Ngay trong ánh nhìn chăm chú của tên thủ hạ Lâm Đông, chiếc Lincoln của Khổng Khê được ba chiếc xe khác hộ tống chậm rãi rời đi, theo sau, Nạp Lan Hương Hương mang theo Bảo Nhi được Cổ Bình An bảo vệ đi ra khỏi trường tiểu học, sau đó cũng rời đi. Nhìn thấy tất cả chuyện này, thủ hạ của Lâm Đông kéo thấp chiếc mũ lưỡi trai, trả tiền rời khỏi tiệm giải khát.
Bên trong chiếc Lincoln, Lý Quế Dần bị dọa tới không nhẹ, mà Khổng Thu nhìn thấy cha của mình, thần tình ủy khuất nói:
- Cha, con và mẹ đều bị người đánh, chẳng lẽ cha cũng không chịu ra mặt dùm chúng ta nữa sao?
- Tiểu Thu!
Lý Quế Dần với tính cách mềm nắn rắn buông biết rõ Khổng Khê cũng bị sự tình vừa rồi làm sợ tới mức không nhẹ, tâm tình khẳng định rất không xong, lúc này nghe được lời của con, lập tức bịt kín miệng Khổng Thu.
Tâm tình của Khổng Khê đích xác thật không xong, sau khi Lý Quế Dần mang theo Khổng Thu chui vào trong xe, hắn cũng không nói chuyện, mà luôn cúi đầu hút thuốc, đôi mày gắt gao cau chặt lại, đã hình thành một đường thẳng.
Không biết qua bao lâu, khi Lý Quế Dần buông tay khỏi miệng Khổng Thu, gương mặt Khổng Khê không chút thay đổi nói:
- Quế Dần, em mang tiểu Thu về nhà trước đi.
- Vậy còn anh?
Lý Quế Dần lo lắng hỏi.
Thần tình Khổng Khê lạnh lùng:
- Chuyện của anh, em tạm thời đừng hỏi tới.
- Dừng xe!
Dứt lời. Khổng Khê quay đầu nhìn tài xế kiêm bảo tiêu truyền mệnh lệnh.
Rất nhanh, tài xế cho xe dừng ngay ven đường, Lý Quế Dần có chút ủy khuất dẫn Khổng Thu bước xuống xe, sau đó đi lên một chiếc xe Benz khác.
- Quay về biệt thự.
Nhìn thấy hai mẹ con Lý Quế Dần lên xe, Khổng Khê vô lực dựa vào ghế, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói.
Nửa tiếng sau, Khổng Khê trở lại biệt thự tại Cửu Khê Mân Côi Viên, nhốt mình bên trong phòng sách, liên tục hút thuốc.
Dụi tắt điếu thuốc lá thứ năm. Khổng Khê gọi điện cho Tiết Hồ. Bạn đang đọc truyện tại - internet
Điện thoại reo hơn mười giây mới chuyển máy.
Khác với lúc trước chính là lần này nghe điện thoại không phải là cận vệ của Tiết Hồ, mà chính là bản thân hắn.
- Tiết gia, tôi có một số việc hồi báo với ngài.
Nghe được thanh âm của Tiết Hồ, Khổng Khê tận lực không để giọng nói của mình quá mức khẩn trương, trầm giọng nói.
Đầu bên kia điện thoại, Tiết Hồ cầm một cái tẩu, nhẹ rít một hơi, hỏi:
- Chuyện gì?
- Tiết gia, Nạp Lan gia đã liên thủ với Trần Phàm.
Khi Khổng Khê hồi báo, trong giọng nói xuất hiện vẻ sợ hãi không thể hủy diệt.
Quảng Châu Nhị Sa Đào, trong phòng sách biệt thự ngay trung ương, biểu tình của Tiết Hồ cũng không còn âm lãnh như ngày xưa, lúc này nghe được Khổng Khê hồi báo, gương mặt nhất thời biến đổi, có chút chấn kinh nói:
- Nạp Lan gia liên thủ với hắn sao?
- Dạ. Tiết gia!
Khổng Khê lại đưa ra câu trả lời khẳng định.
