Bên tai vang lên lời nói băng sương của Trần Phàm. Stern hoàn toàn bị dọa, không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, ba gã đại hán còn lại lập tức quay đầu định nổ súng.
Nhưng đã muộn!
Phanh!
Phanh!
Phanh!
Ba tiếng súng lần lượt vang lên, ba gã đại hán chưa kịp bóp cò, liền bị bắn nổ đầu.
Máu tươi nóng bỏng xen lẫn chất lỏng màu trắng vãi lên mặt lẫn trên người Stern, làm cho hắn chợt hồi phục lại tinh thần, theo bản năng hắn liền giơ cây súng trong tay. - Sưu!
Trần Phàm giống như quỷ mị, chợt lóe bay qua. - Ba!
Ngay sau đó, Trần Phàm xuất hiện trước người Stern, một cước đá vào cổ tay hắn, đá bay khẩu súng trong tay Stern. - Không phải sợ, mày còn có thể sống thêm một lát.
Đá rơi khẩu súng trong tay Stern, Trần Phàm từ trên cao nhìn xuống mặt hắn, giống như đang nhìn một người chết. - Hống!
Stern phát ra tiếng gầm rú khàn khàn, tung chân đá vào giữa hai đùi Trần Phàm.
Nhưng Trần Phàm lại nhanh hơn hắn!
Phanh!
Nương theo một tiếng trầm đục, Stern nhự một quả bóng bị Trần Phàm đá bay lên.
Đông!
Thân hình Stern hung hăng đánh lên vách tường, lực đạo khủng bố làm cho hắn choáng đầu hoa mắt, cả người như tan rã.
Nhưng hắn có danh xưng đứa con của U Linh, giá trị vũ lực cũng không kém, nếu không cũng không khả năng hóa giải công kích của Hắc Quỷ trong buổi tụ hội.
Cố nén đau đớn. Stern định đứng bật dậy, kết quả Trần Phàm bám sát theo, một chân giẫm lên ngón tay hắn.
Răng rắc!
Dưới chân Trần Phàm phát lực, dùng sức nghiền áp, ngón tay Stern trong nháy mắt liền gãy đoạn! - Ngao!
Tục ngữ nói tay đứt ruột xót, đau đớn kịch liệt làm Stern rên lên một tiếng, mượn dùng lực lượng phần eo, dùng đầu đánh mạnh vào giữa hai đùi Trần Phàm.
Giờ khắc này, Stern dự định liều mạng!
Trần Phàm cười lạnh một tiếng, thu chân, khom xuống, dùng sức hất lên!
Đông!
Ngay sau đó, đầu gối Trần Phàm đánh vào khuôn mặt Stern.
Không để ý tới trên đùi dính vết máu, Trần Phàm cúi người, nhấc Stern đã hôn mê, giống như xách theo một con chó chết bước ra khỏi phòng ngủ.
Ba mươi phút sau.
Bên trong sơn trang tối đèn lại sáng đèn.
Trong đó, trong đại sảnh biệt thự do Thái Hổ chuẩn bị cho Stern, từng cỗ thi thể chồng chất cùng một chỗ, giống như một tòa núi nhỏ, máu đỏ nhuộm cả tấm thảm trắng đỏ bừng, dưới ánh đèn đâm vào mắt người, mùi máu tươi dày đặc tràn ngập trong đại sảnh, hương vị cay mũi.
Kroff vừa tỉnh lại ngửi được mùi máu tươi, nhìn hình ảnh thây chất thành núi máu chảy thành sông, cũng không hề cảm thấy giật mình, ngược lại còn miễn cưỡng mỉm cười: - Mẹ nó, tôi đã biết đám ngu xuẩn tiêm gien số 1 gì đó chỉ là thứ rác rưởi so với Đồ Tể!
Nói xong Kroff giãy dụa ngồi thẳng trên ghế sô pha, kết quả kéo theo vết thương đau đến nhe răng nhếch miệng.
Trần Phàm châm một điếu xì gà, đưa lên miệng Kroff. - Đồ Tể, tên tạp chủng Stern hẳn là chưa chết chứ? Mẹ nó, thiếu chút nữa hắn cho con điếm Alice đá gãy lão nhị của tôi!
Kroff rít một hơi xì gà, bộ dáng đau đớn thoáng chuyển biến tốt hơn một chút. Hắn ác độc nhìn Stern đang hôn mê bất tỉnh, nói: - Đồ Tể, tôi không nhúc nhích được nữa, giúp tôi giáo huấn tên tạp chủng Stern kia!
Trần Phàm không lên tiếng, chỉ đứng dậy đi tới trước người long đầu Thủy Trúc bang Thái Hổ, nắm cổ áo hắn lôi lên, vung cánh tay dùng sức tát mạnh!
Ba!
Tiếng vang giòn cất lên, trên mặt Thái Hổ trong nháy mắt xuất hiện năm dấu ngón tay, khuôn mặt chậm rãi sưng lên, máu tươi nơi khóe miệng chảy đầm đìa.
Đau đớn kịch liệt làm Thái Hổ chậm rãi mở mắt. Trần Phàm không nói lời nào, ném Thái Hổ tới bên cạnh đống xác chết. - Ngao!
Trên không trung, Thái Hổ nhìn thấy đống thi thể nhuộm đỏ máu tươi, sợ tới mức thét lên.
Phanh!
Thân thể Thái Hổ đập lên đống thi thể kia. - A... - Ngao... - Đừng...đừng...
Ngã vào trong đống thi thể. Thái Hổ giống như phát điên, trợn tròn mắt, cố gắng giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng tay vừa nắm trúng không phải là máu tươi thì là thịt nát, làm hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, màu vàng chất lỏng giống như không thể khống chế, từ giữa hai chân hắn chảy ra đầm đìa. - A ha. Thái Hổ, tên tạp chủng mày, mùi vị phản bội Đồ Tể, thích không?
