Tào Cảnh Huy từng là người nắm quyền phe phái Tào gia trong Thanh bang, là công thần nguyên lão danh xứng với thực trong Thanh bang, cũng là nhân vật thứ ba trong bang.
Là nguyên lão công thần của Thanh bang, Tào Cảnh Huy cũng không ngu ngốc, ngược lại hắn là một người rất thông minh lanh lợi.
Lúc trước khi Vương Hồng tranh giành xâu xé với Tiết Hồ, Tào Cảnh Huy lựa chọn trung lập, điển hình làm ra vẻ thờ ơ lạnh nhạt, muốn xem ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi.
Không chỉ như thế, Tào Cảnh Huy nhìn thấy Tiết Hồ kiệt lực tẩy trắng, mặc dù hắn không bắt chước cha con Tiết Hồ làm được quốc tịch nước Mỹ, nhưng cũng phí không ít tiền bạc rửa sạch thân phận của hắn, hơn nữa còn không cho con gái hắn tham gia vào hắc đạo.
Trong đó, con trai hắn Tào Nghị dùng thân phận cực kỳ sạch sẽ gia nhập vào tập đoàn Thanh Vân, về phần con gái Tào Vi từ nhỏ đã học hành rất giỏi, cuối cùng thi được điểm cao vào trường đại học Phục Sáng, là một cô gái ngoan danh xứng với thực.
Sở dĩ không cho con gái tham dự vào hắc bang, là bởi vì Tào Cảnh Huy biết nhìn xa, hắn cảm thấy được theo xã hội tiến bộ, hắc bang lấy hoàng, đổ, độc làm buôn bán chính nhất định sẽ bị loại bỏ, chỉ còn lại phần tử tội phạm màu xám không còn phân biệt được đen hay trắng.
Tẩy trắng, đây là chuyện nhất định phải làm trong tương lai.
Cho nên hắn đã làm xong chuẩn bị.
Nhưng người định không bằng trời định.
Hắn nằm mơ cũng thật không ngờ chiến hạm Hắc Kim đế quốc của Tiết Hồ cuối cùng lại lật thuyền trong mương, thua bại trong tay Trần Phàm, hơn nữa ngay cả tập đoàn Thanh Vân cũng mất đi.
Khi Tào Cảnh Huy biết được trung ương thành lập tổ chuyên án điều tra tài chính của tập đoàn Thanh Vân, triển khai toàn bộ điều tra tất cả về tập đoàn Thanh Vân, hắn liền ý thức được đại sự không ổn.
Hắn lập tức mang theo Tào Nghị tới Đông Hải làm ra bước vùng vẫy cuối cùng.
Trước mắt. Tiết Hồ giống như một con chó nhà tang trốn ra khỏi quốc nội, các tay trùm khắp nơi trong Thanh bang đã bị bắt gần một nửa, các bãi lớn đều bị đóng cửa, dù tài chính bạch đạo của tập đoàn Thanh Vân cũng gặp phải tai họa ngập đầu.
Ở dưới tình hình này, Tào Cảnh Huy liền khẩn trương.
Đúng vậy, hắn rất khẩn trương!
Thứ nhất, tài sản của hắn trên cơ bản đều là cổ phần của tập đoàn Thanh Vân, hiện giờ tập đoàn Thanh Vân bị đóng cửa, hắn xem như đã biến thành hai bàn tay trắng, lại thêm Thanh bang bị diệt vong, nhân vật số hai trong Thanh bang như hắn tự nhiên cũng mất đi toàn bộ quyền thế.
Trong lúc hắn rơi vào đường cùng như kiến bò trên chảo nóng, Tào Cảnh Huy chợt nhớ lại có một lần hắn nghe Tào Nghị nói con gái hắn cùng Tiêu Phong từng hẹn hò.
Tiêu Phong chẳng những tham gia hoạt động giao lưu thương mại tổ chức tại Hong Kong, lại còn cùng Điền Thảo được Lý Thiên Thành thu làm đồ đệ, chuyện này Tào Cảnh Huy đã biết.
Đồng thời...chuyện này cũng làm cho hắn lần đầu tiên phát hiện, quan hệ giữa Tiêu Phong cùng Trần Phàm tốt tới mức hắn thật không thể ngờ.
Hiểu được điểm này, hắn quyết định dùng tình cảm của Tào Vi cùng Tiêu Phong, hi vọng có thể tìm được một lối thoát.
