Vừa khiếp sợ, quản lý nhà hàng lập tức ra dấu cho bảo an.
Những bảo an đang đứng tại cửa sẵn sàng chờ lệnh, nhìn thấy quản lý nhà hàng ra dấu, vội vàng vọt tới.
Lâm Đông vốn muốn đi tới chỗ Nạp Lan Hương Hương cùng Bảo Nhi, nhìn thấy bảo an, thoáng cau mày.
- Cô đông.
Quản lý nhà hàng nuốt nước bọt, sau đó sắc mặt hoảng sợ nói:
- Mang...Vương tiên sinh đi.
Những bảo an nghe được lời nói của quản lý, bốn người cùng nhau khiêng Vương Hạo còn đang rên rỉ nhấc lên, mà Lâm Bách Hân đang hoảng sợ tới mức thiếu chút nữa tè ra quần cũng không đợi Lâm Đông mở miệng thêm lần nữa, giống như vừa gặp quỷ, mang theo túi xách đi theo ra ngoài.
Nhìn thấy một màn như vậy, tuyệt đại bộ phận khách nhân trong nhà hàng đều dùng một loại ánh mắt quỷ dị nhìn Lâm Đông, tựa hồ đang tự hỏi Lâm Đông rốt cục là ai, dám ngưu bức đến như vậy tại Hong Kong.
Đối với những ánh mắt kinh ngạc kia, Lâm Đông không hề để ý đến, mà lập tức đi tới bên cạnh Nạp Lan Hương Hương cùng Bảo Nhi.
- Có cần gọi điện thoại cho hắn hay không?
Sắc mặt Nạp Lan Hương Hương phức tạp hỏi.
- Trần tiên sinh đang nói chính sự, chút chuyện nhỏ không cần quấy rầy ngài.
Lâm Đông bình tĩnh nói một câu, sau đó trên mặt lộ ra vẻ tươi cười dịu dàng, nhìn Bảo Nhi cười cười:
- Bảo Nhi, a Đông ca không hù dọa em chứ?
Bảo Nhi nhìn thấy thủ đoạn huyết tinh của Lâm Đông, lại khẽ lắc đầu.
- Không có là tốt rồi.
Lâm Đông cười cười, sau đó đứng dậy đi tới trước người a Ngốc nãy giờ cũng chưa động thủ.
- Tên Vương Hạo kia là con trai của đại trưởng lão Thanh bang Vương Hồng, đánh hắn nhiều ít có chút phiền toái.
sắc mặt a Ngốc không chút thay đổi nói.
Lâm Đông liếm liếm môi:
- A Ngốc, anh hẳn nên hiểu tính tình của Trần tiên sinh.
A Ngốc ngẩn ra.
- Bảo Nhi là một trong số ít nghịch lân của Trần tiên sinh, đụng vào phải chết.
Lâm Đông nhẹ nhàng nói, trong con ngươi tràn ngập ra ánh mắt kính sợ:
- Nếu Vương Hạo không biết sống chết, hắn sẽ rập khuôn theo Khổng Khê!
Nguyên bản bên trong nhà hàng tràn ngập bầu không khí lãng mạn, nhất thời trở nên có chút quỷ dị.
Trong nhà hàng, người phục vụ kinh hồn táng đảm thu thập tàn cuộc, cơ hồ toàn bộ khách nhân cũng không nóng lòng rời đi, cũng không tiếp tục dùng cơm mà đang kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi tình thế phát triển tiếp theo.
Nguyên bản lấy thân phận của những nhân sĩ thượng lưu kia, bọn họ cũng chẳng thèm nhìn tới những chuyện đánh nhau, theo bọn hắn xem ra dùng vũ lực giải quyết vấn đề chính là hành động không thể xem vào trong mắt, cũng không phù hợp với thân phận của bọn hắn.
Nhưng ngày hôm nay bọn hắn cũng không hề lộ ra vẻ khinh thường, mà là kinh hãi.
