Sau khi Trần Phàm biết được người thực hiện việc ám sát chính là Ảnh Tử, hắn liền mơ hồ đoán được Ảnh Tử bởi vì ghen tỵ mình từng dẫn đầu trở thành thành viên Long Nha chính thức, cho nên mới liên hợp với Tiết Hồ cùng Phong Diệp thực hiện hành động ám sát mình lần này.
Bởi vì hiểu được điểm này, sau khi tiến vào sòng bạc Hoàng Gia, Trần Phàm không ngừng lợi dụng điểm này khiêu khích Ảnh Tử, để cho hắn tâm thần bất an, cuối cùng lợi dụng Hổ Khiếu Kim Chung Tráo cùng di động bộ phạt khủng bố, bức bách Ảnh Tử phải bỏ qua con tin, tránh né công kích.
Có thể nói hết thảy đều nằm trong kế hoạch của Trần Phàm.
Nhưng bản thân Ảnh Tử là sát thủ đứng đầu trong bàng sát thủ đồng thời là người đứng thứ mười một của Thần Bảng, sau khi thành công tiêm gien số 1, thực lực của hắn đã đạt tới đỉnh, trong lúc tránh né công kích đồng thời hắn nổ liên tục ba phát súng, muốn cùng lúc bắn chết Trần Phàm và Nạp Lan Hương Hương!
Hắn tuyển chọn góc độ bắn ba phát súng này rất tốt, hai phát bắn về phía Nạp Lan Hương Hương, một phát bắn về phía Trần Phàm.
Theo Ảnh Tử xem ra, nếu Trần Phàm muốn một mình tránh né, khó khăn không lớn, nhưng hắn tin tưởng Trần Phàm nhất định sẽ quan tâm tới sự sống chết của Nạp Lan Hương Hương, nhưng nếu Trần Phàm muốn đưa Nạp Lan Hương Hương cùng nhau tránh đạn, cũng không phải là chuyện dễ dàng!
Dưới ánh đèn, khóe miệng Ảnh Tử hiện lên độ cong băng sương, trong ánh mắt trợn tròn của những nhân viên sòng bạc, Trần Phàm vừa nhận thấy được nguy cơ lập tức ôm Nạp Lan Hương Hương vào lòng, nghiêng người ngã xuống đất.
Hô!
Hô!
Hô!
Ba viên đạn xé rách lực cản của không khí, gào thét bay qua trên đỉnh đầu hai người.
Oanh!
Trần Phàm ôm Nạp Lan Hương Hương, bờ lưng đập mạnh xuống đất, phát ra một tiếng trầm đục.
Trước khi rơi xuống đất, có lẽ nghe được thanh âm viên đạn gào thét bay qua, có lẽ do nguyên nhân quá mức khẩn trương, cả người Nạp Lan Hương Hương cứng ngắc, trái tim treo cao trên cổ họng.
Vừa rơi xuống, cảm thụ được lực lượng mạnh mẽ cùng nhịp tim đập vững vàng của Trần Phàm. Nạp Lan Hương Hương âm thầm thở ra đồng thời nỗi khẩn trương cùng sợ hãi ở trong lòng cũng đã biến mất không còn sót lại chút gì.
Tựa hồ theo nàng xem ra, chỉ cần ẩn tránh trong lòng Trần Phàm, dù trời có sập xuống cũng sẽ không bị tổn hại.
Trong lòng ôm lấy thân thể mềm mại của Nạp Lan Hương Hương, ngửi được hương thơm cơ thể trên người nàng, cảm thụ bộ ngực mềm mại cùng co giãn, lúc này Trần Phàm lại không hề có bất kỳ lòng tà niệm.
Vừa rơi xuống, hắn lập tức rút cây trâm cài đầu của Nạp Lan Hương Hương, dùng sức ném mạnh!
- Sưu!
Nương theo một tiếng rít xé gió, cây trâm cài đầu giá trị xa xỉ biến thành một đạo quang mang nổ bắn vút ra!
Phía trước Ảnh Tử nhìn thấy Trầm Phàm ôm Nạp Lan Hương Hương may mắn tránh thoát viên đạn, mặt không đối sắc tiếp tục bóp cò.
- Phốc xuy!
