Khác với những đại ca toàn thân tản ra khí tức bá đạo ngang ngược, bản thân là người nắm quyền Thanh bang Hàng Châu thậm chí là Chiết Giang, bộ dạng Khổng Khê hào hoa phong nhã, lại đeo mắt kính gọng vàng, tuy rằng không có được loại khí tức nho nhã như Nạp Lan Vĩnh Kha, lại lộ ra khí chất của một thương nhân.
Mà trên thực tế, trong hồ sơ của Khổng Khê còn trong veo hơn cả một xử nữ!
Trong âm thầm, hắn là người nắm quyền Thanh bang tại Chiết Giang, nhưng ở bên ngoài hắn lại là ông chủ của một công ty bất động sản tại Chiết Giang.
Hơn nữa, khi Tưởng Cương còn tại vị, Khổng Khê thông qua quan hệ của Tưởng Cương, đã trở thành ủy viên hiệp hội thương giới Chiết Giang, còn là nhà từ thiện cùng thương nhân kiệt xuất trong tỉnh Chiết Giang.
Theo ý nào đó mà nói, ngoại trừ có được Hắc Kim đế quốc Thanh bang làm ô dù, đủ loại thân phận cũng là bùa hộ thân của hắn.
Theo hắn xem ra, chính mình có được nhiều bùa hộ thân như vậy, cho dù Trần Phàm khai chiến ở lĩnh vực hắc đạo cùng Thanh bang, cũng tuyệt đối không dám lấy mạng của hắn!
Trước khi Trần Phàm rời khỏi Hàng Châu, chỉ phái người giết chết hai gã thủ hạ của hắn, không hề động tới hắn, lại thêm Tiết Hồ nói cho hắn biết, Trần Phàm sẽ không dám giết hắn, hắn càng thêm khẳng định ý nghĩ này.
Điều này làm nỗi lo lắng trong lòng hắn giảm bớt hơn phân nửa.
Mà Tiết Hồ lộ ra vẻ tự tin trong điện thoại, làm nỗi lo lắng trong lòng hắn cũng giảm xuống thấp nhất.
Theo hắn xem ra, Tiết Hồ nhất định là có biện pháp đối phó Trần Phàm, nếu không sẽ không được tự tin đến như vậy!
Sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống, Khổng Khê cũng không còn như lúc Trần Phàm đang ở Hàng Châu, một người ngồi trong phòng sách hút thuốc, ngược lại, có lẽ do nguyên nhân nỗi lo lắng trong lòng không còn tồn tại, ngày hôm nay hắn vẫn còn nằm mãi trên giường.
- Khê ca, đã sắp mười một giờ rồi, hôm nay anh cùng em đi đón con được không?
Ngay khi Khổng Khê uể oải dựa vào đầu giường hút thuốc, một người phụ nữ làn da trắng nõn, cả người tản ra khí chất thành thục dựa vào trong ngực của hắn, dùng một loại ánh mắt mê luyến nhìn hắn nhẹ giọng nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Nghe được lời nói của nàng, Khổng Khê cúi đầu nhìn người phụ nữ làm bạn bên cạnh hắn suốt mười mấy năm, mỉm cười gật đầu.
Thấy Khổng Khê gật đầu, trong con ngươi của người phụ nữ lóe lên ánh sáng hưng phấn.
Khác với những đại ca hắc đạo thành danh khác, bởi vì sợ hãi bản thân mình ở trong giang hồ sẽ liên lụy người nhà, cho đến nay Khổng Khê còn chưa đăng ký kết hôn.
Nhưng...
Tuy rằng Khổng Khê chưa kết hôn, nhưng hắn vẫn đã có con riêng.
Đứa con là do người phụ nữ nằm trong lòng hắn sinh cho hắn.
Mà người phụ nữ trong lòng hắn là người vợ hữu danh vô phận của hắn - Hai người ngoại trừ không có giấy hôn thú, không ở chung với nhau, cũng không có gì khác với những đôi vợ chồng khác.
Sở dĩ không ở chung một nhà, là do Khổng Khê cẩn thận giữ gìn.
Thậm chí, mỗi lần hắn phái người đi đón người phụ nữ này, đều phải phái theo mấy chiếc xe, xác định không bị theo dõi, mới có thể đem người phụ nữ này về chỗ ở của mình.