Đôi mày Tiết Hồ trong nháy mắt cau chặt lại:
- Làm sao anh biết chuyện này?
- Tiết gia, ngài cũng biết từ sau khi tôi tới Hàng Châu, cũng đã đón nữ nhân cùng con trai tôi về đây. Mà con tôi cùng cháu gái Nạp Lan Bảo Nhi của Nạp Lan Hương Hương học chung một trường.
Khổng Khê trầm ngâm một lát, giải thích:
- Hôm nay hai đứa nhỏ náo loạn một chút, Nạp Lan Hương Hương không chịu bỏ qua, cuối cùng đã đưa ra Trần Phàm, nàng để Trần Phàm gọi một cuộc điện thoại cho tôi, ở trong điện thoại Trần Phàm bảo tôi mang theo người biến lập tức, nếu không hắn sẽ đích thân tới Hàng Châu.
Vừa nói Khổng Khê còn lộ ra biểu tình sợ hãi, hơi thở cũng có vẻ dồn dập.
Thứ nhất, sự uy hiếp của Trần Phàm mang đến áp lực cho hắn thật sự quá lớn, hơn nữa lời của hắn có phân nửa đang nói dối, không phải Nạp Lan Hương Hương không chịu buông tha, mà là Lý Quế Dần khinh người quá đáng, chính hắn cũng nổi nóng nên tính toán giáo huấn Nạp Lan Hương Hương một chút.
- Điều này thật kỳ quái, nghe đồn Trần Phàm từng lỡ tay giết chết chị của Nạp Lan Hương Hương, vì thế cô ta luôn muốn báo thù cho chị mình, đòi rời khỏi Nạp Lan gia, còn lấy bản thân làm vốn liếng tìm người có thể đối phó được Trần Phàm, hiện giờ Nạp Lan gia lại cùng Trần Phàm liên thủ...Tiết Hồ nói xong gõ tẩu thuốc, thần tình nghi hoặc.
Khổng Khê vội vàng phụ họa nói:
- Tiết gia, ngay từ đầu khi Nạp Lan Hương Hương đưa Trần Phàm ra, tôi cũng không tin. Dù sao lời đồn này tôi cũng có nghe nói, hơn nữa lần trước khi Trần Phàm tới Hàng Châu, có lẽ do hành vi của Nạp Lan Hương Hương quá phận, người đàn bà Anh quốc của Trần Phàm đã dẫn người đi giáo huấn Nạp Lan Hương Hương một chút. Nhưng...tôi có thể xác định người gọi điện thoại cho tôi chính là Trần Phàm.
Tiết Hồ cũng không nói gì thêm, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
- Tiết gia, kế tiếp nên làm gì bây giờ?
Khổng Khê thật cẩn thận hỏi, hắn gọi điện thoại cho Tiết Hồ, hồi báo chuyện Nạp Lan gia liên thủ với Trần Phàm cũng chỉ là lấy cớ, hắn chân chính lo lắng chính là sợ Trần Phàm sẽ thật sự đích thân tới Hàng Châu, cho nên muốn nhờ Tiết Hồ tìm kiếm biện pháp giải quyết.
Theo hắn xem ra, nếu Tiết Hồ có thể biểu hiện tự tin như vậy trong điện thoại, thì nhất định sẽ có biện pháp đối phó với Trần Phàm.
- Khổng Khê, anh lại sợ sao?
Tiết Hồ cười lạnh một tiếng.
Trong lòng Khổng Khê nhất thời lộp bộp, miệng mở rộng, cố gắng giải thích gì đó cuối cùng chậm rãi khép miệng lại, lựa chọn cam chịu.
Dù sao đối với hắn mà nói, hiện giờ không phải thời gian đánh mặt sưng sưng mập mạp - không có Tiết Hồ, Trần Phàm có thể tùy ý bóp chết hắn!
