Người hiền lành một khi bị chọc giận, có thể còn đáng sợ hơn cả ác nhân chân chính, người Lý trí một khi điên cuồng lên, tuyệt đối sẽ là một kẻ điên từ đầu tới đuôi!
Trần Phàm.
Từ khi Trần Phàm quen biết Dai Fu tới nay, Trần Phàm vẫn cảm thấy Dai Fu là người lý trí nhất mà hắn đã từng gặp qua. Mà từ sau khi Dai Fu đi vào Trung Quốc, ở trước mặt Trần Phàm tuy rằng Dai Fu biểu hiện có chút bất thường, Nhưng Trần Phàm vẫn như cũ tin chắc điểm này. Nhưng...Vào chín giờ đêm đó, sau khi Trần Phàm nhận được điện thoại của Dai Fu, thì Trần Phàm không khỏi dao động.
Kẻ điên! Nữ nhân Dai Fu này điên rồi!
Trong lòng Trần Phàm nghĩ như vậy.
Lúc Trần Phàm đi ra cửa tiểu khu, ngoài cửa đỗ một chiếc Busatti Veyron EB16. 4 năm 2004
Ngạc nhiên nhìn thấy chiếc xe này, Trần Phàm chợt ngây ra.
Loại xe này ở Anh quốc chỉ có hai chiếc, trong đó chủ nhân một chiếc chính là ngôi sao bóng đá nước Anh nối Tiếng. David Beckham, mà chủ nhân chiếc còn lại chính là của Dai Fu.
Chiếc Bugatti EB 16. 4 năm 2004 có hai hạng số liệu đánh vỡ nền công nghiệp xe hơi đương kim thế giới. Lúc xe tăng tốc, vận tốc tối đa có thể đạt tới 405. 7 km/h, hơn nữa còn đánh bại kỉ lục 386. 6 km/h mà đoàn xe Convini Six Wheeler lập ra ở trong giải đấu năm xưa, nhanh hơn chừng 19 km/h! Khoảng Thời gian tăng tốc là 2. 9 giây, nhanh hơn so với F1 là 0. 3 gìây giá thành bán ra của mỗi chiếc xe ước chừng Khoảng một triệu hai trăm ngàn usd, tương đương với hai chiếc Ferrari. Nó là xe thể thao nhanh nhất thế giới!
http: //upload, wikimedia, org/truyenfull.vnmons/5/54/Bugatti_Veyron_16. 4_2. JPG
http: //upload, wikimedia, org/truyenfull.vnmons/3/3b/Bugatti_16 - 4_Veyron. JPG
Xe được trang bị động cơ W16 với 4 turbo nén dung tích 7. 999 cm3, có công suất 1. 001 mã lực và mômen xoắn cực đại 1. 250 Nm/2. 200 vòng/phút. Bugatti Veyron có thể tăng tốc từ 0 - 100 km/h chỉ trong 2,, giây, từ 0 - 200 km/h trong 7,, giây và từ 0 - 400 km/h trong vòng chưa tới 1 phút. Vận tốc tối đa mà một chiếc Bugatti Veyron có thể đạt được là 407 km/h nếu đóng mui, khi mở mui thì khoảng 350 km/h.
Có một không hai!
Mắt thấy Trần Phàm đi tới cửa tiểu khu, bước chân dừng lại. Dai Fu mở cửa xe chậm rãi bước xuống, mỉm cười nói:
- Honey, anh còn đứng ngây ra đó làm gì?
Nghe được lời nói của Dai Fu. Trần Phàm âm thầm lắc lắc đầu, bất đắc dĩ đi về phía nàng. Mà khi chứng kiến Dai Fu từ trong chiếc Busatti thật phong cách bước xuống, ánh mắt bảo an tiểu khu đều trợn trừng lên!
Trước đó chiếc xe hoa lệ kia đã dùng một cú trôi batile phiêu dật vững vàng dừng ngay trước cửa tiểu khu thì bảo an tiểu khu đã vì tạo hình hoa lệ của chiếc xe thể thao mà giật mình không thôi, hiện giờ, nhìn thấy Dai Fu giống như nữ thần từ trên xe tao nhã bước xuống, bảo an đã trực tiếp trợn tròn hai tròng mắt!