Cẩn thận luôn tránh được nguy hiểm.
Khổng Khê thủy chung luôn nhớ kỹ những lời này.
Từ sau khi định cư tại Hàng Châu, Nạp Lan Hương Hương cũng không đưa Bảo Nhi vào trong trường học dành cho quý tộc địa phương, mà đưa vào một trường tiểu học thực nghiệm địa phương.
Hiện giờ Bảo Nhi được chín tuổi, đang học năm thứ hai của tiểu học thực nghiệm.
Bên trong lớp học, những học sinh có bối cảnh thâm hậu như Bảo Nhi quả thật không nhiều lắm - ngoại trừ cô bé, còn có một ít là con cháu trong gia đình chính giới, ngoài ra Khổng Thu có bối cảnh bình thường bên ngoài cũng coi như là một trong số đó.
Tục ngữ nói, hổ phụ không có khuyển tử.
Nói chung, bởi vì gien di truyền, nhân tố gia đình cùng rất nhiều nguyên nhân khác, đứa con của người cha đều sẽ có rất nhiều khía cạnh tính cách thật giống nhau.
Nhưng...
Thân là đứa con của Khổng Khê, Khổng Thu ngoại trừ phương diện háo sắc còn giỏi hơn cả cha mình, những phương diện khác hoàn toàn là hai cực đoan đối nghịch với Khổng Khê.
Khổng Khê thân là ông trùm hắc đạo Chiết Giang nhưng luôn luôn thập phần điệu thấp, mà Khổng Thu ở trong trường học lại cực kỳ ngang ngược.
Từ năm trước khi Khổng Khê đến đây thay thế Triệu Thiên Bá trở thành người nắm quyền hắc đạo Chiết Giang, Khổng Thu cũng đi theo Khổng Khê vào Hàng Châu, hơn nữa đi học tại trường tiểu học thực nghiệm.
Trong hơn nửa năm qua, Khổng Thu liên tục nghe mẹ mình khoe khoang cha mình ngưu bức như thế nào, tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã biết đem phong cách của công tử ăn chơi vô lương phát huy tới cực hạn - thời gian hơn nửa năm, nó đã biết trêu chọc tới hai mươi mấy cô bé!
Trong đó có một ít phụ huynh của những cô bé đó tức giận tìm tới trường học, kết quả bị Lý Quế Dần mẹ của Khổng Thu dùng tiền tạp trở về hơn phân nửa, mặt khác hơn phân nửa bởi vì chỉ muốn tìm công bằng cũng không lấy tiền, kết quả bị Lý Quế Dần âm thầm vận dụng phương diện quan hệ trong hệ thống giáo dục, đã đuổi học toàn bộ những đứa trẻ kia.
Khổng bá vương.
Đây là ngoại hiệu của Khổng Thu trong trường tiểu học thực nghiệm năm thứ ba, dù năm nay nó chỉ mới được mười tuổi.
Vô luận bất cứ lúc nào, những cô bé xinh xắn vừa nhìn thấy Khổng Thu xuất hiện, đều sợ tới mức phải kiếm đường vòng mà đi.
Ở trong lòng một ít cô bé, Khổng Thu đại biểu cho kẻ xấu xa.
Đối với chuyện này, ban lãnh đạo trường học rất phẫn nộ, nhưng lại không thể làm được gì - bọn họ rất muốn đuổi học Khổng Thu, nhưng ở thời đại này, chỉ cần một câu nói của người cha ngưu bức, có thể thay đổi rất nhiều điều.
Đối với bọn họ mà nói, phải trả giá khi khai trừ Khổng Thu, chính là phải vứt bỏ vị trí của bọn họ, hơn nữa còn đắc tội với cha mẹ của Khổng Thu.
Giữa lương tâm cùng tiền đồ, bọn họ lựa chọn điều sau.
Hơn mười một giờ, trong trường tiểu học còn chưa tan học.
Bảo Nhi trong một thân váy trắng, giống như một thiên sứ, đang được rất nhiều cô bé vây quanh, đang chơi đùa thật vui vẻ.