Thứ nhất thủ đoạn tàn nhẫn của Lâm Đông làm cho bọn hắn kinh ngạc, lại thêm người bị đánh là Vương Hạo, là em trai của đại ca hắc đạo Hong Kong Vương Dũng, là con trai của đại trưởng lão Thanh bang Vương Hồng!
Càng quan trọng hơn là sau khi Lâm Đông đánh Vương Hạo, lại làm như không có việc gì, sắc mặt bình tĩnh ngồi yên tại chỗ, cảm giác như tuyệt không hề để ý sẽ bị Vương Hạo trả thù.
Lâm Đông có để ý không?
Không cần!
Bởi vì...hắn là chó điên của Đồ Tể.
Hắn vì bảo hộ người thân của Đồ Tể mà cắn người!
Trong một gian phòng bên ngoài nhà hàng, bốn gã bảo an dìu Vương Hạo lên môt sô pha,
(...mất 1 đoạn ở đây...)
nữa hắn còn nhờ vào quan hệ của Dương gia từng tham gia huấn luyện trong bộ đội đặc chủng quân khu NJ một thời gian, ra tay tàn độc, xa xa không phải thành viên hắc đạo bình thường có thể so sánh.
- Hô...hô...
Cảm thụ được trên lưng truyền đến đau nhức, Vương Hạo thở hổn hển hít hơi, khuôn mặt hoàn toàn vặn vẹo vào nhau.
- Vương...Vương Hạo, anh không sao chứ?
Nhìn thấy hình dạng của Vương Hạo, Lâm Bách Hân mang theo vài phần hoảng sợ, vài phần lo lắng tiến lên hỏi.
Lâm Bách Hân không hỏi còn hoàn hào, vừa hỏi xong, trong lòng Vương Hạo lại lửa giận ngập trời, hắn cắn răng đỏ mắt lạnh lùng nói:
- Đưa điện thoại cho tôi!
- Phải báo cảnh sát sao?
Lâm Bách Hân theo bản năng cho rằng Vương Hạo muốn báo cảnh sát, vội vàng nói:
- Anh không nên cử động, tôi gọi điện thoại báo cảnh dùm anh.
- Gọi điện thoại cho anh trai tôi.
sắc mặt Vương Hạo dữ tợn, giọng nói thật âm lãnh nói với Lâm Bách Hân, sau đó nhìn chằm chằm quản lý nhà hàng vẻ mặt hoảng sợ, gằn từng chữ:
- Trước khi anh trai tôi tới nơi này, nếu ông dám thả bất cứ người nào trong bọn hắn, lão tử giết cả nhà ông!
Quản lý nhà hàng đã biết tình thế nghiêm trọng, đồng dạng hắn cũng biết loại người như Vương Hạo gặp phải chuyện như thế, tốt nhất không cần báo cảnh sát, nếu không sẽ giống như dời tảng đá đập lên chân của mình, cho nên trước đó hắn mới không báo cảnh sát.
Không báo cảnh sát thế nhưng hắn lại lo lắng Vương Hạo sẽ không cam lòng bỏ qua, người như Vương Hạo...đúng thật chứng nhận suy đoán của hắn.
- Vương tiên sinh, hay để tôi thông báo với ông chủ một tiếng?
Theo quản lý nhà hàng xem ra, nếu Vương Dũng thực sự đến nơi đây, với tính khí tàn nhẫn độc ác nổi danh tại Hong Kong của hắn, sự tình sẽ có hậu quả không dám tưởng tượng!
Đó là chuyện mà hắn không nguyện ý nhìn thấy nhất, cũng là chuyện mà hắn không thể làm chủ!
- Đừng nói là ông chủ của ông, hôm nay cho dù là thiên vương lão tử cũng không cứu được mấy tên tạp chủng kia!
Vương Hạo gian nan lau vết máu nơi khóe miệng, hận ý ngập trời nói:
- Lão tử muốn cho tên tạp chủng đánh lão tử chết còn thảm hơn con chó, còn có hai con nhỏ kia!