Thấy một màn như vậy, Kroff phun ra một ngụm khói, âm trầm nở nụ cười.
Không một tiếng trả lời, Thái Hổ dùng hết khí lực toàn thân giãy dụa, kêu thảm, cuối cùng thật sự không còn khí lực hoàn toàn xụi lơ trên mặt đất, cả người run run, hai mắt vô thần nhìn về phía Trần Phàm.
Trong ánh nhìn chằm chằm của Thái Hổ, Trần Phàm lập tức đi tới bên người Stern, giống như diều hâu trảo gà con xách Stern nhấc lên, vung tay đồng dạng cho Stern một cái tát.
Ba!
Tiếng vang giòn lại cất lên, Stern bị đau đớn kích thích lại mở mắt.
Khác với lúc trước, lúc này nhìn thấy Trần Phàm ở gần trong gang tấc, Stern cũng không tiếp tục phí công giãy dụa, mà cả người run rẩy nói: - Đồ...Đồ Tể...đừng...đừng... - Nếu Kroff nguyện ý thả mày, tao không để ý cho mày rời đi.
Trong con ngươi Trần Phàm vẫn còn đỏ rực, vẫn chưa thoát khỏi trạng thái điên cuồng. - Ha ha ha ha ha. Stern, tên tạp chủng, mày không phải nói với đại gia, mày muốn giết chết Đồ Tể ngay mặt tao sao?
Kroff phun ra một ngụm khói, ác độc nở nụ cười: - Như thế nào hiện tại giống như một con chó chết hướng Đồ Tể cầu xin tha thứ? - Tha...tha...tha tao, Kroff, tao cam đoan sau này tao không bao giờ trêu chọc tới mày nữa!
Stern giống như một con chó cầu xin Kroff. - Tha mày?
Kroff nghe xong tức giận chửi vang: - Con mẹ mày, thiếu chút nữa mày làm cho lão nhị của tao tiêu mất. Mẹ nó, nếu không còn lão nhị, Kroff đại gia này sống trên đời còn có ý nghĩa gì nữa?
Phanh!
Lời của Kroff vừa thốt lên. Trần Phàm vung chân đá một cước vào giữa hai đùi Stern. - Ngao!
Còn hơn tiếng tru thảm thiết của Thái Hổ, thanh âm kia giống như sói tru, quỷ gào, làm Thái Hổ sợ tới mức giống như bị giật kinh phong, càng run rẩy dữ dội. - Tê...tê...tê... Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Stern hít mạnh, thân thể run rẩy, sắc mặt tái nhợt nhìn Trần Phàm, ánh mắt trở nên ác độc: - Đồ...Đồ Tể, giết tao mày sẽ hoàn toàn đắc tội cả Hắc Ám U Linh. - Tao nói rồi, mày dám động Kroff một sợi tóc, tao sẽ cho gia tộc Maise Er biến mất trên thế giới này! - Tao cũng đã nói qua, tao sẽ lấy đầu của mày làm chén rượu! - Về phần Hắc Ám U Linh, mày cho rằng tao sợ sao?
Sợ sao?
Không sợ!
Cơ hồ cùng một thời gian, trong lòng Thái Hổ cùng Kroff đều có đáp án. - Hắc Ám U Linh khác với Huyết Sắc Luyện Ngục, nó không đứng ở mặt đối lập với toàn bộ thế giới, mà trói buộc tập đoàn lợi ích không nhỏ! Hơn nữa hiện tại Hắc Ám U Linh nghiên cứu chế tạo ra gien số 1, có thể bồi dưỡng ra rất nhiều cỗ máy giết người...
Bị Trần Phàm dùng một cước đá trúng lão nhị, nỗi sợ hãi trong lòng Stern đột nhiên biến mất, liền lâm vào điên cuồng cực độ, tựa như muốn dùng tất cả những chuyện này dọa lùi Trần Phàm. - Đồ Tể, chỉ có một quy tắc!
Vừa nói xong, Trần Phàm vung lên tay phải.
Hàn quang hiện lên, dao găm M 9 sắc bén giống như vừa cắt đậu hũ, lập tức cắt rớt đầu Stern! - Phốc xuy!
Máu tươi nóng bỏng trong nháy mắt phun ra, văng lên mặt Trần Phàm. - A...
Thái Hổ lại phát ra một tiếng thét, sợ tới mức đại tiểu tiện hoàn toàn không thể khống chế.
Trần Phàm cũng không lau máu, mà mang theo đầu người trợn trừng mắt của Stern, đi tới chỗ tủ rượu đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Rất nhanh. Trần Phàm đi tới bên cạnh tủ rượu, cầm một chai rượu đắt tiền mở nắp, một tay cầm đầu người của Stern, một tay cầm chai rượu đi về hướng Thái Hổ. - Đừng...đừng...đừng...đừng lại đây!
Thái Hổ giống như phát điên, lết ngược về phía sau.
Trần Phàm thấy thế nhẹ giọng nói: - Thái Hổ, tao cho mày một cơ hội giữ mạng sống.
Mạng sống?
Mạng sống!
Lúc này, hai chữ kia giống như tiên nhạc êm tai nhất trên thế gian, lập tức làm con ngươi Thái Hổ bộc phát ra dục vọng cầu sống mãnh liệt! - Đồ...Đồ Tể, tôi sai lầm rồi...sau này tôi không dám nữa...cầu...ngài buông tha cho tôi...
Thái Hổ quỳ rạp xuống đất, điên cuồng dập đầu nhận lỗi với Trần Phàm.
Trong lúc nhất thời, bên trong đại sảnh yên tĩnh vang lên tiếng dập đầu không ngừng.
Trần Phàm lập tức đi tới trước người Thái Hổ, thản nhiên nói: - Nhìn tao.