Mỹ nữ thượng hạng phối hợp với xe thể thao đỉnh cấp, đây là một màn chi có thể xuất hiện trong tiểu thuyết cùng phim ảnh thôi, hắn không ngờ mình có diễm phúc nhìn thấy được một màn này.
Mẹ nó, nam nhân kia rốt cục là ai?
Sau thoáng khiếp sợ, bảo an lấy lại tinh thần, đưa ánh mắt nhìn về phía bóng lưng Trần Phàm, trong lòng đã tràn ngập ghen tỵ. Theo hắn xem ra, mỹ nữ thượng hạng cùng xe thể thao đỉnh cấp, cho hắn một thứ, hắn nguyện ý sống ít đi mười năm, nếu cho hắn đủ hai thứ, hắn tình nguyện kiếp sau đầu thai thành heo!
- Cô gái điên, xem ra hôm nay cô hạ đủ vốn gốc, lại đem cả chiếc xe này ra để sử dụng sao!
Trần Phàm đi tới trước người Dai Fu, trêu ghẹo nói.
Dai Fu cười thật dễ thương:
- Honey, anh thật không biết, đêm nay người đấu với anh trước khi đến đây, đã chiến thắng Xa Vương đứng hàng thứ ba tại Châu Âu. Vì không để chuyện ngoài ý muốn phát sinh, mấy ngày trước tôi đã kêu người đem xe thế thao của tôi vận chuyển theo đường hàng không tới đây.
Nói đến đây, Dai Fu mở trừng hai mắt lên:
- Honey, anh cũng không muốn để cho tôi lên giường với nam nhân khác chứ. đúng không?
Trần Phàm á khẩu không trả lời được!
Đúng như lời của Dai Fu. Trần Phàm quả thật không muốn cho Dai Fu lên giường với nam nhân khác. Bởi vì...hắn nhớ rất rõ ràng, lần đầu tiên khi phát sinh quan hệ với Dai Fu. Dai Fu đã chảy máu. Trần Phàm là một người đàn ông Đông phương, trong lòng hắn cũng có di truyền của đàn ông phương Đông, máu hồng đại biểu cho lần đầu tiên của Dai Fu, cũng đã trao cho hắn trách nhiệm nào đó!
Cử việc, bởi vì quan hệ giữa Trần Phàm cùng Dai Fu thập phần vi diệu, hắn chưa bao giờ thực hiện qua thứ gì gọi là trách nhiệm, Nhưng khi Dai Fu lần đầu tiên hướng hắn cầu xin giúp đỡ thì hắn ý thức được, chính mình cần phải làm cái gì cho cô gái này.
- Cô gái điên, tôi có một vấn đề.
Trần Phàm lên xe. Bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Dai Fu tựa hồ đoán được Trần Phàm đang muốn nói gì, lúc khởi động xe, khẽ liếm liếm môi nói:
- Tôi biết anh muốn hỏi tôi, có phải tôi đã yêu anh rồi hay không chứ gì.
- Phải.
Bị Dai Fu nhìn thấu ý tưởng trong nội tâm. Trần Phàm xấu hổ gật gật đầu.
Dai Fu nở nụ cười, cười đến thật quỷ dị:
- Honey, nếu đêm nay anh có thể thắng tên hỗn đản kia, tôi sẽ làm nữ nhân của anh!
Tôi sẽ làm nữ nhân của anh!
Ngạc nhiên nghe được Dai Fu nói ra những lời này, Trần Phàm chợt ngẩn ra, theo sau mắng thầm: kẻ điên! Nữ nhân này tuyệt đối điên rồi!
Ngay lúc Dai Fu lái xe cùng Trần Phàm đi đến Vân Sơn. Sở Qua cũng đã đưa người đến Vân Sơn, khiến cho toàn bộ mọi người đều chú ý.
Trong xe. Điền Thảo nhìn trường hợp hỗn loạn bên ngoài cửa sổ, đôi chân mày càng nhíu chặt hơn, hai nắm tay siết chặt đã ướt đẫm mồ hỏi.