Từ ngày đầu tiên tiến vào trường tiểu học, Bảo Nhi vốn xinh đẹp, nhu thuận lại hiểu chuyện, vì thế được lòng yêu thích của các giáo viên cùng học sinh - cơ hồ toàn bộ các cô bé đều thích chơi chung với Bảo Nhi.
Lớp của Khổng Thu đang có một buổi học thể dục.
Cũng giống như Bảo Nhi, bên cạnh Khổng Thu cũng có không ít học sinh vây quanh, nhưng khác nhau ở chỗ, đều là nam sinh, còn là những đứa trẻ vô cùng nghịch ngợm phá phách.
- Thu ca, anh thật sự muốn đi giáo huấn Nạp Lan Bảo Nhi sao?
- Thu ca, theo tôi thấy hay là thôi đi, tôi nghe cha tôi nói, người nhà Nạp Lan Bảo Nhi rất có quyền thế.
- Nhất định là như vậy, mỗi ngày tan học, dì của Nạp Lan Bảo Nhi, vốn là cô gái danh chấn Hàng Châu luôn lái chiếc Audi A8 tới đón Nạp Lan Bảo Nhi đó.
Dưới ánh mặt trời, đám học sinh phá phách vây quanh bên cạnh Khổng Thu, ồn ào nghị luận.
- Audi A8 thì đã làm sao? Mẹ của tao nói chờ khi tao được sinh nhật mười tám tuổi, Ferrari. Lamborghini, Maserati linh tinh gì đó, tùy tiện cho tao tuyển.
Khổng Thu có chút không vui.
Nghe được lời nói của Khổng Thu, những đứa trẻ kia lập tức dùng loại ánh mắt hâm mộ nhìn nó.
Tuy rằng bọn chúng cũng không biết thân phận chân thật của Khổng Thu, nhưng mỗi lần Lý Quế Dần tới trường học đón Khổng Thu đều lái chiếc BMW số 7, lại thêm Khổng Thu liên tục gây chuyện thị phi bên trong trường học, chẳng những không hề bị xử phạt, ngược lại những tiểu nữ sinh bị nó trêu chọc đều bị bức bách rời khỏi trường học.
Hơn nữa Lý Quế Dần từng nhiều lần chỉ thẳng vào mũi hiệu trưởng mà chửi mắng.
Điều này làm cho đám trẻ thư kia theo bản năng đều cho rằng bối cảnh của Khổng Thu rất lợi hại, đều rất sùng bái nó.
Nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của đám trẻ hư xung quanh, Khổng Thu đắc ý ngẩng đầu lên:
- Mẹ của tao nói cho tao biết, đám trẻ của gia đình bình thường trong trường học tùy tiện khi dễ, có quyền thế thì không nên dễ dàng trêu chọc. Vì vậy tao không động thủ với Nạp Lan Bảo Nhi, nhưng con nhỏ kia không hề cho tao chút mặt mũi, năm lần bảy lượt không cho tao hôn môi. Hôm nay nếu nó còn cự tuyệt nữa, tao cho nó biết tay!
Nghe được lời nói của Khổng Thu, đám trẻ hư chung quanh đều mơ hồ có chút kích động, theo bọn chúng xem ra, có thể trêu chọc hoặc giáo huấn được Nạp Lan Bảo Nhi, đây tuyệt đối là chuyện vô cùng thích thú.
Có lẽ là vì muốn chứng minh mình thực sự có được lòng can đảm kia, Khổng Thu nói xong cũng không ngừng lại, cầm theo một lon coca, mang theo bảy tám học sinh hư hỏng đi thẳng tới chỗ Nạp Lan Bảo Nhi.
Nhìn thấy Khổng Thu cầm đầu đám học sinh hư đi tới, những cô bé đang vây quanh Nạp Lan Bảo Nhi đều hoảng sợ núp sau lưng cô bé, có chút cô bé nhát gan còn lập tức bỏ chạy.
- Ha ha...
Nhìn thấy một màn như vậy, đám học sinh hư hỏng đắc ý cười vang.
