Trong nháy mắt ngọn đèn sáng lên, Huyết Thủ cũng không nóng lòng phát động tiến công đối với Long Nữ, mà chậm rãi thay đổi vị trí, rút ngắn khoảng cách với Long Nữ, chuẩn bị cho nàng một kích trí mạng.
- Anh không cần giãy dụa, hết thây chỉ là phí công.
Đối mặt Huyết Thủ giống như lâm đại địch, thanh âm Long Nữ lại vang lên:
- Đừng nói anh không mang vũ khí, cho dù anh mang theo vũ khí thì trong một không gian nhỏ hẹp như thế này, tôi muốn giết anh cũng như giết gà!
Tự tin.
Giờ khắc này trong giọng nói của Long Nữ mang theo vẻ tự tin làm cho Huyết Thủ tuyệt vọng!
Bởi vì...
Sư phụ của nàng trước kia là Long Nha, mà hiện giờ thì chính là Đồ Tể!
Cảm nhận được vẻ tự tin toát ra trong giọng nói của Long Nữ, Huyết Thủ cũng không thẹn quá hóa giận, tương phản nỗi sợ hãi trong lòng hắn đột nhiên gia tăng.
Hắn biết rõ nếu cô gái trước mắt không có lòng tự tin tuyệt đối thì cũng sẽ không dám làm như vậy, chờ đến tận bảy giờ mà đợi khi hắn vừa vào phòng đã lập tức động thủ, thậm chí sẽ lấy ra vũ khí trước tiên.
Hiểu rõ điểm này, đồng thời Huyết Thủ cũng biết hôm nay là trận chiến trọng yếu nhất trong cuộc đời của hắn, hắn nhất định phải cẩn thận, dốc hết toàn lực ra mà ứng phó.
Ba tháp!
Bước chân Long Nữ lại di chuyển, tuy không cẩn thận thay đổi vị trí, nhưng lại làm cho người ta cảm giác như đang bước rất chậm.
- Sưu!
Ngay khi bàn chân Long Nữ vừa rơi xuống đất, trong nháy mắt đó Huyết Thủ liền động.
Hắn đạp mạnh ngay tại chỗ, mượn dùng phản lực giống như quỷ mỵ bắn thẳng tới phía Long Nữ.
- Hô...hô...
Tốc độ khủng khiếp sinh ra tiếng gió rít, dưới ánh đèn cánh tay của Huyết Thủ dường như đang căng phình ra, hai đấm nắm chặt, sát ý băng sương trên người trong nháy mắt liền bùng nổ.
- Hô.
Cơ hồ chỉ là trong nháy mắt, Huyết Thủ đã tới trước người Long Nữ, quyền phải giống như thiết quyền, hung hăng đấm thẳng tới yết hầu Long Nữ.
- Bá!
Đối mặt với một quyền tràn đầy lực lượng khủng bố. Long Nữ không hề trốn tránh mà đột nhiên bung tay ra, xỏe thành hình Chưởng nghênh đón lấy quyền đầu đang công kích tới bên người.
- Ba!
Ngay sau đó, nhất quyền hung hăng kích vào lòng bàn tay của Long Nữ, phát ra một thanh âm vang giòn.
Chưởng khắc quyền!
Một quyền này nện vào lòng bàn tay của Long Nữ, Huyết Thủ chỉ cảm thấy giống như đập vào đống bông gòn, lực lượng khủng bố cũng không hề tạo thành bất cứ thương tổn gì với Long Nữ, thậm chí cũng không làm cho nàng phải thối lui ra sau dù chỉ một bước!
Phát hiện này làm trong lòng Huyết Thủ chấn động mãnh liệt, hắn không suy nghĩ nhiều mà vội vàng thu quyền nhảy lùi về phía sau.
Nhưng là đã muộn!
Ngay trong nháy mắt Huyết Thủ muốn thu quyền, Long Nữ biến Chưởng thành trảo, năm ngón tay đột nhiên khẽ bóp, giống như một chiếc kìm, trực tiếp chộp lấy nắm tay Huyết Thủ, dùng sức kéo mạnh!
Răng rắc!
Nương theo một tiếng vang giòn, cổ tay phải của Huyết Thủ trong nháy mắt bị Long Nữ bẻ gãy!
