Bên trong nhà hàng Cảnh Phong, Vương Hạo biết anh của mình đã tới, giãy dụa ngồi dậy, nhìn Lâm Bách Hân nói:
- Lâm tỷ, anh của tôi đã đến, đỡ tôi đi đón ảnh.
Trước đó Lâm Bách Hân muốn kiếm cớ rời đi, nhưng nghĩ lại chuyện này bởi vì nàng mà dựng lên, nếu nàng cứ bỏ đi như vậy, không khỏi sẽ đắc tội Vương thị huynh đệ, cuối cùng đành quyết định ở lại.
Lúc này nghe được Vương Hạo bảo mình dìu hắn, Lâm Bách Hân thoáng nhíu mày, không nói gì thêm, giữ im lặng đi tới bên cạnh Vương Hạo, đỡ hắn dậy nói:
- Vương Hạo, hay là lau máu trước đã?
- Không lau.
Vương Hạo đứng dậy, mang theo thương thế trên lưng, đau đến nhe răng nhếch miệng, sát khí trong con ngươi không hề giảm bớt nửa phần:
- Anh của tôi nhìn thấy tôi bị đánh thành như vậy, nhất định sẽ tươi sống lột da tên khốn kiếp kia!
Trong lòng Lâm Bách Hân chấn động, không dám nói thêm gì nữa.
Theo sau, Lâm Bách Hân giúp đỡ Vương Hạo, đi cùng quản lý nhà hàng ra cửa, đi tới cửa thang máy.
- Đinh đông!
Nương theo một tiếng vang giòn, cửa thang máy từ từ mở ra, khuôn mặt âm trầm của Vương Dũng hiện ra trong tầm mắt của mọi người.
Ngoài ra, phía sau Vương Dũng còn mang theo mười hai tên đại hán sắc mặt lạnh lùng, gương mặt bưu hãn.
Mười hai tên đại hán này có thể nói là tâm phúc tuyệt đối của Vương Dũng, trong quá trình Vương Dũng chinh chiến hắc đạo Hong Kong không thể bỏ qua công lao của bọn hắn.
- Anh!
Nhìn thấy Vương Dũng, Vương Hạo giống như được nhìn thấy cứu tinh, kích động hô to.
Trong mắt hiện lên tình cảnh cả người em trai Vương Hạo đầy máu thật bi thảm, sắc mặt Vương Dũng đột nhiên biến đổi, bước nhanh tới đỡ lấy Vương Hạo trầm giọng hỏi:
- Hạo tử, em làm sao vậy?
- Anh, tạm thời em chưa chết được.
Vương Hạo vội vàng nói:
- Việc khẩn cấp trước mắt, chúng ta đi giáo huấn tên tạp chủng kia - em muốn để cho hắn sống không bằng chết!
- Người còn chưa đi sao?
Trong con ngươi Vương Dũng hiện lên một tia sát khí.
- Không có.
Vương Hạo vội vàng lắc đầu.
- Hai đứa tụi mày tới đỡ em trai tao.
Vương Dũng quay đầu lại, sắc mặt không chút thay đổi nhìn hai gã thủ hạ phân phó một câu, diễn cảm chợt dữ tợn nói:
- Bản thân tao thật muốn xem là tên đại lục nào dám ăn gan hùm mặt gấu, đánh em tao thành như vậy!
Vừa nói xong, do Vương Dũng cầm đầu, trong ánh mắt hoảng sợ của quản lý nhà hàng cùng Lâm Bách Hân, đoàn người Vương Dũng hùng hổ hướng cửa nhà hàng đi đến.
Trong nhà hàng, những khách nhân bởi vì muốn biết tình thế phát triển tiếp theo nên vẫn chưa rời đi.
Lâm Đông vẫn cùng a Ngốc ngồi chung một bàn, mà Nạp Lan Hương Hương ngồi cùng bàn với Bảo Nhi, bốn người vì chờ Trần Phàm cũng chưa gọi thức ăn.
- Mau nhìn kìa, anh của Vương Hạo là Vương Dũng đã đến đây, lần này có trò hay để nhìn!
