Bóng đêm như nước, bên dưới ký túc xá nữ sinh, hình ảnh quỷ dị cũng không bị nhiều người nhìn thấy, càng không tạo ra sóng to gió lớn.
Trong màn đêm, vẻ khiếp sợ trên mặt Hoàng Dĩnh còn chưa thối lui, nhưng cặp mắt biết phóng điện cũng đã toát ra ánh mắt hoài nghi:
- Vi Vi, em nói hắn là bạn của chủ tịch tập đoàn Cao Tường Trần Phàm?
- Dạ!
Ngữ khí của Tào Vi thật kiên định, nhưng trong thanh âm lại mang theo một tia âm rung, trong con ngươi lại toát ra vẻ bi thương.
Từ sau khi leo lên Tào gia công tử ca, Hoàng Dĩnh đã bỏ ra không ít tâm tư trên người Tào Vi.
Nàng rất rõ ràng, Tào Vi không thích nói dối, cũng không cần phải nói dối.
Giờ này khắc này, Tào Vi trả lời khẳng định như thế, làm cho nàng hiểu được người thanh niên mặc quần áo bình thường trước mắt, sắc mặt trầm lặng không lên tiếng tuyệt đối không phải là tên nhà quê đánh mặt sưng mình mập mạp!
Bạn của chủ tịch tập đoàn Cao Tường.
Thân phận này đủ che lấp toàn bộ hào quang của nàng, thậm chí làm cho nàng phải xấu hổ.
Nhưng ánh mắt bi thương của Tào Vi, làm Hoàng Dĩnh chợt nhớ ra điều gì đó, theo bản năng đưa ánh mắt nhìn về phía Tào gia công tử ca Tào Nghị đang đứng một bên.
Trước đó khi nghe em gái mình nói ra mấy chữ chủ tịch tập đoàn Cao Tường, sắc mặt Tào Nghị không khỏi biến đổi, trong con ngươi cũng lộ ra vẻ kinh ngạc không thể che giấu.
Lúc này nhận thấy được ánh mắt bi thương của em gái, Tào Nghị liền xác định em gái mình không hề nói dối.
- Mày là bạn của Trần Phàm?
Hiểu được chuyện này, sắc mặt Tào Nghị trở nên âm trầm, ánh mắt như đao quét nhìn Tiêu Phong, hỏi:
- Mày tên gì?
- Tiêu Phong.
Tiêu Phong chợt hiểu được, nguyên bản hắn nghĩ rằng Tào Vi chỉ xuất thân từ gia đình bình thường nhưng không phải, đối mặt câu hỏi của Tào Nghị, sắc mặt hắn thật bình tĩnh trả lời.
- Tiêu Phong?
Tào Nghị nhướng mày:
- Con trai của người phụ trách tập đoàn Cao Tường tại Chiết Giang Tiêu Viễn Sơn?
- Phải.
Tiêu Phong thản nhiên nói.
Nghe câu trả lời này, biểu tình Hoàng Dĩnh thật phấn kích, cảm giác như nàng vừa bị một tát tai vào mặt, trên mặt truyền tới cảm giác rát bỏng.
Sắc mặt Tào Vi lại trắng bệch, hai tay nắm chặt, thân mình run lên nhè nhẹ.
- Hắc! Nguyên lai là Tiêu gia công tử ca a?
sắc mặt Tào Nghị cũng lạnh lùng, trong mắt hiện lên hàn quang, khóe miệng nối lên độ cong băng sương:
- Nói, mày tiếp cận Vi Vi có mục đích gì?
- Anh hai!
Tào Vi như đoán được Tào Nghị muốn làm gì, biến sắc.
- Em câm miệng cho anh!
Tào Nghị đẩy Tào Vi ra phía sau, như một đầu dã thú tức giận gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt Tiêu Phong, cảm giác như nếu Tiêu Phong không cho hắn một câu trả lời thỏa mãn, hắn sẽ cho Tiêu Phong biết tay:
- Tiểu tử tốt nhất nói lời thật, nếu không hậu quả mày không thể thừa nhận nổi!
