Lúc Vương Dũng đến dáng vẻ không ai bì nổi, cuối cùng cả người đầy máu được thủ hạ mang ra ngoài, giống như một con chó chết.
Hai thái cực hoàn toàn trái ngược này làm trong lòng đám thủ hạ Vương Dũng thật đủ thứ mùi vị.
Ở trong trí nhớ của bọn hắn, từ khi bọn hắn bắt đầu đi theo Vương Dũng, Vương Dũng cũng chưa từng bi thảm như hôm nay.
Đám thủ hạ Vương Dũng trăm mối cảm xúc, những khách nhân còn lưu lại trong nhà hàng xem kịch vui cũng không thể yên tĩnh trở lại.
Những khách nhân từng nghe nói qua về sự tích của Trần Phàm còn hoàn hảo, nhiều ít có chút chuẩn bị tâm lý, những khác nhân chưa từng nghe nói qua về Trần Phàm, nỗi khiếp sợ trong lòng không cách nào diễn tả bằng lời nói.
Vương Hạo bị đánh tới quỳ xuống, Vương Dũng lại bị đánh tàn phế.
Tin tức này nhất định vào ngày mai sẽ thổi quét cả Hong Kong, thậm chí sẽ lấy tốc độ khủng khiếp lan tràn khắp hắc đạo phía nam!
Trong nhà hàng, nhìn thấy thủ hạ Vương Dũng đã đem huynh đệ hắn rời đi, Trần Phàm chậm rãi dụi tắt tàn thuốc trong tay, trong ánh mắt sợ hãi của những khách nhân đứng dậy nhìn thoáng qua hai bàn tay đầy máu của Lâm Đông, thản nhiên nói:
- A Đông, anh đi tẩy rửa một chút, chúng tôi chờ anh bên ngoài.
- Dạ. Trần tiên sinh.
Lâm Đông gật đầu cung kính đáp, vứt bỏ chiếc ghế dựa loang lổ máu trong tay, đi về phòng vệ sinh.
Mà Trần Phàm mang theo thành viên Ám Đường đã thu hồi súng ống, định rời đi.
- Trần Phàm.
Ngay khi Trần Phàm vừa định rời đi, đội trưởng đặc công tiến tới, sắc mặt phức tạp lên tiếng gọi.
Trần Phàm dừng bước, sắc mặt bình tĩnh nhìn đội trưởng đặc công:
- Chỉ là chuyện đánh nhau bình thường mà thôi, còn chưa tới phiên ngành đặc công các vị đến quản, muốn đến quản cũng chỉ có cảnh sát.
Nghe được lời nói của Trần Phàm, sáu gã đặc công đều hiện lên vẻ mặt bất đắc dĩ.
Bởi vì bọn họ biết Trần Phàm nói không sai!
Mỗi cơ cấu đều tự có chức năng riêng, chuyện đánh nhau quả thật không tới phiên bọn họ tới quản.
Mà Trần Phàm chẳng những lợi dụng điểm này làm cho bọn họ không thể ngăn cản, còn xảo diệu lợi dụng thân phận của bọn họ làm cho đám thủ hạ của Vương Dũng không dám rút súng.
Về phần đánh nhau sao?
Theo sáu gã đặc công xem ra, Trần Phàm là Long Nha, chỉ cần một bàn tay đủ bóp chết đám người Vương Dũng!
Đồng dạng bọn hắn đều rất rõ ràng, nếu Trần Phàm không có băn khoăn, lấy khoảng cách giữa đám thủ hạ Vương Dũng cùng Trần Phàm, muốn dùng súng bắn chết Trần Phàm trên cơ bản chỉ là chuyện thiên phương dạ đàm.
Thậm chí bất cứ người nào trong bọn họ, ở trong vòng mười thước dù có cầm súng cũng không phải là đối thủ của Trần Phàm.
Nói khó nghe một chút, bọn họ đều không dám cam đoan mình có cơ hội để nổ súng hay không!
Nhìn thấy đội trưởng đặc công lộ vẻ bất đắc dĩ, Trần Phàm khe khẽ thở dài, nói:
- Các anh hẳn nên rõ ràng, tôi chỉ là thân bất do kỷ.
Thân bất do kỷ?
Trong lòng sáu gã đặc công thầm thở dài, ánh mắt nhìn phía Trần Phàm hơi đồng tình.