Kinh nghiệm nhiều năm cùng lý trí nói cho hắn biết, đoạn tình cảm này là đường duy nhất cứu vớt được Tào gia!
Bản thân từng là nhân vật thứ ba trong Thanh bang, Tào Cảnh Huy có một tòa biệt thự tại Đông Hải Tử Viên, biệt thự này dùng danh nghĩa của người khác mua xuống.
Sau buổi trưa, ánh nắng chói chang đã rơi vào trong biệt thự, chiếu xuyên qua cửa sổ rơi vào trong đại sảnh.
- Vi Vi, hắn đồng ý gặp mặt không?
Bên trong đại sảnh biệt thự, Tào Cảnh Huy cùng Tào Nghị giống như kiến bò trên chảo nóng nhìn Tào Vi.
Không một tiếng trả lời, Tào Vi cầm di động, nước mắt đầm đìa nhìn vào màn hình di động, bên trên chỉ có một chữ "Được" thật đơn giản.
Dưới ánh mặt trời. Tào Vi càng thêm tiều tụy hơn nhiều so với trước kia khi chia tay Tiêu Phong, mái tóc có chút rối loạn, đôi mắt đỏ rực, ánh mắt ngây ngốc.
- Vi Vi...
Nhìn thấy Tào Vi không nói gì, Tào Cảnh Huy lo lắng đứng bật dậy, đi tới chỗ Tào Vi.
Tào Vi thấy vậy nhẹ gật đầu:
- Hắn đã đồng ý.
Nghe lời nàng đáp, vô luận là Tào Cảnh Huy hay là Tào Nghị đều thở ra một hơi nhẹ nhõm.
- Vi Vi, con đi sửa soạn chuẩn bị một chút, đợi sau năm giờ, con gọi điện hỏi hắn địa điểm gặp mặt là hắn định hay chúng ta định, sau đó chúng ta cùng đi gặp hắn.
Sau thoáng hưng phấn, Tào Cảnh Huy khôi phục bình tĩnh, an bài nói.
Thần sắc Tào Vi rất kém cỏi, trong ánh nhìn chăm chú của Tào Cảnh Huy, nhẹ lắc đầu:
- Con không đi.
Con không đi.
Ba chữ thật nhẹ nhàng, thanh âm không lớn nhưng ngữ khí kiên định tới cực điểm!
- Vi Vi, con...
Nghe câu trả lời của Tào Vi, Tào Cảnh Huy cả kinh trợn mắt há hốc mồm, hiện giờ hắn đem toàn bộ hi vọng đặt lên chuyện tình cảm giữa Tào Vi cùng Tiêu Phong, Tào Vi không đi gặp Tiêu Phong, điều này làm sao có thể được?
Ngay trong lúc Tào Cảnh Huy đang trợn mắt há hốc mồm, Tào Nghị lại đứng lên khẩn cầu:
- Vi Vi, anh biết cho tới nay em không hề quên Tiêu Phong. Em thích hắn, em không hi vọng trong tình cảm của em và hắn có trộn lẫn ích lợi. Nhung...anh hi vọng em hiểu được, hiện giờ Tào gia chúng ta đã bị buộc lên tuyệt lộ, với tác phong tàn nhẫn độc ác của Trần Phàm, diệt cỏ tận gốc sẽ là chuyện đương nhiên...
- Phải a, Vi Vi, vì Tào gia, vì cha cùng anh con, con hi sinh một lần đi.
Tào Cảnh Huy vội vàng phụ họa:
- Cha cam đoan với con, chỉ có lần này! Từ nay về sau cha cùng anh con tuyệt đối sẽ không hề can dự sinh hoạt của con.
- Cha...anh...
Ánh sáng mặt trời chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của Tào Vi, nàng nhẹ cắn môi, thống khổ nói:
- Đừng ép con nữa được không? Con đã liên tục tổn thương anh ấy hai lần rồi, con không muốn có thêm lần thứ ba!
- Nhưng...em cũng không thể trơ mắt nhìn anh và cha chịu chết, nhìn thấy Tào gia xong đời a?
Nghe được lời nói của Tào Vi, Tào Nghị chẳng những không có chút đồng tình, còn mất đi sự kiên nhẫn, tức giận quát.
Nguyên bản thần tình Tào Vi đang thống khổ, nghe được câu nói của Tào Nghị, trong lòng đau xót cắn chặt môi không hé răng.
Nàng cắn rất mạnh, môi bị cắn vỡ chảy ra máu tươi.