Nói xong lời cuối cùng, điện thoại chuyển được. Vương Hạo không tiếp tục nói xong nhưng ngay cả Lâm Bách Hân bên trong, tất cả mọi người biết Vương Hạo muốn làm gì.
- Vương...Vương tiên sinh, chào ngài, tôi là Lâm Bách Hân, em trai Vương Hạo của ngài muốn tôi gọi điện thoại cho ngài, anh ấy đang ở bên cạnh tôi, hiện tại tôi giao điện thoại cho ảnh.
Điện thoại chuyển được. Lâm Bách Hân mang theo vài phần khẩn trương nói, theo nàng xem ra, hôm nay Vương Hạo bị đánh nàng cũng có một phần trách nhiệm, nàng sợ hãi tính tình tàn nhẫn độc ác của Vương Dũng, sợ sẽ trút lửa giận lan tràn lên người nàng.
Đầu bên kia điện thoại, thân là đại ca hắc đạo tại Hong Kong, Vương Dũng đang ngồi bên trong một chiếc Lincoln.
Ánh đèn neon ban đêm thông qua cửa kính chiếu vào trong xe, chiếu rọi lên khuôn mặt Vương Dũng làm cho người ta có thể rõ ràng nhìn thấy được khuôn mặt của hắn.
Nói riêng về khuôn mặt, tuy Vương Dũng cũng không khác gì Vương Hạo nhưng vừa nhìn qua không hiểu sao Vương Dũng lại cho người ta cảm giác không hề có vẻ anh tuấn.
Tất cả chuyện này đơn giản là vì ánh mắt của hắn.
Ánh mắt của hắn hẹp dài mà đen bóng, ánh mắt lạnh lùng, loại hàn lãnh kia là lãnh đến tận xương tủy, nếu đã trành trúng ai, sẽ khiến người đó có loại cảm giác rơi vào hầm băng, cảm giác cả người phát lạnh từ đầu đến chân.
Lúc đối diện với Vương Dũng, ngươi sẽ cảm thấy được giống như đang đối diện với một con sói đói ăn tươi nuốt sống, ánh mắt của hắn sẽ làm toàn thân ngươi vô cùng khó chịu.
Đây là lời đánh giá của một vị đại lão hắc đạo Hong Kong đối với Vương Dũng.
Sau khi vị đại lão kia nói ra, theo sau lại truyền ra Vương Dũng ở trong một nhà hàng chỉ dùng ánh mắt đã làm một đứa bé hoảng sợ tới mức gào khóc ầm ĩ.
Tất cả chuyện này đơn giản là vì từ sau khi Vương Dũng đến Hong Kong đảm nhiệm chức vị người phụ trách Thanh bang, dùng tác phong tàn nhẫn độc ác làm cho Thanh bang hoàn toàn đứng vững gót chân tại Hong Kong, hơn nữa còn phát triển lớn mạnh!
- Được.
Bên tai vang lên lời nói của Lâm Bách Hân, Vương Dũng nhướng mày, chậm rãi phun ra một chữ.
Nghe được lời nói của Kroff, trong mắt nhìn thấy dáng tươi cười điên cuồng của hắn. Stern đã rút súng nhưng vẫn không bóp cò.
Bởi vì hắn biết Kroff là con tin duy nhất mà hắn có thể dùng để uy hiếp Trần Phàm!
- Alice, cho tên côn trùng này thể nghiệm mùi vị sống không bằng chết đi, nhớ rõ đừng giết chết hắn!
Stern không cam lòng cất súng, sắc mặt âm lãnh nhìn Alice truyền đạt mệnh lệnh.
Không một tiếng trả lời. Alice mặt không biến sắc, lao vọt tới bên người Kroff, vung chân đá thẳng vào giữa hai đùi của hắn!
- Ngao!