- Tôi thích cô ấy.
Trong lòng Tiêu Phong mơ hồ đoán được điều gì, chân mày cau chặt lại:
- Trước hôm nay tôi cũng không biết gia thế của cô ấy, mà cô ấy cũng không biết thân phận của tôi.
- Hắc! Thật đúng là đủ xảo a?
Tào Nghị biến sắc, nói xong tiến lên một bước tay phải vung ra, không đợi Tiêu Phong kịp tránh né đã chụp trúng cổ áo Tiêu Phong:
- Tiểu tử, là Trần Phàm cho mày tiếp cận Vi Vi phải không?
- Anh hai, anh làm gì?
Nhìn thấy hành động của Tào Nghị, Tào Vi cả kinh xông lên níu cánh tay Tào Nghị.
- Không phải.
Nhận thấy được hàn ý trong con ngươi của Tào Nghị, Tiêu Phong khẳng định suy đoán trong lòng, trái tim chợt co rút lại nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh.
- Mẹ nó, mày cho là tao ngu ngốc sao?
Lại nghe được Tiêu Phong phũ nhận, Tào Nghị hừ lạnh một tiếng, tay phải đột nhiên vung lên!
- Ba!
Thân là Tào gia công tử ca, từ nhỏ đến lớn Tào Nghị bỏ không ít công phu trong việc huấn luyện cách đấu, thực lực cách đấu không phải một người như Tiêu Phong có thể so sánh!
Hắn vừa ra tay, nhanh như thiểm điện, căn bản không cho Tiêu Phong cơ hội trốn tránh.
Tiếng vang giòn truyền ra, Tào Nghị dùng một cái tát đánh ngã Tiêu Phong xuống đất.
Máu tươi nháy mắt bừng lên nơi khóe miệng Tiêu Phong, nhuộm đỏ bờ môi của hắn.
Thấy một màn như vậy Tào Vi ngây dại.
- Thừa dịp hôm nay tâm tình tao còn tốt, có bao xa cút bao xa, đừng để tao thay đổi chủ ý!
Sắc mặt Tào Nghị âm trầm nhìn Tiêu Phong ngã dưới đất, lạnh lùng nói:
- Mặt khác mày trở về nói cho tên Trần Phàm khốn kiếp kia, bảo hắn tự cầu nhiều phúc!
- Phi!
Trên mặt đất xi măng, Tiêu Phong phun ra một búng bọt máu, lau miệng cố gắng đứng dậy.
Tào Nghị thấy thế, sắc mặt lại biến đổi, định đá Tiêu Phong thêm một cước.
- Anh hai, đừng!
Tào Vi vừa lấy lại tinh thần, kêu gào ôm lấy Tào Nghị, ngăn trở hành động của hắn.
Sau đó, Tào Vi giống như diều hâu hộ gà con, bảo hộ trước người Tiêu Phong, đỏ mắt, chảy nước mắt nói:
- Anh còn động tới anh ấy một đầu ngón tay, từ nay về sau em sẽ không thừa nhận anh là anh hai!
- Vi Vi, em!
Tào Nghị tức giận run cả người, vẻ phẫn nộ lại hiện trên gương mặt hắn.
Tào Vi chảy nước mắt quật cường trừng mắt nhìn Tào Nghị.
Cùng lúc đó, Tiêu Phong cũng đã đứng lên.
Hắn cũng không phủi bụi đất trên người, cũng không hề liếc mắt nhìn Tào Vi cùng Tào Nghị, mà xoay người rời đi.
- Tiêu Phong!
Tào Vi kêu gào đuổi theo phía sau, kéo tay Tiêu Phong.