- Vi Vi, cha biết con khổ sở, nhưng so hai bên, bên nặng bên nhẹ trong lòng con hẳn là hiểu rõ.
Tào Cảnh Huy cũng không hô to gọi nhỏ như Tào Nghị, mà diễn vai người tốt.
Tào Vi vô lực nhắm mắt lại, đợi khi nàng mở mắt, sắc mặt không còn vẻ bi thương thống khổ, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng không cách nào hình dung, nàng lạnh lùng nhìn Tào Cảnh Huy cùng Tào Nghị, gằn từng chữ:
- Anh ấy không phải đứa ngốc, ngược lại với sự thông minh của anh ấy, sau khi nhận được tin nhắn của con, khẳng định đã đoán được dụng ý con muốn gặp mặt anh ấy.
Nói tới đây, trong con ngươì Tào Vi lại hiện lên vẻ thống khổ, cả người nàng run rẩy, gằn từng chữ:
- Nếu...nếu anh ấy thật sự muốn cho Tào gia đi vào chỗ vạn kiếp bất phục, cho dù con có đi cũng không hữu dụng, ngược lại cũng thế.
Nghe được lời nói của Tào Vi, cha con Tào Cảnh Huy cùng Tào Nghị đều liếc nhìn nhau, đều chấp nhận lời nói của Tào Vi.
Sáu giờ chiều, dùng cơm xong Trần Phàm một mình rời khỏi nhà Tô Thanh Hải.
Dưới lầu, Long Nữ vẫn đang chờ đợi.
Vẻ mặt nàng lạnh lùng ngồi trong xe, ánh mắt phức tạp nhìn lên không trung xa xa, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Nhìn thấy Trần Phàm đi xuống lầu, nàng mở cửa xe bước xuống.
- Ăn cơm chưa?
Đi tới bên cạnh Long Nữ, Trần Phàm hỏi.
Long Nữ nhẹ gật đầu, sau đó mở cửa sau cho Trần Phàm.
Thấy Long Nữ gật đầu, Trần Phàm cũng không hỏi thêm, ngồi vào băng sau xe Bentley.
Long Nữ đóng cửa, lên xe khởi động máy,
- Đi Thạch Phong trà viên.
Trần Phàm dựa ra sau ghế, nhắm mắt, dặn Long Nữ nơi mình muốn đến.
Lúc này Long Nữ cũng không nói thêm gì nữa, sắc mặt không chút thay đổi lái chiếc Bentley rời khỏi tiểu khu của Tô Thanh Hải.
Cùng lúc đó thành viên Ám Đường do Hoàng Phủ Hồng Trúc an bài đi theo bảo hộ Trần Phàm cũng giống như ngày thường, đi theo trước sau xe Bentley của Trần Phàm.
Về phần những đặc công cũng đã không nhìn thấy.
Tựa hồ đối với các đặc công mà nói, bọn họ biết được đã hoàn thành xong nhiệm vụ.
Khi Long Nữ lái xe đi tới cổng Thạch Phong trà viên, chiếc BMW từng hấp dẫn không ít lực chú ý của các sinh viên trường đại học Đông Hải đã lẳng lặng đỗ ngay trước cổng lớn.
Dưới trời chiều, người thanh niên từng bị nhục nhã, từng được xưng là sát thủ thiếu nữ, về sau tìm kiếm được thân ảnh để mình đuổi theo, tranh đấu cùng với thời gian, Tiêu gia công tử ca đang ngậm điếu thuốc lá tùy ý dựa ngay cửa xe.
Dưới trời chiều, trên khuôn mặt Tiêu gia công tử ca cũng không có nụ cười sáng lạn như thường ngày, cũng không có vẻ cứng cỏi khi đi thực tập học hỏi.
Vẻ mặt của hắn phức tạp tới cực điểm.
Xa xa nhìn thấy thần tình Tiêu Phong suy sút đứng dựa nơi cửa xe, Trần Phàm không khỏi thở dài trong lòng.
Hắn và Tiêu Phong quen biết thời gian không ngắn, vẫn hiểu rất rõ tính cách của Tiêu Phong.
Năm đó Tiêu gia bị Tần gia tính kế trở thành đá kê chân, mất đi quang vinh ngày xưa, dần dần suy sụp, mà Tiêu Phong là Tiêu gia công tử ca, bị Tần gia Tần Tư Nhiên lợi dụng xong lại từ hôn, còn nhục nhã một phen, làm cho Tiêu Phong trở thành trò cười của những vòng luẩn quẩn tại Hàng Châu thậm chí là toàn Chiết Giang.