Đột nhiên, một công tử ăn chơi ngồi gần cửa nhìn thấy được Vương Dũng đang đi về phía bên này, lập tức hưng phấn nói với đồng bạn.
Tên công tử ăn chơi vừa nói xong, lập tức làm các khách nhân khác đều đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.
Cùng lúc đó, Lâm Đông và a Ngốc không hẹn mà cùng đứng dậy, lập tức đi tới bên cạnh Bảo Nhi cùng Nạp Lan Hương Hương.
- Nạp Lan tiểu thư, Trần tiên sinh sẽ lập tức đi vào, cô không cần lo lắng.
Lâm Đông sắc mặt bình tĩnh nói.
Nạp Lan Hương Hương ôm Bảo Nhi vào lòng, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Hoa lạp!
Ngay trong nháy mắt Nạp Lan Hương Hương vừa gật đầu, cửa nhà hàng bị Vương Dũng đẩy ra.
Nữ tiếp tân vừa nhìn thấy Vương Dũng mang theo một đám người hùng hổ đi vào cửa, bị dọa đến không nhẹ, không dám hỏi nhiều mà hoảng sợ thối lui ra sau quầy tiếp tân.
- Anh, chính là tên đại lục kia!
Vương Hạo đi theo phía sau Vương Dũng, sau khi tiến vào nhà hàng, lập tức oán độc nhìn về phía Lâm Đông đồng thời giơ tay chỉ qua.
Nhìn theo phương hướng chỉ tay của Vương Hạo, ánh mắt Vương Dũng rơi vào trên người Lâm Đông.
Nương theo ngọn đèn trong nhà hàng, Vương Dũng chợt thấy rõ khuôn mặt Lâm Đông, biểu tình dữ tợn hơi có vẻ ngây ra, đồng tử cũng hơi phóng lớn.
Tựa hồ hắn nhận ra Lâm Đông!
Theo sau, con ngươi hắn lóe lên thật nhanh, liền giữ im lặng dắt theo mười hai tên thủ hạ, trong ánh nhìn chăm chú của khách nhân trong nhà hàng, đi đến chỗ Lâm Đông.
Thấy một màn như vậy, sắc mặt Lâm Đông không chút thay đổi, theo bản năng tiến lên trước một bước, giống như một bức tường chắn ngang trước người Nạp Lan Hương Hương cùng Bảo Nhi, mà a Ngốc bước lại đứng ngay phía sau Lâm Đông, giống như một đầu dã thú tùy thời mà động, tùy thời cho con mồi một kích trí mạng!
- Tao tưởng là ai ăn gan hùm mặt gấu dám đánh em trai tao thành như vậy, nguyên lai là Lâm Đông mới danh chấn hắc đạo phía nam đoạn thời gian trước.
Rất nhanh. Vương Dũng dẫn người dừng cách Lâm Đông chừng ba thước, giống như một con rắn độc nhìn chằm chằm Lâm Đông, ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Lâm Đông không chút sợ hãi đón nhận ánh mắt Vương Dũng, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Vương Dũng, đừng trách tao không nhắc nhở mày, chơi lửa sẽ đốt người, hiện tại mày dẫn người đi còn kịp.
- Hắc!
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Lâm Đông, Vương Dũng nở nụ cười, cười thật lạnh, rất khinh thường, hắn dùng loại ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc để nhìn Lâm Đông, âm lãnh nói:
- Hắc đạo phía nam nói Lâm Đông mày là một con chó điên, theo tao thấy, con mẹ nó mày chỉ là một con chó ngu ngốc chỉ biết ăn phân!
Nghe lời vũ nhục của Vương Dũng, biểu tình Lâm Đông không hề phát sinh biến hóa, hắn chặt chẽ dựa theo chỉ thị của Trần Phàm, tạm thời ổn định trường hợp.
- Tiểu tạp chủng, mày sợ sao? Mẹ nó, từ nhỏ đến lớn còn chưa có kẻ nào dám đánh lão tử, mày chẳng những tát lão tử, còn đập ghế vào người tao!
