Ngày hôm qua sau khi nhận được điện thoại của Vương Hồng, Huyết Thủ thông qua con đường bí mật, tìm hiểu về hiện trạng của ba người Điền Thảo, Trương Thiên Thiên cùng Lâm Vận.
Thông qua tìm hiểu hắn biết được, trước khi Lâm Đông đến Hong Kong, đã để đám quân nhân xuất ngũ từng đại phóng tia sáng trong cuộc chiến Hàng Châu lưu lại Nam Kinh bảo hộ an toàn cho Lâm Vận.
Kể từ đó, có được Ngưu Quân từng nổi danh một trong những át chủ bài cũ đại đội đặc chủng quân khu Thành Đô, lại thêm từng đoạt danh hiệu tay súng thứ nhất trong cuộc thi đấu bộ đội đặc chủng, cùng những quân nhân xuất ngũ ưu tú khác bảo hộ Lâm Vận, độ khó khăn khi ám sát càng tăng lớn, trở thành đối tượng khó ám sát nhất trong ba người.
Ở dưới tình hình này, Huyết Thủ chỉ đành buông tha việc giết chết Lâm Vận, sau đó lẻn vào Đông Hải đi giải quyết kế hoạch giết Trương Thiên Thiên cùng Điền Thảo.
Buông tha cho kế hoạch ám sát trước đó, Huyết Thủ hiểu được, mấy ngày hôm trước Điền Thảo vừa mới dọn nhà, hơn nữa nhân số bảo tiêu bên người cũng đã gia tăng.
Vì muốn thăm dò rõ ràng tình huống, buổi chiều sau khi Huyết Thủ chạy tới Đông Hải, liền luôn luôn chờ đợi trong tiểu khu. Đợi khi Điền Thảo lên lầu, lại thăm dò xong vị trí ẩn núp của ba gã thành viên Ám Đường mới lái xe rời đi.
Theo hắn xem ra, lấy thực lực của hắn ám sát Điền Thảo được ba gã thành viên Ám Đường bảo hộ, có thể thành công nhưng không thể cam đoan làm được thần không biết quỷ không hay.
Ở dưới tình hình này, hắn chỉ có thể đặt Điền Thảo ở vị trí thứ hai.
Dù sao một khi quá trình giết chết Điền Thảo bị bại lộ, tin tức sẽ lập tức đưa tới chỗ Trần Phàm, bởi như vậy lực lượng bảo tiêu bên người Trương Thiên Thiên sẽ phải tăng cường, đến lúc đó hắn muốn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ do Vương Hồng giao cho, sẽ trở nên cực kỳ gian nan.
Nhẹ nhàng buông ảnh chụp của Điền Thảo, Huyết Thủ cầm lấy tấm ảnh của Trương Thiên Thiên.
Trong hình cũng có một dấu gạch chéo màu đỏ.
Nhìn thoáng qua hình Trương Thiên Thiên, khóe miệng Huyết Thủ hiện lên một nụ cười tàn nhẫn.
Căn cứ tin tức hắn tìm hiểu, Trương Thiên Thiên đã sắp nhập Đảng, hôm nay nàng tham gia một hoạt động do trường đại học Đông Hải tổ chức có tên là "Hiến tình yêu, tặng ấm áp".
Căn cứ theo hoạt động an bài, một ít thành viên tích cực nhập Đảng phải đi theo những nhân viên của nhà trường đi khắp thị trấn quanh thành phố Đông Hải, biểu diễn tiết mục cho trẻ em các thị trấn, cùng quét tước vệ sinh cho những người già.
Mà trước khi rời khỏi tiểu khu của Điền Thảo, Huyết Thủ thu được tin tức, Trương Thiên Thiên đã trở về trường đại học Đông Hải, dựa theo lệ thường khoảng ba mươi phút sau sẽ về tới nhà trọ.
Ba mươi phút.
Đủ cho Huyết Thủ chạy tới nhà trọ của Trương Thiên Thiên.