- Yên tâm đi, tôi có điểm mấu chốt cùng nguyên tắc của mình.
Trần Phàm giống như tự nói chuyện với mình lại giống như giải thích với sáu đặc công:
- Lướt qua đạo hồng câu kia, đừng nói là các anh cho dù là huynh đệ ngày xưa của tôi cũng sẽ không bỏ qua cho tôi. Đồng dạng, lão thái gia đã nằm dưới Bát Bảo Sơn cũng sẽ chết không nhắm mắt, mà tôi...cũng sẽ không tha thứ cho chính mình!
Vừa nói xong, Trần Phàm thu hồi ánh mắt đi nhanh khỏi nhà hàng.
Lúc này sáu gã đặc công cũng không ngăn trở, trong lòng lại thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Theo bọn họ xem ra, một Long Nha biết nắm chắc mấu chốt cùng nguyên tắc, chỉ làm bọn họ đau đầu mà thôi, mà một Long Nha không có nguyên tắc đủ làm cho bọn họ kinh hồn táng đảm.
Về phần...Đồ Tể.
Đó chính là ác mộng của mọi người!
Bên ngoài nhà hàng, quản lý nhà hàng đợi đã lâu, nhìn thấy Trần Phàm ra cửa gương mặt lộ vẻ sợ hãi nói:
- Tiên sinh, bạn của ngài ở phòng bên kia.
- Cảm ơn.
Trần Phàm mỉm cười, để thành viên Ám Đường lưu lại, một mình hắn đi vào phòng.
Cảm ơn?
Bên tai vang lên hai chữ này, trong con ngươi nhìn thấy dáng mỉm cười bình dị gần gũi của Trần Phàm, quản lý nhà hàng hoàn toàn há hốc mồm. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Mỗi người đều là sự tổng hợp của thiên sứ cùng ác ma, bên phải là ác ma, bên trái là thiên sứ, cách nhau chỉ một ý niệm mà thôi!
Trong đầu của quản lý nhà hàng đột nhiên lóe ra những lời này.
Phía trước, a Ngốc mang theo ba gã thành viên Ám Đường bảo hộ ngay cửa phòng, nhìn thấy Trần Phàm đi tới, lập tức cung kính hành lễ:
- Trần tiên sinh.
Trần Phàm mỉm cười gật đầu, đẩy cửa đi vào.
Đây là một gian phòng cung cấp cho khách nhân nghỉ ngơi, diện tích không lớn nhưng trang trí cực kỳ xa hoa, đồ dùng bên trong đầy đủ không thiếu thứ gì.
Sau khi Trần Phàm vào cửa. Nạp Lan Hương Hương đang nắm tay Bảo Nhi đứng ngay bên cửa sổ thưởng thức cảnh đêm của Hong Kong.
Nghe được thanh âm tiếng cửa mở, Nạp Lan Hương Hương xoay người, cảm xúc phức tạp hoàn toàn biến mất trên khuôn mặt của nàng, chỉ còn lại biểu tình ôn nhu:
- Xử lý xong rồi sao?
- Ân.
Trần Phàm gật đầu:
- Có lẽ cô với Bảo Nhi không còn tâm tình ở lại đây dùng cơm nữa, hay là chúng ta đổi địa phương khác đi.
- Tôi không sao cả.
Nạp Lan Hương Hương mỉm cười lắc đầu, sau đó nhìn về phía Bảo Nhi:
- Mấu chốt chỉ xem Bảo Nhi.
- Đại ca ca, không cần đổi chỗ, ở chỗ này đi.
vẻ mặt Bảo Nhi thật nhu thuận.
Trần Phàm thấy thế cúi người xuống nựng nhẹ trên mặt Bảo Nhi, cười nói:
- Được rồi, anh cho người phục vụ đưa món ăn lên.
Dứt lời, Trần Phàm xoay người đi ra khỏi phòng, nhìn a Ngốc nói:
- A Ngốc, anh đi cho người phục vụ bưng lên ba phần thịt bò, một phần salad hoa quả, thêm một ít điểm tâm lót dạ.
- Dạ. Trần tiên sinh.
A Ngốc cung kính nhận lệnh.
- Các huynh đệ đều đã đói bụng, đều dùng cơm ở đây đi.