Phía sau Vương Dũng, Vương Hạo thấy Lâm Đông gặp mặt Vương Dũng vẫn thản nhiên không chút sợ hãi đã rất tức giận, lúc này thấy Lâm Đông trầm mặc, lập tức nghĩ là Lâm Đông đã sợ, kêu gào nói:
- Lão tử mặc kệ mày là chó điên hay con chó ngu ngốc, hôm nay lão tử phải biến mày thành con chó chết!
Vừa nói xong, Vương Hạo xúi giục nói:
- Anh không cần nhiều lời với tên tạp chủng này.
- Lâm Đông, tao cho mày một cơ hội giữ mạng sống.
Vương Dũng liếm liếm môi, trong con ngươi tràn ngập ra sát khí dày đặc:
- Quỳ xuống, cho em tao đánh, đánh tới khi nào nó cao hứng mới thôi! Nếu không tao cam đoan ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của mày!
- Tao là một con chó, nhưng chủ nhân của tao chỉ có một.
Trên mặt Lâm Đông lộ ra dáng tươi cười âm lãnh, thanh âm không lớn nhưng giọng nói lại cực kỳ kiên định:
- Đời này ngoại trừ quỳ trời quỳ đất quỳ lại cha mẹ, có thể làm cho tao quỳ xuống chỉ có chủ tử của tao.
- Khi trước chủ tử của tao nói cho tao biết, muốn sau này tao làm một con chó đứng thẳng.
Nói tới đây, trong con ngươi Lâm Đông hiện lên vẻ vô cùng khinh thường:
- Mày muốn tao quỳ xuống, có thể sao?
Mày muốn tao quỳ xuống, có thể sao?
Lời nói nhẹ nhàng của Lâm Đông giống như sấm rền cuồn cuộn, nổ vang bên tai Vương Dũng cùng mọi người chung quanh.
Bên tai vang lên lời nói kiên định của Lâm Đông, trong con ngươi hiện rõ biểu tình khinh thường của hắn, tất cả mọi người kể cả Vương Dũng đều cũng biết. Lâm Đông sẽ không quỳ.
- Tốt, tốt, tốt!
Vương Dũng nói ba chữ tốt liên tục, sát khí trong con ngươi càng đậm:
- Lâm Đông, hay là mày cho rằng mày dời ông chủ mày ra, tao cũng không dám động tới mày sao?
- Mày không dám.
Khóe mắt Lâm Đông nhìn xuyên qua cửa kính nhà hàng, thấy được Trần Phàm đang bước nhanh vào, trong lòng chợt hạ xuống hòn đá lớn.
Nghe được lời nói của Lâm Đông, Vương Dũng tức giận đến nở nụ cười, theo sau âm trầm nói:
- Lâm Đông, tao cho mày biết, đừng nói mày dời ra danh hào của ông chủ mày, coi như hôm nay ông chủ mày có đứng tại đây, lão tử cũng muốn cho mày biến thành một con chó chết!
- Mày thử động tới một cọng lông của hắn thử xem.
Vương Dũng vừa dứt lời, một thanh âm đột nhiên vang lên!
Thân ảnh Trần Phàm xuất hiện ngay cửa nhà hàng, phía sau hắn đi theo hơn mười thành viên Ám Đường, còn có sáu gã đặc công vẫn bám theo hắn như âm hồn bất tán.
Với Trần Phàm dẫn đầu tất cả mọi người vừa bước vào cửa, liền lập tức hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người trong nhà hàng, tất cả không tự chủ được đều đưa mắt nhìn tới.
Trần Phàm đi vào không chỉ hấp dẫn ánh mắt của khách nhân, cũng làm cho Vương Dũng cùng thủ hạ của hắn đồng thời quay đầu nhìn lại.
Bên tai vang lên lời nói hung hăng càn quấy của Trần Phàm, nhìn thấy Trần Phàm đi vào, đồng tử Vương Dũng trong nháy mắt thu nhỏ lại thành châm nhọn nguy hiểm, mà Vương Hạo đứng bên cạnh hắn nhìn thấy Trần Phàm xuất hiện, sắc mặt biến đổi, sau đó trong con ngươi bắn ra ánh mắt oán độc.