Căn cứ theo kế hoạch của Huyết Thủ, ở trong nhà trọ giết chết Trương Thiên Thiên, sau đó lặng yên rời khỏi, kế hoạch như vậy sẽ không làm kinh động bất luận kẻ nào, lại trong đêm khuya tiếp tục thực hiện kế hoạch ám sát Điền Thảo.
Cầm lấy tấm ảnh của Trương Thiên Thiên, lại đem kế hoạch trong đầu rà soát lại một lần, Huyết Thủ xác định không có chỗ nào bỏ quên, buông tấm ảnh nhanh thêm tốc độ lái xe.
Một lát sau, chiếc Audi A7 màu đen biến mất trong đêm tối.
Không thể không thừa nhận, thân là nhân vật số hai của Phong Diệp, con đường cung cấp tin tức đặc thù của Huyết Thủ quả thực phi thường chuẩn xác.
Trương Thiên Thiên quả thật vừa mới trở lại trường đại học Đông Hải.
Quay về trường học, Trương Thiên Thiên mặc chiếc áo sơ mi có thêu hình trái tim, cũng không cùng những thành viên tham gia hoạt động đi dùng cơm, mà một mình đeo ba lô đi ra vườn trường, ngăn cản một chiếc taxi, quay về nhà trọ.
Lên xe taxi. Trương Thiên Thiên ném ba lô sang một bên, vẻ mặt lộ ra mệt mỏi.
Dựa vào lưng ghế. Trương Thiên Thiên nhắm lại hai mắt, nhẹ nhàng nhu nhu huyệt thái dương.
Dang nhu nhu, trong đầu nàng theo bản năng dần hiện ra một thân ảnh đã điêu khắc tận sâu trong nội tâm của nàng.
Nàng đang nhớ lại lúc trước mình giả vờ uống say, nằm trong lòng thân ảnh đó, nàng còn đang nhớ lại lúc mình nằm trên giường người thanh niên kia, ngửi được hương vị quen thuộc của hắn, mỉm cười đi vào giấc ngủ.
Nhưng sâu sắc nhất trong trí nhớ vẫn là, thân ảnh kia giống như chiến thần xuất hiện, cứu nàng trong tay ba tên lưu manh du côn!
Nghĩ nghĩ, một ý cười hạnh phúc lơ đãng hiện lên trên mặt nàng, vẻ mỏi mệt trên mặt nàng đột nhiên trở thành hư không.
Nàng mở to mắt, ngồi dậy kéo khóa kéo của ba lô, trong ba lô cũng không có đồ trang điểm, trang sức hay ví tiền gì.
Chỉ có sách.
- Tôn Tử binh pháp", "Hậu Hắc học", "Luận ngữ", "Sử kỹ", cùng mấy quyển sách quan trường hiện đại.
Căn cứ theo kế hoạch của nàng, trước khi nàng tốt nghiệp đại học, phải xem hết những quyển sách này ít nhất ba lần.
Lần thứ nhất bất kể có hiểu hay không cũng phải đọc hết.
Lần thứ hai chậm lại tốc độ, tranh thủ hiểu được.
Lần thứ ba, hiểu rõ.
Nàng tin tưởng chỉ cần mình hiểu được tỉ mỉ mười quyển sách này, bằng vào kinh nghiệm xử sự suốt những năm nay nàng luẩn quẩn trong những cuộc tụ hội, nàng muốn từng bước thăng chức trong quan trường sẽ không khó.
- Mỹ nữ, muốn làm quan sao?
Nhìn thấy Trương Thiên Thiên trước đó còn mỏi mệt không chịu nổi hiện tại lại lấy ra mấy bộ sách quan trường cơ bản, cuối cùng cầm lấy một quyển "Chu Quán Cơ giảng thoại thực lục", người trung niên lái xe nhịn không được kinh ngạc hỏi han.
- Ân.
Trương Thiên Thiên mỉm cười gật đầu.
- Chí hướng thật tốt.
Người tài xế một tay lái xe, giơ ngón cái:
- Bình thường tôi từng chở qua không ít thiếu nữ xinh đẹp, trong đầu bọn họ toàn là đồ trang điểm, phục sức, biệt thự, xe xa hoa, được kẻ có tiền bao dưỡng. Một cô gái có chí hướng giống như cô vậy thật đúng là hiếm thấy.
