Khi những người nhìn thấy toàn bộ đều lựa chọn trầm mặc, hắn đứng dậy tố giác tên trộm, hơn nữa còn chụp lấy tay phải cầm dao của hắn.
Tên trộm bị phát hiện, vốn cả kinh, sau đó hung ác muốn trả thù Tiêu Phong.
Từ sau ngày tham gia huấn luyện quân sự, Tiêu Phong chẳng những tăng cường rèn luyện thể dục, hơn nữa rảnh rỗi còn cùng tập luyện với Ngu Huyền, tuy nói chỉ học được chút ít công phu, nhưng đối phó những tên lưu manh bình thường cũng đã đủ sức.
Nguyên bản Tiêu Phong cũng chỉ muốn ngăn cản hành vi của tên trộm kia, cũng không dự định giáo huấn hắn, nhưng tên trộm lại trả thù làm hắn nổi giận, vì thế không chút khách khí khống chế tên trộm, hơn nữa đi tới một nhà ga có tuần cảnh, đem tên trộm giao vào trong tay cảnh sát.
Đối với rất nhiều người mà nói, tuy rằng bọn hắn sợ trêu chọc phải phiền toái nên khi gặp chuyện bất bình không dám rút dao tương trợ, nhưng cũng không có nghĩa bọn hắn hoàn toàn biến thành động vật máu lạnh, bọn hắn nhìn thấy có người làm được chuyện mà bọn hắn không dám làm, cũng lớn tiếng tán dương cùng tỏ lòng khâm phục.
Ngày nào đó hành động của Tiêu Phong đều được mọi người hoan hô.
Đồng dạng hắn cũng nhận được lời cảm tạ cùng lời mời của Tào Vi.
Ngày đó Tiêu Phong còn đang ở trong thời gian thực tập, muốn đẩy mạnh tiêu thụ một nhóm sản phẩm, vì thế cự tuyệt lời mời của Tào Vi, nhưng vì Tào Vi khăng khăng yêu cầu nên để lại số điện thoại.
Khi Tào Vi lần thứ hai gọi điện thoại mời Tiêu Phong, hắn cũng đến chỗ hẹn, hơn nữa bị vẻ tĩnh lặng của Tào Vi hấp dẫn.
Cuối cùng Tiêu Phong lấy hết dũng khí theo đuổi Tào Vi, và đã lấy theo đuổi được Tào Vi trong tay.
- Hay là để em xuống xe ngay cửa trường cũng được.
Nhìn thấy cổng trường đại học Phục Sáng hiện ra cách đó không xa. Tào Vi thu hồi ánh mắt ảm đạm cười nói:
- Anh uống nhiều rượu, sớm về nhà nghỉ ngơi đi nhé.
- Không có việc gì, anh đưa em tới ký túc xá.
Tiêu Phong quay đầu lại, mỉm cười, dáng tươi cười không còn mê người như ngày xưa, thiếu lực sát thương với thiếu nữ, lại có thêm vài phần thành thục cùng ổn trọng.
- Được.
Tào Vi gật gật đầu, cũng không cự tuyệt.
Mà trong con ngươi Tiêu Phong lại hiện lên ánh mắt thật phức tạp.
Hắn đã nhận ra không khí đêm nay có điều kỳ lạ, hơn nữa mơ hồ đoán được nguyên nhân.
Rất nhanh, chiếc BMW 6 chạy nhanh vào trường đại học Phục Sáng, trong lúc đó cũng không hấp dẫn lực chú ý của quá nhiều người.
Hiển nhiên bản thân là thiên chi kiêu tử của trường học, các sinh viên cũng có niềm kiêu ngạo của riêng mình.
Theo bọn hắn xem ra, chỉ cần bọn hắn nguyện ý, tiếp tục cố gắng, không lâu trong tương lai muốn lái chiếc BMW 6 như thế cũng không phải là việc gì khó.
So sánh với trường đại học Đông Hải mà nói, trường đại học Phục Sáng vô luận là nội tình hay thực lực đều tốt hơn, bầu không khí học tập cũng nồng đậm hơn.
Cũng giống như trường đại học Đông Hải, trên đường vườn trưởng ban đêm cũng có thể nhìn thấy những đôi tình nhân dựa sát vào nhau, nhưng số lượng thì ít hơn trường đại học Đông Hải rất nhiều.