Thái Hổ ngừng lạy, cũng không lau vết máu trên trán, mang theo vài phần sợ hãi cùng kích động nhìn Trần Phàm.
Dưới ánh đèn, trong ánh nhìn chăm chú của Thái Hổ, Trần Phàm mỉm cười, đem chai rượu đổ vào trong miệng Stern, hơn phân nửa rượu đó xen lẫn máu từ yết hầu bị cắt đứt chảy xuống.
Theo sau.
Trần Phàm ngồi xổm người xuống, đem đầu người vẫn còn đọng chút rượu đỏ đưa tới trước người Thái Hổ, nhẹ giọng nói: - Uống nó, tao sẽ bỏ qua cho mày. - Ụa...
Dạ dày Thái Hổ cuộn trào lên, điên cuồng nôn ra. - Nếu rượu chảy hết, tao sẽ thay đổi chủ ý.
Trần Phàm híp mắt nói. - Tôi uống, tôi uống!
Thái Hổ ngừng nôn mửa, thần tình sợ hãi, hai tay tiếp nhận đầu người sau đó nhắm mắt lại, cắn răng ngẩng đầu lên, uống lấy rượu đỏ trộn lẫn máu đang chảy xuống. - Ụa...ụa...
Thái Hổ vừa uống vừa phun, đến cuối cùng lại xụi lơ trên mặt đất, cả người như hỏng mất.
Trần Phàm không để ý tới hắn, đi đến bên cạnh sô pha châm một điếu xì gà nhẹ nhàng hút.
Không biết qua bao lâu, khi Trần Phàm hút hết điếu xì gà, Thái Hổ kinh hách quá độ tựa hồ đã phục hồi lại tinh thần, hắn giãy dụa quỳ lên đối diện Trần Phàm.
Hắn lết tới, lết tới, lết tới...
Chỉ vài thước khoảng cách, đối với Thái Hổ mà nói giống như hơn vạn cây số.
Chờ khi hắn quỳ tới trước người Trần Phàm, đem đầu chôn xuống thật sâu, gần sát mặt đất run rẩy hỏi: - Đồ Tể tôn quý, ngài có chuyện gì phân phó? - Thái Hổ, thực vinh hạnh và may mắn, cuối cùng mày có thể chịu đựng được tới cuối cùng.
Trần Phàm dụi tắt xì gà, sắc mặt không chút thay đổi, nói: - Kế tiếp, có mấy chuyện tao cần mày đi làm. Khi làm xong, mày có thể tiếp tục sống trên thế giới này. - Mời ngài nói.
Thái Hổ biết rõ nếu mình làm không tốt, chỉ có một con đường chết, vì thế vội vàng ngẩng đầu vẫn không nhúc nhích nhìn Trần Phàm, giống như đang lắng nghe lời dạy dỗ. - Thứ nhất, đêm nay nơi này gây ra động tĩnh lớn như vậy, nói vậy cảnh sát sẽ xuất động rất nhanh, mày biết nên xử lý như thế nào.
Hồng quang trong con ngươi Trần Phàm dần dần thối lui, cả người đã khôi phục bình thường.
Thái Hổ gật đầu lia lịa như gà mồ thóc: - Xin ngài yên tâm, tôi sẽ xử lý thích đáng. - Thứ hai, tuyên bố với bên ngoài, người của Kroff tới cứu hắn, đã xảy ra chuyện sống mái với Stern và mày, đừng bại lộ tin tức tao tới nơi này. '' - Thứ ba, thủ hạ thân tín của mày cơ bản đã chết sạch. Đây đối với mày là chuyện tốt cũng là chuyện xấu. Nhưng tao tin tưởng, mày có thể chịu đựng được ở tình huống vừa rồi, xử lý chút phiền toái nhỏ này hẳn không thành vấn đề.
Trần Phàm nói xong dừng một chút nhìn Thái Hổ.
Có lẽ đã trảo được cây cỏ cứu mạng cuối cùng, cả người Thái Hổ thanh tỉnh hơn rất nhiều, hắn lập tức hiểu được ý tứ của Trần Phàm, vội vàng cam đoan nói: - Xin ngài yên tâm, tôi sẽ không để Thủy Trúc bang đại loạn. - Mấy ngày có thể ổn định lại?
Trần Phàm hỏi.
Thái Hổ không hề nghĩ ngợi gì, nói: - Hai ngày! - Được, tao cho mày hai ngày thời gian!
Trần Phàm gằn từng chữ: - Hai ngày sau, Thủy Trúc bang của mày tuyên chiến với Thanh bang, tao mặc kệ mày dùng thủ đoạn gì, nhất định phải ép Thanh bang phái ra Phong Diệp tới nơi này, hiểu chưa? - Hiểu được!
Thái Hổ lại kích động phục lạy cảm tạ.
Nhìn thần tình Thái Hổ thật kích động phục lạy nhận sai trước mặt Trần Phàm, Kroff ngồi một bên thấy rất rõ ràng, sau chuyện này, đầu mãnh hổ Đông Nam Á Thái Hổ, sẽ biến thành một con chó trung thành.
Bởi vì chủ nhân của nó chính là Đồ Tể!
Khi những người nhìn thấy toàn bộ đều lựa chọn trầm mặc, hắn đứng dậy tố giác tên trộm, hơn nữa còn chụp lấy tay phải cầm dao của hắn.
Tên trộm bị phát hiện, vốn cả kinh, sau đó hung ác muốn trả thù Tiêu Phong.
Từ sau ngày tham gia huấn luyện quân sự, Tiêu Phong chẳng những tăng cường rèn luyện thể dục, hơn nữa rảnh rỗi còn cùng tập luyện với Ngu Huyền, tuy nói chỉ học được chút ít công phu, nhưng đối phó những tên lưu manh bình thường cũng đã đủ sức.