Bên ngoài chê cười, bên trong gia tộc lại oán giận, làm cho Tiêu Phong đã trở nên chán nản, đắm mình trong trụy lạc, thường xuyên trà trộn trong những hộp đêm, hao phí tuổi thanh xuân của mình.
Nhưng về sau Tiêu Phong đã thay đổi.
Nhưng...
Trần Phàm lại rất rõ ràng, Tiêu Phong cũng chưa hoàn toàn thoát khỏi nỗi ám ảnh vì từng bị từ hôn.
Nỗi sỉ nhục kia khiến cho hắn hoàn toàn mất đi lòng tin tưởng đối với tình yêu.
Đây cũng là lý do vì sao hắn ở trước mặt Trần Phàm cùng Ngu Huyền bọn họ luôn ba hoa nhưng không hề làm ra hành động thực tế.
Thẳng đến khi Tào Vi xuất hiện làm thay đổi tất cả chuyện này.
Tình yêu thuần khiết của Tào Vi đối với Tiêu Phong làm cho hắn lại thêm lần nữa tin tưởng vào tình yêu.
Nhưng từ sau khi thân phận của song phương bị bại lộ, đoạn tình cảm tốt đẹp lưu luyến kia đã tuyên cáo chấm dứt, hai người không còn gì liên hệ.
Hiện giờ khi Thanh bang sụp đổ, Tào gia bị bức lên tuyệt lộ, Tào Vi chủ động muốn gặp mặt Tiêu Phong.
Điều này lập tức làm lòng tin tưởng đối với tình yêu trong lòng Tiêu gia công tử ca, một tia tín nhiệm cuối cùng đối với phụ nữ cũng đã bị phá nát thành mảnh nhỏ.
Bởi vì.
Hắn cảm thấy được tình yêu kia không còn đơn thuần.
Trần Phàm hiểu được điểm này.
Hắn cũng đã đáp ứng Tiêu Phong, sẽ làm cho Tào Nghị phải quỳ xuống trước mặt Tiêu Phong.
Cho nên hắn để Tiêu Phong chọn địa điểm gặp mặt tại Thạch Phong trà viên.
Hắn tuyệt đối không cho phép, cũng sẽ không khiến cho bi kịch từng xảy ra với Tiêu gia công tử ca lại tái hiện!
Mộc dịch quân, hảo dạng đích!"
Chứng kiến mộc dịch lấy lôi đình chi thế đánh giết khương võ, lôi đài một chỗ khác những trẻ tuổi Nhật Bản Võ giả cả một đám như là đánh kê huyết bình thường, hưng phấn không thôi.
Thậm chí ngay lập tức những võ học đêm giao thừa sư cũng là vẻ mặt đêm giao thừa nhanh nhân tâm đích sắc mặt.
Cũng là mộc dịch sư phụ, có Nhật Bản Võ thần danh xưng đích triều nguyên sáng tạo thắng vẻ mặt bình tĩnh, kia cảm giác thoáng như mộc dịch đích thắng được tại hắn đích dự liệu bên trong.
Nhật Bản Võ giả bên này tiếng hoan hô sấm dậy, lấy ngu văn Hổ cầm đầu đích Trung Quốc Võ giả trận doanh còn lại là một mảnh điềm tĩnh.
Tựa hồ... Không ai nghĩ đến, khương võ hội bị bại như thế thảm thiết cơ bản lập tức hoàn thủ đích cơ hội đều không có!
Nhìn trên lôi đài không thành một đời đích mộc dịch, những trẻ tuổi đích Trung Quốc Võ giả vẻ mặt oan uổng đích sắc mặt, hận không thể lên sân khấu cùng mộc dịch liều tử ta sống, mà bao hàm ngu đêm giao thừa sư, bọn họ cũng nhìn ra được, khương võ sở dĩ hội thảm bại, hoàn toàn là bởi vì tâm thần bị tan rã, mất đi tiên cơ.
Vô lễ..." Chứng kiến mộc dịch đích thực lực sau, bọn họ rành mạch từng câu, mặc dù khương võ tâm thần không có bị tan rã, cũng khó trốn bị đánh bại đích kết cục.