Hiển nhiên, đời này Vương Hạo cũng không cách nào quên được chuyện Trần Phàm đã ra lệnh phong sát hắn!
Đối mặt ánh nhìn chằm chằm của đám người Vương Dũng, biểu tình của Trần Phàm giống như mặt hồ không gợn sóng, bình tĩnh đến mức làm cho người ta sợ hãi.
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người xung quanh, hắn bình tĩnh đi thẳng tới chỗ Lâm Đông đang đứng chắn trước người Nạp Lan Hương Hương cùng Bảo Nhi.
Một giây, hai giây, ba giây.
Thời gian giống như chậm dần.
Một bước, hai bước, ba bước.
Hình ảnh giống như lùi lại.
Cả nhà hàng, nháy mắt lâm vào sự yên lặng như cõi chết, chỉ có tiếng bước chân của đoàn người Trần Phàm vang ra.
Giống như đi qua mấy thế kỷ, lại giống như chỉ là trong nháy mắt, Trần Phàm đi tới trước người thủ hạ của Vương Dũng, đường đi bị thủ hạ của Vương Dũng ngăn trở. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Cút.
Trần Phàm bình tĩnh nhìn thoáng qua đại hán ngăn trở đường đi, thản nhiên nói.
Đại hán biến sắc, không tránh đường mà do dự quay đầu nhìn về phía Vương Dũng.
Trần Phàm động!
Trong ánh nhìn chăm chú ngừng cả hô hấp của các khách nhân, Trần Phàm vung lên tay phải.
- Bá!
Mọi người chỉ nhìn thấy trước người tên đại hán kia hiện lên một bóng bàn tay.
Nhanh, nhanh đến cực hạn!
- Ba!
Tiếng vang thanh thúy vang ra trong nháy mắt, lực lượng thật lớn trực tiếp đem tên đại hán đánh bay ra ngoài.
Loảng xoảng loảng xoảng!
Thân hình đại hán hung hăng đập vào bàn ăn bên cạnh, đập vỡ bàn ăn, đồ ăn rơi đầy đất tán lạc.
Trần Phàm đột nhiên ra tay, chẳng những làm cho các khách nhân trợn mắt há hốc mồm, ngay cả đoàn người của Vương Dũng cũng ngây dại.
Hiển nhiên không ai nghĩ đến Trần Phàm lại trực tiếp động thủ!
- Bá!
Sau thoáng khiếp sợ ngắn ngủi, những thủ hạ của Vương Dũng không đợi Vương Dũng truyền đạt mệnh lệnh, lập tức móc súng ra, họng súng nhắm ngay Trần Phàm.
- A!
Nhìn thấy thủ hạ của Vương Dũng rút súng, một ít khách nhân ngồi gần hoảng sợ đến hồn phi phách tán, thét lên chói tai chạy khỏi chỗ ngồi, những khách nhân xa xa ôm đầu ngồi xổm xuống, trường hợp trở nên vô cùng hỗn loạn.
- Không cần rút súng.
Ngay khi thành viên Ám Đường chuẩn bị rút súng, thanh âm Trần Phàm vang lên.
Theo sau, trong biểu tình hơi có vẻ khiếp sợ của thành viên Ám Đường, sắc mặt Trần Phàm bình tĩnh nhìn họng súng đen nhánh, bước về phía trước một bước.
- Cút, hoặc là chết!
Một bước bước ra, thanh âm bình tĩnh lại vang lên.
Thanh âm kia, như hổ gầm, như sấm rền.
- Stern, đêm nay tao sẽ cắt đầu của mày làm chén rượu!
Stern đã lui vào trong hành lang lầu hai biệt thự, bên tai vang lên thanh âm băng sương của Trần Phàm, sắc mặt đột ngột trắng bệch, vẻ sợ hãi trong đòi con ngươi là không thể che giấu.