Đại đa số sinh viên đều đang ôm sách giáo khoa từ trong lớp học đi ra, cảm giác như sau khi về ký túc xá lại tiếp tục dành thời gian tự học.
Rất nhanh. Tiêu Phong lái chiếc BMW 6 chạy nhanh tới dưới lầu ký túc xá nữ.
- Tào Vi.
Khi xe vừa ngừng lại. Tiêu Phong cũng không như ngày thường mỉm cười nói lời tạm biệt với Tào Vi, mà nhẹ giọng gọi nàng.
Nụ cười trên mặt Tào Vi thoáng cứng ngắc:
- Làm sao vậy?
- Thật có lỗi.
Tiêu Phong nhìn vào dáng tươi cười mất tự nhiên của Tào Vi, thở dài:
- Anh không phải cố ý muốn giấu diếm em chuyện gì, nhưng...
- Không sao, em không có để ý.
Tào Vi mỉm cười lắc đầu.
Thần tình Tiêu Phong chân thành:
- Anh thích em, không quan hệ tới bất cứ điều gì, anh hi vọng em cũng là như thế.
Không quan hệ tới bất cứ điều gì.
Bên tai vang lên mấy lời này, cả người Tào Vi chấn động, lại không trả lời thẳng mà cười cười:
- Được rồi, thời gian không còn sớm, anh đi về nghỉ ngơi đi.
Lúc này Tiêu Phong lại trầm mặc.
Tào Vi xoay người, trong con ngươi hiện lên ánh mắt thật thương cảm, mở cửa xe bước xuống.
Theo sau, nàng lại kiệt lực điều chỉnh một chút cảm xúc, quay đầu lại vẫy tay chào Tiêu Phong, đồng thời nhìn Tiêu Phong thật sâu, trong ánh mắt xen lẫn một tia lưu luyến, cảm giác giống như muốn đem thân ảnh Tiêu Phong điêu khắc vào tận sâu trong nội tâm của chính mình.
Theo sau, nàng quyết đoán xoay người, đôi mắt đỏ hồng rời đi.
- Tào Vi.
Đọc hiểu ánh mắt lưu luyến của Tào Vi, trong lòng Tiêu Phong vừa động, sắc mặt biến đổi, lập tức đẩy cửa xe bước xuống truy theo.
Phía trước, bước chân Tào Vi khựng lại theo bản năng, nhưng không xoay người.
- Vi Vi.
Cùng lúc đó lại vang lên tiếng kêu gọi.
Thanh âm hạ xuống, phía trước có một chiếc Audi A8 bị đẩy cửa xe ra, một gã thanh niên khí độ bất phàm bước xuống.
Sau đó một cô gái cũng bước theo, theo sát phía sau thanh niên kia.
Nương theo ngọn đèn, có thể rõ ràng nhìn thấy, cô gái mặc một bộ lễ phục dạ hội, bộ lễ phục bó sát người, cũng làm cho da thịt trắng nõn bại lộ, dưới ánh đèn lóa mắt người đối diện, nàng có mái tóc quăn, mặt trái xoan, mày liễu mũi ngọc, đôi môi mỏng tô son đỏ tươi, làm cho người ta có loại mê hoặc nói không nên lời.
Bên tai vang lên hai chữ Vi Vi, nhìn thấy thanh niên cùng cô gái bước xuống xe Audi A8, vô luận Tào Vi hay Tiêu Phong đều ngẩn ra, Tiêu Phong lại dừng bước.
Theo sau, hắn rõ ràng nhận thấy được tên thanh niên khí độ bất phàm đang hướng Tào Vi đi tới, ánh mắt nhìn hắn có vẻ địch ý. Mà cô gái bên cạnh tên thanh niên lại khinh thường nhìn thoáng qua xe BMW 6 của Tiêu Phong, sau đó nhìn thấy bộ quần áo bình thường của Tiêu Phong thì vẻ khinh thường trong ánh mắt càng thêm nồng đậm.
- Anh hai.
Ngay khi Tiêu Phong nhận thấy được ánh mắt này, Tào Vi lại hướng về tên thanh niên đi tới.
Anh hai?
Anh của Tào Vi?
Ngạc nhiên nghe được lời xưng hô, Tiêu Phong chợt ngẩn ra, sau đó cắn chặt răng, lại di chuyển bước chân hướng ba người đi tới.
- Như thế nào muộn như vậy mới trở về?
Thanh niên thu hồi ánh mắt, có chút không vui nhìn Tào Vi.
