Ví dụ: Không biết người nào ở trên mạng công bố ảnh chụp khi Vương Hạo rời khỏi Đông Hải, sau đó lập tức bị đăng lại.
Nhìn trên ảnh chụp, Vương Hạo không hề có vẻ bệnh trạng, giống như ngày thường vẫn đeo kính râm màu đen, nhìn khốc mười phần.
Đồng dạng không được bao lâu khi ảnh chụp được truyền lưu, một tin tức tung ra khiến giới giải trí bị bùng nổ: trải qua thẩm tra, tối hôm qua Vương Hạo cũng không vào bệnh viện, chuyện thân thể không khỏe chỉ là nói dối.
Dưới ảnh chụp còn có một tin tức, chuyện Vương Hạo hủy bỏ buổi biểu diễn lập tức thăng cấp, hình thức trên mạng cũng bắt đầu nghiêng về một phía, người mắng Vương Hạo cùng fan hâm mộ của hắn cũng nhiều vô số kể.
Vương Hạo lại bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Nhưng toàn bộ truyền thông, báo chí, tạp chí, trang web cũng không hề tiếp tục đưa tin tức gì về Vương Hạo.
Hành động phong sát, chính thức bắt đầu!
Sự kiện bình thường, thông qua internet, truyền thông truyền hình, có thể lập tức truyền khắp các ngõ ngách trên toàn cầu.
Sự kiện bí ẩn, thì thông qua con đường đặc thù, truyền vào những vòng luẩn quẩn đặc thù.
Ngay khi công chúng bình thường vì chuyện của Vương Hạo mà phun nước bọt, một tin tức lại chấn kinh những vòng luẩn quẩn đặc thù: Tối hôm qua Trần Phàm đã đến nhà của Ngụy lão tại Đông Hải ăn cơm.
Trần Phàm.
Tên này lại dùng một loại phương thức làm người không thể nghĩ đến làm rung động những người hữu tâm.
Quảng Châu, Nhị Sa Đào.
Tiết Hồ từ con đường bí mật biết được tin tức này, một mình ngồi trong phòng sách, tay cầm tẩu hút, vẻ mặt không hề bình tĩnh, ngược lại lộ ra vẻ lo lắng không thể che giấu.
Trần Phàm cùng Ngụy lão gia tử dùng cơm, tin tức này đối với Tiết Hồ mà nói, tuyệt đối là ác mộng.
Theo hắn xem ra, nếu vị Ngụy lão từng giậm chân một cái liền có thể làm cho cả quốc gia rung chuyển, thật sự đại biểu cho phe phái Ngụy gia ủng hộ Trần Phàm, như vậy nếu Yến gia muốn đối phó Trần Phàm, phải suy nghĩ kỹ.
Huống chi, không có ai biết trong tay Trần Phàm rốt cục còn con bài gì chưa lật.
Cuối cùng, lui một bước mà nói, ai có thể cam đoan được sau nhiều lần Trần Phàm lặp đi lặp lại việc sáng tạo kỳ tích, Trần gia lấy Trần Kiến Quốc cầm đầu lại không lựa chọn khuất phục, lại đem Trần Phàm mời về Trần gia?
Trần Ngụy liên thủ.
Đây đối với bất cứ thế lực nào mà nói, đều là cơn ác mộng.
Kể cả Yến gia!
Nhẹ nhàng gõ tẩu, Tiết Hồ đặt tẩu thuốc qua một bên, cầm lấy điện thoại chủ động gọi cho Yến Thanh Đế.
Điện thoại qua thật lâu mới chuyển được, Yến Thanh Đế cũng đã đi vào phòng làm việc nhận được điện thoại, tựa hồ biết Tiết Hồ muốn hỏi điều gì, không hề biểu hiện ra vẻ bất mãn như lần trước, mà lựa chọn trầm mặc.
- Yến thiếu, sao lại thế này?
Yến Thanh Đế trầm mặc làm trong lòng Tiết Hồ càng thêm bất an, hắn nhịn không được liền mở miệng hỏi:
- Chẳng lẽ đúng như tin tức truyền lưu, tiểu tử đó đã được Ngụy gia ủng hộ? Hoặc là nói, Trần Ngụy hai nhà đang liên thủ?
- Tạm thời còn không biết rõ tin tức về chuyện này.
Ngữ khí của Yến Thanh Đế cũng có vẻ ngưng trọng.