- Nếu cô sợ thì ở trong xe đi, tôi cam đoan, không ai dám đến quấy rầy cô.
Sở Qua mỉm cười nhìn Điền Thảo nói một câu, sau đó không đợi Điền Thảo trả lời, trực tiếp đẩy cửa xe ra bước xuống.
- Cháu trai, đã lâu không gặp cháu.
Sở Qua vừa mới xuống xe, phía sau liền vang lên một thanh âm trầm thấp.
Sở Qua theo bản năng quay đầu lại, rõ ràng nhìn thấy mấy người đàn ông đang hướng bên này đi tới, người đàn ông đầu lĩnh trong đó, thuộc loại nhân vật khi ném tới chỗ nào thì cũng đều sẽ trở thành tiêu điểm ở chỗ đó.
Thân hình của hắn cao lớn mà khôi ngô, đầu trọc, trên đầu trọc còn xăm hình một cô gái trần truồng, nhìn qua làm cho người ta có cảm giác đầy người âm nhu. Nhưng khi người ta nhìn thấy má trái của hắn liền cảm thấy hắn phi thưởng dữ tợn - trên má của hắn có một vết đao khắc sâu nhìn rõ tận xương!
Hàm răng của hắn rất trắng, trong bóng đêm trắng đến chói mắt, lúc hắn nói chuyện, vết sẹo đao trên mặt hơi vặn vẹo lại cùng một chỗ, phối họp với ánh mắt giống như độc xà, khiến cho người ta có loại cảm giác dựng đứng tóc gáy.
Âm trầm, dữ tợn, nguy hiểm.
Đây là cảm giác đầu tiên người đầu trọc này gây ra cho kẻ khác.
Hắn gọi là Hà Lão Lục, người tổ chức giới đua xe ngầm Đông Hải, đồng dạng cũng là nhân vật quan trọng trong Đông Hải, một trong những nguyên lão của Hồng Trúc Bang.
- Chú Hà, gần đây cháu học nhiều bài vở, cho nên không tới thưởng xuyên được.
Đối mặt với Hà Lão Lục, mặc dù Sở Qua vốn không sợ trời không sợ đất Nhưng cũng có một chút mất tự nhiên, hắn ra vẻ trấn định hỏi han:
- Không biết cháu nhở chú Hà nhường ra sân thi đấu chừng nửa giờ, chú Hà đã an bài được chưa?
- Cháu trai lên tiếng, chú làm sao lại dám không làm?
Hà Lão Lục ha ha cười, thần bí nói:
- Cháu trai, đêm nay ngoại trừ cháu và đám tiểu vương bát đản đua xe ra, còn có một trận đua quan trọng nữa!
- Có đại nhân vật?
Sở Qua lập tức bị khơi gợi lòng hiếu kỳ, ở trong ký ức của hắn, có thế làm cho Hà Lão Lục đánh giá là trận đấu cấp quan trọng, như vậy trận đấu này nhất định là không đơn giản. ít nhất cũng phải là nhân vật quan trọng trong giới đua xe ngầm ở quốc nội tham dự.
Dù sao, Hà Lão Lục là ông chủ phía sau màn lớn nhất của giới đua xe ngầm vùng này!
- Đêm nay, tuyền thủ xếp hạng thứ tám trong bài hàng bảng ngầm sẽ đến đua xe cùng một cao thù thần bí tại nơi này.
Hà Lão Lục thả ra quả bom thật lớn, trong ngừ khí lộ ra vẻ đắc ý không hề che giấu - có thể hấp dẫn được tuyền thủ bài danh thứ tám trong giới đua xe thế giới đến đây thi đấu, bãi đua xe ngầm Vân Sơn không cần Thời gian bao lâu, thanh danh sẽ hoàn toàn đại chấn!
Quả nhiên, nghe được tin tức này, miệng của Sở Qua trực tiếp biến thành hình chữ O!
- Ha ha, cháu trai, đám tiểu vương bát đản đều đang nhìn cháu kia, cháu đi qua chào họ đi, hiện tại chú cho người phong tỏa quốc lộ, trận đấu của các cháu sẽ bắt đầu sau 20 phút nữa.