Nguyên bản Tiêu Phong cũng chỉ muốn ngăn cản hành vi của tên trộm kia, cũng không dự định giáo huấn hắn, nhưng tên trộm lại trả thù làm hắn nổi giận, vì thế không chút khách khí khống chế tên trộm, hơn nữa đi tới một nhà ga có tuần cảnh, đem tên trộm giao vào trong tay cảnh sát.
Đối với rất nhiều người mà nói, tuy rằng bọn hắn sợ trêu chọc phải phiền toái nên khi gặp chuyện bất bình không dám rút dao tương trợ, nhưng cũng không có nghĩa bọn hắn hoàn toàn biến thành động vật máu lạnh, bọn hắn nhìn thấy có người làm được chuyện mà bọn hắn không dám làm, cũng lớn tiếng tán dương cùng tỏ lòng khâm phục.
Ngày nào đó hành động của Tiêu Phong đều được mọi người hoan hô.
Đồng dạng hắn cũng nhận được lời cảm tạ cùng lời mời của Tào Vi.
Ngày đó Tiêu Phong còn đang ở trong thời gian thực tập, muốn đẩy mạnh tiêu thụ một nhóm sản phẩm, vì thế cự tuyệt lời mời của Tào Vi, nhưng vì Tào Vi khăng khăng yêu cầu nên để lại số điện thoại.
Khi Tào Vi lần thứ hai gọi điện thoại mời Tiêu Phong, hắn cũng đến chỗ hẹn, hơn nữa bị vẻ tĩnh lặng của Tào Vi hấp dẫn.
Cuối cùng Tiêu Phong lấy hết dũng khí theo đuổi Tào Vi, và đã lấy theo đuổi được Tào Vi trong tay.
- Hay là để em xuống xe ngay cửa trường cũng được.
Nhìn thấy cổng trường đại học Phục Sáng hiện ra cách đó không xa. Tào Vi thu hồi ánh mắt ảm đạm cười nói:
- Anh uống nhiều rượu, sớm về nhà nghỉ ngơi đi nhé.
- Không có việc gì, anh đưa em tới ký túc xá.
Tiêu Phong quay đầu lại, mỉm cười, dáng tươi cười không còn mê người như ngày xưa, thiếu lực sát thương với thiếu nữ, lại có thêm vài phần thành thục cùng ổn trọng.
- Được.
Tào Vi gật gật đầu, cũng không cự tuyệt.
Mà trong con ngươi Tiêu Phong lại hiện lên ánh mắt thật phức tạp.
Hắn đã nhận ra không khí đêm nay có điều kỳ lạ, hơn nữa mơ hồ đoán được nguyên nhân.
Rất nhanh, chiếc BMW 6 chạy nhanh vào trường đại học Phục Sáng, trong lúc đó cũng không hấp dẫn lực chú ý của quá nhiều người.
Hiển nhiên bản thân là thiên chi kiêu tử của trường học, các sinh viên cũng có niềm kiêu ngạo của riêng mình.
Theo bọn hắn xem ra, chỉ cần bọn hắn nguyện ý, tiếp tục cố gắng, không lâu trong tương lai muốn lái chiếc BMW 6 như thế cũng không phải là việc gì khó.
So sánh với trường đại học Đông Hải mà nói, trường đại học Phục Sáng vô luận là nội tình hay thực lực đều tốt hơn, bầu không khí học tập cũng nồng đậm hơn.Cũng giống như trường đại học Đông Hải, trên đường vườn trưởng ban đêm cũng có thể nhìn thấy những đôi tình nhân dựa sát vào nhau, nhưng số lượng thì ít hơn trường đại học Đông Hải rất nhiều.
Đại đa số sinh viên đều đang ôm sách giáo khoa từ trong lớp học đi ra, cảm giác như sau khi về ký túc xá lại tiếp tục dành thời gian tự học.
Rất nhanh. Tiêu Phong lái chiếc BMW 6 chạy nhanh tới dưới lầu ký túc xá nữ.
- Tào Vi.
Khi xe vừa ngừng lại. Tiêu Phong cũng không như ngày thường mỉm cười nói lời tạm biệt với Tào Vi, mà nhẹ giọng gọi nàng.
Nụ cười trên mặt Tào Vi thoáng cứng ngắc:
- Làm sao vậy?
- Thật có lỗi.
Tiêu Phong nhìn vào dáng tươi cười mất tự nhiên của Tào Vi, thở dài:
- Anh không phải cố ý muốn giấu diếm em chuyện gì, nhưng...
- Không sao, em không có để ý.
Tào Vi mỉm cười lắc đầu.
Thần tình Tiêu Phong chân thành:
- Anh thích em, không quan hệ tới bất cứ điều gì, anh hi vọng em cũng là như thế.
Không quan hệ tới bất cứ điều gì.
Bên tai vang lên mấy lời này, cả người Tào Vi chấn động, lại không trả lời thẳng mà cười cười:
- Được rồi, thời gian không còn sớm, anh đi về nghỉ ngơi đi.
Lúc này Tiêu Phong lại trầm mặc.
Tào Vi xoay người, trong con ngươi hiện lên ánh mắt thật thương cảm, mở cửa xe bước xuống.
Theo sau, nàng lại kiệt lực điều chỉnh một chút cảm xúc, quay đầu lại vẫy tay chào Tiêu Phong, đồng thời nhìn Tiêu Phong thật sâu, trong ánh mắt xen lẫn một tia lưu luyến, cảm giác giống như muốn đem thân ảnh Tiêu Phong điêu khắc vào tận sâu trong nội tâm của chính mình.
Đọc hiểu ánh mắt lưu luyến của Tào Vi, trong lòng Tiêu Phong vừa động, sắc mặt biến đổi, lập tức đẩy cửa xe bước xuống truy theo.
