Sau đó, Nạp Lan Hương Hương rời khỏi Nạp Lan gia tộc, vốn muốn lợi dụng bản thân mình ở tại Yên Kinh tìm kiếm chỗ dựa giúp nàng trả thù Trần Phàm, về sau lại xuôi nam đến Hàng Châu, dùng thân thể mình làm vốn liếng, tiếp tục tìm kiếm chỗ dựa báo thù.
Thẳng đến trước đó không lâu, Trần Phàm ở tại Hàng Châu lợi dụng lực ảnh hưởng của giáo đình Vatican mời thủ trưởng số 1 đến đánh nát lòng kiêu ngạo của Yến Thanh Đế, cho Yến gia một cái tát, Dai Fu ra mặt dùng thực lực tuyệt đối nhục nhã nàng, kế tiếp nàng mới lựa chọn cúi đầu trước mặt Trần Phàm...
Nhưng...
Cúi đầu đối với nàng mà nói, chỉ là một loại hình thức, không phải chân tâm.
Trong lòng nàng còn rõ ràng hơn so với bất luận kẻ nào.
Trên thế giới này người hiểu rõ ngươi nhất chưa chắc là bạn bè cùng người thân của ngươi, mà là địch nhân của ngươi.
Theo ý nào đó mà nói Nạp Lan Hương Hương xem Trần Phàm là địch nhân, ít nhất đã từng là như vậy.
Vì thế mặc dù nàng không đến nỗi hiểu biết về Trần Phàm được như Dai Fu và Trần lão thái gia, nhưng tuyệt đối càng thêm hiểu biết Trần Phàm hơn cả những người như Khổng Khê.
Nạp Lan Hương Hương không ngu ngốc.
Nàng rất rõ ràng, dù Trần Phàm cùng Thanh bang không có xung đột, Khổng Khê cũng sẽ ra tay đối với nàng.
Dù sao, người nàng đánh chính là lão bà và con trai của Khổng Khê.
Sở dĩ nàng không lựa chọn quay về Đông Bắc, thứ nhất là nàng hiểu được quan hệ giữa Trần Phàm cùng Bảo Nhi, cùng với những hành vi của Trần Phàm sáng nay, nàng nhận định Trần Phàm sẽ đến Hàng Châu. Sau đó, một nhân vật thực quyền của bộ an ninh tại Chiết Giang là một trong những nhân mạch nàng từng tích góp được tại Yên Kinh, sau khi chuyện buổi sáng phát sinh, nàng đã gọi điện thoại cho nhân vật kia, người đó đã phái không ít người đến âm thầm bảo hộ nàng cùng Bảo Nhi.
Có thể nói, nàng ở lại Hàng Châu là vì chờ Trần Phàm, nhưng cũng không phải đánh bạc tính mạng của nàng cùng Bảo Nhi, mà đã làm đủ biện pháp an toàn.
Dù Nạp Lan Hương Hương nhận định Trần Phàm sẽ đến Hàng Châu, nhưng nàng thật không ngờ Trần Phàm lại có thể đến nhanh như thế.
Bốn giờ rưỡi chiều, Nạp Lan Hương Hương trong bộ váy dài màu hồng phấn đang ngồi trên sô pha, nhìn khuôn mặt vẫn còn lưu lại máu bầm của Bảo Nhi, cô bé đang vui vẻ ngồi trên chân Trần Phàm, giống như kẹo cao su dán dính kề cận hắn, trong lòng nàng nhiều ít có chút phức tạp, nhưng trên mặt vẫn luôn lộ vẻ tươi cười.
- Bảo Nhi, từ khi Trần tiên sinh vào nhà cho tới bây giờ, con luôn luôn vòi vĩnh Trần tiên sinh, dì rót trà nhưng Trần tiên sinh còn chưa được uống, mau xuống đây, dì phải đi pha thêm bình trà khác cho Trần tiên sinh.
Sau thoáng do dự. Nạp Lan Hương Hương lần thứ ba chủ động mở miệng.
- Ngô, dạ.