Còn thời gian hơn một tháng sẽ đến kỳ thi cuối học kỳ, trạng thái tản mạn tự do của sinh viên còn chưa được cải thiện nhiều, hai bên đường vườn trường tùy lúc đều có thể nhìn thấy được những đôi tình lữ đang cùng nhau đi tới lớp học, ở trong ký túc xá cũng có rất nhiều sinh viên vì thức đêm chơi game mà vùi đầu ngủ không dậy nổi.
Bọn họ đang tiêu xài thanh xuân của bản thân mình, đang hưởng thụ những năm tháng tươi vui nhất của một đời người.
Khác với bầu không khí tại trường đại học Đông Hải, bầu không khí học tập trong trường trung học Tử Kim Sơn thì nồng đậm hơn.
Ánh nắng sáng sớm chiếu vào trong sân trường, lá cờ đỏ phấp phới trên cao, trong vườn trường không nhìn thấy thân ảnh của học sinh, trong hành lang lớp học ngẫu nhiên mới có thể nhìn thấy thầy cô đang đi thị sát tình huống từng lớp, các học sinh hoặc đang chuẩn bị ôn tập bài học, hoặc đang chuẩn bị nội dung bài học hôm nay, giành giật từng giây từng phút chuẩn bị cho kỳ thi cuối học kỳ.
Trong phòng học lớp 11, chỗ ngồi quen thuộc đã không còn trống vắng, cô gái thích buộc bím tóc đuôi ngựa mặc áo vải lam cùng hài đỏ đã quay trở về vườn trường.
Cơ hồ toàn bộ thầy cô giáo lẫn học sinh trong trường trung học Tử Kim Sơn đều biết cô gái buộc bím tóc đuôi ngựa đã có được cơ hội thực tập tại tập đoàn Cao Tường, đã sớm một bước tiến vào xã hội.
Điền Thảo qua thời gian thực tập, đã thoát khỏi áo vải lam cùng hài đỏ, nhưng bím tóc đuôi ngựa vẫn kiêu ngạo nằm trên đầu vai của nàng.
Nàng đã quay trở về trường học được một đoạn thời gian, trong đoạn thời gian này, nàng thông qua trí thông minh cùng bản thân cố gắng khắc khổ, toàn bộ bài học đều đã được bổ túc, hai ngày trước trong cuộc thi vẫn ngạo thị quần hùng, dẫn đầu đạt được điểm số hai mươi, làm cho toàn bộ ban giám hiệu phải chấn động đồng thời cũng làm cho những học sinh cùng trường phải ngưỡng mộ nhìn lên.
So ra mà nói, lúc trước Sở Qua vì muốn vượt qua Điền Thảo nhưng bởi vì sự xuất hiện của Trần Phàm, đã bỏ qua ý nghĩ này, nhưng trong việc học tập cũng chưa từng lơi lỏng, bất quá kể từ khi quan hệ giữa hắn và Lưu Oánh Oánh tốt hơn, thành tích học tập mặc dù không đến nỗi trượt dốc không phanh, nhưng cũng giảm hơn không ít, trong cuộc thi hai ngày trước thiếu chút nữa lọt khỏi danh sách mười học sinh đứng đầu, làm cho thầy chủ nhiệm thật tiếc hận đồng thời cũng thật bất đắc dĩ.
Theo thầy chủ nhiệm xem ra, với trí thông minh của Sở Qua, chỉ cần tiếp tục chăm chỉ, muốn cạnh tranh ngôi vị trạng nguyên thi vào trường đại học Đông Hải sang năm thì khó khăn, nhưng muốn thi vào trường đại học Thanh Hoa cùng Yến Đại tuyệt đối không thành vấn đề.
- Đinh linh linh...
Tiếng chuông tan học vang lên, học sinh từ trong các phòng học vọt ra chạy tới căn tin ăn điểm tâm.
- Điền Thảo, đi, cùng tôi và Oánh Oánh đi ăn điểm tâm đi.
Sở Qua vẫy tay với Điền Thảo.
Điền Thảo gật đầu, buông sách giáo khoa, đứng dậy đi ra phòng học. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
Rất nhanh. Sở Qua cùng Điền Thảo đứng dưới lầu đợi Lưu Oánh Oánh đi ra, ba người cùng nhau đi tới căn tin, làm hấp dẫn lực chú ý của không ít người.