Tào Vi làm như nghe được tiếng bước chân sau lưng, đoán được Tiêu Phong đã đi tới, sắc mặt phức tạp, mấp máy môi nhưng không hé răng.
- Tào ca, còn cần hỏi sao, Vi Vi nhất định là đang hò hẹn.
Cô gái sau lưng thanh niên thấy Tào Vi không đáp lời, nói một câu, theo sau tựa hồ cảm thấy không thỏa mãn, lại nhìn thoáng qua Tiêu Phong đang đi tới, ánh mắt tràn ngập vẻ nhìn xuống xem thường:
- Nhưng Tào ca a, đối tượng mà Vi Vi hẹn hò chẳng ra gì a.
Sắc mặt Tào Vi biến đổi, không hé răng. Nguồn truyện:
Thanh niên nhíu mày, nhìn về phía Tiêu Phong.
- Vi Vi, nếu lần sau muốn tìm đối tượng, chị sẽ giới thiệu cho em, không phải thứ người không đứng đắn nào cũng quen được, như vậy sẽ làm nhục thân phận của em thôi.
Cô gái lại nói tiếp, đồng thời làm như sợ Tiêu Phong không nghe được, cố ý đề cao thanh âm.
- Chị Hoàng Dĩnh.
Tào Vi có chút không vui, nhắn đôi mày thanh tú.
Cô gái tên Hoàng Dĩnh lại không thèm để ý, khóe miệng hiện lên độ cong khinh thường:
- Vi Vi a, chị là vì muốn tốt cho em. Em đừng thấy hắn lái chiếc BMW kia, nhưng toàn thân hắn cộng lại cũng không tới một ngàn đồng, quỷ biết hắn mua được chiếc xe này từ chỗ nào.
- Chị Hoàng Dĩnh, chị cảm thấy được có thể làm bạn với chủ tịch tập đoàn Cao Tường, một người có thể cùng chủ tịch tập đoàn vui vẻ đùa giỡn trên bàn ăn, sẽ dùng BMW 6 để khoe khoang sao?
Tào Vi tựa hồ bị kích thích nổi giận, bất mãn nhìn Hoàng Dĩnh.
Chủ tịch tập đoàn Cao Tường?
Thân là ngôi sao mới nổi trong giới người mẫu, Hoàng Dĩnh nhờ vào dáng người ma quỷ cùng vẻ đẹp không tầm thường, đã trở thành ngôi sao mới trong giới người mẫu, phú gia công tử ca truy đuổi nàng nhiều vô số kể.
Dù nàng cũng biết những phú gia công tử ca là vì thân thể nàng mà tới, nhưng như vậy cũng đã đủ làm thỏa mãn lòng hư vinh của nàng.
Ngàn chọn vạn tuyển.
Nàng lựa chọn Tào gia công tử ca, tiến hành câu chuyện chim sẻ biến thành phượng hoàng.
Nếu như là ở trước kia, chỉ biết quan tâm tới những câu chuyện bát quái trong giới giải trí cùng những trang sức mỹ phẩm xa hoa, nàng chưa chắc đã biết chủ tịch tập đoàn Cao Tường đại biểu cho điều gì.
Nhưng sau khi từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, nàng thật sâu hiểu được ý nghĩa sau danh hiệu này, cùng năng lực khủng bố của danh hiệu đó.
Vì thế khi Tào Vi nói Tiêu Phong là bạn của chủ tịch tập đoàn Cao Tường, ánh mắt nàng chợt ngây ngốc ra.
Nàng dùng một loại ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Tiêu Phong đang đi tới, cảm giác giống như đang hỏi: hắn là bạn của chủ tịch tập đoàn Cao Tường? Có thể sao?
Có thể sao?
Không một câu trả lời.
Người thanh niên từng vì tạo niềm vui cho vị hôn thê, không tiếc ở dưới lầu ký túc xá nữ sinh viên, dùng hoa hồng làm thành hình trái tim, đem vị hôn thê của mình xem như bảo bối mà phủng trong lòng bàn tay, cuối cùng lại bị hung hăng nhục nhã, người thanh niên mà hiện tại đã tìm được một thân ảnh để mình truy đuổi cả đời. Tiêu gia công tử ca, vừa dừng bước.
Hắn đứng sau lưng Tào Vi, thân hình thẳng tắp như cây thương.
