- Nạp Lan Bảo Nhi, hôm nay mày mặc váy thật đẹp a.
Cười xong, Khổng Thu mang theo lon coca hướng Bảo nhi đi tới.
Đối mặt vẻ khiêu khích của Khổng Thu, Bảo Nhi nhăn đôi mày thanh tú, trên khuôn mặt trắng noãn lộ ra cảm xúc chán ghét:
- Khổng Thu, đây là địa phương hoạt động của lớp chúng tôi, mời các người rời đi.
- Ai nói cho mày biết, đây là chỗ của lớp tụi bây?
Khổng Thu không những không đi, ngược lại còn đi tới gần Bảo Nhi:
- Toàn bộ trưởng học này, tao muốn đến đâu thì cứ đến.
- Khổng Thu, bạn muốn làm gì?
Đôi mày Bảo Nhi càng cau chặt lại.
- Hắc hắc, Nạp Lan Bảo Nhi, nếu mày đáp ứng hôn môi với tao, tao liền mang theo bọn hắn rời khỏi nơi này, thế nào?
Thần tình Khổng Thu cười xấu xa nói.
Bảo Nhi tức giận trừng mắt mắng:
- Vô sỉ!
- Nạp Lan Bảo Nhi, tao nhịn mày đã lâu rồi, đừng có bức tao.
Nhìn thấy Bảo Nhi không nể tình. Khổng Thu hùng hổ uy hiếp.
- Chúng ta đi.
Bảo Nhi thấy thế, quay đầu nói với cô bé bên cạnh, sau đó muốn rời đi.
- Còn muốn chạy? Nào có dễ dàng như vậy? Hôm nay tao không cho mày chút giáo huấn, mày không biết sự lợi hại của tao!
Khổng Thu thấy Bảo Nhi muốn đi, thật vênh váo nói một câu, lại mở nắp lon coca, bước nhanh đuổi theo Nạp Lan Bảo Nhi.
Theo sau...
Trong ánh mắt kinh sợ của các cô bé, Khổng Thu trực tiếp đổ dốc lon coca từ đỉnh đầu Bảo Nhi xuống.
- A!
Nhóm nữ sinh bị hành vi của Khổng Thu làm hoảng sợ bỏ chạy, lưu lại một mình Bảo Nhi tại chỗ.
Dưới ánh mặt trời, trên tóc Bảo Nhi cùng khuôn mặt, chiếc váy trắng dính đầy nước coca.
- Ha ha...
Đám trẻ hư xung quanh nhìn thấy tình cảnh của Nạp Lan Bảo Nhi, lập tức cười vang lên.
Tiếng cười của bọn chúng càng làm Khổng Thu hống hách, cười xấu xa nói:
- Nạp Lan Bảo Nhi, mùi vị dùng coca tắm rửa như thế nào?
Bị nước coca chảy khắp toàn thân, bộ dáng của Bảo Nhi có vẻ thật chật vật, nhưng cô bé lại không hề khóc như những cô bé khác bị Khổng Thu khi dễ, mà chỉ liếc mắt nhìn Khổng Thu.
Một khắc này, trong con ngươi Bảo Nhi lóe lên loại ánh mắt vốn không nên có trong tuổi tác của những đứa bé như thế.
Chỉ liếc mắt một cái, Bảo Nhi không nói một lời xoay người rời đi.
- Nạp Lan Bảo Nhi, lần sau còn dám cự tuyệt hôn môi với tao, tao không chỉ dùng coca cho mày tắm rửa đơn giản như vậy, tao sẽ lột váy của mày, ngẫm lại xem, ngay trước mặt toàn bộ học sinh trong trường, bị lột váy...
- Ha ha... Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Đám học sinh hư hỏng kể cả Khổng Thu lại cười vang đắc ý.
Xa xa, cô giáo lớp thể dục của Bảo Nhi thấy một màn như vậy, vội vàng hướng Bảo Nhi chạy tới.
