốc phiện thay thế cho Hồng Liệt của Thanh bang!
Khác với a Thủy, mấy tên trùm buôn thuốc phiện khác nghe được lời oán giận của tên kia, không nói gì thêm, bởi vì bọn hắn rất rõ ràng, nơi này là địa bàn của Khôn Sa. Khôn Sa bỏ lại bọn hắn đi làm chuyện khác, điều này rất bình thường!
Dùng lời nói khó nghe một chút, nếu như nói ngươi là rồng, ngươi tới Tam Giác Vàng cũng phải nằm xuống cho ta, là hổ, ngươi tới Tam Giác Vàng cũng vẫn phải nằm!
A Thái thân là người phụ trách buôn thuốc phiện của hắc bang lớn nhất Thái Lan, nhìn thấy những người khác không hé răng, tựa hồ cũng ý thức được điều gì, thu liễm vẻ cuồng ngạo được dưỡng thành từ lâu trong quốc nội Thái Lan.
Mấy phút sau.
Khôn Sa ngồi trên Hummer, đi tới chỗ địa phương cách một cây số nơi xe Kroff đang đỗ lại.
- Tướng quân!
Những binh lính kia nhìn thấy Khôn Sa, vội vàng cúi chào.
Khôn Sa cũng không nhìn tới, cũng không đợi bảo tiêu mở cửa xe cho hắn, liền chủ động mở cửa nhảy xuống xe, thần tình mỉm cười đi tới chỗ Kroff đang vênh mặt hút xì gà:
- Kroff thân ái, nhìn thấy ngài thật sự rất cao hứng.
- Mẹ nó, Khôn Sa, ông vừa xấu lại lùn, ông gọi ai là thân ái?
Kroff đại gia không lĩnh tình, liếc mắt nói:
- Đứng cách lão tử xa một chút, đống thịt béo của ông làm lão tử nhìn ghê tởm!
Nghe được lời nói của Kroff, đám binh lính đứng phía sau Khôn Sa mơ hồ có chút bất mãn, mà Khôn Sa vẫn không mất vẻ tươi cười, nói:
- Kroff, tôi biết anh không có hứng thú đối với tôi, cho nên tôi đã chuẩn bị mấy xử nữ mua được từ bên Thái Lan để dành sẵn cho anh rồi đó.
- Nga, ca ngợi Thượng Đế, ông bạn béo phì của tôi ơi, ngài thật sự hiểu rất rõ tâm ý của tôi.
Tốc độ biến sắc mặt của Kroff còn nhanh hơn bất cứ ai, cười ha ha nói:
- Các nàng ở noi nào? Tôi khẩn cấp muốn nhìn thấy bọn họ!
Nghe được lời nói của Kroff. Hắc Quỷ thật không biết nói gì.
Hắn theo bản năng nhớ lại lời của Kroff vừa than vãn ở nơi này thật không còn hứng thú tiếp xúc với đàn bà...
Vô sỉ.
Từ này cũng đã không đủ hình dung về Kroff đại gia!
- Các nàng hiện đang ở trong quân doanh của tôi.
Khôn Sa cười híp mắt, sở dĩ hắn khách khí như thế đối với Kroff, thứ nhất là bởi vì gần đây hắn giao thủ với Tang Tháp quả thật rất cần vũ khí đạn dược, quan trọng hơn là bởi vì Kroff là người bạn duy nhất của Đồ Tể trong thế giới ngầm.
- Vậy còn chờ cái gì, đi nhanh lên a!
Kroff đã không còn đợi kịp.
- Khái...
Khôn Sa cố ý ho khan một tiếng:
- Kroff, anh từ xa xôi vạn lý chạy tới chỗ này của tôi, không có khả năng chỉ vì đến chơi đàn bà đi?
- Đương nhiên không phải! Thượng Đế làm chứng, Kroff đại gia chưa bao giờ thiếu đàn bà!
Nghe Khôn Sa nhắc nhở, Kroff nhớ ra điều à đó, cười hắc hắc nói:
- Khôn Sa, lão tử không dối gạt ông, lần này tìm ông là có chuyện rất trọng yếu!