- Khổng Khê a, anh hẳn nên hiểu được, dù không có sự tình hôm nay, Trần Phàm cũng sẽ động thủ đối với Thanh bang chúng ta, vẫn là câu nói kia, thân phận của anh rất sạch sẽ, không có bất kỳ chỗ bẩn nào, hơn nữa còn là ủy viên hiệp hội thương mại Chiết Giang, là một nhà từ thiện, một thương nhân ưu tú, anh sợ cái gì? Chẳng lẽ anh sợ hắn áp dụng thủ đoạn hắc đạo?
Tiết Hồ lạnh lùng hỏi.
Sắc mặt Khổng Khê xấu hổ, cũng cắn răng gật đầu:
- Phải, Tiết gia.
- Ngu muội! Trước đó không lâu, hắn làm Yến gia mất hết thể diện, Yến gia đang một mực tìm cơ hội trả thù hắn, trong thời gian mấu chốt này, nếu hắn dám vận dụng thủ đoạn hắc đạo, Yến gia tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn!
Tiết Hồ trầm giọng nói.
Nghe được Tiết Hồ nói như thế, Khổng Khê thoáng yên tâm hơn một ít.
- Khổng Khê, trước đó anh nói, Trần Phàm buộc anh mang người biến đi, nếu không hắn sẽ tới Hàng Châu tìm anh?
Trong con ngươi Tiết Hồ lóe ra ánh sáng tinh minh, hỏi:
- Dựa theo lời anh nói, hắn rất xem trong minh hữu Nạp Lan gia, hoặc là nói rất xem trọng Nạp Lan Hương Hương cùng cháu gái của cô ta?
- Hẳn là.
Khổng Khê nghĩ nghĩ, trả lời minh xác.
- Nha.
Tiết Hồ nhẹ nhàng nga một tiếng, sau đó nghĩ nghĩ nói:
- Khổng Khê, cho tới nay anh đều trung thành và tận tâm với Thanh bang cùng Tiết gia, tôi cũng không gạt anh, tôi có con bài chưa lật đủ đùa chết tiểu tử kia, nhưng thời cơ chưa tới, cho nên anh không cần quá mức khẩn trương, cứ làm từng bước, làm tốt bổn phận của anh là được rồi.
- Dạ, Tiết gia!
Nghe được lời an ủi của Tiêt Hồ, nỗi lo lắng trong lòng Khổng Khê lại giảm bớt vài phần.
Lúc này Tiết Hồ cũng không nói thêm lời nào, trực tiếp cúp điện thoại.
Đặt điện thoại xuống, Tiết Hồ nhẹ nhàng rít một hơi thuốc, hàn quang hiện ra trong con ngươi:
- Khổng Khê a Khổng Khê, anh trí mưu có thừa, dũng mãnh không đủ, không thành được đại sự. Một khi đã như vậy, thì đành xem anh như một con tốt thí đi thôi!
Vừa nói xong, Tiết Hồ thoáng trầm ngâm, sau đó bấm một số điện thoại.
Điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra một thanh âm âm trầm:
- Tôi không phải đã nói cho ông biết, có việc tôi sẽ tìm ông, ông không cần gọi cho tôi sao?
- Yến thiếu, thật có lỗi, tôi thật sự là có chuyện rất trọng yếu muốn trao đổi với ngài.
Đối mặt lời trách cứ của Yến Thanh Đế, Tiết Hồ không có chút tức giận mà hơi cung kính đáp lại.
Sở dĩ hắn khách khí như thế đối với Yến Thanh Đế, là bởi vì Tiết Hồ hiểu được, ngay thời điểm mình gặp khó khăn nhất, có thể dựa vào gốc đại thụ Yến gia đại biểu cho điều gì!
Dù sao trước kia hắn từng hao hết tâm tư muốn kéo Yến gia liên lụy vào Hắc Kim đế quốc nhưng đều không làm được.
Ở trong lòng Tiết Hồ, dựa được vào Yến gia, nhưng ở trong lòng Yến Thanh Đế, Thanh bang chỉ là một con cờ mà Yến Thanh Đế dùng danh nghĩa Yến gia tìm được, một con cờ dùng để thử ra toàn bộ con bài chưa lật của Trần Phàm.