Ngay sau đó không đợi Ảnh Tử kịp bóp cò, cây trâm cài đầu bắn ra vô cùng chuẩn xác bắn trúng cổ tay hắn, xuyên thấu, máu tươi văng khắp nơi.
Cổ tay phải bị bắn thủng, đau đớn kịch liệt làm Ảnh Tử theo bản năng buông rơi khẩu súng. Nguồn truyện:
Cũng không để ý tới cổ tay đau đớn, Ảnh Tử theo bản năng muốn dùng tay trái đi đón súng!
Thân là người đứng đầu bảng sát thủ, cả hai tay hắn đều có thể dùng súng, hơn nữa tiêu chuẩn cũng không kém bao nhiêu.
Nhưng ngay khi Ảnh Tử muốn dùng tay trái đón khẩu súng, Trần Phàm đã buông Nạp Lan Hương Hương, búng người bắn lên, trong nháy mắt liền đứng dậy nhảy tới, hóa thành một đạo ảo ảnh bay về phía Ảnh Tử.
- Bá!
Ảnh Tử đón được súng, họng súng nhắm ngay hướng Trần Phàm đang lao tới, định bóp cò.
Nhưng đã muộn!
Lúc này Trần Phàm cũng không tiếp tục cho Ảnh Tử cơ hội nổ súng, cả người hắn lấy khí thế sét đánh bắn tới trước người Ảnh Tử, vung tay, mượn dùng lực chạy băng băng đánh ra một cái tát.
- Ba!
Một tiêng trầm đục vang lên, lực lượng thật lớn trực tiếp đánh bay khẩu súng của Ảnh Tử ra ngoài, cổ tay của hắn chợt đau đớn.
Trong nháy mắt mất đi vũ khí. Ảnh Tử biến sắc, không nói một lời lập tức thối lui!
Lần này Trần Phàm cũng không tiếp tục thừa thắng xông lên.
Bởi vì Ảnh Tử đã bị mất đi vũ khí cùng con tin, đối với Trần Phàm mà nói giống như miếng thịt bò trên thớt, có thể tùy ý cho hắn xâu xé!
Lại cảm nhận được vẻ khinh thường nồng đậm toát ra trong con ngươi của Trần Phàm, chứng kiến được thực lực của Trần Phàm. Ảnh Tử thấy Trần Phàm cũng không đuổi theo, sắc mặt trở nên dị thường ngưng trọng.
- Mày trốn không thoát.
Nhìn thấy Ảnh Tử lại dừng bước, sắc mặt Trần Phàm không chút thay đổi nói, đồng thời bước từng bước một tới hướng Ảnh Tử.
Ba! Ba! Ba!
Bước chân Trần Phàm mạnh mẽ, từng bước đi tới, sàn nhà bằng gỗ đứt gãy từng khúc, thanh âm rung trời, giống như có thiên quân vạn mã đang chạy chồm, làm cho người ta có một loại cảm giác đất rung núi chuyển.
- Khi trước những kẻ muốn giết tao đều chết hết, mày cũng sẽ không ngoại lệ, ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của mày!
Đi tới vài bước. Trần Phàm chậm rãi mở miệng, thanh âm lại như băng, trực tiếp tuyên bố tội chết của Ảnh Tử.
Lại nghe được lời nói khí phách của Trần Phàm, Ảnh Tử cũng không còn cảm thấy Trần Phàm tuôn ra lời nói cuồng ngôn như hắn nghĩ trước đó.
Hắn biết rõ, dưới tình huống trong tay có vũ khí cùng con tin, hắn không thể giết chết Trần Phàm, như vậy sau khi mất đi vũ khí cùng con tin không thể nào là đối thủ của Trần Phàm.
- Mày làm sao có thể mạnh như vậy?
Đồng tử Ảnh Tử co rút lại thành mũi nhọn nguy hiểm, máu tươi trên cổ tay bị xuyên thủng tràn ra đầm đìa.
Nghe được câu hỏi của Ảnh Tử, trong con ngươi Trần Phàm lại toát ra vẻ miệt thị nồng đậm:
- Tao đã nói, tao chỉ cần dùng một bàn tay là có thể giết chết mày!
- Mặc dù mày đứng thứ năm trong Thần Bảng, nhưng mày đã rời khỏi Long Nha thời gian rất lâu. Không bảo trì huấn luyện cường độ cao cùng liên tục chấp hành nhiệm vụ, đừng nói thực lực của mày có thể tăng trưởng, muốn bảo trì tiêu chuẩn ngày trước càng khó có khả năng!