Hiểu được điểm này đích đồng thời, trương đạo trưởng cùng rỗng ruột hai nhân tâm trong âm thầm có chút hối hận nhất nhất bọn họ lúc này đây tới quá vội vã, mang đích môn sinh cũng không phải hai cái môn phái bên trong nhất ưu tú đích. Nguồn:
Tại bọn họ xem ra, mộc dịch tuy mạnh, nhưng... Nếu gặp gỡ bọn họ môn hạ thực lực cực mạnh đích môn sinh, tuyệt đối không lấy được bất luận cái gì giá rẻ.
Nạp Lan vĩnh kha trong lòng không có hối hận, chỉ có chờ mong, chờ mong trần phàm có thể cơm sáng đến chỗ này, hung hăng địa chèn ép người Nhật Bản kiêu ngạo đích dáng vẻ bệ vệ.
Chờ mong rất nhiều, Nạp Lan vĩnh kha không nhịn được giơ tay lên cổ tay, phát hiện mới đến tám giờ bán.
Này phát hiện khiến cho hắn đích mày mặt nhăn được càng gấp .
Mà trên lôi đài, mộc dịch thấy khiêu khích không có kết quả sau, lộ ra một cái cuồng ngạo đích nụ cười, xoay người rời đi.
"Mịe nó!"
Thấy một màn như vậy, rất nhiều hơn trẻ tuổi đích Trung Quốc Võ giả nắm chặt song quyền, ý đồ lao ra đi.
"Không nên hành động thiếu suy nghĩ." Trương đạo trưởng thấy thế, trầm giọng hét lên một tiếng, sau đó nhìn vào cổ đêm giao thừa sư thở dài nói: "Hổ thẹn, cổ đêm giao thừa sư..."
"Trương đạo trưởng, khương võ có thể vì Trung Hoa võ học đích vinh dự mà chiến, chết cũng không tiếc."
Cổ đêm giao thừa sư tại khương võ bị mộc dịch dùng "Đón gió một đao" đánh trúng sau tựu nhắm hai mắt lại, lúc này nghe được trương đạo trưởng đích lời nói, chậm rãi mở mắt, con ngươi trong toát ra vô pháp lau đi đích cô đơn, bình tĩnh đích sắc mặt hạ cũng biểu lộ vài phần bi thương.
Đang nói hạ xuống, hắn không đợi trương đạo trưởng đáp lời, liền lập tức đi hướng lôi đài, sau đó... Tại mọi người đích nhìn chăm chú trong thả người nhảy dựng dừng ở trên lôi đài tiến lên vài bước, một tay lấy chết đi đích khương võ ôm lấy.
"Tiếp theo tràng, ta trên!"
Mắt thấy cổ đêm giao thừa sư đem chết đi đích khương võ từ trên lôi đài ôm hạ, ngu văn Hổ hai mắt đỏ bừng, sát ý nghiêm nghị, ánh mắt như đao bình thường, gắt gao địa nhìn chằm chằm lôi đài đối diện những Nhật Bản Võ giả.
"Ngu lão gia tử, không thành cảm động." Nạp Lan vĩnh kha hứa hẹn trần phàm muốn tận lực địa kéo dài thời gian, lúc này thấy ngu văn Hổ không thể nhịn được nữa, muốn dẫn đầu lên sân khấu vội vàng ngăn cản đạo.
Nghe được Nạp Lan vĩnh kha như vậy một, không đợi ngu văn Hổ đáp lời, một bên đích trương đạo trưởng cũng là nhíu mày, nói: "Ngu tiền bối, Nạp Lan tiên sinh được đúng vậy. Tuy rằng khương võ bại cho, nhưng thìa... Trước mắt chúng ta song phương các thắng một hồi, không thành rối loạn đầu trận tuyến."
Ngu văn Hổ nhíu mày, không có lên tiếng.
Hắn biết rõ, vô ti là Võ Đang hôm nay đích chưởng môn trương đạo trưởng hay là Thiếu Lâm đích đứng đầu cao thủ rỗng ruột, chỉ cần không gặp gỡ triều nguyên phong thắng, nắm chắc thắng lợi rất đêm giao thừa, tương phản, một khi gặp được triều nguyên sáng tạo thắng đích lời nói, phải chết không thể nghi ngờ.
"Vậy y theo trước đó đích để đặt đi thôi."
Ngu phác Hổ vô lực địa nhắm mắt lại, lựa chọn thỏa hiệp.
Đến tột cùng kết quả, chỉ cần kế tiếp trương đạo trưởng cùng rỗng ruột hai người thắng, cuối cùng một hồi vô luận hắn cùng triều nguyên sáng tạo thắng là cái gì kết quả, cũng không ảnh hưởng đêm giao thừa cục.