Hà Lão Lục cười vỗ vỗ vai Sở Qua, thập phần dùng sức, thiếu chút nữa đã làm Sở Qua ngồi bệt luôn xuống đất.
Sở Qua bị đau làm ra biểu tình thật khó coi, sau đó trong lòng hắn chợt toát ra một ý niệm cô quái: Hà Lão Lục đang hướng mẹ nuôi mình thị uy sao?
Trong lòng hiện lên ý nghĩ này, Sở Qua lại không dám nói ra, mà là gật đầu cười, sau đó lập tức đi về hướng đám người Tạ Lỗi.
Phía trước. Sở Qua nói chuyện cùng Hà Lão Lục, đám người Tạ Lỗi cũng không dám quấy rầy, lúc này nhìn thấy Sở Qua đi tới, bọn hắn lập tức nghênh đón, chỉ nghe đầu lĩnh Tạ Lỗi hỏi:
- Sở Qua. Điền Thảo đâu?
- Hỏi nhiều như vậy làm gì, mày đừng có giở nhiều trò.
Trước đó nếm khổ ở chỗ Hà Lão Lục, trong lòng Sở Qua rất không vui, lúc này nghe được lời Tạ Lôi, lập tức khinh miệt quét mắt liếc nhìn Tạ Lỗi, theo sau lại nói:
- Điền Thảo ở trong xe tao, nàng có chút không thích ứng không khí nơi này, tạm Thời không xuống xe.
- Sở Qua, mày thật sự biết giấu người trong xe a!
Nghe được Sở Qua vừa nói như thế. Trịnh Gia Hào đang nấp sau đám người bỗng nhiên tiến lên, vẻ mặt cười lạnh nói:
- Bất quá mày cũng không còn giấu được bao lâu, chờ sau khi cuộc đua kết thúc, Điền Thảo sẽ là của tao!
- Chỉ bằng mày?
Sở Qua nheo mắt, thân là một thành viên của hiệp hội đua xe Đông Hải, hắn căn bản không hề xem đám ăn chơi trác táng của trung học Tử Kim Sơn nhìn vào trong mắt.
Trịnh Gia Hào cực kỳ tiêu sái ném tàn thuốc trong tay đi:
- Sở Qua, nói vậy mày cũng nghe qua hiệp hội đua xe SIS.
Hiệp hội đua xe SIS?
Nghe được lời của Trịnh Gia Hào, Sở Qua không khỏi giật mình!
Hắn quả thật biết hiệp hội đua xe SIS, thậm chí có thể nói không chút nào khoa trương, chỉ cần là người ham đua xe đều biết về hiệp hội này.
Hiệp hội này được thành lập vào thập niên 80, tổng bộ thiết lập tại Hong Kong, đại biểu cho giới đua xe ngầm cao cấp nhất quốc nội.
Làm như đã nhận ra được vẻ kinh Ngạc trên mặt Sở Qua. Trịnh Gia Hào đắc ý nở nụ cười:
- Sở Qua. đến lúc này tao cũng không gạt mày, tao là hội viên chính thức của hiệp hội đua xe SIS.
Hội viên chính thức của hiệp hội đua xe SIS?
Sở Qua cả kinh, theo sau cười khẩy nói:
- Trịnh Gia Hào, mày lừa kẻ ngốc sao?
Lời tuy nói như vậy, nhưng giọng nói của Sở Qua đã không còn tự tin như trước, bởi vì hắn nghe người ta nói qua. Trịnh Gia Hào vốn lớn lên ở Hong Kong, thẳng đến khi cha hắn khuếch trương làm ăn đến đại lục vào hai năm trước, mới đi đến Đông Hải. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Hắc! Có lừa mày hay không, chúng ta có thể xác minh.
Trịnh Gia Hào nói xong, cười tà hướng xe thể thao của Trịnh Gia Hào nhìn thoáng qua.
Ánh mắt kia giống như đang nói với Điền Thảo trong xe: Mày không phải ưa thích giả bộ làm thánh nữ sao? Đêm nay, lão tử biến thánh nữ làm dâm phụ!
