Vào buổi chiều, mặt trời còn chưa hoàn toàn rơi xuống mặt biển, ánh nắng chiều nhuộm đỏ phương tây, ánh nắng rơi xuống mặt biển, một mảnh rực rỡ ánh vàng.
Trên mặt biển, ngẫu nhiên có thể thấy được một con tàu vang tiếng còi đang di chuyển như một chiếc lá bồng bềnh.
Trên bãi tắm bờ biển, người ra tắm biển không hề giảm đi, ngược lại còn nhiều hơn.
Tất cả chỉ là vì thời tiết tại Bangkok thật sự quá nóng.
Thời tiết quá nóng đã biến Bangkok trở thành một lò lửa.
Bởi vì không chịu được ánh nắng chói chang, mọi người chỉ đành lựa chọn buổi chiều đi ra biển bơi lội thư giãn. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Cơn gió muộn màng thổi qua mang theo hơi nóng làm người ta khó thể chịu nổi, Trần Phàm mặc một bộ quần áo mỏng đầy hoa văn đang đứng ngay ban công một biệt thự kiểu Âu cách bờ biển không xa ngắm nhìn cảnh mặt trời lặn, tâm tình vô cùng thả lỏng.
Mà một bên, Kroff toàn thân băng kín đang ngồi trên xe lăn, tay cầm kính viễn vọng ngắm nghía những mỹ nữ trong bộ áo tắm bikini, món đồ chơi bị băng kín bên dưới đang không ngừng bành trướng...tiếp tục bành trướng...
- Mẹ nó, tôi xin thề với thượng đế, chim nhỏ bị thương là chuyện thống khổ nhất trên thế giới!
Món đồ chơi ở dưới không ngừng bành trướng lập tức tạo ra hậu quả chính là Kroff cảm thấy đau đớn kịch liệt, rơi vào đường cùng hắn chỉ đành buông kính viễn vọng lải nhải mắng to.
Bên tai vang lên tiếng chửi mắng của Kroff, Trần Phàm đưa mắt nhìn Kroff đã có vẻ khá hơn nhiều sau hai ngày trị liệu, cười khổ nói:
- Kroff, tôi cam đoan, sau này anh nhất định sẽ chết trên bụng đàn bà.
- Ha ha. Đồ Tể thân ái, tôi cũng cho rằng như vậy.
Kroff lại ha ha cười, lại đau đớn hít sâu một hơi.
Trần Phàm nghĩ nghĩ, cầm chai rượu trên bàn trực tiếp đổ vào giữa hai đùi Kroff.
- Ngao...ngao...ngao...
Ngay sau đó, tiếng kêu như thoải mái lại như thống khổ của Kroff vang lên, thân hình không thể khống chế run rẩy.
- Gặp quỷ, Đồ Tể, anh...Anh không phải muốn tôi thể nghiệm hai thái cực băng hỏa sao?
Nhìn thấy món đồ chơi giữa hai đùi rụt trở về, Kroff cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cười hắc hắc nói.
- Ông...ông...
Vừa nói xong, không đợi Trần Phàm mở miệng, một điện thoại vệ tinh nằm trên bàn chợt chấn động lên.
Nghe được điện thoại reo lên, Kroff chìa bàn tay phải không bị băng bó cầm di động, mở máy.
- Ông chủ điển trai, tôi dựa theo phân phó của ngài giám thị Thủy Trúc bang, phát hiện tuy rằng Thái Hổ lựa chọn thủ đoạn lôi đình giết chết mấy đầu mục hắc đạo muốn phản bội, nhưng cả Thủy Trúc bang vẫn chia làm ba cỗ thế lực, ước chừng có một phần ba nhân số thoát khỏi sự khống chế của Thái Hổ.
Đầu bên kia điện thoại, thanh âm của Jeff thông qua vô tuyến điện chuẩn xác truyền vào trong tai Kroff.
- Jeff thông minh, hai chữ điển trai trong miệng mày là lời ca ngợi tốt nhất tao được nghe hôm nay.
Kroff toàn thân băng kín như xác ướp nhưng trên trán lại tuôn đầy mồ hôi. Kroff vui vẻ cười, sau đó trực tiếp kết thúc cuộc nói chuyện.