Trần Phàm bổ sung một câu.
A Ngốc gật đầu xoay người rời đi.
Cùng lúc đó.
Thủ hạ Vương Dũng đem Vương Dũng đã hôn mê đặt vào trong xe Lincoln, ngoài ra còn có hai gã thủ hạ khác dìu Vương Hạo, nhưng tận sâu trong con ngươi bọn hắn mang theo vẻ khinh thường thật sâu!
Hiển nhiên theo bọn hắn xem ra, Vương Hạo nhu nhược quỳ xuống cầu xin tha thứ cùng với việc Vương Dũng thà chết không chịu khuất phục so sánh với nhau, quả thực là khác nhau một trời một vực!
Nếu ở bình thường, nhận thấy được vẻ bất mãn trong mắt thủ hạ Vương Dũng, hơn phân nửa Vương Hạo sẽ phát hỏa, nhưng giờ khắc này hắn giống như mất đi hồn phách, sắc mặt tái nhợt thân hình run rẩy không thôi.
- Vương thiếu, tôi đề nghị đưa Dũng ca tới bệnh viện trước, đồng thời gọi điện thoại cho Hồng gia báo cáo chuyện này.
Mang Vương Dũng vào trong xe xong, một gã đầu lĩnh thủ hạ đề nghị.
- Cô đông!
Vương Hạo nuốt nước bọt, lấy lại tinh thần nhìn thoáng qua Vương Dũng đã hoàn toàn hôn mê, đầu gật lia lịa như gà mổ thóc:
- Được rồi, đúng, trước tiên đưa anh tôi đến bệnh viện, tôi gọi điện thoại cho cha tôi!
Nói xong Vương Hạo cũng không chậm trễ chui vào trong xe lấy di động gọi điện thoại cho Vương Hồng đang ở tại đại bản doanh Thanh bang Đông Nam Á.
Điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm bực bội của Vương Hồng:
- Đã trễ thế này, gọi điện thoại cho cha có việc gì thế?
Tuy rằng cho tới nay bởi vì Vương Hạo còn trẻ tuổi, Vương Hồng rất cưng chiều đứa con trai này, nhưng ở đoạn thời gian vừa rồi Vương Hạo gặp phải rắc rối do trêu chọc tới Trần Phàm, vì thế Vương Hồng cũng rất tức giận.
Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Đây là sách lược của Vương Hồng trong chuyện Trần Phàm giao phong cùng Tiết Hồ.
Dựa theo mưu kế của hắn, nếu Tiết Hồ có thể thủ thắng, cũng sẽ phải trả giá thảm trọng, đến lúc đó hắn có thể cường thế phóng ra, khiêu chiến quyền uy của Tiết Hồ trong Thanh bang, đoạt chức chưởng môn!
Mà nếu Tiết Hồ bất hạnh thua cho Trần Phàm, Vương Hồng sẽ lựa chọn cúi đầu khuất phục, nếu ngay cả Tiết Hồ cũng không phải là đối thủ của Trần Phàm thì thực lực hắn còn chưa bằng Tiết Hồ, tự nhiên cũng không thể đối kháng Trần Phàm.
Về phương diện khác. Vương Hồng cảm thấy được Trần Phàm theo ý nào đó mà nói chỉ là muốn đem Tiết gia diệt trừ, mà không nhất định muốn gây chiến và hoàn toàn diệt trừ Thanh bang.
Kể từ đó, tranh đấu giữa Trần Phàm cùng Tiết Hồ ai thắng ai thua đối với hắn mà nói đều không đến nỗi trí mạng.
Không thể không nói bàn tính như ý của Vương Hồng đánh ra thật không tệ.
Nhưng hắn thiên tính vạn tính cũng không thể tính đến, con trai của mình lại có mắt không nhìn được Thái Sơn lại đi đắc tội Trần Phàm.
Làm cho hắn nhiều ít có chút may mắn chính là cuối cùng Vương Hạo cũng không gây thành sai lầm lớn, còn chưa tới mức hoàn toàn làm cho hắn cùng Trần Phàm phải kết thù.
- Cha, cha báo thù cho con cùng anh hai a!
Xe khởi động, Vương Hạo vô lực ngồi dựa sau ghế, nghe được thanh âm của Vương Hồng lại giống như nghe được tiên nhạc, vô cùng kích động lập tức gào khóc lên!