Trương Thiên Thiên không hé răng.
Người tài xế ngượng ngùng cười, thu hồi ánh mắt.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra, cô gái đang ngồi ở băng sau, cũng từng nông cạn giống như những thiếu nữ xinh đẹp mà hắn vừa nói tới.
Nhưng nàng vẫn giữ vững điểm mấu chốt, không bán ra thân thể của mình.
Mà bây giờ, cô gái cũng không còn suy nghĩ tới chuyện trèo cao con cháu của những hồng sắc gia tộc hoặc là siêu cấp phú nhị đại.
Nàng đem lòng của nàng, để lại cho người thanh niên kia, chờ đợi người thanh niên kia đến hái.
Nàng đem thân thể của nàng, để lại cho người thanh niên kia, chờ đợi người thanh kia đến lấy.
Nàng đem cả đời nàng, đi đấu tranh, đánh xuống một tiền đồ cẩm tú!
Chỉ là vì, nàng trông chờ có một ngày, nàng không còn trở thành gánh nặng cùng người khách qua đường của người thanh niên kia!
Xe taxi tiếp tục chạy, Trương Thiên Thiên lại mở sách ra.
Ngoài mười cây số.
Huyết Thủ lái chiếc Audi A7, chạy vào tiểu khu Trương Thiên Thiên đang ở lại, cho xe dừng ở một địa phương mà camera không thể quay chụp tới, đi tay không xuống xe hướng tới tòa lầu Trương Thiên Thiên đang ở.
Đi vào cửa tòa lầu, Huyết Thủ cũng không đứng đối diện cửa điện tử mà tránh né góc quay chụp, lấy ra một cái thẻ nhẹ nhàng đút vào, cửa điện tử liền mở ra.
Khom lưng, trong nháy mắt đi vào trong tòa lầu, Huyết Thủ cũng không dùng thang máy mà dọc theo cầu thang an toàn đi lên lầu.
Rất nhanh.
Hắn đi vào lầu mười ba, lấy một cây ngân châm trong túi.
Bình tĩnh đi tới trước cửa nhà trọ của Trương Thiên Thiên, Huyết Thủ dùng bàn tay mang bao tay màu đen nắm chặt ngân châm, đút vào trong ổ khóa, nhẹ nhàng khơi vài cái.
Khanh!
Nương theo một tiếng vang giòn, cửa phòng mở ra, sắc mặt Huyết Thủ không chút thay đổi đi vào nhà trọ, thuận tay đóng lại cửa phòng.
- Phanh!
Cửa phòng lập tức đóng lại.
- Bá!
Ngay sau đó, trong con ngươi Huyết Thủ hiện lên một bóng hình xinh đẹp màu đỏ, sắc mặt chợt biến đổi lớn, con ngươi trong nháy mắt thu nhỏ lại thành mũi nhọn nguy hiểm!
- Phong Diệp Huyết Thủ.
Trong nháy mắt cả người Huyết Thủ căng thẳng, ở sát cửa sổ, bóng hình xinh đẹp màu đỏ kia chậm rãi xoay người, dùng một loại ngữ khí lãnh u u, nói:
- Tôi chờ anh đã lâu!
Tôi chờ anh đã lâu!
Bên tai vang lên lời nói không có chút màu sắc cảm tình nào của người phụ nữ, trong con ngươi hiện ra khuôn mặt mơ hồ của nàng, nhận thấy được khí tức hết sức nguy hiểm tỏa ra trên người nàng, thân hình Huyết Thủ trong nháy mắt căng cứng lại!
Hắn có giá trị vũ lực đứng hàng thứ hai trong Phong Diệp, tự nhận thực lực có thể so sánh với một trăm sát thủ đứng đầu trong bảng bài danh sát thủ thế giới!
Hắn có lòng tự tin mãnh liệt đối với năng lực của chính mình!