Bởi vì Hắc Ám U Linh nghiên cứu chế tạo ra gien số 1 thành công, bởi vì nhìn thấy thực lực thủ hạ bên cạnh mình tăng lên mạnh mẽ gấp đôi, hắn vốn luôn luôn cao ngạo, lòng tự tin càng thêm bành trướng, cho nên chủ động xin lệnh dẫn người tới Đông Nam Á, cố gắng cấp ra một đáp án làm cho cha hắn cùng toàn bộ thành viên cao tầng Hắc Ám U Linh thực hài lòng.
Trước khi đến, hắn tùng thỉnh giáo thánh nữ Olivia, từ trong miệng Olivia biết được ngày đó sở dĩ Đồ Tể có thể chém giết mười hai U Linh Thánh Vệ, hoàn toàn là bởi vì trong tay cầm Sát Thần Đao, cho nên thực lực mới bạo tăng!
Đây cũng chính là nói, nếu Đồ Tể không có Sát Thần Đao, sẽ chết ở trong tay của mười hai U Linh Thánh Vệ!
Bởi vì từ trong miệng Olivia biết được điểm này, nỗi sợ hãi của Stern đối với Đồ Tể cũng biến mất không còn sót lại chút gì!
Theo hắn xem ra, mình đưa tới mười hai tên thủ hạ tiêm gien số 1 tới Đông Nam Á, tuy rằng trên thực lực còn một chút chênh lệch với mười hai U Linh Thánh Vệ, nhưng dựa theo lời Olivia, ít nhất khi vây công Đồ Tể sẽ không bị bại mới đúng...
Chuyện cho tới bây giờ, Stern biết mình sai lầm rồi.
Sai thật sự thái quá.
Bởi vì Đồ Tể giết thủ hạ của hắn như giết gà!
Nỗi sợ hãi khôn cùng lại bao phủ tâm linh Stern, thế cho nên làm cho hắn nhất thời không biết phải làm sao.
So sánh với Stern mà nói, lúc này chín tên thủ hạ tiêm gien số 1 đang ở cạnh hắn lại không chút nào sợ hãi.
- Stern thiếu gia.
Nhìn thấy Stern bị thủ đoạn của Trần Phàm hù cho hoảng sợ, một gã đại hán sắc mặt không chút thay đổi nói:
- Tuy rằng chúng tòi không thể cam đoan giết chết được Đồ Tể, nhưng tuyệt đối có thể cam đoan mang ngài rời khỏi nơi này!
- Rời khỏi?
Trong lòng Stera chợt động, nhìn về phía thủ hạ của mình:
- Làm sao rời đi?
- Stern thiếu gia.
Nhìn thấy Stern đã hoàn toàn bị Đồ Tể làm sợ tới rối loạn, sắc mặt tên đại hán không chút thay đổi nói:
- Lầu hai tòa biệt thự này tổng cộng có sáu cửa sổ, trước sau có ba, chúng ta có thể phân nhau từ cửa sổ nhảy xuống.
- Phân ra rời đi?
Hai mắt Stern tỏa sáng, thầm mắng mình hồ đồ - dù sao Trần Phàm chỉ có một mình, nếu hắn và thủ hạ của hắn chia ra rời đi, một mình Trần Phàm không có khả năng giết hết từng người!
- Được, cứ làm như thế!
Vừa hiểu được điểm này, Stern lập tức làm ra quyết định:
- Hai người đi xuống dưới lấy lên mấy cỗ thi thể, trước khi nhảy lầu dùng thi thể hấp dẫn hắn.
- Dạ, Stern thiếu gia!
Hai gã đại hán lĩnh lệnh xuống lầu.
Trong đại sảnh lầu một, Trần Phàm đem Kroff giấu vào trong góc bí mật, đồng thời rút ra con dao găm M 9 trong cơ thể thủ hạ Thái Hổ.
Trước đó hắn bắn chết hai gã thủ hạ của Stern ở ngoài biệt thự xong liền quay về đại sảnh lần nữa.
Rút dao găm xong, Trần Phàm đang định theo cầu thang đi lên lầu, lại ngạc nhiên nghe được trên lầu truyền xuống tiếng bước chân.