Phía trước, bước chân Tào Vi khựng lại theo bản năng, nhưng không xoay người.
- Vi Vi.
Cùng lúc đó lại vang lên tiếng kêu gọi.
Thanh âm hạ xuống, phía trước có một chiếc Audi A8 bị đẩy cửa xe ra, một gã thanh niên khí độ bất phàm bước xuống.
Sau đó một cô gái cũng bước theo, theo sát phía sau thanh niên kia.
Nương theo ngọn đèn, có thể rõ ràng nhìn thấy, cô gái mặc một bộ lễ phục dạ hội, bộ lễ phục bó sát người, cũng làm cho da thịt trắng nõn bại lộ, dưới ánh đèn lóa mắt người đối diện, nàng có mái tóc quăn, mặt trái xoan, mày liễu mũi ngọc, đôi môi mỏng tô son đỏ tươi, làm cho người ta có loại mê hoặc nói không nên lời.
Bên tai vang lên hai chữ Vi Vi, nhìn thấy thanh niên cùng cô gái bước xuống xe Audi A8, vô luận Tào Vi hay Tiêu Phong đều ngẩn ra, Tiêu Phong lại dừng bước.
Theo sau, hắn rõ ràng nhận thấy được tên thanh niên khí độ bất phàm đang hướng Tào Vi đi tới, ánh mắt nhìn hắn có vẻ địch ý. Mà cô gái bên cạnh tên thanh niên lại khinh thường nhìn thoáng qua xe BMW 6 của Tiêu Phong, sau đó nhìn thấy bộ quần áo bình thường của Tiêu Phong thì vẻ khinh thường trong ánh mắt càng thêm nồng đậm.
- Anh hai.
Ngay khi Tiêu Phong nhận thấy được ánh mắt này, Tào Vi lại hướng về tên thanh niên đi tới.
Anh hai?
Anh của Tào Vi?
Ngạc nhiên nghe được lời xưng hô, Tiêu Phong chợt ngẩn ra, sau đó cắn chặt răng, lại di chuyển bước chân hướng ba người đi tới.
- Như thế nào muộn như vậy mới trở về?
Thanh niên thu hồi ánh mắt, có chút không vui nhìn Tào Vi.
Tào Vi làm như nghe được tiếng bước chân sau lưng, đoán được Tiêu Phong đã đi tới, sắc mặt phức tạp, mấp máy môi nhưng không hé răng.
- Tào ca, còn cần hỏi sao, Vi Vi nhất định là đang hò hẹn.
Cô gái sau lưng thanh niên thấy Tào Vi không đáp lời, nói một câu, theo sau tựa hồ cảm thấy không thỏa mãn, lại nhìn thoáng qua Tiêu Phong đang đi tới, ánh mắt tràn ngập vẻ nhìn xuống xem thường:
- Nhưng Tào ca a, đối tượng mà Vi Vi hẹn hò chẳng ra gì a.
Sắc mặt Tào Vi biến đổi, không hé răng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thanh niên nhíu mày, nhìn về phía Tiêu Phong.
- Vi Vi, nếu lần sau muốn tìm đối tượng, chị sẽ giới thiệu cho em, không phải thứ người không đứng đắn nào cũng quen được, như vậy sẽ làm nhục thân phận của em thôi.
Cô gái lại nói tiếp, đồng thời làm như sợ Tiêu Phong không nghe được, cố ý đề cao thanh âm.
- Chị Hoàng Dĩnh.
Tào Vi có chút không vui, nhắn đôi mày thanh tú.
Cô gái tên Hoàng Dĩnh lại không thèm để ý, khóe miệng hiện lên độ cong khinh thường:
- Vi Vi a, chị là vì muốn tốt cho em. Em đừng thấy hắn lái chiếc BMW kia, nhưng toàn thân hắn cộng lại cũng không tới một ngàn đồng, quỷ biết hắn mua được chiếc xe này từ chỗ nào.
- Chị Hoàng Dĩnh, chị cảm thấy được có thể làm bạn với chủ tịch tập đoàn Cao Tường, một người có thể cùng chủ tịch tập đoàn vui vẻ đùa giỡn trên bàn ăn, sẽ dùng BMW 6 để khoe khoang sao?
Tào Vi tựa hồ bị kích thích nổi giận, bất mãn nhìn Hoàng Dĩnh.
Chủ tịch tập đoàn Cao Tường?
Thân là ngôi sao mới nổi trong giới người mẫu, Hoàng Dĩnh nhờ vào dáng người ma quỷ cùng vẻ đẹp không tầm thường, đã trở thành ngôi sao mới trong giới người mẫu, phú gia công tử ca truy đuổi nàng nhiều vô số kể.
Dù nàng cũng biết những phú gia công tử ca là vì thân thể nàng mà tới, nhưng như vậy cũng đã đủ làm thỏa mãn lòng hư vinh của nàng.
Ngàn chọn vạn tuyển.
Nàng lựa chọn Tào gia công tử ca, tiến hành câu chuyện chim sẻ biến thành phượng hoàng.
Nếu như là ở trước kia, chỉ biết quan tâm tới những câu chuyện bát quái trong giới giải trí cùng những trang sức mỹ phẩm xa hoa, nàng chưa chắc đã biết chủ tịch tập đoàn Cao Tường đại biểu cho điều gì.
Nhưng sau khi từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, nàng thật sâu hiểu được ý nghĩa sau danh hiệu này, cùng năng lực khủng bố của danh hiệu đó.
Vì thế khi Tào Vi nói Tiêu Phong là bạn của chủ tịch tập đoàn Cao Tường, ánh mắt nàng chợt ngây ngốc ra.
Nàng dùng một loại ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Tiêu Phong đang đi tới, cảm giác giống như đang hỏi: hắn là bạn của chủ tịch tập đoàn Cao Tường? Có thể sao?