Lúc này nghe được lời nói của Tiết Hồ, Yến Thanh Đế thản nhiên nói:
- Chuyện gì?
- Nạp Lan gia liên thủ với Trần Phàm tiểu tử, hơn nữa Trần Phàm tựa hồ rất xem trọng Nạp Lan Hương Hương cùng Nạp Lan Bảo Nhi.
Tiết Hồ nói xong đem chuyện xảy ra ở Hàng Châu giữa Khổng Khê cùng Nạp Lan Hương Hương nói lại cho Yến Thanh Đế.
Đầu bên kia điện thoại, Yến Thanh Đế nghe xong Tiết Hồ hồi báo, như có suy nghĩ nói:
- Rất có thể. Cho tới nay Trần Phàm tựa hồ rất trọng tình trọng nghĩa, trước kia hắn lỡ tay giết chết mẹ của Nạp Lan Bảo Nhi, có lẽ còn áy náy đối với đứa nhỏ đó.
- Yến thiếu, ngài không phải muốn thử xem Trần Phàm còn có bao nhiêu con bài chưa lật sao?
Tiết Hồ nghe được suy đoán của Yến Thanh Đế, trong con ngươi hiện lên một đạo hàn quang:
- Tôi cảm thấy được lần này là cơ hội tốt nhất. Ngài xem, Trần Phàm không phải rất để ý tới Nạp Lan Bảo Nhi sao? Tôi sẽ cho Khổng Khê bắt cóc đứa nhỏ đó, như vậy với phong cách làm việc của tiểu tử Trần Phàm, có lẽ sẽ đích thân giết chết Khổng Khê, nếu hắn thật dám làm như vậy, thì ngài đã có lý do động thủ đối với hắn.
- Đây thật là một biện pháp không tệ, nếu Trần Phàm thật sự xúc động giết chết Khổng Khê, muốn trốn tránh pháp luật phải cần trả giá rất lớn, hắn có thể bức ra con bài cuối cùng trong tay hắn.
Yến Thanh Đế cười nói:
- Tiết Hồ, ông quả thật đủ độc ác cùng âm hiểm.
- Yến thiếu khen quá lời.
Tiết Hồ lạnh lùng cười nói:
- Nếu Yến thiếu đồng ý, như vậy tôi sẽ đi an bài, ngài cứ đợi tin tức.
- Tốt!
Yến Thanh Đế nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
- Trần Phàm, hiện giờ tao có tầng mạng lưới quan hệ này với Yến gia, mày muốn vận dụng bạch đạo đánh bại tao, chẳng khác gì thiên phương dạ đàm, về phần hắc đạo, hắc, gần đây Ảnh Tử vốn đang luôn mài đao, tao thật sự chờ mong ngày đầu của mày bị rơi xuống đất!
Nghe trong điện thoại truyền ra thanh âm đô đô, khóe miệng Tiết Hồ hiện lên ý cười băng sương.
Sân vận động Đông Hải được kiến tạo vô cùng tiên tiến, tạo hình mới mẻ, phản ánh được khí tức thời đại mạnh mẽ, được điểm xuyết thêm hoa cỏ, nhiều loại hoa trải khắp quảng trường rộng lớn, trở thành kiến trúc điển hình của Đông Hải trong những năm gần đây.
Cả sân vận động có đài chủ tịch có tới 500 chỗ ngồi, 300 chỗ ngồi dành cho phóng viên, cùng một 100 ghế lô xa hoa, có thể chứa được 5,6 vạn khán giả xem thi đấu thể thao cùng với 3,4 vạn khán giả xem biểu diễn văn nghệ.
Khoảng bảy giờ hai mươi phút, bên trong sân vận động người người tấp nập, khán giả cầm đèn huỳnh quang, nhẹ nhàng huy vũ đồng thời cùng cất tiếng hát theo mấy ca khúc kinh điển của Vương Hạo được chiếu trên màn hình lớn.
Bởi vì Vương Hạo ăn nói lỗ mãng thậm chí xúc phạm tới Trần Phàm, làm Lý Dĩnh tức giận nên không cho công ty giải trí Lam Cảnh tham dự bố trí buổi biểu diễn đêm nay, vì thế toàn bộ bố trí trong hội trường cùng thiết kế âm thanh ánh sáng, trang phục toàn bộ đều do một công ty giải trí khác cung cấp.