Tuy rằng rất nhẹ, nhưng lại bị Trần Phàm nghe được thật rõ ràng.
Thậm chí. Trần Phàm thông qua tiếng bước chân còn đoán được, có hai người đi xuống!
Hít sâu một hơi. Trần Phàm ngùng thở, thân hình tựa sát vách tường ngay cửa thang lầu, kiên nhẫn chờ đợi.
- Hắn hẳn đang ở bên ngoài!
Ngay cửa thang lầu, một gã thủ hạ của Stern thấy một gã khác thật quá cẩn thận, sắc mặt không chút thay đổi nói.
Tên đại hán kia cũng không phải sợ hãi, nhưng đã có thói quen làm việc thật cẩn thận.
Lúc này nghe được lời nói của đồng bạn, cũng không còn cố ý đè thấp tiếng bước chân, bước nhanh xuống lầu.
Ba ba ba...Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Trần Phàm cũng nhắm hai mắt lại, sắc mặt bình tĩnh đến cực điểm.
Ba!
Tiếng bước chân dừng lại, một gã đại hán đi xuống bậc thang cuối cùng, lộ ra nửa thân trên.
Sưu!
Trần Phàm động.
Tay phải của hắn chém ra nhanh như chớp, năm ngón tay thành hình trảo, chụp vào cổ đại hán, đồng thời thân thể bay ra.
- Bá!
Cổ họng đại hán nháy mắt bị Trần Phàm chộp lấy, giống như bị gọng kìm kẹp trúng không thể nhúc nhích.
Không có tiếng hét, không có sợ hãi, đại hán theo bản năng giơ tay lên, họng súng nhắm ngay Trần Phàm.
- Sưu!
Cánh tay Trần Phàm phát lực, dùng sức bóp mạnh, mượn dùng lực đàn hồi cả người đột nhiên bay lên không.
- Phanh! Phanh!
Hai đại hán cơ hồ cùng một thời gian nổ súng.
Trần Phàm vừa bay lên không, tay phái đột nhiên vung lên, dao găm M 9 trong tay hóa thành một đạo hàn quang, từ phía sau xẹt qua yết hầu tên đại hán!
- Phốc xuy!
Máu tươi nóng bỏng giống như dòng suối điên cuồng phun ra!
Yết hầu bị cắt ngang, đại hán cũng không dùng tay che vết thương mà lại tiếp tục giơ súng.
Đại hán phía trước đột nhiên xoay người, giơ tay bắn.
- Phanh!
Tiếng súng vang lên.
Trên không trung, Trần Phàm đưa tay bắt được lan can thang lầu, thân hình rung động né tránh viên đạn, viên đạn bắn trúng đại hán phía sau.
- Sưu!
Trần Phàm quay người, vải ra dao găm trong tay.
- Phốc xuy!
Không đợi tên đại hán phía trước kịp làm ra phản ứng, dao găm hóa thành một đạo hàn quang, xỏ xuyên qua cổ họng của hắn.
Oanh!
Tên đại hán phía sau rơi xuống đất, cuối cùng không thể bóp cò.
Phanh!
Tên đại hán phía trước cũng rơi xuống đất, nhưng bằng vào sinh mệnh lực cuối cùng nổ súng, nhưng họng súng không nhắm ngay Trần Phàm mà nổ một phát lên trần nhà.
Trong khoảnh khắc, hai gã đại hán bị giết chết, Trần Phàm lặng yên rơi xuống đất, nhanh chóng cầm một khẩu súng lên, đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài.
Ngoài cửa sổ, một bóng người từ trên lầu nhảy xuống.
Phanh!
Súng nổ.
Viên đạn trong nháy mắt xuyên thủng đầu tên đại hán kia, một đóa hoa đỏ tươi nở rộ trên không trung.
Phanh!
Thân hình tên đại hán nặng nề đập lên mặt đất, miệng phun bọt máu, không hề nhúc nhích.
Ngay cửa sổ, Stern sợ tới mức rụt đầu lại.
