A Ngốc lặng đi.
Trần Phàm chỉ chỉ vào chiếc xe thể thao Lamborghini phía sau:
- Còn có nó.
- Là chiếc Lamborghini kia sao?
A Ngốc hoàn toàn kinh ngạc, bởi vì ngay từ đầu hắn vẫn luôn cho rằng chủ nhân chiếc xe kia chỉ là phú nhị đại nào đó.
- Ân.
Trần Phàm gật đầu, sắc mặt bình tĩnh:
- Người lái chiếc xe kia từng là chiến hữu của tôi, hoặc là nói đó là huynh đệ.
Nghe được Trần Phàm nói như thế, a Ngốc lựa chọn trầm mặc.
- Ong ong...
Cùng lúc đó, di động của Trần Phàm reo lên.
Trần Phàm mỉm cười lấy ra di động, nhận nghe điện thoại.
- Trần Phàm, em biết địa vị của Nạp Lan Bảo Nhi ở trong lòng anh không tầm thường, nhưng hiện giờ cấp trên đang tăng mạnh việc giám thị anh, Yến gia còn đang truy tìm nhược điểm của anh, cho nên bất kể như thế nào anh cũng không thể xúc động.
Đầu bên kia điện thoại, Hoàng Phủ Hồng Trúc dùng một loại ngữ khí lo lắng nói.
Tuy rằng nàng không hiểu Trần Phàm thật sâu sắc như Dai Fu, nhưng cũng biết Trần Phàm là một người trọng tình trọng nghĩa - Lần đầu tiên Trần Phàm đi Hàng Châu, cũng bởi vì em trai Triệu Hoành của Triệu Thiên Bá muốn hãm hại người bên cạnh hắn, vì thế hắn đã huyết tẩy phân bộ Thanh bang tại Hàng Châu!
Vì thế Hoàng Phủ Hồng Trúc lo lắng Trần Phàm lại muốn đến Hàng Châu đại khai sát giới.
Bên tai vang lên lời nói quan tâm của Hoàng Phủ Hồng Trúc, trong lòng Trần Phàm ấm áp, đang muốn mở miệng, lại nghe nàng nói tiếp:
- Trần Phàm, anh là đồ sứ, Khổng Khê chỉ là gạch ngói, hắn không đáng cho anh ra tay.
- Yên tâm đi.
Giọng nói Trần Phàm thật thoải mái:
- Anh đến Hàng Châu chỉ là vì bảo hộ sự an toàn cho Bảo Nhi, không cho chút người nào đó lấy Bảo Nhi làm lý do, về phần mạng của Khổng Khê, sẽ có người đi lấy.
- Vậy là tốt rồi.
Hoàng Phủ Hồng Trúc nhẹ nhàng thở ra, đồng thời hiểu được người đi thu mạng Khổng Khê là Lâm gia chó điên, nhịn không được hỏi:
- Tuy rằng Lâm Đông cũng khá, nhưng dù sao Hàng Châu cũng là đại bản doanh thứ hai của Thanh bang, thật sự không cần em phái người đến sao?
- Không cần.
Trần Phàm nhẹ lắc đầu:
- Lâm Đông muốn danh chấn nam bán quốc, cửa ải này, hắn nhất định phải đi qua!
Giống như Hồng Trúc bang Ám Đường, Sơn Khẩu Tổ Nhẫn Đường, Thanh bang cũng có tổ chức ám sát thuộc về mình.
Phong Diệp.
Đây là tổ chức ám sát của Thanh bang.
Năm đó Tiết Hồ có thể đột kích Đại Quyển do quân nhân xuất ngũ tạo thành, không thể bỏ qua công lao của Phong Diệp.
Cũng chính là từ khi đó, danh hiệu Phong Diệp vang vọng toàn hắc đạo đại lục.
Một phiến phong diệp, là một mạng người.
Đây là lời đánh giá của hắc đạo đại lục đối với tổ chức Phong Diệp.
Trước mỗi lần hành động, Phong Diệp đều gởi tới cho mục tiêu bị ám sát một chiếc lá phong đỏ tươi, sau đó ở trong mấy ngày sẽ thành công ám sát mục tiêu.
Theo rất nhiều người xem ra, tổ chức Phong Diệp làm như vậy là vì muốn bày ra năng lực ám sát khủng bố, do đó sẽ đạt được tác dụng cho Tiết Hồ uy hiếp bốn phương, cũng có người cho rằng Phong Diệp làm như vậy trước tiên là đả kích đối thủ về tinh thần, ngay lúc đối thủ bất an hoảng sợ sẽ thực hiện mục đích ám sát.