Lại nghe được lời nói cuồng vọng của Trần Phàm, cảm xúc của Ảnh Tử lại trở nên có chút kích động:
- Huống chi cho dù mày bảo trì được tiêu chuẩn, cũng không thể nào mạnh được như vậy!
- Quỳ xuống, tao có thể cho mày được chết thống khoái một chút.
Trần Phàm đã hoàn toàn lâm vào trạng thái điên cuồng, trong giọng nói không có chút cảm tình của nhân loại.
Quỳ xuống?
Nghe được hai chữ này, cả người Ảnh Tử chấn động, trong con ngươi nhất thời tràn ngập ánh mắt phẫn nộ.
Bản thân đứng hàng thứ nhất trong bảng sát thủ, đứng thứ mười một trong Thần Bảng, lại thành công tiêm gien số 1, hắn chưa từng nghĩ tới có người có thể đánh cho hắn phải quỳ rạp xuống đất!
- Tao cũng không tin tao đã thành công tiêm vào gien số 1, lại có sự chênh lệch lớn như vậy với mày!
Ảnh Tử quát lớn một tiếng, nháy mắt liền tăng cao chiến ý của mình, làm cho thực lực của mình đạt được tới đỉnh.
- Sưu!
Vừa nói xong, Ảnh Tử đối mặt với Trần Phàm giống như chiến thần đang đi tới, không lùi lại tiến, hóa thành một ảo ảnh, nhằm phía Trần Phàm.
- Hạt châu nhỏ như hạt gạo, cũng bày đặt tỏa sáng sao?
Đối diện với Ảnh Tử đang cấp tốc lao tới, Trần Phàm cười lạnh một tiếng, chẳng những không trốn tránh hơn nữa tần suất bước chân cũng không hề thay đổi.
- Hô! Hô!
Tốc độ khủng khiếp của Ảnh Tử liền vang lên tiếng gió rít, làm Nạp Lan Hương Hương cùng các nhân viên sòng bạc đều không thể nhìn thấy rõ, chỉ nhìn được từng chuỗi ảo ảnh.
Một màn không thể tưởng tượng làm cho bọn họ trợn tròn mắt, hoàn toàn ngây dại.
Nếu...nếu không phải hết thảy những gì xảy ra vừa rồi làm trong lòng họ còn ám ảnh sợ hãi, thậm chí bọn họ còn hoài nghi lúc này bản thân đang nằm trong giấc mộng.
- Hoa!
Trong chớp mắt, Ảnh Tử đã đi tới trước người Trần Phàm, hóa thủ thành đao chém về phía cổ Trần Phàm.
Trần Phàm xê dịch bước chân, nghiêng người tránh ra, làm bàn tay Ảnh Tử chém vào khoảng không.
Một chiêu không trúng, Ảnh Tử cũng không tiếp tục ra chiêu, nhanh chóng thu hồi bàn tay cố gắng lui về phía sau, tiếp tục tìm kiếm cơ hội.
- Muốn chạy?
Nhận thấy được ý đồ của Ảnh Tử, Trần Phàm quát lớn một tiếng:
- Trở lại cho tao!
Vừa quát xong, tay phải Trần Phàm cong lên theo hình trảo, nhanh chóng vung ra giống như lấy đồ trong túi chụp lấy cổ tay Ảnh Tử.
Cổ tay bị Trần Phàm bắt lấy, sắc mặt Ảnh Tử đột nhiên biến đổi, cố gắng giãy dụa lại cảm thấy cổ tay của mình giống như bị cây kìm kẹp trúng, không thể nhúc nhích!
Ngay sau đó.
Không đợi Ảnh Tử tiếp tục giãy dụa, tay phải Trần Phàm đột nhiên phát lực, dùng sức kéo một cái.
Lực đạo khủng bố trực tiếp làm cho thân thể Ảnh Tử đổ ập về phía Trần Phàm.
Trần Phàm hơi khom người xuống, hai chân giống như đinh trên mặt đất, thắt lưng chợt xoay, thân thể giống như cây cung lớn đang bắn ra, bả vai mang theo một cỗ khí thế không sao đỡ nổi vọt tới Ảnh Tử!
Bát Cực Quyền, Thiếp Sơn Kháo.