Đau đớn kịch liệt làm sắc mặt Huyết Thủ tái mét, thân hình đột nhiên trầm xuống.
Theo sau hắn cố nén đau đớn, không hề bận tâm cánh tay của mình có phải đã bị phế đi hay không, vung chân lên hung hăng đá vào giữa hai đùi của Long Nữ!
Liêu Âm Thối!
Thời khắc mấu chốt Huyết Thủ xuất ra chiêu thức hạ lưu.
- Hô!
Tiếng xé gió lại vang lên, Long Nữ lại bình tĩnh chìa ra bàn tay trái hướng tới chân Huyết Thủ nhẹ nhàng vỗ xuống.
- Ba!
Tiếng vang giòn truyền ra, Huyết Thủ chỉ cảm thấy một cước đá ra giống như lọt vào điện giật, run lên, lực lượng trên đùi không còn sót lại chút gì.
Trong lòng hắn rung mạnh.
Một cú vỗ nhẹ nhàng này của Long Nữ cũng thật cực kỳ chú ý, trực tiếp vỗ lên gân chân hắn, làm đùi phải hắn trong nháy mắt bị tê dại.
- Hô!
Lại một đạo cước ảnh xuất hiện.
Lần này đây người đá ra là Long Nữ.
- Răng rắc!
Một cước đá ra, Huyết Thủ cũng không kịp làm ra động tác trốn tránh, cổ chân đang chống đỡ thân thể bị đá gãy, thanh âm xương cốt bị gãy vang lên trong phòng khách yên tĩnh có vẻ dị thường chói tai.
Cổ chân bị đá gãy, Huyết Thủ trong nháy mắt bị mất đi thăng bằng, thân hình chém xéo ngã xuống.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt Huyết Thủ hoàn toàn vặn vẹo vào nhau, khóe miệng hiện lên dáng tươi cười âm hiểm, trong con ngươi tràn ngập ra ánh mắt ác độc.
Tay trái của hắn đột nhiên vung lên!
- Sưu!
Vừa vung lên, ngân châm bị hắn nắm trong lòng bàn tay trái giống như một đạo bạch quang từ trong tay của hắn hiện lên bắn thẳng đến đôi mắt của Long Nữ!
Nhanh!
Lần này đánh lén quả thật nhanh tới cực điểm!
Nhanh đến mức không cho Long Nữ cơ hội trốn tránh!
Theo Huyết Thủ xem ra, khoảng cách gần như thế Long Nữ tuyệt đối trốn không thoát ngân châm!
Không thể trốn tránh thì chỉ có một kết cục: Chết!
Trong dáng tươi cười vì âm mưu thực hiện được của Huyết Thủ, Long Nữ kiễng đầu ngón chân, thân hình cất cao đồng thời mở đôi môi không hề tô son, hàm răng dùng sức cắn lại!
Ngay sau đó.
Hai mắt Huyết Thủ trợn trừng tròn xoe, miệng mở rộng, trong con ngươi tràn ngập vẻ khiếp sợ!
Bởi vì Long Nữ dùng hàm răng kẹp lấy ngân châm do hắn vải ra.
Đúng vậy!
Cứ như vậy kẹp lấy!
Khoảng cách ngắn như vậy, không né không tránh, dùng răng kẹp lấy ngân châm do hắn vải ra?
Nếu...nếu không phái ngân châm ở dưới ánh đèn tản ra quang mang u lãnh. Huyết Thủ nhất định cho là mình đã xuất hiện ảo giác!
Theo hắn xem ra, con mẹ nó chuyện này quả thật là không thể nào!
Sau đó không đợi Huyết Thủ từ trong nỗi khiếp sợ cực độ phục hồi lại tinh thần, Long Nữ buông lỏng tay phải của hắn, thân thể nàng bay lên không.
Thân hình Long Nữ ngửa ra sau, chân phải nâng lên dùng sức đạp mạnh!
Một động tác có thể so sánh được với sách giáo khoa bị Long Nữ xuất ra, chân phải mang giày đặc chủng tác chiến của nàng hung hăng giẫm mạnh lên ngực Huyết Thủ!
- Răng rắc!
Thanh âm xương cốt gãy lại vang lên, lồng ngực Huyết Thủ lập tức sụt xuống, thân hình cong lại như con tôm khô bắn ra như viên đạn pháo.
Trên không trung, miệng hắn há ra, một ngụm máu tươi phun bắn.