Đối với những người thường xuyên nhảy múa trên lưỡi hái tử thần mà nói, năng lực cảm ứng nguy hiểm là người bình thường không thể so sánh. Nhiều khi, ở trước nguy hiểm bọn hắn sẽ có cảm giác tâm tình lo lắng bất an không yên.
Vô luận ngày trước còn ở trong tổ chức Long Nha, hay đoạn thời gian đi báo thù cho Lưu Mãnh, diệt trừ tổ chức Huyết sắc Luyện Ngục uy chấn thế giới ngầm toàn cầu, Trần Phàm đã từng trải qua vô số màn sinh tử.
Mỗi lần hắn thoát được khỏi bàn tay của tử thần, trừ bỏ thực lực khủng bố ra, thì cũng còn bởi vì cái năng lực cảm ứng đối với nguy hiểm kia.
Khi Phong Diệp ẩn mình trong đám đông, đem ánh mắt tập trung lên người Trần Phàm, ở khoảnh khắc dùng súng giấu trong ống tay áo nhắm thẳng vào người Trần Phàm, thì trong lòng Trần Phàm đột nhiên cảm thấy căng thẳng, nhanh chóng cảm thụ được sát khí đến từ Phong Diệp.
Ngay sau đó...
Không chờ Trần Phàm quay đầu nhìn lại, tìm kiếm nơi sát khí phát ra, thì Phong Diệp đã nhanh như chớp bóp cò. "Sưu!
Trong đám đông hỗn loạn, viên đạn xuyên qua ống giảm thanh nháy mắt bay ra khỏi nòng súng, xé tan lực cản của không khí, xuyên thấu qua những khe hờ, nhắm thẳng vào phương hướng của Trần Phàm mà bay đi.
Thời gian giống như chậm lại, hình ảnh giống như đã dừng, ở trong ánh nhìn chăm chú của Phong Diệp, Trần Phàm ôm Bảo Nhi đưa lưng về phía hắn, nhưng sau lưng tựa hồ như mọc thêm mắt bình thường, trước khi viên đạn bắn vào gáy, cả người đột nhiên tiêu thất ở trong tầm mắt của Phong Diệp, phải, đúng là biến mất không còn nhìn thấy tăm hơi bóng dáng...
Biến mất quá mức thần kỳ!
Cảm giác như chưa bao giờ từng xuất hiện qua bình thường!
Một kích không trúng, Phong Diệp trong lòng nhảy lên thon thót, không chờ hắn khai hỏa phát súng thứ hai, thì hắn đã cảm nhận được minh đang bị hai cỗ sát khí khủng bố theo dõi!
Một cỗ đến từ Long Nữ đang ở phía xa, mọi thời khắc đều quan sát Trần Phàm. Ngoài ra, một cỗ đến từ chính địa phương lúc trước Trần Phàm biến mất!
Cảm nhận được hai cỗ sát khí khủng bố, Phong Diệp sắc mặt đại biến, nhất là cỗ sát khí khủng bố phát ra từ Trần Phàm do vô số máu tươi chất chồng mà ra, để cho hắn toàn thân dựng ngược lông mao, một cỗ chân khí tử vong nháy mắt bao trùm toàn thân hắn.
Theo sau, không chợi hắn kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, cỗ sát khí này nhanh chóng áp sát đến trước người hắn. Đó chính là Trần Phàm! Lúc trước biến mất ở trong tầm mắt của Phong Diệp, nhưng lúc này đã bất thình lình hiện ra ở trước người Phong Diệp!
Đối mặt với sát khí khủng bố trên người Trần Phàm, những người đang đứng xung quanh Phong Diệp theo bản năng ngừng nói chuyện với nhau, cảm giác trước ngực như có một tòa núi lớn đè ép. Còn Phong Diệp theo bản năng muốn bóp cò súng!
Nhưng mà...
Không cho Phong Diệp bóp cò lần thứ hai, Trần Phàm đã xuất thủ, tay phải của hắn hóa thành một bóng huyễn ánh, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, nhanh như chớp bắt được tay phải đang nắm súng của Phong Diệp, dùng sức vặn ngược!
Răng rắc!
Nương theo một tiếng vang giòn, cổ tay Phong Diệp nháy mắt bị bẻ gãy, khẩu súng lục nằm trong tay hắn trực tiếp rơi xuống. "Bá!