- Bảo Nhi, em làm sao vậy?
Cô giáo mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, nhìn thấy nước coca chảy đầy người Bảo Nhi, vô cùng đau lòng, vội vàng ngồi xôm người xuống nắm lấy hai bàn tay béo mập của cô bé, lo lắng hỏi.
Gương mặt Bảo Nhi thật bình tĩnh:
- Cô Hạ, em không sao.
Nghe được Bảo Nhi nói như vậy, cô giáo họ Hạ cảm thấy trong lòng đau xót, sau đó có vẻ thập phần tức giận.
- Khổng Thu, làm sao em có thể làm như vậy?
Nàng nổi giận đùng đùng hướng Khổng Thu vọt tới, vừa đi vừa gầm lên.
- Cô Hạ, vậy cô cảm thấy tôi nên làm sao? Có phải cô muốn hôn môi với tôi không vậy.
Bởi vì bình thường Lý Quế Dần đã quen ỷ thế hiếp người. Khổng Thu cũng đã được dưỡng thành loại tính cách này, căn bản không xem lửa giận của cô giáo Hạ trong lòng, nó vốn không tin tưởng cô giáo Hạ dám đánh nó.
- Em...em theo tôi lên văn phòng.
Cô giáo Hạ thở hổn hển muốn cho Khổng Thu một cái tát, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, túm lấy cổ áo Khổng Thu, muốn kéo nó đi về văn phòng.
- Cô có còn muốn làm cô giáo thể dục ở đây nữa hay không?
Bị cô giáo Hạ túm lấy, trong lòng Khổng Thu cả kinh, sau đó nhìn thấy Lý Quế Dần đi vào công trường, vừa hò hét uy hiếp, vừa dùng chân đá cô giáo Hạ.
Gương mặt Cô giáo Hạ tức giận đến trắng bệch, lại vung tay lên.
- Cô thử đụng tới một sợi tóc của tiểu Thu nhà ta thử xem?
Không đợi bàn tay cô giáo Hạ chạm vào mặt Khổng Thu, xa xa truyền lại tiếng gầm lớn của Lý Quế Dần.
Vừa gầm lên, tất cả mọi người nhìn thấy Lý Quế Dân ăn mặc như một quý phụ nhưng hành động lại giống ác phụ đang hùng hùng hổ hổ chạy về hướng cô giáo Hạ.
Nhìn thấy Lý Quế Dần vốn nổi danh với hành vi ác phụ bên trong trường học, cô giáo Hạ nghe được thanh âm quen thuộc theo bản năng dừng tay lại.
- Tiện nhân, dám đánh tao!
Khổng Thu nhìn thấy Lý Quế Dần đến, nhất thời hung hăng càn quấy đạp một cước lên người cô giáo Hạ.
Đôi mắt cô giáo Hạ đỏ lên, muốn giáo huấn Khổng Thu, nhưng nhìn thấy Lý Quế Dần cách mình ngày càng gần, cuối cùng lựa chọn giữ im lặng xoay người rời đi.
- Dám nắm tiểu Thu nhà ta, cô đã muốn đi?
Lý Quế Dần đùng đùng đi tới bên cạnh cô giáo Hạ, hung ác trừng mắt nhìn cô giáo.
- Lý tiểu thư, là Khổng Thu...
- Mày dám gọi tao là tiểu thư? Tao đánh chết tiện nhân mày!
Không đợi cô giáo Hạ nói hết lời, Lý Quế Dần vung tay lên, tát mạnh lên mặt cô giáo Hạ.
- Ba!
Một tiếng vang giòn, trên mặt cô giáo Hạ nhất thời hiện lên năm dấu ngón tay.
- Bà làm gì?
Bảo Nhi thấy thế, vội vàng chạy tới chỗ cô giáo Hạ.
- Hắc! Hôm nay thật sự là mặt trời mọc hướng tây, tiểu nha đầu còn chưa mọc lông cũng dám kêu tao.