Bảo nhi nghe được lời nói của Nạp Lan Hương Hương, cụt hứng giả trang mặt quỷ, thè lưỡi, sau đó để chân trần ngồi xuống ghế sô pha.
Nhìn bóng lưng gợi cảm cùng làn da trắng nõn của Nạp Lan Hương Hương, ngửi được hương thơm cơ thể tỏa nhẹ trong không khí, bên tai vọng lại ba lần chủ động lên tiếng của Nạp Lan Hương Hương từ sau khi hắn bước vào nhà, trong lòng Trần Phàm ngầm thở dài, lại không nói gì thêm.
Tục ngữ nói, chuyện có khác thường tất có vấn đề. Bạn đang đọc truyện tại - internet
Trần Phàm hiểu rất rõ ràng Nạp Lan Hương Hương vì muốn trả thù mình có thể làm được hết thảy, hiện giờ thái độ của Nạp Lan Hương Hương đối với hắn hoàn toàn chuyển biến, nếu nói hắn tin tưởngNạp Lan Hương Hương vì hiểu rõ sự tình nên lựa chọn thay đổi, hắn quả quyết không tin!
Huống chi, Trần Phàm mỗi khi ngẫu nhiên đụng chạm với ánh mắt Nạp Lan Hương Hương, có thể rõ ràng nhận thấy được hận ý che giấu tận sâu trong con ngươi của nàng.
Hận ý kia, khắc cốt minh tâm!
Tuy rằng không biết mục đích Nạp Lan Hương Hương làm như vậy là vì điều gì, nhưng Trần Phàm cũng không vạch trần, mà tùy ý cho Nạp Lan Hương Hương tiếp tục biểu diễn.
Bởi vì thẳng cho tới hôm nay, Trần Phàm vẫn chưa thể tha thứ cho lần thất thủ ở ba năm trước của mình.
Hắn đối với Nạp Lan gia tộc, vẫn còn có áy náy trong lòng.
So sánh với bầu không khí hơi có vẻ quỷ dị trong biệt thự của Nạp Lan Hương Hương, trong một tòa biệt thự khác ở Cửu Khê Mân Côi Viên không khí cũng hơi có vẻ ngưng trọng.
Đối với Khổng Khê mà nói, sở dĩ hắn lựa chọn chấp hành mệnh lệnh của Tiết Hồ thứ nhất là vì Tiết Hồ là người nắm quyền Thanh bang, Tiết Hồ mệnh lệnh cho hắn làm việc là chuyện đương nhiên, tiếp theo, Nạp Lan Hương Hương đánh Lý Quế Dần làm cho hắn rất bực tức, cuối cùng là bởi vì Tiết Hồ nói cho hắn biết. Yến gia đã tìm được biện pháp đối phó Trần Phàm, điều này làm áp lực trong lòng hắn chợt giảm đi.
Mà hiện giờ Trần Phàm lại đi vào Hàng Châu, điều này lại làm cho hắn lo lắng.
Vô cùng lo lắng, hắn bỏ qua hành động đối phó Nạp Lan Hương Hương cùng Bảo Nhi, cố gắng chờ đợi sau khi Trần Phàm rời đi Hàng Châu, hoặc là Yến gia ra tay đối với Trần Phàm.
Theo ý nào đó mà nói, Tiết Hồ nói Khổng Khê có thừa trí mưu nhưng không đủ dũng khí cũng không phải không có đạo lý.
Khổng Khê bởi vì Trần Phàm đã đến nên bỏ qua hành động ám sát Nạp Lan Hương Hương cùng Bảo Nhi, nhưng Lâm Đông lại không vì Trần Phàm đến mà buông tha kế hoạch giết chết Khổng Khê.
Khi ánh trời chiều đã rơi vào đường chân trời, Lâm Đông đi tới một tòa lầu khác nằm trong tiểu khu.
Ngưu Quân từ sau khi rời khỏi đội đặc công cũng chưa từng đụng tới súng, đang cầm một khẩu súng tự động nhẹ nhàng lau chùi.