Trong con ngươi của Phong Diệp hiện lên một tia quang mang thống khổ, cánh tay trái rảnh rỗi hóa thành chưởng đao, nhanh chóng chém ra, nhắm thẳng vào cổ Trần Phàm!
Đối với sát thủ như Phong Diệp mà nói, ở khoảng cách gần như thế này, chưởng đao hay đao bình thường cũng không khác nhau quá lớn. Chỉ cần hắn chém trúng Trần Phàm, thì Trần Phàm hẳn là sẽ phải chết không thể nghi ngờ!
Dường như Trần Phàm cũng hiểu điểm này, bất quá đối mặt với chiêu phản kích trí mạng của Phong Diệp, đột nhiên hắn lại tiến lên phía trước một bước, tránh né một kích trí mạng của Phong Diệp, đồng thời cùi chỏ dùng sức vung về phía sau, nhắm vào sau ót của Phong Diệp!
Phanh!Ngay khi Trần Phàm hung hăng kích cùi chõ vào gáy của Phong Diệp, thì lực lượng khủng bố đã trực tiếp chấn vỡ sọ não của Phong Diệp. Phong Diệp toàn thân chấn động, hai mắt tối sầm, nặng nề ngã xuốngđất!
Nhưng mà...
Không chờ Phong Diệp ngã sóng soài xuống đất, Ảnh Tử đang trà trộn trong đám đông ở phía khác, nhận thấy đây là một cái cơ hội tuyệt hảo! Tại hắn xem ra, trong nháy mắt Trần Phàm đánh gục Phong Diệp, thì cũng chính là thời cơ tốt nhất để cho hắn kích sát Trần Phàm!
Trong đám đông, khóe miệng của hắn buộc vòng quanh một nụ cười băng sương vô tình, nhanh như chớp bóp cò! Hơn nữa còn khai hỏa ba phát:
- Sưu...sưu...sưu...!
Ba tiếng súng xuyên qua ống giảm thanh nháy mắt vang lên, ba viên đạn lần lượt lao ra khỏi nòng súng, lấy ba góc độ khác nhau bắn ra! Viên đạn thứ nhất, nhắm thẳng vào ấn đường của Trần Phàm. Viên đạn thứ hai, nhắm về phía bên trái của Trần Phàm. Còn viên thứ ba thì nhắm về phía bên tay phải!
Ba phát súng, ba góc độ, ở khoảnh khắc Trần Phàm đánh sục Phong Diệp, thì Ảnh Tử quyết định khai hỏa, làm cho Trần Phàm không có bất kỳ dư âm ý niệm trốn tránh nào, đã ra tay, tất phải một kích giết chết được Trần Phàm!
Trong đám đông, Trần Phàm chợt cảm thấy lạnh gáy, một cỗ chân khí tử vong nháy mắt bao phủ trong đầu.
Căn cứ theo tiếng súng rất nhỏ, rất nhanh Trần Phàm đã đoán được quỹ tích đường bay của viên đạn, nhưng không kịp làm ra hành động nào trốn tránh, mà dùng tốc độ nhanh nhất thu hồi cánh tay phải, gồng người lên, hoành ngang che chắn lấy vị trí mi tâm!
- Sưu!
Viên đạn thứ nhất bắn trúng cánh tay trái của Trần Phàm, viên đạn bay theo quỹ tích xoắn ốc nháy mắt găm thẳng vào trong da thịt rắn chắc của Trần Phàm, sau đó còn bạo phá thêm xương cốt ở bên trong.
- Răng rắc!
- Sưu sưu!
Cùng lúc đó, hai viên đạn nhắm theo hai bên trái phải cũng bắn hụt về phía sau, trực tiếp bắn trúng vào hai người đang đứng phía sau lưng Trần Phàm.
Oanh! Phong Diệp bị Trần Phàm chấn vỡ sọ não, cũng rầm rầm đổ gục xuống đất!
Cánh tay của Trần Phàm vãi máu tươi ra khắp nơi, hai người đứng ở phía sau trúng đạn ở ngực, máu tươi càng phun trào nhiều hơn, yếu nhược đổ gục xuống đất.
- A...a...a...!
Bất thình lình xảy ra biến cố, làm cho đám đông nháy mắt hỗn loạn, không ít người la hét chói tai ôm đầu ngồi thụp xuống.
Còn Bảo Nhi đang nằm trong lòng Trần Phàm bị máu tươi trên cánh tay văng lên mặt, thần tình khổ sáp không thôi.