Kình như băng cung, phát như sấm sét.
Đây là một trong những sát chiêu của Bát Cực Quyền, năm đó Trần Phàm học tập chiêu này từ võ học giáo quan, dùng thân cây luyện tập, trong quá trình luyện tập không biết đã đụng gãy bao nhiêu thân cây, lúc này Trần Phàm sử xuất, vô cùng uy mãnh.
Phanh!
Răng rắc!
Một tiếng trầm đục vang lên, thanh âm xương cốt gãy răng rắc, lực đạo khủng bố trực tiếp đánh bay Ảnh Tử.
Xương ngực Ảnh Tử vừa bị gãy liền truyền tới một cảm giác đau đớn, thân thể giống như một con diều bị đứt dây, bay vòng trên không trung, một ngụm máu tươi phun ra, giống như đóa hoa máu nở rộ trên không trung.
Oanh!
Theo sau, thân thể Ảnh Tử hung hăng rơi xuống sàn nhà bằng gỗ, phát ra một tiếng trầm đục, cả người giống như tan rã, bị thương không nhẹ.
Một chiêu.
Chỉ dùng một chiêu, Trần Phàm liền làm bị thương Ảnh Tử!
Dù bị thương không nhẹ, nhưng dù sao Ảnh Tử cũng là cao thủ có thứ tự gần mười người đứng đầu Thần Bảng, hắn cố nén đau đớn đứng lên, lau vết máu nơi khóe miệng, cả người giống như vừa khôi phục lại.
Trên thực tế, Ảnh Tử bị thương nặng không phải vì xương ngực bị gãy, mà là nội thương!
Hắn mạnh mẽ nuốt trở vào ngụm máu kế tiếp, như vậy sẽ lưu lại nội thương thật nghiêm trọng, dù có thể khôi phục cũng phải điều chỉnh thời gian rất dài.
Nhưng lúc này Ảnh Tử cũng không quan tâm nội thương, dù sao xác suất còn sống để rời đi hôm nay thật rất nhỏ.
Hơn nữa nếu phun ra ngụm máu này, làm nguyên khí đại thương, hắn sẽ càng không phải là đối thủ của Trần Phàm.
- Quỳ xuống, tao cho mày chết thống khoái.
Một chiêu làm bị thương Ảnh Tử, Trần Phàm cũng không tiếp tục tấn công đánh gục hắn, mà cao cao tại thượng nhìn hắn:
- Không quỳ, tao để cho mày hối hận vì đã đầu thai trên đời này!
- Trần Phàm, muốn tao quỳ xuống, kiếp sau đi!
Ảnh Tử mười phần oán khí quát, đạp mạnh tại chỗ, cả người giống như viên đạn pháo cấp tốc bắn về phía nhân viên sòng bạc đứng cách đó không xa.
Hiển nhiên. Ảnh Tử cũng đã nhìn ra cho dù hắn dùng gien số 1, cũng không phải là đối thủ của Trần Phàm, đường sống duy nhất của hắn đó là tiếp tục bắt con tin, khiến cho Trần Phàm ném chuột sợ vỡ bình.
- Hô! Hô!
Ảnh Tử sau khi bị thương, tốc độ chậm hơn trước đó, nhung so sách với cao thủ cách đấu bình thường, tốc độ cũng còn rất khủng bố, nhanh tới mức làm cho Nạp Lan Hương Hương cùng các nhân viên sòng bạc không nhìn thấy rõ.
Nhưng tốc độ như vậy rơi trong mắt của Trần Phàm, vô cùng chậm chạp, không đáng nhắc tới!
- Sưu!
Ảnh Tử mới vừa di động, Trần Phàm cũng liền di động, tốc độ của hắn so với Ảnh Tử càng nhanh như chớp.
Ngay sau đó.
Trần Phàm giống như một ngọn núi cao ngăn cản đường đi của Ảnh Tử, thủ hộ những nhân viên sòng bạc sau lưng, làm Ảnh Tử không cách nào tiếp tục tiến thêm một bước!
Ảnh Tử biến sắc, cũng không tiếp tục lao tới, cũng không chút dừng lại, đột nhiên chuyển biến phương hướng bắn về phía Nạp Lan Hương Hương đang đứng bên trái Trần Phàm, ý đồ muốn kèm nàng làm con tin lần nữa.