Trong tiếng hát nhiệt tình của khán giả, mọi người đang chờ đợi buổi biểu diễn bắt đầu, nhân viên công tác tại hiện trường cũng tỉ mỉ tiến hành kiểm tra lần cuối cùng cho các công tác bố trí, bảo đảm không còn chút sơ hở nào.
Ngoài ra bên trong phòng hóa trang trong hậu trường, những vũ công đêm nay sẽ làm bạn nhảy cùng Vương Hạo, thành viên dàn nhạc, lại thêm những nhân sĩ giới giải trí tiến đến trợ uy cũng đã tiến hành hóa trang gần xong.
Vương Hạo là người biểu diễn chủ yếu đêm nay, bởi vì tối nay cần phải dùng nhiều loại hình tượng xuất hiện, vì thế có rất nhiều đạo cụ cần sắp xếp, quần áo cũng hơn mười bộ, có thể nói là chuẩn bị sung túc.
Phòng hóa trang của Vương Hạo tuy rằng cũng ở phía sau khán đài, nhưng một mình một phòng, hơn nữa còn có thể nhìn qua cửa sổ xem hoàn cảnh bên trong sân vận động.
Khi thấy người người tấp nập bên trong sân vận động, khóe miệng Vương Hạo không khỏi hiện lên một nét cười đắc ý.
Theo hắn xem ra, chỉ cần buổi biểu diễn đêm nay kết thúc thật mỹ mãn, xem như hắn đã hoàn toàn mở ra thị trường tại đại lục, bảo đảm địa vị ngôi sao thật chắc chắn, đồng thời còn có hi vọng tiến vào địa vị thiên vương.
- Vương thiếu, ngài xem, hài lòng với hình tượng này không?
Ngay khi Vương Hạo đang nhìn về phía sân vận động, người thanh niên vốn là chuyên viên trang điểm cung kính lên tiếng hỏi.
- Được rồi.
Vương Hạo thản nhiên đáp lại một câu, nói:
- Các anh ra ngoài xem, những người bạn đến ủng hộ tôi có gì cần giúp đỡ hay không.
- Dạ.
Chuyên viên trang điểm nghe được lời nói của Vương Hạo, cung kính gật đầu, sau đó lại vung tay lên mang theo năm nhân viên rời khỏi phòng.
Nhìn thấy họ đã rời phòng, Vương Hạo lấy ra di động, gọi điện thoại cho Đào Vĩ.
Điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm của Đào Vĩ, ngữ khí hơi có vẻ xấu hổ:
- Vương Hạo...
- Đào Vĩ, không phải đã làm hỏng chuyện của tôi dặn đó chứ?
Nhận thấy được vẻ dị thường bên trong giọng nói của Đào Vĩ, sắc mặt Vương Hạo hơi đổi nói:
- Chuyện này anh đã vỗ ngực cam đoan với tôi.
- Vương thiếu, thật không dám giấu diếm, chuyện này quả thật có chút vấn đề.
Nghe được Vương Hạo nói như thế, Đào Vĩ cũng không giấu diếm, trầm giọng nói:
- Vốn tôi dự định đem chuyện mẹ của Trương Thiên Thiên từng tham ô hối lộ đến áp chế Trương Thiên Thiên, ai biết cô ta không sợ uy hiếp, cứng rắn không chịu thỏa hiệp. Nguồn: - Ý của anh là, cô ta tình nguyện cho mẹ cô ta vào tù hoặc là bị tử hình, cũng không muốn ngủ với tôi sao?
Vương Hạo nhíu mày, phản ứng của Trương Thiên Thiên thật ra có chút ngoài dự liệu của hắn.
- Đúng vậy.
Đào Vĩ dùng loại giọng nói thật buồn bực:
- Vốn tôi đã nói rõ với cô ta, nghĩ rằng cô ta sẽ òa khóc quỳ xuống cầu xin được lên giường với anh, ai biết đến bây giờ cô ta còn chưa gọi điện thoại lại cho tôi.