Lý Quế Dần nhìn thấy Bảo Nhi, tức giận tiến lên tát cô bé.
- Ba!
Bảo Nhi bị một cái tát đánh ngã xuống đất, khóe miệng chảy ra vết máu đỏ tươi.
- Bảo Nhi!
Cô giáo Hạ thấy thế, chẳng quan tâm đến bản thân mình, vội vàng bước lên đỡ Bảo Nhi.
- Bảo Nhi!
Ngay cửa trường học, Nạp Lan Hương Hương vừa đến đón Bảo Nhi liền nhìn thấy một màn này, chợt cả kinh, sau đó đó mắt, giống như phát điên vọt vào trường học!
Đi sau lưng nàng chính là con nuôi của Nạp Lan Vĩnh Kha, Cổ Bình An.
Cùng lúc đó, nhìn thấy Nạp Lan Hương Hương cùng Cổ Bình An lần lượt vọt vào trường học, tên trùm hắc đạo Chiết Giang Khổng Khê, ánh mắt sau gọng kính lóe lên vẻ lạnh như băng, đồng thời cầm lấy vô tuyến điện lạnh lùng nói:
- Ngăn lại bọn hắn, nếu Cổ Bình An dám động thủ, đánh cho tao. Trên người hắn có thương tích, không phải là đối thủ của tụi mày.
Vừa nói xong, vài tên đại hán mặc âu phục màu đen hùng hổ nhảy xuống xe, vọt vào trường tiểu học.
- Hắc, Nạp Lan gia ở Đông Bắc lợi hại, thế nhưng nơi này là Hàng Châu, ở Hàng Châu, cho dù Nạp Lan gia tụi mày có là mãnh long quá giang cũng phải nằm xuống cho tao!
Thần tình Khổng Khê thật khinh thường châm một điếu thuốc lá.
Hắn không biết là, cô bé toàn thân đẫm nước coca, khóe miệng bị đánh rách chảy máu kia, không chỉ là tiểu công chúa của Nạp Lan gia.
Cô bé kia, còn là nghịch lân của Đồ Tể.
Đồ Tể có nghịch lân, chạm vào hẳn phải chết!
Từ sau khi cha mẹ Bảo nhi lần lượt rời khỏi thế giới này, Nạp Lan Hương Hương vẫn đối đãi Bảo Nhi như con gái ruột của mình, thậm chí còn tốt hơn cả cha mẹ khác đối xử với con của mình, đối với Nạp Lan Hương Hương mà nói. Bảo Nhi chính là tâm can bảo bối của nàng.
Chính bởi vì như vậy, lúc trước khi lần đầu tiên Bảo Nhi nhìn thấy Trần Phàm có vẻ thật hưng phấn, lần đầu tiên Nạp Lan Hương Hương nổi giận, thậm chí bị Bảo Nhi làm tức giận đến khóc.
Ở dưới tình hình như vậy, Bảo Nhi bị Lý Quế Dần đánh một bạt tai, điều này lập tức làm Nạp Lan Hương Hương nổi giận, thậm chí đã rơi vào trạng thái điên khùng.
Cổ Bình An cũng biết Bảo Nhi là bảo bối trong lòng Nạp Lan Hương Hương, thấy nàng nổi điên vọt vào trường học, vội vàng chạy theo.
Nhưng...
Làm cho hắn thật không ngờ chính là chân trước của hắn vừa tiến vào trường học, liền nhận thấy được sau lưng truyền lại tiếng bước chân dồn dập, nhìn lại, rõ ràng phát hiện sáu gã đại hán áo đen đang hùng hổ vọt tới chỗ mình cùng Nạp Lan Hương Hương.
Phát hiện này làm thần tình Cổ Bình An chợt biến đổi, đồng tử đột nhiên co rút lại.
- Cổ Bình An, mấy đứa nhỏ đánh nhau, mày xen vào cái gì?