Tiêu Phong dừng bước, nhìn Tào Vi đang đầm đìa nước mắt, hỏi:
- Nếu anh không đoán sai, em là con gái của Tào Cảnh Huy.
- Ân.
Tào Vi nhẹ gật đầu, sau đó vội vàng giải thích:
- Thực xin lỗi, Tiêu Phong, em không phải cố ý lừa gạt anh, em...
- Em không cần nói xin lỗi với anh.
Biểu tình Tiêu Phong hơi có vẻ phức tạp, nhưng chỉ chợt lóe rồi mất, sau đó hoàn toàn khôi phục vẻ bình tĩnh:
- Bởi vì anh cũng đã không thành khẩn với em.
Vừa nói xong, Tiêu Phong lại nhẹ nhàng rút cánh tay.
Trong màn đêm, tay của Tào Vi bị bỏ ra.
Tiêu Phong nhanh chân rời đi.
- Tiêu Phong!
Tào Vi vô lực ngồi chồm hổm trên mặt đất, khàn giọng hò hét.
- Tào Vi, kỳ thật...khi em nhìn thấy Trần Phàm, em đã biết, giữa chúng ta không có khả năng.
Tiêu Phong cũng không hề dừng bước, nhưng thanh âm thật rõ ràng truyền vào trong tai Tào Vi:
- Nếu như em không muốn nói, vậy để cho anh nói đi.
Vừa nói xong, Tiêu Phong mở cửa xe, bước lên, chậm rãi rời đi.
Đưa mắt nhìn BMW 6 biến mất trong bóng đêm, Tào Vi vô lực nhắm hai mắt lại, tùy ý cho nước mắt chảy xuống.
- Vi Vi.
Hoàng Dĩnh thấy thế, nghĩ nghĩ, tiến lên định kéo Tào Vi.
Tào Vi không động đậy.
- Vi Vi, em đừng như vậy, đúng như lời hắn nói, giữa hai người không có khả năng!
Tào Nghị cũng đã đi tới, ngữ khí nhu hòa hơn trước một ít:
- Đừng khóc, không phải chỉ là một người bạn trai sao? Chỉ cần em nguyện ý, nghĩ muốn thế nào anh đều có thể tìm được cho em!
- Cút!
Tào Vi bỗng nhiên mở to mắt, nhìn Tào Nghị cùng Hoàng Dĩnh rít gào:
- Các người cút đi! Tôi không bao giờ muốn gặp lại các người nữa! Các người cút đi a!
Sắc mặt Tào Nghị khẽ biến, sắc mặt Hoàng Dĩnh xấu hổ.
Theo sau, không đợi Tào Nghị nói thêm điều gì, Tào Vi giãy dụa đứng dậy, che miệng òa khóc chạy lên ký túc xá.
Sắc mặt Tào Nghị âm trầm lấy ra điện thoại, bấm một dãy số, lạnh lùng nói:
- Có một chiếc BMW 6 vừa chạy ra ngoài, tụi mày đuổi theo tìm vị trí thích hợp đánh gãy chân tên kia cho tao!
- Dạ, Tào thiếu.
Bên trong điện thoại truyền ra một thanh âm cung kính.
Tào Nghị cúp điện thoại, nhìn thoáng qua bóng lưng Tào Vi, trầm ngâm một lát không nói một lời đi về hướng chiếc Audi. Hoàng Dĩnh không dám chậm trễ theo sát phía sau.
Theo sau, ngay khi Tào Nghị lên xe chuẩn bị rời đi, di động lại vang lên, người gọi điện là hộ vệ phụ trách bảo hộ cho hắn.
- Làm sao vậy?
Tào Nghị tiếp điện thoại, ngữ khí có chút bất mãn.
- Tào thiếu, chủ nhân chiếc xe kia có bảo tiêu, hơn nữa không chỉ một người.
Bảo tiêu của Tào Nghị khẩn trương trả lời.