Thân hình Kroff nháy mắt cong lại như con tôm khô, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp cả trang viện.
- A ha, kỹ nữ, chẳng lữ mày muốn cùng Kroff đại gia tiếp tục lăn ra giường sao?
Sau tiếng kêu thảm thiết. Kroff lại cười.
Sát khí trên người Alice hiện ra, xuống tay càng ác độc, Kroff tru lên không dứt.
- Cho năm người bọn họ ở lại bên ngoài, những người khác vào đi!
Cùng lúc đó, Stern cực nhanh truyền đạt mệnh lệnh cho đại hán đứng ở cửa, năm người hắn nói là năm tên đại hán không tiêm gien số 1.
Ngoài cửa, tên đại hán kia nghe được mệnh lệnh, không nói lời nào lập tức ra cửa.
- Thái Hổ, lập tức cho người của mày lui trở lại khu vực này!
Stern quay đầu nhìn vẻ mặt run run của Thái Hổ lạnh lùng nói:
- Nếu không người của mày vốn không phải là đối thủ của hắn!
- Được!
Thái Hổ cũng biết hiện giờ đã bị buộc chung một sợi dây với Stern, không dám chậm trễ lập tức lấy ra di động truyền xuống mệnh lệnh.
Ngay khi Thái Hổ đang làm chuyện này, sắc mặt Stern âm trầm đi tới trước người Kroff toàn thân đầy máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, một cước giẫm lên khuôn mặt vặn vẹo của Kroff, dùng sức nghiền áp đồng thời thanh âm khàn khàn nói:
- Kroff, tao sẽ cho mày xem tao làm sao xử lý Đồ Tể!
- Phi!
Thần trí có chút mơ hồ. Kroff chậm rãi mở mắt, cố gắng phun ra bọt máu, dáng tươi cười trào phúng trên mặt không giảm.
- Phanh!
Stern thần tình tức giận đá vào mặt Kroff một cước.
Bị một cước. Kroff hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Cùng lúc đó.
Mười hai tên thủ hạ thu được mệnh lệnh của Stern toàn bộ lui về tòa lầu hai tầng, mà thủ hạ của Thái Hổ cùng năm tên thủ hạ khác của Stern vẫn bảo hộ bên ngoài biệt thự.
- Bá!
Đột nhiên ngọn đèn trong biệt thự tắt ngỏm, chung quanh tối đen một mảnh.
- Stern thiếu gia, hẳn là Đồ Tể cắt đứt nguồn điện. Chúng ta mau mau thối lui lên lầu hai đi!
Thái Hổ cảm thấy giọng nói của mình đang run rẩy, trước đó bởi vì kiến thức thực lực khủng bố của thủ hạ Stern, hắn cũng tiêu trừ nỗi sợ hãi với Đồ Tể, nhưng sau khi Đồ Tể chân chính xuất hiện, hắn mới phát hiện Đồ Tể mang nỗi sợ hãi đến cho hắn nghiêm trọng tới bao nhiêu!
- Wright, mày mang bảy người lên lầu, những người khác ở lại đại sảnh với tao!
Trong lòng Stern cũng tràn ngập cảm xúc sợ hãi, nhưng lý trí nói cho hắn biết, đại sảnh lầu một an toàn hơn lầu hai.
- Dạ. Stern thiếu gia!
Tên thủ hạ tên Wright lập tức dẫn người lên lầu.
- Stern thiếu gia, ngài ngồi qua bên kia, bên kia là góc chết.
Một gã đại hán sắc mặt không chút cảm tình nói.
Nhận thấy được trong giọng nói của đại hán cũng không có vẻ sợ hãi. Stern nhiều ít trấn định hơn một chút, hắn cũng không làm ra vẻ dũng cảm ngồi yên một chỗ để Trần Phàm có thể thông qua cửa sổ bên ngoài bắn chết hắn, mà dựa theo lời thủ hạ đi tới góc rẽ.