Nguyên bản hắn và thủ hạ của hắn đều cho rằng Trần Phàm đang ở bên ngoài biệt thự, cho nên mới cho hai gã thủ hạ đi xuống tìm thi thể, muốn dùng phương pháp vứt xác để mê hoặc Trần Phàm, lại thật không ngờ Trần Phàm vẫn còn ở bên trong đại sảnh lầu một.
Sau khi biết được điểm này, Stern nhân cơ hội Trần Phàm đang giao phong với thủ hạ của hắn, lập tức làm ra quyết định nhảy lầu chạy trốn!
Nhưng...
Hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, Trần Phàm có thể trong khoảnh khắc giết chết hai gã thủ hạ đã tiêm gien số 1, hơn nữa còn đem tên thủ hạ nhảy lầu đánh gục trên không trung!
Điều này không khỏi làm hắn phải lập tức co rụt trở vào!
Nhìn thấy bên cạnh chỉ còn sáu gã thủ hạ, một cảm giác sợ hãi hoàn toàn bao phủ nội tâm Stern.
Sợ!
Stern thật sự đã sợ!
Ánh trăng chiếu lên trên mặt của hắn, trên mặt của hắn không còn nhìn thấy vẻ mặt cao cao tại thượng khi đối diện Kroff, chỉ còn nỗi sợ hãi!
Nỗi sợ hãi đến từ tận sâu trong linh hồn!
Thậm chí nỗi sợ hãi đã bắt đầu chậm rãi đổi thành cảm xúc tuyệt vọng...
Giờ khắc này, Stern chỉ hận không thể lập tức tiêm vào gien số 1, như vậy hắn sẽ không còn sợ hãi, cũng sẽ không vì sợ hãi mà do dự liên tục, luôn mãi bỏ qua cơ hội!
Ngay khi Stern đang hoài nghi mình còn cơ hội sống sót để rời khỏi biệt thự này hay không, hai gã thủ hạ không đợi hắn phân phó, chủ động bảo hộ ngay cửa hành lang, ngắm chuẩn cửa thang lầu, chỉ cần Trần Phàm xuất hiện sẽ lập tức nổ súng.
Bốn gã thủ hạ còn lại, hai người thủ hộ bên cạnh Stern, hai người núp hai bên cửa sổ, quan sát động tĩnh bên ngoài.
- Stern thiếu gia, chúng ta phải lập tức làm ra quyết định, nếu không tình huống sẽ trở nên thập phần nguy hiểm!
Tên đại hán có làn da trắng nõn bảo hộ bên cạnh Stern nói.
Không phải sẽ...
Mà là đã thập phần nguy hiểm!
Trong lòng Stern không cách nào bình tĩnh trở lại, sự bình tĩnh cùng cơ trí của đứa con U Linh, đã sớm theo sự giết chóc của Trần Phàm biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi!
- Hai người tụi mày từ nơi này cùng nhau nhảy xuống, nếu hắn không ở dưới, đi hấp dẫn lực chú ý của hắn, chúng ta chạy trốn từ đối diện!
Sau thoáng trầm mặc ngắn ngủi, Stern cắn răng làm ra quyết định sau cùng.
- Tao nói rồi, phái cắt bỏ đầu của mày làm chén rượu.
Lời của Stern vừa thốt ra, không đợi hai gã thủ hạ của hắn làm ra hành động, âm thanh lạnh như băng lại vang lên:
- Còn muốn chạy? Đã muộn!
Trong lòng Stern chấn động.
Ngay cửa hành lang, hai gã đại hán được tiêm gien số 1, lực phản ứng được tăng cường, lập tức thay đổi họng súng nhắm ngay ban công.
Nhưng...
Đúng như lời Trần Phàm đã nói.
...Đã muộn!
Trên ban công, thân ảnh giống như u linh lại thoáng hiện.
Hai tay hắn cầm hai khẩu súng, giống như bước chậm đi hướng hai gã đại hán.
Phanh!
Phanh!