Ở ngu văn Hổ vì đêm giao thừa cục thỏa hiệp đích đồng thời, mộc dịch đi xuống lôi đài, đi tới triều nguyên sáng tạo thắng đích bên cạnh, cung kính địa cúi đầu, nói: "Sư phụ."
"Thanh được không a..."
Triều nguyên sáng tạo thắng khó được bề mặt - quả đất bốc lên một câu, khiến cho mộc dịch thần tình kích động.
Bởi vì... Tại hắn đích trong trí nhớ, triều nguyên sáng tạo thắng chỉ có khen ngợi quá Sato dụ nhân, hắn cùng triều nguyên sáng tạo thắng đích mặt khác một cái môn sinh chưa bao giờ đạt được quá khen ngợi.
"Triều nguyên đêm giao thừa sư, kế tiếp, chúng ta ai trên?"
Sau đó, không đợi mộc dịch từ vui mừng ưu trong lấy lại tinh thần, giếng ba sư phụ, Hokkaido đích chưởng môn một bộ nóng lòng muốn thử đích sắc mặt, tựa hồ nghĩ muốn lên sân khấu phát tiết nội tâm đích lửa giận.
"Ta trên." Triều nguyên sáng tạo thắng chậm rãi phun ra hai chữ.
Rầm!
Triều nguyên sáng tạo thắng lời kia vừa thốt ra, bao hàm giếng ba sư phụ cùng mộc dịch ở bên trong, tất cả Nhật Bản Võ giả đều là một bộ trợn mắt há mồm đích sắc mặt.
Không ai nghĩ đến triều nguyên sáng tạo thắng sẽ ở đệ tam tràng giao phong trong lên sân khấu!
Tại bọn họ xem ra, triều nguyên sáng tạo thắng nên tại thời điểm mấu chốt nhất lên sân khấu mới đúng.
"Nhóm không phải ba người kia đích địch thủ, đi lên chỉ biết chịu chết." Chứng kiến bên cạnh mọi người một bộ không hiểu đích sắc mặt, triều nguyên sáng tạo thắng cho ra giải thích, ánh mắt quẳng ném hướng ngu văn Hổ, trương đạo trưởng, rỗng ruột đêm giao thừa sư ba người.
Theo triều nguyên sáng tạo thắng đích ánh mắt, những Nhật Bản Võ giả đều là thấy được ngu văn Hổ ba người, im miệng không nói không nói.
Trong đó, giếng ba sư phụ cứ việc có chút khiếp sợ cùng không cam lòng, nhưng hắn không dám đi hoài nghi triều nguyên sáng tạo thắng đích lời nói.
"Sư phụ, ngài xuất chiến đích lời nói, một tay có thể bóp chết bọn họ!" Lúc này, mộc dịch nhíu mày, nói: "Nhưng nếu ngài đệ tam tràng xuất chiến đích lời nói, phía sau hai tràng làm sao bây giờ?"
Không thể không kịp không, mộc dịch những lời này hỏi ra tất cả Nhật Bản Võ giả đích tiếng lòng.
Phía trước nghe được triều nguyên sáng tạo thắng, không ai là ngu văn Hổ ba người địch thủ sau, bọn họ đích tâm tình một chút té đáy cốc như vậy gần nhất, tựu ý nghĩa lần này giao phong muốn lấy thất bại chấm dứt!
Đến tột cùng kết quả, triều nguyên sáng tạo thắng chỉ có thể thắng một hồi thôi...
"Phía sau hai tràng, vẫn như cũ từ ta xuất chiến." Triều nguyên sáng tạo thắng thản nhiên nói.
Ân? !
Bên tai vang lên triều nguyên sáng tạo thắng đích lời nói, những Nhật Bản Võ giả đầu tiên là sửng sốt, sau đó 一一一一一一 lập tức hiểu được triều nguyên sáng tạo thắng đích ý tứ.
Hiểu được đích đồng thời, bọn họ lược một hồi hồi tưởng giao phong ước định, mới phát hiện, song phương chính là tiến hành năm tràng tỷ thí, cũng không có minh xác muốn vài người gia nhập!
Này cũng chính là, song phương hoàn toàn có thể phái ra hai người gia nhập giao phong, thế hệ trước phái ra một cái, thế hệ thanh niên phái ra một cái.
"Sư phụ cao kiến!"
Hiểu được điểm này, mộc dịch dẫn đầu đưa lên một cái mã thí, đồng thời lộ ra một bộ hưng phấn đích sắc mặt.