Đầu bên kia điện thoại, nguyên bản Vương Hồng đang hút thuốc ngạc nhiên nghe được tiếng nói của Vương Hạo chợt biến sắc, miệng há ra điếu thuốc trực tiếp rơi xuống bàn.
- Con...các con làm sao vậy?
Sau thoáng ngây người ngắn ngủi. Vương Hồng lập tức mở miệng hỏi, trong giọng nói mang theo vẻ lo lắng cùng khẩn trương không thể che lấp.
- Con cùng anh hai đều bị người đánh, hơn nữa hiện tại cả người anh hai đầy máu, sống chết không rõ...
Đối với Vương Hạo mà nói, đêm nay giống như một tràng ác mộng, lúc này nói chuyện với Vương Hồng, nỗi sợ hãi cùng ủy khuất trong lòng trực tiếp hóa thành nước mắt, tràn lên.
- Cái gì?
Đầu bên kia điện thoại. Vương Hồng cả kinh nhảy dựng lên khỏi ghế, trong con ngươi tràn ngập vẻ khiếp sợ:
- Con cùng tiểu Dũng đều bị đánh? Hơn nữa tiểu Dũng còn sống chết không rõ?
Vừa khiếp sợ đồng thời trên mặt Vương Hồng hiện lên vẻ không dám tin!
Theo hắn xem ra, lấy nhân mạch của mình cùng thủ đoạn của Vương Dũng tại Hong Kong, cả Hong Kong người dám trêu chọc Vương Dũng cũng không nhiều lắm.
- Phải a, cha.
Vương Hạo khóc nói:
- Ngay mới vừa rồi, tên tạp chủng Trần Phàm dẫn người đánh cả con cùng anh hai, nhất là anh hai, bị tên thủ hạ Lâm Đông của hắn dùng ghế dựa nện tới mười phút, cả người đầy máu...
Nghe xong Vương Hạo thuật lại, sắc mặt Vương Hồng âm trầm, bàn tay giết chặt vang lên răng rắc, hắn cố nén lửa giận trong nội tâm, gằn từng chữ:
- Tiểu Hạo, con nghe, hiện tại lập tức đưa anh hai con đến bệnh viện, có tình huống nào lập tức báo với cha ngay!
- Cha, cha...không về sao?
Thần tình Vương Hạo hoảng sợ hỏi.
- Tạm thời cha không thể về.
Ánh mắt Vương Hồng lóe ra, hắn biết dù hiện tại hắn có chạy về Hong Kong cũng không có tác dụng gì lớn, mà khi hắn tỉnh táo thì cũng chợt nhớ ra, nếu sau lưng Trần Phàm có đặc công đi theo, như vậy Trần Phàm tuyệt đối không dám hạ sát thủ!
Dù sao Trần Phàm nhiều ít còn băn khoăn về Yến gia!
Một khi Trần Phàm làm ra tai nạn chết người, bị Yến gia nhéo đuôi sam, như vậy dù cuối cùng Trần Phàm có thể giữ mạng nhưng cũng phải trả giá thật lớn.
- Cha...Vương Hạo vừa nghe Vương Hồng sẽ không về Hong Kong, vẻ sợ hãi trong con ngươi càng đậm, lúc này hắn giống như đang bị ngâm trong nước, Vương Hồng là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của hắn, chỉ có khi Vương Hồng quay về Hong Kong hắn mới cảm thấy an toàn hơn một chút.
- Tiểu Hạo, con nghe đây, Trần Phàm không dám giết con cùng tiểu Dũng đâu. Đem tiểu Dũng đưa tới bệnh viện là được rồi, về phần chuyện sau đó để cho cha xử lý.
Vương Hồng dùng loại ngữ khí không cho phép phản kháng.
Vừa nói xong, Vương Hồng không đợi Vương Hạo đáp lời trực tiếp cúp điện thoại.
- Trần Phàm, là mày bức bách tao!
Trong phòng sách, Vương Hồng híp mắt, sắc mặt dữ tợn tới cực điểm:
- Mày dám động con tao, tao sẽ dám để cho đàn bà của mày bốc hơi khỏi nhân gian!