Nghe được lời nói của bảo tiêu, Tào Nghị biến sắc, nhịn không được mắng:
- Mẹ nó, một đám phế vật, nuôi tụi mày có ích lợi gì?
- Tào thiếu, Đông Hải dù sao cũng là địa bàn của Hồng Trúc bang, hơn nữa thanh niên họ Trần cũng ở đây, ngài không nên vọng động mới tốt.
Bảo tiêu mạo hiểm khuyên can.
Nghe được lời nhắc nhở của bảo tiêu, Tào Nghị theo bản năng nhớ lại trước đó không lâu cả nhà Vương Hồng bị diệt môn, nhất thời thanh tỉnh hơn rất nhiều, không nói thêm gì nữa mà cúp điện thoại.
Lúc này hắn chợt tỉnh ngộ lại, hắn biết trước khi thanh niên họ Trần kia chết đi, động vào thanh niên tên Tiêu Phong kia, tuyệt đối không phải là một sự lựa chọn sáng suốt.
Ngược lại sẽ mang đến cho hắn cùng Tào gia tai nạn!
Hiểu được điểm này, Tào Nghị âm thầm có chút hối hận, hối hận vừa rồi quá mức xúc động, đồng thời cũng có chút bận tâm, lo lắng bởi vì hắn đánh Tiêu Phong một bạt tai sẽ làm Trần Phàm nổi giận.
Nhưng hắn chợt nghĩ lại gia đình mình đều đang ở trong quốc nội, hơn nữa căn cứ theo lời của cha hắn Tào Cảnh Huy, Trần Phàm không còn nhảy nhót được bao lâu, hắn chợt yên lòng khởi động máy xe.
Tiêu Phong cũng không biết, vì bảo hộ an toàn của hắn, Trần Phàm âm thầm phái một thành viên Ám Đường đi theo hắn, cha của hắn Tiêu Viễn Sơn cũng phái thêm cho hắn vài tên bảo tiêu.
Hắn càng không biết, thiếu chút nữa Tào Nghị đã nổi lên tâm địa hiểm độc, muốn đánh gãy chân của hắn.
Cho xe chạy ra khỏi trường đại học Phục Sáng, Tiêu Phong đột nhiên cảm giác thế giới thật to lớn nhưng trong lúc nhất thời không có chỗ nào dành cho mình.
Trong xe, khóe miệng hắn vẫn còn lưu vết máu, mắt của hắn hơi đỏ lên.
Tất cả chuyện này không phải bởi vì phẫn nộ, mà vì đau đớn.
Bởi vì đây là lần đầu tiên kể từ sau khi hắn bị Tần Tư Nhiên nhục nhã, hắn lần đầu động chân tình với một cô gái khác.
Hơn nữa hắn cũng nhìn ra được Tào Vi cũng thích hắn.
Sự yêu thích kia, không hề có chút mưu đồ nào.
Hắn rất thống khổ, nhưng hắn không điện thoại cho Trần Phàm, cũng không gọi cho Ngu Huyền, hắn chỉ cho xe đỗ ven đường, đốt một điếu thuốc hút.
- Tiêu Phong, mày phải biết rằng, nàng là con gái của Tào gia, là địch nhân của Trần Phàm, mày không có khả năng ở cùng nàng một chỗ!
- Ngay cả sỉ nhục của Tần Tư Nhiên mày còn có thể hồi phục lại, hiện giờ mày lại không cách nào bỏ qua một cô gái khác sao? Với hình dạng này của mày, mày có tư cách xưng huynh gọi đệ với người bạn đã giúp Tiêu gia quật khởi? Có tư cách gì ôm tâm tư đuổi theo thân ảnh của hắn?
- Tiêu Phong, mày phải nhớ kỹ, mày là một ngưòi đàn ông!
Trong bất tri bất giác, điếu thuốc đã tàn. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Tiêu Phong quay kính xe xuống, bắn bay tàn thuốc, sắc mặt hoàn toàn khôi phục lại bình tĩnh.