Không thể là hắn, cái khác những Nhật Bản Võ giả cũng là vẻ mặt hưng phấn đích hình dáng.
Bởi vì... Tại bọn họ xem ra, triều nguyên sáng tạo thắng một xuất thủ, cuộc đua đem trở nên không có bất luận cái gì trì hoãn.
Mười phút sau.
Mặc một thân võ sĩ phục, màu trắng miên tất đích triều nguyên sáng tạo thắng mang theo tùy thân mang theo đích bảo kiếm, chậm rãi đi lên lôi đài.
Lôi đài đối diện, ngu văn Hổ chúng nhân thấy một màn như vậy, đều là rùng mình.
"Không nghĩ tới triều nguyên sáng tạo thắng không ngờ hội dẫn đầu lên sân khấu." Ngắn ngủi đích ngây người qua đi, trương đạo trưởng mày có chút, khẽ nhăn lại, có chút làm không hiểu triều nguyên sáng tạo thắng đang đùa cái quỷ gì ảo thuật.
Ngu phác Hổ nguyên bản muốn đợi đến cuối cùng cùng triều nguyên sáng tạo thắng quyết đấu, lúc này thấy triều nguyên sáng tạo thắng lên sân khấu, lập tức nắm chặt tổ truyền đêm giao thừa đao: "Một trận chiến này, ta đến!"
, ngu văn Hổ muốn mang theo đêm giao thừa đao tiến lên.
Trương đạo trưởng cùng rỗng ruột đêm giao thừa sư thấy thế, không có lên tiếng.
Bởi vì bọn họ cũng rất rõ ràng, bên mình trận doanh trong, chỉ có ngu văn Hổ miễn cưỡng có thể chống lại triều nguyên sáng tạo thắng, những người khác lên sân khấu chỉ có đường chết một cái.
Trương đạo trưởng chúng nhân thờ ơ, Nạp Lan vĩnh kha cũng là nóng nảy.
Bởi vì hắn từ trần phàm nơi ấy biết được ngu văn Hổ bọn người không phải triều nguyên sáng tạo thắng đích địch thủ!
"Ngu lão gia tử, chậm đã." Nội tâm lo lắng đích đồng thời, Nạp Lan vĩnh kha vội vàng ngăn lại dục muốn lên tràng đích ngu văn Hổ.
Ngu văn Hổ dừng lại chân kéo, thoáng lộ nghi hoặc: "Vĩnh kha, ?"
"Ngu lão gia tử, triều nguyên sáng tạo thắng đột nhiên muốn xuất chiến, chỉ sợ có miêu chán, chúng ta hay là đợi chút nhìn, nhìn hắn đến cùng muốn chơi thủ đoạn gì, tái làm quyết định cũng không muộn." Nạp Lan vĩnh kha tìm cái coi như hợp lý đích lý do.
"Ngu tiền bối, Nạp Lan tiên sinh được cũng có để ý, chúng ta không sao đợi chút." Trương đạo trưởng nghe xong, phụ họa nói.
Ngu văn Hổ mày nhướng lên, đang muốn cái gì, đã thấy triều nguyên sáng tạo thắng đã mang theo tùy thân mang theo đích bảo kiếm trên lôi đài.
"Kế tiếp, ba tràng giao phong, toàn bộ từ ta tiến tràng." Trên lôi đài, triều nguyên sáng tạo thắng đem bảo kiếm đứng ở dưới chân, thản nhiên nói.
Rầm!
Triều nguyên sáng tạo thắng lời kia vừa thốt ra, lập tức khiến cho bao hàm ngu văn Hổ ở bên trong đích tất cả Trung Quốc Võ giả, một mảnh ồ lên.
Ngu văn Hổ trẻ tuổi lúc tính tình nóng nảy, mai danh ẩn tích vài chục năm sau, có chỗ thay đổi, nhưng như... Mặt kẻ trộm người Nhật Bản đích thời điểm, hắn thoáng như về tới trẻ tuổi thời điểm.
Lúc này, nghe được triều nguyên sáng tạo thắng đích lời nói, hắn biến sắc, thần tình lửa giận, vung đao chỉ hướng triều nguyên sáng tạo thắng: "Quỷ, có ý gì?" "Nếu ta nhớ không lầm đích lời nói, chúng ta song phương chính là ước định tiến hành năm tràng giao phong, cũng không có, đồng một người chỉ có thể gia nhập một hồi giao phong." Triều nguyên sáng tạo thắng cười nhàn nhạt, nhìn về phía ngu văn Hổ đám người ánh mắt tựa như nhìn về phía một đám người chết.