- Sưu!
Lúc này, Ảnh Tử trốn trong đám đông, nương theo biến động, mà di chuyển vị trí ẩn thân. Đồng thời, ở trong lúc di chuyển vẫn còn bóp cò!
Phát súng thứ tư!
Nương theo viên đạn lao ra khỏi nòng súng giảm thanh, viên đạn lấy tốc độ bay khủng khiếp nhắm thẳng vào huyệt thái dương của Trần Phàm!
Lúc này, Trần Phàm chẳng quan tâm đến cơn đau phát ra từ cánh tay, bất ngờ bước nhanh sang trái! "Sưu sưu...
Viên đạn lướt sát qua da đầu của Trần Phàm, đánh trúng một gã quan chức, nháy mắt bắn thủng đầu của gã quan chức này, óc cùng máu tươi vương vãi ra khắp nơi!
- Sưu...
Rất nhanh, viên đạn thứ năm đã lao vút ra, một phát súng này, Ảnh Tử tính toán phương vị Trần Phàm sẽ tránh né. Cho nên, một phát súng này, Ảnh Tử muốn nhất kích tất phải sát được Trần Phàm.
Theo sau, khóe miệng của Ảnh Tử buộc vòng quanh một nụ cười băng sương, đồng thời Trần Phàm không chờ chân phải đạp xuống đất, nguyên bản đã hoành ngang thân mình, giống như đang làm ảo thuật bình thường, trực tiếp thụt lùi trở về!
Giờ khắc này, Trần Phàm đem tốc độ phản ứng phát huy lên tới cực hạn!
- Hô hô...
Viên đạn xé tan lực cản không khí, lướt sát qua da mặt của Trần Phàm, một vết rách nhỏ rỉ máu ở bên má Trần Phàm.
- Phanh!
Lại thêm một tiếng súng nữa vang lên. Lúc này đây, viên đạn không có trải qua ống giảm thanh, và người nổ súng cũng chính là Long Nữ!
Bên tai vang lên tiếng súng, Ảnh Tử đột nhiên gia tăng tốc độ di chuyển, hóa thành một bóng ảo ảnh, giống như u linh bình thường, thoải mái tránh né viên đạn bay qua. Đồng thời cũng lẫn vào trong đám đông đang trợn mắt há mồm vì kinh ngạc...
Nhóm đặc công lúc này cũng đã phát hiện ra Ảnh Tử, đang chuẩn bị học theo Long Nữ nổ súng, thì chứng kiến Ảnh Tử lẫn vào trong đám đông, cho nên đành phải buông tha ý niệm nổ súng trong đầu.
- Bảo vệ tốt Bảo Nhi!
Cùng lúc đó, một cái thanh âm băng sương lạnh buốt giống như ma âm từ dưới địa ngục vang lên.
Cánh tay bị trúng đạn, mặt bị xước một đường. Trần Phàm vươn tay đem Bảo Nhi giao cho Long Nữ đang chạy nhanh đến. Theo sau, cả người giống như quỷ mị, lấy tốc độ khủng khiếp nhảy thẳng về phương hướng Ảnh Tử vừa biến mất.
Giờ khắc này, lệ khí trong cơ thể hắn nháy mắt bùng nổ.
Giờ khắc này, hắn đã biến thành cái người điên Đổ Tể kia!
Giờ khắc này, tốc độ của hắn nhanh đến mức khiến cho người khác ngạt thở!
Trong đám đông, rất nhanh Ảnh Tử đã nhận ra, mình đang bị Trần Phàm truy đuổi.
Cảm thụ được sát khí điên cuồng của Trần Phàm, Ảnh Tử trà trộn vào trong đám đông, nhưng vẫn không hề cảm thấy sợ hãi chút nào...Bởi vì hắn đã tiêm gien số 1 vào người, cho nên cũng không còn cảm xúc sợ hãi nữa rồi!'
Không chờ Trần Phàm tiếp cận, Ảnh Tử đã cười lạnh chém tay ra, một phen hung hăng nắm lấy yết hầu của Nạp Lan Hương Hương ở trước người, thuận tay nhấc lên, lực đạo khủng bố thiếu chút nữa đã bóp nát yết hầu của Nạp Lan Hương Hương, làm cho nàng không khỏi ngạt thở. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Túm theo Nạp Lan Hương Hương, Ảnh Tử không hề dừng bước, mà hóa thành một bóng huyễn ảnh, nhanh như chớp rời đi. Cùng lúc đó, Long Nữ đón lấy Bảo Nhi, còn Trần Phàm thì như một cơn gió lao về phía trước.