Huynh đệ, nữ nhân.
Hắn lựa chọn điều trước.
Dưới ánh trời chiều, dư quang chiếu xuống boong của chiếc du thuyền mười hai tầng...
Trên boong, lúc trước đám quan chức cùng kình ngạc thương giới còn túm năm túm ba, cười cười nói chuyện phiếm với nhau. Thế nhưng lúc này đã sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy quỳ rạp xuống dưới sàn thuyền.
Trên sàn thuyền, hai gã quan chức, ba gã kình ngạc thương giới, cùng hai nhân viên đặc công ngã xuống trong vũng máu. Trong đó có năm người nằm im không nhúc nhích, rõ là đã hoàn toàn chết rồi. Chỉ còn hai người thì toàn thân nhuộm đỏ máu tươi, thân mình cũng run rẩy cực khẽ, nhịp thở không thông suốt.
Trên boong, tràn ngập mùi huyết tinh cay mũi làm cho người ta phải ói mửa. Không đến một phút đồng hồ thời gian, boong tàu mười hai tầng đã biến thành địa ngục nhân gian!
Trần Phi nằm trong lòng Trần Phàm, thần sắc tái nhợt, dùng một loại ánh mắt khẩn cầu nhìn Trần Phàm nói:
- Trần...Trần Phàm...cứu...cứu ta...
- Ực...
Khi đang nói chuyện, thân mình của Trần Phi khẽ run rẩy vài cái, liên tục phun ra hai búng máu tươi, nháy mắt đem quần áo của Trần Phàm nhuộm đỏ.
Trần Phàm toàn thân tràn ngập sát khí điên cuồng, thu hồi ánh mắt, nhìn thoáng qua Trần Phi đang nằm trong lòng, trong nhãn tình không hề có bất cứ một tia cảm tình nhân loại nào, có chăng chỉ là băng sương!
- Cứu...cứu...ta...
Trần Phi thở ra thì nhiều, mà hít vào thì nặng nề. Vừa dứt lời đầu lệch sang một bên, chết luôn ngay tại chỗ.
Dưới ánh trời chiều, đôi con ngươi của hắn trợn trừng, trong con ngươi lộ ra nỗi sợ hãi nồng đậm!
Nhìn Trần Phi chết ở trong lòng, Trần Phàm khẽ nheo mắt lại, xoay người nhìn Long Nữ đang chạy về phía mình, nói:
- Mục tiêu của hắn là tôi, hãy mau thông báo cho mọi người phía dưới, đừng ngăn cản hắn!
Long Nữ đang chạy như điên, vừa nghe thấy Trần Phàm nói như thế, thì cước bộ nhất thời dừng lại, mau chóng truyền đạt mệnh lệnh ra.
Hiển nhiên. Long Nữ cũng nhận ra điểm này. Đồng thời, nàng biết sở dĩ Trần Phàm nói như vậy là không muốn những thành viên Long Nha cùng đặc công ở phía dưới, sẽ đi tìm chết!
- Kiểm tra thương thế của họ, rồi lập tức tiến hành cứu chữa!
Thấy Long Nữ truyền lệnh xong, Trần Phàm buông thi thể của Trần Phi xuống, mặt không chút thay đổi nhìn mấy gã đặc công ở phía xa đang không biết phải làm gì, phân phó nói.
Vừa nghe được Trần Phàm phân phó, mấy gã đặc công này mới theo trong nỗi khiếp sợ khôi phục lại tinh thần, nhanh chóng lao tới đám đông. Mà nhóm khách nhân lúc trước bị một màn giao thủ không thể tưởng tượng hù dọa, cũng dần dần lấy lại tinh thần, vẻ mặt hoảng hốt chậm rãi đứng lên.
Không quản tới nhóm quan chức cùng kình ngư thương giới bị nỗi sợ hãi cắn nuốt lý trí. Trần Phàm nhanh chóng bước đến gần Long Nữ.