- Mỹ Nhân a Mỹ Nhân, ca hôm nay xem như chết trên tay cậu rồi.
Đối mặt lời nghị luận chung quanh. Tiêu Phong rất rõ ràng, kế hoạch tán gái đêm nay xem như lấy sự thất bại mà chấm dứt, bất quá tuy hắn nói như vậy, nhưng thật ra tuyệt không để ý:
- Bất quá...ai bảo cậu thuộc nhóm chúng ta đây? Ca thừa nhận vậy!
Tiêu Phong nói xong, ánh mắt lại cực nhanh nhìn quét trong đại sảnh, tựa hồ như đang tìm mỹ nữ.
Cùng lúc đó, Trương Thiên Thiên vốn đang nói chuyện cùng một gã thanh niên anh tuấn, lại nhìn thanh niên kia lộ ra dáng tươi cười như xin lỗi, sau đó nhẹ nhàng nói với hai người bạn cùng phòng gì đó, ba người lại hướng bốn người Trần Phàm đi tới.
Hôm nay những cô gái đến tham gia buổi tiệc sinh nhật của Tô San phần lớn đều được xem là mỹ nữ, ẩn dưới tình huống trang điểm, nhưng Trương Thiên Thiên dáng người cao gầy, khí chất lành diễm cao quý không thể nghi ngờ xem như là người nổi bật trong đó.
Vì thế, những tuấn nam mỹ nữ trong đại sảnh nhìn thấy Trương Thiên Thiên chủ động đi tới chỗ bốn người Trần Phàm thì dừng cuộc nghị luận, trong đó một ít thanh niên tính toán thông qua cơ hội đêm nay theo đuổi Trương Thiên Thiên, lại lộ ra biểu tình vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Theo bọn hắn xem ra, với nguyên tắc giao kết bạn bè cùng xuất thân của Trương Thiên Thiên, tuyệt đối không có khả năng trở thành bạn bè của bốn người Trần Phàm.
Kỳ tích luôn sinh ra trong sự lơ đãng.
Hành động của Trương Thiên Thiên cho những người đó một cái tát, nàng không những chủ động hướng Trần Phàm đi tới, gương mặt còn mỉm cười, dẫn đầu chào hỏi Trần Phàm:
- Trần Phàm, đã lâu không gặp.
Có lẽ nguyên nhân Trương Thiên Thiên lưu lại ấn tượng đầu tiên quá kém cho Trần Phàm, có lẽ nguyên nhân do tính cách bản thân Trương Thiên Thiên. Trần Phàm vẫn đối với Trương Thiên Thiên không có chút cảm tình gì, lúc này mắt thấy Trương Thiên Thiên chủ động chào hỏi, cũng chỉ là mỉm cười gật đầu, cũng không có ý tứ muốn nói chuyện.
Nhưng Tiêu Phong đứng một bên ra vẻ ghen tỵ nói:
- Trương đại mỹ nữ, cô cũng thật không hiền hậu a! Nơi này có bốn người chúng ta đang đứng, ánh mắt của cô chỉ có một mình Trần Phàm thôi sao?
Lời tuy nói như vậy, nhưng trong ánh mắt Tiêu Phong nhìn về phía Trương Thiên Thiên không hề có chút hương vị ái mộ.
Tiêu Phong từng nói qua với Trần Phàm, hắn cũng không thích loại nữ nhân ánh mắt chỉ nhìn lên bầu trời thế này, nữ nhân này quá mức cao ngạo, quá mức tự cho là đúng, không phải khẩu vị của hắn.
Thái độ lãnh đạm của Trần Phàm làm cho Trương Thiên Thiên nhiều ít có chút xấu hổ, trong con ngươi cũng hiện lên một tia tức giận, bất quá nàng cũng không biểu hiện trên mặt, mà là cầm ly rượu nhẹ nhàng nhấp một ngụm, Giống như đang che giấu xấu hổ.
Cùng lúc đó hai người bạn cùng phòng khác của Tô San đều thân mật chào hỏi bốn người Trần Phàm.