- Phanh!
Ngay sau đó thân thể hắn hung hăng đánh vào vách tường, lực đạo khủng bố làm hắn có cảm giác cả người như tan rã, ý thức trở nên có chút mơ hồ.
Ba tháp! Ba tháp!
Trong ánh nhìn mơ hồ của hắn. Long Nữ lại thong dong nện bước hướng hắn đi tới.
Giờ khắc này, tiếng bước chân của Long Nữ giống như ma âm đến từ địa ngục, tập kích vào nội tâm của Huyết Thủ, thân thể hắn nhịn không được run run lên, theo bản năng muốn giãy dụa đứng dậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Bản thân là sát thủ đứng hàng thứ hai trong tổ chức Phong Diệp, thực lực của hắn cũng không phải những sát thủ bình thường có thể so sánh.
Hắn bị Long Nữ đánh giống như một con chó chết hoàn toàn là bởi vì thực lực của Long Nữ quá mức khủng bố.
Lúc này tuy rằng hắn bị đá gãy cổ chân cùng vài xương sườn, hắn vẫn cố gắng giãy dụa đứng lên.
Hắn đang cố gắng đứng dậy, Long Nữ đã đi tới trước người của hắn.
Con ngươi của hắn thu nhỏ lại thành mũi nhọn nguy hiểm!
Trong ánh mắt sợ hãi của hắn, Long Nữ lại đá ra một cước!
- Phanh!
Một tiếng vang trầm đục, Huyết Thủ vừa giãy dụa đứng dậy lại bị Long Nữ đá ngã xuống đất.
- Phanh!
Lại thêm một cước!
Một cước này Long Nữ trực tiếp đá vào mặt Huyết Thủ, một cước đá gãy sống mũi Huyết Thủ, làm cho vùng gáy của hắn cùng vách tường thân mật tiếp xúc.
Va chạm kịch liệt trực tiếp làm Huyết Thủ hôn mê.
Thấy một màn như vậy, Long Nữ há miệng lấy ngân châm xuống, sau đó dùng một tay xách Huyết Thủ, bỏ vào một cái túi lớn màu đen.
Làm xong tất cả chuyện này, Long Nữ không chút hoang mang rửa sạch dấu vết lưu lại hiện trường, sau đó mang theo túi màu đen kia rời đi.
Khi Long Nữ lái xe chạy nhanh ra khỏi tiểu khu. Trương Thiên Thiên lưng đeo ba lô đi vào tiểu khu.
Long Nữ cùng Trương Thiên Thiên gặp thoáng qua.
Trong xe. Long Nữ thoáng quay đầu liếc mắt nhìn Trương Thiên Thiên.
Chỉ một lần liếc mắt.
Rất ngắn ngủi.
Sau thoáng liếc mắt, nàng thu hồi ánh mắt, trong con ngươi hiện lên một đạo quang mang phức tạp.
Quang mang chợt lóe rồi mất.
Theo sau, nàng hoàn toàn đã khôi phục lại bộ dáng lãnh nhược băng sương trước kia, dưới chân dùng sức giẫm mạnh, chiếc xe đột nhiên gia tốc nháy mắt vọt ra đường, biến mất trong dòng xe cộ.
Ước chùng nửa giờ sau, Long Nữ lái xe mang theo Huyết Thủ đang hôn mê đi tới một căn cứ bí mật của Long Nha tại Đông Hải.
Chờ khi Long Nữ đem Huyết Thủ thả ra khỏi chiếc túi màu đen, bộ dạng Huyết Thủ vô cùng thê thảm, mũi gãy, khuôn mặt hoàn toàn biến dạng, vùng ngực lõm xuống thật sâu, tay phải vô lực cụp xuống, cổ chân lại gấp khúc theo góc độ khủng bố.
Máu tươi nhuộm đỏ khuôn mặt cùng vùng ngực của hắn.
Thả ra Huyết Thủ, Long Nữ túm cổ áo hắn lôi tới nhúng đầu hắn vào trong chum nước.
Chum nước trong nháy mắt bị nhuộm đỏ.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Ba giây đi qua, Huyết Thủ đang hôn mê bắt đầu giãy dụa kịch liệt.
Hoa lạp!