Trong lúc nhất thời hai tầng lầu lâm vào vẻ im lặng như cõi chết.
- Phanh!
Trong bóng đêm, bên trong sơn trang yên tĩnh lại vang lên tiếng súng.Theo sát tiếng súng là một tiếng kêu rên, một gã thủ hạ của Thái Hổ ầm ầm ngã xuống đất, máu tươi nóng bỏng từ lỗ thủng mi tâm điên cuồng trào ra.
- Phanh phanh phanh phanh...bang bang...
Nhìn thấy đồng bạn ngã xuống, đám bảo tiêu của Thái Hổ điên cuồng bắn khắp bốn phía.
Nhưng khắp bốn phía làm gì có bóng người?
- Mẹ...mẹ nó, đùng bắn nữa, nhanh...nhanh quay vào biệt thự!
A Bang dùng sức nuốt nước bọt, thần tình sợ hãi nói.
Đám thủ hạ nghe được lời của hắn, lập tức ngùng bắn, giống như phát điên đi theo a Bang chạy về hướng biệt thự dành cho khách quý.
Ngay sau đó.
Một bóng người xuất hiện phía trước bọn hắn, chặn đường đi của họ.
Người kia mặc một bộ quần áo màu đen. trên mặt đeo máy nhìn ban đêm, hai tay cầm súng, giống như chiến thần đứng sừng sững phía trước.
Toàn bộ năm người đều trợn tròn ánh mắt.
- Phanh!
- Phanh!
- Phanh!
- Phanh!
- Phanh!
Năm tiếng súng nổ, giống như vang lên cùng một thời gian, ngay cả a Bang bên trong, toàn bộ năm tên bảo tiêu của Thái Hổ đều ngã xuống trong vũng máu.
Thu súng, xoay người!
Trong bóng đêm, Trần Phàm hoàn toàn bùng nổ lệ khí. ánh mắt nhìn thoáng qua biệt thự dành cho khách quý, rõ ràng nghe được phía bên trái đằng trước truyền lại tiếng bước chân hỗn độn.
- Sưu!
Theo tiếng gió rít, hắn lại chìm vào trong đêm tối.
Trong đại sảnh tòa lầu hai tầng chỗ Stern.
Thái Hổ cầm bộ đàm, kêu gọi nói:
- A Bang, mày cùng người của mày đến chưa?
Không có hồi âm.
- A Thái, người của mày tới chưa?
vẫn không có hồi âm.
- Con mẹ nó đều chết sạch hết sao?
Thái Hổ bắt đầu hô hấp gấp gáp, nỗi sợ hãi trong lòng tăng lên tới mức thật khủng bố.
- Hổ...Hổ gia...tôi cùng các huynh đệ đang đuổi về hướng bên kia!
Lúc này trong vô tuyến điện truyền ra thanh âm một đầu lĩnh bảo tiêu của Thái Hổ.
- Nhìn thấy tên hỗn đản kia không?
Thái Hổ nuốt nước bọt, trong thanh âm mang theo tia âm rung.
- Không...không có, hắn...hắn giống như đã giết sạch a Thái cùng a Bang bọn họ...hắn...
- Phanh!
Một tiếng súng vang cắt đứt thanh âm kia của Aaron.
- A...
- Aaron, mày làm sao vậy?
- Hắn ở bên kia!
- Phanh phanh phanh phanh...
Trường hợp trở nên hỗn loạn, năm tên bảo tiêu bên người Aaron nhanh chóng vọt tới chỗ lùm cây Trần Phàm đang ẩn núp.
Trong đêm tối, viên đạn bay tứ tung, ánh lửa vàng khắp nơi!
Mặt sau lùm cây, Trần Phàm âm thầm tính toán tiếng súng nổ, sau đó chờ sau khi đám bảo tiêu hoảng sợ bắn hết đạn, lại mang theo hai súng thoáng hiện ra.
- Phanh, phanh, phanh, phanh, phanh!