Tiết Hồ cả kinh, sau đó tỉnh táo lại hỏi:
- Vậy kế tiếp chúng ta làm sao bây giờ?
- Yên lặng theo dõi kỳ biến.
Yến Thanh Đế chậm rãi phun ra mấy chữ, sau đó lập tức cúp điện thoại.
- Đô...đô...
Nghe thanh âm đô đô truyền ra trong điện thoại, Tiết Hồ cau mày trầm tư một lát, cuối cùng lựa chọn vận dụng lá bài tẩy cuối cùng.
Hắn lấy ra điện thoại do Ảnh Tử lưu lại, liên hệ Ảnh Tử.
- Ngồi không yên?
Vừa chuyển máy, lời nói lạnh lùng của Ảnh Tử thông qua vô tuyến điện rơi vào trong tay Tiết Hồ.
Giọng nói của Tiết Hồ ngưng trọng:
- Có một chút.
- Không phải một chút, mà là ông cùng Hắc Kim đế quốc của ông đã rơi đến bên cạnh vực sâu.
Ảnh Tử cười lạnh một tiếng:
- Đây cũng là thời cơ tôi chờ đợi. Bởi vì chỉ có tôi mới có thể giúp ông xoay thế cục!
Nhận thấy được Ảnh Tử muốn xuất thủ, sắc mặt Tiết Hồ chợt vui vẻ.
- Cũng chỉ có tôi nhân cơ hội hắn đang chói sáng, nắm chắc thắng lợi mà tặng hắn xuống địa ngục!
Ảnh Tử nói xong, sát ý lạnh lẽo làm Tiết Hồ có chút hoảng sợ:
- Tôi sẽ trù hoạch một phương án hoàn mỹ, ngay thời gian gần nhất chuyển cho ông, ông dựa theo kế hoạch an bài.
- Tốt!
Tiết Hồ tràn đầy kích động đáp ứng.
- Mười sáu năm, ta đã chờ quá lâu.
- Long Nha sao? Ta sẽ dùng phương thức hoa lệ nhất oanh giết ngươi!
Điện thoại cắt đứt, bên tai vọng lại lời nói băng sương của Ảnh Tử, Tiết Hồ kích động đến cả người run rẩy không dứt - cảm giác giống như người thường vừa trúng được năm trăm ngàn!
Cùng lúc đó.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Tiết Hồ, Yến Thanh Đế luôn do dự, cuối cùng không kềm nén được lòng hiếu kỳ, bấm điện thoại cho ông nội hắn là Yến Khánh.
Bởi vì thân phận Yến Khánh quá mức đặc thù, nói chung thành viên Yến gia có tư cách gọi điện thoại tư nhân cho hắn không quá một bàn tay.
Yến Thanh Đế được xem là đời thứ tư được bồi dưỡng của Yến gia là một trong số đó.
- Ông nội.
Điện thoại chuyển được, ngữ khí Yến Thanh Đế cung kính chào hỏi.
- Đoán được cháu sẽ gọi điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại Yến Khánh có chút thất vọng thở dài:
- Nhưng đã sớm hơn trong dự liệu của ông.
- Ông nội, cháu...
sắc mặt Yến Thanh Đế biến đổi, trong lòng có chút khủng hoảng.
Thân là nhân vật nổi bật đời thứ tư của Yến gia, hắn sợ nhất chính là quầng sáng bao trùm trên đầu bị hủy bỏ.
Hắn biết rõ, nếu biểu hiện của hắn làm cho Yến Khánh cảm thấy thất vọng, câu nói của Yến Khánh có thể thủ tiêu vầng sáng của hắn.
Bởi như vậy, dù cho hắn không bị biếm vào lãnh cung, vẫn còn vây trong vòng luẩn quẩn trung tâm, nhưng cũng xem như thất bại!
- Thanh Đế a.
Yến Khánh lại thở dài nói:
- Từ nhỏ đến lớn, biểu hiện của cháu luôn làm cho ông rất hài lòng. Nhưng trong năm nay, biểu hiện của cháu đã giảm bớt rất nhiều.
Yến Thanh Đế giống như lọt vào sét đánh, sắc mặt tái nhợt.