Ngay trong nháy mắt Cổ Bình An quay đầu lại, sáu gã đại hán nhận được chỉ thị của Khổng Khê vẻ mặt tươi cười trào phúng, không hề xem Cổ Bình An vào trong mắt.
Theo bọn hắn xem ra, Cổ Bình An vốn đã luyện võ từ nhỏ, nếu không bị thương, sáu người bọn hắn muốn đánh thắng rất khó, hiện giờ Cổ Bình An bị thương, bọn hắn tự nhiên nghĩ Cổ Bình An không phải là đối thủ, huống chi trên người bọn hắn đều trang bị súng ống, thời khắc mấu chốt rút súng ra, tuyệt đối làm cho Cổ Bình An không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bên tai vang lên lời của sáu gã đại hán, gương mặt Cổ Bình An lạnh lùng dừng bước, đồng thời vẻ mặt ngưng trọng nhìn Nạp Lan Hương Hương đã lâm vào trạng thái phát điên hô:
- Hương Hương, không nên vọng động!
Nạp Lan Hương Hương giống như không nghe được lời nói của Cổ Bình An, tốc độ chẳng những không giảm, ngược lại còn nhanh hơn trước đó.
Phía trước, cô giáo Hạ bị Lý Quế Dần đánh một bạt tai cảm thấy cực kỳ ủy khuất, thấy Bảo Nhi lại bị đánh đến chảy máu miệng, lại bắt đầu lo lắng cho Bảo Nhi, hiện giờ nhìn thấy dì út của Bảo Nhi là Nạp Lan Hương Hương giống như phát điên hướng bên này vọt tới, trong lúc nhất thời chợt ngây ngẩn cả người...!
Nếu không phải người phụ trách cục văn hóa riêng mời nàng đến đây một chuyến, nàng tuyệt đối sẽ không tới đây gặp người nổi tiếng háo sắc trong giới giải trí như Vương Hạo.
- Thật sự là đáng tiếc, sớm biết Lý tỷ ngày càng xinh đẹp thế này, năm đó tôi đã truy đuổi Lý tỷ thật hết lòng rồi.
Vương Hạo than thở.
Trên mặt Lý Dĩnh hiện lên một tia tức giận:
- Vương tiên sinh, mời anh chú ý lời nói cùng hình tượng công chúng của mình!
- Nga, tôi nhớ ra rồi.
Nghe được Lý Dĩnh nói như thế, sắc mặt Vương Hạo hơi thay đổi, cười lạnh nói:
- Nghe nói hiện giờ Lý tỷ đang làm tình nhân của nhân vật nổi danh làm rung chuyển cả trời đất kia, tự nhiên sẽ không cho tôi cơ hội. Nhưng Lý tỷ a, đừng trách tôi không nhắc nhở, cô vốn là một đóa hoa tươi đừng cắm lên bãi phân trâu, đừng nhìn hiện tại tên kia nhảy nhót rất vui vẻ, không cần bao lâu nữa hắn sẽ rơi tan xương nát thịt!
Đôi mày Lý Dĩnh cau chặt lại, nàng biết Vương Hạo đang nhắc tới Trần Phàm.
Nàng cũng biết Vương Hạo là con trai của đại trưởng lão Thanh bang Vương Hồng.
Hiện giờ, chuyện Trần Phàm thi đấu cùng Tiết Hồ được truyền ồn ào huyên náo, Vương Hạo nói như vậy, cũng làm cho Lý Dĩnh có chút nghi hoặc.
- Đương nhiên, tên tình nhân của Lý tỷ nếu đã chết. Lý tỷ cũng không cần thủ tiết, ân, ít nhất còn có tôi đây.
Vương Hạo nham nhở nói.
Ánh mắt Lý Dĩnh lạnh lẽo, thẳng bức ánh mắt Vương Hạo, lạnh lùng phun ra một chữ:
- Cút!
- Cô...