Hiển nhiên hắn cũng không muốn cho Jeff biết sự tồn tại của Trần Phàm.
- Đồ Tể thân ái, tên hỗn đản Thái Hổ tựa hồ đã làm chúng ta thất vọng. Hắn cũng không làm được như điều hắn nói, để cho Thủy Trúc bang ổn định lại. Hiện tại Thủy Trúc bang đã chia làm ba cỗ thế lực.
Kroff nói xong, trong con ngươi lộ ra vẻ lo lắng.
Hắn biết lần này Trần Phàm đến Đông Nam Á mục đích là vì tiêu diệt Phong Diệp cùng thế lực Thanh bang tại Đông Nam Á, trước đó tiện tay xử lý đám người Stern là vì Stern đã chơi lửa vào người.
Nguyên bản dựa theo kế hoạch của Trần Phàm, là muốn thông qua Thủy Trúc bang phát động công kích thế lực Thanh bang tại Đông Nam Á, bức bách Vương Hồng xin Tiết Hồ giúp đỡ, dẫn dụ Phong Diệp tới, sau đó lợi dụng lực lượng của Địa Ngục Hỏa dong binh đoàn tiêu diệt Phong Diệp, sau đó lại dùng thế tiến công như mưa rền gió dữ diệt trừ thế lực Thanh bang tại Đông Nam Á.
Hiện giờ Thủy Trúc bang chia năm xẻ bảy, làm Kroff cảm thấy sự tình phát triển có chút chệch hướng theo kế hoạch của Trần Phàm.
- Kroff, đại lục có một câu gọi là tâm thuật của đế vương. Cái gọi là tâm thuật đế vương chính là chỉ một điều, hoàng đế đem các đại thần đùa bỡn trong lòng bàn tay. Trên thực tế vô luận là một quốc gia hay một tổ chức, tâm thuật đế vương đều tồn tại, mà điều kiện tất yếu để nó tồn tại chính là có một đám đại thần vây quanh hoàng đế chuyển động.
Trần Phàm nhìn ánh hoàng hôn cuối cùng ở trời tây, thản nhiên nói:
- Đối với những đại thần kia mà nói, trong lòng có gây rối cũng tốt, đảm đương chó săn cũng vậy, tóm lại bọn hắn phải vây quanh hoàng đế chuyển động, chỉ có như vậy hoàng đế mới có thể thông qua đủ loại thủ đoạn đùa bỡn bọn hắn trong tay, do đó nắm giữ quyền sinh sát!
- Nếu những đại thần kia lập tức chết hết, hoàng đế sẽ không được chơi. Dù sao dưới tay hắn còn cần có người để làm việc, không có khả năng bất cứ chuyện gì cũng tự mình đi làm.
Trần Phàm tiếp tục nói:
- Tình cảnh của Thái Hổ chính là như vậy. Toàn bộ thủ hạ trung tâm của hắn đều chết hết, ở dưới tình hình này, hắn có khả năng làm chính là đưa lên đám thủ hạ mới. Làm như vậy tuy rằng có thể bảo trì được quyền lực của hắn nhưng không thể nào trở lại như trước.
- Đồ Tể, chẳng lẽ anh muốn nói cho tôi biết loại cục diện này anh đã đoán được?
Kroff nghe như lọt trong sương mù, nhưng vẫn hiểu được ý tứ của Trần Phàm.
Trần Phàm mỉm cười gật đầu:
- Cục diện này nếu so với kế hoạch của tôi càng thêm hoàn mỹ.
- Anh muốn nói, Thủy Trúc bang vừa loạn, không cần Thủy Trúc bang phát động tiến công, Thanh bang sẽ chủ động phóng ra?
Thân là trùm buôn lậu vũ khí lớn nhất nước Nga thậm chí là toàn cầu, mặc dù Kroff háo sắc, tính tình cổ quái nhưng chỉ số thông minh cũng không thấp.
Trần Phàm gật đầu:
- Đúng vậy. Vô luận là Tiết Hồ hay là Vương Hồng đều là kẻ tham lam, bọn hắn sẽ không chịu bỏ qua cơ hội này. Thanh bang luôn có thói quen vận dụng Phong Diệp đi chém giết tranh đoạt địa bàn.