- Mày chết đi!
Nhận thấy được ý đồ của Ảnh Tử, Trần Phàm quát lạnh một tiếng, đột nhiên gia tộc giống như quỷ mị bay về phía Ảnh Tử, sát ý hoàn toàn bùng nổ!
Mỗi người đều có động tác theo thói quen...
Híp mắt...Đó chính là một trong những thói quen không nhiều của Trần Phàm.
Những người quen thuộc hắn đều biết, một khi hắn nheo mắt lại, thì cũng thuyết minh sẽ có người sắp gặp tai họa!
Bởi vì một cánh tay băng bó, nên sau khi Trần Phàm tiến vào nhà hàng, đã hấp dẫn không ít ánh mắt tò mò. Bên trong nhà hàng cũng có không ít người nhận ra thân phận của hắn, ngoài mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, đồng thời sôi nổi thông báo cho bạn bè.
Thậm chí, tựu ngay cả Công Đằng Hữu Nhị cũng theo bản năng đem ánh mắt quẳng ném về phía Trần Phàm. Bất quá xưa nay hắn chỉ ở trong nước Nhật, nên cũng không nhận ra thân phận của Trần Phàm, chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, rồi sau đó thu hồi ánh mắt.
Có lẽ do nguyên nhân tâm tình đang bất hảo, trong lúc bước đi, Lý Dĩnh cau mày như đang suy nghĩ chuyện gì đó, nên không có nhìn thấy Trần Phàm.
Tô San cùng Trần Phàm giống nhau, đang nhìn về phía Công Đằng Hữu Nhị, chẳng qua thị lực của nàng không có tốt bằng Trần Phàm, ở dưới tình huống ánh đèn mờ ảo như thế này, cũng không có nhìn thấy dâm quang trong ánh mắt của Công Đằng Hữu Nhị.
Ở dưới tình huống này, vẻ mặt của nàng đang mang theo biểu tình kinh ngạc. Hiển nhiên...nàng thực không ngờ, Lý Dĩnh sẽ đi ăn tối cùng với một người đàn ông khác.
Trần Phàm không có giải thích cho Tô San, cũng không quản tới những ánh mắt kinh ngạc của khách nhân trong nhà hàng. Mà để Tô San tùy ý khoác tay mình, nhanh chân bước về phía Lý Dĩnh.
Chẳng biết từ lúc nào, tiếng đàn dương cầm tao nhã đã dừng, tuyệt đại đa số khách nhân đều không hẹn mà đình chỉ nói chuyện phiếm, cùng đem ánh mắt quẳng ném vào người thanh niên, trước đó đã làm cho thế cục ở nam bán quốc phát sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trong đó, có một ít khách nhân biết chuyện tình, Trần Phàm từng hai lần chở Lý Dĩnh đến quân khu NJ, thì diễn cảm lại toát ra một chút quỷ dị!
- Lý Dĩnh...!
Rất nhanh, Trần Phàm cùng Tô San đã gặp Lý Dĩnh, Trần Phàm dẫn đầu mở miệng trước.
Vừa nghe được thanh âm của Trần Phàm. Lý Dĩnh đang cúi đầu bước đi, theo bản năng dừng bước. Sau đó...tựa hồ nhớ ra chuyện gì đó, thân mình hung hăng run rẩy, tràn đầy kích động ngẩng đầu nhìn lên.
Ngay sau đó...khuôn mặt quen thuộc thân thương của Trần Phàm liền hiện ra ở trước mắt nàng, đôi làn thu mâu tức thì phóng đại, trong con ngươi toát ra vẻ kinh hỉ không hề che giấu chút nào. Bất quá, rất nhanh, cảm xúc khiếp sợ đã thay thế kinh hỉ, bởi vì...theo dư quang Lý Dĩnh cũng nhìn thấy được Tô San!
- Chị Lý Dĩnh!
Mắt thấy Lý Dĩnh biểu tình khiếp sợ nhìn mình. Trước tiên Tô San buông tay Trần Phàm ra, bước lên phía trước thân thiết hướng Lý Dĩnh chào hỏi.
Lý Dĩnh cả người hung hăng run rẩy, sắc mặt cũng lập tức trở nên tái nhợt.
- San...San...