Có thể sao?
Không một câu trả lời.
Người thanh niên từng vì tạo niềm vui cho vị hôn thê, không tiếc ở dưới lầu ký túc xá nữ sinh viên, dùng hoa hồng làm thành hình trái tim, đem vị hôn thê của mình xem như bảo bối mà phủng trong lòng bàn tay, cuối cùng lại bị hung hăng nhục nhã, người thanh niên mà hiện tại đã tìm được một thân ảnh để mình truy đuổi cả đời. Tiêu gia công tử ca, vừa dừng bước.
Hắn đứng sau lưng Tào Vi, thân hình thẳng tắp như cây thương.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bên tai vang lên lời nói băng sương của Trần Phàm. Stern hoàn toàn bị dọa, không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, ba gã đại hán còn lại lập tức quay đầu định nổ súng.
Nhưng đã muộn!
Phanh!
Phanh!
Phanh!
Ba tiếng súng lần lượt vang lên, ba gã đại hán chưa kịp bóp cò, liền bị bắn nổ đầu.
Máu tươi nóng bỏng xen lẫn chất lỏng màu trắng vãi lên mặt lẫn trên người Stern, làm cho hắn chợt hồi phục lại tinh thần, theo bản năng hắn liền giơ cây súng trong tay. - Sưu!
Trần Phàm giống như quỷ mị, chợt lóe bay qua. - Ba!
Ngay sau đó, Trần Phàm xuất hiện trước người Stern, một cước đá vào cổ tay hắn, đá bay khẩu súng trong tay Stern. - Không phải sợ, mày còn có thể sống thêm một lát.
Đá rơi khẩu súng trong tay Stern, Trần Phàm từ trên cao nhìn xuống mặt hắn, giống như đang nhìn một người chết. - Hống!
Stern phát ra tiếng gầm rú khàn khàn, tung chân đá vào giữa hai đùi Trần Phàm.
Nhưng Trần Phàm lại nhanh hơn hắn!
Phanh!
Nương theo một tiếng trầm đục, Stern nhự một quả bóng bị Trần Phàm đá bay lên.
Đông!
Thân hình Stern hung hăng đánh lên vách tường, lực đạo khủng bố làm cho hắn choáng đầu hoa mắt, cả người như tan rã.
Nhưng hắn có danh xưng đứa con của U Linh, giá trị vũ lực cũng không kém, nếu không cũng không khả năng hóa giải công kích của Hắc Quỷ trong buổi tụ hội.
Cố nén đau đớn. Stern định đứng bật dậy, kết quả Trần Phàm bám sát theo, một chân giẫm lên ngón tay hắn.
Răng rắc!
Dưới chân Trần Phàm phát lực, dùng sức nghiền áp, ngón tay Stern trong nháy mắt liền gãy đoạn! - Ngao!
Tục ngữ nói tay đứt ruột xót, đau đớn kịch liệt làm Stern rên lên một tiếng, mượn dùng lực lượng phần eo, dùng đầu đánh mạnh vào giữa hai đùi Trần Phàm.
Giờ khắc này, Stern dự định liều mạng!
Trần Phàm cười lạnh một tiếng, thu chân, khom xuống, dùng sức hất lên!
Đông!
Ngay sau đó, đầu gối Trần Phàm đánh vào khuôn mặt Stern.
Không để ý tới trên đùi dính vết máu, Trần Phàm cúi người, nhấc Stern đã hôn mê, giống như xách theo một con chó chết bước ra khỏi phòng ngủ.
Ba mươi phút sau.
Bên trong sơn trang tối đèn lại sáng đèn.
Trong đó, trong đại sảnh biệt thự do Thái Hổ chuẩn bị cho Stern, từng cỗ thi thể chồng chất cùng một chỗ, giống như một tòa núi nhỏ, máu đỏ nhuộm cả tấm thảm trắng đỏ bừng, dưới ánh đèn đâm vào mắt người, mùi máu tươi dày đặc tràn ngập trong đại sảnh, hương vị cay mũi.
Kroff vừa tỉnh lại ngửi được mùi máu tươi, nhìn hình ảnh thây chất thành núi máu chảy thành sông, cũng không hề cảm thấy giật mình, ngược lại còn miễn cưỡng mỉm cười: - Mẹ nó, tôi đã biết đám ngu xuẩn tiêm gien số 1 gì đó chỉ là thứ rác rưởi so với Đồ Tể!
Nói xong Kroff giãy dụa ngồi thẳng trên ghế sô pha, kết quả kéo theo vết thương đau đến nhe răng nhếch miệng.
Trần Phàm châm một điếu xì gà, đưa lên miệng Kroff. - Đồ Tể, tên tạp chủng Stern hẳn là chưa chết chứ? Mẹ nó, thiếu chút nữa hắn cho con điếm Alice đá gãy lão nhị của tôi!
Kroff rít một hơi xì gà, bộ dáng đau đớn thoáng chuyển biến tốt hơn một chút. Hắn ác độc nhìn Stern đang hôn mê bất tỉnh, nói: - Đồ Tể, tôi không nhúc nhích được nữa, giúp tôi giáo huấn tên tạp chủng Stern kia!
Trần Phàm không lên tiếng, chỉ đứng dậy đi tới trước người long đầu Thủy Trúc bang Thái Hổ, nắm cổ áo hắn lôi lên, vung cánh tay dùng sức tát mạnh!
Ba!
Tiếng vang giòn cất lên, trên mặt Thái Hổ trong nháy mắt xuất hiện năm dấu ngón tay, khuôn mặt chậm rãi sưng lên, máu tươi nơi khóe miệng chảy đầm đìa.
Đau đớn kịch liệt làm Thái Hổ chậm rãi mở mắt. Trần Phàm không nói lời nào, ném Thái Hổ tới bên cạnh đống xác chết. - Ngao!