Mà hiện giờ, dù hắn đã ẩn núp đi tới Đông Hải, dựa theo sự phân phó của Vương Hồng, chuẩn bị thực hiện kế hoạch ám sát, lại chợt phát hiện chính mình trở thành đối tượng săn bắn của người khác!
Loại tình cảnh hoàn toàn trái ngược này làm đầu óc hắn chợt thoáng trống rỗng, một loại cảm giác khiếp sợ trong nháy mắt chiếm cứ tâm linh của hắn.
Hành tung của mình bại lộ.
Trong lòng hiểu được điểm này, Huyết Thủ nhanh chóng lấy lại tinh thần trong nỗi khiếp sợ, cũng không lập tức chạy trốn mà đứng nguyên tại chỗ, gắt sao nhìn chằm chằm bóng hình xinh đẹp màu đỏ trong bóng đêm, lạnh lùng hỏi:
- Cô là người của Trần Phàm?
- Phải.
Trong bóng đêm, thân ảnh xinh đẹp màu đỏ chậm rãi mở miệng, trong giọng nói mang theo hương vị phức tạp:
- Cũng không phải.
Đáp án lập lờ nước đôi này làm Huyết Thủ có chút nghi hoặc, nhưng ánh mắt cũng không rời khỏi bóng hình kia, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ biện pháp ứng đối.
- Anh không cần nghĩ, anh chạy không thoát.
Tựa hồ đoán được ý tưởng của Huyết Thủ, bóng hình màu đỏ kia tiếp tục nói:
- Từ một khắc anh bước vào Đông Hải, tôi đã bắt đầu theo dõi anh, luôn luôn theo dõi tới tiểu khu này mới vượt qua anh.
Điều đó không có khả năng!
Bên tai vang lên lời cô gái kia, nỗi lòng Huyết Thủ lại trở nên có chút hỗn loạn.
- Vừa rồi lúc anh xuống xe, cũng không mang theo vũ khí.
Cô gái tiếp tục nói:
- Bởi vì anh hiểu rõ về mục tiêu anh muốn ám sát như lòng bàn tay. Biết bên người nàng chỉ có một cận vệ, mà cận vệ kia bình thường luôn ở dưới lầu, cho nên anh muốn trước tiên đi vào phòng, giết người xong lặng yên rời đi, sau đó lại đi giết cô gái tên Điền Thảo, đúng không?
Hoảng sợ!
Nghe cô gái bình tĩnh nói ra những lời này, Huyết Thủ cũng không còn cách nào bảo trì bình tĩnh!
Một tâm tình hoảng sợ bất an lần đầu tiên xuất hiện trên người của hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến, hành động ám sát hắn trù hoạch tỉ mỉ lại bị người hoàn toàn vạch ra.
- Cô rốt cục là ai?
Bằng vào lực khống chế khủng bố, Huyết Thủ thật nhanh liền bình tĩnh trở lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng hình màu đỏ trong đêm tối kia.
- Tôi là ai không trọng yếu, quan trọng là anh muốn giết nữ nhân của hắn.
Cô gái mở miệng lần nữa, giọng nói vẫn bình thản như trước, nhưng cả gian phòng lại tràn ngập sát khí kinh khủng:
- Cho nên anh sẽ chết, bị chết thật thảm.
Ba tháp! Ba tháp!
Lời vừa nói ra, cô gái bước về hướng Huyết Thủ.
Huyết Thủ biến sắc, cũng không nóng lòng chạy trốn, đứng nguyên tại chỗ thân thể căng cứng, giống như một đầu dã thú gặp được nguy hiểm, tùy thời đều có thể phóng ra.
Theo sau, trong khi hắn không hề nhúc nhích nhìn chăm chú, cô gái đi tới bên tường mở đèn trong phòng khách.
Đèn sáng, dưới ánh đèn là một cô gái có mái tóc ngắn cùng làn da màu lúa mạch.
Nàng mặc một bộ quần áo màu đỏ.
Màu đỏ.
Là màu sắc mà nàng yêu thích nhất.
Nàng, tên là Long Nữ!
Ngay khi Địa Ngục Xà vừa hạ mệnh lệnh, chiếc thuyền đánh cá màu đen trên biển đã giảm tốc độ.