Yến Khánh trầm giọng nói:
- Ông cho cháu đám hỏi với Trần gia Trần Ninh, địa vị cùng lực ảnh hưởng của Trần gia là chủ yếu. Nhưng trọng yếu hơn là, người ngoài đều xem trọng Trần Vĩnh Thụy sẽ là gia chủ đời thứ ba, nhưng ông lại rất rõ ràng, dù chúng ta có động tay chân trong việc Trần Vĩnh Thụy được thăng chức, Trần Vĩnh Thụy cũng không đảm đương nổi chức gia chủ đời thứ ba của Trần gia.
- Ông nội, ngài là nói, cha của Trần Ninh...
Trong lòng Yến Thanh Đế rung mạnh.
Yến Khánh trầm giọng nói:
- Đúng vậy! Thế lực trọng yếu nhất của Trần gia nằm trong quân đội, Trần Kiến Quốc không có khả năng bỏ gần cầu xa, thế lực quân đội Trần gia không có khả năng buông ra! Mà trong số thành viên đời thứ ba của Trần gia, chỉ có cha của Trần Ninh là Trần Vĩnh Lạc chống đỡ được giông bão.
Trong lòng Yến Thanh Đế rung động thật không cách nào hình dung.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Yến Khánh bàn về chuyện cơ mật này với hắn.
- Đàn ông, một người đàn ông dã tâm bừng bừng, trọng yếu nhất là cầm lên được phải thả xuống được, hiểu được dứt bỏ, hiểu được phải nắm chắc thế cục.
Yến Khánh tiếp tục nói:
- Bị vị hôn thê của mình ngay trước mặt toàn bộ trưởng bối cùng đại nhân vật cự hôn, còn phải quỳ xuống, đả kích như vậy đối với một người đàn ông mà nói quả thật là trí mạng. Nhưng đây không phải lý do cho cháu biểu hiện rối loạn! Bởi vì cháu là gia chủ tương lai của Yến gia chúng ta, là người do một tay Yến Khánh ta vun trồng!
Sắc mặt Yến Thanh Đế kích động, hai tay nắm chặt!
- Cuối cùng, nên nắm chắc thế cục. '' Yến Khánh lại thở dài nói:
- Ông biết từ nhỏ cháu tâm cao khí ngạo, đây là chuyện tốt mà cũng là chuyện xấu. Trong mắt cháu, người được xem là người thừa kế đời thứ tư của Trần gia như Trần Phi ngay cả tư cách xách giày cho cháu cũng không xứng, càng đừng nói tới sẽ là đối thủ của cháu. Cháu vẫn cảm thấy mình ở chỗ cao thật giá lạnh, không có đối thủ. Thẳng đến khi Trần gia Trần Phàm hoành không xuất thế.
- Trước kia, khi Trần gia Trần Phàm còn chưa lộ ra mũi nhọn cùng răng nanh, cháu không hề xem hắn là đối thủ, đúng vậy, cháu sai là sai ở chỗ đánh giá hắn quá thấp!
Yến Khánh gằn từng chữ:
- Mà hiện giờ, cháu lại sai ở chỗ quá mau cầu thắng! Nói đến cùng, cháu đối với việc nắm giữ hai chữ "Thế cục", thật kém quá xa.
- Đa tạ ông nội dạy bảo.
Yến Thanh Đế mang theo vẻ cung kính nói, nhưng phần cung kính kia cũng kèm theo vẻ khủng hoảng không thể hủy diệt.
- Cháu nóng lòng cầu thắng tới mức lén lút lợi dụng uy nghiêm của gia tộc, lợi dụng Thanh bang làm quân cờ, bức ra con bài chưa lật cuối cùng của Trần Phàm.
Ngữ khí của Yến Thanh Đế cũng hơi có vẻ ngưng trọng:
- Trần gia Trần Phàm, vốn đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, nhiều người nhìn hắn chằm chằm như vậy, không thiếu cháu. Nói khó nghe một chút, hắn làm ra chuyện gì quá đáng, không cần Yến gia chúng ta ra mặt, có người sẽ ra mặt, còn nữa, lui một bước mà nói, mặc dù không ai ra mặt, cấp trên cũng sẽ không thờ ơ - nếu hắn làm ra chuyện quá mức, cấp trên còn không động tới hắn, làm sao còn quyền uy? Mà hắn muốn diệt trừ Thanh bang, làm ra chuyện quá mức sẽ là tất nhiên, nhưng chỉ là thời gian sớm hay muộn thôi!
Yến Thanh Đế hít sâu một hơi, thầm mắng mình hồ đồ.
- Ông biết hiện tại cháu đang lo lắng chuyện tối hôm qua hắn dùng cơm với Ngụy Hồng Đức.