Ban đêm, một vầng trăng rằm giắt nghiêng trời cao, ánh trăng màu bạc chiếu xuống sơn trang của Thái Hổ, làm sơn trang càng thêm có vẻ u tĩnh, thậm chí có thể dùng từ quỷ dị để hình dung.
Cả sơn trang giống như một tòa tử thành.
Cơn gió đêm muộn màng thổi qua, Trần Phàm ôm Kroff đi ra biệt thự, Thái Hổ vội vàng đi theo phía sau, hắn cung kính mở cửa xe, để Trần Phàm đặt Kroff vào trong băng sau xe. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhìn thấy Trần Phàm làm xong chuyện này, Thái Hổ vội vàng bước lên mở cửa trước cho Trần Phàm, lui ra phía sau cúi đầu đợi Trần Phàm lên xe.
- Thái Hổ, nhớ kỹ lời của tao.
Trần Phàm ngồi vào ghế lái, quay kính xe xuống, sắc mặt bình tĩnh nhìn Thái Hổ nói.
Thái Hổ cúi sâu tới chín mươi độ:
- Xin ngài yên tâm.
Trần Phàm không nói thêm lời nào, khởi động máy xe.
Trong màn đêm, trong ánh nhìn còn đầy sợ hãi của Thái Hổ, Trần Phàm lái xe biến mất dần trong bóng đêm.
- Thật không nhìn ra, tên Thái Hổ này vẫn còn là một nhân vật, đã trải qua loại chuyện này lại còn có thể trấn định lại.
Kroff nhìn qua kính chiếu hậu, mắt thấy Thái Hổ vẫn còn đứng bên ngoài biệt thự đưa mắt nhìn hắn và Trần Phàm rời đi, nhịn không được nói.
Trần Phàm nhìn vào kính chiếu hậu, lại nhìn thoáng qua Kroff đang giãy dụa muốn ngồi thẳng dậy, nói:
- Ngoan ngoãn một chút đi, anh bị gãy hai xương sườn, không cẩn thận sẽ đâm vào lá phổi, một khi đâm thủng lá phổi, tôi không cứu được anh đâu.
- Hắc hắc, có Đồ Tể vĩ đại bảo hộ, Kroff đại gia sẽ không dễ dàng chết đi như vậy đâu!
Kroff không cho là đúng cười cười, thích ý hút xì gà nói:
- Thân là người hầu của Đồ Tể, tôi thật muốn nhìn thấy Đồ Tể đứng trên đỉnh thế giới mới có thể chết được! Hơn nữa...cho dù có chết cũng phải chết trên bụng đàn bà.
- Tập đoàn Kemer Er ở Bangkok có một bệnh viện cỡ lớn, tôi đã thông tri người phụ trách tập đoàn Kemer Er, hiện tại đưa anh tới đó, anh kiên nhẫn một chút.
Lúc này Trần Phàm đã hoàn toàn ẩn giấu khí tức chỉ thuộc về Đồ Tể, đã khôi phục lại bình thường, nghe xong lời nói của Kroff, dở khóc dở cười nói một câu.
Kroff cười hắc hắc nói:
- Đồ Tể thân ái, anh cũng biết tôi là thứ thích mấy nàng mặc chế phục. Cho nên, tới bệnh viện ngàn vạn lầ đừng tìm bác sĩ hoặc nữ y tá xinh đẹp cho tôi. Mẹ nó, lão nhị của tôi bị con điếm Alice thiếu chút nữa đá gãy, bây giờ còn đau lắm. Một khi đến đó thấy mỹ nữ y tá, tôi sợ nếu tôi cứng rắn lên rất dễ xảy ra vấn đề, tốt nhất tìm cho tôi bác sĩ nữ xấu xí, kiểm tra lại một phen, về phần bác sĩ nam thì khỏi, tôi thích sạch sẽ.
Trần Phàm hoàn toàn không lời gì để nói.
Dù đã qua mười hai giờ đêm, nhưng khu phố tàu vẫn thập phần náo nhiệt, hai bên con đường nhỏ những quầy hàng vỉa hè vẫn đang hét lớn không thôi, du khách đi dạo phố nối liền không dứt.
Nơi đoạn đường phồn hoa nhất của khu phố tàu, trên tầng lầu cao nhất.
Vương Hồng đang mặc đồ ngủ, ngậm điếu thuốc lá đứng ngay sát cửa sổ, nhìn xuống khu phố tàu, chân mày cau chặt lại.