Trên con đường đất cách bờ biển ước chừng năm mươi thước, có mười hai chiếc xe hơi đang đỗ, đều là loại xe thương vụ, cũng không xa hoa, còn có thể chở được nhiều người.
Trên bờ biển, thủ hạ Vương Hồng phụ trách tiếp ứng đang chờ đợi đã lâu.
Đầu lĩnh là một đại hán đầu trọc, trong tay hắn cũng đang cầm một kính viễn vọng.
Nhì thấy thuyền đánh cá gần tiếp cận bờ biển, gã đại hán đầu trọc trầm giọng nói:
- Bọn hắn đã đến, ám hiệu!
Nghe được lời nói của gã, một gã thủ hạ đứng bên cạnh không nói lời nào, cầm lấy đèn pin chiếu sáng lên, lại tắt, liên tục ba lần.
- Là huynh đệ của chúng ta.
Trên boong thuyền đánh cá, người trung niên nhìn thấy ám hiệu, vội vàng nói với Lãnh Phong.
Nhìn bóng người cùng ánh sáng lướt qua mơ hồ trên bờ biển, Lãnh Phong nhiều lần chấp hành nhiệm vụ, luôn lăn lóc trên lằn ranh sinh tử, trong lòng đột nhiên tuôn ra một cỗ trực giác bất an.
Trực giác nói cho hắn biết, chung quanh có nguy hiểm.
- Lãnh Phong huynh đệ, anh làm sao vậy? Có cái gì không thích hợp sao?
Người trung niên thấy Lãnh Phong cau mày, không tỏ thái độ, nhịn không được hỏi.
Lãnh Phong nheo mắt lại, nhìn khắp bốn phía hải vực, cuối cùng ánh mắt tập trung lên ngọn tháp hải đăng xa xa, trong lòng bất an càng thêm mãnh liệt:
- Các anh làm sao lại lựa chọn lên bờ ở nơi này? Bên kia có tháp hải đăng, các anh không biết sao?
- Biết.
Người trung niên cười cười nói:
- Người trong tháp đã sớm bị Hồng gia thu mua, sự hiện hữu của bọn hắn chỉ là giúp chúng ta quan sát chung quanh, một khi có tình huống đặc thù sẽ lập tức thông tri huynh đệ trên bờ biển. Hơn nữa bọn hắn chỉ biết đêm nay chúng ta cần nhập cư trái phép một nhóm người, nhưng không biết là Lãnh Phong huynh đệ các vị.
- Hồ đồ!
Lãnh Phong lạnh mặt giáo huấn:
- Chuyện trọng yếu như vậy làm sao để cho kẻ thứ ba biết được? Còn nữa, muốn làm nhập cư trái phép cũng không phải làm như các anh, hay là đầu óc của lão gia hỏa Vương Hồng bị phá hủy rồi?
Đối với việc Lãnh Phong chỉ trích Vương Hồng, người trung niên cười khổ nói:
- Lãnh Phong huynh đệ quá lo lắng, hiện giờ thủ hạ trung tâm của Thái Hổ đã chết toàn bộ, đám bảo tiêu cũng chết trong buổi tối hôm đó. Hiện tại cả Thủy Trúc bang lòng người bàng hoàng, Thái Hổ ổn định lòng quân còn chưa kịp, tự nhiên sẽ không chú ý được chúng ta. Hơn nữa, huynh đệ chúng ta đang ở ngay bờ biển, không có khả năng xảy ra sự cố.
Nghe người trung niên nói như thế, Lãnh Phong hồ nghi thu hồi ánh mắt, nghĩ nghĩ, cho rằng người trung niên nói rất có lý, dù sao hiện tại nội bộ Thủy Trúc bang đang đại loạn, Thái Hổ còn đang bù đầu nghĩ cách làm sao ổn định bang phái, làm gì còn tâm lực đi chú ý từng cử động của Thanh bang.
- Cập bờ!
Đánh mắt nỗi nghi ngờ trong lòng, Lãnh Phong phất phất tay.- Gia tốc, cập bờ!