Bóp cò, viên đạn nháy mắt bắn ra, chuẩn xác xuyên vào ấn đường hai gã đại hán, xen lẫn vết máu nhảy bắn ra!
Nói chung, khi trái tim bị bắn trúng, người có sức sống mạnh mẽ có thể còn hấp hối vài giây đồng hồ.
Đối với cao thủ dùng súng mà nói, vài giây đồng hồ đủ cho bọn hắn giết chết địch nhân! Hơn nữa không chỉ giết một người!
Nhưng...
Ấn đường trúng đạn.
Sẽ nháy mắt tử vong.
Oanh!
Cơ hồ cùng một thời gian, hai gã đại hán bảo hộ nơi cửa hành lang đã ầm ầm ngã xuống đất.
Bên trong phòng, hai gã thủ hạ bảo hộ bên cạnh Stern lập tức ấn Stern núp sau giường, về phần hai gã định nhảy cửa sổ lại không chút do dự hướng Trần Phàm bóp cò.
Phanh! Phanh!
Bởi vì tiêm gien số 1, bọn hắn không hề sợ hãi, không bắn hết băng đạn mà chỉ lựa chọn bắn tỉa.
Nhưng chờ khi bọn hắn nổ súng, Trần Phàm lại lách sang bên.
Chỉ một bước.
Liền tránh thoát phạm vi tầm bắn của hai gã đại hán.
Phanh!
Theo sau, tiếng súng thứ ba vang lên.
Lần này nổ súng chính là Trần Phàm.
Hắn lắc mình phóng ra, không hề nhắm, mà dựa theo trí nhớ bắn vào chỗ tên đại hán đang đứng.
Hoa lạp!
Đại hán bị bắn trúng, thân hình đập vào cửa hành lang, sau đó xụi lơ trên mặt đất.
Một gã đại hán khác, làn một vòng ngay tại chỗ, trốn ra khỏi tầm bắn của Trần Phàm.
Trần Phàm đi ra ban công, nhấc lên thi thể tên đại hán ngay cửa hành lang, dán sát vách tường, đột nhiên dừng bước.
Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây...
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Trần Phàm không hề hành động, mà trong phòng, tiếng hô hấp của Stern cũng càng ngày càng dồn dập.
Căn cứ tiếng hít thở, Trần Phàm suy đoán được chỗ đứng của Stern!
Mà căn cứ phương hướng tên đại hán vừa làn qua, Trần Phàm trên cơ bản cũng suy đoán được vị trí của hắn.
Như vậy bên trong phòng, vị trí của bốn người đều bị Trần Phàm nắm chắc.
Sau khi biết được tất cả chuyện này, Trần Phàm cũng không tiếp tục lãng phí thời gian, hắn mạnh mẽ vải ra thi thể trong tay!
- Hô!
Thi thể tên đại hán bay ra.
Phanh! Phanh! Phanh!
Ba tiếng súng cơ hồ vang lên cùng một lúc, trên không trung, thi thể bị bắn ra ba lỗ thủng, máu tươi văng khắp nơi.
Oanh!
Thi thể đại hán hung hăng đánh trúng cửa, trực tiếp đánh vỡ cửa sổ, rót xuống dưới. Nguồn:
- Hô...hô...
Trong phòng ngủ, Stern không cách nào ổn định lại hô hấp của mình.
Mà ba gã thủ hạ của hắn lại tập trung hoàn toàn tinh thần nhìn chằm chằm ra cửa phòng, nắm chặt súng, không hề run tay, cho thấy được tố chất tâm lý của bọn hắn rất tốt.
Sau thoáng hỗn loạn ngắn ngủi, trong phòng ngủ lại lâm vào vẻ im lặng quỷ dị.
Nhưng...
Không ai cho rằng bọn hắn đã được an toàn kể cả Stern, ngược lại đây giống như sự yên lặng trước cơn bão táp.
- Game over!
Không biết qua bao lâu, trong phòng ngủ yên lặng vang lên một thanh âm lạnh như băng. Một thân ảnh giống như quỷ mị xuất hiện ngay cửa sổ.
Là Đồ Tể.