Lý Dĩnh sắc mặt tái nhợt, trong con ngươi tràn đầy cảm xúc kinh sợ, tựa hồ nàng không biết phải đối mặt với Tô San cùng Trần Phàm như thế nào.
- Chị Lý Dĩnh, em đã đáp ứng Trần Phàm không truy cứu việc, bên cạnh hắn có những người phụ nữ khác nữa rồi!
Nhìn thấy Lý Dĩnh sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, thì Tô San không chờ Trần Phàm mở miệng, liền dẫn đầu nói:
- Sau này, chúng mình vẫn là chị em tốt của nhau!
Tô San ngữ khí nhỏ nhẹ, nhưng lại giống như tiếng sấm rền nổ vang ở bên tai Lý Dĩnh bình thường. Lý Dĩnh giống như trúng phải ma pháp, cả người cứng nhắc đứng im nguyên tại chỗ!
Trước đây nàng nghĩ, Tô San sẽ bởi vì mối quan hệ của mình cùng Trần Phàm, mà sau này tuyệt giao với mình.Nàng đã nghĩ qua, vì Tô San, nàng sẽ nhẫn tâm buông xuôi chuyện tình cảm cùng với Trần Phàm.
Chẳng qua...nàng chưa bao giờ dám nghĩ, Tô San sẽ rộng lượng tha thứ cho mình, hơn nữa vẫn còn muốn làm chị em tốt cùng với mình...
Thấy vậy, Trần Phàm cố gắng muốn nói cái gì đó. Nhưng lại cảm thấy ở dưới tình huống này, bản thân mình cũng không thích hợp lên tiếng, vì thế quyết định giữ im lặng...
Mà Tô San thì thân mật kéo tay Lý Dĩnh, dùng hành động này để chứng minh tâm ý của mình. Nhìn thấy hành động của Tô San, lúc này Lý Dĩnh mới khôi phục tinh thần, há hốc mồm ra, cố gắng giải thích cái gì đó, nhưng lại cảm thấy ở trong cổ họng như đang hóc xương cá bình thường, một câu đều nói không nên lời.
- Lý Dĩnh tỷ, người đàn ông đang dùng cơm với chị là ai vậy?
Thấy thế. Tô San nhanh trí nói lảng sang chuyện khác.
Nghe Tô San hỏi câu này, Lý Dĩnh cũng đã hoàn toàn khôi phục lại tinh thần, ngoài mặt có chút khẩn trương liếc mắt nhìn Trần Phàm, giải thích nói:
- Hắn là Công Đằng Hữu Nhị, người Nhật, là một trong những cổ đông chính của công ty giải trí TNHH Anh Hoa. Chị...chị đang muốn ký hợp đồng làm một số thương vụ cùng hắn, cho nên đã mời hắn tới nhà hàng này dùng cơm tối.
Khi nói chuyện, Lý Dĩnh giống như trẻ con làm sai, vạn phần khẩn trương ngắm nhìn Trần Phàm, tựa hồ như sợ Trần Phàm sẽ nổi giận.
- Xem ra người này đang muốn gây khó dễ cho em.
Trần Phàm liếc mắt nhìn gã bồi bàn đem sáu chai rượu vang đặt xuống bàn cơm, trước người Công Đằng Hữu Nhị, thì ánh mắt càng híp chặt hơn.
Vì muốn ký hợp đồng cùng với công ty giải trí TNHH Anh Hoa, mà Lý Dĩnh đã nhẫn nhịn Công Đằng Hữu Nhị suốt cả ngày. Lúc này vừa nghe Trần Phàm nói như thế, thì bao nhiêu ủy khuất trong lòng đều trào dâng lên.
- Ngồi xuống trước đã.
Trần Phàm thấy vậy, liền kìm chế tức giận trong lòng, chỉ vào bàn mà hắn và Tô San sớm đã đặt chỗ từ trước.
Lý Dĩnh hai mắt phiếm hồng gật gật đầu, sau đó do Tô San kéo nàng, đi theo Trần Phàm đến phía một chiếc bàn không có người ngồi.
Khoảng cách chiếc bàn mà Trần Phàm đặt chỗ từ trước, cùng chiếc bàn của Lý Dĩnh và Công Đằng Hữu Nhị đang ngồi là khá xa, song phương căn bản là không thể nhìn thấy được nhau.
- Chuyện là như thế nào?