Nghe được lời nói của Lãnh Phong, người trung niên không hề chậm trễ, lập tức truyền mệnh lệnh, để thuyền trưởng lái thuyền đánh cá cập bờ.
Rất nhanh, trong tiếng máy thuyền vang lên, Lãnh Phong cùng sáu mươi thành viên Phong Diệp ngồi thuyền đánh cá cập bờ thật nhanh.
Thuyền đánh cá vừa cập bờ, có lẽ vì muốn chứng minh cho Lãnh Phong xem tuyệt đối không có khả năng xảy ra vấn đề, hắn dẫn đầu mang theo thủ hạ rời thuyền, cùng lúc đó đám thủ hạ Vương Hồng chờ ngay bờ biển đã lâu cũng liền đi tới.
Theo sau, trong ánh nhìn chăm chú của Lãnh Phong, người trung niên cùng tên đầu trọc nói với nhau vài câu, liền cùng nhau đi về hướng Lãnh Phong.
- Lãnh Phong huynh đệ, vị này chính là thủ hạ thân tín của Hồng gia, Phương Minh huynh đệ.
Đưa gã đầu trọc đi tới trước người Lãnh Phong, người trung niên vội vàng giới thiệu.
- Chào anh. Lãnh Phong huynh đệ, Hồng gia để cho tôi tới đón chư vị huynh đệ.
Gã đầu trọc ôm quyền hành lễ với Lãnh Phong.
Lãnh Phong cao ngạo gật đầu, thản nhiên nói:
- Trước tiên rời thuyền đi khỏi nơi này hãy nói sau.
- Được!
Gã đầu trọc gật đầu, đưa tay như mời Lãnh Phong.
Lãnh Phong cũng không khiêm nhượng, phất phất tay với đám thành viên Phong Diệp, sau đó dẫn đầu dọc theo boong tàu rời đi.
Trong tháp hải đăng, Trần Phàm thông qua kính viễn vọng yên lặng nhìn chăm chú cảnh tượng này, sắc mặt vẫn bình tĩnh, mà trái tim Thái Hổ lại treo lên thật cao, đồng thời mơ hồ có chút kích động cùng chờ mong. Chờ mong được xem Trần Phàm làm sao chém giết thành viên Phong Diệp có lực lượng khủng bố.
Mà Địa Ngục Xà lại đang dùng súng ngắm tiến hành nhắm bắn đồng thời nắm vững thế cục trong tay.
Trên bờ biển, Lãnh Phong mang theo đại bộ phận thành viên Phong Diệp đã sắp rời thuyền.
Vừa rời thuyền, Lãnh Phong cũng không lập tức đi về hướng quốc lộ, mà đứng nguyên tại chỗ chờ đợi thành viên Phong Diệp tập họp đầy đủ cùng nhau bước tới chỗ đường lớn muốn ngồi xe rời đi.
Trong lúc đang chờ đợi, cảm giác bất an trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt, hắn nhịn không được nhìn khắp bốn phía. Ánh mắt nhìn tới một dãy tảng đá lớn đang có sóng vỗ ì oạp, tảng đá lớn cách địa điểm lên bờ của bọn hắn cũng không xa, ngược lại còn rất gần, gần đến mức có thể rõ ràng nghe được thanh âm sóng biển diễn tấu lên tảng đá.
Nhìn thấy những tảng đá lớn chung quanh, nỗi bất an trong lòng Lãnh Phong tăng lên cực hạn, hắn lạnh lùng hỏi:
- Có từng tiến hành kiểm tra chung quanh không? Nhất là những tảng đá này?
Nói xong, Lãnh Phong chỉ hướng những tảng đá gần đó.
Ngay sau đó.
Không đợi gã đầu trọc nói câu trả lời.
Dị biến nổi lên!
- Kuka, động thủ!
Ở trong tháp hải đăng, sắc mặt Địa Ngục Xà không chút thay đổi hạ xuống mệnh lệnh tiến công.
- Đát đát đát đát...