Long Nữ dùng sức lời mạnh, lời đầu Huyết Thủ ra khỏi chum nước sau đó nhẹ nhàng vung lên, giống như ném túi rác xuống mặt đất.
- Phanh!
Huyết Thủ ngã xuống đất, đau đớn kịch liệt làm thân hình hắn cuộn tròn cùng một chỗ, trong ánh mắt của hắn không còn vẻ băng sương, chỉ còn nỗi sợ hãi!
- Tôi có ba trăm sáu mươi loại phương pháp bức cung.
Long Nữ lẳng lặng nhìn Huyết Thủ đã hoàn toàn mất đi năng lực chống cự, gằn từng chữ:
- Anh có thể lựa chọn thử xem một lần, cũng có thể lựa chọn không cần thử loại nào.
Cả người Huyết Thủ liên tục rùng mình, thân hình run rẩy càng thêm lợi hại!
- Ai phái anh tới? Là Tiết Hồ hay Vương Hồng?
Long Nữ mở miệng lần nữa, thanh âm băng lãnh như đến từ cửu u vực sâu, không hề có chút cảm tình nào.
Trầm mặc.
Huyết Thủ lựa chọn trầm mặc.
Hắn từng thừa nhận sự huấn luyện đặc thù, mặc dù biết hôm nay chính mình khó thoát khỏi cái chết, tuy thật sâu kiêng kỵ với thân thủ khủng bố cùng thủ đoạn tàn nhẫn của Long Nữ nhưng hắn vẫn không chịu mở miệng.
- Xem ra anh lựa chọn mỗi thứ thử xem một lần?
Dưới ánh đèn Long Nữ lộ ra tia cười nhàn nhạt.
Nụ cười kia dùng trong mắt Huyết Thủ lại giống như nụ cười của ác ma.
Trong con ngươi hiện ra dáng mỉm cười ác ma của Long Nữ, toàn thân Huyết Thủ tràn ngập ra cảm giác vô lực, sau đó ngẩng đầu liếc mắt nhìn Long Nữ, chậm rãi nói:
- Là Vương Hồng.
Cuối cùng Huyết Thủ mở miệng.
Bởi vì hắn biết cô gái trước mắt tuyệt đối có biện pháp làm cho hắn phải mở miệng.
Hắn đồng dạng còn biết, đối mặt cô gái trước mắt, ngay cả cơ hội tự sát hắn cũng không có!
Long Nữ lẳng lặng nhìn Huyết Thủ, tựa hồ đang suy nghĩ xem lời của Huyết Thủ rốt cục là thật hay giả.
- Khái...khái...
Huyết Thủ ho khan hai tiếng kịch liệt, hộc ra một ngụm máu tươi, trên mặt không còn nửa điểm huyết sắc, hắn ngơ ngẩn nhìn Long Nữ, run rẩy mở miệng hỏi:
- Tôi muốn trước khi chết, biết mình chết trong tay người nào...cô rốt cục là ai?
- Đồ đệ Long Nha.
Lúc này Long Nữ cũng không tiếp tục giấu diếm thân phận của mình.
Đồ đệ Long Nha?
Nghe được lời nói của Long Nữ, Huyết Thủ hoàn toàn ngây dại, hắn dùng loại ngữ khí không dám tin tưởng lẩm bẩm nói:
- Long Nha sao...sao có thể mạnh như vậy?
- Sưu!
Không tiếng trả lời, tay phải Long Nữ đột nhiên vung lên.
Ngân châm bị nàng dùng răng kẹp lấy nổ bắn bay ra.
- Phốc xuy!
Ngân châm xuyên thấu qua lỗ tai Huyết Thủ, máu tươi phun ra như bão táp, Huyết Thủ phát ra tiếng kêu đau đớn.
- Tôi nói rồi, anh muốn giết nữ nhân của hắn, cho nên anh sẽ chết rất thảm.
Dưới ánh đèn. Long Nữ lại nở nụ cười.
Cười giống như một ác ma!
Là một trong những dong bình đoàn nổi tiếng thế giới ngầm toàn cầu, thực lực của Địa Ngục Hỏa dong binh đoàn không thể hoài nghi, cơ hồ toàn bộ thành viên đều là cỗ máy giết người thân kinh bách chiến, thân ảnh của bọn họ trải khắp mọi ngõ ngách khắp toàn cầu.