Sau khi ngồi xuống, Trần Phàm đuổi nhân viên bồi bàn đi trước, rồi mới nhìn Lý Dĩnh quan tâm hỏi.
Vừa ngồi xuống, sắc mặt của Lý Dĩnh đã bình tĩnh hơn một chút. Nghe Trần Phàm hỏi, nàng cũng không hề giấu giếm, lập tức đem chuyện tình đang diễn ra, kể cho Trần Phàm cùng Tô San nghe.
- Thật quá quắt, nào có cái lý như vậy?
Tô San nghe xong, tức giận không thôi:
- Bắt uống mười chai rượu vang, đây không phải là muốn gây khó dễ cho chị hay sao?
Trần Phàm không hé răng, bởi vì hắn rõ ràng, Công Đằng Hữu Nhị căn bản không phải là đang làm khó dễ người. Mà là muốn chuốc say Lý Dĩnh, sau đó đưa về làm chuyện bỉ ổi. Hiểu được điểm này, một cỗ lệ khí đột nhiên phóng xuất ra từ trên người Trần Phàm. Theo sau, hắn cố gắng kìm nén sát khí đang trào dâng lên ở trong lòng, trầm ngâm nói:
- Đi, chúng ta qua bên đó!
- Trần Phàm...!
Lý Dĩnh từng kiến thức qua thủ đoạn huyết tinh của Trần Phàm, mơ hồ cảm nhận được hàn khí ở trên người Trần Phàm, nàng khẽ biến sắc, sợ Trần Phàm giết người ở ngay bên trong nhà hàng.
- Yên tâm đi, anh tự biết chừng mực!
Trần Phàm mỉm cười nói:
- Ngoài ra, chuyện tìm giáo viên huấn luyện biểu diễn sân khấu, không cần phải lo lắng, để cho anh giải quyết.
- Lý Dĩnh, chị đừng lo lắng, để Trần Phàm đi giáo huấn cho tên kia một trận!
Tô San biểu tình căm phẫn nói.
Nghe hai người nói như vậy, Lý Dĩnh cũng không phản ứng nữa. Mà cùng Tô San đứng lên, mang theo Trần Phàm đi về phía Công Đằng Hữu Nhị.
Thấy một màn này, cơ hồ toàn bộ khách nhân bên trong nhà hàng đều ngừng dùng cơm, đem ánh mắt quăng ném vào trên người Trần Phàm.
Mà Công Đằng Hữu Nhị thấy Lý Dĩnh mãi chưa quay lại, thoáng đưa mắt nhìn ngó bốn phía, cố gắng tìm ra thân ảnh của Lý Dĩnh. Kết quả chứng kiến Tô San đang kéo tay Lý Dĩnh, mang theo một người thanh niên tay bó bột đi về phía này, thì hắn không khỏi có chút nghi hoặc.
Ở dưới ánh nhìn chăm chú của khách nhân bên trong nhà hàng, ở trong biểu tình nghi hoặc của Công Đằng Hữu Nhị, Trần Phàm mang theo hai người Tô San cùng Lý Dĩnh, đi tới trước người Công Đằng Hữu Nhị, chẳng quan tâm Công Đằng Hữu Nhị có đồng ý hay không, mà trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Công Đằng Hữu Nhị!
- Lý tiểu thư, hai vị này là?
Thấy Trần Phàm ngồi xuống, Công Đằng Hữu Nhị nhảy dựng lên, mày nhắn lại, diễn cảm khó chịu dò hỏi.
- Tôi là bạn trai của cô ấy.
Trần Phàm cầm lấy một chai rượu vang, không chút nao núng mở ra, thủy chung đều không thèm liếc mắt nhìn Công Đằng Hữu Nhị lấy một cái.
Bên tai vang lên mấy chữ này, trong lòng Lý Dĩnh chấn động mãnh liệt, mà Công Đằng Hữu Nhị thì trợn trừng mắt lên, giống như đang choáng váng bình thường, ánh mắt còn không ngừng chuyển động ở trên người Lý Dĩnh cùng Trần Phàm.
- Lý tiểu thư, đây là có chuyện gì?
Ngắn ngủi khiếp sợ qua đi, kế hoạch chuốc rượu say rồi làm thịt Lý Dĩnh bị phá hoại, Công Đằng Hữu Nhị tức giận nói.