Mặc dù có nhiều cách nói khác nhau, nhưng tóm lại ai cũng thừa nhận Phong Diệp rất khủng bố.
Bản thân là người nắm quyền Thanh bang tại Chiết Giang, bên cạnh Khổng Khê cũng không có người của Phong Diệp, bởi vì Phong Diệp chỉ thuần phục Tiết gia, hay nói rõ hơn là hiệu trung với một mình Tiết Hồ - Tiết Hồ sẽ không bao giờ phái ra người của Phong Diệp hiệp trợ một thành viên hạng trung của Thanh bang như Khổng Khê đi làm việc!
Nói chung, chỉ khi hắn muốn giết đối thủ nào khó giải quyết, hắn mới phái ra tổ chức Phong Diệp.
Ví dụ như khi Trần Phàm giết chết Tiết Cường, Tiết Hồ từng phái ra Phong Diệp chạy tới Đông Hải ám sát Trần Phàm, sau đó bởi vì Trần Phàm thông qua buổi dạ hội từ thiện của tập đoàn Cao Tường hướng truyền thông cùng công chúng tuyên bố thân phận chủ tịch tập đoàn Cao Tường, lại thêm có các chiến hữu của Trần Chiến đi tới ủng hộ cho Trần Phàm. Tiết Hồ đành phải bỏ qua kế hoạch ám sát.
Dù sao, Tiết Hồ cũng biết hậu quả khi ám sát một ông chủ có tài sản trên trăm triệu của xí nghiệp dân doanh sẽ nghiêm trọng tới cỡ nào, huống chi dù cho Trần Phàm không có Trần gia làm chỗ dựa nhưng lại có đám huynh đệ chiến hữu của Trần Chiến làm chỗ dựa, một khi hắn lợi dụng phương thức ám sát giết chết Trần Phàm, những chiến hữu của Trần Chiến nếu điên cuồng trả thù, Tiết Hồ cũng ăn không tiêu.
Sau đó khi Trần Phàm ở Hàng Châu cùng Nam Kinh làm ra những hành động kinh thiên, Tiết Hồ càng không dám phái ra Phong Diệp tiến hành ám sát Trần Phàm - hắn không dám cam đoan trong tay Trần Phàm rốt cục còn có bao nhiêu lá bài tẩy, lại thêm Ảnh Tử nói qua với hắn: Mạng của Trần Phàm, để cho ta kết thúc!
Rất nhiều lần, hắn đều muốn đốc xúc Ảnh Tử đứng hàng đệ nhất bảng sát thủ nhanh chóng động thủ, nhưng cuối cùng lại bỏ qua ý nghĩ này.
Phong Diệp là nhóm tổ chức hắn có thể tùy ý sai khiến.
Nhưng Ảnh Tử đệ nhất sát thủ, Tiết Hồ hắn không khả năng sai sử!
Vì hiểu được điểm này, Tiết Hồ cũng tràn ngập tò mò đối với ân oán giữa Ảnh Tử cùng Trần Phàm, nhưng Ảnh Tử không nói, hắn cũng không thể hỏi.
Bên cạnh Khổng Khê mặc dù không có những quái vật máu lạnh giết người không chớp mắt như Phong Diệp, nhưng hắn cũng có được một phụ tá đắc lực từng được người phụ trách Phong Diệp thu làm đệ tử ký danh - Dương Trạc.
Hai giờ chiều, Dương Trạc từng được Phong Diệp đưa tới căn cứ huấn luyện của tổ chức trải qua nửa năm đặc huấn, đã đi tới phòng sách của Khổng Khê.
Nhìn dáng người cũng không tính là khôi ngô nhưng thần tình lạnh như băng của Dương Trạc đang đứng trước mặt mình, trong lòng Khổng Khê nhiều ít có chút không được tự nhiên.
Tất cả chuyện này, đơn giản là vì mùi máu tươi dày đặc trên người Dương Trạc.
Bởi vì hai mắt không được tốt, Dương Trạc mất đi cơ hội gia nhập Phong Diệp, nhưng lại trở thành quái tử thủ có danh khí lớn nhất của Khổng Khê thậm chí là cả Thanh bang!
Trong mấy năm qua, Khổng Khê vô luận là đi xử lý những vụ làm ăn ở Phúc Kiến hay Quảng Tây, hoặc ở biên cảnh Vân Nam phụ trách sòng bạc cùng tiền đen, Dương Trạc đều như hình với bóng đi cùng hắn.