Kroff cũng nở nụ cười:
- Cứ như vậy Phong Diệp sẽ chủ động đi vào Đông Nam Á, Đồ Tể, tôi rất hiếu kỳ, kế tiếp anh sẽ làm như thế nào đây?
- Phải biết rằng, mỗi lần Phong Diệp xuất động cũng không mang nhiều vũ khí bên mình, bọn hắn đến mục tiêu mới do người phụ trách Thanh bang địa phương cung cấp vũ khí.
Trần Phàm lạnh lùng cười:
- Chỉ cần nắm giữ hành tung của Phong Diệp, biết được địa điểm cùng thời gian bọn hắn lên bờ, lấy sức chiến đấu của Địa Ngục Hỏa giết chết bọn hắn so với giết chết một đám cừu còn dễ dàng hơn!
- Đồ Tể, ca ngợi anh, anh thật sự là quá âm hiểm, ha ha...
Kroff nghe xong chợt ngẩn ra, sau đó nở nụ cười quái dị.
Từ đêm xảy ra chuyện, Thái Hổ cũng không về sơn trang kia.
Sở dĩ hắn không về sơn trang, thứ nhất suốt hai ngày qua hắn đem toàn bộ tinh lực tiêu phí trong việc ổn định Thủy Trúc bang, lại thêm những gì đã phát sinh đêm đó điêu khắc thật sâu trong nội tâm của hắn, không sao xóa nhòa đi được.
Sợ hãi.
Hắn đối với việc cả tòa sơn trang biến thành tử thành đêm hôm đó, đã tràn ngập nỗi sợ hãi, hắn không muốn ở lại trong sơn trang, bởi vì thời khắc nào hắn cũng nhớ tới cảnh tượng địa ngục đêm hôm đó, nếu còn ở lại nơi đó, Thái Hổ luôn cảm thấy vong hồn của Stern cùng đám thủ hạ luôn vờn quanh bên cạnh hắn...
Trong một biệt thự khu nhà giàu Bangkok.
Thái Hổ cũng không gọi vưu vật khêu gợi tới biệt thự cùng hắn lăn trên giường lớn.
Hắn không có nhã hứng đó.
Bởi vì tuy rằng Trần Phàm tha cho hắn một mạng, nhưng lại hạ mệnh lệnh cho hắn: ổn định Thủy Trúc bang xong sau đó tuyên chiến với Thanh bang!
Hiện giờ, Thủy Trúc bang chia làm ba cỗ thế lực, hơn nữa lòng người cực kỳ không xong.
Hắn rơi vào nguy cơ trước nay chưa từng có.
Nhưng so sánh với việc tổn thất một bộ phận quyền lực mà nói, hắn càng thêm lo lắng Trần Phàm có thể vì vậy mà tiễn hắn xuống làm bạn với Stern hay không.
Ngay khi Thái Hổ kinh hồn táng đảm, không biết làm sao hướng Trần Phàm báo cáo kết quả thì điện thoại của hắn chợt vang lên.
Thanh âm khe khẽ vang lên rơi vào trong tai Thái Hổ, lại giống như sấm sét, làm hắn cả kinh nhảy dựng lại khỏi ghế.
Kiệt lực khống chế tâm tình của mình, Thái Hổ cầm lấy di động, là một dãy số xa lạ.
Là Đồ Tể sao?
Nghĩ đến hai ngày trước khi Trần Phàm rời đi sơn trang có nói sẽ gọi điện thoại cho mình, trái tim Thái Hổ treo cao trên cố họng, thậm chí ngừng thở.
Do dự một lúc, cuối cùng Thái Hổ nhận nghe điện thoại nhưng không hé răng.
- Thái Hổ.
Ngay sau đó, thanh âm làm cho hắn vĩnh viễn khó quên chợt vang lên.
Thanh âm truyền vào trong tai, Thái Hổ chỉ cảm thấy lông tơ cả người chợt dựng lên, một cảm giác sợ hãi tận sâu trong linh hồn trong nháy mắt chiếm cứ thân thể hắn, thế cho nên bàn tay cầm điện thoại của hắn không thể khống chế run rẩy lên.
- Đồ Tể tiên sinh tôn...tôn quý, chào ngài.