Trong màn đêm, tiếng súng vang lên. Những nòng súng tối đen từ trong những tảng đá lớn chợt thoáng hiện, từng viên đạn gào thét quét tới chỗ đám người Lãnh Phong đang đứng, tiếng súng nặng nề nháy mắt vang vọng bầu trời đêm đen nhánh, bao phủ cả thanh âm sóng biển.
Tiếng súng nổ lớn, đạn bay tứ tung!
Trên bờ biển, tất cả mọi người kể cả Lãnh Phong bị mưa đạn bắn tới làm trở tay không kịp, trong đó người đứng ở phía ngoài cùng còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã ngã xuống trong vũng máu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
- Có mai phục, tản ra, tản ra!
Trong đám người, Lãnh Phong quát lớn một tiếng, rút khẩu súng bên hông nhưng không mù quáng bắn loạn, hắn lăn một vòng, thân hình cuộn lại như quả cầu, lăn về phía biển.
Cùng lúc đó, đám thành viên Phong Diệp nghe được mệnh lệnh của Lãnh Phong, dùng tốc độ nhanh nhất tản ra che giấu thân thể.
Bọn hắn đều rất rõ ràng, nếu tất cả mọi người tụ tập cùng một chỗ, sẽ trở thành bia ngắm, nếu tản ra đối phương cũng khó nhắm bắn.
Bọn hắn hiểu được điểm này, hơn nữa tốc độ phản ứng rất nhanh, nhưng hơn mười thủ hạ của Vương Hồng kể cả gã đầu trọc cùng vài thuyền viên và người trung niên kia cũng không có được thân thủ cùng tốc độ phản ứng khủng bố của thành viên Phong Diệp.
Trong bọn hắn, đại bộ phận không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, liền ngã xuống trong vũng máu, những kẻ phản ứng nhanh một chút nằm úp sấp trên mặt đất, không dám bắn trả.
Thấy một màn như vậy, Lãnh Phong tức giận run rẩy cả người, đồng thời vẫn duy trì bình tĩnh, lạnh lùng ra mệnh lệnh:
- Người phía sau trở về khoang thuyền lấy vũ khí, sau đó lao ra!
Cũng giống như dĩ vãng, trước khi Phong Diệp đến mục đích cũng sẽ không mang theo vũ khí, nhưng thường thường đám địa đầu xà đều sẽ mang một ít vũ khí để ứng phó nếu có chuyện xảy ra.
Nhưng ngay khi mấy tên thành viên Phong Diệp còn chưa kịp quay trở về khoang thuyền lấy vũ khí, bên trong tháp hải đăng xa xa, trên gương mặt băng sương của Địa Ngục Xà hiện lên tia cười tàn nhẫn.
Dáng tươi cười lạnh lẽo vừa xuất hiện, nàng quyết đoán bóp cò!
- Sưu!
Một viên đạn trải qua cải tiến lặng lẽ từ nóng súng nhảy ra, cắt qua lực cản không khí, bắn về phía thuyền đánh cá cập bờ.
Bình thường thuốc nổ nổ mạnh trên không trung sẽ tạo ra sóng xung kích vượt qua áp suất không khí 0. 1 sẽ gây ra việc hư hao cửa sổ, phá nát thủy tinh. Nếu vượt qua áp suất không khí 0. 5 sẽ có thể bật tung nóc nhà, vượt qua siêu áp suất không khí sẽ tạo thành phòng ốc sụp đổ.
Viên bạo liệt đạn được cải tiến này có sóng xung kích vượt qua khỏi siêu áp suất không khí, uy lực như thế nào.
- Đông.
Ngay sau đó viên đạn bắn trúng thuyền đánh cá, thuyền đánh cá nháy mắt bị nổ tung, hơn một nửa thân thuyền bị nổ thành bốn năm mảnh, ánh lửa phóng lên cao, nhuộm đỏ bầu trời đen nhánh.
Vài tên thành viên Phong Diệp đang định trở về thuyền lấy vũ khí đều không kịp né tránh, lập tức bị sóng xung kích lan đến nháy mắt tử vong.