Khẩu súng tự động này hiện giờ đã là súng ống được trang bị bên trong đại đa số bộ đội đặc chủng cùng hải quân lục chiến, khấu súng chủ yếu lấy việc hóa lực sát thương trong phạm vi 150 thước làm chuẩn, có kết cấu đơn giản, thể tích nhỏ, nhẹ, độ chuẩn tốt, hỏa lực mạnh mẽ, băng đạn nhiều (50 viên), cùng sử dụng vô cùng phương tiện.
Loại khẩu súng tự động này cũng là vũ khí mà Ngưu Quân yêu nhất.
Cầm khẩu súng tự động trong tay, Ngưu Quân giống như đang ôm người yêu của mình, tỉ mỉ lau súng, ánh mắt mê mang phức tạp.
Nhìn thấy vẻ mặt mê luyến thâm tình của Ngưu Quân khi đang lau súng, mười lăm quân nhân giải ngũ được Lâm Đông thu mua đều trầm mặc cùng kiểm tra vũ khí của mình.
Cũng giống như Ngưu Quân, sau khi bọn họ rời khỏi quân ngũ, cũng đã thử dung nhập vào cuộc sống của người bình thường, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, cuối cùng bọn họ bị xã hội này đào thải.
Đối với bọn họ mà nói, trong bọn họ có rất nhiều người sau khi rời khỏi bộ đội đều không từng cầm súng, đây là lần đầu tiên.
- Nói vậy các anh cũng đã biết, hai năm trước sở dĩ tôi lựa chọn đáp ứng Lâm Đông thứ nhất là bởi vì Lâm Đông có ân với tôi, hơn nữa khi đó Lâm Đông còn là cháu rể của phó chính ủy quân khu NJ Dương Nghiễm Đức.
Không biết qua bao lâu, Ngưu Quân cầm khẩu súng tự động ngẩng đầu nhìn thoáng qua những người bên cạnh, gương mặt phức tạp nói:
- Sở dĩ tôi tụ tập các anh cùng một chỗ, một mặt là vì có một số việc làm của Lâm Đông thuộc tình huống đặc thù, có thể làm cho các anh vượt qua những ngày sinh hoạt thật thoải mái, Lâm Đông cũng đã từng đáp ứng tôi: Không để chúng ta đi làm những chuyện thương thiên hại lý, không giết một người tốt nào!
Nghe được lời nói của Ngưu Quân, những người khác đều nhìn về phía Ngưu Quân, bảo trì trầm mặc.
- Trong hai năm qua, tuy rằng tôi không biết vì sao Lâm Đông không để cho chúng ta tham dự hành động xưng bá hắc đạo Nam Kinh, nhưng ít ra hắn đã thực hiện lời hứa của mình.
Ngưu Quân tiếp tục nói:
- Về phần hiện giờ, nói vậy các anh cũng đã biết, Lâm Đông đã trở thành người của Long Nha.
Long Nha.
Nghe được hai chữ này, tất cả mọi người ngay cả Ngưu Quân bên trong, vẻ mặt đều có chút kích động, trong ánh mắt lộ ra tia kính sợ.
- Long Nha, là quân nhân ưu tú nhất của quốc gia thậm chí là toàn bộ thế giới.
Ngưu Quân dùng một loại ngữ khí phức tạp hỏi:
- Các anh có tin tưởng quân nhân Long Nha duy nhất trong suốt ba mươi năm nay sẽ làm ra chuyện nguy hại quốc gia cùng nhân dân không?
- Không tin!
Mười lăm người khác cũng đồng thanh đáp, ngữ khí kiên định.
- Tôi cũng không tin.
Ngưu Quân lại nói:
- Cho nên tôi mang theo các anh tới Hàng Châu, trợ giúp Lâm Đông, hoặc nói chính xác là trợ giúp Long Nha đối phó Thanh bang.
- Ngưu ca, anh nói thẳng đi, đêm nay rốt cục chúng ta nên làm như thế nào?
Một vị trinh sát binh từng vì tính khí nóng nảy mà ấu đả giáo quan nên bị khai trừ quân tịch xoa tay hỏi.
Nghe được thanh niên có ngoại hiệu là Đại Hùng mở miệng, những người khác cũng lộ ra biểu tình chờ mong.