- Thật hâm mộ tên Sở Qua này, quen được tiểu mỹ nữ Lưu Oánh Oánh của lớp 10 không nói, hiện giờ ngay cả Điền Thảo cũng bị hắn nắm bắt, càng làm cho người ta thêm hâm mộ ghen tỵ chính là hai cô gái kia lại có thể ở chung hòa thuận với nhau như vậy.
- Hâm mộ không nổi đâu, Sở thiếu người ta cần khuôn mặt có khuôn mặt, cần thân thể có thân thể, cần gia thế có gia thế, thành tích học tập còn ngưu bức, cậu được không?
- Cậu lăn xa đi, nói nghe như chính cậu cũng có thể được như thế đấy!
Trên đường, vài công tử ăn chơi nhìn thấy Sở Qua cùng Lưu Oánh Oánh và Điền Thảo đi chung, biểu tình đầy vẻ ghen tỵ.- Các cô xem, con bé Điền Thảo kia, lúc trước giả như thánh nữ, hiện tại đã lộ nguyên hình, lại cùng Lưu Oánh Oánh quen một người, hai nữ cùng thờ một chồng, thật ghê tởm!
Một cô gái luôn luôn thầm mến tiểu bồ câu nhưng không dám lấy dũng khí thổ lộ, thần tình thật khó chịu nói.
- Theo tôi xem là có người cũng muốn phát xuân đấy, chỉ là Sở Qua người ta chướng mắt người đó đi?
Một cô gái nhịn không được trêu ghẹo nói.
- A, cô...
Cô gái kia vừa sợ vừa thẹn.
- Được rồi, mọi người đừng làm rộn, nói chuyện chính sự đây. Nghe nói sắp tới Vương Hạo sẽ mở buổi đại nhạc hội tại đây, mọi người có mua được vé chưa?
- Ai, mua không nổi nha.
- Đừng nói nữa, nói nữa tôi lại thêm buồn bực, trên mạng hay nói vé xe lửa mới là khó mua nhất, theo tôi xem, vé đại nhạc hội mới khó mua hơn nhiều.
- Lời của cô không vô nghĩa sao? Vương Hạo chính là nhân vật ngôi sao mới của giới giải trí, danh khí còn lớn hơn cả Xuân ca, Tăng ca nữa kia.
- Vậy Vương Hạo so sánh với Xuân ca, cô phát động tình chứ?
Trong đám người nhốn nháo rộn ràng, cơ hồ toàn bộ học sinh đều đang thảo luận chuyện Vương Hạo sẽ tổ chức đại nhạc hội trong vài ngày tới.
Truy tinh (truy đuổi ngôi sao), đây là bệnh chung của những thiếu nữ các trường trung học sơ cấp cùng trung cấp.
Ngay khi các nữ sinh trường trung học Tử Kim Sơn bởi vì chuyện Vương Hạo mở đại nhạc hội tại Đông Hải mà thật hưng phấn, một chiếc máy bay từ Hong Kong đến Đông Hải cũng đúng giờ đáp xuống sân bay Hồng Kiều của Đông Hải.
- Vương thiếu, vẫn là mặt mũi của ngài thật lớn a.
Sau khi máy bay dừng lại, một gã trung niên đeo kính gọng vàng mở lời khen tặng, nói:
- Vì nghênh đón ngài đến, cục văn hóa Đông Hải cùng cục điện ảnh cũng đến.
Nghe được lời khen tặng của người đại diện, Vương Hạo ngưỡng đầu, biểu tình đầy đắc ý.
Nhìn thấy bộ dáng đắc ý của Vương Hạo, trong lòng người đại diện mừng thầm.
Theo hắn xem ra, đời này quyết định chính xác nhất của mình chính là làm người đại diện cho Vương Hạo.
Hắn biết rõ, bản thân Vương Hạo chính là Vương gia nhị công tử, bằng vào lực ảnh hưởng của Vương Hồng tại Hong Kong, muốn nổi danh là tất nhiên, thậm chí chỉ cần Vương Hạo thêm một ít cố gắng, muốn trở thành thiên vương chỉ là vấn đề thời gian.
- Đúng rồi Vương thiếu, ngoại trừ những người kia, còn có một ít công ty lớn cũng tới, hơn nữa hơn phân nửa ngài sẽ cảm thấy hứng thú.