Trần Phàm có thể nhận thấy được vẻ khẩn trương trong con ngươi hai nàng, hiển nhiên hai nàng giống như Hoàng hoa khuê nữ lần đầu tiên lên kiệu hoa, là lần đầu tham gia một buổi party như vậy, căn bản không thích ứng với không khí như thế.
Khác với Trương Thiên Thiên, Trần Phàm đối mặt với hai nàng thái độ rõ ràng phát sinh biến hóa, vẻ mặt ôn hòa đáp lại, đồng thời an ủi hai nàng không cần khẩn trương, buông lỏng một chút.Không riêng gì Trần Phàm, Ngu Huyền có hảo cảm với hai cô gái xuất thân từ gia đình bình thường, cảm thấy được hai nàng thật dễ giao tiếp, lập tức liền bắt chuyện, nhưng Chu Văn lại Giống như hũ nút, nãy giờ không nói gì.
Bốn người Trần Phàm đến giống như bỏ vào trong mặt hồ một hòn đá, tạo nên một mảnh gợn sóng, bất quá rất nhanh mặt hồ đã khỏi phục lại sự bình tĩnh - trong đại sảnh ngoại trừ mấy người cố gắng theo đuổi Trương Thiên Thiên, những người khác đều thu hồi ánh mắt, tự hàn huyên chuyện riêng của mình.
Bỗng nhiên...
Một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng từ cửa truyền đến, những khách nhân cơ hồ cùng dừng cuộc nói chuyện cùng nhau, đưa ánh mắt nhìn ra cửa đại sánh.
Trần Phàm cũng theo ánh mắt của mọi người, nhìn ra lối vào đại sánh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Ngay sau đó, Trần Phàm nhìn thấy được một nữ nhăn mặc lễ phục màu đen.
Mái tóc dài màu đen của nữ nhân được bới lên, lộ ra vẻ đoan trang và cao quý, mặt trái xoan tiêu chuẩn, cằm thật nhọn, đôi môi khêu gợi thoa son môi màu đỏ nhạt, mũi cao thẳng, một đôi mắt to mê người giống như đang phóng điện bất cử lúc nào, cho người khác nếu lơ đãng sẽ rơi vào tay giặc, không thể tự kiềm chế.
Chiếc váy lễ phục dạ hội bó sát người vòng quanh đường cong hình chữ s tiêu chuằn của nàng, đôi vai sợi cảm lộ ra lại có một đôi xương quai xanh phụ trợ, làm cho người ta có loại cảm giác như gọi hồn.
Nếu như nói Tô San chỉ là một trái táo ngây ngô, như vậy nữ nhân trước mắt chính là một trái mật đào chín mọng, toàn thân tán ra ý nhị đặc hữu của nữ nhân thành thục, cấp cho những nam nhân trong đại sành một sự trùng kích mành liệt.
Dù là Ngu Huyền vốn không ưa nữ nhân cũng trợn tròn mắt, mà vua lý luận Chu Văn lại sáng hai mắt, quỷ biết hắn đang liên tưởng đến "cơ thể của vị văn nghệ sĩ' nào.
- Lý Dĩnh...là Lý Dĩnh!
Tiêu Phong hít sâu một hơi, trong giọng nói đã tràn ngập khiếp sợ, càng nhiều là sự ái mộ.
Không riêng là Tiêu Phong, ngoài hắn ra trong đại sánh những nam nhân khác đều có biểu tình kinh ngạc, vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú vào Lý Dĩnh, đồng thời xì xào bàn tán với đồng bạn bên cạnh, vẻ ái mộ trong con ngươi thật không cách nào che giấu.
Ngoại trừ những nam nhân, dù là những nữ nhân kể cả Trương Thiên Thiên bên trong, trong ánh mắt nhìn về phía Lý Dĩnh xen lẫn vẻ ghen tỵ - lấy tuổi tác cùng sự trải qua của các nàng, không thể nào có được ý nhị thành thục như trên người Lý Dĩnh.
Ý vị của nữ nhân thành thục, tựa như một chén cháo mỹ vị ngon miệng, cần dùng thời gian và trải qua lửa nóng, chậm rãi nấu.