Bảo Nhi đang nằm trong lòng Long Nữ, khuôn mặt đã hoàn toàn bị nhuộm đỏ máu tươi, đôi con ngươi đen nhánh trống rỗng, ánh mắt khổ não, giống như là hoảng sợ đến mức choáng váng tinh thần bình thường.
Còn Long Nữ thì đang cầm máy vô tuyến, truyền đạt ra mệnh lệnh:
- Đem thuyền cập bến ngay lập tức, không cần giao chiến cùng hung thủ, chỉ tiếp cận bám đuôi hắn thôi!
- Hung thủ mang theo con tin xâm nhập về phía Tây tầng thứ mười hai.
Trong gian điều hành dưới tầng một, một thành viên Long Nha thông qua camera hiển thị, nhìn thấy được bóng dáng của Ảnh Tử, liền vội vàng hồi báo cho Long Nữ biết.Nghe được thành viên Long Nha báo cáo, sắc mặt Long Nữ trở nên cực kỳ khó coi, ngẫm nghĩ trả lời:
- Theo dõi hành động của hung thủ, nếu có biến hãy lập tức thông báo cho tôi!
- Hung thủ xâm nhập trong sòng bạc, mà trong sòng bạc có rất nhiều con tin, phải làm sao bây giờ?
Buông máy vô tuyến ra, Long Nữ sắc mặt phức tạp nhìn Trần Phàm nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trần Phàm đang ngắm nhìn Bảo Nhi nằm trong lòng Long Nữ, dùng thanh âm khàn khàn nói:
- Mục đích của hung thủ là nhằm vào tôi, hãy tìm biện pháp bắt liên lạc cùng với hung thủ.
Khi đang nói chuyện, Trần Phàm vươn bàn tay không bị thương ra, đón lấy Bảo Nhi đang nằm trong lòng Long Nữ.
- Long Nha, thương thế của anh...
Long Nữ trông thấy cánh tay trái của Trần Phàm nhuộm đỏ máu tươi, thì không khỏi nhíu mày nói.
- Không cần lo lắng, trước tiên ổn định thế cục, sau đó mau chóng tìm cách nối liên lạc cùng với hung thủ!
Trần Phàm mặt không đổi sắc trả lời, sau đó cúi đầu ngắm nhìn Bảo Nhi nằm ở trong lòng.
Nghe thấy Trần Phàm nói như vậy, Long Nữ cũng không nhiều lời vô nghĩa, mà xoay người quay lại nhìn đám khách nhân đang bị nỗi sợ hãi bao phủ toàn thân, nói:
- Thực xin lỗi, bởi vì chúng tôi không làm tròn bổn phận, cho nên mới xảy ra chuyện vừa rồi! Tình huống bây giờ đang rất nguy cấp, tôi hy vọng chư vị hãy tỉnh táo lại, nghe theo những thành viên đặc công an bài, đừng tùy ý đi lại...
Ngay khi Long Nữ đang xoay người nói chuyện trấn an đám quan khách, thì Trần Phàm nhẹ nhàng lau đi vết máu trên khuôn mặt của Bảo Nhi, dùng thanh âm khàn khàn khẽ gọi:
- Bảo Nhi!
Bên tai vang lên thanh âm của Trần Phàm, trong đầu Bảo Nhi theo bản năng dần dần hiện ra cảnh tượng hơn ba năm trước, nàng và mẹ bị những thành viên của tổ chức Huyết Sắc Luyện Ngục bắt cóc.
Trong đầu hiện ra hình ảnh vĩnh viễn khắc sâu ở trong nội tâm, trên khuôn mặt non nớt rốt cuộc đã xuất hiện một tia cảm xúc dao động, thân mình cũng khẽ run rẩy, bất quá lại không nói gì.
- Bảo Nhi yên tâm, đại ca hứa với em sẽ cứu dì út ra.