Trần Phàm quay đầu, liếc mắt nhìn Công Đằng Hữu Nhị:
- Có sự tình gì, chúng ta cứ bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện!
Vốn Công Đằng Hữu Nhị muốn dùng thủ đoạn nhơ bẩn, để mần thịt Lý Dĩnh, hiện giờ Lý Dĩnh chẳng những xông ra một người bạn trai, hơn nữa thái độ còn ngang tàng, đã trực tiếp làm cho hắn nổi giận. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hắn theo bản năng vươn tay ra, cao cao tại thượng chỉ vào Trần Phàm, mắng nhiếc:
- Mày thì tính là cái gì? Dám ăn nói xấc láo với tao hả?
Ngu xuẩn!
Thấy một màn này, nghe Công Đằng Hữu Nhị nói như thế, thì một số khách nhân đang ăn tối bên trong nhà hàng, biết rõ thân phận của Trần Phàm, trong đầu không khỏi dần dần toát ra hai chữ này!
- Tôi bảo anh ngồi xuống!
Trần Phàm mở miệng thêm lần nữa, ngữ khí vẫn bình thản như cũ.
Khi nói chuyện, Trần Phàm khẽ cử động, trước mắt hoa lên một đạo bóng ảnh.
Phanh!
Thanh âm trầm đục vang lên, dưới ánh đèn, chẳng biết từ lúc nào cánh tay phải của Trần Phàm đã chụp lấy áo ngực của Công Đằng Hữu Nhị, hơn nữa còn đem Công Đằng Hữu Nhị đè xuống ghế, làm cho hắn không thể nhúc nhích.
- Mày...
Công Đằng Hữu Nhị giận tím mặt, vung tay lên, làm như muốn đấm Trần Phàm.
Nhưng...tốc độ của Trần Phàm đã nhanh hơn!
- Phanh!
Tay phải của Trần Phàm đột nhiên buông áo Công Đằng Hữu Nhị ra, sau đó nhanh như chớp cầm lấy con dao ở trên bàn ăn, rồi hung hăng cắm thẳng vào lòng bàn tay của Công Đằng Hữu Nhị đang đặt ở trên bàn cơm!
- Phanh!
Thanh âm trầm đục vang lên, bàn tay của Công Đằng Hữu Nhị dính luôn xuống bàn ăn, máu tươi vương vãi ra khắp nơi.
- A...a...á...!
Cơn đau bất thình lình ập đến, làm cho Công Đằng Hữu Nhị phát ra một tiếng tru thống khổ, cả người giống như bị điện giật, không ngừng run rẩy.
Theo sau, Công Đằng Hữu Nhị cũng hoàn toàn nổi giận, quát lớn lên một tiếng.
- Nếu không muốn chết, mày tốt nhất hãy ngoan ngoãn đi.
Trần Phàm mở miệng thêm lần nữa, thanh âm tuy không lớn, nhưng lại đủ để cho Công Đằng Hữu Nhị cùng mọi người nghe thấy rõ ràng.
Vừa nghe thấy Trần Phàm nói như thế, cảm nhận được chân khí lạnh lẽo toát ra từ trên người Trần Phàm. Công Đằng Hữu Nhị toàn thân ớn lạnh, diễn cảm phẫn nộ trên mặt nháy mắt tan biến, cướp lấy chính là biểu tình khổ sáp.
- Tối hôm nay, toàn bộ rượu vang trong nhà hàng này, mày phải uống hết!
Trần Phàm thấy Công Đằng Hữu Nhị ngoan ngoãn như chuột nhìn thấy mèo, liền trầm giọng nói:
- Nếu thừa một chai, tao sẽ lấy một ngón tay của mày. Còn thừa năm chai, toàn sẽ lấy một bàn tay của mày! Hai mươi chai, tao chặt tứ chi, ngoài hai mươi chai thì mày đem cái mạng để lại ở đây!
Công Đằng Hữu Nhị toàn thân chấn động mãnh liệt, đôi con ngươi mở căng ra, dường như đang hoài nghi có phải lỗ tai của mình đã xảy ra vấn đề rồi hay không!
- Đương nhiên, mày cũng có thể gọi điện cầu cứu.
Dưới ánh đèn, Trần Phàm khẽ mỉm cười, cười đến thực băng sương:
- Bất quá...tao cam đoan, trên đời này không một ai có thể cứu được mày!