Sắc mặt Vương Hạo biến đổi, muốn phát hỏa, nhưng nghĩ lại thân phận của Lý Dĩnh liền mạnh mẽ áp chế lửa giận.
- Vương tiên sinh, Lý tiểu thư, có chuyện gì từ từ nói.
Bởi vì danh khí của Vương Hạo khá lớn, lại thêm lần này Vương Hạo đến Đông Hải mở đại nhạc hội, những cơ quan có quan hệ tới việc này cũng từng nhắn nhủ qua, cho nên người của cục văn hóa cực kỳ xem trọng, hiện giờ thấy Vương Hạo gây cãi với Lý Dĩnh, tuy rằng cảm thấy được lời lẽ của Vương Hạo quá phận, nhưng hắn cũng không dám quở trách, dù sao cả hai bên hắn đều không dám đắc tội.
- Đàm trưởng phòng, công ty Lam Cảnh không muốn phụ trách buổi đại nhạc hội này nữa. ông thỉnh người cao minh khác đi!
Lý Dĩnh lạnh lùng trừng mắt nhìn Vương Hạo, xoay người rời đi.
Ba tháp! Ba tháp!
Bên tai vang lên thanh âm giày cao gót giẫm trên mặt đất, nhìn bóng dáng mạn diệu của Lý Dĩnh rời đi, Vương Hạo hừ lạnh nói:- Không phải chỉ là một tình phụ thôi sao, hống hách cái gì?
Nói xong Vương Hạo thu hồi ánh mắt chui vào trong chiếc xe đang chờ gần đó đã lâu.
Theo sau, đoàn xe chạy nhanh ra bãi đỗ xe.
- Vương thiếu, xin ngài bớt giận, không đáng vì Lý Dĩnh kia mà tức giận.
Trong xe, người đại diện đã có thói quen vỗ mông ngựa Vương Hạo liền ân cần cười nói.
Vương Hạo hừ lạnh một tiếng, không hé răng.
Nhìn thấy chiêu nịnh nọt của mình không tác dụng, người đại diện ngượng ngùng cười cười, không nói thêm lời nào.
- Đưa di động cho tôi.
Vương Hạo bỗng nhiên nhớ tới điều gì.
Tuy rằng không biết Vương Hạo gọi điện thoại cho ai, nhưng người đại diện vẫn đưa điện thoại di động cho Vương Hạo.
Tiếp nhận di động, Vương Hạo lấy ra di động của mình lật tìm dãy số, cuối cùng dừng tại một tên người.
Trương Thiên Thiên.
Nhìn thấy tên này, khóe miệng Vương Hạo lộ ra dáng tươi cười dâm đãng, trực tiếp bấm điện thoại.
Điện thoại vừa chuyển máy, Vương Hạo không đợi Trương Thiên Thiên mở miệng, liền dùng loại giọng điệu cao cao tại thượng nói:
- Trương Thiên Thiên, còn nhớ rõ thanh âm của tôi không?
- Ông là?
Đầu bên kia điện thoại Trương Thiên Thiên đang định đi vào lớp học về Đảng, nhận được điện thoại xa lạ, có vẻ nghi hoặc.
- Vương Hạo.
Vương Hạo hơi có chút bất mãn nói ra tên mình, theo hắn xem ra, cô gái vốn ái mộ hư vinh kia lẽ ra phải nhớ được thanh âm của hắn mới đúng. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Nga, hiện tại tôi đang có việc, không có phương tiện nghe điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại, Trương Thiên Thiên nghe được tên Vương Hạo, gương mặt bình tĩnh nói:
- Mặt khác, chúng ta cũng không quá quen thuộc, sau này anh không cần tiếp tục gọi điện thoại cho tôi.
Ân?
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Trương Thiên Thiên, Vương Hạo nhất thời kinh ngạc há to miệng.