Trên không trung, Thái Hổ nhìn thấy đống thi thể nhuộm đỏ máu tươi, sợ tới mức thét lên.
Phanh!
Thân thể Thái Hổ đập lên đống thi thể kia. - A... - Ngao... - Đừng...đừng...
Ngã vào trong đống thi thể. Thái Hổ giống như phát điên, trợn tròn mắt, cố gắng giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng tay vừa nắm trúng không phải là máu tươi thì là thịt nát, làm hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, màu vàng chất lỏng giống như không thể khống chế, từ giữa hai chân hắn chảy ra đầm đìa. - A ha. Thái Hổ, tên tạp chủng mày, mùi vị phản bội Đồ Tể, thích không?
Thấy một màn như vậy, Kroff phun ra một ngụm khói, âm trầm nở nụ cười.
Không một tiếng trả lời, Thái Hổ dùng hết khí lực toàn thân giãy dụa, kêu thảm, cuối cùng thật sự không còn khí lực hoàn toàn xụi lơ trên mặt đất, cả người run run, hai mắt vô thần nhìn về phía Trần Phàm.
Trong ánh nhìn chằm chằm của Thái Hổ, Trần Phàm lập tức đi tới bên người Stern, giống như diều hâu trảo gà con xách Stern nhấc lên, vung tay đồng dạng cho Stern một cái tát.
Ba!
Tiếng vang giòn lại cất lên, Stern bị đau đớn kích thích lại mở mắt.
Khác với lúc trước, lúc này nhìn thấy Trần Phàm ở gần trong gang tấc, Stern cũng không tiếp tục phí công giãy dụa, mà cả người run rẩy nói: - Đồ...Đồ Tể...đừng...đừng... - Nếu Kroff nguyện ý thả mày, tao không để ý cho mày rời đi.
Trong con ngươi Trần Phàm vẫn còn đỏ rực, vẫn chưa thoát khỏi trạng thái điên cuồng. - Ha ha ha ha ha. Stern, tên tạp chủng, mày không phải nói với đại gia, mày muốn giết chết Đồ Tể ngay mặt tao sao?
Kroff phun ra một ngụm khói, ác độc nở nụ cười: - Như thế nào hiện tại giống như một con chó chết hướng Đồ Tể cầu xin tha thứ? - Tha...tha...tha tao, Kroff, tao cam đoan sau này tao không bao giờ trêu chọc tới mày nữa!
Stern giống như một con chó cầu xin Kroff. - Tha mày?
Kroff nghe xong tức giận chửi vang: - Con mẹ mày, thiếu chút nữa mày làm cho lão nhị của tao tiêu mất. Mẹ nó, nếu không còn lão nhị, Kroff đại gia này sống trên đời còn có ý nghĩa gì nữa?
Phanh!
Lời của Kroff vừa thốt lên. Trần Phàm vung chân đá một cước vào giữa hai đùi Stern. - Ngao!
Còn hơn tiếng tru thảm thiết của Thái Hổ, thanh âm kia giống như sói tru, quỷ gào, làm Thái Hổ sợ tới mức giống như bị giật kinh phong, càng run rẩy dữ dội. - Tê...tê...tê... Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Stern hít mạnh, thân thể run rẩy, sắc mặt tái nhợt nhìn Trần Phàm, ánh mắt trở nên ác độc: - Đồ...Đồ Tể, giết tao mày sẽ hoàn toàn đắc tội cả Hắc Ám U Linh. - Tao nói rồi, mày dám động Kroff một sợi tóc, tao sẽ cho gia tộc Maise Er biến mất trên thế giới này! - Tao cũng đã nói qua, tao sẽ lấy đầu của mày làm chén rượu! - Về phần Hắc Ám U Linh, mày cho rằng tao sợ sao?
Sợ sao?
Không sợ!
Cơ hồ cùng một thời gian, trong lòng Thái Hổ cùng Kroff đều có đáp án. - Hắc Ám U Linh khác với Huyết Sắc Luyện Ngục, nó không đứng ở mặt đối lập với toàn bộ thế giới, mà trói buộc tập đoàn lợi ích không nhỏ! Hơn nữa hiện tại Hắc Ám U Linh nghiên cứu chế tạo ra gien số 1, có thể bồi dưỡng ra rất nhiều cỗ máy giết người...
Bị Trần Phàm dùng một cước đá trúng lão nhị, nỗi sợ hãi trong lòng Stern đột nhiên biến mất, liền lâm vào điên cuồng cực độ, tựa như muốn dùng tất cả những chuyện này dọa lùi Trần Phàm. - Đồ Tể, chỉ có một quy tắc!
Vừa nói xong, Trần Phàm vung lên tay phải.
Hàn quang hiện lên, dao găm M 9 sắc bén giống như vừa cắt đậu hũ, lập tức cắt rớt đầu Stern! - Phốc xuy!
Máu tươi nóng bỏng trong nháy mắt phun ra, văng lên mặt Trần Phàm. - A...
Thái Hổ lại phát ra một tiếng thét, sợ tới mức đại tiểu tiện hoàn toàn không thể khống chế.
Trần Phàm cũng không lau máu, mà mang theo đầu người trợn trừng mắt của Stern, đi tới chỗ tủ rượu đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Rất nhanh. Trần Phàm đi tới bên cạnh tủ rượu, cầm một chai rượu đắt tiền mở nắp, một tay cầm đầu người của Stern, một tay cầm chai rượu đi về hướng Thái Hổ. - Đừng...đừng...đừng...đừng lại đây!
Thái Hổ giống như phát điên, lết ngược về phía sau.
Trần Phàm thấy thế nhẹ giọng nói: - Thái Hổ, tao cho mày một cơ hội giữ mạng sống.