"Vô sỉ!"
"Không biết xấu hổ!"
Triều nguyên sáng tạo thắng đích hành vi lập tức khiến cho những trẻ tuổi đích Võ giả vô cùng phẫn nộ, mà trương đạo trưởng cùng rỗng ruột đêm giao thừa sư hai người còn lại là vẻ mặt ngưng trọng đích sắc mặt.
Triều nguyên sáng tạo thắng tuy rằng chơi văn tự trò chơi, trộm cắp đổi khái niệm, nhưng... Cũng không có trái với song phương đích ước định!
"Nếu nhóm sợ chết đích lời nói, có thể lựa chọn nhận thua." Triều nguyên sáng tạo thắng không nhìn những mai mắng, đem ánh mắt quẳng ném hướng về phía ngu văn Hổ, trương đạo trưởng, rỗng ruột đêm giao thừa sư ba người, hiển nhiên, hắn cũng biết ba người mới là lĩnh quân nhân vật.
"Sợ? Ta nói cho, người Trung Quốc đích trong lòng, từ trước không có sợ này tự!" Ngu văn Hổ nguyên bản bị triều nguyên sáng tạo thắng đích vô sỉ hành vi tức giận đến không nhẹ, lúc này nghe triều nguyên sáng tạo thắng khẩu xuất cuồng ngôn, lập tức nổi giận: "Ngu gia ngã xuống muốn nhìn, hay không dài quá ba đầu sáu tay!"
Đang nói hạ xuống, ngu văn Hổ tiến lên trước một bước, muốn nhảy trên lôi đài.
"Ngu tiền bối, chớ cảm động!"
Trương đạo trưởng thấy thế, lập tức bước lên phía trước, một thanh giữ chặt ngu văn Hổ.
Bị trương đạo trưởng lôi kéo, ngu văn Hổ dừng lại cước bộ, nhíu mày, nói: "Nhóm cũng không phải hắn đích địch thủ, chỉ có thể ta trên."
"Ngu tiền bối, điểm này, chúng ta đều biết rằng." Trương đạo trưởng trầm ngâm, nói: "Không bằng... Một trận chiến này, hay là từ ta đến, tiếp theo tràng tái từ tiền bối ngài xuất thủ cho dù ta không phải hắn đích địch thủ, cũng có thể thương hắn một chút nguyên khí, kể từ đó, chờ tiền bối ngài xuất thủ đích thời điểm, nắm trong tay càng đêm giao thừa một chút."
"Không thể! Đó là chịu chết!" Ngu văn Hổ lắc đầu phủ định: "Hay là mời ta trên. Ta liều chết một trận chiến, cho dù chết, hắn cũng sẽ không sống dễ chịu, tiếp theo tràng chém giết hắn có thể!"
"Ngu tiền bối." Trương đạo trưởng thở dài: "Ngài cả đời tập võ, nên hiểu được, cái gọi là giao phong, rất chi thời điểm chút chính là khí thế. Ngài là của chúng ta thuốc an thần, một khi ngài rủi ro, khí thế của chúng ta có thể nói là xuống dốc không phanh, đến lúc đó muốn giết chết hắn, nói dễ hơn làm? Mà một khi chúng ta tiếp theo tràng cũng thua đích lời nói, lần này giao phong đã có thể thật sự thua, này truyền ra ngoài, sẽ bị ngoại giới chuyện cười đích!"
Bên tai vang lên trương đạo trưởng đích lời nói, ngu văn Hổ sắc mặt khó coi, không có lên tiếng.
"Ngu lão gia tử, trương đạo trưởng, ta đã đánh đức luật phong thông tri trần phàm , nếu không chúng ta đợi đến trần phàm đến, tiếp tục tiến hành tỷ thí đi?" Nạp Lan vĩnh kha thấy ngu văn Hổ cùng trương đạo trưởng muốn tranh nhau lên sân khấu, tâm sinh cảm động đích đồng thời, vội vàng đề nghị nói.
Trần phàm? !
Nghe thế hai chữ, vô luận là ngu văn Hổ hay là trương đạo trưởng đều là rùng mình.
Bọn họ cũng rất rõ ràng.
Cái kia được xưng là long nha đích thanh niên có thể cùng triều nguyên sáng tạo thắng một trận chiến.
Bọn họ không biết chính là.
Cái kia thanh niên còn có một thân phận: đồ tể!