Bởi vì Trần Phàm làm bị thương Vương Dũng cùng Vương Hạo, hắn giận dữ phái ra Huyết Thủ mà hắn từng sắp xếp vào bên cạnh Tiết Hồ.
Theo hắn xem ra, lấy thực lực của Huyết Thủ muốn giết chết Điền Thảo, Trương Thiên Thiên cùng Lâm Vận quả thật dễ như trở bàn tay.
Nhưng sự thật lại cho hắn một cái tát vang dội!
Đã hai ngày trôi qua, hắn cũng không nhận được hồi báo của Huyết Thủ.
Hơn nữa lòng kiên nhẫn của hắn đã bị hao hết, hôm nay hắn phái người đi điều tra chuyện này, kết quả phát hiện vô luận là Điền Thảo hay Trương Thiên Thiên, thậm chí là chị của Lâm Đông là Lâm Vận vẫn còn sống an lành trên thế giới này.
Điều này làm cho Vương Hồng tức giận đồng thời trong lòng cũng sản sinh cảm giác sợ hãi đối với Trần Phàm.
Đúng vậy, là sợ hãi!Theo hắn xem ra, nếu nhiệm vụ của Huyết Thủ thất bại, như vậy khẳng định Trần Phàm đã phái thêm người khác bảo hộ Điền Thảo cùng Trương Thiên Thiên, chỉ bằng vào người của Ám Đường, Huyết Thủ không thề nào thất bại!
Huyết Thủ chính là nhân vật có giá trị vũ lực đứng thứ hai trong tổ chức Phong Diệp.
Một lợi khí giết người sắc bén như vậy cũng bị giết chết, có thể nghĩ ra người âm thầm bảo hộ Điền Thảo cùng Trương Thiên Thiên có thực lực mạnh như thế nào.
Trong bất tri bất giác, điếu thuốc lá trong tay hắn tắt ngóm. Vương Hồng vừa định xoay người lại nghe được ngoài cửa truyền vào tiếng bước chân.
- Hồng gia, vừa mới xảy ra một đại sự.
Người vào cửa là một người trung niên dáng người khôi ngô.
Chân mày Vương Hồng nhíu lại:
- Đại sự gì? Hay là có quan hệ tới Kroff?
Thân là người phụ trách Thanh bang tại Đông Nam Á, Vương Hồng đã sớm biết được Kroff tổ chức tụ hội chiêu đãi các nhân vật quan trọng trong hắc đạo Đông Nam Á, lại không nghĩ tới hắn bị Stern bắt đi.
- Dạ. Hồng gia!
Người trung niên là bảo tiêu của Vương Hồng, nghiêm mặt nói:
- Căn cứ tin tức mới điều tra, ngay vừa rồi, người của Kroff đi cứu hắn. Ở sơn trang của Thái Hổ đã xảy ra trận sống mái, song phương chết thảm trọng!
- Nga?
Trước mắt Vương Hồng đột nhiên sáng ngời, nỗi lo lắng trong lòng trở thành hư không:
- Thái Hổ có chết hay không?
- Không có.
Người trung niên đáp:
- Nhưng nghe nói đám thủ hạ thân tín của Thái Hổ đã chết không ít, hơn nữa người của Hắc Ám U Linh toàn bộ đã chết!
- Hay, hay quá.
Nghe được bảo tiêu nói như thế, Vương Hồng có vẻ hưng phấn như sau cơn mưa trời lại sáng, hắn đi qua đi lại nói:
- Đám thủ hạ thân tín của Thái Hổ đã chết không ít, như vậy Thủy Trúc bang sẽ lập tức xuất hiện hỗn loạn. Mà Stern lại là một trong những thành viên trung tâm của Hắc Ám U Linh, hiện giờ chết trong sơn trang của Thái Hổ, Thái Hổ khó tránh phải thừa nhận lửa giận của Hắc Ám U Linh.
Nói tới đây, Vương Hồng dừng chân lại, ánh mắt lóe ra nói:
- Chuyển điện thoại bằng internet, tôi muốn đặt bài với Tiết Hồ. Lão hồ ly Tiết Hồ kia, cho tới bây giờ cứ chơi trò Lã Vọng buông cần, hiển nhiên đã có biện pháp đối phó tên tiểu tạp chủng kia rồi. Muốn thoát khỏi sự uy hiếp của tên tạp chủng kia. Tiết Hồ hẳn là có thể biết được cơ hội lần này khó được đến bao nhiêu!