- Chuyện gì?
Khôn Sa ngây ra.
- Lão tử mang theo sứ mạng của Đồ Tể mà đến!
Kroff đắc ý ngẩng cao đầu.
Loảng xoảng loảng xoảng!
Trong đêm tối yên tĩnh, ánh lửa cũng không tắt, một ít mảnh vỡ rơi rụng trên mặt đất, phát ra từng đợt tiếng vang nặng nề.
Xa xa, cơ hồ toàn bộ những chiếc xe trên đường đều giẫm phanh sau tiếng nổ, đem đầu thò ra ngoài cửa sổ, nhìn một màn phát sinh ở ngã tư đường, há to miệng, hoàn toàn lâm vào trong nỗi khiếp sợ.
Bởi vì tài xế xe Benz đầu tiên phản ứng cực nhanh, tránh thoát một kiếp, tuy nhiên hắn cũng hoảng sợ tới mức không nhẹ.
Hắn cho xe dừng phía trước, cùng đồng bạn nhìn hết thảy cảnh tượng phía sau, hoàn toàn sợ choáng váng.
Cô đông!
Không biết qua bao lâu, đại hán lái xe thu hồi ánh mắt, nhìn qua đồng bạn, hỏi:
- Sao...làm sao bây giờ?
Đại hán bên cạnh hắn cũng lộ biểu tình nghĩ lại mà sợ hãi, nghe được lời nói của đồng bạn, thở hổn hển lắp bắp nói:
- Gọi...gọi điện thoại cho Dương Trạc, việc này chúng ta không khả năng xử lý.
- Hô...
Nghe được lời nói của đồng bạn, đại hán lái xe cũng không chần chờ, lập tức lấy ra điện thoại gọi cho Dương Trạc.
Đầu bên kia điện thoại, Dương Trạc ngồi trong xe, hút thuốc lá, thần tình âm sâm mà lạnh lùng.
Trước sau xe hắn còn có hai chiếc xe khác, bên trong ngồi đầy người.
Những người đó đều là tâm phúc tuyệt đối của Dương Trạc, mỗi người đều là hạng người lòng dạ độc ác tàn nhẫn, nhuốm máu vô số!
Ông!
Cho tới nay, Dương Trạc đều thích để điện thoại theo chế độ rung.
Lúc này ngạc nhiên nghe được thanh âm điện thoại rung lên, động tác hút thuốc của hắn hơi khựng lại, sau đó lấy ra di động nhìn thoáng qua dãy số, gương mặt không chút thay đổi tiếp điện thoại.
- Dương...Dương gia, không xong, Khổng gia đã chết...
Bên tai vang lên thanh âm truyền ra trong điện thoại, biểu tình băng sương của Dương Trạc đột nhiên biến đổi, trong con ngươi âm sâm nháy mắt phóng lớn:
- Cái gì?
- Khổng...Khổng gia đã chết!
Đầu bên kia điện thoại, bảo tiêu của Khổng Khê còn sợ hãi lặp lại một câu.
Lại nghe được câu nói của bảo tiêu Khổng Khê, sắc mặt Dương Trạc trở nên cực kỳ khó xem, đôi mày trong nháy mắt cau chặt lại, mang theo vài phần khiếp sợ, vài phần nghi hoặc hỏi:
- Sao lại thế này?
- Xe...tai nạn xe cộ!
Bảo tiêu Khổng Khê vội vàng đem chuyện đã trải qua nói với Dương Trạc.
Nghe được lời nói của bảo tiêu Khổng Khê. Dương Trạc trầm mặc!
Trực giác nói cho hắn biết, cái chết của Khổng Khê tuyệt đối có vấn đề!
Vừa hiểu được điểm này, trong lòng hắn đột nhiên tràn ngập ra một cỗ trực giác nguy hiểm.
- Dừng xe!
Trong lòng tràn ngập ra cảm giác nguy hiểm, Dương Trạc theo bản năng hô to với tài xế.
- Tư...
Nương theo một trận thanh âm của lốp xe ma sát với mặt đất, cả ba chiếc xe hơi toàn bộ ngừng lại.