Bên trong tháp hải đăng, nhìn thấy cảnh tượng chỉ có thể xuất hiện trong phim ảnh, Thái Hổ trợn tròn mắt, há hốc miệng, trên mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Mà Địa Ngục Xà lại thay viên đạn bình thường cực nhanh.
Kế tiếp nhiệm vụ của nàng chính là tiêu diệt cá lọt lưới.
- Bá.
Cùng lúc đó, Lãnh Phong đem phân nửa thân mình giấu trong nước biển, sắc mặt nháy mắt đại biến.
Hắn biết địch nhân mai phục cũng không phải thành viên hắc đạo bình thường, rất có thể là lính đánh thuê hoặc là sát thủ!
- Người trong tay có súng dùng hỏa lực áp chế, những người khác đừng lên bờ, bơi xuống biển!
Mắt thấy tình huống nguy cấp, Lãnh Phong lại truyền đạt mệnh lệnh.
Hắn biết rõ nếu đối thủ là người của tổ chức đánh thuê hoặc là sát thủ, bọn hắn tuyệt đối không có khả năng an toàn vọt được lên đường cái ngồi xe hơi rời đi, thậm chí hắn tin tưởng những người còn đợi trên xe cũng đã bị thủ tiêu.
Có lẽ là vì nghiệm chứng sự suy đoán của Lãnh Phong, mấy thân ảnh từ quốc lộ bờ biển chạy vội đến, hiệp trợ người ẩn núp sau những tảng đá vây quanh bọn hắn.
- Đát đát đát đát...
Trong đêm tối, ngay cả tên địa đầu xà, một ít người có súng vừa nổ súng bắn trả, kết quả bại lộ vị trí, lập tức bị bắn thành cái sàng, mà những thành viên Phong Diệp nghe được mệnh lệnh của Lãnh Phong lập tức lao xuống biển.
- Ông...ông...
Nhưng không đợi bọn hắn bơi ra được vài thước, trước mặt xuất hiện hai chiếc du thuyền gào thét hướng bờ biển chạy đến.
Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Cùng lúc đó từng viên đạn khói cùng đạn cay cường độ cao rơi khắp mặt đất, vây quanh đám người Lãnh Phong.
Trong lúc nhất thời, bên bờ biển sương khói tràn ngập, một số người không kịp đề phòng lớn tiếng ho khan, cũng có thành viên Phong Diệp có đủ kinh nghiệm liền lặn vào trong nước.
- Trong vòng ba phút, nhất định phải chấm dứt chiến đấu!
Tránh sau tảng đá, Kuka trong bộ quần áo đặc chủng màu đen lạnh lùng hạ mệnh lệnh.
Mệnh lệnh vừa ra, những thành viên Địa Ngục Hỏa tránh sau những tảng đá lập tức hiện thân, cũng giống như những thành viên Địa Ngục Hỏa mới từ quốc lộ chạy xuống, ba người tụ thành một tổ, xếp theo hình chữ phẩm, cấp tốc hướng đám người Lãnh Phong vây quanh.
Bọn họ vừa vây quanh thật nhanh, vừa bắn tỉa, hoàn toàn áp chế đám người Lãnh Phong cũng không có bao nhiêu hỏa lực, một khi có người bại lộ vị trí lập tức bị bọn họ bắn bạo đầu!
Giờ khắc này bọn họ hoàn toàn biến thành cỗ máy thu gặt mạng người.
Cùng lúc đó, hai chiếc du thuyền ngừng lại trên mặt biển, trên du thuyền hai gã thành viên Địa Ngục Hỏa sử dụng trọng súng máy, là loại súng máy có danh xưng Hỏa Thần, bắt đầu điên cuồng bắn phá.
- Đát đát đát đát...
Tiếng súng vang lên nặng nề dày đặc, tựa như bùa đòi mạng, hoàn toàn đánh vỡ sự im lặng của đêm đen.
Từng viên đạn gào thét bắn phá về chỗ của đám người Lãnh Phong, hoàn toàn bao trùm cả một khu vực, không cho thành viên Phong Diệp còn bất kỳ cơ hội nào đào tẩu.
Trong màn đêm, một buổi thịnh yến giết chóc chính thức bắt đầu!