Trong lúc nhất thời, Vương Hồng trở nên hùng tâm vạn trượng.
Năm phút sau.
Điện thoại chuyển được, trên màn hình hiện ra thân ảnh Tiết Hồ.
Hắn mặc một bộ áo ngủ, cầm một tẩu thuốc, tinh thần nhìn qua không tệ.
Nhìn thấy hình ảnh này, Vương Hồng càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
- Đại ca.
Vương Hồng cung kính ôm quyền thi lễ với Tiết Hồ.
Trên màn hình. Tiết Hồ thật thản nhiên, nhẹ nhàng phun ra một ngụm khói, nói:
- A Hồng, đã trễ thế này ông tìm tôi làm gì?
- Đại ca, thực xin lỗi.
Vương Hồng lộ vẻ áy náy.
Tiết Hồ nheo mắt lại, cười lạnh:
- Nha, vì sao phải xin lỗi tôi đây?
- Trước tôi bị che mắt, không biết điều muốn tranh đoạt ghế long đầu với đại ca, thật sự tội rất đáng chết!
Vương Hồng thật hiếm có lại cúi đầu nhận lỗi với Tiết Hồ, đồng thời tận lực làm cho ngữ khí có vẻ thêm chân thành.
- Hắc! Vương Hồng, tôi nghe nói hai đứa con trai của ông bởi vì đắc tội Trần Phàm, toàn bộ bị đánh vào bệnh viện. Mà ông âm thầm phái Huyết Thủ đi đối phó nữ nhân của hắn, kết quả Huyết Thủ đã biến mất khỏi nhân gian.
Tiết Hồ cười lạnh một tiếng, trong giọng nói rất có oán khí, hiển nhiên Tiết Hồ cũng biết nếu không phải vì chuyện của Trần Phàm. Huyết Thủ là một quả bom hẹn giờ mà Vương Hồng an bài bên cạnh hắn, tùy thời đều sẽ nổ mạnh.
- Tiểu đệ biết sai, sau này tuyệt đối thần phục đại ca, trước kia không trung thực, mong rằng đại ca tha thứ!
Vương Hồng cúi đầu thật sâu.
Tiết Hồ hừ lạnh một tiếng, không hề hé răng.
- Đại ca, hiện giờ tên tiểu súc sinh Trần Phàm còn nhảy nhót lợi hại hơn trước kia, nếu còn tiếp tục để cho hắn tùy ý nhảy nhót, chỉ sợ...Vương Hồng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiết Hồ, hỏi dò, câu kế tiếp cũng chưa nói ra miệng.
Khóe miệng Tiết Hồ hiện lên nụ cười tự tin:
- Tôi cũng không gạt ông, hắn nhảy nhót không được bao lâu nữa đâu!
- Xem ra đại ca đã có kế sách ứng đối?
Dù Vương Hồng đã đoán được điểm này, nhưng vẫn thấy kinh hãi, hắn biết rõ tuy rằng hiện tại lời nghi ngờ nổi lên khắp nơi trong Thanh bang, nhưng chỉ cần Tiết Hồ xử lý xong địch nhân mạnh mẽ như Trần Phàm, như vậy lực uy hiếp cùng khả năng nắm quyền lực trong tay càng bay lên tới mức khủng bố.
- Ân. "Tiết Hồ nhẹ nhàng gật đầu, vẫn không định nói cho Vương Hồng, lại hỏi:
- Đã trễ thế này, ông liên hệ tôi không phải chỉ là vì cầu một sự an tâm đi?
- Đại ca thật là Gia Cát tái thế, không chuyện gì giấu diếm được ánh mắt đại ca.
Vương Hồng vỗ mông ngựa, sau đó nghiêm mặt nói:
- Đại ca, thực không dám giấu diếm, bên Đông Nam Á mới xuất hiện một ít tình huống.
- Nga?
Sắc mặt Tiết Hồ hơi đổi:
- Tình huống gì?