Dù khẩn trương sợ hãi tới cực điểm, nhưng Thái Hổ không có dũng khí cúp điện thoại, mà run rẩy mở miệng.
Đầu bên kia điện thoại, Trần Phàm nhận thấy được vẻ sợ hãi toát ra trong giọng nói của Thái Hổ, hắn biết hôm nay Thái Hổ đã sợ hắn tới tận xương tủy, nhưng vì để cho Thái Hổ hoàn toàn thần phục hắn. Trần Phàm vẫn dùng loại ngữ khí trầm thấp nói:
- Thái Hổ, mày thật làm cho tao thất vọng rồi.
Phốc thông!
Bên tai vang lên lời nói của Trần Phàm, Thái Hổ lập tức xụi lơ ở trên mặt đất, cả người không ngừng run rẩy.
- Nhưng...Thái Hổ, tao còn có thể cho mày một lần cơ hội.
Trần Phàm biết nếu còn tiếp tục uy hiếp, chỉ sợ ngay cả dũng khí nghe điện thoại Thái Hổ cũng không còn, vì thế đột nhiên chuyển giọng.
Tao còn có thể cho mày thêm một cơ hội!
Giờ khắc này, Thái Hổ chỉ cảm thấy đây là một câu nói êm tai nhất trên thế giới, hắn có loại cảm giác như từ địa ngục về đến thiên đường.
Nỗi sợ hãi khôn cùng nháy mắt biến mất trên mặt Thái Hổ, chỉ còn lại vẻ kích động không gì sánh kịp:
- Đồ Tể tiên sinh tôn...tôn quý, cảm ơn ngài cho tôi thêm một lần cơ hội! Tôi cam đoan lần này tôi tuyệt đối sẽ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ ngày giao cho tôi!
- Trước mắt Thủy Trúc bang của mày đã bị chia năm xẻ bảy, Thanh bang hẳn sẽ thừa dịp này mà động thủ.
Trần Phàm nghiêm mặt nói:
- Hơn nữa sẽ vận dụng Phong Diệp!
Phong Diệp.
Nghe được hai chữ này, trái tim Thái Hổ đột nhiên trầm xuống, hắn biết rõ sự đáng sợ của Phong Diệp.
- Nghĩ biện pháp điều tra thời gian cùng địa điểm đổ bộ của Phong Diệp.
Trần Phàm trầm giọng nói.
Thái Hổ vội cung kính trả lời:
- Xin ngài yên tâm, tôi cam đoan sẽ không làm ra sai lầm gì!
- Theo tao được biết, mỗi lần Phong Diệp xuất động, nhập cư trái phép đều thông qua đầu rắn trong Thanh bang.
Trần Phàm lạnh lùng nói:
- Mày xác định mày có thể lấy được tin tức chuẩn xác?
- Đồ Tể tiên sinh tôn quý, Phong Diệp luôn luôn là đối tượng mà tôi canh phòng rất cẩn mật. Vì phòng ngừa Phong Diệp đột nhiên xuất hiện ở Thái Lan, tôi đã bỏ rất nhiều thời gian sắp xếp một cây đinh trong tổ chức nhập cư trái phép của Thanh bang, chỉ cần Phong Diệp vừa xuất động tôi lập tức có thể thu được tin tức.
- Tao chờ tin của mày.
Trần Phàm nói xong liền cúp điện thoại.
- Đô...đô...
Bên tai vang lên tiếng đô đô, ánh mắt Thái Hổ chợt lóe ra, trong lòng bỗng nhiên tràn ngập một ý niệm điên cuồng: Đồ Tể muốn đích thân ra tay đối phó Phong Diệp!
Hiểu được điểm này, Thái Hổ kích động tới mức thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Hắn từng chứng kiến được thực lực chân chính của Trần Phàm, có đủ một vạn lý do tin tưởng: Bangkok sẽ trở thành mộ địa của tổ chức PhongDiệp!
Sáng sớm. ánh nắng sáng rỡ rơi khắp trường đại học Phục Sáng, ánh nắng lấp lánh hồi tỉnh lại ngôi trường đại học có lịch sử lâu đời này.
- Vi Vi, rời giường, đi học thôi.