Hắn rõ ràng nhớ kỹ, khi lần đầu tiên mình đi tới Đông Hải, những công tử ăn chơi tại Đông Hải mời hắn đi dùng cơm tẩy trần, Trương Thiên Thiên cũng tham dự lần tụ họp khi đó.
Hơn nữa trong buổi tụ họp đó, Trương Thiên Thiên không ngừng kết giao với từng người trong nhóm, cố gắng chen chân vào vòng luẩn quẩn của bọn hắn.
Không ít công tử ca lúc ấy bị Trương Thiên Thiên làm choáng váng đầu óc, nhưng đêm đó không ai lừa được Trương Thiên Thiên tới tay.
Có lẽ chính bởi vì điểm này, hắn mới nhớ rõ về cô gái xinh đẹp gợi cảm lại thông minh nhưng ái mộ hư vinh kia, thế cho nên vừa rồi sau khi bị Lý Dĩnh đả kích, lập tức nghĩ tới Trương Thiên Thiên.
- Đô...đô...
Chờ khi Vương Hạo kịp lấy lại tinh thần, điện thoại đã cắt đứt.
Vương Hạo thẹn quá hóa giận gọi lại lần nữa, nhưng Trương Thiên Thiên đã khóa máy.
Bị tức giận đến khó thở, Vương Hạo bấm một dãy số, chờ sau khi điện thoại chuyển được, có chút tức giận nói:
- Đào Vĩ, anh không phải luôn thổi phồng với tôi ở trong giới công tử ca Đông Hải anh có năng lực không nhỏ sao? Có việc nhỏ muốn anh xử lý đây.
- Vương Hạo, anh đúng là không hiền hậu nha, đến Đông Hải biểu diễn đại nhạc hội không ngờ chuyện thứ nhất yêu cầu lại muốn người bạn này làm chân chạy cho anh sao?
Đầu bên kia điện thoại, Đào Vĩ một tay cầm điện thoại một tay lái chiếc Lamborghini, cười nói.
- Còn nhớ rõ cô gái tên Trương Thiên Thiên không? Tôi nhớ được lần đó là do anh mang đến, anh còn nói mẹ của cô ta làm việc dưới quyền cha anh.
Thần tình Vương Hạo có chút âm trầm.
- Trương Thiên Thiên sao, nhớ được, là một tiểu đãng phụ thôi, nhưng gần đây không nghe tiếng tăm gì, cũng không biết đã chết ở đâu rồi.
Đào Vĩ hơi có chút nghi hoặc nói.
- Mẹ nó, con kỹ nữ kia vừa cúp điện thoại của tôi.
Vương Hạo hung tợn nói:
- Tôi mặc kệ anh dùng biện pháp gì, đêm nay lôi cô ta lên giường tôi.
- Vương Hạo, sao anh không chơi mấy ngôi sao mà lại chơi tiểu đãng phụ kia?
Đào Vĩ
có chút khó hiểu hỏi.
- ít nói nhảm, có thể làm được hay không thì nói một câu.
Vương Hạo có vẻ không kiên nhẫn:
- Nếu như làm được, sau này khi anh tới Hong Kong, ngoại trừ mấy siêu sao, những ngôi sao nữ khác anh muốn chơi người nào cho anh chơi người đó. Muốn bọn họ xếp hàng hàng ngày cho anh cũng không có vấn đề gì.
- Hắc hắc. Vương Hạo, tôi đang chờ câu nói này của anh đây.
Trong lòng Đào Vĩ vừa động, cười nói:
- Yên tâm đi, việc này bao trên người của tôi, tôi cam đoan tối nay tiểu đãng phụ kia sẽ lên giường với anh.
- Tốt lắm, tôi chờ tin tức của anh!
Vương Hạo nói xong cúp điện thoại, âm trầm cười:
- Mẹ nó, tiểu kỹ nữ, dám cúp điện thoại của lão tử, tối nay lão tử không chơi chết mày lão tử không là họ Vương!