Trong đêm tối, hai tay Trần Phàm cầm hai khẩu súng, vừa đi tới vừa bắn, mỗi khi bắn một phát súng sẽ giết chết một người, năm phát đi qua, không còn nhân chứng nào sống.
- Cô đông!
Trong biệt thự Thái Hổ nuốt nước bọt run rẩy hỏi:
- Giết chết hắn chưa?
Trong màn đêm, Trần Phàm vừa đi về chỗ đống thi thể vừa thay băng đạn, nghe được trong tai truyền ra thanh âm, Trần Phàm dùng một loại ngữ khí không hề có chút cảm tình của nhân loại, khàn khàn nói:
- Bọn chúng đều đã chết.
Đã chết?
Bên tai vang lên thanh âm khàn khàn của Trần Phàm, cả người Thái Hổ chấn động, bàn tay run run, vô tuyến điện trực tiếp rơi xuống mặt đất.
Nỗi sợ hãi khôn cùng đã hoàn toàn khống chế thân thể hắn, hắn nương theo ánh trăng mong manh thần tình hoảng sợ nhìn Stern, lẩm bẩm nói: ''Hắn...hắn...một mình trong vòng vài phút giết...giết chết hai mươi bốn bảo tiêu của tôi...
- Tê...
Stern không nhịn được hít sâu một hơi. trong lòng không còn cách nào bảo trì trấn định. "Bên ngoài tổng cộng có bao nhiêu người?
Stern hỏi.
- Mười bốn người.
- Năm!
Thái Hổ cùng một gã thủ hạ của Stern đồng thời đáp.
- Mẹ nó, bên ngoài có mười chín người, bên trong còn có mười làm người chúng ta, tao cũng không tin hắn là thần thánh!
Stern cố gắng dùng phương thức mắng to để tạo thêm lòng can đảm cho chính mình, nhưng hiệu quả tựa hồ không rõ ràng.
Ít nhất không có chút tác dụng nào đối với Thái Hổ!
Trong lúc nhất thời bên trong biệt thự lại lâm vào yên lặng.
Bên ngoài biệt thự, thủ hạ của Stern cùng Thái Hổ bảo hộ chung quanh biệt thự. ánh mắt cảnh giác nhìn quanh bốn phía, một khi có gió thổi cỏ lay nào sẽ lập tức quét mắt tới.
Trong đêm tối. Trần Phàm tránh sau một thân cây, thông qua ánh trăng nhìn thoáng qua tình hình chung quanh biệt thự trước mặt.
Sau đó hắn xoay người nhặt lên một hòn đá.
- Sưu!
Cổ tay Trần Phàm run lên, hòn đá bắn ra.
- Ba!
Ngay sau đó, ở vị trí trái ngược chỗ hắn đang ẩn núp vang lên một thanh âm thanh thúy.
- Ở bên kia!
Lập tức có người mở miệng, cùng lúc đó tất cả mọi người đem ánh mắt nhìn về chỗ truyền ra thanh âm.
- Phanh, phanh, phanh, phanh!
Trần Phàm lắc mình, hai tay cầm hai súng, nhanh chóng bóp cò, bốn tiếng súng vang lên, bốn gã đại hán trong nháy mắt ngã xuống đất.
- Phanh!
Theo sau, những thủ hạ của Thái Hổ đều hoảng sợ nằm rạp xuống cỏ, mà thủ hạ của Stern lập tức phản ứng hướng Trần Phàm nổ súng.
- Sưu!
Trần Phàm cũng không hiếu chiến, thân mình chợt lóe lại chìm vào trong đêm tối.
- Hắn đang ở phương hướng hai mươi làm độ đông bắc, vài người qua đó!
Tên đại hán vừa nổ súng dùng tiếng Anh quát.
Không ai cử động.
Vô luận là người của hắn hay người của Thái Hổ đều không hề nhúc nhích.
- Tụi mày đi qua!