Bên trong một phòng ngủ ký túc xá nữ, một cô gái tóc ngắn rửa mặt xong, nhìn thấy Tào Vi luôn luôn rời giường từ rất sớm nhưng hôm nay vẫn nằm im trên giường, nhịn không được bước tới kéo mền của Tào Vi.
- Tôi có chút khó chịu, sáng nay không lên lớp, nếu thầy giáo có hỏi bạn giúp tôi xin phép.
Tào Vi quay đầu, đôi mắt phiếm hồng nhẹ giọng nói.
- Được rồi.
Cô gái tóc ngắn thở dài, sau đó ra dấu bằng mắt với hai cô bạn cùng phòng, ba người giữ im lặng rời khỏi phòng ngủ.
Là bạn cùng phòng với Tào Vi, tối hôm qua các nàng đều nhìn thấy một màn xảy ra bên dưới lầu.
Ở trong trí nhớ của các nàng, Tào Vi là một cô gái thật điềm đạm nho nhã, rất hướng nội, từ sau khi khai giảng, quan hệ giữa các nàng rất tốt.
Tuy rằng các nàng rất tò mò một cô gái luôn không thích lãng phí xa xỉ, cũng chưa bao giờ dùng đồ vật nhãn hiệu nổi tiếng lại đột nhiên biến thành cô gái nhà giàu, nhưng các nàng vẫn không hỏi nhiều.
Bởi vì các nàng nhìn ra được tối hôm qua Tào Vi rất thương tâm, đã trằn trọc một đêm không ngủ.
Sau khi ba nàng rời đi, bên trong phòng ngủ khôi phục sự im lặng, Tào Vi sắc mặt tái nhợt trở mình, từ dưới gối lấy ra chiếc điện thoại giá cả bình thường, mang theo vài phần chờ mong, vài phần lo lắng khởi động máy, phát hiện có tám cuộc gọi nhỡ, một tin nhắn, toàn bộ đều của Tào Nghị gọi đến.
Mà Tiêu Phong cũng không gọi hoặc là nhắn một tin nào cho nàng.
Phát hiện này làm trong lòng nàng chợt đau nhói, khuôn mặt càng thêm trắng nhợt.
Nàng cắn môi, run rẩy viết một tin nhắn, nhưng khi muốn nhấn nút phát tin, lại giống như bị rút hết khí lực toàn thân, như thế nào cũng không thể nhấn nút.
Cuối cùng di động rớt ra khỏi tay nàng.
Nàng vô lực nhắm hai mắt lại.
Cùng lúc đó, trong một khách sạn tại Đông Hải, chuông điện thoại chói tai đánh vỡ vẻ yên tĩnh trong phòng, Tiêu Phong mơ mơ màng màng mở mắt.
Trên đầu giường, bày đầy chai rượu, trong phòng tràn ngập mùi rượu nồng nặc.
Mở to mắt, những chai rượu lăn lóc đập vào mi mắt, Tiêu Phong cảm thấy đầu óc choáng váng.
Tối hôm qua bởi vì e ngại trở về làm ảnh hưởng Ngu Huyền cùng Chu Văn, Tiêu Phong cũng không về trường, cũng không về tòa biệt thự Tiêu Viễn Sơn mua cho hắn tại Đông Hải, mà tùy tiện tìm một khách sạn thuê phòng ở lại uống đến say mèm.
Nhẹ lắc đầu, Tiêu Phong phun ra một hơi, gắng gượng ngồi dậy đi vào phòng vệ sinh.
Đi vào phòng vệ sinh, Tiêu Phong nhìn dáng vẻ tiều tụy của mình trong gương, hít sâu một hơi mở vòi nước rửa mặt.
Chờ khi Tiêu Phong ngẩng đầu lên, vẻ tiều tụy trên mặt đã biến mất, chỉ còn lại bộ dáng kiên cường mạnh mẽ.
Tựa hồ hắn đã biến đổi trở lại thành Tiêu gia công tử ca đang thi đấu cùng thời gian, đuổi theo thân ảnh của Trần Phàm.
Bốn mươi phút sau, Tiêu Phong lái xe trở về trường đại học Đông Hải.
Khi hắn đi vào phòng ngủ ký túc xá, trong phòng cũng nồng nặc mùi rượu.
Trong phòng ngủ, Ngu Huyền đã sớm rời giường, Chu Văn tựa hồ vẫn còn say rượu ngủ ngon chưa tỉnh lại.