Dù là Trần Phàm từng gặp qua đủ loại mỹ nữ CŨNG không thề không thủa nhận, nữ nhân đang đi vào đại sánh, chứng thật là một mỹ nữ cả người tản ra khí tức mê người.
Nữ nhân như vậy vô luận là đặt ở thời đại nào, đều sẽ làm cho nam nhân biến thành dã thú chân chính.
Ngoài ra, Trần Phàm mơ hồ cảm thấy được nữ nhân trước mắt có chút quen thuộc, lại quên đã gặp nhau ở nơi nào.
- Nàng rất nổi tiếng?
Ngay lúc Trần Phàm còn đang nghi hoặc, Ngu Huyền đứng bên cạnh vẻ mặt tò mò hỏi Tiêu Phong.
- Ta kháo! Ngu Mỹ Nhân, cậu từ đâu tới a?
Ngạc nhiên nghe được câu hỏi của Ngu Mỹ Nhân. Tiêu Phong xem thường mắng:
- Năm năm trước, nàng là nữ thiên hậu Châu Á, là nữ nghệ sĩ nổi danh nhất Châu Á, sau đó vốn muốn tiến vào Hollywood nhưng không biết bởi vì nguyên nhân gì bỏ qua, đồng thời cũng thối lui ra khỏi giới giải trí, làm bị thương vô số trái tim của người hâm mộ.
- ông nội tôi nói, kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa, cho nên cho tới bây giờ tôi chưa từng chú ý tới sao kim.
vẻ mặt Ngu Huyền thản nhiên nói.
Mà trải qua lời nhắc nhờ của Tiêu Phong, Trần Phàm chợt có ấn tượng với Lý Dĩnh, hắn tỉnh ngộ, thời gian năm năm trước, áp phích về nữ nhân này treo đầy phố lớn ngõ nhỏ.
Nữ nhân này cũng không phải đi vào một minh, phía sau nàng còn đi theo một gã thanh niên.
Tên thanh niên kia mặc một thân lễ phục màu trắng, lề phục màu trắng cùng làn da màu đồng cổ đã hình thành sự phối hợp tươi sáng, kiểu tóc cá tính lại có vẻ thập phần chói mắt.
Hắn thủy chung vẫn giữ khoảng cách tách khỏi Lý Dĩnh chững một thước, lúc đi đường, thân hình phiêu dật, giống như đang lướt, có chút hấp dẫn ánh mắt người khác.
Trần Phàm nhìn ra được, lấy cách ăn mặc của thanh niên, không hề giống bảo tiêu của Lý Dĩnh.
Nếu như nói bốn người Trần Phàm đến, làm cho bầu không khí trong đại sánh hơi có vẻ qủy dị, như vậy Lý Dĩnh đến làm không khí trong đại sảnh tăng vọt lên - chờ đợi Lý Dĩnh đi vào trong đại sảnh, trong đại sảnh cả nam lẫn nữ đều sôi nổi tiến lên chào hỏi, tiếp xúc, trong đó còn có một ít thanh niên nam nữ lần đầu tiên gặp mặt Lý Dĩnh đều xin chữ ký.
Lý Dĩnh thủy chung vẫn duy trì vẻ mỉm cười tao nhã, không chút hoang mang ký tên cho những người đó, cũng không có chút nào cao ngạo cùng không kiên nhẫn.
Mà người thanh niên bên cạnh Lý Dĩnh tựa hồ thân phận cũng không đơn giản, trong đại sảnh chí ít có một nửa người chào hỏi hắn, bất quá hắn chỉ gật đầu đáp lại, thái độ ôn hòa, thậm chí cũng không lộ ra bao nhiêu hứng thú đối với mấy cô gái chủ động bắt chuyện, mà vài lần đưa ánh mắt nhìn về phía cửa thang lầu, tựa hồ đang chờ mong Tô San xuống lầu.