Tên đại hán kia nhìn một thủ hạ của Thái Hổ đang nằm rạp trên bụi cỏ hô.
- Con mẹ nó sao tụi mày không qua?
Tên thủ hạ Thái Hổ biết được bảo tiêu trong sơn trang đã bị giết sạch sẽ, cơ bản đều bị dọa bể mật, hận không thể lập tức trốn vào trong biệt thự, làm sao nguyện ý đi ra?
- Fuck!
Tên đại hán kia tức giận lớn tiếng chửi vang.
Sau đó biểu tình phẫn nộ trong nháy mắt cũng ngắc, trong ánh mắt hiện ra một bóng đen.
Phía trước, thân ảnh Trần Phàm xuất hiện.
Trong màn đêm, Trần Phàm tựa hồ đang mỉm cười với hắn.
- Phanh!
Súng nổ.
Viên đạn trong nháy mắt xuyên phá lực cản của không khí, chuẩn xác bắn trúng đầu đại hán. Nguồn truyện: Truyện FULL
Oanh!
Tên đại hán ngã bật ra.
- Phanh, phanh, phanh, phanh...
Theo sau, tiếng súng lại vang lên, hơn mười viên đạn điên cuồng quét về chỗ Trần Phàm vừa đứng.
Nhưng nơi đó không có một bóng người!
- Phanh! Phanh! Phanh!
Không biết qua bao lâu, ba tiếng súng lại vang lên, ba đại hán vừa thò đầu ra liền bị bắn nổ tung đầu.
Lúc sau, chờ khi người của Thái Hổ cùng Stern nổ súng, Trần Phàm đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, giống như chưa hề xuất hiện.
- Hổ...Hổ gia, khả năng bắn súng của hắn quá hoàn mỹ, ai thò đầu ra là người đó chết! Các huynh đệ đã chết một nửa, hắn không phải người...hẳn là ác ma...cho các huynh đệ vào đi thôi, nếu không chúng ta đều chết chắc rồi...
Nhìn thấy thân ảnh của Trần Phàm lại biến mất, một gã đàn em thân tín của Thái Hổ, đứng núp sau lưng một gốc cây thở hồn hển, thần tình sợ hãi nói.
Trong biệt thự, Thái Hổ nghe được gã thủ hạ hội báo, thì kinh hồn táng đảm nhìn Stern:
- Hắn lại giết chết thêm phân nửa người, để cho bọn họ vào trong đi, nếu không sẽ chết sạch mà thôi!
- Được!
Stern tâm thần không yên, vội vàng làm ra quyết định.
- Tiến vào, toàn bộ đều vào đi!
Thái Hổ không đợi Stern đổi ý, lập tức cầm lấy vô tuyến điện rít gào.
Giờ khắc này, hắn đã quên, trong tay Trần Phàm cũng có vô tuyến điện.
Hơn nữa còn lấy được từ trên thi thể đàn em của hắn.
Hoa lạp!
Bên ngoài biệt thự, đám thủ hạ bị dọa phá đảm nghe được mệnh lệnh của Thái Hổ, trong đó có một ít người như phát điên, không còn bận tâm Trần Phàm đang có mặt gần đó hay không, lập tức hướng ngay cửa biệt thự lao tới, có mấy tên còn chút thông minh lựa chọn nhảy qua cửa sổ, còn có hai ba tên cùng ba gã thủ hạ của Stern vẫn quỳ rạp trên mặt đất lẳng lặng chờ đợi.
Lần này tiếng súng không vang.
Bởi vì trong đám người hoảng loạn kia, có một người bước theo, thật bình tĩnh.
Hắn đã ném hai khẩu súng.
Chỉ cầm lấy một con dao găm MP.
Một người, một con dao.
Hắn là điên Đồ Tể.
- Bất hảo, hắn...hắn...hắn tựa hồ đã trà trộn vào rồi!
Ngay sau đó, một tiếng thét chói tai khàn khàn cắt ngang qua sự yên lặng của đêm đen!