- Tiêu Phong, tối hôm qua không về ngủ, hay là...
Nhìn thấy Tiêu Phong đi vào phòng ngủ, Ngu Huyền vốn muốn nói gì đó, lại đột nhiên phát hiện trên má phải Tiêu Phong hơi sưng lên, trên mặt còn in rõ ràng dấu vết bàn tay thật rõ.Phát hiện này làm Ngu Huyền biến sắc, chân mày nháy mắt nhướng cao, vứt bỏ cây lau nhà, bước nhanh về hướng Tiêu Phong trầm giọng hỏi:
- Tiêu Phong, mặt cậu làm sao vậy?
- Không có việc gì.
Tiêu Phong cười lắc lắc đầu.
- Còn nói không việc gì, không phải mặt đã sưng đến như vậy? Ai đánh?
Thần tình Ngu Huyền phẫn nộ hỏi, cảm giác như chỉ cần Tiêu Phong nói ra hung thủ, sẽ lập tức đi lấy lại công đạo cho Tiêu Phong.
Nhìn thấy bộ dáng tức giận của Ngu Huyền, Tiêu Phong ra vẻ xấu hổ cười nói:
- Mẹ nó, cậu cứ muốn hỏi tới tận cùng làm gì a? Được rồi, bạn thân cũng không gạt cậu, tối hôm qua bạn thân uống hơi nhiều, kết quả nhất thời nhịn không được muốn cái gì với Tào Vi, sau đó Tào Vi tức giận tát cho tôi một cái.
- Không phải chứ?
Ngu Huyền trợn mắt há hốc mồm.
Tiêu Phong cười khổ nói:
- Cho một cái tát không nói, còn đòi chia tay với tôi, mẹ nó, bạn thân lại khôi phục kiếp sống độc thân rồi.
Cho tới nay tính cách Ngu Huyền vốn luôn tùy tiện, hơn nữa chưa từng nói qua chuyện yêu đương, lúc này nghe được Tiêu Phong giải thích, cũng không hề hoài nghi, mà vẻ mặt tiếc hận nói:
- Cô bé Tào Vi kia không tệ, cậu đó a, thật sự quá nóng lòng.
- Muốn từ chỗ làm vua lý luận biến thành vua thực hành, cần phải có quá trình, dục tốc thì bất đạt, tính tình nóng nảy cởi không được quần phụ nữ.
Lúc này Chu Văn cũng đã ngồi dậy, vẻ mặt chật vật mệt mỏi, nhưng cũng không ảnh hưởng hắn tiếp tục thể hiện khả năng vua lý luận của mình.
Dát chi!
Chu Văn vừa nói xong, cửa phòng bị Trần Phàm đẩy ra, Trần Phàm đi vào phòng lập tức nhìn thấy vết bầm trên mặt Tiêu Phong, chân mày chợt nhướng lên:
- Tiêu Phong, cậu làm sao vậy?
- Trần Phàm, đừng hỏi, thật sự rất dọa người...
Chẳng biết tại sao nghe câu hỏi của Trần Phàm. Tiêu Phong hơi có vẻ khẩn trương, muốn lừa dối cho qua chuyện.
Nhưng Chu Văn tựa hồ cũng không cho hắn cơ hội này, nghiêm trang đem lời Tiêu Phong vừa nói lặp lại thêm một lần.
Bá vương ngạnh thượng cung? (ý nói dùng sức mạnh chiếm đoạt)
Bị Tào Vi tát vào mặt, lại còn chia tay?
Nghe xong lời Chu Văn giải thích, phản ứng đầu tiên của Trần Phàm chính là không tin. Nguồn truyện: Truyện FULL
Hắn biết rõ, trước khi Tiêu Phong thay đổi tuy rằng có đến quán bar chơi đùa giải quyết sinh lý, hơn nữa còn nổi danh là hoa hoa công tử, nhưng Tiêu Phong chưa bao giờ nảy sinh cảm tình với bất cứ cô gái nào.
Một người cũng không có!
Mà sau khi Tiêu Phong thay đổi, ngay cả chuyện giải quyết sinh lý cũng không còn xảy ra.