Yến Khánh nói xong, trong giọng nói toát ra vẻ tự tin của Yến gia gia chủ:
- Cháu yên tâm, dù là thay đổi trời đất, chỉ cần còn Yến Khánh ta ở đây, sẽ không người nào dám làm chuyện gì quá phận đối với Yến gia chúng ta, nếu không tất cả mọi người đều không ai có gì tốt!
Yến Thanh Đế giết chặt nắm tay!
Trong tim của hắn cũng nổi lên lòng kiêu ngạo chỉ thuộc về Yến gia!
- Thanh Đế, cháu có thể xem Trần gia Trần Phàm làm đối thủ, nhưng trước khi cháu thật sự nắm quyền sinh sát, đừng giao phong cùng hắn.
Yến Khánh nghiêm túc nói:
- Một đối thủ đủ tư cách là dùng cả đời cháu đế chiến đấu, mà không phải nhất thời.
- Dạ. Ông nội!
Yến Thanh Đế kiệt lực làm cho mình bình tĩnh trở lại.
- Còn hơn nửa năm thời gian, cháu chuẩn bị một chút.
Yến Thanh Đế chuẩn bị chấm dứt buổi nói chuyện:
- Bước tiếp theo, ông sẽ đưa cháu tới tỉnh tây bộ tôi luyện, cho cháu tăng thêm công tích trọng yếu, để đánh xuống trụ cột kiên cố khi cháu quay về Yên Kinh.
- Thỉnh ông nội yên tâm, Thanh Đế nhất định không làm nhục sứ mạng!
Yến Thanh Đế cắn chặt răng, làm ra cam đoan.
Yến Khánh cũng không tiếp tục nói thêm lời vô ích, trực tiếp cúp điện thoại.
Cùng lúc đó.
Trần Kiến Quốc đến quân khu Yên Kinh thị sát công tác ở trong một văn phòng gặp Trần Vĩnh Lạc.
- Cha.
Tiến vào văn phòng, Trần Vĩnh Lạc cung kính chào Trần Kiến Quốc.
- Xưng hô.
Trần Kiến Quốc nhíu mày.
- Chào thủ trưởng!
Trần Vĩnh Lạc không dám phản bác, đứng thẳng, ưỡn ngực, cúi chào.
- Nói đi, chuyện gì?
Trần Kiến Quốc thản nhiên hỏi.
- Thủ trưởng, về việc tối hôm qua cháu Trần Phàm cùng Ngụy lão dùng cơm, nói vậy ngài cũng đã nghe nói chứ?
Thần tình Trần Vĩnh Lạc chờ mong hỏi.
Trần Kiến Quốc không tỏ vẻ gì:
- Nghe nói.
- Cha, hay là...cha hạ chút mặt mũi, cho tiểu Phàm một bậc thang, để tiểu Phàm cùng Chiến ca một nhà trở lại đi?
Trần Vĩnh Lạc nói rõ ý đồ đến, xưng hô lại thay đổi.
Sắc mặt Trần Kiến Quốc lại phát lạnh, lạnh lẽo nói:
- Trần Vĩnh Lạc, cha hi vọng đây là lần cuối cùng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Cha!
Trần Vĩnh Lạc nóng nảy:
- Nếu không phải lúc trước cha quá mức qua loa, đem tiểu Phàm đuổi ra Trần gia, Trần gia chúng ta làm sao có thể...
- Ba!
Trần Kiến Quốc hung hăng vỗ bàn, trầm giọng nói:
- Cút ra ngoài!
- Cha, cha...
- Cút!
Nhìn thấy sắc mặt Trần Kiến Quốc phẫn nộ, thái độ kiên quyết, vẻ mặt Trần Vĩnh Lạc thật khó xem, buồn bực đi ra văn phòng.
Sau khi Trần Vĩnh Lạc rời đi, Trần Kiến Quốc vô lực nhắm mắt lại.
Dưới ánh mặt trời, vẻ mặt của hắn trở nên cực kỳ phức tạp.
Chỉ là vẻ mặt kia chợt lóe rồi biến mất.
Chờ khi hắn mở mắt, hắn vẫn là nhân vật số hai trong quân đội tay nắm thực quyền, thiết diện vô tư, nghiêm túc cứng rắn!
Đồng dạng hắn vẫn là Trần gia đương đại gia chủ.
Do Trần lão thái gia tuyển chọn!