Có thể nói, cho dù để nhân số thành viên Địa Ngục Hỏa cùng thành viên Phong Diệp ngang nhau gặp mặt, song phương dùng cùng một loại vũ khí, triển khai sinh tử chiến đấu, cuối cùng thắng lợi vẫn là Địa Ngục Hỏa!
Hiện giờ.
Mặc dù nhân số thành viên Địa Ngục Hỏa ít hơn, nhân số bọn họ không tới ba mươi người, nhưng thành viên Địa Ngục Hỏa có được vũ khí hoàn mỹ, hơn nữa còn tỉ mỉ mai phục, đột nhiên tấn công làm Phong Diệp trở tay không kịp, hơn nữa đại bộ phận thành viên Phong Diệp đều không mang theo vũ khí.
Ở dưới tình hình này, ai thắng ai thua?
Giết chóc!
Đây là một trận giết chóc nghiêng về một bên!
Đối với thành viên Địa Ngục Hỏa nhuốm máu vô số mà nói, lúc này bọn hắn giống như vừa xông vào trong bầy dê.
Bên trong tháp hải đăng.
Thái Hổ cầm kính viễn vọng, nhìn thịnh yến giết chóc phía xa xa, cả người hoàn toàn lâm vào nỗi khiếp sợ không lời nào có thể diễn tả, một cảm giác sợ hãi từ tận sâu trong linh hồn hoàn toàn chiếm cứ thân thể hắn.
Trong lòng của hắn hiện tại chỉ còn lại một ý niệm: nếu hắn gặp phải những ác ma giết người không chớp mắt kia, hắn sẽ như thế nào?
Chết!
Chỉ có một kết quả này.
Trong lòng chợt nghĩ ra kết quả này, Thái Hổ không còn bất kỳ tâm tư nào đối với Trần Phàm, chỉ còn sự thần phục!
Tuyệt đối thần phục!
Thậm chí hắn còn này sinh ý nghĩ may mắn vì Trần Phàm đã trúng ý Thủy Trúc bang của hắn.
Ngay khi Thái Hổ bị một màn trước mắt làm khiếp sợ, Địa Ngục Xà đã tháo xuống súng ngắm, mà Trần Phàm cũng đã buông kính viễn vọng.
Quá trình kế tiếp, Trần Phàm không cần xem!
Khi trước, một mình hắn tiêu diệt cả Huyết Sắc Luyện Ngục, trận chiến kia càng phấn khích, càng kích thích vượt xa trận giết chóc trước mắt rất nhiều!
Kết quả đã sớm nhất định.
- Đồ Tể tôn quý, hiện trường chỉ còn một gã sống sót, mục tiêu còn lại toàn bộ bị đánh gục, thỉnh chỉ thị!
Rất nhanh bên trong vô tuyến điện truyền ra tiếng báo cáo của Kuka, ngữ khí của hắn thật bình tĩnh, thanh âm trầm ổn, tựa hồ đối với Kuka mà nói hành động tiêu diệt vừa rồi đơn giản như ăn cơm rồi ngủ ngày thường.
- Mang theo người sống sót, chém đầu Lãnh Phong xuống, dựa theo nguyên lai kế hoạch nhanh chóng rút lui!
sắc mặt Trần Phàm bình tình ra chỉ thị.
Cùng lúc đó, điện thoại bên trong tháp hải đăng chợt vang lên, chuông điện thoại ở trong đêm đen yên tĩnh có vẻ vô cùng chói tai.
- Đi thôi, cảnh sát Thái Lan cùng hải quân hoàng gia sắp xuất động, chúng ta phải rời khỏi nơi này trước khi bọn họ đến.
Trần Phàm nhìn Thái Hổ vẫn còn bị vây trong nỗi khiếp sợ, trong lòng rất rõ ràng, trận thế vừa rồi mặc dù lấy nhân mạch của Thái Hổ tại Thái Lan cũng không cách nào xử lý êm đẹp.
Cô đông!
Thái Hổ nuốt mạnh nước bọt, thân hình run run gật gật đầu.
Trần Phàm thấy thế, không nói thêm lời nào dẫn đầu rời đi trước, Địa Ngục Xà cũng đã tháo súng cất vào túi đi theo sát phía sau, Thái Hổ không dám chậm trễ vội vàng đuổi theo.