- Cô ta không gọi điện thoại, anh cũng không biết tiếp tục gọi điện tạo áp lực sao?
Vương Hạo có chút không vui nói:
- Mệt cho anh còn làm trong quan trường, ngay điểm ấy cũng không hiểu. Anh tiếp tục gọi điện thoại gia tăng uy hiếp, tôi cũng không tin ý chí cô ta đủ sắt đá, tuyệt không để ý tới sự sống chết của mẹ cô ta!
- Được!
Tuy rằng lời của Vương Hạo có vẻ không khách khí, nhưng trước đó Đào Vĩ từng vỗ ngực cam đoan, tự nhiên cũng không dám trách Vương Hạo, chỉ đành đáp ứng, đồng thời tính toán đem lửa giận phát tiết lên người Trương Thiên Thiên.
Lúc này Vương Hạo cũng không nói thêm gì nữa, mà trực tiếp cúp điện thoại.
Dưới ánh đèn, vẻ mặt của hắn hơi có vẻ âm trầm.
Nguyên bản với thân phận của hắn cũng không thiếu đàn bà, mà sự thật cũng đúng là như thế - trong vài năm qua, hắn chơi đùa đàn bà không ít, có những ngôi sao nữ đại danh đỉnh đỉnh, cũng có người mẫu, kể cả thiếu nữ nhà giàu.
Không chiếm được luôn tốt nhất.
Ngay từ đầu, hắn cũng không hề có hứng thú với Trương Thiên Thiên, chủ yếu chỉ thích vẻ dễ thương kiều mỵ của nàng, cùng khí chất của nàng có chút hứng thú, nhưng sau đó Trương Thiên Thiên lạnh lùng cự tuyệt hắn, thậm chí còn chủ động cúp điện thoại, trực tiếp khơi dậy dục vọng chinh phục của hắn, cho nên mới gọi điện thoại cho Đào Vĩ.
Hiện giờ ngay cả Đào Vĩ vốn có năng lực không tầm thường trong Đông Hải muốn lợi dụng nhược điểm của mẹ Trương Thiên Thiên uy hiếp vẫn không lôi được nàng lên giường của hắn, điều này không khỏi làm cho dục vọng chinh phục Trương Thiên Thiên tăng lên dữ dội khủng bố trong lòng hắn.
- Mẹ nó, lão tử cũng không tin không chinh phục được tiểu đãng phụ như mày!
Vương Hạo âm trầm nói một câu, xoay người định ra khỏi phòng chào hỏi những bạn bè văn nghệ sĩ tới cổ động, xem như cảm tạ.
Ngay khi Vương Hạo định chuẩn bị rời khỏi phòng hóa trang.
Do cục trưởng cục văn hóa Phó Hổ dẫn đầu, người phụ trách cục điện ảnh Đông Hải cùng cục trưởng cục cảnh sát cùng đi, cùng hơn mười cảnh sát đi tới thẳng cửa hậu trường.
- Phó cục trưởng, La cục trưởng, Bạch cục trưởng, sao các vị lại tới đây?
Bên ngoài hậu trường, người phụ trách cục văn hóa cùng cục điện ảnh nhìn thấy đoàn người đi đến, hoảng sợ vội vàng tiến lên nghênh đón.
- Căn cứ bộ môn cảnh sát thông tri, Vương Hạo bị tình nghi tham dự vào một án kiện phạm tội trọng đại, tôi cùng La cục trưởng đến đây phối hợp với Bạch cục trưởng bắt người!
Phó Hổ trầm giọng nói một câu, dẫn trước ngẩng đầu đi vào hậu trường, những người khác đi theo sát phía sau.
Bên tai vang lên lời nói nghiêm túc của Phó Hổ, người phụ trách cục văn hóa cùng cục điện ảnh nhất thời ngẩn người tại chỗ, sau đó không nói một lời vội vàng đi theo phía sau.