Mặt khác tối hôm qua trong bữa tiệc, theo hắn quan sát liền có thể cảm giác được, Tiêu Phong rất thật lòng với Tào Vi.
Hắn không tin sau khi Tiêu Phong đã thay đổi lại có thể làm ra chuyện bá vương ngạnh thượng cung với Tào Vi như thế!
Lý trí nói cho hắn biết trong chuyện này tất có vấn đề.
Nhưng nếu như Tiêu Phong không có ý định nói ra sự thật, hắn cũng không vạch trần trước mặt Ngu Huyền cùng Chu Văn, mà cười khổ nói:
- Tối hôm qua hỏi cậu uống nhiều không, cậu nói không, kết quả lại làm ra chuyện không bằng cầm thú như thế.
- Vốn không uống nhiều, nhưng đi trên đường gió táp vào mặt, lại thêm mỹ nhân bên cạnh, có điểm không tự chủ được.
Tiêu Phong nghĩ đã lừa được Trần Phàm, âm thầm thở ra, dáng tươi cười trở lại tự nhiên.
Nghe Tiêu Phong nói như thế, ba người lại mắng mỏ Tiêu Phong một phen, sau đó vẫn như ngày thường cùng nhau đến lớp.
Từ sau khi thân phận chủ tịch tập đoàn Cao Tường của Trần Phàm bị hấp thụ ánh sáng, mỗi lần hắn đi tới trường học đều trở thành tiêu điểm, nhất là khi hắn ôm sách giáo khoa đi học, sẽ trở thành tiêu điểm trong tiêu điểm, đã dẫn phát sự chú ý lên tới trăm phần trăm!
Hiển nhiên các sinh viên cũng không hiểu mục đích Trần Phàm làm như vậy.
Theo bọn hắn xem ra, với thân phận của Trần Phàm, hoàn toàn không cần đi học, nói khoa trương một chút, chỉ cần Trần Phàm nguyện ý, ngủ cả đời cũng kiếm được số tiền nhiều hơn so với người khác phấn đấu cả một đời.
Đối với Trần Phàm mà nói, hắn thích bầu không khí thoải mái trong trường đại học Đông Hải, thích cùng Tô San, Tiêu Phong bọn họ ở cạnh nhau không chút gánh nặng.
Cuộc sống thoải mái như vậy, làm nội tâm mỏi mệt của hắn thật dễ chịu.
Có lẽ đã thích ứng với những ánh nhìn chăm chú, dọc theo đường đi Trần Phàm vẫn nói nói cười cười, cũng không thèm để ý.
Nhưng khi sắp đi vào lớp học, Trần Phàm đột nhiên nói với Tiêu Phong:
- Tiêu Phong, còn mười mấy phút mới vào lớp, đến sân thượng hút điếu thuốc đi?
Nghe được lời nói của Trần Phàm, sắc mặt Tiêu Phong đột nhiên biến đổi, bước chân cũng chợt ngừng lại.
Hắn theo bản năng nhìn về phía Trần Phàm, nháy mắt liền đọc hiểu ý tứ trong ánh mắt Trần Phàm.
- Được.
Nhìn thấy không thể giấu diếm được Trần Phàm, Tiêu Phong hơi trầm ngâm, gật đầu, theo Trần Phàm đi lên sân thượng.
Đi lên sân thượng, Trần Phàm lấy gói thuốc lá ném cho Tiêu Phong một điếu, nhưng không chủ động hỏi chuyện, chỉ đốt thuốc rít một hơi.
Tiêu Phong cũng châm thuốc lá.
Ánh nắng sáng rỡ, khói thuốc theo gió phiêu đãng, dáng tươi cười biến mất trên mặt Tiêu Phong, hắn rít vài hơi thuốc dùng nicotin gây tê bản thân mình, nhìn những sinh viên đang bước đi trên vườn trường, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Nàng là con gái của Tào Cảnh Huy.
Con gái của Tào Cảnh Huy?
Nghe được lời nói của Tiêu Phong, chân mày Trần Phàm nhíu lại, trong đầu theo bản năng dần hiện ra phản ứng của Tào Vi khi nhìn thấy mình trong ghế lô, thầm mắng mình hồ đồ, hẳn nên sớm đoán ra được điểm này mới đúng.