Đang lúc hoàng hôn, dư âm trời chiều rơi trên thảm cỏ xanh đại học Đông Hải, có thể rõ ràng nhìn thấy những sinh viên đang chạy nhanh trên bãi cỏ, cũng có thể nhìn thấy nữ sinh tụm năm tụm ba bước chậm, thường thường chỉ trỏ những sinh viên đang chạy trên sân bóng.
Trương Thiên Thiên kết thúc một ngày học tập đang đi ngang qua vườn trường, lúc đi ngang qua sân bóng, trong đầu không khỏi dần hiện ra cảnh tượng Trần Phàm từng đại sát tứ phương trên sân bóng rổ lúc trước, khóe miệng không kìm được hiện lên vẻ mỉm cười hạnh phúc.
Có lẽ do nguyên nhân hôm nay gặp được Trần Phàm, cho dù lúc sáng bị Vương Hạo gọi điện thoại quấy nhiễu tâm tình, nhưng cả ngày hôm nay tâm tình Trương Thiên Thiên rất tốt.
Đối với hiện tại Trương Thiên Thiên đã đem quan hệ giữa mình cùng Trần Phàm định nghĩa thành khách qua đường mà nói, nàng không dám tham vọng quá đáng có thể sớm chiều ở chung với Trần Phàm, chỉ cần có thể mỗi ngày nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của Trần Phàm, nàng đã thật cao hứng.
Xuyên qua vườn trường, Trương Thiên Thiên đi ra khỏi cổng, ngăn lại một chiếc taxi đi về nhà mình.
Ngồi ở băng sau xe, Trương Thiên Thiên nhẹ nhu nhu huyệt thái dương, sau đó mở ra di động, phát hiện có hai cuộc gọi đến, một là Vương Hạo, sau khi nàng tắt máy cũng từng gọi lại một lần, một là một người mà nàng từng xem là nhân mạch trọng yếu: Đào Vĩ.
Lúc trước bởi vì muốn tạo một mạng lưới nhân mạch cho tương lai của mình, Trương Thiên Thiên không ngừng đi quanh ở bên cạnh những vòng luẩn quẩn, Đào Vĩ cùng là một người có chút quyền thế trong số những công tử ăn chơi mà nàng từng quen biết.
Đối với vòng luẩn quẩn ở tầng dưới chót mà nói, có cha mẹ là cán bộ cấp sở cũng có thể được xem là có địa vị, cũng có thể xem như là quan nhị đại, mà đối với những vòng luẩn quẩn đứng đầu mà nói, không có lão tử cấp tỉnh bộ thì ngươi cũng phải ngượng ngùng khi nói mình ngưu bức.
Cha của Đào Vĩ là Đào Kiến Minh được xưng là bàn đạp trong quan trường Đông Hải, khác với Trần Phi có được quầng sáng của Trần gia cùng với Hoàng Chí Văn có được quầng sáng của Yến gia chiếu tới, nhưng dù sao hắn cũng là nhân vật thực quyền trong hệ thống tài chính Đông Hải, vả lại hắn cũng có được quan hàm cấp chính sở, cũng xem như là một nhân vật quan trọng.
Thậm chí trong hệ thống tài chính vùng Tam Giác Châu Trường Giang, Đào Kiến Minh còn có địa vị khá trọng yếu.
Nhất là từ sau khi Trần Phi đến Đông Hải, hắn và Trần Phi đi được rất gần, địa vị cùng lực ảnh hưởng ngày càng gia tăng mãnh liệt - ở trong lòng rất nhiều nhân sĩ thể chế tại Đông Hải. Đào Kiến Minh đã trở thành dòng chính của Trần Phi, cũng đã trở thành một thành viên trong phe phái của Trần gia.
Trong đế đô có người làm quan lớn.
Có được chỗ dựa vững chắc như Trần gia, với năng lực cùng lý lịch như Đào Kiến Minh, muốn bước thêm một bước cũng không phải là người si nói mộng...