Phó Hổ dẫn người tiến vào trong hậu trường, Vương Hạo đã hóa trang xong đang định ra khỏi phòng hóa trang của mình, trong ánh mắt phóng điện của những bạn nhảy nữ cùng những đôi mắt ngưỡng mộ, hắn mỉm cười tiến tới giao đàm với những bạn bè nghệ sĩ, người đại diện đi theo phía sau hắn, thời khắc chờ phân phó.
- Bá!
Nhìn thấy đoàn người Phó Hổ đi vào, mọi người bên trong hậu trường ngạc nhiên, đồng loạt đưa mắt nhìn về phía họ.
- Phó cục trưởng, La cục trưởng...
Sau thoáng ngây người, một ngôi sao đại lục phản ứng nhanh nhất, hồi phục lại tinh thần vội vàng tiến lên nghênh đón.
Những người khác nhìn thấy thế cũng thần tình cung kính tươi cười nghênh đón, chỉ có Vương Hạo không nhúc nhích.
Dưới ánh đèn, khóe môi Vương Hạo nhếch lên, không thể che giấu nụ cười đắc ý.
Hiển nhiên, theo hắn xem ra, Phó Hổ cùng La Xuân sở dĩ đến nơi đây, hoàn toàn là vì hắn mà tới!
Về phần những cảnh sát phía sau Phó Hổ, hắn cho rằng là vì Phó Hổ cùng La Xuân cam đoan an toàn của hắn nên đưa tới bảo tiêu miễn phí...
Lý tưởng thật đẹp đẽ, nhưng sự thật lại phũ phàng.
Không đợi dáng tươi cười đắc ý trên mặt Vương Hạo tan đi, sự thật đã cho hắn một cái tát vang dội.
Phó Hổ cùng La Xuân hoàn toàn xem thường lời chào hỏi của các nghệ sĩ, lập tức đi tới bên người Vương Hạo. Sau đó Bạch cục trưởng cục cảnh sát dùng một loại giọng điệu không cho phép nghi ngờ nói:
- Vương tiên sinh, trải qua một ít chứng cớ nắm giữ trong tay chúng tôi biểu hiện, ông bị hiềm nghi tham dự vào án kiện phạm tội trọng đại.
Hiềm nghi tham dự án kiện phạm tội trọng đại?
- Hoa lạp!
Cục trưởng cục cảnh sát vừa nói xong, không riêng gì Vương Hạo, tất cả mọi người ttong hậu trường đều kinh ngạc!
- Cảnh sát tiên sinh, các vị lầm rồi phải không? Vương...Vương tiên sinh làm sao có thể bị hiềm nghi tham dự án kiện trọng đại được chứ?
Sau thoáng ngây người ngắn ngủi, người đại diện Vương Hạo bước lên phía trước, dùng loại ngữ khí phẫn nộ cùng bất mãn nói.
- Căn cứ 'Trung Hoa nhân dân cộng hòa quốc cảnh sát nhân dân pháp' điều thứ chín, vì giữ gìn trật tự trị an xã hội, cảnh sát nhân dân của cơ quan cảnh sát đối với những người bị hiềm nghi tham dự việc làm trái pháp luật, có được lệnh bắt, có thể đương trường thẩm vấn, kiểm tra, trải qua việc thẩm vấn kiểm tra nếu hiềm nghi có chuyện vi phạm này, có thể đưa về cơ quan cảnh sát, được cơ quan cảnh sát phê chuẩn, sẽ tiếp tục nhận điều tra thẩm vấn.
Bạch cục trưởng xuất ra một phần văn kiện do đại lão cảnh sát ký phát nói:
- Đây là văn kiện được phê chuẩn của lãnh đạo cục công an thành phố ký phát, căn cứ văn kiện yêu cầu, trong vòng 24h đồng hồ, Vương tiên sinh cần hiệp trợ phối hợp sự điều tra của chúng tôi.
Hiệp trợ điều tra?
Nghe được bốn chữ này, người đại diện Vương Hạo nhất thời sửng sốt, hắn không hiểu biết về pháp luật bao nhiêu, tự nhiên không biết là thật hay giả.