Cảm nhận được tia biến hóa của Bảo Nhi. Trần Phàm trong lòng không khỏi đau xót. ôn nhu nói.
Bảo Nhi nằm trong lòng Trần Phàm không có hé răng, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu.
- Trần tiên sinh...
Cùng lúc đó, Nạp Lan Vĩnh Kha bước tới bên người Trần Phàm, diễn cảm so với những người khác còn trấn tĩnh hơn một ít, bất quá trong con ngươi lại toát ra vẻ lo lắng sâu đậm.
- Nạp Lan tiên sinh, mục đích của đối phương là nhằm vào tôi.
Trần Phàm liếc ánh mắt phức tạp nhìn Nạp Lan Vĩnh Kha:
- Cho nên, trước khi tôi chưa gặp hắn, hắn sẽ không làm gì Hương Hương tiểu thư đâu.
Nạp Lan Vĩnh Kha vẻ mặt ngưng trọng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
- Xin hãy yên tâm, tôi sẽ không để cho lịch sử tái diễn đâu!
Cảm nhận được tâm tình lo lắng của Nạp Lan Vĩnh Kha, Trần Phàm mở miệng thêm lần nữa, thanh âm không lớn nhưng ngữ khí lại kiên định phá lệ.
Nạp Lan Vĩnh Kha phun ra một ngụm trọc khí, nói:
- Cảm ơn!
- Bảo Nhi, chờ đại ca một lát, một lát sau là em có thể gặp lại dì út của mình rồi.
Trần Phàm thu hồi ánh mắt, nhìn Bảo Nhi mỉm cười nói:
- Tin tưởng đại ca, chỉ một lát thôi...
Bảo Nhi nhẹ nhàng gật đầu.
Trần Phàm thấy vậy, liền đem Bảo Nhi chuyển vào trong lòng của Nạp Lan Vĩnh Kha.
Cùng lúc đó, một gã đặc công bước đến trước người Trần Phàm:
- Long Nha, vết thương của anh cần phải xử lý nhanh chóng, nếu không cánh tay có thể sẽ gây di chứng tàn phế!
- Không cần!
Trần Phàm lắc đầu, nhìn thoáng qua chiếc trực thăng phi cơ đang bay nhanh về phía bên này, nhíu mày bước tới hướng Long Nữ.
Trên boong, đám quan chức và kình ngư thương giới đã trải qua nỗi khiếp sợ, dần dần khôi phục lại bình thường, bọn họ dựa theo nhóm đặc công chỉ huy, tập trung ở một bên mạn boong tàu, yên lặng nhìn nhóm đặc công thu thập thi thể trên boong.
Trên mặt biển, chiếc du thuyền số hiệu Trân Châu đang lái vào bờ, trên không trung có hai chiếc phi cơ trực thăng đang bay tới gần.
Trong sòng bạc Hoàng Gia năm trên tầng mười hai ở phía tây.
Hơn mười nhân viên sòng bạc đang tập trung cùng một chỗ, ngồi chồm hổm dưới sàn nhà, nhìn đồng bạn lúc trước bị bắn nát sọ, cả đám sợ tới mức mặt cắt không còn chút máu, không ngừng khóc rống lên.
Nạp Lan Hương Hương thân mặc váy lễ phục, sắc mặt cũng trắng bệch, thân mình khống chế không được khẽ run rẩy lên. Bất quá không có khóc ròng như đám nhân viên của sòng bạc, mà biểu tình chỉ nhăn nhó thôi.
Ảnh Tử đứng ở trước quầy sòng bạc, tay phải đùa bỡn khẩu súng, tay trái cầm máy điện thoại, thản nhiên nói:
- Đừng cố gắng phái một đám phế vật tới đây hòng cứu con tin, sẽ chỉ làm cho đám phế vật kia chui đầu vào chỗ chết mà thôi! Nói cho Trần Phàm biết, tao ở sòng bạc chờ hắn. Kêu hắn tới đây nhanh lên, nếu hắn không đến, tao sẽ giết người, mỗi phút đồng hồ giết chết một người!