Người đại diện thần bí nói.
Vương Hạo ngẩn ra:
- Sao vậy?
- Từng là thiên hậu Châu Á, hiện giờ là bà chủ công ty giải trí Lam Cảnh, Lý Dĩnh.
Người đại diện không dám giấu diếm.
Nghe được lời nói của người đại diện, Vương Hạo chợt ngẩn ra, sau đó vẻ đắc ý trên mặt càng thêm rõ ràng.
Rất nhanh, đoàn người Vương Hạo đi ra thông đạo sân bay.
Giống như lời của người đại diện đã nói, bên ngoài thông đạo sân bay vô cùng đông đúc, có người của cục văn hóa cùng cục điện ảnh Đông Hải, càng nhiều chính là người hâm mộ của Vương Hạo và phóng viên của làng giải trí.
- Khách sát.
Vương Hạo vừa mới xuất hiện, những phóng viên đã sôi nổi bấm máy, ánh đèn loang loáng chói mắt liên tục lóe lên.
- A!
- Vương Hạo!
- Vương Hạo em yêu anh!
Cùng lúc đó người hâm mộ của Vương Hạo liền kích động, tiếng thét chói tai vang lên không dứt.
Một ít fan hâm mộ cố gắng phá vỡ cảnh giới tuyến xông lên yêu cầu Vương Hạo ký tên, nhưng bị bảo an cùng nhân viên sân bay ngăn cản lại.
- Chẳng thể trách những ngôi sao Hong Kong đều thích về đại lục phát triển, nguyên lai đại lục có không ít những thiếu nữ bị thiếu não a.
Nhìn thấy trường hợp sôi động nhiệt náo, khóe miệng Vương Hạo hiện lên dáng cười đắc ý, sau đó có người đại diện cùng bảo tiêu đi chung, đi tới chỗ người của cục văn hóa cùng cục điện ảnh.
Sau vài câu hàn huyên, Vương Hạo hơi có chút bất mãn hỏi người đại diện:
- Không phải ông nói Lý Dĩnh cũng tới sao? Sao không nhìn thấy nàng?
- Nghe nói đang ở bãi đỗ xe.
Người đại diện dè dặt trả lời.
- Hừ!
Vương Hạo hừ lạnh một tiếng, có vẻ rất không hài lòng.
Đúng như lời người đại diện Vương Hạo đã nói, Lý Dĩnh đang ở bãi đỗ xe.
Công ty giải trí Lam Cảnh phụ trách buổi biểu diễn đại nhạc hội lần này, bố trí hoàn cảnh cùng thay đổi tạo hình cho Vương Hạo, căn theo người phụ trách bên cục văn hóa yêu cầu, Lý Dĩnh nhất định phải cùng người đại diện của Vương Hạo gặp mặt hiệp đàm một lần, tránh việc song phương có mâu thuẫn.
- U, đây không phải là Lý tỷ sao?
Đi ra sân bay, nhìn thấy Lý Dĩnh trong bộ quần áo công sở mang giày cao gót màu đen, cảm thụ hương vị chín mọng trên người Lý Dĩnh, hai mắt Vương Hạo tỏa sáng, lập tức sắc mị mị bước lên nghênh đón, chủ động chào hỏi, ánh mắt dừng lại trên gò thánh nữ cao ngất đầy đặn của Lý Dĩnh.
Ánh mắt háo sắc của Vương Hạo làm chân mày Lý Dĩnh hơi cau lại:
- Vương tiên sinh, việc bố trí sân khấu của buổi diễn do công ty giải trí Lam Cảnh phụ trách, đây là phương án trù hoạch của công ty tôi, anh có thể cùng người đại diện xem thử một chút, chờ khi đến khách sạn chúng ta còn có vấn đề gì có thể hiệp đàm lại.- Lý tỷ tự mình thiết kế tự nhiên không có vấn đề.
Vương Hạo sắc mị mị liếc nhìn đôi chân thon dài của Lý Dĩnh cười nói:
- Nhiều ngày không gặp, Lý tỷ thật sự càng ngày càng có hương vị nữ tính.
Lý Dĩnh nhíu mày không hé răng.