Sau đó người đi nhà trống, chỉ còn tiếng chuông điện thoại thật chói tai vang vọng bên trong tháp hải đăng.Khu phố tàu, trên tầng cao nhất tòa lầu tọa lạc ngay đoạn đường phồn hoa nhất.
Vương Hồng mặc một bộ đồ ngủ bằng tơ lụa, ngồi trên chiếc ghế mô phỏng theo ngai vàng, ngậm một điếu thuốc lá, sắc mặt thoải mái tới cực điểm.
Ở trước mặt hắn là màn hình LCD, hình ảnh Vương Dũng cùng Vương Hạo đang hiện lên trên màn hình.
Trong đó, Vương Dũng bởi vì bị Lâm Đông đánh thật thảm, cơ thể vẫn còn đang băng bó, so ra mà nói Vương Hạo đỡ hơn nhiều.
- Tiểu Dũng, thương thế của con thế nào?
Vương Hồng phun ra một ngụm khói, quan tâm hỏi.
Sắc mặt Vương Dũng ảm đạm, trong ánh mắt toát ra hận ý khắc cốt minh tâm ngập trời:
- Hai đùi đã được nối xương, phải dưỡng thương mấy tháng mới có thể đi lại. Hơn nữa bác sĩ nói, đời này con không thể tiếp tục vận động mạnh.
Vừa nói xong, biểu tình Vương Dũng có chút dữ tợn.
Từ nhỏ đến lớn Vương Hồng trút rất nhiều tâm huyết trên người hắn, từ nhỏ hắn đã được hun đúc, có lòng dã tâm rất lớn.
Ở tình huống như vậy, sau này hắn biến thành người gần như tàn tật, điều này làm sao hắn có thể thừa nhận?
- Cha, chừng nào cha báo thù cho con và anh hai?
Lúc này Vương Hạo cũng lộ thần tình hận ý, nói:
- Tên tạp chủng họ Trần đánh anh hai thành như vậy, thù này không thể không báo!
- Tiểu Dũng, tiểu Hạo, không bao lâu nữa đâu, tên tiểu súc sinh đáng chém ngàn đao kia sẽ gặp báo ứng.
Nhìn hình dạng hai đứa con trai, Vương Hồng rít mạnh một hơi thuốc lá, biểu tình âm trầm tới cực điểm.
Đầu bên kia, hai anh em Vương Dũng, Vương Hạo nghe được lời nói của Vương Hồng, nhất thời mừng rỡ, Vương Hạo khẩn cấp hỏi han:
- Cha, cha có biện pháp đối phó tên tạp chủng kia sao?
- Tự gây nghiệt, không thể sống.
Vương Dũng cười lạnh nói:
- Tiểu súc sinh họ Trần muốn bằng vào sức một mình diệt trừ Thanh bang chúng ta, quả thật là chuyện cười lớn trong thiên hạ! Cha, cha phái người động thủ, hay là Tiết Hồ?
Tuy rằng đều là con mình, nhưng biểu hiện của Vương Dũng rõ ràng làm Vương Hồng vừa lòng hơn một ít.
Hắn mỉm cười lắc lắc đầu:
- Không phải cha, là Tiết Hồ.
- Cha, có đáng tin không?
Vương Dũng nhíu mày, hắn là người phụ trách Thanh bang tại Hong Kong, hắn quen thuộc sự tình của Thanh bang hơn Vương Hạo, đồng dạng cũng biết cha của mình luôn luôn muốn giành quyền từ tay Tiết Hồ. Hai người tranh giành cấu xé lẫn nhau nhiều năm. Hiện giờ Vương Hồng đem hi vọng ký thác lên trên người Tiết Hồ, điều này nhiều ít làm cho hắn có chút nghi hoặc.
- Tiểu Dũng, con có thể ở tình huống như vậy vẫn bảo trì được bình tĩnh, cha thật vui mừng.
Vương Hồng cười cười nói:
- Chuyện này chắc chắn mười phần.
- Vì sao vậy cha?
Vương Dũng lại hỏi.
- Tiểu Dũng, con có điều không biết, hai ngày nay Đông Nam Á đã xảy ra chuyện lớn, Thủy Trúc bang vì đắc tội trùm buôn lậu vũ khí của nước Nga, kết quả toàn bộ thủ hạ trung tâm bị giết, cả Thủy Trúc bang sa vào năm bè bảy mảng, chia thành bốn năm mảnh!