Khi xe ngừng lại, Dương Trạc đột nhiên phát hiện trên con đường nhỏ ngày trước vốn không ít xe, đêm nay lại rất trống trải, trước sau chừng một cây số cơ hồ không thấy bóng một chiếc xe nào.
Làm một người hàng năm sống trên lưỡi dao nhuốm máu, Dương Trạc có năng lực cảm ứng nguy hiểm hơn hẳn người thường, đồng dạng năng lực quan sát cũng là nhất lưu.Phát hiện kỳ quái này, làm cỗ trực giác bất an trong lòng hắn càng tăng thêm mãnh liệt.
- Trở về!
Sau thoáng trầm mặc ngắn ngủi, Dương Trạc lạnh lùng hạ mệnh lệnh.
- Phanh!
Lời của hắn vừa hạ xuống, trên con đường im lặng đột nhiên vang lên tiếng súng.
- Đông!
Sau khi tiếng súng vang lên, một thanh âm càng khủng bố vang vọng phía chân trời.
Trong biểu tình ngây ngốc của đám người Dương Trạc, chiếc Buick phía trước đột nhiên nổ mạnh, bay lên trời, ánh lửa bốc cao, một đống hoang tàn văng khắp nơi!
- Có mai phục, mau triệt!
Sau thoáng ngây người ngắn ngủi, Dương Trạc lập tức hiểu được điều gì, lớn tiếng kêu lên.
Vừa nói chuyện, hắn lập tức nằm ngang xuống, trực tiếp nằm lên phía sau xe, đồng thời cầm lấy chiếc Desert Eggle, gương mặt thật khó xem quét mắt nhìn chung quanh.
- Oanh!
Nghe được lời nói của Dương Trạc, tài xế lập tức khởi động xe, tiếng gầm rú phần phật vang lên, làm cho lòng người sợ hãi.
- Phanh!
Lại vang lên một tiếng súng, viên đạn xuyên qua lực cản không khí, chuẩn xác bắn trúng lốp xe của hắn.
- Tê...
Lốp xe đột nhiên bị viên đạn bắn nổ tung, trở nên khô quắt, chiếc xe lập tức lao vào hàng cây hai bên đường.
- Phanh!
- Tê...
Sự tình đồng dạng lại xuất hiện ở chiếc phía sau, lốp xe cũng bị bắn nổ, trực tiếp lao vào hàng cây bên đường.
- Ngưu bức! Ngưu ca, tài bắn súng này của anh đúng là không tầm thường nha!
Đại Hùng núp trong bụi cỏ xa xa chứng kiến Ngưu Quân bắn ra ba phát, một phát trúng bình xăng, hai phát trúng hai lốp xe, làm cho đối thủ không thể chạy trốn, không khỏi bội phục vươn ngón cái.
- Nổ súng!
Đối mặt lời khen ngợi của Đại Hung, thần tình Ngưu Quân không chút thay đổi hạ mệnh lệnh.
- Đát đát đát đát...
Thanh âm hạ xuống, đám quân nhân xuất ngũ thần tĩnh kích động bóp cò, làn mưa đạn giống như càn quét hướng về hai chiếc xe còn lại, nháy mắt bắn vỡ cửa kính xe, tiếng vang loảng xoảng không ngừng vọng lên bên tai.
Trong xe, những đại hán từng đi theo Dương Trạc sau khi biết được lốp xe bị nổ, lập tức lao xuống muốn bỏ xe chạy trốn.
Hiện giờ đoàn người của Ngưu Quân đang tiến hành áp chế bằng hỏa lực, bọn hắn chỉ có thể nằm trong xe, không dám nhúc nhích, trong đó có hai gã đại hán bị bắn trúng, vết thương nhẹ.
- Đạn khói!
Sau một trận hỏa lực áp chế. Ngưu Quân lại truyền ra mệnh lệnh.
Nghe được lời nói của Ngưu Quân, hai gã quân nhân đã sớm chuẩn bị xong đạn khói, lập tức ném ra ngoài.
- Sưu!
- Sưu!
- Loảng xoảng!
- Loảng xoảng!
Sau một trận vang giòn nổ lên, khói trắng nổi lên khắp bốn phía hai chiếc xe còn lại.