Mạng sống?
Mạng sống!
Lúc này, hai chữ kia giống như tiên nhạc êm tai nhất trên thế gian, lập tức làm con ngươi Thái Hổ bộc phát ra dục vọng cầu sống mãnh liệt! - Đồ...Đồ Tể, tôi sai lầm rồi...sau này tôi không dám nữa...cầu...ngài buông tha cho tôi...
Thái Hổ quỳ rạp xuống đất, điên cuồng dập đầu nhận lỗi với Trần Phàm.
Trong lúc nhất thời, bên trong đại sảnh yên tĩnh vang lên tiếng dập đầu không ngừng.
Trần Phàm lập tức đi tới trước người Thái Hổ, thản nhiên nói: - Nhìn tao.
Thái Hổ ngừng lạy, cũng không lau vết máu trên trán, mang theo vài phần sợ hãi cùng kích động nhìn Trần Phàm.
Dưới ánh đèn, trong ánh nhìn chăm chú của Thái Hổ, Trần Phàm mỉm cười, đem chai rượu đổ vào trong miệng Stern, hơn phân nửa rượu đó xen lẫn máu từ yết hầu bị cắt đứt chảy xuống.
Theo sau.
Trần Phàm ngồi xổm người xuống, đem đầu người vẫn còn đọng chút rượu đỏ đưa tới trước người Thái Hổ, nhẹ giọng nói: - Uống nó, tao sẽ bỏ qua cho mày. - Ụa...
Dạ dày Thái Hổ cuộn trào lên, điên cuồng nôn ra. - Nếu rượu chảy hết, tao sẽ thay đổi chủ ý.
Trần Phàm híp mắt nói. - Tôi uống, tôi uống!
Thái Hổ ngừng nôn mửa, thần tình sợ hãi, hai tay tiếp nhận đầu người sau đó nhắm mắt lại, cắn răng ngẩng đầu lên, uống lấy rượu đỏ trộn lẫn máu đang chảy xuống. - Ụa...ụa...
Thái Hổ vừa uống vừa phun, đến cuối cùng lại xụi lơ trên mặt đất, cả người như hỏng mất.
Trần Phàm không để ý tới hắn, đi đến bên cạnh sô pha châm một điếu xì gà nhẹ nhàng hút.
Không biết qua bao lâu, khi Trần Phàm hút hết điếu xì gà, Thái Hổ kinh hách quá độ tựa hồ đã phục hồi lại tinh thần, hắn giãy dụa quỳ lên đối diện Trần Phàm.
Hắn lết tới, lết tới, lết tới...
Chỉ vài thước khoảng cách, đối với Thái Hổ mà nói giống như hơn vạn cây số.
Chờ khi hắn quỳ tới trước người Trần Phàm, đem đầu chôn xuống thật sâu, gần sát mặt đất run rẩy hỏi: - Đồ Tể tôn quý, ngài có chuyện gì phân phó? - Thái Hổ, thực vinh hạnh và may mắn, cuối cùng mày có thể chịu đựng được tới cuối cùng.
Trần Phàm dụi tắt xì gà, sắc mặt không chút thay đổi, nói: - Kế tiếp, có mấy chuyện tao cần mày đi làm. Khi làm xong, mày có thể tiếp tục sống trên thế giới này. - Mời ngài nói.
Thái Hổ biết rõ nếu mình làm không tốt, chỉ có một con đường chết, vì thế vội vàng ngẩng đầu vẫn không nhúc nhích nhìn Trần Phàm, giống như đang lắng nghe lời dạy dỗ. - Thứ nhất, đêm nay nơi này gây ra động tĩnh lớn như vậy, nói vậy cảnh sát sẽ xuất động rất nhanh, mày biết nên xử lý như thế nào.
Hồng quang trong con ngươi Trần Phàm dần dần thối lui, cả người đã khôi phục bình thường.
Thái Hổ gật đầu lia lịa như gà mồ thóc: - Xin ngài yên tâm, tôi sẽ xử lý thích đáng. - Thứ hai, tuyên bố với bên ngoài, người của Kroff tới cứu hắn, đã xảy ra chuyện sống mái với Stern và mày, đừng bại lộ tin tức tao tới nơi này. '' - Thứ ba, thủ hạ thân tín của mày cơ bản đã chết sạch. Đây đối với mày là chuyện tốt cũng là chuyện xấu. Nhưng tao tin tưởng, mày có thể chịu đựng được ở tình huống vừa rồi, xử lý chút phiền toái nhỏ này hẳn không thành vấn đề.
Trần Phàm nói xong dừng một chút nhìn Thái Hổ.
Có lẽ đã trảo được cây cỏ cứu mạng cuối cùng, cả người Thái Hổ thanh tỉnh hơn rất nhiều, hắn lập tức hiểu được ý tứ của Trần Phàm, vội vàng cam đoan nói: - Xin ngài yên tâm, tôi sẽ không để Thủy Trúc bang đại loạn. - Mấy ngày có thể ổn định lại?
Trần Phàm hỏi.
Thái Hổ không hề nghĩ ngợi gì, nói: - Hai ngày! - Được, tao cho mày hai ngày thời gian!
Trần Phàm gằn từng chữ: - Hai ngày sau, Thủy Trúc bang của mày tuyên chiến với Thanh bang, tao mặc kệ mày dùng thủ đoạn gì, nhất định phải ép Thanh bang phái ra Phong Diệp tới nơi này, hiểu chưa? - Hiểu được!
Thái Hổ lại kích động phục lạy cảm tạ.
Nhìn thần tình Thái Hổ thật kích động phục lạy nhận sai trước mặt Trần Phàm, Kroff ngồi một bên thấy rất rõ ràng, sau chuyện này, đầu mãnh hổ Đông Nam Á Thái Hổ, sẽ biến thành một con chó trung thành.