Bày mưu tính kế. Khổng Khê giải quyết.
Giết người, Dương Trạc ra mặt.
- Ông tìm tôi tới, có chuyện gì sao?
Đứng ngay trước mặt Khổng Khê, biểu tình của Dương Trạc không hề có chút dao động.
Nghe được câu hỏi của Dương Trạc, Khổng Khê gật gật đầu:
- Tiết gia hạ lệnh, cho chúng ta thực hiện hành động trả thù với Nạp Lan gia, chính xác ra là huyết tẩy thế lực của Nạp Lan gia tại Hàng Châu, thuận tiện ninh rụng đầu của đứa bé gái tên Nạp Lan Bảo Nhi kia.
- Nạp Lan Hương Hương thì sao?
Ánh mắt Dương Trạc vẫn lạnh lùng như trước, không có chút nào lộ ra vẻ nhân từ vì mục tiêu ám sát chỉ là một đứa bé mới chín tuổi.
Bởi vì bên trong từ điển của hắn không có mấy chữ này.
Khổng Khê lạnh lùng cười:
- Nạp Lan Hương Hương để sống, giao cho tôi.
Nghe được lời nói của Khổng Khê. Dương Trạc thoáng trầm ngâm, không nói thêm gì nữa.
Hắn biết rõ, lấy địa vị của Khổng Khê tại Thanh bang cùng thế lực tại Chiết Giang, quả thật có tư cách gọi nhịp cùng Đông Bắc Nạp Lan gia.
Huống chi, nhiệm vụ lần này là do Tiết Hồ tự mình truyền đạt mệnh lệnh?
- Khi nào thì động thủ?
Châm một điếu thuốc lá, Dương Trạc nhẹ nhàng rít hai hơi, hỏi.
Khổng Khê cũng châm một điếu thuốc lá, ánh lửa chiếu rọi khuôn mặt thanh tú của hắn, hàn quang hiện ra trong con ngươi giấu sau kính mắt:
- Tốt nhất đêm nay động thủ, miễn cho đêm dài lắm mộng. Dù sao một Cổ Bình An bị thương ở trong mắt anh cũng chẳng khác gì một người chết, về phần tám tên bảo tiêu âm thầm bảo hộ Nạp Lan Hương Hương kia, với năng lực của Dương Trạc anh, cả đêm để cho bọn hắn bốc hơi khỏi nhân gian cũng không phải là việc khó gì.
- Được.
Dương Trạc nhẹ nhàng phun điếu thuốc lá rơi xuống, cũng không dụi tắt, xoay người rời đi.
Nhìn thấy động tác quen thuộc của Dương Trạc, Khổng Khê cũng không phản ứng, đứng dậy đi tới trước bàn, dùng chân giẫm tắt tàn thuốc.
Nhưng...
Khổng Khê vừa giẫm tắt tàn thuốc, Dương Trạc đột nhiên quay lại.
- Làm sao vậy?
Hành động khác thường của Dương Trạc làm Khổng Khê rất kinh ngạc, trong ký ức của hắn. Dương Trạc là một người không thích dây dưa, nói rất ít, nhưng làm việc cực nhanh.
- Kế hoạch của anh xem như tiêu tan.
Gương mặt Dương Trạc không chút thay đổi nói.
- Vì sao?
Đồng tử của Khổng Khê đột nhiên phóng lớn, trong lòng càng thêm kinh ngạc.
Dương Trạc híp mắt nói:
- Vừa mới nhận được tin tức, Trần Phàm tới Hàng Châu, đi thẳng tới Cửu Khê Mân Côi Viên. Mặt khác, người của tôi nói cho tôi biết, lần này bảo tiêu cùng đặc công đi theo Trần Phàm cũng nhiều hơn. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Vì sao lúc này hắn lại đến Hàng Châu?
Nghe được lời nói của Dương Trạc, gương mặt Khổng Khê nhất thời thay đổi, từ khi hắn cùng Dương Trạc hợp tác tới nay, chuyện thu thập tin tức đều do người của Dương Trạc làm. Khổng Khê tự nhiên rất tin tưởng không chút nghi ngờ.
- Bây giờ còn không rõ ràng lắm, nhưng thông qua chuyện hồi sáng này có thể phán đoán, hơn phân nửa hắn tới vì Nạp Lan gia.
Dương Trạc thản nhiên nói:
- Nếu thật là như vậy, thì kế hoạch của anh chỉ có thể hủy bỏ.
Nghe được lời nói của Dương Trạc, Khổng Khê trầm mặc.