Hành động của thanh niên không tránh được ánh mắt Trần Phàm, điều này làm cho Trần Phàm thoáng nhăn mày, theo hắn xem ra, trong con ngươi tên thanh niên kia toát ra vẻ chờ mong, vượt xa khách nhân bình thường, dù là kẻ ngốc cũng phát giác được vấn đề trong đó.
- Hắn gọi là Triệu Hoành, là sinh viên năm hai của khoa quản lý chúng ta, là xã trường võ đạo xã trường học, từng làm bạn nhảy của rất nhiều ngôi sao tai to mặt lớn, danh khí không nhỏ.
Làm như nhận thấy đang Trần Phàm đang nhíu mày, Trương Thiên Thiên luôn luôn lựa chọn trầm mặc, trên môi chợt hiện lên một độ cong qủy dị, không chút hoang mang nói:
- Mặt khác, hắn vẫn là một trong những người theo đuổi Tô San, hơn nữa còn là người có thực lực nhất. Từ sau khi khai giảng, mỗi ngày hắn đều kiên trì tặng hoa cho Tô San, cho dù chúng ta đi huấn luyện quân sự, hắn cũng không hề gián đoạn.
Dứt lời, Trương Thiên Thiên thâm ý liếc mắt nhìn Trần Phàm.
- Chẳng thể trách lúc chúng ta huấn luyện quân sự trở lại ký túc xá đều thấy hoa, nguyên lai đều là hắn tặng a?
Không đợi Trần Phàm mở miệng, một người bạn cùng phòng của Tô San tỉnh ngộ.
Mà Trần Phàm lại không cho là đúng nói:
- Ai, suất ca như vậy, không ngờ lại đi trúng ý nữ tử như Tô San hay sao?
Nguyên bản Trương Thiên Thiên đang cố gắng thông qua diễn cảm biến hóa cùng câu trả lời của Trần Phàm để mà phỏng đoán, nghe được câu nói này của Trần Phàm, nhất thời không biết nói gì, nhất thời không biết nên làm sao trả lời.
- Mấy huynh đệ, các cậu ai muốn ký tên?
Cùng lúc đó, Tiêu Phong luôn luôn chú ý từng cử động của Lý Dĩnh đã không còn kiềm nén được, chuẩn bị ra tay.
Ngay cả Trần Phàm bên trong, cả ba người đều không để ý đến.
Vì thế Tiêu Phong cũng không nói thêm lời nào, lập tức đi tới chỗ Lý Dĩnh đang bị vây quanh xa xa.
Rất nhanh, Tiêu Phong ở trong biểu tình bất mãn của đám người, làm mặt dầy túm lấy cánh tay Lý Dĩnh, không biết liêm sỉ nói:
- Lý tỷ tỷ, chào cô, tôi muốn giúp bạn cùng phòng của tôi xin chữ ký có được không?
Hành động của Tiêu Phong lập tức làm cho hiện trường yên tĩnh trở lại, đại đa số mọi người lộ ra ánh mắt kinh ngạc, không ai nghĩ tới da mặt Tiêu Phong lại dầy tới trình độ như vậy.
- Buông tay anh ra.
Cùng lúc đó, Triệu Hoành đang đứng sau lưng Lý Dĩnh lạnh lùng mở miệng.
Nghe được câu nói của thanh niên, đối mặt ánh mắt phun lửa của nam giới chung quanh. Tiêu Phong xấu hổ thu tay về, đồng thời chỉ chỉ tới chỗ đứng của Trần Phàm.
Nguyên bản Lý Dĩnh bị hành động thình lình của Tiêu Phong làm có chút xấu hổ, nụ cười trên mặt cũng có chút cứng ngắc, lúc này thấy Tiêu Phong buông tay ra, gương mặt khôi phục bình thường, mỉm cười:
- Có thể.
Khi nói chuyện, Lý Dĩnh theo phương hướng ngón tay của Tiêu Phong chỉ tới, đưa ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm.
Ngay sau đó nàng nhìn thấy được Trần Phàm đang đứng xa xa.
Chợt nàng giống như nhìn thấy được chuyện gì không thể tin nổi, đôi mắt to mê người trừng lớn tròn xoe khẽ nhếch miệng, trên mặt tràn ngập khiếp sợ!