- Khái...khái...
Bởi vì kính xe đã bị bắn vỡ, khói trắng tràn vào trong xe, toàn bộ đám người của Dương Trạc vừa che miệng mũi vừa ho khan.
- Phương hướng đông bắc ba mươi độ, bắn!
Cùng lúc đó, Dương Trạc cũng biết hôm nay đá tới tấm sắt, chỉ sợ cửu tử nhất sinh, không thể ngồi chờ chết, truyền đạt mệnh lệnh.
Nghe được lời nói của Dương Trạc, những đại hán kia lập tức cầm lên vũ khí, thần tình nước mắt nước mũi hướng bụi cỏ xa xa bắn tới.
- Đát đát đát đát...
Tiếng súng lại vang vọng phía chân trời.
Đối mặt đám người Dương Trạc phản kích, ngay cả Ngưu Quân bên trong, mọi người đều đem thân mình dán chặt trên mặt đất.
- Mẹ nó, đám món lòng này, phản ứng thật đủ nhanh chóng!
Đại Hùng quỳ rạp trên mặt đất, khó chịu mắng một câu, sau đó ăn phải một miệng bùn đất đành phải ngậm miệng lại.
- Tổ hai, hành động!
Ngưu Quân bình tĩnh ngầm hạ mệnh lệnh thứ ba.
Thanh âm hạ xuống, một đám quân nhân xuất ngũ mặc quân phục tác chiến màu đen từ bụi có đối diện bên đường nhảy ra, giống như u linh cấp tốc lao tới gần hai chiếc xe.
Trong xe, Dương Trạc nhìn thấy phe mình áp chế được đối thủ, lập tức mở cửa xe, thả người nhảy xuống định lao vào hàng cây bên đường.
- Phanh!
Không đợi Dương Trạc rơi xuống đất, trong nhóm quân nhân lao tới có người bóp cò, viên đạn vô cùng chuẩn xác bắn trúng thân thể Dương Trạc.
- Phanh phanh phanh phanh...
Theo sau, làn mưa đạn như không cần tiền, bắn thẳng vào người Dương Trạc.
Oanh!
Dương Trạc ầm ầm ngã xuống đất, thân thể bị bắn thành cái sàng, máu chảy không ngừng.
- Phốc xuy!
Cùng lúc đó, nhóm quân nhân giải ngũ tiếp cận hai chiếc xe hơi, đeo mặt nạ phòng độc huy động dao găm trong tay, giống như giết gà thu gặt lấy tính mạng đám thủ hạ của Dương Trạc.
Chỉ trong ba mươi giây!
Ba mươi giây đi qua, tiếng súng biến mất, toàn bộ mười một người kể cả Dương Trạc đã chết sạch.
Có thể nói, đây là một lần chặn giết vô cùng hoàn mỹ!
Ngay khi cuộc chiến đấu vừa hạ xuống màn che, thanh âm tiếng còi cảnh sát cắt qua bầu trời Hàng Châu.
- Rửa sạch chiến trường, lui lại!
Nghe được tiếng còi cảnh sát, Ngưu Quân vừa từ trong bụi cỏ đi ra liền truyền đạt mệnh lệnh cuối cùng.
Nghe được lời của Ngưu Quân, những quân nhân ưu tú xuất ngũ cực kỳ ăn ý đem những thi thể chồng chất lên hai chiếc xe hơi, sau đó toàn bộ lui lại.
- Đông!
Khi bọn hắn biến mất trong đêm tối, một tiếng vang thật lớn vọng lại phía chân trời, hai chiếc xe hơi đồng thời nổ mạnh, ánh lửa tận trời.
Thành phố Hàng Châu, hoàn toàn đại loạn!
Nửa giờ sau.
Cửu Khê Mân Côi Viên, bên trong biệt thự của Nạp Lan Hương Hương.
Nạp Lan Hương Hương mặc một bộ áo ngủ màu hồng phấn, cuộn tròn trên sô pha, đang cầm điều khiển từ xa, không ngừng chuyển kênh ti vi, bộ dáng không chút yên lòng.