Nhận thấy được biểu tình biến hóa của Tiết Hồ, Vương Hồng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Dù sao, địa bàn Đông Nam Á là do Thanh bang mất sức chín trâu hai hổ mới đánh xuống được, hơn nữa hàng năm còn mang không ít lợi nhuận tới cho Thanh bang, Tiết Hồ đương nhiên thập phần xem trọng.
- Là như vậy...
Nhìn thấy ánh mắt Tiết Hồ nhìn mình chằm chằm sắc bén như đao, Vương Hồng thật nhanh kể lại chuyện xảy ra đêm nay.
- Đám thủ hạ thân tín của Thái Hổ đã bị giết hơn phân nửa, thành viên trung tâm của Hắc Ám U Linh còn chết trong sơn trang của hắn?
Hai mắt Tiết Hồ tỏa sáng, lập tức nghĩ tới phản ứng dây chuyền trong chuyện này, sau đó liền đoán được tâm tư của Vương Hồng, hỏi:
- Ông thừa dịp Thái Hổ bệnh, muốn lấy mạng Thái Hổ?
- Ân, tiểu đệ chuẩn bị vì đại ca đánh hạ thêm một mảnh giang sơn lớn hơn nữa tại Đông Nam Á!
Vương Hồng vội vàng gật đầu.
Tiết Hồ nheo mắt lại như có suy nghĩ gì, nói:
- Ông muốn tôi phái ra Phong Diệp trợ giúp ông đi?
- Dạ, đại ca.
Vương Hồng cũng không giấu diếm, dù sao Thanh bang vẫn luôn một mực bắt chước hình thức Không Hàng Binh của Đại Quyển.
Tiết Hồ trầm ngâm một lát, nói:
- Phái ra Phong Diệp trợ giúp ông cũng chưa hẳn không thể! Nhưng Vương Hồng, tôi hi vọng ông nhớ kỹ, chuyện trước kia tôi không hề truy cứu, sau này nếu như ông lại có lòng phản nghịch, cũng đừng trách đại ca này lòng dạ độc ác!
- Tiểu đệ tuyệt đối không dám nữa!
Vương Hồng đảm bảo.
Tiết Hồ rít hai hơi thuốc, nghĩ nghĩ nói:
- Chuyện này phát sinh đột nhiên, có lẽ còn có chút vấn đề. Tạm thời ông không cần hành động thiếu suy nghĩ, tiếp tục chú ý thêm vài ngày, khi hiểu rõ tình huống mới làm tiếp an bài.
- Hết thảy nghe theo đại ca chỉ thị.
Vương Hồng cung kính đáp.
- Tốt lắm, thời gian cũng không còn sớm, ông nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Tiết Hồ nói xong kết thúc cuộc nói chuyện.
Nhìn thấy Tiết Hồ chấm dứt điện thoại, sắc mặt Vương Hồng lại phức tạp, trầm tư một lúc sau đó nhấn nút màu đỏ.
Rất nhanh, người trung niên kia lại xuất hiện trong phòng.
- Phân phó đi xuống, phái người tiếp tục nhìn chằm chằm chuyện của Thái Hổ, nhớ kỹ, nhất định phải trành thật cẩn thận cho tôi, gió có thổi có lay gì, lập tức báo cho tôi biết!
Vương Hồng trầm giọng ra lệnh.
- Dạ. Hồng gia!
Người trung niên lĩnh mệnh đi ra khỏi phòng.
Nhìn thấy người trung niên rời đi, Vương Hồng châm một điếu thuốc lá đi tới sát bên cửa sổ, lại nhìn xuống khu phố tàu.
Lần này từng đạo thân ảnh dưới phố ở trong mắt hắn trở nên cực kỳ thân thiết.
Dưới ánh đèn, hắn phun ra một ngụm khói, khóe miệng hiện lên dáng tươi cười đắc ý:
- Đại ca, chỉ cần anh có thể giết chết tiểu súc sinh Trần Phàm, tôi sẽ an tâm ở lại Đông Nam Á làm vương gia, sau này tuyệt đối sẽ không nhúng chàm vào quốc nội một bước!
Giờ khắc này, Vương Hồng tựa hồ nhìn thấy được tương lai.
Nhưng bên trái là thiên đường, bên phải là địa ngục.
Kể từ khoảnh khắc Vương Hồng phái ra Huyết Thủ ám sát Trương Thiên Thiên cùng Điền Thảo, hắn đã chuyển hướng về phía bên phải!