Khi trước bọn họ từng là những quân nhân ưu tú, trong lòng đều chảy xuôi dòng máu nhiệt huyết.
Theo ý nào đó mà nói, bọn họ càng thêm thích hợp với chiến trường máu chảy đầm đìa, tàn khốc rét lạnh mà không thích hợp với xã hội chỉ biết giết người với thủ đoạn mềm dẻo.
- Đêm nay, nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta chính là diệt trừ trợ thủ của người nắm quyền Thanh Bang Hàng Châu - Dương Trạc!
Ngưu Quân gằn từng chữ:
- Dương Trạc được xem là người của Thanh bang từ rất lâu, từ rất nhỏ đã gia nhập Thanh bang, sau đó còn được đầu mục của tổ chức Phong Diệp vừa ý, đã đưa tới căn cứ Phong Diệp huấn luyện nửa năm. Bởi vì đôi mắt có bệnh bẩm sinh. Dương Trạc không thể gia nhập Phong Diệp, lại trở thành một trong những quái tử thủ hung hăng nhất của Thanh bang!
Nói tới đây, ngữ khí của Ngưu Quân lạnh xuống:
- Trong mấy năm qua, vô luận Dương Trạc đi theo Khổng Khê làm những vụ làm ăn ở Phúc Kiến hay đến biên cảnh Vân Nam phụ trách những sòng bạc ngầm, trong tay đều có không ít mạng người, trong đó thật nhiều đều là dân chúng vô tội!
- Mẹ nó, giết tên rác rưởi kia đi!
Đại Hùng tính khí táo bạo siết chặt nắm tay nói.
- Căn cứ theo kết quả điều tra biểu hiện, bên người Dương Trạc có tám gã quái tử thủ đi theo. Những người đó mặc dù không có nhận qua sự huấn luyện nghiêm khắc, nhưng tay luôn nhuốm máu, giết người như ngóe, phi khí mười phần.
Ngưu Quân nghiêm túc nói:
- Cho nên đêm nay khi chúng ta thi hành nhiệm vụ, nhất định phải thống nhất hành động, trong thời gian ngắn nhất giải quyết xong chiến đấu, không cho địch nhân cơ hội xoay chuyển!
Có lẽ trong lòng vẫn còn nghĩ mình là một quân nhân, chẳng những Ngưu Quân dùng từ chấp hành nhiệm vụ, còn nói ra từ chiến đấu cùng địch nhân.
- Hiểu được!
Mười lăm người khác nghe được lời nói của Ngưu Quân, nắm chặt súng, chiến ý mười phần.
Cùng lúc đó.
Lâm Đông đã đi đến căn phòng nhỏ kia.
Một người trung niên có chút gầy ốm, gương mặt hơi có vẻ tái nhợt đứng trước người Lâm Đông, trong ánh mắt là một mảnh tro nguội.
- Đã tra xong tài khoản của người nhà anh chưa?
Đối mặt với người trung niên toàn thân tản ra tử khí, thần tình Lâm Đông bình tĩnh như nước.
Người trung niên máy móc gật đầu:
- Đã tra qua, tiền đã được chuyển tới.
- Tôi đã cho anh đủ tiền, anh nên làm việc thật tốt cho tôi.
Nhìn thấy người trung niên giống như đã mất đi hồn phách. Lâm Đông thoáng nhíu mày:
- Nếu không người nhà của anh có tiền nhưng không có mạng sử dụng!
- Yên tâm đi, tôi biết nên làm như thế nào.
Người trung niên chậm rãi nhắm mắt lại, khi mở mắt thì trong ánh mắt đã bộc lộ một vẻ kiên quyết!
Một người đã sắp chết, lại có thể giúp cho người thân của mình kiếm được một trăm vạn, khoản mua bán này, người trung niên cảm thấy rất đáng!
Đồng dạng, một trăm vạn kia có thể mua được đầu người của Khổng Khê, còn không cần lưu lại chút dấu vết nào, Lâm Đông cũng cảm thấy rất giá trị!
Đêm nay, cuộc chiến Hàng Châu, chính thức phát hỏa!