- Có lầm hay không? Buổi biểu diễn của tôi còn 30 phút nữa đã bắt đầu rồi, bây giờ các ông muốn mang tôi đi hiệp trợ điều tra án kiện quỷ quái gì vậy?
Người đại diện của Vương Hạo bị dọa, Vương Hạo bản thân là con trai của đại trưởng lão Thanh bang cũng nổi giận.
Nhìn thấy Vương Hạo tức giận, Phó Hổ lạnh lùng nói:
- Vương tiên sinh, vì phối hợp công việc của cơ quan cảnh sát, tôi cùng La Xuân đồng chí đã thông qua điện thoại trao đổi ý kiến, nhất trí quyết định hủy bỏ buổi biểu diễn tối hôm nay của anh.
Hủy bỏ buổi biểu diễn?
Nghe được năm chữ này, Vương Hạo trợn tròn mắt.
Bụổi biểu diễn này Vương Hạo đã dốc lòng chuẩn bị suốt hơn ba tháng, là mấu chốt hắn có thể lấn sân vào thị trường quốc nội hay không, hiện giờ Phó Hổ lại nói cục văn hóa cùng cục điện ảnh muốn hủy bỏ buổi biểu diễn ca nhạc của hắn?
- Vương tiên sinh, thỉnh phối hợp công tác của chúng tôi.
Nhìn thấy Vương Hạo trợn tròn mắt, sắc mặt Bạch cục trưởng không chút thay đổi nói.
- Tôi sẽ tìm luật sư khiếu cáo các người!
Người đại diện kêu gào nói.
- Vị tiên sinh này, căn cứ pháp luật quy định, cơ quan cảnh sát có quyền lợi triệu tập công dân phối hợp điều tra 24h.
Bạch cục trưởng lạnh lùng nói:
- Đuơng nhiên, ông muốn tìm luật sư, tôi không để ý.
Vừa nói xong. Bạch cục trưởng trao đổi ánh mắt với Phó Hổ, vung tay lên trầm giọng:
- Mang đi!
Bạch cục trưởng vừa hạ mệnh lệnh, những cảnh sát sớm đợi từ lâu tiến lên trực tiếp bắt lấy Vương Hạo, làm cho hắn không thể động đậy.
- Phối hợp các anh không sao, tôi có thể gọi điện thoại chứ?
Bị hai gã cảnh sát bắt lấy, Vương Hạo phẫn nộ, nhưng không giãy dụa mà cười lạnh nhìn chằm chằm Bạch cục trưởng, hoàn toàn không xem Bạch cục trưởng với chức vị chính xứ cấp vào trong mắt.
Bởi vì hắn dự định gọi điện thoại đưa ra chỗ dựa vững chắc!
- Vương tiên sinh, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, chuyện này cho dù anh có đưa cha anh là Vương Hồng cũng chẳng thấm vào đâu.
Phó Hổ thấy Vương Hạo muốn gọi điện thoại, bi ai liếc mắt nhìn Vương Hạo, lạnh lùng nói:
- Đương nhiên nếu như anh cảm thấy lão tử của anh có năng lực trong quan truờng còn lớn hơn cả Yến gia, anh có thể gọi điện thoại thử xem, ân, chính là thử xem mà thôi - bởi vì cho dù mạng lưới quan hệ của cha anh có lớn hơn Yến gia chẳng nữa, cũng không nhất định có thể ngăn cản được chuyện này!
Dù mạng lưới quan hệ của cha anh lớn hơn cả Yến gia, cũng không nhất định ngăn cản được chuyện này!
Bên tai vang lên lời nói của Phó Hổ, Vuơng Hạo choáng váng, lời nói này làm cho một ít nghệ sĩ có hiểu biết một chút về kinh thành Yến gia cũng choáng váng...
Bọn hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn Phó Hổ, cảm giác giống như đang hỏi: Rốt cục Vương Hạo đã trêu chọc thần thánh phương nào, lại có thể làm cho phe phái cường đại như Yến gia cũng không thể ngăn cản?
Trần Phàm.
Ngay sau đó, bên trong đầu bọn hắn liền hiện ra một cái tên.