- Cái gì? Đã xảy ra chuyện này sao?
Vương Dũng cả kinh, trong lòng chợt động, theo bản năng nói:
- Cha, đây là cơ hội tốt cho chúng ta khuếch trương thế lực a.
- Đó là đương nhiên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Vương Hồng cười đắc ý nói:
- Tiết Hồ đã phái ra sáu mươi thành viên Phong Diệp đến đây hiệp trợ cha tiêu diệt Thủy Trúc bang, khuếch trương thế lực.
- Sáu mươi thành viên Phong Diệp?
Vương Dũng kinh ngạc há to miệng, hắn hiểu rõ sáu mươi thành viên Phong Diệp đại biểu cho điều gì.
Mà vẻ mặt Vương Hạo lại mờ mịt, tuy rằng hắn là con của Vương Hồng, nhưng cũng không hề tham dự vào công việc của Thanh bang. Đối với Thanh bang hắn hoàn toàn không hiểu gì nhiều, chỉ biết ỷ vào danh đầu của Vương Hồng và Vương Dũng làm xằng làm bậy, gây tai họa không ít cho thiếu nữ đàng hoàng.
- Tiểu Dũng, con hẳn nên hiểu được ý nghĩa của Phong Diệp đối với Tiết Hồ. Tiểu súc sinh họ Trần bức Tiết Hồ đến tình trạng bây giờ, Tiết Hồ lại dám phái ra nhiều thành viên Phong Diệp như vậy, đủ để tỏ rõ, trong lòng Tiết Hồ đã có biện pháp đối phó tiểu súc sinh kia, hơn nữa còn nắm chắc mười thành!
Ngữ khí của Vương Hồng thật khẳng định.
Vương Dũng gật đầu, nói:
- Nếu nói như vậy, có lẽ không sai, cũng không biết lão hồ ly Tiết Hồ tính toán dùng phương pháp gì xử lý tên tạp chủng họ Trần kia.
- Mẹ nó, nếu để tên tạp chủng kia rơi vào tay của em, em nhất định lột da hắn, xỉa xương cốt của hắn. Để cho hắn muốn sống cũng không được.
Thần tình Vương Hạo thật oán độc nói, cảm giác chỉ hận Trần Phàm không lập tức xuất hiện trước mặt hắn để cho hắn được tận tình trả thù.
Nhìn thấy biểu tình oán độc của con trai, Vương Hồng có chút bất mãn đối với biểu hiện của hắn, nhưng cũng không hề trách cứ bởi vì ngay chính hắn cũng hận không thể làm cho Trần Phàm lập tức xuống địa ngục!
- Cha.
Vương Dũng mở miệng cắt đứt lời Vương Hạo:
- Con chó điên của tiểu súc sinh họ Trần kia gần đây luôn ở Hong Kong, hơn nữa còn đi rất gần với Hồng Tinh Tưởng Văn...
- Hừ! Tiểu súc sinh họ Trần muốn mượn tay Hồng Tinh đối phó con, nhưng Tưởng Văn cũng không phải là người ngu ngốc. Hắn tuyệt đối không dám mạo hiểm đắc tội Thanh bang.
vẻ mặt Vương Hồng tự tin nói:
- Chờ tiểu súc sinh họ Trần vừa chết, chính là ngày giỗ của con chó điên kia!
- Không riêng gì con chó điên kia, con còn muốn đùa chết nữ nhân của tên tạp chủng Trần Phàm kia, hơn nữa kể cả con dâm phụ Trương Thiên Thiên. Chơi xong con còn muốn ném cô ta tới hộp đêm làm gái điếm, bị vạn người cưỡi!
Vương Hạo nghe xong lại tiếp tục phát tiết, nói:
- Anh, em nghe nói Xà Mỹ Nữ Hoàng Phủ Hồng Trúc tựa hồ cũng có một chân với hắn, chờ khi hắn chết anh lôi Hoàng Phủ Hồng Trúc ra, đùa chết cô ta! Đúng rồi, còn có vị hôn thê của hắn, con nhỏ tên Tô San cũng không thể buông tha!
- Tiểu Hạo, con đừng có lúc nào cũng chỉ biết có đàn bà, nghĩ chuyện chính sự đi.