Ở phía trước, hai gã đặc công nhìn thấy Ảnh Tử hóa thành một bóng huyễn ảnh, không dám nổ súng! Bởi vì tốc độ của Ảnh Tử quá nhanh, nhanh đến nỗi làm cho bọn hắn không thể bám sát được, nhanh đến nỗi làm cho bọn hắn không nắm chắc, khi khai hỏa sẽ bắn trúng được Ảnh Tử!
Một khi nổ súng không bắn trúng Ảnh Tử, vậy thì những người vô tội ở phía trước sẽ bị bắn chết! Đây là điều mà không ai muốn nhìn thấy qua.
Bọn hắn không dám nổ súng, mà Ảnh Tử hướng tới lối vào boong tàu chạy như điên mà đi, cũng căn cứ theo cảm ứng tâm linh, xác định được vị trí cỗ sát khí khủng bố của Trần Phàm phát ra. Cho nên lại xoay tay bắn thêm một phát! "Sưu" viên đạn như bão táp lao ra, điên cuồng nhắm về phía Trần Phàm mà lao đi.
- Sưu!
Trần Phàm đang chạy như điên, thân mình chợt lóe lên, thoải mái tránh né viên đạn. "Rầm!
Trần Phàm vừa tránh thoát, thì trong đám đông, lại có thêm một người ngã xuống dưới vũng máu.
Thừa dịp nổ súng ngăn cản Trần Phàm truy đuổi, đồng thời tay trái Ảnh Tử túm lấy Nạp Lan Hương Hương, tay phải dùng tốc độ không thể nhìn thấy rõ ràng động tác mà nạp đạn! Nạp đạn xong, Ảnh Từ liền nâng súng lên bắn ra hai phát.
- Sưu sưu...
Đạn vừa ra, hai gã đặc công luôn luôn tập trung vào người Ảnh Tử liền không kịp trốn tránh, trực tiếp bị bắn thủng đầu!
Phanh phanh phanh...Vài tiếng súng chát chúa cũng vang lên. Lúc này đây, người nổ súng chính là đặc công ở một phương hướng khác.
Mặc dù trong tay Ảnh Tử đang nắm giữ Nạp Lan Hương Hương, thế nhưng mấy vị đặc công đều biết. Nếu để cho Ảnh Tử xâm nhập vào trong khoang thuyền thành công, thì đó sẽ trở thành kiếp nạn cho mọi người!
Bất quá...
Bọn hắn vì sợ ngộ sát Nạp Lan Hương Hương, nên không dám bắn tầm cao, mà nhắm xuống phần đùi của Ảnh Tử. Khanh! Khanh! Khanh Vô số đầu đạn bắn vào thành boong tàu, phát ra những tiếng thanh thúy giòn tan.
Ngay khi Ảnh Tử sắp đến cửa khoang thuyền, đồng thời, Long Nữ lại nổ súng thêm một lần nữa. Nàng thấy khoảng cách giữa Trần Phàm cùng Ảnh Tử còn rất ngắn, chỉ cần nàng giữ chân được Ảnh Tử trong một khoảnh khắc, thì Trần Phàm sẽ đuổi theo kịp thời!
Ở nàng xem ra, chỉ cần Trần Phàm đuổi kịp Ảnh Tử, thi Ảnh Tử hẳn là sẽ phải chết không thể nghi ngờ!
- Bá!
Ảnh Tử đang chạy như điên, thuận tay bắt lấy Trần Phi đang bị dọa ngốc ở phía trước, hướng về phía sau dùng sức quẳng đi. Tiếp đó, lại quay súng bắn ra một phát:
- Sưu!
Viên đạn tức thì bắn trúng ngực Trần Phi, Trần Phi toàn thân chấn động, máu tươi nóng bỏng nháy mắt trào ra, ở trên không trung nở rộ một đóa hoa huyết, thân mình rơi về phía trước mặt Trần Phàm.
Trần Phàm thoáng tạm dừng, vươn tay ra đỡ lấy Trần Phi toàn thân nhuộm đỏ máu tươi.
Còn Ảnh Tử nhân dịp này, đã thành công mang theo Nạp Lan Hương Hương xâm nhập vào bên trong khoang thuyền...