Bỗng nhiên...
Động tác của nàng ngừng lại.
- Ước chừng ba mươi phút trước, trên đường XX trong Hàng Châu, lần lượt phát sinh hai tai nạn giao thông nghiêm trọng, đã làm giao thông hoàn toàn tê liệt. Theo lời của người phụ trách cảnh sát, tổng giám đốc Khổng Khê của công ty bất động sản Thụy Phong đã chết trong tai nạn xe cộ, nhân số thương vong cụ thể cảnh sát tạm thời chưa công bố, thỉnh tiếp tục chờ đợi tin tức tiếp theo.
Khổng Khê đã chết?
Chết vì tai nạn giao thông?
Nhìn hình ảnh hỗn loạn trên màn hình cùng những cảnh sát võ trang đầy đủ, Nạp Lan Hương Hương ngây người.
Sau thoáng khiếp sợ, trong óc của nàng theo bản năng hiện ra thân ảnh của Trần Phàm, lại nhìn thoáng qua cửa thang lầu.
Một cảm giác xúc động không thể đè nén làm nàng buông điều khiển từ xa nhảy xuống sô pha, để chân trần muốn đi lên lầu.
Nhưng vừa đi được vài bước, nàng thanh tỉnh lại, thoáng do dự, cuối cùng không đi lên lầu.
Lầu hai, trong phòng sách.
Trần Phàm cầm di động, đứng bên của sổ, nhìn bầu trời đêm lấp lánh vô số ánh sao, thần tình bình tĩnh như nước.
Trước đó, chó điên Lâm Đông gọi điện thoại cho Trần Phàm hồi báo hành động đêm nay, vì thế đối với hết thảy phát sinh trước đó, Trần Phàm rõ như lòng bàn tay.
- Ông...
Đột nhiên, trong sự chờ đợi của Trần Phàm, thanh âm điện thoạị vang lên.
Trần Phàm cầm di động nhìn xuống, phát hiện là dãy số đặc thù của đại viện tỉnh ủy, trong lòng chợt hiếu, nhận nghe điện thoại:
- Uy.
- Tiểu Trần, chuyện khi nãy là người của cậu làm sao?
Đầu bên kia điện thoại, Chu Bình Xuyên đã nhận được tin tức, ngữ khí ngưng trọng hỏi.
Lúc này nghe được câu hỏi của Chu Bình Xuyên, Trần Phàm cũng không Phủ nhận, cũng không thừa nhận, mà lập lờ nước đôi hỏi:
- Làm sao vậy?
- Ai.
Đầu bên kia điện thoại, Chu Bình Xuyên thở dài, nói:
- Tiểu Trần, trước kia cậu đã từng đáp ứng tôi, làm việc phải có mức độ. Chuyện đêm nay dừng ở đây, nêu không không ai có thể giải quyết cho xong đâu.
- Được.
Trong đầu Trần Phàm dần dần hiện ra thân ảnh vị lão nhân cả đời toàn tâm toàn ý vì dân, liền đáp ứng xuống.
Nghe được lời hứa hẹn của Trần Phàm, đầu bên kia điện thoại Chu Bình Xuyên cũng không nói thêm lời nào, trực tiếp gác máy.
Nghe trong điện thoại truyền ra thanh âm đô đô, Trần Phàm chậm rãi bấm một số điện thoại, điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra một thanh âm cung kính:
- Trần tiên sinh.
- Nuôi binh ngàn ngày, dụng binh nhất thời, La Vĩ, tôi hi vọng chuyện kế tiếp anh có thể giao cho tôi một lời giải đáp thỏa mãn.
Nhìn lên bầu trời đầy ánh sao đêm, Trần Phàm nhẹ nhàng nói.
- Xin yên tâm, Trần tiên sinh, tôi biết nên làm như thế nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thần tình La Vĩ thật phức tạp cấp ra câu trả lời thuyết phục.
Vừa mở miệng, hắn cùng những người đang chú ý tới trận long hổ đấu này đều hiểu được: Qua đêm nay, Trần gia thanh niên ở Hàng Châu thậm chí cả chiết Giang hô mưa gọi gió, một tay che trời!