- Phanh!
Khi vừa nói xong, thì Ảnh Tử liền trực tiếp cúp điện thoại.
Cúp máy xong, Ảnh Tử liếc mắt nhìn một người nhân viên phục vụ sòng bạc đang khóc ròng, lạnh lùng nói:
- Nếu không muốn chết thì ngậm miệng vào!
Lúc này đây, những nhân viên sòng bạc kia, dường như cũng biết, nếu không ngậm miệng thì sẽ phải chết. Cho nên toàn bộ đều ngừng khóc lóc nỉ non.
Thấy một màn này, Ảnh Tử âm thầm quan sát động tĩnh ngoài hành lang sòng bạc, đồng thời yên lặng bước đến phía Nạp Lan Hương Hương.
- Nếu tôi nhớ không lầm, ngày trước bởi vì hắn nên chị cô mới chết. Mà sau này cô tìm mọi cách báo thù, nhưng sau đó lại thôi, phải chăng cô đã yêu hắn rồi sao?
Bước đến trước mặt Nạp Lan Hương Hương, Ảnh Tử ngồi xuống, thản nhiên nói chuyện như hai người bằng hữu thân giao bình thường.
Bên tai vang lên lời nói của Ảnh Tử, Nạp Lan Hương Hương khẽ ngẩng đầu, nhìn Ảnh Tử hỏi:
- Ngươi...ngươi là ai?
- Người muốn lấy mạng của hắn.
Ảnh Tử thản nhiên nói một câu, sau đó như nhớ ra cái gì đó, nhiều hứng thú hỏi:
- Ba năm trước, hắn mạo hiểm tính mạng cứu chị gái cô, hôm nay cô thử nói xem, hắn có tới đây để cứu cô hay không?
Có đến không?
Nạp Lan Hương Hương tự hỏi chính mình!
Trên boong tàu, Long Nữ nhanh chóng đem nguyên văn lời của Ảnh Tử thuật lại cho Trần Phàm nghe.
Long Nữ vẻ mặt lo lắng, nàng tin tưởng nếu Ảnh Tử quyết đấu tay không cùng Trần Phàm, thì người chết sẽ chính là Ảnh Tử...Nhung hiện giờ trong tay Ảnh Tử chẳng những có súng, mà còn nắm giữ con tin, điều này làm cho Long Nữ phi thường lo lắng.
- Cô hãy ổn định cục diện cho tốt.
Trần Phàm thản nhiên nhắc nhở Long Nữ một câu.
Long Nữ khóe miệng khẽ nhúc nhích, còn muốn nói thêm điều gì đó, thì đã thấy Trần Phàm xoay người rời đi.
Dưới trời chiều, ở trong ánh nhìn chăm chú của những người khác, Trần Phàm toàn thân đầy máu, một mình đi về phía cánh cửa khoang thuyền.
Giờ khắc này, cũng giống như khoảng thời gian ba năm về trước.
Ngày hôm ấy, sau khi giết chết mười một gã thành viên của Huyết Sắc Luyện Ngục xong, vì muốn tìm cách cứu thoát mẹ của Bảo Nhi, mà Trần Phàm một thân một mình tiến vào căn phòng kia.
Ngày hôm ấy, Trần Phàm đã giết chết thành viên cuối cùng trong tổ chức Huyết Sắc Luyện Ngục, nhưng đồng dạng cũng đã ngộ sát mẹ của Bảo Nhi.
Hôm nay, hắn vì muốn cứu mạng Nạp Lan Hương Hương, lại đơn thân độc mã đi đối mặt với Ảnh Tử, đã tiêm gien ưu hóa số 1 vào người.
Chuyện này, tựa hồ như một điều luân hồi...!