Vương Hồng nhíu mày nói:
- Cha đã quyết định sẽ không tiếp tục tranh đấu với Tiết Hồ. Sau này ở yên tại Đông Nam Á, không bao lâu, Đông Nam Á sẽ là thiên hạ của Vương gia chúng ta. Đến lúc đó anh của con phải quản lý công việc tại Hong Kong, con phải tới đây theo cha!
- Ông...ông...
Sau đó, không đợi Vương Hạo đáp lời, điện thoại di động của Vương Hồng vang lên.
Nghe được thanh âm di động, sắc mặt Vương Hồng không khỏi biến đổi.
Cho tới nay, hắn vẫn luôn có hai chiếc điện thoại, một do cận vệ phụ trách đón nghe, sau đó nhắn lại với hắn, một chiếc hắn mang theo bên mình.
Bởi vì những số điện thoại trong chiếc di động thứ hai rất trọng yếu!
Chủ nhân của những số điện thoại đó, thân phận đều không tầm thường!
- Hai đứa đừng lên tiếng, cha nghe cuộc điện thoại.
Vương Hồng nhíu mày lấy di động ra nhìn xem, đó là điện thoại người nắm quyền cảnh sát Bangkok.
Phát hiện này làm sắc mặt Vương Hồng đột nhiên biến đổi, không nói lời nào, hắn lập tức tiếp điện thoại, sắc mặt hơi có vẻ nghi hoắc:
- Tổng thanh tra Sora, đã trễ thế này ngài tìm tôi có việc sao?
- Vương tiên sinh, vừa rồi cách hai mươi cây số ở bến tàu phía tây phát sinh sự kiện bắn giết cực kỳ nghiêm trọng, song phương giao chiến vận dụng cả súng máy Gatling, tính chất vô cùng ác liệt, chẳng những kinh động cảnh sát còn làm kinh động cả hải quân hoàng gia.
Trong điện thoại truyền ra một thanh âm uy nghiêm:
- Tuy rằng chứng cứ hiện trường hoàn toàn bị tiêu trừ, nhưng tôi nghe thuộc hạ báo cáo đêm nay Thanh bang các vị đã nhập cư trái phép một nhóm người đến Bangkok. Chuyện này có quan hệ với Vương tiên sinh phải không?
- Không, không có, tuyệt đối không có!
Nghe được lời nói của Sora, sắc mặt Vương Hồng đột nhiên biến đổi, sau đó lấy lại bình tĩnh nói:
- Tổng thanh tra Sora, tôi thừa nhận tôi có giúp đỡ mấy người bạn nhập cư trái phép tới Bangkok, nhưng không có bất cứ quan hệ nào tới sự kiện bắn giết kia. Bởi vì bọn họ còn đang trên đường tới, ít nhất phải gần sáng mới có thể đến được Bangkok.
- Vương tiên sinh, tốt nhất là như vậy. Nếu để cho cấp trên của tôi cùng hải quân hoàng gia điều tra ra có quan hệ với ông, như vậy thật có lỗi, ông sẽ gặp phải phiền toái rất lớn!
Đầu bên kia điện thoại, Sora nói xong liền cúp điện thoại.
- Đô...đô...
Bên tai vang lên thanh âm đô đô, sắc mặt Vương Hồng nháy mắt biến thành cực kỳ khó xem, chân mày cau chặt lại.
- Cha, đã xảy ra chuyện gì sao?
Trong màn hình, Vương Dũng nhận thấy được vẻ dị thường của Vương Hồng, nhịn không được hỏi.
Không tiếng trả lời, trong lòng Vương Hồng dâng lên cỗ trực giác không hay, đột nhiên nhảy dựng lên khói ghế, tiến lên hai bước nhấn vào nút màu đỏ.
Đây là phương thức hắn đã quen dùng để thông báo cho cận vệ!
Nhưng lúc này cận vệ của hắn lại không thấy vào phòng.
Sau đó, ngay khi tâm thần Vương Hồng thật bất an ấn vào nút đỏ thêm lần nữa.
Cửa mở.
Một người đàn ông toàn thân nhuộm máu xuất hiện ngay cửa.
Hắn đeo chiếc mặt nạ màu vàng, tay trái cầm một đầu người máu chảy đầm đìa, tay phải cầm một con dao găm, dao găm đang nhỏ máu tí tách.
Máu, tươi rói!