- Vì sao mặt cậu bị tổn thương?
Trần Phàm phủi phủi khói bụi, nhíu mày hỏi.
Tiêu Phong lại rít thuốc lá, phun ra một ngụm khói, sau đó dụi tắt tàn thuốc, cười khổ nói:
- Nàng đánh tôi, nói tôi lừa nàng.
- Tiêu Phong, thông qua việc quan sát tối qua, tôi có thể nhìn ra được cô bé Tào Vi kia thật lòng với cậu, hơn nữa với tính cách điềm đạm nho nhã của nàng, quả quyết sẽ không đánh cậu.
Trần Phàm thở dài, nói:
- Giữa tôi và cậu còn cần giấu diếm sao?
Lộp bộp!
Bên tai vang lên lời nói của Trần Phàm, Tiêu Phong biến sắc, trong lòng run lên, trong con ngươi tràn ngập vẻ tự trách:
- Thực xin lỗi. Trần Phàm, tôi...
- Người của tôi báo cho tôi biết, Tào Nghị đang ở Đông Hải, hẳn do hắn làm.
Trần Phàm nheo mắt lại như suy nghĩ, nói:
- Bất quá tôi đã an bài bảo tiêu bên cạnh cậu, nếu Tào Nghị động thủ với cậu, lẽ ra bảo tiêu của cậu phải biết rõ tình hình mới đúng.
Bảo tiêu?
Vừa nghe được lời này, Tiêu Phong chợt ngẩn ra, sau đó trong lòng chợt tràn ngập cảm động cùng ấm áp.
Hắn cũng không biết Trần Phàm an bài bảo tiêu cho hắn.
Mà Trần Phàm vốnkhông biết, thành viên Ám Đường phụ trách bảo tiêu cho Tiêu Phong ba lần trước cũng có theo Tiêu Phong vào trường đại học Phục Sáng, sau phát hiện bên trong trường học không có nguy hiểm, vì thế tối qua cũng không theo Tiêu Phong vào trong trường.
- Cậu không muốn nói rõ tình hình thực tế cho tôi biết, là bởi vì cậu thật sự thích cô bé Tào Vi kia. Cậu không muốn bởi vì tình cảm giữa cậu cùng Tào Vi mà làm ảnh hưởng đến kế hoạch tôi diệt trừ Thanh bang, đúng không?
Hiểu được chân tướng sự tình, Trần Phàm nháy mắt đoán được dụng ý của Tiêu Phong.
Nghe được Trần Phàm nói như thế, Tiêu Phong chợt lấy lại tinh thần nghiêm mặt nói:
- Trần Phàm, yên tâm đi, một cô gái mà thôi, tôi thả xuống được. Giống như lời cậu đã từng nói, để một người phụ nữ làm ảnh hưởng đến chuyện huynh đệ mình làm, tôi không làm được!
- Tiêu Phong, cậu yêu nàng sao?
Trần Phàm thở dài hỏi.
Tiêu Phong im lặng.
- Nếu như cậu không hề có cảm tình chân chính đối với nàng, như vậy trước mười hai giờ Tào Nghị sẽ như một con chó chết quỳ gối dưới chân của cậu!
Nhìn thấy Tiêu Phong không nói lời nào, Trần Phàm trầm giọng nói:
- Nếu như cậu thật sự yêu nàng, như vậy đó chính là vinh quang và may mắn của Tào gia.
- Trần Phàm, không cần bởi vì tôi...
Tiêu Phong biến sắc.
- Không có việc gì, bàn cờ này đại cục đã định, Tào gia có diệt hay không diệt, quan hệ không lớn.
Trần Phàm vỗ vỗ vai Tiêu Phong, theo sau trong con ngươi hiện lên một tia hàn ý:
- Nhưng có người dám động huynh đệ của tôi còn làm như không có gì, thực không có khả năng! Một tát này cậu không thể bị đánh oan.
- Vì cảm tình của cậu cùng Tào Vi, hiện tại tôi sẽ không động Tào Nghị, nhưng tôi sẽ cho hắn biết không lâu trong tương lai, hắn phải chủ động đến phục lạy nhận sai với cậu!
Dưới ánh mặt trời, thanh âm Trần Phàm không lớn nhưng ngữ khí lại dị thường kiên định.